Chí Tôn Chiến Thần

Chương 432: Chương 432: Xem mắt!




“Cảm ơn bác!” Tô Nhàn vui vẻ chết mất.

Mà cái kiểu vui vẻ này, không riêng gì niềm vui có thể ứng phó với đối tượng buổi xem mắt, mà còn có một tầng vui vẻ khác.

Cùng là phụ nữ giống nhau, về phương diện này Đinh Mộng Nghiên càng hiểu sâu biết rõ hơn, cô cảm giác được vị trí của mình trong phòng chính đang đối đầu với sự khiêu chiến xưa nay chưa từng có.

Mà sự khiêu chiến đó, lại đến từ phía cô em gái thân thiết nhất.

Đinh Mộng Nghiên biết rõ, chắc chắn Tô Nhàn đã yêu Giang Sách, và loại tình yêu này, không thể che giấu.

Mặc dù ngoài miệng cô ấy không nói, những bên trong mỗi lời nói cử động, đều tràn ngập hương vị tình yêu.

Đối mặt với người khác, Đinh Mộng Nghiên còn không hề lo lắng, xét về nhan sắc và tu dưỡng bản thân, Đinh Mộng Nghiên không thua kém bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng khi đối mặt với Tô Nhàn, lần đầu tiên Đinh Mộng Nghiên cảm thấy sợ hãi.

Tô Nhàn có thứ mà Đinh Mộng Nghiên có cố cũng không có được, đó là tuổi trẻ.

Kiểu hơi thở thanh xuân tràn ngập hương thơm thiếu nữ đó là thứ mà không người đàn ông nào có thể cưỡng lại được, huống chi Tô Nhàn vẫn là nữ sinh viên, khí chất học tập văn hóa vô cùng mạnh mẽ.

Với người đã vào xã hội từ sớm như Đinh Mộng Nghiên, đã mất đi cái tinh thần phấn chấn hồn nhiên này từ lâu.

Nếu Giang Sách có từ yêu cô thành không yêu cô, rồi đi thích cô em họ này của cô, thì Đinh Mộng Nghiên cũng sẽ không cảm thấy có gì quá bất ngờ.

Không quá bất ngờ, nhưng sẽ rất đau lòng!

Tay Đinh Mộng Nghiên run rẩy.

“Vợ à?”

Giang Sách duỗi tay cầm tay Đinh Mộng Nghiên, hỏi: “Em làm sao vậy? Nhìn sắc mặt có vẻ không được tốt lắm. Có phải là thấy không thoải mái không, không muốn anh đi sao?”

Đinh Mộng Nghiên tỏ vẻ tươi cười: “Nào có, anh đi giúp em ấy đi, không có gì đâu.”

Miệng không nghe theo trái tim.

Mặc dù trong lòng ngàn vạn lần không muốn Giang Sách đi, nhưng ngoài miệng thì lại không nói.

Đinh Mộng Nghiên đang cúi đầu ăn cơm, rõ ràng là vị ngọt, nhưng khi ăn vào trong miệng, lại thấy chua xót.

Lòng người đã đắng, thì ăn cái gì cũng không thấy ngọt được.

Cuối cùng, Đinh Mộng Nghiên vẫn không chọn ngăn cản Giang Sách, nhìn Giang Sách bị Tô Nhàn dẫn đi, nhìn bóng dáng Giang Sách rời đi, trái tim Đinh Mộng Nghiên như bị dao cắt, trong lòng luôn cảm thấy lần này Giang Sách rời đi sẽ không bao giờ trở lại.

“Sách...”

Nhạc nhẹ, cà phê đắng.

Giang Sách và Tô Nhàn ngồi trên chiếc ghế mềm mại, chờ đợi đối tượng xem mắt đến.

Trong vòng năm phút, một người đàn ông có diện mạo cực kỳ đẹp trai bước tới, ngồi đối diện bọn họ.

Ngay khi nhìn thấy người đàn ông đó, Giang Sách lập tức biết mình đã bị lừa.

Tô Nhàn luôn miệng nói đối phương đã ngoài bốn mươi tuổi, kết quả thì sao? Người đàn ông trước mắt này trông cực kỳ trẻ, chắc chắn là chưa đến ba mươi tuổi, trên người tỏa ra loại khí chất của một thiếu niên.

Giang Sách lắc đầu cười khổ, xem ra anh và Tô Cầm đều bị lừa.

Không phải Tô Nhàn ghét bỏ đối phương vì lớn tuổi, mà là căn bản không muốn buổi xem mắt thành công, cho nên mới biện một cái cớ để có thể mượn anh ra đây.

Sau khi người đàn ông đó ngồi xuống, ánh mắt lập tức dán chặt lên người Tô Nhàn không chịu rời đi.

Anh ta đã biết sự tồn tại của Tô Nhàn từ lâu.

Trẻ trung, xinh đẹp, là hoa khôi của trường, người đàn ông đã để ý tới Tô Nhàn từ một tháng trước, rất muốn kết giao với Tô Nhàn, cuối cùng hôm nay cũng đã có cơ hội.

Anh ta vốn rất có tự tin về bối cảnh gia đình và ngoại hình của mình, chỉ cần anh ta đồng ý, thì sẽ không có cô gái nào có thể chạy khỏi lòng bàn tay của anh ta.

Người đàn ông hơi hơi mỉm cười, đưa một tấm danh thiếp ra.

“Chào cô Tô, đây là danh thiếp của tôi.”

“Tự giới thiệu một chút, tôi tên Tiết Hải Vinh, là con trai của cửa hàng trưởng chi nhánh phố Lá Sen của Châu báu Hằng Tinh.”

“Tôi mới tham gia công tác vào năm ngoái, và hiện đang được đào tạo giám đốc để tiếp quản chi nhánh, tôi tin rằng rất nhanh thôi mình có thể kế thừa chức vị cửa hàng trưởng từ tay bố mình.”

Tô Nhàn nghe xong thì nhíu mày.

Cô ấy chúa ghét mấy anh công tử tự cho mình là cao siêu này, cho rằng có mấy đồng tiền dơ bẩn là ghê gớm lắm, mặt mũi dễ nhìn chút là có thể cua gái khắp nơi.

Ha ha, anh tính là cái rắm gì?

Tô Nhàn nói với vẻ vô cùng lãnh đạm: “Bố tôi đã nói với tôi, đối tượng tới xem mắt lần này là con trai một nhà xí nghiệp lớn, kết quả lại chỉ là con trai của cửa hàng trưởng? Lại còn là chi nhánh. Ha ha, đây cũng được coi là xí nghiệp lớn sao?”

Lời nói này của cô ấy khá là khó nghe.

Tiết Hải Vinh siết chặt vạt áo, cười tủm tỉm nói: “Quả thật, nhà chúng tôi nào có thể ví là xí nghiệp lớn được chứ. Nhưng mà, chắc hẳn cô đã biết tới Châu báu Hằng Tinh, đó chính là một xí nghiệp lớn hạng nhất, top năm trăm toàn cầu, là một thương hiệu nổi tiếng thế giới!”

Tô Nhàn nhún vai: “Châu báu Hằng Tinh là một xí nghiệp lớn, nhưng đó thuộc về nhà họ Kỳ, có liên quan gì tới anh?”

Tiết Hải Vinh cười: “Ha ha, không gạt cô, hiện giờ người đứng đầu nhà họ Kỳ đã tới khu Giang Nam chủ trì đại cục, muốn gây dựng sự nghiệp lớn ở khu Giang Nam này! Bố tôi sẽ được làm giám đốc chi nhánh, mà tôi chắc chắn sẽ tiếp nhận vị trí của bố mình. Nhà của chúng tôi, sẽ trở thành một phần thiết yếu của Châu báu Hằng Tinh.”

“Về sau, Châu báu Hằng Tinh kiếm tiền, không ít tiền sẽ rót vào túi hai bố con tôi.”

“Vậy cho nên, cô Tô à, nếu cô trở thành bạn gái của tôi, tương lai cô sẽ cực kỳ hạnh phúc. Ít nhất thì, cô muốn có món trang sức nào, tôi cũng có thể mua chúng cho cô.”

Trang sức, chính là mạch máu của mọi cô gái, Tiết Hải Vinh tin chắc Tô Nhàn sẽ động lòng.

Nhưng mà, Tô Nhàn căn bản là không có bất kỳ phản ứng gì.

Cô ấy ồ một tiếng, sau đó tung ra quả bom chí mạng.

Tô Nhàn cầm cánh tay Giang Sách, cười tủm tỉm nói: “Nếu tôi muốn mua trang sức, thì bạn trai tôi tất nhiên sẽ mua cho tôi, không cần anh hỗ trợ.”

Bạn trai?

Tiết Hải Vinh lập tức biến sắc.

Anh ta đã sớm chú ý tới sự tồn tại của Giang Sách, nhưng căn bản không hề để trong lòng, tưởng chỉ là bạn bè hoặc người thân nào đó của Tô Nhàn.

Dẫu sao Tô Nhàn cũng chỉ là một nữ sinh, đi xem mắt sợ gặp đối tượng không an toàn, nên dẫn bạn bè người thân theo cũng là chuyện bình thường.

Nhưng anh ta trăm triệu lần không ngờ tới, tên nhà quê nhìn qua chẳng có tí sức hút nào, vậy mà lại là bạn trai của Tô Nhàn!

Trên thế giới này, nào có người nào lại dẫn bạn trai tới buổi xem mắt chứ?

Có bạn trai, còn đi xem mắt làm cái rắm gì?

Tiết Hải Vinh cảm giác bản thân đã bị chơi một vố, lửa giận trong lòng như muốn bùng cháy, vừa định phát tác, thì lại cố gắng kìm xuống.

Không được, không thể phát tiết ở đây.

Mặc dù Tô Nhàn đã có bạn trai, nhưng dù gì người đó cũng chỉ là bạn trai, không phải chồng.

Tục ngữ có câu: Không có góc tường nào là không đào được!

Còn chưa kể, nếu Tô Nhàn đã nguyện ý tới tham gia buổi xem mắt, vậy càng chứng tỏ Tô Nhàn cực kỳ không hài lòng về người bạn trai này, nếu không cô ấy căn bản sẽ không tới.

Mà quan trọng nhất chính là, Tô Nhàn thật sự quá xinh đẹp, có khí chất của một cô gái trẻ, Tiết Hải Vinh luyến tiếc nếu buông tay như vậy.

Anh ta thở phào một hơi, cười ha ha: “Tục ngữ có câu, đừng sợ không biết nhìn hàng mà không dám so sánh hàng. Cô Tô, một người phụ nữ xinh đẹp động lòng như cô đây, chuyện có nhiều người theo đuổi là hết sức bình thường.”

“Cô có bạn trai, không sao cả, tôi hoàn toàn chấp nhận.”

“Nhưng tôi sẽ không bởi vì vậy mà từ bỏ, tôi sẽ tiếp tục theo đuổi, tôi tin chắc rằng sự chân thành của mình có thể lay động cô.”

Quay đầu lại, Tiết Hải Vinh liếc mắt nhìn Giang Sách với vẻ khinh thường: “Tôi cũng tin rằng, giữa tôi và ông anh này, cô Tô nhất định sẽ đưa ra được lựa chọn chính xác.”

Trong mắt Tiết Hải Vinh, Giang Sách chính là đồ nhà quê cao lớn thô kệch.

Xét về ngoại hình lẫn gia thế, Giang Sách sao có thể thắng được anh ta?

Trận này, Tiết Hải Vinh nghĩ rằng mình sẽ thắng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.