Vào buổi tối, tại lối vào y quán Nhân Trị ở số 1182 đường Gia Hồng.
Một chiếc Lincoln màu đen đang đậu ở đó.
Giang Sách bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn y quán. Mặc dù mặt tiền không lớn lắm, nhưng lại toát ra một vẻ cổ xưa và giản dị, mộc mạc.
Đây là y quán của nhà họ Tân.
Nó đã nằm ở đây hơn trăm năm, là y quán lâu đời hàng đầu ở thành phố Giang Nam.
Trên tấm biển đề bốn chữ lớn được sơn vàng: Thánh thủ hồi sinh. Đây là sự khẳng định lớn nhất về khả năng y thuật của nhà họ Tân.
Lúc này, có không ít người đang đứng trước cửa y quán.
Trong số đám người này có không ít người đến để xem náo nhiệt, tất nhiên cũng có không ít bác sĩ muốn đến thử vận may của mình.
Vì căn bệnh di truyền tái phát nên gần đây Tân Tử Dân rất đau đớn khổ sở, sống không bằng chết.
Cộng thêm tuổi tác ông ấy đã cao, rất có khả năng sẽ vì đau đớn quá mà qua đời.
Dù Tân Uẩn đã vắt óc thử hết các phương pháp chữa trị nhưng vẫn không thể khiến xoa dịu được sự đau đớn của ba mình chứ chưa nói đến việc trị khỏi được căn bệnh quái ác này.
Đó là lẽ dĩ nhiên.
Nếu có thể trị dứt điểm thì người nhà họ Tân đã khỏi bệnh từ lâu rồi.
Trong hàng trăm năm quá, chuyện mà bao nhiêu tài năng trong giới y học không làm được thì Tân Uẩn cũng không thể làm được một cách dễ dàng.
Việc nhà họ Tân không làm được không có nghĩa là người khác cũng không làm được.
Thế là Tân Uẩn liền “có bệnh thì vái tứ phương”, gửi thư mời cầu cứu “anh hùng” ở khắp nơi, tuyên bố với cả giới y học rằng, chỉ cần có người có có thể trị khỏi được căn bệnh di truyền này của ba cô ấy – Tân Tử Dân, cô ấy sẽ tặng cho người đó một nửa quyền nắm giữ y quán Nhân Trị - một y quán đã có tuổi đời trên trăm năm, như một món quà.
Hơn nữa, cá nhân Tân Uẩn có đích thân hứa rằng nếu đối phương muốn, cô ấy sẵn sàng lấy thân báo đáp!
Sự “cám dỗ” này quá lớn.
Phải biết rằng, Nhân Trị là y quán đã có tuổi đời hàng trăm năm, giá trị của nơi này không cần nói cũng biết. Có thể có được một nửa quyền nắm giữ y quán thì không biết mỗi năm sẽ có bao nhiêu tiền chảy vào tài khoản.
Huống hồ còn có thể nhân cơ hội này học được y thuật tổ truyền của nhà họ Tân.
Đối với các nhân sĩ đến từ khắp nơi trong giới y học thì đây là một “cám dỗ” khó lòng mà cưỡng lại được.
Huống chi còn có thể có được người đẹp!
Tân Uẩn không chỉ được biết đến với biệt danh “Nữ Hoa Đà”, mà còn là một cô gái được bình phẩm qua tám chữ: “Mặt tựa Tây Thi, dáng tựa Điêu Thuyền”.
Có thể nói, vẻ đẹp và khí chất của Tân Uẩn có tìm khắp giới y học này cũng không thể tìm được người thứ hai.
Không chỉ trong giới y học mà trong đám minh tinh nữ, người mẫu nữ đang hot hiện thời, tùy tiện chọn ra một người cũng chắc chắn không phải là “đối thủ” của Tân Uẩn.
Trước đây đã có không biết bao nhiêu nhiêu người ngưỡng mộ vẻ ngoài xinh đẹp của Tân Uẩn mà tìm đến cửa xin được cứu cô ấy, nhưng tất cả đều bị Tân Uẩn từ chối một cách tuyệt tình.
Cô ấy có yêu cầu rất cao đối với ý trung nhân của mình. . Truyện Nữ Phụ
Hôm nay, vào giờ phút này, Tân Uẩn đồng ý lấy thân báo đáp thực sự là một cơ hội trời cho đối với những người vốn đã có vọng tưởng muốn có được cô ấy.
Trị khỏi bệnh cho Tân Tử Dân là có thể ôm được người đẹp!
Chỉ nghĩ thôi đã thấy rất phấn khích rồi!
Nhưng...
Mộng tưởng thì luôn đẹp đẽ, còn hiện thực lại “khó nhằn”. Nếu có thể dễ dàng trị khỏi bệnh như vậy, người nhà họ Tân cũng không cần phải khổ sở bao nhiêu năm qua.
Vì thế mặc dù người đến rất đông, nhưng chẳng có một ai trông có vẻ đáng tin cậy.
Đặc biệt là Tân Uẩn còn rất thông hiểu về y thuật, nếu muốn nói nhăng nói cuội trước mặt cô ấy thì chắc chắn sẽ không qua được ải này.
Một cô gái thông minh, cơ trí và tháo vát, đây là lời miêu tả hay nhất dành cho Tân Uẩn.
Giang Sách đang chuẩn bị xuyên qua đám đông bước đến y quán thì thấy một nhóm người đi đến, xuyên thẳng qua đám đông. Một thanh niên bước vào y quán dưới sự hộ tống của “đội ngũ” đó.
Thấy anh ta xuất hiện, tất cả những người đang có mặt ở đó đều lắc đầu cười khổ.
“Xong rồi xong rồi, con trai cả của chủ tịch hiệp hội Y Học – Thạch Văn Bỉnh đã đích thân xuất mã, chúng ta hoàn toàn không có cơ hội nữa rồi.”
“Haha, nói như thể nếu Thạch Văn Bỉnh không xuất hiện thì anh có cơ hội ấy.”
“Chậc chậc chậc, thật sự không ngờ tới lần này có thể khiến Thạch Văn Bỉnh ra mặt. Phải biết rằng Hiệp hội Y học là “anh cả” của toàn ngành y. Trong đó có rất nhiều cao thủ, đặc biệt là hội trưởng, y thuật kỳ diệu như thần. Con trai cả của hội trưởng được mệnh danh là thiên tài trẻ tuổi, ngay cả Tân Uẩn mà so với anh ta cũng bất phân thắng bại.”
“Theo tôi thấy, có lẽ Thạch Văn Bỉnh còn giỏi hơn Tân Uẩn một chút.”
“Thạch Văn Bỉnh còn trẻ, y thuật cao siêu lại còn đẹp trai như vậy, tôi thấy nếu anh ta không trị khỏi được cho Tân Tử Dân thì có lẽ Tân Uẩn cũng sẽ lấy thân báo đáp.”
Trong sự bàn tán xôn xao của đám đông, Giang Sách chỉ bình thản đi đằng sau đám người kia, bước vào y quán.
Vừa bước vào đã có quản gia sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ.
Lúc này, Giang Sách đang ngồi cách Thạch Văn Bỉnh một chỗ.
Thạch Văn Bỉnh liếc nhìn anh, nhưng rất lạ mặt, anh ta không nhớ ra trong giới y học có một nhân vật như này.
Anh ta đang định mở lời hỏi thăm một chút thì nghe thấy những tiếng bước chân vang lên.
Bước qua bức bình phong, một cô gái xinh đẹp trẻ trung xuất hiện trước mặt hai người bọn họ.
Trông cô ấy liễu yếu đào tơ nhưng lại toát ra khí chất lạnh lùng như sương như băng.
Một vẻ quật cường, bướng bỉnh toát ra từ trong cốt tủy.
Người con gái này, không cần giao tiếp với cô ấy mà chỉ cần nhìn vẻ ngoài thôi cũng biết đây là một cô gái ngoài mềm trong cứng, nếu bị vẻ ngoài yếu đuối mỏng manh của cô ấy đánh lừa sẽ là một sai lầm lớn.
Cô ấy là “Nữ Hoa Đà” – Tân Uẩn.
Tân Uẩn của lúc này đang mang vẻ mệt mỏi, phờ phạc trên khuôn mặt. Quầng thâm dưới mắt nhìn khá rõ, có thể thấy thời gian gần đây vì chăm sóc người bố già ốm yếu đã khiến cô ấy khá vất vả.
Cô ấy nhìn Giang Sách trước, tỏ ra hơi thất vọng.
Khoảng thời gian gần đây cô ấy đã tiếp xúc với rất nhiều những khuôn mặt xa lạ như Giang Sách, tất cả đều là những nhân vật tầm thường, không có ngoại lệ.
Nhìn vẻ ngoài của Giang Sách, cũng không giống dáng vẻ nên có của một danh y.
Vì thế, Tân Uẩn khó tránh khỏi nỗi thất vọng.
Cô ấy rời mắt sang bên cạnh, lúc nhìn thấy Thạch Văn Bỉnh, trong mắt cô ấy liền hiện lên một tia hy vọng.
Nếu có ai ở thành phố Giang Nam có thể chữa trị căn bệnh di truyền của nhà họ Tân.
Người đầu tiên mọi người nghĩ đến chính là người nhà họ Thạch.
Chỉ là Hiệp hội Y học nhà họ Thạch và y quán nhà họ Tân từ trước đến nay đã luôn bất hòa, trước đây khi Tân Tử Dân còn nắm quyền quản lý y quán, ông ấy cũng thường “đè đầu cưỡi cổ” hiệp hội Y học, không cho bọn họ ngóc đầu lên được.
Gần đây Tân Uẩn lên nắm quyền, hiệp hội Y học mới dần có chỗ đứng, trở thành đầu tàu trong ngành.
Nếu bỏ qua ân oán hận thù giữa hai gia tộc, chỉ nói đến y thuật thì nhà họ Thạch có tư cách để so sánh với nhà họ Tân.
Trong lòng Tân Uẩn cảm thấy hơi hơi được an ủi, ngồi đối diện với hai người kia, mỉm cười nói: “Tôi sẽ không nói những lời thừa thãi nữa, nếu hai vị đã tới đây thì hẳn là đã nắm rõ ràng mọi điều.”
“Không phải tôi không tin tưởng y thuật của hai vị, chỉ là bệnh ba tôi rất nặng, không thể tùy tiện chữa trị. Cho nên trước đó, tôi muốn tìm hiểu về hai người một chút.”
Thạch Văn Bỉnh gật đầu đáp: “Đó là điều nên làm.”
Tân Uẩn mỉm cười, không vội hỏi Thạch Văn Bỉnh ngay mà nhìn sang Giang Sách trước, hỏi: “Vị này xin hỏi phải xưng hô với anh thế nào.”
“Tôi tên Giang Sách.”
“Anh Giang, thứ cho tôi mạo muội, tôi chưa bao giờ thấy anh trong giới y học, không biết anh xuất thân từ đâu, từng theo học ai?”
Giang Sách trả lời rất bình tĩnh: “Tôi chưa từng theo học ai hết.”
Tân Uẩn sững sờ, lại hỏi: “Ồ, tôi hiểu rồi, y thuật của anh không phải do gia đình truyền lại mà hẳn là anh tốt nghiệp ở một trường đại học nào đó đúng không? Xin hỏi, anh học đại học y nào, sau khi tốt nghiệp anh công tác ở bệnh viện nào?”
Giang Sách lại nói: “Xin lỗi cô, tôi chưa từng học đại học, cũng không làm việc ở bệnh viện nào.”
Sau đó anh còn bổ sung thêm một câu: “Thực ra tôi không hiểu gì về y thuật.”