Chí Tôn Đào Phi

Chương 32: Q.1 - Chương 32: Nơi này là Thương Lang quốc




Lãnh Thanh Nghiên không muốn cùng với vị công chúa Thiên Ưng quốc này dây dưa, sau khi nói ra những lời này liền lôi kéo Thương Ngọc Linh đi khỏi đó, Thương Ngọc Linh vẻ mặt sùng bái nhìn Lãnh Thanh Nghiên, chỉ còn thiếu là không đi đến bên người nàng cọ vài cái. Nhưng khi mà Lãnh Thanh Nghiên muốn rời khỏi nơi đó, vị Dung Kiều công chúa lại đưa tay ngăn bọn họ lại, vẻ mặt không vui nhìn hai người, nói: “Ai cho ngươi đi ? Bản nương nương có nói để cho các ngươi đi sao?” “Tránh ra”. Lãnh Thanh Nghiên đạm mạc nhìn Dung Kiều công chúa đang đứng chắn ở phía trước, nhẹ giọng nói. Biểu tình trên mặt Ưng Dung Kiều càng thêm không được vui, phẫn nộ quát: “Lớn mật, ngươi chẳng qua chỉ là một Vương phi nho nhỏ, thế nhưng lại dám nói như vậy với bản nương nương, ngươi quả thực chính là chán sống!” “Ngươi mới là chán sống đâu! Cũng không nhìn xem ngươi đang nói chuyện với ai, ngươi chẳng qua là một tân phi tử vừa mới tiến cung thôi, thế nhưng dám kiêu ngạo như vậy, nơi này hoàng cung Thương Lang quốc, còn không có tới phiên ngươi một công chúa của Thiên Ưng quốc ở trong này giương oai!” Thương Ngọc Linh lại nhảy ra ngoài, đối diện trực tiếp với Ưng Dung Kiều, từ vẻ mặt của nàng không khó nhận ra, nàng đối với vị công chúa Thiên Ưng quốc này là vô cùng không thích, giống như hai người đã có xung đột từ trước, cũng đã rất không thích. Ưng Dung Kiều đột nhiên lộ ra nụ cười yêu mị, đi lên phía trước từng bước, vừa nhìn Thương Ngọc Linh vừa nói nói: ” Công chúa Thương Lang quốc điện hạ, vậy ngươi cho rằng, một công chúa như ngươi có thể giương oai đối với bản nương nương sao?” “Ngươi…” Thương Ngọc Linh còn muốn nói tiếp điều gì đó, nhưng Lãnh Thanh Nghiên ở phía sau đột nhiên đưa tay kéo nàng lại, động tác này dường như làm cho Thương Ngọc Linh bất mãn, không khỏi cong cong cái miệng nhỏ nhắn nói,”Thất tẩu, sao tẩu lại ngăn muộn chứ?” Lãnh Thanh Nghiên cũng không có đem tầm mắt đặt lên người nàng, cứ nhìn chằm chằm vào Ưng Dung Kiều như vậy, đột nhiên cười khẽ một tiếng, nói: “Dung phi nương nương, bất kể như thế nào, ngươi cũng chỉ là mới tới nơi đây, vẫn là nên an phận một chút. Có lẽ, ngươi cũng nên biết trước tình huống trong cung một chút, nếu như ngươi làm Thập Nhất công chúa bị thương, như vậy, không chỉ có là Quý phi nương nương sẽ không bỏ qua cho ngươi, mà ngay cả thái hậu nương nương, thậm chí Hoàng Thượng, đều không có khả năng ngồi yên mà nhìn”. “Thất tẩu, tẩu nói vậy là có ý gì? Ta không có bị thương a!” Thương Ngọc Linh khó hiểu những lời của Lãnh Thanh Nghiên, nhưng Lãnh Thanh Nghiên cũng không để ý đến nàng, mà Ưng Dung Kiều sau khi nghe những lời nói của nàng liền rút tay lại vào ống tay áo, hừ lạnh nói: “Bản nương nương cũng chưa có làm cái gì, hơn nữa, ai bảo nàng ta bất kính với ta trước, ta chẳng qua muốn dạy dỗ nàng ta một chút thôi”. “Bất kính? Dung phi nương nương, chỉ vài canh giờ trước đây, thân phận ngươi cùng Thập Nhất công chúa cũng như nhau, thậm chí tại đây bên trong Thương Lang quốc, Thập Nhất công chúa so với Thiên Ưng quốc công chúa là ngươi còn tôn quí hơn vài phần, hay là Dung phi còn muốn công chúa tôn quí nhất của Thương Lang quốc quỳ xuống hành lễ với nương nương?” “Có gì không thể? Lại nói tiếp, ta cũng xem như là trưởng bối của nàng ta đâu!” “Nếu là trưởng bối, vì sao lại còn cùng với vãn bối so đo như thế ? Chẳng lẽ không sợ truyền ra ngoài sẽ bị chê cười sao?” Ưng Dung Kiều khẽ vênh mặt, kiêu ngạo nói: “Ai dám nói bản nương nương không phải? Nếu như để cho bản nương nương biết, nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!” Lãnh Thanh Nghiên mặt vẫn như cũ mang theo mỉm cười, nhưng nơi đáy mắt cũng phủ tầng hàn sương, lạnh nhạt nói: “Dung phi nương nương nói quá lời, chỉ là, nơi này dù sao cũng không phải Thiên Ưng quốc, Dung phi nương nương tốt nhất vẫ là nên đem cái vẻ kiêu ngạo ngang ngạnh Thiên Ưng quốc này thu hồi lại đi”. “Hừ!” “A đúng rồi, vừa rồi Dung phi nương nương cùng hoàng hậu nương nương hàn huyên thực là vui vẻ, mà hiện tại lại đối với công chúa của Quý phi nương nương dây dưa không ngớt, hay là Dung phi nương nương muốn làm cho mình không có chỗ dung thân ở trong cung mới thôi?” Ưng Dung Kiều sửng sốt một chút, sau đó tiếp tục kiêu ngạo nói: “Hoàng hậu nương nương? Bản nương làm như vậy chỉ là muốn giáo huấn bà ta một chút thôi, ai bảo bà ta dám dùng ánh mắt chán ghét đó nhìn bản nương nương? Ngươi đừng uy hiếp ta, nữ nhân đó, một chút ta cũng không thèm sợ!” “A, phải không?” Lãnh Thanh Nghiên khẽ gật đầu, tiện đà tùy ý hỏi, “Như vậy thật không biết Dung phi nương nương từ xa gả đến Thương Lang quốc là vì cái gì? Chẳng lẽ chính là muốn đem hậu cung Thương Lang quốc đảo loạn?” Hoảng hốt nhìn Lãnh Thanh Nghiên, trên mặt Ưng Dung Kiều có một tia quái dị mà chật vật, sau đó đem tầm mắt dời đi, nói: “Ta là lễ vật phụ hoàng dâng cho Thương Lang Hoàng, nếu là lễ vật, như vậy sau khi đưa ra, mặc kệ là tốt hay xấu, đều muốn có chủ nhân mới chịu trách nhiệm với ta!” Tuy rằng đã cố nén nhưng Lãnh Thanh Nghiên vẫn nghe được bên trong giọng nói của nàng mang theo không cam lòng cùng bi thương, không khỏi nhìn sâu nàng một cái, sau đó lôi kéo Thương Ngọc Linh đi qua bên cạnh nàng. “Thật có lỗi, Dung Kiều công chúa, ta cũng không cố ý nhắc tới tâm sự của ngươi, có điều nếu công chúa muốn nắm giữ vận mệnh của chính mình trong tay, thì đứng ở một chỗ đợi người khác an bài là vô dụng. Hơn nữa, công chúa tốt nhất đừng có lấy độc trên người mình ra nữa, nếu không thì chính sinh mạng của công chúa sẽ mất nhanh hơn đó”. Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói nhẹ nhàng làm cho cả người Ưng Dung Kiều chấn động, đột nhiên xoay người nhìn về phía Lãnh Thanh Nghiên, thì đã thấy nàng lôi kéo Thương Ngọc Linh đi ra khỏi lương đình, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của nàng. Bàn tay giấu ở trong ống tay áo đã nắm chặt thành quyền, nhìn theo phương hướng mà Lãnh Thanh Nghiên đã rời đi, sau một lúc lâu sau mới chậm dãi đưa tay ra trước mặt, trong bàn tay lúc đó, có một ít bột phấn màu trắng. Thiên Ưng quốc nổi danh về dược, trên người Ưng Dung Kiều mỗi chỗ cơ hồ đều có dấu độc dược, vừa rồi, nếu không phải Lãnh Thanh Nghiên đúng lúc ngăn cản Thương Ngọc Linh đi lên phía trước, nếu không Ưng Dung Kiều đã hạ độc trên người Thương Ngọc Linh rồi. Nàng cũng không có ý hại người, chỉ là vị công chúa Thiên Ưng quốc này đã sớm có thói quen khi không vui sẽ tìm người để thử độc. Ngón tay khẽ động, bột phấn giữa các ngón tay cũng biến mất, mà Ưng Dung Kiều thì vẫn như cũ lẳng lặng nhìn bàn tay của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn phương hướng mà Lãnh Thanh Nghiên đã li khai, chậm rãi ngồi xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, vẻ yêu mị bên trong hai mắt lần đầu tiên biến mất không thấy đâu, thì thào nói: “Nắm trong tay vận mệnh của chính mình? Điều này với ta mà nói, đã là chuyện không có khả năng”. Lãnh Thanh Nghiên lôi kéo Thương Ngọc Linh rời khỏi ngự hoa viên, hướng về hướng đi đại điện đi đến, ra ngoài cũng đã được một lúc lâu, cũng cần phải trở về rồi, nói cách khác, miễn để người khác chú ý đến. Thương Ngọc Linh nhảy nhót đi bên cạnh Lãnh Thanh Nghiên, cười tủm tỉm nói : “Thất tẩu, tẩu thật là lợi hại a!” “Có sao?” “Có!”Nàng dùng sức gật đầu, nhìn Lãnh Thanh Nghiên trong ánh mắt tinh quang lóe ra. Lãnh Thanh Nghiên mỉm cười một chút, vị công chúa này, mặc dù có chút phiền phức, có thể xem như đối với nàng quấy rầy không thôi, nhưng cũng không khiến cho nàng cảm thấy chán ghét, chính là ngẫu nhiên sẽ có một loại cảm giác thực bất đắc dĩ. Đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, động tác đột nhiên lại trở nên cứng đờ, đồng thời tầm mắt cũng chuyển dời đến phương hướng phía sau, lại hìn thấy một bóng người màu hồng bay vọt trên nóc nhà, chỉ giây lát sau đã xuất hiện ở trước mặt nàng, lại một lần nữa chặn đường đi của các nàng. “Dung phi nương nương, nương nương lại có gì phân phó sao?” Bên trong đại điện, Thương Diễm Túc đưa mắt nhìn vị trí không người bên cạnh, hai mươi năm qua hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy, nhưng từ khi nàng bắt đầu gả cho hắn, hắn càng ngày càng cảm giác được, nếu như không có nàng ở bên cạnh hắn, trong lòng hắn liền chỉ còn lại một cảm giác trống rỗng. Chậm rãi thở ra một hơi, bàn tay nắm chén rượu thoáng nắm chặt, sau đó đột nhiên đứng lên, khóe miệng mỉm cười, đáy mắt một mảng lạnh như băng, hướng về phía Thương Lang Hoàng nói: “Phụ hoàng, nhi thần đã chuẩn bị thọ lễ mừng người!” Thương Lang hoàng nhìn về phía hắn, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Thương Diễm Túc, ban đầu vốn có điểm vui mừng nhưng nháy mắt vẻ mặt lại giống như đóng băng, trong mắt lửa giận bắt đầu nổi lên, nhưng vẫn chậm chạp không có phát tiết. “A, hoàng nhi có tâm, thật không biết đã chuẩn bị thọ lễ gì cho phụ hoàng?” “Phụ hoàng thấy chẳng phải sẽ biết sao?” Mà đúng lúc này, Thương Diễm Hách cũng đem thu hồi ánh mắt từ trên người các mỹ nhân về, đứng lên hướng về Thương Lang Hoàng chắp tay nói: “Phụ hoàng, nhi thần cũng đã chuẩn bị thọ lễ mừng phụ hoàng, chẳng qua chính là một phần cùng với thất ca”. “Ồ? Cùng nhau?” “Đúng vậy, một phần thọ lễ kia là của nhi thần cùng thất ca chuẩn bị cho phụ hoàng”. Nhìn hai người con trai này, Thương Lang hoàng hít sâu một hơi, đem toàn bộ bất đắc dĩ cùng chua xót trong mắt thu lại, Cửu Vương gia nhìn về phía ba người, bất đắc dĩ thở dài, Trữ hoàng hậu trên mặt mang theo tươi cười sáng lạn, trong ánh mắt có âm trầm, Thái Hậu cùng Như Quý phi liếc nhau, không nói gì, chẳng qua vẻ mặt của hai người dường như có điểm bất đồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.