Editor: Autumnnolove
---
“Quá phiền phức!”
Lạc Thanh Đồng thuận tay viết xuống một phương thuốc giúp đứa nhỏ dưỡng thân thể, nhét vào trong lòng ngực nó. Đồng thời ghi chú ở bên dưới, nếu muốn hoàn toàn giải độc có thể đi tìm Tà y quỷ đồng.
Nàng đem khí tức của mình rót vào cơ thể đứa nhỏ. Dựa vào đồng thuật của nàng, tạm thời bức chất độc khỏi kinh mạch của nó. Trước khi khí tức của nàng biến mất, đứa nhỏ này không cần phải chịu đau đớn mỗi khi trở bệnh nữa. Nó hẳn là có thiên phú, đều sẽ sớm lộ ra thôi. Chỉ cần người bên cạnh nó chú ý, thường xuyên đưa lực lượng vào trong người nó duy trì khí tức của nàng, độc kia đối với nó không còn tác dụng gì nữa.
Làm xong hết thảy, Lạc Thanh Đồng ôm đứa nhỏ môt cái, chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này, con heo nhỏ trong tay áo của nàng vẫn luôn không hé răng đột nhiên nhớ tới cái gì, nhảy dựng lên.
“Không xong rồi không xong rồi! Bị người làm cho rối loạn một trận, ta lại quên mất chuyện quan trọng rồi!”
“Nhanh nhanh nhanh! Chạy mau! Không chạy sẽ không kịp!”
Bốn cái móng heo nho nhỏ không ngừng làm loạn tay áo Lạc Thanh Đồng, gấp gáp giống như kiến bò trên chảo nóng.
“Chuyện gì?”
Nó không lên tiếng làm Lạc Thanh Đồng cũng quên mất nó, bây giờ nghe thấy thanh âm khẩn trương của nó, lập tức dùng một bàn tay xách nó lên.
“Ngươi còn giấu ta cái gì?”
“Cái gì mà giấu giếm? Ta...”
Con heo nhỏ còn chưa nói xong...
Ầm ầm ầm!
Toàn bộ Cửu Vu Sơn liền chấn động...
Bang!
Lạc Thanh Đồng không kịp phòng bị, đứng không vững, liền cùng đứa nhỏ ngã trên mặt đất. Cả sơn mạch Cửu Vu Sơn đều kịch liệt run rẩy, giống như có thứ gì đó sắp chui lên từ dưới mặt đất.
Lạc Thanh Đồng ngước mắt lên nhìn, tức khắc sững sờ. Chỉ thấy cách đó không xa, trên đỉnh núi cao nhất của Cửu Vu Sơn đột nhiên hiện ra một cảnh tượng kỳ lạ. Vô số tia sáng đầy màu sắc giống như từ trên trời chiếu xuống, bao phủ toàn bộ ngọn núi. Trên đỉnh núi dường như có một cái gì đó khổng lồ đang chậm rãi nhô lên. Lạc Thanh Đồng kinh ngạc nhìn một màn này.
Bóng dáng lến đến nỗi muốn bao phủ phạm vi trăm dặm quanh đỉnh núi. Từng đạo ánh sáng chiết xạ ra tới. Giây tiếp theo, một tiên cung kỳ cảnh chấn động lòng người xuất hiện trong mắt của Lạc Thanh Đồng. Từng đạo kim quang bên trong, một cung điện cổ tích khổng lồ hư ảo hiện ra.
Ầm ầm ầm!
Một tòa cung điện thật lớn, giống như từ trong hư không đột nhiên hiện ra, xung quanh có vô vàn đạo hào quang, nháy mắt liền kinh động hết thảy người ở sơn mạch Cửu Vu Sơn. Thậm chí vô số người cách đó mấy vạn dặm thấy được một màn này cũng không khỏi khiếp sợ.
Cùng lúc đó, tại Đông Li quốc, Phong Lâm Thành.
Vũ Văn Mặc nhíu mày nhìn thất công chúa Vũ Văn Tuyết đứng trước mặt mình, khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm không khỏi lộ ra thần sắc lạnh lùng.
“Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Ngữ khí của Vũ Văn Mặc không tốt lắm. Hắn tình cờ đi ngang qua Đông Li quốc hoàn thành chút chuyện, lại thấy muội muội của mình xuất hiện ở chỗ này. Tính tình của Vũ Văn Tuyết thế nào trước giờ hắn luôn biết, nàng luôn chán ghét Lạc Thanh Đồng, không hi vọng nàng ta trở thành thê tử của mình, như thế nào lại vô duyên vô cớ chạy tới nơi này?
Nghĩ đến chính mình vừa mới trở thành học trò của Thánh viện, mà Vũ Văn Tuyết mỗi ngày cứ nhắc mãi Lạc Thanh Đồng không xứng mới mình, ánh mắt Vũ Văn Mặt đột nhiên sắc bén.
“Ta nhớ ta đã từng nói rõ, các người không được tới trêu chọc đại tiểu thư Lạc gia, ngươi lại tìm nàng gây rối?”