- Dịch: Autumnnolove--
Trong linh thuyền, Bắc Kình đang run rẩy khi cảm nhận được ánh mắt nóng như lửa đang nhìn về phía hắn, giống như muốn thiêu đốt toàn bộ bọn họ, xuyên thủng cả con tàu đang bay trên không trung này.
“Chủ tử, thuộc hạ không phải cố tình...“. Vẻ mặt hắn như đưa đám nhìn về phía nam nhân đang ngồi trên ngai vương ở giữa linh thuyền.
Hắn cũng không biết tại sao lại đụng phải chốt hiện thân...
Vẻ mặt Dạ Thiên Minh lạnh lùng nhìn hắn, sau đó phẩy tay ao một cái bay ra khỏi linh thuyền.
“Sau khi trở về tự mình tới Thiên Hình Các lĩnh phạt!”
“Vâng! Chủ tử!“. Bắc Kình vội vàng đáp lại, sau đó đi theo phía sau Dạ Thiên Minh.
Đoàn người từ linh thuyền trên không trung bay xuống mặt đất. Mà cái linh thuyền đẹp đẽ kia cũng nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.
“Tu Di không gian!”
“Con tàu bay phía trên kia vậy mà lại là Tu Di không gian trong truyền thuyết!”
“Thật không hổ là Minh Tôn! Xuất hiện thật oanh động! Tương truyền rằng chỉ có hoàng thất Thánh triều mới có được bảo vật truyền thừa giống như là Tu Di không gian! Vậy mà Minh Tôn cũng có! Hơn nữa còn là một chiếc linh thuyền!”
“Trong thiên hạ này, sợ là cũng chỉ có Minh Tôn mới có được một cái linh thuyền biết bay như là Tu Di không gian.”
Lạc Thanh Đồng lắng nghe tiếng nghị luận cùng cảm thán lao xao từ bốn phía, nàng cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Đáng tiếc thân ảnh của Minh Tôn chỉ lóe lên trong không trung một cái rồi mất hút. Ai nấy đều trợn tròn hai mắt, chỉ nhìn thấy vài đạo ánh sáng, mặt mũi trông như thế nào, là tròn hay dẹp, thân hình ra làm sao cũng chưa nhìn thấy được!
Lạc Thanh Đồng thi triển đồng thị cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn được có tổng cộng ba bóng người.
Một là bạc y tóc đen, bay ở phía trước, chớp mắt một cái đã biến mất bên trong phạm vi đồng thị của nàng. Hai đạo thân ảnh khác, một người mặc y phục xanh lục, một người mặc y phục xanh lam, giống như bảo hộ ở hai bên trái phải. Chắc là hộ vệ của Minh Tôn.
Người ở thế giới này thật là biến thái!
Lạc Thanh Đồng buồn bực nhìn bọn họ biến mất trong chính đồng thị của mình. Nàng vừa mới vận dụng hết sức để nhìn khuôn mặt của Minh Tôn, nhưng cũng giống như nam nhân nàng từng gặp ở núi Cửu Vu lần trước, chỉ có thể nhìn thấy một chút bóng dáng mông lung!
Cường giả đều như vậy sao? Thích ra vẻ thần bí?
Xấu xí quái dị thì thôi, nhưng mà nam nhân ở núi Cửu Vu kia, rõ ràng là tuấn mỹ tới ngất trời, vậy mà cũng muốn che giấu!
Có nhan sắc thì phải đưa ra cho mọi người cùng xem mới là tạo phúc cho bá tánh chứ!
Lạc Thanh Đồng đang suy nghĩ trong đầu, bỗng nhiên cảm giác được một ánh mắt sắc bén từ trên bầu trời phóng tới, từ hướng mà Minh Tôn vừa biến mất.
Trong lòng nàng có chút căng thẳng, vội vàng cúi đầu. Ánh mắt kia quét một vòng quanh người nàng rồi lập tức thu trở về.
Trong lòng Dạ Thiên Minh tràn đầy nghi hoặc, hắn mới với cảm giác rất rõ ràng là có người đang nhìn trộm hắn, nhưng nhìn kỹ lại thì không thấy.
Là ảo giác sao?
Nhưng mà cảm giác này, sao lại giống với ánh mắt của nữ nhân kia như vậy? Hay là nàng ấy lúc này cũng đang ở trong phân thành Hắc Vực?
Nếu thật sự là như vậy thì cũng không uổng phí hắn tự mình đến đây một chuyến!
“Soàn soạt!”
Sau khi thân ảnh của đám người Dạ Thiên Minh hoàn toàn biến mất ở không trung, các cường giả thuộc phân thành Hắc Vực cũng từ trên bầu trời đáp xuống mặt đất.
Lạc Thanh Đồng vỗ vỗ ngực mình.
Má ơi, thiếu chút nữa là đã bị phát hiện!
Ngoài nam nhân ở núi Cửu Vu thì đây chính là người thứ hai mà Lạc Thanh Đồng nhìn không thấu, cho nên nói đây là thực lực của chí tôn ở Hắc Vực sao?
Nam nhân ở núi Cửu Vu chính là người mạnh nhất mà Lạc Thanh Đồng từng gặp. Kinh mạch toàn thân đứt gãy hơn một nửa, vậy mà hắn còn có thể đánh cho Tiếp Thiên thần thú đang trong độ tuổi trưởng thành không còn sức phản kháng!
Vị Minh Tôn này có khả năng cùng cấp bậc với hắn, khó trách có thể khiến cho tứ đại Thánh triều đều không có cách nào can thiệp vào Hắc Vực, thành lập nên một thế lực hắc ám khổng lồ như vậy!
Lạc Thanh Đồng vừa vỗ ngực vừa tiếp tục đi sâu vào bên trong thành.