Phía sau cây đại thụ, một nam nhân lẳng lặng đứng thẳng người. Đỉnh đầu hắn cài kim quan ngọc châu, một thân áo choàng lam phác hoạ thân hình cao ngất rắn rỏi như tùng, khuôn mặt tuấn mỹ, quý khí đầy người.
“Ngươi là ai?” Thiển Ly nheo mắt hỏi.
“Võ Mục Thiên.” Nam nhân thốt lên ba chữ đầy khí thế.
À, là đối tượng nàng muốn từ hôn. Thiển Ly hiểu ra, vòng tay trước ngực, thần sắc nhàn nhạt nhìn Võ Mục Thiên: “Ta có ra ngoài hay không là chuyện của ta, ngươi có bản lĩnh thì vào đó mà tìm.”
Võ Mục Thiên nghe vậy nhíu nhíu mày, Thi Điện là nơi cấm kỵ, không ai muốn đi vào, đương nhiên, cho dù muốn cũng không thể vào.
Không để ý tới lời nói của Thiển Ly, Võ Mục Thiên lạnh lùng quan sát khắp người nàng một lượt, sau đó không chút tình cảm mở miệng nói: “Ta sẽ không cưới ngươi.”
Không có đe dọa không có tàn khốc, chỉ bình bình đạm đạm như vậy, phảng phất như hắn ta đang trần thuật lại một sự thật, một sự thật mà bất luận kẻ nào cũng không thể thay đổi được.
Khẩu khí kia không có chút kiêu ngạo nào, so với lão vu bà luôn mồm đánh rồi lại giết trong phủ kia, quả thực ôn hòa hơn không biết bao nhiêu lần, thật sự là cách biệt quá lớn. Nhưng biểu cảm o.Yy.lqd.o không mừng không giận này của hắn, lại càng cho thấy hắn không đặt nàng vào mắt. Thái độ chẳng thèm để tâm phát ra từ trong xương tủy kia mới là cấp bậc cao nhất của sự khinh thường.
Thiển Ly vẫn vòng tay trước ngực như cũ: “Ta cũng không định gả cho ngươi.”
“Vậy thì tốt, hôn thư.” Võ Mục Thiên vươn tay nhìn Thiển Ly.
Mặt mũi cũng thật lớn.
“Không đưa.”
Võ Mục Thiên cũng không bất ngờ trước thái độ của nàng: “Ngươi có điều kiện gì, nói đi.”
Điều kiện?
“Để Vương phi nhà ngươi giáp mặt xin lỗi ta, việc này xem như chấm dứt.” Thiển Ly cảm thấy mấy ngày nay nàng thật là khoan dung độ lượng, chỉ cần bọn họ không làm gì quá đáng, nàng đều có thể thả cho bọn họ một con ngựa*.
Không ngờ sắc mặt Võ Mục Thiên lại trầm xuống, không chút nghĩ ngợi liền đáp: “Mơ tưởng, mẫu phi của ta sao lại có thể xin lỗi ngươi.”
“Vậy ngươi cũng đừng mơ tưởng.” Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, Thiển Ly xoay người định đi.
Thân hình Võ Mục Thiên nhoáng lên một cái, lần nữa chặn trước mặt Thiển Ly, mày kiếm nhíu lại nói: “Cố Thiển Ly, ta khuyên ngươi không nên có những suy nghĩ phi thực tế. Hôm nay ta có thể tự mình đứng ở đây để nói điều kiện với ngươi, ngươi hẳn là nên cảm thấy vinh hạnh, nên quý trọng mà nắm bắt cơ hội lần này thật tốt.
Ta nghĩ, sự chênh lệch giữ hai nhà chúng ta ngươi cũng biết rõ, ta sẽ không cưới ngươi, ngươi cũng hoàn toàn không xứng với ta. Tờ hôn thư kia, cũng chỉ là do người của thế hệ trước ngẫu nhiên ký kết, đã không còn phù hợp với tình huống giữa chúng ta hiện nay. Ta khuyên ngươi không nên cầm lông gà mà xem là lệnh tiễn, khiến tất cả mọi người đều không vui, ngươi cũng không nên ảo tưởng sẽ dựa vào thân phận nữ nhi phủ tướng quân để đạt được thứ gì.
Ngươi phải biết rằng, quy tắc chẳng qua chỉ là luật định do người phàm đặt ra, ta là người tu tiên, hoàn toàn không bị quy tắc trói buộc. Nếu ngươi chọc giận mẫu phi và Võ Vương phủ, có thể Võ Vương phủ sẽ vì quy tắc mà không đối đầu với Thiên Ức tướng quân phủ, nhưng mà, ta thì lại khác, nếu ngươi thật sự chọc giận ta, cho dù ta muốn giết ngươi hay là diệt tướng quân phủ, thì trong thiên hạ này, cũng sẽ không có ai ra mặt vì ngươi, ngươi hiểu không?”
Lời nói lạnh lùng không ngừng tuôn ra, Võ Mục Thiên đã nói rõ một sự thật, chính là người tu tiên và người phàm có sự khác nhau rất lớn.
Nhưng mà, vậy thì thế nào.
Thiển Ly ngẩng đầu, nhìn Võ Mục Thiên như nhìn một kẻ ngốc. Uổng cho hắn là một người có đầu óc, nói chuyện lại không bằng cả heo. Căn bản là không hiểu rõ về đối phương, mà lại dám kiêu căng càn rỡ như vậy. Cái danh thiên tài này có phải giả hay không? Chỉ số thông minh này rõ ràng không đáng được xếp vào tuyến đầu.
Trong lòng cảm thấy khó hiểu, Thiển Ly nhìn Võ Mục Thiên: “Cho nên?”
--- ------ ------ ------ -----
*thả một con ngựa: có thể hiểu nôm na là cho thêm một cơ hội