Trong Dược Vương Trai lúc này có rất nhiều người đang chọn lựa dược liệu. Vì cửa hàng vừa nhập vào không ít thứ, cho nên người nghe tin mà đến mua tương đối nhiều.
Thiển Ly nhìn tiểu nhị đang nhặt dược liệu bên cạnh, là thứ tốt, xem ra số dược liệu trong Dược Vương Trai này hẳn là không tồi.
“Tiểu nhị, cỏ Bất Lão một trăm năm, Hoa Hoàng Căn ba trăm năm và nhân sâm Thạch Hộc Đương Quy ba trăm năm*, mỗi thứ lấy cho ta hai cân.” Ngẩng đầu nhìn tiểu nhị đang bận rộn, Thiển Ly nói tên dược liệu mình cần mua.
*trên đây là tên các vị thuốc, mình trích từ hán việt để sát raw, nếu có sai sót mong các bạn góp ý thêm để chỉnh sửa.
Hiện giờ không thể dùng dược liệu quá cao cấp, chỉ cần những dược liệu loại này là được rồi, vừa vặn đủ tiêu chuẩn nàng cần, vô cùng thỏa đáng.
“Ôi, vị khách quan này, cô nương mua nhiều dược thảo như vậy sao, được được, mời cô nương qua bên này ngồi chờ, tiểu nhân lập tức cho người chuẩn bị ngay.” Tiểu nhị kia nghe vậy lập tức ngừng việc đang làm trong tay, tìm một người khác thay vào vị trí của hắn, sau đó tươi cười đi về phía Thiển Ly.
Tuy dược liệu giống nhau, nhưng nếu may mắn gặp được người mua số lượng lớn, vậy khi bán hàng sẽ có khả năng nhận được một ít tiền hoa hồng.
Cùng lúc đó, chưởng quầy tiếp đón khách quen xong cũng đi về phía này, cười tủm tỉm đáp lời Thiển Ly.
Những vị khách đang chọn dược liệu trong cửa hàng nghe vậy cũng đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Thiển Ly, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc xen lẫn một chút hâm mộ.
“Ha ha, chúng ta mua dược liệu đều tính theo từng gốc từng gốc một, lần đầu nghe thấy có người lấy cân làm đơn vị, mua từng cân từng cân.” Có người thấp giọng nói.
“Đúng vậy. Hơn nữa lại mua nhiều như thế, tuy đều là dược thảo bình thường, nhưng khi tổng lại cũng là một số tiền rất lớn, nhìn không ra cô nương này lại có số tiền lớn như vậy.”
“Ta nghĩ có thể cô ta là nha hoàn của gia đình nào đó, tiểu thư hay chủ mẫu nhà cô ta muốn mua, nếu không như vậy thì sao một tiểu cô nương lại có nhiều tiền như vậy chứ.”
“Ồ, ngươi nói có lý, rất có khả năng, rất có khả năng.”
“Ta nói, gióng trống khua chiêng mua nhiều dược liệu như vậy, giống như sợ người khác không biết mình có nhiều tiền như vậy thì cũng chỉ có người của những đại gia tộc mà thôi.”
“Đúng, đúng đúng……”
“Ta nói……”
Vô số lời nghị luận lọt vào tai Thiển Ly, hại nàng đang định ngồi xuống chỉ có thể dở khóc dở cười.
Lấy tay đỡ trán, Thiển Ly tận lực hạ giọng xuống cực thấp.
“Ta nói này chưởng quầy, ngươi vẫn chưa biết gì về nàng ta, mà lại dám bán nhiều đồ như vậy, ngươi không sợ sẽ gà bay trứng vỡ** hay sao.” Cùng lúc đó, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tràng thanh âm trào phúng, mũi nhọn chỉ thẳng về phía Thiển Ly.
**gà bay trứng vỡ: đồng nghĩa với mất cả chì lẫn chày
Thiển Ly ngẩng đầu, nhìn thấy những người đang chen lấn ở cửa lớn đột nhiên nhường ra một lối đi, hai bóng người ưu nhã mỹ lệ chậm rãi bước vào Dược Vương Trai.
Chưởng quầy vốn đang nói chuyện với Thiển Ly, vừa nhìn thấy hai người nọ, lập tức bỏ mặt nàng, mang vẻ mặt a dua cộng thêm mấy phần kinh hỉ bước lên đón tiếp.
“Sao hôm nay hai vị tiên tử lại có thời gian đến đây thế này? Đúng lúc cửa hàng vừa có được vài gốc dược thảo quý hiếm, hai vị tiên tử có muốn xem thử hay không?” Nụ cười của chưởng quầy khoa trương nịnh nọt, đôi mắt tỏa sáng nhìn hai nữ tử vừa xuất hiện trong cửa hàng.
Váy áo màu trắng, tiên khí phiêu diêu, một người điềm đạm đáng yêu, một người ôn nhu tú mĩ, không phải Tiểu Khả và Lưu Vân của Thiên Sơn Điện ngày đó thì là ai?
Tiểu Khả và Lưu Vân liếc nhìn chưởng quầy đang tỏ vẻ ân cần một cái, phong thái tự nhiên lại mang theo một sự cao ngạo khiến người khác không dám chạm vào.
“Không vội.” Giọng nói ôn nhu của Lưu Vân vang lên, âm thanh dễ nghe kia làm thân thể đám nam nhân trong cửa hàng trở nên mềm nhũn, một đám người ra sức nuốt nước miếng, nhưng lại không có ai dám tiến lên, ngược lại rất quy củ đứng ở bên cạnh, nhường vị trí tốt nhất lại cho Lưu Vân và Tiểu Khả.