Dịch: Sylvesta
Trong màn đêm.
Một nữ tử xinh đẹp mặc trang phục tân nương màu đỏ tỏ rõ vẻ hoang mang chạy nhanh đến phía sau Chiến Thiên Minh.
Nữ tử giữ thật chặt vai Chiến Thiên Minh.
“Công tử, cứu... cứu ta, mau cứu ta...”
Rất nhanh, một đại hán lỗ mãng mặt đầy râu đuổi tới, theo sau hắn còn có mấy tên côn đồ.
Ánh mắt đại hán lỗ mãng quét qua Chiến Thiên Minh, sau đó nhìn về phía nữ tử đang hốt hoảng núp sau hắn nói: “Hừ! Thúi kỹ nữ, mau trở về cùng ta. Ngươi đã gả cho Trần lão thất ta vậy thì cả đời này là người của ta, cho dù chết cũng là quỷ Trần gia ta.”
“Không có, ta không có gả cho ngươi.” Nữ tử rất hoảng vội nói.
“Hừ, cha ngươi đã thu một trăm lạng bạc của ta, ngay cả lễ hỏi cũng đã thu rồi. Hôm nay cũng đã bái đường thành thân như thế vẫn còn không tính là gả?”
“Không phải, đây đều là ngươi ép ta, không phải ta tự nguyện.”
“Nói nhảm ít thôi, mau cùng ta trở lại.”
“Ta không muốn.”
Nữ tử càng lúc càng hoảng sợ, liều mạng lắc bả vai Chiến Thiên Minh.
“Công tử, mau cứu ta, van cầu ngài cứu ta...”
Thấy Chiến Thiên Minh vẫn không nói gì, tên lỗ mãng liền nói: “Tiểu bạch kiểm, thức thời liền cút ngay cho lão tử. Nói cho ngươi biết trong vòng mười dặm quanh đây, không có ai không quen biết Trần thất gia ta.., ngươi nếu như dám quản chuyện của Thất gia, ngày hôm nay ngươi ngay cả đứng cũng không nổi đâu.”
“Thất gia, để chúng ta thay ngài giáo huấn tiểu bạch kiểm này một chút.” Một người phía sau Trần Thất lên tiếng.
“Đúng vậy, Thất gia, có khi chính tiểu bạch kiểm này đã quyến rũ con tiện nhân kia, lúc này mới làm cho nàng chạy đến bên hắn.” Một người khác hùa theo nói.
“Hả?”
Trần Thất ngẩn ra, sau đó khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lùng.
“Không sai, tiểu bạch kiểm này rất khả nghi.”
“Thúi kỹ nữ, nói mau, tiểu bạch kiểm này có phải là nhân tình bên ngoài của ngươi không?”
Cô gái áo đỏ trên mặt tràn đầy vẻ bối rối, nghe được Trần Thất hỏi như vậy, nhất thời bừng tỉnh, giống như nắm được cọng cỏ cứu mạng vậy, mạnh mẽ cắn răng, gật đầu nói: “Không sai, hắn chính là nhân tình của ta, ngày hôm nay đừng hòng ta cùng ngươi trở lại.”
Chiến Thiên Minh sững sờ.
Con mẹ nó!
Nữ nhân này cũng quá vô lý đi chứ?
Vì để cho mình ra tay hỗ trợ, thậm chí ngay cả loại chuyện hoang đường này cũng nói được.
Đều nói nữ nhân là lão hổ. Ta thấy nữ nhân trước mắt này phải đi ăn tươi nuốt sống yêu hổ mới đúng.
Ở đáy lòng Chiến Thiên Minh còn đang xem thường thì kẻ lỗ mãng kia đã cười lạnh nói: “Khà khà... Tiểu bạch kiểm, ngươi lại dám quyến rũ nữ nhân Trần Thất gia ta? Hừ! Ngày hôm nay, ngươi hoặc là bồi thường một ngàn lạng bạc, hoặc là lưu lại một đôi tay.”
Nghe vậy, Chiến Thiên Minh lắc lắc đầu, đứng dậy.
“Đòi tiền, đúng không?”
“Không sai, chỉ cần ngươi chịu lấy ra một ngàn lạng bạc, thúi kỹ nữ này liền thuộc về ngươi, Trần Thất gia ta nói chuyện luôn giữ lời.”
“Được, không phải là một ngàn lạng thôi sao?”
Chiến Thiên Minh ra vẻ không thành vấn đề.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc đó Chiến Thiên Minh đột nhiên xoay người, giơ tay điểm một chỉ về nữ tử ở đằng sau.
Cửu Long chỉ.
Phốc!
Một chỉ điểm ra trúng ngay ngực của nữ nhân này, chân nguyên theo đầu ngón tay tuôn ra lập tức làm cho thân hình nữ tử cứng đờ.
Một màn này diễn ra bất thình lình làm cho những người khác đều sững sờ.
Đầu ngón tay của Chiến Thiên Minh cũng không hề rời khỏi ngực nữ nhân này, mà còn nhẹ nhàng đụng một cái. Đúng là rất có co dãn nha. Hơn nữa, lúc nhìn gần nữ nhân này còn rất xinh đẹp tuy rằng không tuyệt sắc giống cô nàng quận chúa hung dữ kia nhưng thế này đãrất không tệ rồi.
Sau đó, Chiến Thiên Minh túm được quần áo trước ngực nữ tử này. Trong lòng bàn tay truyền đến một cảm giác mềm mại diệu cảm.
Cô gái kia sắc mặt bấy giờ đã đỏ bừng lên, trong mắt toàn là lửa giận.
Mà Chiến Thiên Minh lại nhếch miệng nở nụ cười, giơ tay hất một cái, đem nữ tử ném về phía tên đại hán lỗ mãng.
Đại hán lỗ mãng vội vã tiếp lấy nữ tử.
Sau đó, mấy người khác đều kinh ngạc trố mắt nhìn Chiến Thiên Minh.
“Được rồi, mấy người các ngươi cũng đừng đứng trước mặt ca diễn kịch nữa.” Chiến Thiên Minh khinh bỉ nói
“Ngươi... Ngươi vậy mà lại phát hiện?” Nữ nhân kinh nghi nói.
“Cắt, ngươi cho rằng ca là đồ ngu giống các ngươi sao?” Chiến Thiên Minh châm biếm nói.
Từ lúc mấy người này chạy tới, hắn đã dùng Chí Tôn Long Thần hệ thống kiểm tra thực lực mấy người này.
Vừa nhìn một cái đã phát hiện ra vấn đề.
Cái tên đại hán lỗ mãng râu ria xồm xòa bất quá có thực lực thất tinh Võ Đồ, còn nữ nhân kia lại có thực lực cửu tinh Võ Đồ.
Lũ ngu...
Kẽ hở như thế cũng quá lớn rồi đó?
Một tên thất tinh Võ Đồ lại đi uy hiếp một tên cửu tinh Võ Đồ?
Có quỷ mới tin mấy người.
Bất quá, vừa nãy chạm một cái đúng là rất có khoái cảm nha.
Chiến Thiên Minh tặc lưỡi cười tà, sờ sờ tay phải.
Nhìn thấy hành động này của Chiến Thiên Minh, nữ nhân mặc bộ tân nương màu đỏ càng nổi giận hơn.
“Các anh em, đi ra cho ta.” Nữ nhân quát to.
Hô, một đám người từ trong màn đêm lao ra, rất nhanh liền vây quanh Chiến Thiên Minh.
Đếm qua loa thì chỗ này chí ít cũng có bốn mươi, năm mươi người.
Bất quá, Chiến Thiên Minh sớm đã biết cả rồi.
Trước khi những người kia chạy tới vây quanh hắn, Tiểu Tử cũng đã đem nhân số cụ thể nói cho hắn biết.
Đối phương tổng cộng có năm mươi hai người.
Bất quá, Chiến Thiên Minh không có chút nào lo lắng.
Trong những người này, mạnh nhất chính là nữ nhân kia có thực lực cửu tinh Võ Đồ.
Tiếp đến, chính là đại hán lỗ mãng có thực lực thất tinh Võ Đồ.
Còn lại đều là cặn bã.
Nhìn những người kia, Chiến Thiên Minh chậm rãi xoay người, ngáp một cái. Đồng thời, trong tay hắn cũng đã nắm chặt mấy viên Phi Hoàng Thạch.
Phi Hoàng thạch là thứ mà Chiến Thiên Minh sau khi mở ra chức nghiệp Luyện Khí Sư thì hắn đã hối đoái một tấm luyện khí đồ phổ tại hệ thống thương thành sau đó sử dụng quặng sắt cùng đồng khoáng khi đào mỏ để chế tạo ra. Nếu không phải vậy thì đẳng cấp Luyện Khí Sư của hắn cũng không thể nhanh chóng tăng lên tới cấp ba.
Hiện tại, bên trong hệ thống túi trữ vật còn đặt mấy trăm viên Phi Hoàng thạch nữa đấy.
Đợi đến lúc Chiến Thiên Minh bị vây lại, nữ nhân kia mới nhìn sang tên lỗ mãng nói: “Giải huyệt cho ta.”
Lập tức tên lỗ mãng điểm mấy chỉ lên người nữ nhân.
Hả?
Không phản ứng?
“Ha ha... Đừng có phí công vô ích, ta mà điểm huyệt thì đâu phải mấy tên ngu các ngươi có thể mở ra? Mỹ nhân, có muốn ta giúp ngươi giải huyệt một tay hay không hả? Ta cho ngươi biết, yếu điểm nằm trên địa phương đầy đặn nhất của ngươi, chỉ có chỗ đó mới có thể mở ra huyệt đạo này.” Chiến Thiên Minh trêu tức cười nói.
Nói xong hắn còn giơ tay chỉ chỉ vào ngực nữ nhân kia.
“Ngươi...” Trên mặt nữ nhân càng thêm đỏ bừng vì nổi giận.
“Lão đại, nếu không ta thử xem?” Tên lỗ mãng nhìn chằm chằm ngực nữ nhân kia, nhẹ nhàng nuốt ngụm nước miếng nói.
“Ngươi dám chạm vào lão nương, lão nương làm thịt ngươi.” Nữ nhân nổi giận nói.
Nhất thời, tên lỗ mãng này rụt đầu một cái, không dám làm liều.
“Này... Lão đại, làm sao bây giờ?”
“Lão đại, nếu không chúng ta trước tiên cứ bắt tiểu tử này nhốt vào sơn trại đi.”
“Lão đại, ngài ra lệnh đi.”
Tất cả mọi người ở bốn phía đều coi nữ nhân như thiên lôi sai đâu đánh đó.
“Được, trước tiên bắt tiểu tử này lại cho ta.” Nữ nhân đồng ý nói.
Nàng không dám trực tiếp giết Chiến Thiên Minh bởi nếu như không giải được huyệt đạo này vậy thì phiền phức.
Nghe được lệnh, người ở bốn phía bắt đầu thắt chặt vòng vây.
Đột nhiên.
Thân ảnh Chiến Thiên Minh theo bước chân hơi động, Cửu Long bộ nhanh đến mức khiến người ta hoa cả mắt.
Vèo vèo vèo...
Thân ảnh Chiến Thiên Minh lấp lóe ẩn hiện đồng thời mấy viên Phi Hoàng thạch trong tay nhanh chóng bắn ra.
Phốc phốc phốc...
Mấy người bắn tên là những kẻ đầu tiên bị kích thương.
“Mọi người cẩn thận ám khí!” Tên lỗ mãng lên tiếng nhắc nhở.
Giọng hắn vừa mới hạ xuống, thân ảnh Chiến Thiên Minh ở đằng sau mấy mét nhanh chóng lướt qua.
Vèo!
Phốc!
Tên lỗ mãng chỉ cảm thấy cúc hoa đột nhiên nhức nhối, con mắt nhất thời căng ra, miệng há đến mức tròn vo.
“Aaaa... Aaaa...”