"Không truy cứu? Ông anh đang nói chuyện cười sao?" Người đàn ông đi đầu buồn cười nhìn Lục Thần, giọng nói đầy khinh thường: "Mày chỉ là một người bình thường, có tư cách gì nói truy cứu chúng tao hả?"
"Hơn nữa, đúng là không có nhìn kỹ nha, mặc dù thằng nhóc này là con trai, nhưng lại rất xinh đẹp á." Đúng vậy, lúc Sở Thanh mặc đồ con gái thì rất xinh đẹp, chẳng qua là đang mặc đồ con trai lại đeo mắt kiếng, cộng thêm chuyện được cố ý bồi dưỡng, làm cho cô có nhiều thêm vài phần anh khí (*khí khái hào hùng - Nuy), cho nên mới khó phát hiện ra cô là con gái.
Bất quá như thế thì sao chứ, ở thời đại mạt thế này, đạo đức không có quý bằng dáng vẻ bề ngoài, là trai hay gái đều không quan trọng, chỉ cần có khuôn mặt đẹp là được, nghĩ tới thằng nhóc này có thể đổi không ít thức ăn, bất quá....
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp chói sáng của Sở Thanh, người đàn ông đi đầu giơ cái tay như heo ra, trực tiếp muốn sờ qua mặt Sở Thanh.
"Dừng tay, nếu như ông anh đụng em ấy một cái, ông anh cái gì cũng đừng nghĩ lấy được, hơn nữa tôi đảm bảo các người sẽ không toàn thân trở ra!" Mặc dù giọng nói của Lục Thần vẫn rất ôn hòa, nhưng sát ý trong mắt lại không thể hoàn toàn che giấu hết được, làm cho hai người kia có cảm giác, nếu như tay của hắn thật sự chạm vào mặt Sở Thanh, tuyệt đối sẽ bị người đàn ông này băm nhỏ!
"Tốt, tao không động." Người đàn ông đi đầu nắm chặt quả đấm, cuối cùng cũng nhận uy hiếp: "Chỉ cần các người lấy ra đầy đủ đồ, tao sẽ thả họ ra."
Tuy mỹ nhân tốt, nhưng phải xem có mạng hưởng thụ hay không, mặc dù mấy người trước mắt nhìn như vô hại, nhưng cách nói chuyện mới vừa rồi của người đàn ông ôn hòa kia vẫn làm cho hắn sinh ra một nỗi sợ hãi, không dám làm bừa.
Sở ba nhìn Sở Nghiên, muốn nói cái gì, nhưng khi thấy ánh mắt của cô ta, cũng ngậm miệng lại, lo lắng nhìn. (@Quả thật Nuy thấy ông ba này chỉ có hơn cặn bã, chứ không kém đâu >,<)
Thức ăn chính là sinh mệnh trong mạt thế, hiện tại cô không thể chủ động vì người khác mà dâng thức ăn lên, nếu như không có thức ăn, sớm muộn gì cũng có ngày sẽ cần cô cung cấp thức ăn, khi đó, cô mới chính thức trở thành người lãnh đạo!
Mà đối với lời cầu cứu của Sở Nghiên, Lục Thần hoàn toàn coi thường, ánh mắt của anh chỉ rơi vào mặt của Sở Thanh, thấy cô không có bất kỳ ý kiến nào, Lục Thần cũng không mở miệng.
Thật ra anh cũng hiểu, Sở Thanh không phải không thể thoát được, mà là cố ý bị người kia bắt lấy, mặc dù không biết mục đích của Sở Thanh là gì, nhưng bọn họ cũng không phải ngu ngốc, mặc dù những người này đều đi cùng nhau, nhưng lại là hai nhóm nhỏ riêng biệt, có thể lấy nhiều thứ từ bọn họ, dĩ nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình!
"Anh Thần, em....Anh phải cứu em trai em, em không sao." Mặc dù nói như vậy, nhưng thân thể Sở Nghiên khẽ run rẩy, bộ dạng kia hoàn toàn là giả bộ kiên cường làm cho người ta đau lòng.
Quả nhiên, Sở ba thấy một màn như vậy, tâm vô cùng đâu đớn, sau đó nén áy náy với Sở Thanh xuống, lập tức quay đầu nhìn Lục Thần: "A Thần, chú van con, mau cứu Nghiên nhi đi, dù sao Nghiên nhi cũng là con gái, mà A Thanh....A Thanh không có việc gì."
Mặc dù ông vừa nói xong lời này cũng cảm thấy chột dạ, nhưng đã nhiều năm nay hai người vẫn chưa từng sống chung, mình và con gái nhỏ cũng không có tình cảm sâu đậm, ông tự nhiên không muốn mất đi con gái lớn.
"Chú, đây thật sự là quyết định của chú sao? A Thanh cũng là con của chú, chú có thể cứ như vậy mà bỏ em ấy?" Âm thanh Lục Thần vẫn ôn hòa như cũ, nhưng mỗi câu mỗi chữ rơi vào lòng Sở ba như một cây đao, hung hăng đâm xuống, nhưng hiện tại ông không còn lựa chọn khác.
"A Thần, đây là chú thiếu Nghiên nhi, là lỗi của chú, chú không thể thấy chết không cứu." Giọng nói thê lương của Sở ba làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt, nhìn Sở ba, con ngươi Lục Thần rũ xuống, sau đó nhìn về phía hai tên cướp kia, đem balo trong tay vứt tới.
"Thả người!" Âm thanh Lục Thần mơ hồ hàm chứa máu, làm cho hai người kia rùng mình, đẩy Sở Nghiên về phía Sở ba, sau đó nhặt balo của Lục Thần lên, đeo lên vai, nhìn Lục Thần một cái, biết lúc này đem Sở Thanh đi chỉ có một con đường chết, nên dùng sức đẩy Sở Thanh vào ngực anh, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Mà sau khi Sở Nghiên thấy một màn như vậy, nằm trong ngực Sở ba, khóe miệng nâng lên nụ cười đắc ý, cuối cùng cô đã đạt được mục đích, sau này ba người kia sẽ không còn thức ăn, cô không tin bọn họ có thể kiên trì được!
Lúc Sở Nghiên chưa kịp tỏ ra áy náy đối với chuyện này, thì chuyện cô không ngờ tới đã xảy ra.
Cả người Sở Thanh bị đẩy mạnh vào ngực Lục Thần, cô liền dựa vào tư thế nằm trong ngực anh mà giơ tay lên, bắn ra hai phi tiên đâm vào chân hai người kia, hai người cứ như vậy mà quỳ xuống đất.
Một màn này làm cho Sở ba và Sở Nghiên sợ đến choáng váng, bọn họ không thể nghĩ tới Sở Thanh lại có công phu tốt như vậy, không chỉ là bọn họ, mà ngay cả hai tên cướp cũng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
"Nếu đã dám đánh cướp thì nên chuẩn bị sẵn tâm lý chết đi." Sở Thanh cười lạnh đi đến trước mặt hai người, một cước đá vào, phi đao thấy xương lồi ra, hiển nhiên chân đã phế không thể phế hơn nữa.
"Mày...."
"Không nghĩ tới sao?" Nhìn bộ dạng khiếp sợ của hai người, Sở Thanh hơi hài lòng, mặt treo nụ cười vui vẻ, cầm ba cái balo lên, nói: "Quả nhiên là ngu xuẩn."
Giao balo cho Hoàng Á Lê và Lục Thần, sau đó ánh mắt rơi vào người Lục Thần: "Anh Thần, đốt!"
Lúc hai tên cướp còn chưa hiểu rõ ý của Sở Thanh, thì hai luồng lửa màu đỏ chậm rãi bốc cháy trên người họ.
Trong nháy mắt, cả hai đều hiểu, lần này thật sự đá phải thiết bản rồi, những người này căn bản không phải là người bình thường, mà là người dị năng, mặc dù không biết tột cùng Sở Thanh là người dị năng gì, nhưng thấy Lục Thần là người dị năng hệ Hỏa nguy hiểm nhất, biết vậy đã không làm, thật sự biết vậy sẽ không làm mà!
"A Thanh, yên tâm, bọn họ sẽ không chết nhanh đâu, anh đã khống chế nhiệt độ của ngọn lửa, không đốt đủ hai mươi bốn tiếng (*), bọn họ tuyệt đối không thể chết!" Trong lòng anh, Sở Thanh là độc nhất vô nhị, là bảo vật trân quý nhất, nhưng người này dám có lá gan động vào trân bảo của anh, như vậy tốt nhất phải có dũng khí chịu đựng lửa giận của anh!
(*)Nguyên văn là "12 canh giờ", nhưng 1 canh giờ = 2 tiếng, do vậy Nuy đổi thành 24 tiếng luôn - Nuy
Sau khi nghe Lục Thần nói xong, Sở Thanh trừng mắt, lộ ra nụ cười đẹp nhất trong mấy ngày nay.
Mà khi Lục Thần thấy nụ cười của cô, cũng dịu dàng cười lại, thật tốt, cô không có bị dọa sợ bởi hành động tàn nhẫn của anh là được rồi.
Nhưng Sở Nghiên lại không có tốt như vậy, dù sao mới vừa rồi cô còn tính toán Lục Thần, cô không cho là Lục Thần có thể ra tay với hai người kia, mà sẽ không ra tay với cô, bởi vì mới vừa rồi Lục Thần lạnh lùng nhìn cô, Lục Thần đã thấy rõ tâm tư của cô.