Chuyển ngữ: Nuy
****
Sau khi quay lại tầng lầu, Mộ Hi cũng không có về phòng mình nghỉ ngơi, mà
là thừa dịp mọi người không để ý lắc mình tới trước cửa phòng Sở Nghiên, đầu dán lên cửa, nghe lén người bên trong nói chuyện.
“Tiểu thư
Sở, thật sự rất cám ơn cô, chúng tôi đã cho rằng mình sẽ chắc chắn chết, nếu như hôm nay không có sự xuất hiện của các cô, đoán chừng không tới
hai ngày, chúng tôi đã chết đói rồi.” Một người nói chuyện bằng giọng
nói tràn đầy cảm kích, nhưng mơ hồ lại chứa thêm vài phần tham lam, ánh
mắt không rõ ràng của hắn rơi vào người của Sở Nghiên, giống như đang
quan sát một món bảo vật nào đó.
Dĩ nhiên, Sở Nghiên đang lọt vào sự đắc ý khi được người khác sùng bái sẽ không có cảm giác được ánh mắt như thế.
Mà Mộ Hi đứng ngoài cửa phòng nghe cũng cảm giác được trong giọng nói của
người đàn ông kia không có ý tốt, lắc đầu một cái, cảm thấy Sở Nghiên
quả là một người ngu xuẩn, hôm nay đã là mạt thế, hơn nữa cô ta lại là
người sống lại, tự nhiên biết rõ con người trong thời buổi này làm gì có đạo đức nhân nghĩa, thấy thức ăn thì làm sao không thể nảy sinh lòng
tham, đoán chừng kế hoạch xây dựng căn cứ còn chưa hình thành, thì cô ta sẽ bị người bên cạnh lừa sạch sẽ rồi.
Nội dung phía sau, Mộ Hi
cũng không muốn nghe lén nữa, hoàn toàn không cần thiết, kết cục của Sở
Nghiên đã được quyết định, anh không có nhiều thời gian để lãng phí!
“Nghe lén về rồi à?” Khi Mộ Hi về phòng, thì thấy Lục Thần đã đứng trước cửa của anh, nghĩ đến là đã biết anh đi làm cái gì.
“Đúng vậy, bất quá cũng không có gì, nếu như cậu muốn đi nghe một chút thì
cũng có thể.” Mộ Hi nhún vai, dù sao Sở Nghiên không làm nên việc gì,
cho nên cũng không cần thiết giám sát nữa.
Sau khi Lục Thần nghe
anh nói xong, cũng chỉ khẽ mỉm cười, sau đó về phòng mình, Mộ Hi là dạng người gì, Lục Thần hiểu rõ, cậu ta tuyệt đối sẽ không để cho A Thanh
lâm vào nguy hiểm.
Cứ như vậy, một đêm này mọi người vô sự. Ngày
thứ hai, bên ngoài vang lên âm thanh của một cái loa lớn, âm thanh như
vậy đích thực là chuyện bình thường trước khi mạt thế tới, nhưng sau khi mạt thế đến, đã thuộc dạng hiếm thấy, vì vậy sau khi nghe âm thanh của
loa vang lên bên ngoài cửa sổ, tất cả mọi người lập tức rời giường, muốn nhìn đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
“Đó là….” Sở Thanh nhìn xe tải quân dụng phía ngoài, hơi nhíu mày, những người đó là người của quân đội?
“Cái đó là đội cứu viện từ thành phố B.” Giọng nói của Hoàng Á Lê có chút do dự, bởi vì kiếp trước cô cũng không có đi tới thành phố B, cho nên có
một số việc, mặc dù biết rõ, nhưng cũng không phải biết rõ ràng như vậy, trong trí nhớ mơ hồ, đúng là thành phố B đã từng phái một số đội cứu
viện đi tìm người may mắn sống sót xung quanh thành phố, nghĩ nghĩ thì
chắc là lúc này đi.
“Nếu là đội cứu viện thành phố B, như vậy
chúng ta tự nhiên cũng đi theo đội cứu viện tới thành phố B.” Sở Thanh
nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng nói nhẹ nhõm, nhưng trong lời nói lại
chứa sự chán ghét rõ ràng: “Tôi cũng không muốn lãng phí một chút xíu
khí lực vì mấy người Sở Nghiên cứu kia.”
Hoàng Á Lê gật đầu, tự
nhiên là cô biết ý của Sở Thanh: “Vậy chúng ta sẽ xuống dưới ngay, dù
sao mục đích của chúng ta cũng là thành phố B, không phải sao?”
Sau khi mọi người xuống lầu, thì phát hiện xung quanh xe tải quân dụng đã
tụ tập không ít người, bọn họ cũng đang chờ người của quân đội phát chút thức ăn.
Mà lúc Sở Thanh chạy tới, đã thấy người của quân đội
đang phát thức ăn, hơi nâng mi lên, đúng là bánh bao, còn có thêm lạp
xưởng, đồ như vậy, tính ở hiện tại, cũng đã xem là hiếm có, chẳng lẽ
thành phố B lại giàu có như vậy?
Bất kể như thế nào, khi Sở Thanh nhận được thức ăn, cũng không có lập tức ăn, mà là bỏ vào trong một cái túi, giữ lại để dành từ từ ăn, hiện tại bởi vì có người bên chính phủ
tới, cho nên Sở Thanh cũng không thể giống như lúc trước, tùy ý lấy thức ăn ra ăn, tự nhiên những đồ ăn này phải dùng đúng lúc, nếu không, phiền toái sẽ chính là mình.
“Các người cũng muốn đi tới thành phố B
sao? Các người là người có dị năng đi.” Cảm giác được áp lực từ trên
người của Sở Thanh và Lục Thần, hiển nhiên đối phương cũng đã nhận ra
lai lịch của hai người, cho nên giọng nói cũng tăng thêm mấy phần cung
kính.
“Ừ, tôi và anh Thần thì đúng.” Sau đó chỉ chỉ Hoàng Á Lê và Mộ Hi sau lưng: “Hai người này thì không, nhưng cũng có thể săn giết
tang thi.” Truyện được đăng tại nuylovevaio.wordpress.com
Thời kỳ đầu của mạt thế, người có dị năng hệ không gian và hệ tinh thần đều vô
cùng trân quý, cho nên Sở Thanh tuyệt đối sẽ không đem lá bài tẩy của
mình lộ ra, mặc dù bọn họ cũng tới thành phố B, nhưng cũng không có tỉn
tưởng tín nhiệm thành phố B như vậy.
Sau khi Sở Nghiên nghe xong, ánh mắt lóe lóe, muốn vạch trần lời nói dối của Sở Thanh rất dễ, nhưng
sau một khắc thấy Sở Thanh quay đầu lại cười cười với cô, sau đó thì sờ
sờ vành tai.
Trong nháy mắt, sắc mặt Sở Nghiên trở nên khó coi,
cô xem như đã hiểu rõ uy hiếp của Sở Thanh, hành động mới vừa rồi của Sở Thanh đã nói cho cô biết, nếu như cô nói cái gì không nên nói, như vậy
Sở Thanh sẽ nói ra bí mật của chiếc bông tai!
Mặc dù Sở Nghiên vô cùng bất mãn với sự uy hiếp của Sở Thanh, nhưng chỉ có thể ngậm miệng
lại, bởi vì người khác không biết, nhưng cô lại biết rõ, trí não trong
bông tai không phải là vật trói định, nếu như có người cầm bông tai của
cô, như vậy người kia cũng sẽ có được không gian, thậm chí ngay cả vật
tư cô chuẩn bị, cũng sẽ quy hết cho người kia!
“Bất kể là có dị
năng hay không, nếu có thể giết được tang thi thì rất tốt, thành phố B
vĩnh viễn sẽ mở rộng cửa vì các người.” Nói xong câu này, sĩ quan kia
xoay người rời đi đám người Sở Thanh, tới chỗ khác nói chuyện.
Một ngày lục soát này, đội cứu viện đã mang về không ít người may mắn sống
sót, trong đó có một phần là người dị năng cấp thấp, đội ngũ như vậy,
không nghi ngờ chính là lớn mạnh hơn nhiều, tự nhiên là Sở Nghiên cũng
bắt đầu lôi kéo người khác, nhưng vô cùng đáng tiếc chính là, hôm nay
gặp được đội cứu viện thành phố B, sau này còn có ai sẽ hiếm lạ ngân
phiếu khống (*) của Sở Nghiên nữa?
(*) ngân phiếu khống: ngân phiếu không có tài khoản, hữu danh vô thực ~> Ý của câu là Sở Nghiên chỉ hứa suông, không đáng tin
Cho nên mấy người ngày hôm qua muốn “thần phục” Sở Nghiên đều rối rít bày
tỏ ý nguyện đi đến thành phố B, trong nháy mắt đã làm mặt Sở Nghiên đen
lên, ánh mắt nhìn mấy người kia cũng mang theo một tia sát khí.
Nhưng cô lại không có cách nào, dù sao hiện tại, dù cô hứa hẹn bất cứ cái gì
cũng đều là ngân phiếu khống, bây giờ cô không có cách nào để đối kháng
với con quái vật khủng lồ là căn cứ thành phố B, nhưng cô tuyệt đối sẽ
không dễ dàng buông tha như vậy!
Cứ như vậy, sau khi một ngày
chấm dứt, lục soát cứu viện ở thành phố J kết thúc, mọi người quyết định ngày thứ hai sẽ chạy về thành phố B bằng đường thủy, dù sao đi đường bộ rất có thể sẽ gặp phải tang thi, vì vấn đề an toàn, mọi người đều quyết định đi đường thủy.
Mà lúc nói đi đường thủy, trong ánh mắt của
Sở Nghiên lúc sáng lúc tối, đường thủy sao, như vậy thì cô sẽ có rất
nhiều cô hội, mặc dù không thể xác định được thời gian, nhưng không bao
lâu nữa sẽ có thú biến dị xuất hiện, cô nhớ không lầm, thì hướng thuyền
tới thành phố B sẽ có một phen trắc trở khó khăn, vì vậy, đến lúc đó Sở
Thanh có thuận lợi đi tới hay không cũng không nhất định.
Nếu như Sở Thanh chết giữa đường, nhưng vậy cô sẽ có ngay cơ hội đem thủ hạ
dưới tay Sở Thanh lôi kéo tới tay của mình (Sở Nghiên), dù sao tư nguyên trong tay cô cũng không nhất định sẽ lập được một căn cứ mới, nhưng lôi kéo mấy người cũng đủ!