Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Chương 70: Chương 70: Chương 59.3: Miêu đích dạng đích thiếu niên




Chuyển ngữ: Nuy

****

“Cậu tên gì?” Mặc dù mới vừa nói như vậy, nhưng trên thực tế, phần lớn là Cận Hi chỉ nói đùa, nếu như đối phương biết hắn là hồng ca tinh thì cũng không có gì ngoài ý muốn, nhưng nếu như biết hắn là đại thiếu gia nhà họ Cận, thì như vậy chứng tỏ cậu ta cũng là người có thân phận.

“Thành phố T, Sở Thanh.” Sở Thanh nhướng mày, đơn giản đáp lại, dù sao đến với tầng lớp như bọn họ, có mấy lời chỉ cần báo một cái tên, tự nhiên sẽ hiểu, giống như cô biết Cận Hi là người như thế nào, hiện tại cô tự giới thiệu, đối phương cũng sẽ biết cô là ai.

Thành phố T, Sở Thanh? Như vậy là người của nhà họ Sở? Khó trách biết hắn là ai, bất quá….

“Cậu đã ở thành phố T, tại sao lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa, thành phố B cũng có một căn cứ đi.” Cận Hi nheo mắt lại, người này xuất hiện ở đây có chút không đúng lúc, dù sao nhà họ Sở là ở thành phố T, nếu như muốn đi đến căn cứ, như vậy cậu ta cũng sẽ chọn thành phố B, mà không phải là thành phố A ngoài trăm dặm nha!

Nghe được ý vị trong lời nói của đối phương, Sở Thanh nhíu mày, trong lòng cảm khái sự thông minh của đối phương, đứng vậy, nếu như chỉ vì muốn đến căn cứ thì cô nhất định sẽ chọn thành phố B, bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này đúng là chuyện không hợp lẽ thường.

“Lúc trước là đi đến thành phố B, nhưng lại bị người đẩy từ trên thuyền xuống, tỉnh lại thì đã ở đây.” Lời này của Sở Thanh cũng không tính là nói dối, cô đích thực là bị Sở Nghiên đẩy từ trên thuyền xuống, về phần làm thế nào mà cô lại đi tới chỗ này, hừm, quá trình có thể lượt bỏ.

Lúc Cận Hi còn muốn nói gì nữa, thì con mèo Ba Tư bên chân hắn lại kêu meo meo một lần nữa, sau đó vèo vèo, gấu quần lại thêm mấy vết thương xinh đẹp, nếu cứ tiếp tự mãi như thế thì quần này hắn cũng không thể mặc được, trong lòng Cận Hi đầy bất đắc dĩ, hắn không biết tại sao mình lại nuôi một con lội ngược dòng thích khoe khoang này. (@Nuy: Ý của Cận ca là phản chủ ak)

“Không sao, tôi nên đi về trước, dị năng tiêu hao cũng quá nhiều.” Lần này là Sở Thanh nói thật, bởi vì mạnh mẽ sử dụng ma bảo, ma khí trong thân thể của cô cũng bị tiêu hao hơn phân nửa, hơn nữa, bởi vì luôn phải duy trì điều khiển ma bảo, mà cô căn bản không có thời gian nghỉ ngơi, cho nên, trừ việc ma khí bị tiêu hao quá lớn, ngay cả tinh thần lực của cô cũng bị cạn kiệt một cách nghiêm trọng.

Sau khi Cận Hi nghe cô nói xong, hơi suy tư rồi gật đầu một cái, đồng ý cho cô trở về nghỉ ngơi, dù sao thì tạm thời Sở Thanh cũng không rời nơi này, có chuyện gì lúc khác nói cũng được.

Lúc Sở Thanh chuẩn bị đi, thì Cận Hi thay đổi sắc mặt, có chút tức giận nhéo nhéo má mèo Ba Tư, nhướng mi nhìn nó, nói: “Mày cứ như vậy thích cậu ta sao, hả?” Tiểu Cầu Nhi ghét nhất là người khác tiếp xúc, mà ngay trên thế giới này lại có một người làm cho nó thích như vậy, đích xác là làm cho Cận Hi có chút ngoài ý muốn.

“Meo meo~~~” Gật gật đầu, tiểu Cầu Nhi cũng không biết tại sao, dù sao nó thích chính là người kia nha, vô cùng thích, nhìn thấy người đó liền muốn đến gần.

“Như vậy mày muốn đi theo bên cạnh cậu ta?” Lần này Cận Hi nheo mắt lại, trong mắt mang theo mấy phần nguy hiểm, mặc dù hắn không ngại tiểu Cầu Nhi thích người khác, nhưng nếu muốn chạy theo người khác, cẩn thận đánh cái mông của nó á! (@Nuy: Không biết các bạn nghĩ sao, chứ khi Nuy edit tới đây, sao thấy trong không khí đầy mùi gian tình giữa Cận ca và tiểu Miêu quớ (→_→) *chống cằm suy tư* Đây là nhân thú, nhân thú trong truyền thuyết?! (⊙o⊙) )

“Meo meo meo meo!” Tiểu Cầu Nhi quơ quơ móng vuốt bày tỏ sự bất mãn về tội vu khống của hắn, sau đó một lần nữa lại làm nũng, cọ cọ vào cổ tay của hắn, rồi từ từ ngọ ngoạy xuống, cắn ống tay áo của Cận Hi, kéo hắn đi ra khỏi lều.

Mà sau khi Cận Hi thấy ý đồ của nó, khóe miệng mạnh mẽ co rút, trước kia như thế nào mà hắn lại không biết tiểu Cầu Nhi lại có sở thích lộn ngược, chẳng những nó thích lộn ngược, còn muốn lôi kéo hắn cùng nhau lộn ngược?

Mà đợi nửa ngày, tiểu Cầu Nhi thấy kéo không nhúc nhích được chủ nhân của mình, cuối cùng chỉ có thể nhìn hắn một cái, sau đó đi đến trong góc lều nghỉ ngơi, đưa cái mông nhỏ đối diện với Cận Hi, vừa nhìn cũng biết nó đang giận dỗi với Cận Hi, chẳng qua là Cận Hi có chút không rõ, hôm nay tiểu Cầu Nhi làm sao thế, tại sao lại không muốn xa rời đối với một ngoại nhân như vậy chứ?!

Mặt khác, Sở Thanh trở lại lều của mình, cũng không cố kỵ chút nào mà nằm nghỉ ngơi trong lều, dù sao bên người còn có Bạch Nha, cô còn sợ gì bị thương tổn dưới năng lực bảo vệ của Bạch Nha.

Sau khi nghỉ ngơi hơn nửa đêm, Sở Thanh đứng dậy đi ra khỏi lều, từ từ nghe tiếng kêu bên tai âm thanh gọi tên cô, dần dần đi tới, bất kể cuối cùng thứ gọi cô là gì, cô chỉ muốn lần theo nó mà tìm, như vậy cũng đủ rồi, trực giác nói cho cô biết âm thanh kia vô cùng quan trọng đối với cô, giống như một thức nhất định không thể thiếu!

Đi ra khỏi lều cỏ, cô từ từ đi tới bờ biển, càng gần tới bờ biển, cảm giác kêu gọi càng mãnh liệt, trong nháy mắt cô nhảy xuống nước, thì cổ tay bị một cánh tay lớn bắt lấy, thành công ngăn bước chân của cô.

“Đã trễ thế này còn muốn đi đâu, cậu không biết buổi tối trong biển là nguy hiểm nhất sao? Không cẩn thận là sẽ mất mạng!” Thấy Sở Thanh tùy tiện xuất hiện ở bờ biển, Cận Hi tức giận, nếu như không phải tiểu Cầu Nhi phát hiện không thấy cậu ta, có phải sau khi thức dậy vào sáng mai, sẽ thấy thiếu niên này biến thành một khối thi thể lạnh như băng hay không?

Đối với câu hỏi của hắn, Sở Thanh cũng lười trả lời, cô không hiểu, rõ ràng là người này quấy rầy mình, tại sao lại còn tức giận như thế? Hình như là cô hiểu sai cái gì rồi.

“Sở Thanh!” Nhìn người vẫn tiếp tực đi tới bờ biển, Cận Hi cảm giác mình chính là đàn gảy tai trâu: “Đây là cậu muốn tìm chết sao? Chẳng lẽ cậu không biết biển vào đêm có rất nhiều nguy hiểm hả?”

“Có âm thanh đang gọi tôi.” Biết nếu như mình vẫn không trả lời thiếu niên kia, thì sẽ không cách nào rời đi, mặc dù Sở Thanh không muốn, nhưng vẫn trả lời vấn đề của hắn, sau đó sẽ phải xuống biển, cô có thể cảm giác được sau khi đi tới gần bờ biển, thì tiếng gọi kia có nhiều thêm mấy phần mừng rỡ, giống như vẫn luôn chờ cô tới.

Mà Cận Hi phát hiện không có cách nào thay đổi được ý kiến cố chấp của người thiếu niên kia, như vậy chỉ có thể xuống nước cùng cậu ta.

Đang chuẩn bị ném tiểu Cầu Nhi trên vai mình xuống bờ cát, thì phát hiện nó nắm chặt bả vai của mình, một bộ dạng muốn đi theo làm cho Cận Hi kinh ngạc. Phải biết rằng, cho tới nay tiểu Cầu Nhi ghét nhất chính là nước, nếu như ai muốn làm ướt bộ lông của nó, tiểu Cầu Nhi sẽ liều mạng với kẻ đó, nhưng hiện tại hắn lại phát hiện tiểu Cầu Nhi lại chủ động muốn xuống nước, điều này cũng thật là bất khả tư nghị (*không thể tưởng tượng được) đi.

Bất quá, bất kể tiểu Cầu Nhi nghĩ gì, bây giờ Sở Thanh đã xuống nước, nếu như không đuổi theo nữa, chỉ sợ sẽ không tìm thấy Sở Thanh.

Mới vừa xuống nước không bao lâu, Cận Hi đã nhìn thấy Sở Thanh bị một con cá đuối lớn quấn lấy, cái cánh to lớn của nó chụp lên người của Sở Thanh, nếu như thật sự bị đánh trúng, đoán chừng Sở Thanh không bị đánh chết cũng phải mất nửa cái mạng, mà cái miệng khổng lồ của nó cũng hiện ra nhiều hàm răng đầy sắc bén, hiển nhiên con cá đuối này cũng không phải là loại cá bình thường, mà là thú biến dị.

Khi Cận Hi lo lắng đề phòng chuẩn bị lên trợ giúp, thì một bóng dáng màu trắng bạc xuất hiện bên cạnh cậu ta, một hớp cắn vào cánh của cá đuối, hung hăng xé xuống, trong nháy mắt nhiễm đỏ một vùng biển lớn, mà Cận Hi thấy một màn như vậy thì có loại cảm giác nói không lên lời, vừa dữ dội, vừa mạnh mẽ…

Hình như Sở Thanh cũng thấy được hắn, nhìn vừa phía hắn, gật gật đầu, tiếp theo thì bơi tới chỗ sâu trong biển, cô cũng không rõ lắm tột cùng chỗ đó có thứ gì, nhưng lại có thể cảm giác được sự kêu gọi càng thêm rõ ràng.

Cuối cùng, cảm giác được âm thanh kêu gọi trở nên mạnh mẽ hơn, Sở Thanh phát hiện một huyệt động, bên trong huyệt động chỉ là một màu đen nhánh, mặc dù không nhìn thấy rõ bên trong đến tột cùng có cái gì, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy được nguy hiểm theo bản năng, lúc Sở Thanh sắp bơi vào, thì tay của cô bị kéo lại, quay đầu, thấy được Cận Hi đang ở phía sau lưng mình.

Cận Hi hơi há miệng, khẩu hình miệng phát ra khẩu âm của hai chữ ‘nguy hiểm’, muốn đem cô mang lên bờ, có chuyện gì thì đợi ngày mai hãy giải quyết, hiện tại đã hơn nửa đêm, nếu quả thật có thú biến dị gì đó, ban đêm sẽ càng làm cho chúng mạnh mẽ hơn, cũng càng nguy hiểm hơn!

Sở Thanh híp mắt lại, sau đó đẩy tay ra, bất kể bên trong có nguy hiểm gì, thì cô nhất định phải đi, cho tới nay trực giác của cô rất chính xác, hơn nữa, đối với người khác mà nói, những thứ kia có thể chưa tính là thứ quan trọng gì, nhưng đối với Sở Thanh, có lẽ đó là thứ vô cùng quan trọng!

Nhìn Sở Thanh bơi nhanh vào huyệt động kia, Cận Hi mắng thầm trong lòng một tiếng, sau đó, cũng ngoan ngoãn đi theo, bất kể bên trong là thứ gì, ít nhất hai người sẽ tốt hơn một người, xét ra nếu có nguy hiểm gì, thì một người như Sở Thanh sẽ không ứng phó nổi.

Đợi sau khi tiến vào huyệt động, đột nhiên sáng ngời làm cho ánh mắt của Sở Thanh có chút chịu không nổi, sau đó cô mới phát hiện sự khác biệt ở chỗ này….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.