Chuyển ngữ: Nuy
****
“Nếu Kim đại ca nói như vậy....” Cận Hi nói tới đây thì cố ý dừng lại một chút, sau đó thấy ánh sáng hưng phấn trong mắt của đối phương, khóe miệng khinh thường nhếch lên, sau đó nói tiếp:
“Như vậy xin Kim đại ca hãy mang những tên đã bắt thuộc hạ củatôi ra trao đổi luôn đi, như vậy mới có thể công bằng với người của mình nha.
“Kim Đạt Nhân là ai, Cận Hi rất rõ ràng, nắm ấy là con sói trắng thích đùa giỡn đồ chơi, hiện tại nói cái gì mà giao dịch công bình, hắn cũng cảm thấy vô cùng ghê tởm.
“Hôm nay Cận thiếu nhất định phải đối địch với tôi sao?” Quả nhiên, sau khi Cận Hi dứt lời, sắc mặt Kim Đạt Nhân rất khó coi, mười đổi một, hắn chính là bị thua thiệt nhiều đi, tên Cận Hi này lại đạp lên mặt mũi của hắn, thật là buồn cười!
“Làm địch với Kim đại ca?” Giọng Cận Hi đầy kinh ngạc, nhưng câu tiếp theo lại làm cho sắc mặt của Kim Đạt Nhân thay đổi: “Là Kim đại ca cố ý muốn đối địch với tôi đi, từ lúc vừa mới bắt đầu, đã bắt người có dị năng từ chỗ tụ tập của chúng tôi để làm thí nghiệm, Kim đại ca, mày coi chúng tao thành cái gì? Coi như bọnmày có vũ khí thì như thế nào? Bất quá chỉ là một đám người bình thường không làm nên cái gì, giả bộ nhiều quá cẩn thận sau này chứa không nổi!”
Lời nói hiện tại của Cận Hi chính là đánh thẳng vào mặt, tất cả mọi người đều biết Kim Đạt NHân để ý nhất chính là mình khôngphải là người dị năng, nếu không, hắn cũng sẽ không bắt nhiều người dị năng như vậy để làm thí nghiệm, hy vọng bản thân có thể có được dị năng.
“Người đâu, bắt cho tao....” Những chữ sau còn chưa nói ra ngoàithì một thanh chủy thủ đã đặt ngay vào cổ hắn, dán thật chặt, giống như chỉ cần hắn nói một câu không nên nói, thì cây chủy thủ kia sẽ cặt đứt ngay cổ họng của hắn!
“Sau này mắt phải nhìn xa một chút, trên thế giới này không phảiai cũng có thể cho mày tùy ý đụng vào, có tin hay không tao sẽ để đầu mày nằm một chỗ khác!” Âm thanh lạnh lùng như băng vang lên bên tai của Kim Đạt Nhân, làm cho hắn ngay lập tức lạnh run, cảm giác âm lãnh kia giống như một con rắn độc đang trèo lên cổ hắn, tùy thời sẽ cướp đi tính mạng của hắn!
Mà Cận Hi thấy một màn như vậy, trong mắt hiện lên sự vui vẻ rõràng, thân thủ rất đẹp, vốn nghĩ rằng phải vận dụng dị năng mới có thể an toàn rời đi, không nghĩ tới Sở Thanh lại vô thanh vô thức ở sau lưng Kim Đạt Nhân, còn đặt chủy thủ lên cổ của hắn, khó trách sắc mặt của Kim Đạt Nhân lại khó coi như vậy.
Trước mạt thế, Kim Đạt Nhân là một côn đồ nổi danh, mặc dù sau này đổi nghề làm thương nhân, nhưng tính tình lại không chút thay đổi nào, vẫn thích lừa gạt cưỡng đoạt, nhưng bởi vì thân thủ của hắn tốt, thêm dựa vào phần có súng ống, tự nhiên người bình thường sẽ không có biện pháp đối phó hắn, nhưng hiện tại lại thấy Sở Thanh muốn thu thập hắn, thì tuyệt đối không thành vấn đề!
Hiện tại bọn tao có thể rời đi?” Mặc dù hiện tại ánh mắt Sở Thanh rơi vào người Kim Đạt Nhân là đầy hờ hững, không có vui giận, cũng không có bất kỳ ba động nào, cái loại ánh mắt đó giống như người trước mặt là một vật thể không có sinh mạng, nói rõ hơn thì chính là....
Người chết.
“Nhưng...Có thể...” Kim Đạt Nhân là một kẻ thích bắt nạt người yếu, nhìn tình thế không tốt, lập tức mềm nhũn ra, hiện tại hắn chẳng những không muốn giữ lại Sở Thanh, ngược lại lại càng hy vọng Sở Thanh đi nhanh nhanh một chút!
“Nhớ kỹ, sau này không nên xuất hiện trước mặt tao, nếu không, tao sẽ để cho mày biết rõ cái gì là sống không bằng chết!” Nói xong câu này, Sở Thanh đưa lưng về phía những người đó, từ từ đi ra ngoài, ngay lập tức, vẻ mặt Kim Đạt Nhân trở nên hung ác, chuẩn bị sai người bắt Sở Thanh lại, nhưng chưa kịp nói đã ngheđược giọng nói của Sở Thanh truyền tới: “Bạch Nha, nếu có ai lộn xộn, giết!”
Mạt thế, có người nào mà không giết người, cho nên đã sớm xem nhẹ khái niệm sinh mạng, mà mặc dù Sở Thanh hôm nay không có ra tay giết người, nhưng trên tay Ma tôn Sở Thanh Y đã dính không biết bao nhiêu máu tươi của con người, nếu cô nói mình không dám giết người, căn bản chính là già mồm cãi láo đi!!
Nhìn Sở Thanh bình an đi ra, sắc mặt của Kim Đạt Nhân đã đen nhánh một mảnh, hắn cũng không biết tại sao thủ hạ của mình lại vô dụng như vậy!
“Bắt đầu từ ngày mai huấn luyện tốt cho tao, nếu sau này lại xuất hiện tình huống như hôm nay, bọn mày cũng đi tìm chết ngay lập tức cho tao!” Lời nói của Kim Đạt Nhân rơi vào tai của mỗi người ở đây, làm cho bọn họ lạnh cả sống lứng, nhưng theo sau đó là trái tim cũng băng giá, người ở đây liều chết bán mạng cho hắn, cuối cùng chỉ đổi lấy một câu như vậy.
“Bất kể mày là ai, mày tuyệt đối không chạy được, dị năng của mày, ta nhất định phải có!” Sau khi tất cả mọi người rời đi, trong phòng vang lên âm thanh của Kim Đạt Nhân.
****
“Sở Thanh, chuyện ngày hôm nay đã gây thêm phiền toái cho cậu rồi.” Vốn chỉ hy vọng Sở Thanh có thể trợ giúp một chút, kết quả thiếu chút nữa đã đẩy Sở Thanh vào hố lửa, thật là đáng chết!
Sở Thanh không trả lời mà nhíu mày suy nghĩ một vấn đề khác, sau đó, vào buổi chiều, cô chậm rãi nói với Cận Hi: “Tối hôm nay cùng tôi đi tới phòng thí nghiệm của căn cứ kia, tôi có cảm giác xấu.”
Cảm giác nguy hiểm từ trước đến nay của Sở Thanh luôn chính xác, nếu cảm thấy có chuyện không tốt sắp xảy ra, như vậy cô nhất định phả điều tra cho rõ, nếu không cô sẽ không có cách nào yên tâm!
“Tốt, tôi sẽ cùng đi với cậu!” Cận Hi gật đầu một cái, hôm nay nếu không phải có Sở Thanh đi tới căn cứ kia cùng hắn, như vậy hiện tại hắn cũng phải liều mình bồi quân tử thôi, nếu không, không phải có chút thất đức à?
Sở Thanh nhìn hắn một cái, cũng không nói gì thêm, chẳng qua chỉ lạnh nhạt cười cười, cùng với thần sắc nguy hiểm dưới đáy mắt, nhất định trong phòng thí nghiệm của người kia có bí mật gì đó, Sở Thanh lại có thể cảm giác được lực lượng khủng lồ ẩn giấu bên trong, lực lượng đó rất nguy hiểm, đồng dạng, cũng rất quen thuộc, rất thân thiết, giống như là người thân của mình vậy.
Sau khi trở lại trong lều, Sở Thanh lấy một cái bình ra, đây là độc dược cô để trong Tử Phủ, trước kia nghĩ rằng không có chỗ lợi gì, nhưng bây giờ nhìn lại thì chỗ dùng không nhỏ, mặc dù nói độc tính cũng không lớn, nhưng lại có thể làm cho người ta mất đi năng lực hành động tạm thời, như vậy, hệ số an toàn bọn họ đi tới căn cứ kia cũng sẽ cao hơn một chút!
“Ô..Ô..” Nhìn Sở Thanh chuẩn bị đồ, Bạch Nha đứng một bên bước lên thân thiết mà cọ cọ cô, làm cho Sở Thanh cười ra tiếng, một lúc lâu sau, Sở Thanh đã chuẩn bị xong, rồi để thuốc vào một cái túi nhỏ, ma khí từ từ thấm vào túi, vốn là phấn độc lại biến thành thể khí.
“Hôm nay không thể dẫn mày theo được, dù sao mục tiêu của mày quá rõ ràng, dẫn theo như vậy sẽ làm hỏng chuyện tốt của tao!” Nhẹ nhàng vỗ đầu Bạch Nha, cô tiếp tục chuẩn bị công việc của mình.
Mà sau khi nghe cô nói xong, Bạch Nha cúi đầu, ánh mắt đầy ưu thương, nó cảm thấy chủ nhân ghét bỏ nó nha!
Thật ra cũng không phải là Sở Thanh ghét bỏ Bạch Nha, mà vốn là cô không muốn dẫn ai theo, hiện tại đồng ý cho Cận Hi đi theo mình, nguyên nhân là bởi vì Cận Hi cần cứu đồng bạn.
Rốt cuộc, sắc trời từ từ đen, Sở Thanh thay một bộ đồ đen bó sátngười, làm thân thể thon dài của cô càng thêm hình thêm dáng, cho dù tự xưng là thẳng nam (@Cái này chắc ai cũng biết rồi nhỉ,đặc biệt là HỦ như Nuy ak *che miệng cười cười*), Cận Hi sau khi thấy cô, trong nháy mắt cũng lộ ra vẻ si mê, sau đó không thể không thừa nhận trong lòng, quả nhiên Sở Thanh đều là trai gái đều ăn.
“Thời gian có hạn, chúng ta đi mau, thời gian chỉ có một buổi tối,nếu như hôm nay thất bại, như vậy những thuộc hạ kia của cậu nhất định sẽ bị chuyển đi, về phần bị chuyển đi đâu, không ai biết được.” Sau khi Sở Thanh đi đến căn cứ, sẽ dùng thần thức dò xét căn cứ một lần, cuối cùng ở một chỗ vắng vẻ tìm được một số người bị nhốt.
Cận Hi gật đầu, hắn cũng biết đạo lý này, Kim Đạt Nhân là một kẻ vô sỉ, nếu như để hắn biết bọn họ đi cứu, nhất định sẽ chuyểnngười đi đầu tiên, sau đó chờ bọn họ sa lưới.
Mà lúc này, ở trong căn cứ, Kim Đạt Nhân đang nhìn vết thương nho nhỏ trên cổ, trong mắt lóe lên vẻ ác độc, thằng ranh con kia thật đúng là gan lớn, cư nhiên dám có can đảm tổn thương hắn, chờ hắn bắt được thằng ranh đó, nhất định sẽ làm nhục nó một trận ra trò, cuối cùng sẽ cướp lấy dị năng của nó, để cho nó chết một cách thê thảm, làm cho nó hiểu như thế nào mới là không thể chọc người không nên chọc.
Lúc này Kim Đạt Nhân hoàn toàn không biết được thằng nhóc ranh mà hắn đang nghĩ đến lại âm thầm lặng lẽ đột nhập vào căn cứ, chuẩn bị măng đến một đả kích mang tính hủy diệt lớn đối với cái căn cứ này, đợi đến khi Kim Đạt Nhân nhận được tin, muốn cứu cũng đã không còn kịp rồi!
____Hết chương 59____