Chuyển ngữ: Nuy
****
Trong bình đựng chất lỏng màu lam nhạt không biết tên, mà giữa chất lỏng có thứ gì đó giống như….anh nhi (*trẻ sơ sinh)?!!
Chẳng qua là những anh nhi này khác với anh nhi bình thường, trên người bọn chúng hoặc không trọn vẹn, hoặc có nhiều thêm một số thứ, dù sao đều không giống như anh nhi bình thường, nhưng Sở Thanh lại cảm nhận ba động năng lượng yếu ớt từ những tiêu bản (*mẫu/vật xét nghiệm) anh nhi kia, tất nhiên bọn chúng không phải trẻ sơ sinh bình thường, vô cùng có khả năng là đứa nhỏ do người dị năng sinh hạ, không biết do nguyên nhân gì, mặc dù dị năng được di truyền, nhưng thân thể lại xảy ra biến đổi.
“Này, đây là cái gì?” Hiển nhiên Cận Hi đã bị một màn trước mắt làm cho kinh hãi, những thứ này đều là anh nhi, cũng có thể nói đó là tiêu bản anh nhi sao?
“Đây đại khái chính là mục đích của Kim Đạt Nhân đi.” Sở Thanh nhìn một chút, nghĩ đến một số giả thiết nhất định, trong mắt lóe lên tia khinh thường: “Đoán chừng hắn muốn bồi dưỡng một quân đoàn dị năng, nhưng lại thất bại, đây chính là ‘vũ khí’ hắn đào tạo nhỉ.”
Thứ này cũng không có xa lạ gì với Sở Thanh, thế giới trước kia của cô có thuật luyện chế thi khôi (*), chiến khôi (**) chỗ nào cũng có, so thủ đoạn với bọn họ, thế này đã muốn ôn hòa rất nhiều.
(*) thi khôi: con rối được luyện chế từ xác chết
(**) chiến khôi: con rối dùng để chiến đấu
Nhưng đối với một nhân loại chính tông như Cận Hi mà nói đã có chút không tiếp thu nổi, dùng con người để làm vũ khí, loại chuyện như vậy cũng vô cùng hiếm thấy trong gia tộc lớn, mặc dù mỗi gia tộc đều có mặt tối không muốn bị phát hiện, nhưng cái đó cũng chỉ có gia chủ mới biết được, mà hiện tại Cận Hi còn không có tư cách biết đến!
Vì vậy một màn trước mặt đã đủ làm cho hắn kinh ngạc, bất quá chân chính còn làm cho người ta kinh ngạc là ở phía sau, lúc Sở Thanh chậm rãi vuốt dụng cụ thủy tinh, nhìn dị dạng anh nhi bị ngâm trong chất lỏng, đột nhiên một anh nhi trong dụng cụ mở mắt, đó không phải là ánh mắt của nhân loại, chỉ có một mảng màu đen, không có tròng trắng, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, nhất là anh nhi kia không ngừng dùng thân thể đụng vào dụng cụ, vẻ mặt của nó càng trở nên dữ tợn, làm cho người khác sởn cả da đầu.
“Thế nhưng còn sống à? Xem ra kỹ thuật Kim Đạt Nhân nắm giữ trong tay không đơn giản nha!” Giọng nói Sở Thanh đầy cảm khái, mặc dù trước mạt thế, cô cũng đã có nghiên cứu qua khoa học kỹ thuật của thế giới này, nhưng lại không có kỹ thuật nào hoàn thiện như vậy, có thể nói Kim Đạt Nhân nắm trong tay kỹ thuật này coi như là loại kỹ thuật đứng đầu thời đại này.
“Cái này không phải là Kim Đạt Nhân nắm giữ, đoán chừng có thể hắn bắt cóc một nhà khoa học nào đó, sau đó dùng điều kiện mê người để cho nhà khoa học đó làm việc cho hắn.” Trước kia Kim Đạt Nhân chỉ là một tên côn đồ cắc ké, sau lại trở thành ‘nhà giàu mới nổi’, hắn có thể khẳng định Kim Đạt Nhân, thậm chí là thủ hạ của HẮN, không có người tài nào!
“Bất kể kỹ thuật là của ai, cũng không sao cả, chỉ cần đem căn cứ này hủy diệt là được, căn cứ như vậy căn bản không nên tồn tại!” Mặc dù Sở Thanh là Ma Tôn, nhưng ban đầu, cô cũng chỉ là người phàm mắt thịt, hơn nữa coi như tu chân trong thế giới, người phàm cũng không cho phép tùy ý giết hại, bởi vì người phàm chính là trụ cột của tu chân, nếu trụ cột gảy, truyền thừa tu chân sớm muộn gì cũng bị đứt.
Cho nên, bất kể hôm nay có tìm được người hay không, kỹ thuật ở đây cũng tuyệt đối không lưu lại!
“Ừ, cậu nói đúng, tôi hiểu rồi.” Cận Hi gật đầu, hắn biết Sở Thanh nói không sai, hiện tại Kim Đạt Nhân căn bản chính là vì mình tư lợi, mà tổn hại người khác.
Sở Thanh nhìn anh nhi tỉnh lại trong dụng cụ không ngừng va chạm, đầu ngón tay cô lóe lên một tia bạch quang (*sáng trắng), chẳng qua cô nhìn đoàn bạch quang đầy chán ghét, sau đó, đoàn bạch quang ngay lập tức rời khỏi đầu ngón tay của cô, bay tới dụng cụ, chỉ trong một giây, tất cả anh nhi đều yên tĩnh lại, rồi từ từ nhắm hai mắt lại, vẻ mặt an tường (*bình thản, bình tĩnh).
“Cậu….Đây là dị năng gì?” Lại có thể trấn an những anh nhi này, điều này cũng quá thần kỳ đi!
Sở Thanh không nói gì, chẳng qua là nhìn đầu ngón tay của mình, sự chán ghét trong mắt ngày càng đậm hơn, mới vừa rồi chính là tiên linh khí, có thể cắt đứt liên lạc giữa thân thể và linh hồn của những anh nhi này, đưa bọn họ thuận lợi bước vào luân hồi, nếu như có thể, cô cũng không muốn dùng thứ lực lượng kia, bởi vì bất kể thủ đoạn nào của tu chân cũng sẽ làm cho cô cảm thấy ghê tởm!
“Không có gì.” Dùng sức cọ cọ đầu ngón tay lên quần áo, sau đó quay đầu rời khỏi căn phòng này, dù sao chuyện tình làm cho cô mất hứng, cô không cần trả lời.
Nhìn Sở Thanh chuẩn bị rời đi, Cận Hi cũng không chậm trễ đi theo sau lưng cô, hắn cảm giác mình giống như một tên ngốc, chỉ có thể ngơ ngác đi theo sau lưng Sở Thanh, về phần tất cả thứ chỗ này, không có chút mảy may nào với hắn cả.
Sau khi đi tới cửa, Sở Thanh cũng không có trực tiếp rời đi, mà là nhìn căn phòng, lộ ra một nụ cười giễu cợt, sau đó tay phải Sở Thanh lóe lên điện hồ (*), lúc Cận Hi còn chưa phản ứng kịp, cô duỗi tay, vô số điện hồ xông vào phòng, coi như Sở Thanh có đóng cánh cửa kia lại, hắn vẫn có thể nghe được nhất thanh nhị sở âm thanh lôi điện nổ ầm ầm.
(*) điện hồ (hồ quang điện): tia sáng điện
“Tại sao muốn hủy diệt chỗ đó? Những anh nhi kia còn sống mà!” Mặc dù biết những anh nhi đó khác người bình thường, nhưng dù sao đó cũng là một sinh mệnh, Cận Hi có thể không chút do dự mà giết chết tang thi, cũng có thể giết chết người muốn tổn thương hắn, tổn thương người dưới trướng hắn, nhưng lại không cách nào giết chết những anh nhi không có lực chống trả nào.
“Coi như còn sống cũng không sống được bao lâu, hơn nữa….” Sở Thanh nói tới chỗ này, giọng nói cũng dừng lại một chút, sau đó khinh thường nói tiếp: “Coi như tạm thời có thể sống cũng sẽ trở thành thực vật [!], giúp cho hắn có được dị năng.
[!] “thực vật” ở đây có nghĩa là ‘thức ăn cho con người’, cụ thể là thức ăn của Kim Đạt Nhân, chứ không phải chỉ cỏ, cây, hoa lá….
Có vài người thật ghê tởm, cho nên mới nghĩ được biện pháp như vậy để có dị năng!