Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Chương 83: Chương 83: Chương 61.2




“Không, chỗ này cũng không phải là Vô Giới, chỉ là một ảo ảnh ta lưu lại ở trong tịnh bình Lưu Ly thôi, mà ngay sau khi ngươi rời đi thì tất cả cũng đều biến mất, còn ta cũng hoàn toàn cắt đứt liên hệ với thế giới này, bởi vì…ly biệt thực sự thì rất đau khổ.”

Nghe nàng nói xong, nhất thời Sở Thanh không biết phải trả lời thế nào, cũng không biết phải an ủi làm sao, chỉ là… cô không có cách nào hiểu được lời của Nữ Oa, cô không chỉ một lần nghe người ta nói rằng chia li là đau khổ, nhưng mà đến bây giờ cô cũng chưa từng trải qua cảm giác đó, chẳng lẽ là bởi vì trên thế gian này không có người nào làm cô lưu luyến?

“Được rồi, không nói những chuyện làm người ta không vui nữa, bây giờ ta dẫn ngươi đi nhìn toàn bộ thế giới này, đi xem những gì chân thật nhất.” Sau khi Nữ Oa nói xong những lời này. Sở Thanh đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, tất cả mọi thứ đều biến mất.

Trước mắt là một mảnh đen như mực, làm cho người ta có cảm giác vô cùng bị đè nén, dần dần, trong bóng tối xuất hiện một điểm sáng, điểm sáng đó từ từ chuyển động, rồi chậm rãi phân li, cuối cùng biến thành sáu người: Bàn Cổ, Nữ Oa, Phục Hi, Thần Nông, Cộng Công, Chúc Dung.

Mấy người lần lượt ra đời, sau đó Bàn Cổ vung tay lên, trời đất vốn là một liền chia thành hai, cái trong và nhẹ thì đi lên làm trời, cái đục và nặng thì đi xuống làm đất, trời cao mà rộng, chỉ là cả thế giới hoàn toàn hoang vu, mặt đất không có bất kỳ thảm thực vật nào, cũng không có bất cứ sinh vật nào tồn tại, dường như dưới hoàn cảnh như vậy, hoàn toàn không thể có sinh vật nào sống sót.

Rất lâu sau, mấy người liền dùng lí lẽ riêng của mình xem xét để sáng lập nên thế giới này, trên mặt đất bắt đầu xuất hiện cây cỏ rậm rạp với nhiều giống loài phong phú, hoa, chim, cá, chim bay thú chạy, cả vùng đất cũng bị một màu xanh bao phủ, sau đó theo thời gian trôi đi, thế giới này ra đời sinh vật có trí tuệ bậc nhất – con người, mà mấy vị đại thần còn lại nhìn thế giới mà mình sáng tạo ra, quá vui vẻ mà không phát hiện ra, ở một nơi nào đó trên thế giới này đã xảy ra biến hóa.

Bọn họ không phát hiện ra, nhưng Sở Thanh là người đứng ngoài xem lại phát hiện được, không biết từ lúc nào, trên bầu trời trong trẻo bỗng xuất hiện một bóng đen, lúc đầu Sở Thanh chỉ nghĩ là một mảng mây đen mà thôi, nhưng thời gian trôi qua, đám mây đen ấy cũng không trút xuống cơn mưa nào, cũng không tan đi, lúc này cô đã phát hiện nó có vấn đề rồi.

Bởi vì hiện tại Sở Thanh chỉ có thể nhìn, nhưng lại không cảm nhận được đó là cái gì, nên Sở Thanh lưu ý thêm mấy phần để quan sát kỹ xem bóng đen kia là cái gì.

Từng ngày trôi đi, cái bóng đen ấy không biến mất, ngược lại màu sắc càng ngày càng đậm hơn, cái màu tro đen đó làm cho người ta có cảm giác không tốt, Sở Thanh nhìn cũng có cảm giác sẽ có một loại gió thổi báo hiệu giông tố sắp đến, hơn nữa nhìn hình dáng giương nanh múa vuốt kia, trực giác nói cho cô biết đấy tuyệt đối chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

Nhưng mà điều thực sự khiến Sở Thanh kinh ngạc còn ở phía sau, cuối cùng, mấy năm sau, bóng đen kia cũng đã thành hình, nó ở trên mặt đất biến thành hai người, một nam một nữ, nam tuấn lãng tà mị, nữ nhu nhược yêu dị, chỉ cần là người gặp qua bọn họ đều sẽ bị vẻ ngoài của họ hấp dẫn, dần dần, càng ngày càng nhiều người thích bọn họ, từ lúc đó, trong lòng người bắt đầu tích tụ càng ngày càng nhiều điều đen tối, trên đỉnh đầu những người ấy hiện lên từng luồng khói đen, cuối cùng bị một nam một nữ kia hấp thu, sau đó vẻ ngoài của họ càng trở lên xuất sắc, trong lòng người dục vọng cũng càng ngày càng nhiều.

Cuối cùng một ngày nọ, cô gái kia nói rằng đã tìm ra một biện pháp trường sinh bất tử - thí thần! (giết thần)

Chỉ cần ăn tươi máu thịt của thần là có thể trường sinh bất tử, vĩnh viễn hưởng thụ mọi thứ trên thế giới này, con người vốn hiền lành đã sớm bị hai yêu quái này này mê hoặc, làm gì còn phân biệt được đâu là đông tây nam bắc, cuối cùng dưới yêu sách của hai tên yêu quái này, loài người phạm vào tội ác đầu tiên và cũng là cuối cùng – thí thần!

Thời điểm vị thần đầu tiên ngã xuống, trong lòng các thần chỉ có xót xa, loài người mà bọn họ vẫn yêu, vẫn coi như là con cái, hôm nay lại phản bội bọn họ, muốn cướp đi máu thịt và mạng sống của họ.

Mà vào giây phút này Thiên Đạo nổi giận, bởi lẽ vì việc này mà nhân loại nhỏ bé lại dám giết thần – Thiên Đạo Chi Tử, trời giáng sấm sét đánh chết hai tên yêu quái, sau đó lửa giận của Thiên Đạo cũng chưa thể dập tắt, mà lại càng mãnh liệt, cuối cùng bầu trời ngiêng ngả, nền trời bị xé rách một mảng to, từ lỗ hổng đó vô số Thiên Thủy trào ra, trừng phạt kinh khủng nhất đã xuất hiện - trời nghiêng!

Vô số người vì lần ngiêng trời này mà bỏ mạng, nươc lũ phá tan ruộng tốt phá tan phòng ốc, phá nát hết tất cả, trong lúc loài người đang tuyệt vọng cực độ, các thần lại một lần nữa đứng lên, bọn họ dùng thân thể của mình lấp vào lỗ hổng, nhưng chỉ thế thì không đủ, còn cần một vị thần luyện tế linh hồn, vĩnh viễn rơi vào Vô Giới, chỉ như thế mới thực sự sửa lại được vết rách của trời.

Cuối cùng vị thần lựa chọn hi sinh mình là Nữ Oa, nàng luyện tế linh hồn mình, vì muốn bảo vệ những người đã từng làm hại các nàng, lại một lần nữa bỏ ra tất cả.

Cuối cùng thấy một màn như vậy, Sở Thanh cảm thấy trong ngực một trận buồn bực, phun ra một búng máu, cả người như hơi uể oải ngồi xuống, mà một giây này mọi thứ đều biến mất, Nữ Oa lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô, lúc này dường như là lần đầu tiên cô thấy rõ ràng nàng, vừa mơ hồ nhưng khi tiến lên lại khiến người ta thấy vừa khác lạ, vừa mê muội, hiện giờ cô đã có thể thấy rõ ràng người trước mắt, cũng như thấy rõ ràng hình dáng của Nữ Oa, mình người đuôi rắn, giống y hệt với Nữ Oa trong truyền thuyết.

“Hiện tại ngươi đã biết ta là ai chưa?” Nữ Oa cười nhẹ nhìn Sở Thanh, trong mắt mang theo một chút giảo hoạt, nhưng đáy mắt lại nhiều sự lạnh nhạt hơn, mà vẻ ngoài của nàng…

“Ngài chính là ta…” Bây giờ Sở Thanh mới hiểu được, hóa ra tất cả đều là cô suy diễn, kỳ thật trên thế giới này Nữ Oa đâu phải là một người nữ, từ lúc bắt đầu Nữ Oa vẫn là một người, cô là hiện tại cùng tương lai, mà người trước mặt đây cũng là quá khứ…

Họ đều là Nữ Oa, nhưng cũng giống như không phải là Nữ Oa, Nữ Oa đã từng biến mất, cô gái trước mắt này chỉ là một tàn hồn còn dư lại của Nữ Oa, còn cô là Sở Thanh, là Sở Thanh Y, cố gắng lắm mới được coi là Nữ Oa, mà cô trước kia cũng phải là thần gì cả.

“Vậy bọn họ đều đi nơi nào?” Bởi vì hình ảnh vừa mới kết thúc, tất nhiên chuyện về sau cô không thể thấy được, nên chỉ có thể hỏi người trước mắt này.

“Bọn họ cũng đều ở bên cạnh ngươi, cho dù bây giờ chưa gặp nhau, nhưng bọn họ cũng ở chỗ này, ngươi sẽ sớm gặp được thôi.” Tàn hồn của Nữ Oa nhìn cô, trong mắt mang theo cảm xúc phức tạp, sau đó đưa đầu ngón tay chạm vào ngực của cô. “Phải nhanh chóng tìm về “tâm” của ngươi, nếu không ngươi sẽ quên rất nhiều thứ, nhất định phải tìm về “tâm” của ngươi.”

Lời này khiến Sở Thanh hơi nghi ngờ, “tâm” của cô? Lời này có ý gì, để tay lên lồng ngực mình, cô có thể cảm nhận được trái tim đang nảy lên, vậy biết rằng tàn hồn của Nữ Oa không phải ám chỉ chữ “tâm” kia là trái tim, nhưng nếu vậy thì là gì?

Tại lúc Sở Thanh còn chưa hiểu rõ, một cơn gió nhẹ dần dần nổi lên xung quanh, ngọn gió kia làm người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, ấm áp, êm ái, tựa như vòng tay của người mẹ, trấn an những lo lắng trong lòng. Sở Thanh cảm thấy mí mắt của mình càng ngày càng nặng,

Ngay thời điểm ấy, tàn hồn của Nữ Oa cũng nằm xuống bên cạnh cô, làm một tư thế như đang ôm, đem Sở Thanh che chở ở trong ngực, sau đó cũng từ từ ngủ.

Một lúc sau, trên người cả hai đều tản ra một ít ánh sáng, nhàn nhạt, màu xanh lục, còn có ánh sáng màu vàng đất mờ mờ vây quanh.

Nữ Oa đã từng là Nữ thần Đại Địa, dĩ nhiên ánh sáng màu vàng đất này thuộc về sức mạnh của đất, mà từ đất sinh ra vạn vật, ánh sáng xanh lục kia biểu tượng cho sức mạnh của sự sống, hai luồng sức mạnh này bao phủ cả Nữ Oa và Sở Thanh, một lúc sau, tàn hồn của Nữ Oa càng ngày càng mờ đi, tựa như lúc nào cũng có thể biến mất, nhưng cơ thể của Sở Thanh lại dần dần biến đổi, dài ra như thiết tiên, vốn chỉ là hơi khác người bình thường một chút, nhưng bây giờ đã biến thành một Cự nhân dài năm sáu thước, hơn nữa chân của cô cũng bắt đầu dung hợp thành một, hình như còn có một tầng vảy nhàn nhạt.

Bởi vì hôm nay Sở Thanh thức tình huyết mạch, Nữ Oa thật sự đã sắp hạ xuống thế giới này, nhưng thực tế cô cũng không phải là Nữ Oa, bởi vì tại thời điểm Nữ Oa sắp biến mất, nàng đã đem thân thể của mình chia làm bảy phần: máu, thịt, da, xương, hồn, phách và còn có tàn hồn của Nữ Oa, chỉ khi nào thu thập đủ bảy phần này về một chỗ, Nữ Oa mới có thể hồi phục, những vị thần đã từng biến mất kia sẽ xuất hiện bên cạnh nàng, lúc ấy mạt thế mới thực sự chấm dứt.

Không lâu sau, người Sở Thanh càng lúc càng lớn, cuối cùng vượt qua ba mươi thước, hai chân cũng đã biến thành đuôi rắn, nhưng ngay sau đó, cơ thể cô ngừng sinh trưởng, ngược lại trên người phát ra một luồng ánh sáng, sau đó, cơ thể Sở Thanh bắt đầu nhỏ lại, đuôi rắn cũng dần biến trở lại thành hai chân.

“Phốc…” Sở Thanh nằm bên cạnh tàn hồn của Nữ Oa đột nhiên tỉnh lại, trong mắt lóe lên vẻ đau đớn, một ngụm thần huyết màu vàng phun ra. “Làm sao có thể, khụ khụ, cuối cùng là lực lượng gì đang ngăn cản?”

Tàn hồn của Nữ Oa tự nhiên có thể nhận ra người trước mặt có phải là huyết mạch của Nữ Oa hay không, nhưng nếu nói đây thật sự là hậu duệ của Nữ Oa, tự nhiên sẽ không xuất hiện bài xích rõ ràng như vậy, còn nếu nói thật sự bị bài xích, Sở Thanh cũng sẽ không bị nhẹ nhàng như vậy.

Khi tàn hồn Nữ Oa đem Sở Thanh nằm quay lại, cả người đều ngẩn ra, bởi vì nàng nhìn thấy ngay mi tâm của Sở Thanh có một nốt ruồi màu vàng nho nhỏ!

“Làm sao điều này có thể!” Trong mắt tàn hồn Nữ Oa hiện lên sự hiểu rõ, vốn dĩ nàng cho rằng linh hồn của người kia đã bị phân tán, nhưng lại không nghĩ tới hắn vẫn luôn canh giữ bên người Sở Thanh, thậm chí bên trong cơ thể Sở Thanh còn có một phần huyết mạch của nàng!

Tàn hồn Nữ Oa dùng sức hít một hơi, đôi tay nhanh chóng giải ấn, dần dần theo dấu tay của Nữ Oa, cuối cùng nốt ruồi vàng trên mi tâm Sở Thanh cũng biến mất, sau đó hai người lại nằm xuống lần nữa, hai luồng ánh sáng lại bao quanh hai người, tạo thành một chiếc kén ánh sáng khổng lồ, nhìn xuyên qua tầng ánh sáng mỏng, hình như vẫn có thể thấy một người đang ngủ say trong đó, theo thời gian trôi qua, chiếc kén càng ngày càng lớn, càng ngày càng dày hơn, dần dần, cũng không thể nhìn rõ bên trong kén là gì nữa.

Từng ngày qua đi, kén ánh sáng càng ngày càng lớn hơn, mà cây cối xung quanh cũng khô héo đi, cái kén càng lớn, tất cả chỗ này cũng bị rút đi sức sống, giống như sự tồn tại của chúng chỉ vì cái kén này.

Ba tháng sau, trời bắt đầu đổ mưa to, hình như có nước mưa làm cây cối tạm thời lấy lại được sức sống, sau đó lại liên tục đêm sức sống cung cấp cho cô gái bên trong cái kén, kén ánh sáng vốn có màu xanh vàng như lá úa dần dần biến thành màu xanh lá chói mắt xinh đẹp lạ thường.

Sau đó trời vẫn cứ không ngừng đổ mưa, mà phần lớn nước mưa cũng bị kén hấp thu, cứ như thế, qua hơn nửa tháng, trời không chỉ có mưa, còn bắt đầu có sấm sét, nhưng cũng không phá hủy rừng cây mà trực tiếp đánh vào kén ánh sáng, mà cái kén lại giống như người đi đường trên sa mạc, hấp thu sạch sẽ toàn bộ lực lượng, cuối cùng không lâu sau, trời quang mây tạnh, cây cối thì đem chút sức sống cuối cùng truyền cho cái kén.

Nhưng chính lúc này lại xảy ra biến cố, trên không trung xuất hiện một bóng ma.

Không giống với lần trước, khi ấy bóng ma từ từ xuất hiện, từ từ thành hình, sau đó lại từ từ hủy diệt toàn bộ thế giới, còn hôm nay, dường như biết được Sở Thanh và tàn hồn Nữ Oa không thể cử động, hắn biết đây chính là một cơ hội tốt để tiêu diệt một vị thần, chỉ cần ăn hết nàng, Ma tộc sẽ trở nên vô cùng lớn mạnh!

“Ha ha, ta tới thật đúng lúc, hôm nay, đã từng là đaị thần Nữ Oa, bây giờ lại chỉ là một phế vật, ngươi liền trở thành chất dinh dưỡng cho ta chinh phục thế giới này thôi.” Hắn nói xong, đâm bàn tay vào trong kén, một luồng lực lượng mạnh mẽ từ từ dọc theo cánh tay truyền vào cơ thể hắn, lần đầu tiên hắn cảm thấy năng lượng lớn mạnh đến vậy, hắn đã từng vì thí thần mà chuẩn bị rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện, thậm chí thiếu chút nữa đã chết dưới uy lực kia, nhưng bây giờ, người trước mặt này không bao giờ còn là thần nữa, mà chỉ là một con người bình thường thôi, hắn thật muốn xem còn ai có thể cản được hắn!

Từng phút trôi qua, hắn cảm thấy năng lượng trong cơ thể càng ngày càng lớn mạnh, ngay lúc hắn muốn đột phá đến Địa Ma, trong kén chợt truyền tới một lực hút khổng lồ, đem toàn bộ năng lượng của hắn hút vào, chỉ ít phút sau, năng lượng mà hắn mạnh mẽ chiếm đoạt toàn bộ lại trở về kén.

Nhưng làm hắn thấy khủng hoảng không chỉ là những điều này, mà là chuyện xảy ra tiếp theo!

Nếu là chuyện năng lượng mà hắn chiếm đoạt bị hút trở lại thì tất nhiên chưa thể làm hắn sợ hãi, mà chuyện làm cho hắn sợ hãi chính là, cánh tay hắn cắm vào kén phát sáng, căn bản là không thể rút ra được, mặc kệ hắn dùng sức lớn như thế nào thì cái tay cắm vào kén vẫn không hề động đậy, mà càng kinh khủng hơn là, từ trong kén phát ra một lực hút đáng sợ, đem toàn bộ ma khí của hắn hút vào!

Giờ phút này hắn cảm thấy hoảng sợ cực độ, đối với Ma tộc thì ma khí chính là tất cả, một khi ma khí biến mất, bọn hắn sẽ bị tan biến!

“Không, không, buông ta ra, buông ta ra!” Cảm thấy lực hút càng ngày càng lớn, còn không ảnh hưởng chút nào tới chiếc kén thì hắn càng hoảng, ma khí của ma tộc có năng lượng cắn nuốt rất mạnh, dù là thần cũng không thể hấp thu, nhưng cái kén ánh sáng này chẳng những làm thế, thậm chí cảm thấy ma khí quá ít, càng dùng nhiều sức để hút nhiều ma khí trong cơ thể hắn hơn, cứ tiếp tục như vậy thì ngay cả hình thể hắn cũng không đủ khả năng duy trì, cuối cùng chỉ có thể bị tan biến thành không khí!

Nhưng vô cùng đáng tiếc, mặc kệ hắn ầm ĩ thế nào, chiếc kén vẫn không nhanh không chậm rút đi năng lượng trong cơ thể hắn, từ một chàng trai vô cùng khôi ngô, hắn biến thành một ông già trên 80 tuổi, da nhăn nheo, tóc hoa râm, sau khi chút ma khí cuối cùng bị hấp thu sạch sẽ, hắn hoàn toàn biến thành một bộ xương khô, một cơn gió nhẹ thổi qua, lập tức hóa thành bột phấn tan biến trong không trung.

Ai cũng không thể nghĩ tới việc một người vốn có thể trở thành Địa Ma lại hoàn toàn bị hút khô, sau đó bị tan biến mãi mãi.

Thời gian vẫn tiếp tục trôi, kén ánh sáng mỗi ngày một thay đổi, ánh sáng bao xung quanh càng ngày càng sáng rực rỡ, cũng càng ngày càng ngưng tụ lại, mà khi một tầng ánh sáng ngoài cùng hoàn toàn biến mất, đoán là Sở Thanh cũng liền hoàn toàn xuất quan.

Từng tầng ánh sáng mất đi, sau cùng chỉ còn lại một màu xanh lục tinh khiết, xung quanh lại một lần nữa biến hóa, cây cối nhanh chóng tàn lụi, rồi từng đợt ánh sáng màu xanh lục dung hợp vào trong kén, mà cả vùng đất cũng bắt đầu sụp đổ, chiếc kén rơi vào trong lòng đất, sau đó toàn bộ không gian trở nên tĩnh lặng.

Mà trong lúc này Sở Thanh lại lọt vào một giấc mộng.

Mở mắt, hình như cô trở về thời điểm tỉnh lại trong bệnh viện, anh Thần, Lục Trạch, cha Sở còn có Sở Nghiên đều ở bên cạnh cô.

Thấy cô tỉnh lại, vẻ mặt Sở Nghiên rất kích động, dùng sức ôm cô vào ngực rồi khóc lớn, không biết vì sao, trong khoảnh khắc đó, thế nhưng trong lòng Sở Thanh lại xuất hiện một loại lệ thuộc quỷ dị, chuyện kế tiếp cũng trở nên không giống trước.

Không biết vì sao cô lại rất ghét anh Thần, ngược lại đối với Sở Nghiên dối trá nói gì cô đều nghe nấy, thậm chí rõ ràng biết bông tai kia là không gian cũng không chút do dự đưa cho cô ta, giống như chỉ cần thấy được nụ cười của cô ta là Sở Thanh đã vô cùng thỏa mãn.

Cha Sở vẫn thiên vị Sở Nghiên như vậy, nhưng Sở Thanh cũng không thấy mất hứng chút nào, ngược lại còn cảm thấy đó là điều đương nhiên, toàn bộ những điều tốt nhất trên thế giới đều nên dành cho chị!

Chỉ là…chị? Làm sao cô phải gọi Sở Nghiên như vậy, rõ ràng là cô ta liều mạng cũng muốn giết mình cơ mà!

Trong hai năm trôi qua, Sở Nghiên có được dị năng, mà huyết mạch của Sở Thanh cũng tỉnh giấc thành công, hơn nữa từ trong tay trưởng lão lấy được một cái hộp, nhưng cô lại không do dự đưa cái hộp đó cho Sở Nghiên, bởi vì trưởng lão nói trong hộp có đồ vô cùng quan trọng, là đồ tốt khó mà có được.

Cả nhà cứ sống “sung sung sướng sướng” như vậy, sau cùng một ngày nọ tai họa ập xuống, người đứng đầu căn cứ những thành phố khác lại đến căn cứ thành phố B, khi đó căn cứ thành phố đã bị nhà họ Sở nắm trong tay, người đến kia coi trọng Sở Nghiên, hy vọng có thể đem Sở Nghiên đi, hắn nguyện ý ra một tấn lương thực để trao đổi.

Sở Thanh tất nhiên từ chối khiến cuối cùng mọi người kết thúc không vui, nhưng không biết vì sao, ba ngày sau Sở Nghiên lại đồng ý chuyện này, nhưng cuối cùng người bị đưa đi khỏi căn cứ là một người khác chứ không phải Sở Nghiên, mà là Sở Thanh, tại thời điểm cô không chút phòng bị đã bị Sở Nghiên đánh ngất, mang cô lên xe.

Sau khi đến căn cứ khác, đối phương thấy được dung mạo của Sở Thanh cũng không đòi đổi người, ngược lại nhục nhã nàng nhiều lần, lúc Sở Thanh cảm thấy chính mình đã không còn chút hi vọng phản kháng, thì Lục Thần biết được, giết tất cả mọi người rồi cứu Sở Thanh ra, cũng từ miệng anh mà biết được, tất cả đều là kế hoạch của Sở Nghiên.

Sở Thanh muốn chạy về căn cứ thành phố B để hỏi rõ ràng mọi việc, nhưng không thể nghĩ tới căn cứ lại coi cô như tên phản bội rồi xóa tên, lúc ấy Sở Thanh mới biết mình bị phản bội thực sự, sau khi rời khỏi căn cứ thành phố B, cô hiểu tại mạt thế này giấu tài sẽ chỉ khiến người khác khinh thường, chỉ có lực lượng mạnh mẽ mới có thể nắm toàn cục trong tay, cũng từ đó Sở Thanh bắt đầu thay đổi, trở nên máu lạnh vô tình, thích giết chóc như mạng.

Cô hoàn toàn dựa vào sức mạnh để gây dựng một trụ sở, giết vô số người, chỉ là Sở Thanh luôn thấy thiếu mất thứ gì đó.

Sở Thanh càng chém giết càng trở nên khát máu, cô không chỉ giết zombies, còn giết người, mặc kệ là ai, dù chỉ là vô tình cản đường của cô, nếu tâm trạng không tốt cô cũng sẽ giết luôn người đó, nhưng dù là vậy, bằng năng lực mạnh mẽ của cô cũng thu hút không ít người tài.

Khi Sở Thanh sắp quên đi những đau khổ trong quá khứ, một lần nữa Sở Nghiên lại muốn dùng âm mưu quỷ kế để hại cô, sau cùng bị cô tính kế lại, khiến những người đó đem Sở Nghiên ném vào bầy tang thi, chính cô tận mắt nhìn Sở Nghiên bị tang thi ăn tươi nuốt sống từng miếng một.

Sau đó là chuỗi ngày sống nhàm chán, tại thời điểm vua tang thi xuất hiện, nàng đã dùng hết tất cả dị năng, cùng vua tang thi đồng vu quy tận, những chuyện xảy ra tiếp theo thì cô không còn biết được gì nữa.

“Thấy được không, đó chính là những gì sẽ xảy ra, là tương lai của Sở Thanh.” Tại lúc Sở Thanh còn đang suy nghĩ đến cùng là thiếu cái gì, một giọng nữ êm ái chợt vang lên, làm cô ngây ngẩn một chút.

“Hoàng Á Lê đâu?” Sở Thanh bình tĩnh lại, cuối cùng cũng nghĩ ra chỗ nào không bình thường, đó chính là Hoàng Á Lê, vốn luôn đi bên cạnh cô giờ ở chỗ nào? Tại sao trong giấc mộng cô ấy không xuất hiện?

Nghe nghi vấn của cô, đối phương dừng một chút, rồi chậm rãi trả lời: “Hoàng Á Lê à, chính là cô gái mà cô cứu trong một lần giết chóc.”

“Không đúng, Hoàng Á Lê vẫn luôn đi theo cạnh ta, Sở Nghiên cũng không phải là chị của ta!” Giọng của Sở Thanh càng thêm lạnh lùng, cô ghét nhất là người khác tùy tiện động vào trí nhớ của cô, chủ nhân của giọng nói kia đã phạm vào điều tối kỵ của cô. “ Rốt cuộc thì ngươi là ai?”

Mặc kệ người này là ai, Sở Thanh cũng tuyệt đối sẽ không tha!

“Tôi là ai? À, dĩ nhiên là người rồi, không, nói thế cũng chưa đúng, phải nói tôi là Sở Thanh.” Giọng nói kia vẫn mang theo chút cười nhẹ như trước, nhưng lại tràn đầy khổ sở xót xa: “Tôi là Sở Thanh, cô biết rõ mà, Sở Thanh Y, tôi mới là Sở Thanh thực sự.”

Lời nói tràn đầy bi thương khiến Sở Thanh sững sờ, sau một lúc cô cũng hiểu ý tứ của đối phương, thì ra chủ nhân của giọng nói này là “Sở Thanh”, là linh hồn thực sự của thân thể này.

“Ngươi muốn lấy lại thân xác sao?” Dù muốn thì Sở Thanh cũng không thể cho cô (hồn ST), bởi vì bây giờ, thân thể này chỉ có cô (ST) mới có thể khống chế, cho dù trả lại cho “Sở Thanh” thì cũng sẽ bị thân thể này bài xích.

“Không, bây giờ tôi đã không còn muốn, bởi vì tôi không biết dùng vẻ mặt gì để đi gặp chị.” Trong giấc mộng “Sở Thanh” cũng đã nhìn thấy tương lai của mình, vốn dĩ cô còn ôm hi vọng, một ngày nào đó trong tương lai cô có thể lấy lại thân thể của mình, có thể trở về bên chị một lần nữa, nói cho chị rằng người làm tổn thương chị cũng không phải là cô.

Nhưng bây giờ cô đã hiểu, thì ra từ trước tới giờ chị đều chưa từng quan tâm tới cô.

“Vậy bây giờ ngươi xuất hiện để làm gì?” Nếu không phải để lấy lại thân xác, đáng lẽ người này sẽ không xuất hiện chứ, hiện tại xuất hiện ở đây là có chuyện gì!?

“Chỉ là tới để tạm biệt cô thôi, trên thế giới này đã không còn người nào để ta có thể nói tạm biệt rồi.” “Sở Thanh” dừng lại một chút, giọng nói rõ ràng càng thêm bi thương: “Người trong lòng anh Thần là cô, người trong lòng anh Trạch cũng là cô, mặc dù kiếp trước Hoàng Á Lê được tôi cứu một mạng, nhưng nói chung tôi cũng không phải là Sở Thanh đó, cho nên cho tới giờ cũng chưa từng có mối quan hệ gì, bây giờ suy nghĩ kĩ lại, trên thế giới này người để ta tạm biệt, hình như chỉ còn có cô.”

“Vậy, hẹn gặp lại.” Sở Thanh suy nghĩ hồi lâu cũng chỉ nói ra vài chữ như vậy, biết làm sao được, từ trước tới giờ cô không phải là người tốt đi bảo vệ tất cả mọi người, nếu cô ấy chỉ nói tạm biệt với mình, vậy chẳng phải cô nên nói một câu hẹn gặp lại hay sao?

“A”, “Sở Thanh” chợt cười, trong giọng nói nụ cười như hòa tan cùng bi thương: “Sở Thanh, cô là người tốt và cũng là một người dịu dàng, chẳng trách anh Trạch với anh Thần đều thích cô, xin cô đừng ghét anh Trạch, tôi hiểu rõ anh ấy cũng chỉ là bị ảnh hưởng thôi, sớm muộn gì cũng có ngày anh ấy sẽ phát hiện ra cô mới là người tốt nhất.”

“Sở Thanh” nhìn từng dao động trong mắt Sở Thanh, trong lòng đoán được Sở Thanh không thích Lục Trạch chút nào, nhưng bây giờ Lục Trạch lại động lòng với cô ấy, dù sao đó cũng là người cô (“ST”) đã từng thích, nên ít nhất cô mong người đó có thể hạnh phúc.

“Anh ta thích Sở Nghiên, những điều khác chẳng liên quan gì tới ta.” Đối với Lục Trạch, Sở Thanh chẳng có ấn tượng gì, duy nhất có một điều là vừa nghĩ đến lúc cô mới xuyên qua rơi vào chuyện kia, anh ta thấy chết lại không cứu, đối với người như vậy Sở Thanh chẳng có cảm tình gì.

“Thôi được rồi, Sở Thanh, hi vọng cô có thể xem xét mặt mũi đang dùng thân thể tôi mà nghĩ lại một chút, giờ tôi phải đi đầu thai rồi, đoán là sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại nhau nữa đâu, tạm biệt Sở Thanh, tạm biệt, ngài Nữ Oa.” Cuối cùng, “Sở Thanh” cười dí dỏm một tiếng, rồi hoàn toàn biến mất, giọng nói trong không trung cũng tan biến theo.

Sau đó, Sở Thanh từ từ mở mắt, đập vào mắt là chiếc kén ánh sáng màu xanh lục, cô đưa tay chạm nhẹ một cái, liền phát hiện cái kén này giống như có trí thông minh, sau cái chạm nhẹ của cô nó nhẹ nhàng động đậy, lát sau, một năng lượng sức sống khổng lồ từ kén chậm rãi tràn vào trong cơ thể Sở Thanh.

Năng lượng khổng lồ kia không ngừng chữa trị cho cơ thể Sở Thanh bị thương nặng do thức tỉnh huyết mạch, cuối cùng, khi toàn bộ năng lượng được cô hấp thụ, xung quanh cô nổi lên một trận gió mạnh, gần như hất tung tất cả bùn đất đè lên cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.