Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Chương 91: Chương 91: Chương 66.1: tranh thủ tình cảm




Đối với ý tưởng của Cận Hi, Sở Thanh không rãnh để ý, đã lâu cô không cùng tiểu hồ ly vui vẻ đùa giỡn, ý kiến của người khác không quan trọng.

Tuy là chưa đến mùa hè nhưng đến giữa trưa vẫn rất nóng, mọi người nhìn một con hồ ly vừa nhảy vừa liếc mắt đưa tình. Sau đó, tất cả mọi người thấy được một màn đau cả bụng.

“Sở Thanh, cô không cảm thấy hồ ly cô nuôi có chút quỷ dị sao?” hồ ly nhảy điệu van-sơ, Cận Hi càng cảm giác quái dị.

“Hả? Quỷ dị? Có không? Hay cậu muốn nói tôi dạy có vấn đề, chẳng lẽ cậu thích điệu múa Phi Thiên? Cái đó có chút khó a. . . . . .” Nghiêm túc quan sát chân tay của tiểu hồ ly đều ngắn, Sở Thanh tỏ thái độ điệu múa Phi Thiên rất khó khăn, dù có nhảy ra người khác cũng không nhất định sẽ biết.

Trong nháy mắt, Cận Hi không phản bác được, cậu cảm thấy hồ ly mà biết khiêu vũ cũng đã đủ quỷ dị rồi, vậy mà người ở trước mặt này lại trả lời càng làm cho người khác choáng váng. Điệu múa Phi Thiên? Hồ ly có thể sẽ không té sao!

Sở Thanh trong lòng cảm thấy buồn cười, thật ra Cận Hi có ý gì cô làm sao có thể không hiểu. Nhưng Nguyệt yêu không phải hồ ly bình thường, điều này cô không thể nói được thành lời.

Ở bên cạnh Sở Thanh, Tuyết nhìn tiểu hồ ly ánh mắt đờ đẫn, mang theo hâm mộ rõ ràng. Nó cũng muốn a Thanh đối với nó như vậy, nó cũng thích loại cảm giác đó, thích a Thanh.

Nhưng nói Tuyết cảm thấy rõ ràng thái độ của a Thanh đối với nó cùng con hồ ly kia không giống nhau.

“Thanh, Thanh. . . . . .” bên tai nghe được âm thanh nũng nịu, tầm mắt Sở Thanh nhìn vào trên người Tuyết, trong mắt nó ngấn nước. Lại nhìn tiểu hồ ly trong ngực, không biết vì sao a, trong nháy mắt, nó cảm thấy hai vật nhỏ lại giống nhau.

“Thế nào?” Một cái tay trêu chọc tiểu hồ ly, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt đầu thiếu niên, một màn này quả thật...

Ai thấy được một màn này đều bị hấp dẫn, cái này chính là quan hệ huyết thống.

Rốt cuộc lúc hai người một thú cảm thấy đã chơi chán loại trò chơi này, đoàn người đã đi đến địa điểm tiến quân kế tiếp. Trong lúc tiến vào, tầm mắt nhiều người không ngừng hướng đến Sở Thanh cùng Tuyết, nhất là lúc Tuyết nói nhỏ với Sở Thanh, những người khác đều ghen tị, thiếu niên đáng yêu như vậy bọn họ cũng muốn thân cận a!

Dĩ nhiên, không phải là chưa có ai thử qua, không ít cô gái tình mẹ tràn lan cố gắng đến gần thiếu niên, nhưng kết quả vô cùng đáng tiếc, mặc kệ là ai đến gần, Tuyết vĩnh viễn đều chỉ có một phản ứng đó chính là lôi kéo tay áo Sở Thanh, núp ở phía sau của cô, dùng đôi mắt tiểu bạch thỏ cảnh giác nhìn người đến gần.

Giống như là có ngọn gió nào thổi cỏ lay thì sẽ hoảng hốt chạy trốn, mọi người nhìn muốn tan nát cõi lòng.

Dĩ nhiên, đây chỉ là cảm giác của những cô gái đó, Cận Hi sẽ không cho rằng như vậy.

Thiếu niên mặc dù nhìn gầy yếu, nhưng thân hình thon dài nhìn không giống thiếu dinh dưỡng. Mặc dù bộ dáng cậu ta nhìn Sở Thanh lúc nào cũng tỏ ra đáng thương, nhưng khi tầm mắt của nhiều người nhìn vào Sở Thanh, cậu ta sẽ quay đầu lại nhìn người kia, trong mắt lóe tinh quang. Cận Hi không có cách nào thuyết phục chính bản thân, thiếu niên đó thật sự là vô hại.

Mặc kệ là ánh mắt sắc bén hay trình độ nhạy cảm cũng làm cho Cận Hi cảm thấy thiếu niên này không đơn giản.

Dĩ nhiên, những lời này Cận Hi không có cách nào nói với Sở Thanh. Bởi vì cậu có loại dự cảm, một khi nói những lời đó với Sở Thanh, thiếu niên này sẽ làm ra chuyện tình mà cậu không muốn.

Khi ánh mắt của Cận Hi đang nhìn trên người của Sở Thanh, cậu cảm thấy trên người chợt lạnh, ngẩng đầu lên liền thấy một đôi con mắt đỏ ngầu, trong ánh mắt kia không che giấu sát ý đối với cậu. Vào lúc này, con ngươi trong suốt như hồng ngọc có vẻ quỷ dị mà điên cuồng.

Lui về phía sau một bước, ngẩng đầu lần nữa nhìn thiếu niên, lại phát hiện ánh mắt của cậu ta dại ra, ngơ ngác nhìn Cận Hi, cảm giác cỏ vẻ ngu ngốc, chẳng lẽ mới vừa rối là ảo giác?

“Thanh. . . . . .” Lôi kéo ống tay áo của Sở Thanh, hình như có chút sợ núp ở sau lưng của Sở Thanh, thận trọng duỗi ra ngón tay chỉ Cận Hi, “cậu ta, nhìn tôi.”

“. . . . . .” Trong nháy mắt Cận Hi hoàn toàn không có biện pháp hình dung tâm tình thê lương của mình lúc này, nhất là chung quanh ánh mắt kinh ngạc, khinh bỉ đang nhìn, cậu có cảm giác mình nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch!

Mình lúc nào thì nhìn cậu ta, tại sao mình hoàn toàn không biết a! Nhìn cậu ta! ? Mình cũng chỉ không cẩn thận ngẩn người mà thôi a!

“Nhìn cậu?” Thiếu niên vừa nhìn lên liền cuối đầu xuống sợ Sở Thanh nghi ngờ mình nói dối, Sở Thanh nhìn có chút buồn cười, “nhìn dáng vẻ gầy yếu của cậu kìa, ai rãnh mà nhìn cậu, cậu nghĩ nhiều.” Nói xong ngắt gò má của Tuyết, ý là bộ dạng xanh xao vàng vọt sẽ không ai có chuyện gì mà nhìn chằm chằm.

Sau lưng một đám muốn gào khóc, trên cái thế giới này sao có hai người xứng đôi vậy, gào khóc gào khóc ~

Dĩ nhiên, chuyện này Sở Thanh là hoàn toàn không biết. Hơn nữa Sở Thanh cũng không có ý định lộn xộn lung tung, đối với Sở Thanh, lưu lại Tuyết chỉ là vì cậu ta và Nguyệt yêu thật sự quá giống!

“Thanh, là thật!” Bởi vì cùng Sở Thanh trao đổi, cho nên hiện tại Tuyết đã có thể hiểu để biểu đạt ý của mình. Cũng bởi vậy nên Cận Hi mới có thể thê thảm như vậy, cảm giác bị người khác khinh bỉ thật vô cùng không tốt!

“Tốt, tốt, là thật.” Vuốt vuốt tóc của Tuyết, mặc dù nói không biết tại sao Tuyết phải nói như vậy, nhưng cô thực không tin tưởng Cận Hi có tâm tư đặc biệt gì, không trở ngại việc cô nhạo báng Cận Hi, “Cận Hi, dù cậu thật sự thích Tuyết cũng phải dè đặt một chút, nếu không mạo phạm người đẹp, chịu tội vẫn là mình.”

Mạo phạm em gái cậu a! Tôi không phải Gay!

Vừa rồi trong nháy mắt ngây người đó làm người khác bắt được, cậu thật đúng là không biết giải thích thế nào mới phải, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ, cũng chỉ vì mất hồn trong nháy mắt, không ngờ liền bị Tuyết phát hiện, cậu ta thật sự là người bình thường sao?

Sau khi Sở Thanh nói xong lời này, ánh mắt của mọi người nhìn Cận Hi càng thêm quái dị. Mặc dù vẫn chưa từng nghe qua Cận Hi là gay, nhưng khuynh hướng giới tính ẩn núp trong người không ai biết, nhìn thấy người đẹp liền cầm lòng không được cũng không phải không có.

Mọi người lập tức hiểu ra, sau đó dùng ánh mắt thương hại nhìn Cận Hi, ai, thiếu niên Tuyết rõ ràng lệ thuộc vào Sở thiểu gia, hiện tại Cận Hi động lòng hình như cũng không có gì dùng a!

Hiện tại Cận Hi không biết ý tưởng những người này, nếu không có thể phải giết người, Cận Hi biết mình tuyệt đối không phải là Gay!

“Tôi coi như là sợ, Sở Thanh, Sở đại thiếu gia, van cậu tha cho tôi một mạng, tôi thật sự là không là gay!” Mặc dù Cận Hi nói như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt không phân biệt được của Sở Thanh, trong lòng vẫn có chút chột dạ, nhưng ngay sau đó liền quên mất, dù thế nào đi nữa mình không nói thì sẽ không có người biết!

Mặc dù Cận Hi nghĩ như vậy là không có lỗi, nhưng người khác thường nhạy cảm, Tuyết ở sau lưng Sở Thanh nhìn Cận Hi một cái, sau đó cuối đầu, con ngươi màu đỏ tràn đầy sát ý, nhưng là thân thể liền buông lỏng thậm chí là một điểm sát khí cũng không có. Nếu có người nhìn ánh mắt của cậu ta nhất định sẽ bị hù dọa, ngay sau đó, cậu ta mở trừng hai mắt trong mắt hiện lên vẻ mê mang.

Mới vừa. . . . . . Cảm giác tại sao lại kỳ quái như thế, tại sao. . . . . . cậu lại muốn người này biến mất?

Tuyết cảm thấy tâm tình của mình rất kỳ quái, không biết vì sao bản thân cảm thấy có chút bất ngờ, sau đó áp vào lưng Sở Thanh, mình không muốn thay đổi, mình không muốn a Thanh không thích mình!

Nhìn bộ dáng nũng nịu đó, đám sắc lang trong lòng bắt đầu gào khóc, thật quá biến thái, trên thế giới này sao lại có sinh vật yêu nghiệt như vậy.

“Tiếp chúng ta muốn đi đâu, chẳng lẽ muốn ngủ ngoài đồng sao?” Sở Thanh nhìn sắc trời dần dần tối xuống, nhăn mày lại, mặc dù dọc theo con đường này an toàn không ít, nhưng vẫn không hoàn toàn yên tâm được. Dù sao ở mạt thế rất nhiều thứ cũng sẽ trở nên nguy hiểm, cái gì có sự sống cũng có thể biến dị được, không nói là động vật, dù là thực vật cũng sẽ biến dị. Không biết lúc nào bọn họ có thể gặp phải thực vật biến dị, nếu như ở dã ngoại thì quá nguy hiểm, hơn nữa bọn họ cũng không chắc là sẽ không gặp tang thi.

Lời này cũng nói trúng tâm tư của người khác, không có cách nào, trong khoảng thời gian này mọi người vẫn có nhà để ở, nếu như đột nhiên ngủ ngoài đồng sẽ làm mọi người không chịu nổi, hơn nữa chung quanh đều là rừng cây, ngủ ngoài đồng thật an toàn sao?

“Nhanh lên một chút đi, có lẽ trước lúc trời tối chúng ta có thể khi đến một thôn khác, chỉ hi vọng trong thôn đó đã được thanh lý sạch sẽ, như vậy có thể tiết kiệm không ít thời gian.” Tuy thôn đã được thanh lý sẽ không có thức ăn. Nhưng thời gian trôi qua, bọn họ cách căn cứ càng ngày càng gần. Một khi vào căn cứ, bằng bản lãnh không cần lo lắng vấn đề thức ăn. Cho nên, hiện tại chỉ cần có thể nhanh đến căn cứ là được rồi!

Dù sao tất cả mọi người cũng có ý định này, nghe Cận Hi nói vậy đều gật đầu. Hiện tại có thể nhanh đến căn cứ là tốt rồi, có thể rút ngắn thời gian tất nhiên là tốt, không cần cuối cùng gặp phải phiền toái gì, bọn họ cũng muốn gặp phải.

Cứ như vậy, tốc độ đoàn người tiến nhanh rất nhiều. Mấy người Sở Thanh thể lực tốt, đối với tốc độ này cũng không có vấn đề gì, thậm chí cô không cần đến dị năng trợ giúp, chỉ là thân thể bình thường chống đỡ cũng không phải là vấn đề gì lớn lao. Hơn nữa bây giờ thân thể đã được cường hóa, cho dù là lúc mới xuyên qua, sức chống đỡ cũng không có vấn đề gì, khóa huấn luyện của anh Thần không phải chuyện đùa.

Nhớ lại lúc sáng, trong lòng Sở Thanh thở dài, nói không có lo lắng là gạt người. Rời đi thời gian dài như vậy, cô cũng không biết tình huống của thành phố B, hiện tại khoản cách quá xa cũng không có biện pháp để liên lạc. Một khi xảy ra vấn đề gì, sẽ ứng phó không kịp a!

“A thanh yên tâm đi, bọn họ không có việc gì, chẳng lẽ cậu không tin tưởng bọn họ hay sao?” Mạc Phỉ dĩ nhiên biết Sở Thanh đang lo lắng cái gì, nhưng cậu lại không có lo lắng như vậy, ba người kia muốn vật gì tư có vật tư đó, muốn dị năng có dị năng, như vậy ở mạt thế có thể xảy ra vấn đề sao?

Thật ra thì đạo lý này Sở Thanh cũng hiểu, nhưng do quan tâm quá sẽ bị loạn. Dù sao bọn họ là bằng hữu của Sở Thanh, làm sao có thể không lo lắng đây?

“A Thanh, đừng lo lắng.” Hình như cũng cảm thấy cảm xúc của Sở Thanh, Tuyết kéo tay của cô, rồi nhẹ giọng nói, còn dùng ngón tay thon dài vuốt nhẹ lên mu bàn tay của Sở Thanh, giống như đang an ủi

Không chỉ có hắn, ngay cả Nguyệt yêu trên bả vai của Sở Thanh cũng giật giật thân thể, vuốt nhẹ trên gương mặt của cô cũng như đang an ủi Sở Thanh

“Ừ, ta không lo lắng, chỉ là. . . . . .” Phải nhanh lên một chút trở về thành phố B, dù sao Sở Nghiên chuyện gì cũng làm được. Nếu như bọn họ thật muốn động đến anh Thần, bởi vì Lục Trạch là em của anh Thần, dĩ nhiên sẽ bao dung mấy phần, như vậy địch trong tối ta ngoài sáng, tất nhiên là vô cùng bất lợi!

“Tôi hiểu, chuyện bên này giải quyết xong chúng ta sẽ đi, yên tâm, bọn họ không có việc gì.” Sau khi nói xong nhìn Sở Thanh gật đầu một cái, sau đó từ từ đi về trước.

Không ít tầm mắt dừng lại trên người của Mạc Phỉ, thật ra thì Mạc Phỉ cũng rất anh tuấn, nhưng không biết vì sao khi nhìn Mạc Phỉ mọi người sẽ cảm thấy vô cùng kỳ quái. Rốt cuộc sau mấy ngày đường quan sát, mọi người mới phát hiện ra vấn đề xuất hiện ở đâu.

“Cái đó. . . . . . Sở Thanh, tôi...tôi trước kia lấy được một vài bộ quần áo triều Hán, có thể, có thể nói Mạc Phỉ thay, cậu ta mặc quần áo bình thường cảm giác là lạ...” vốn là một đại mỹ nhân lại lôi thôi lếch thếch như vậy trong lòng của mọi người đều có chút kỳ quái a!

Nghe lời này của các cô làm Sở Thanh hơi sững sờ, cô tất nhiên biết Mạc Phỉ như vậy là có chút lạ, nhưng để cho Mạc Phỉ mặc Hán phục? ha ha! Bọn họ là muốn nhìn Mạc Phỉ bị ngã chết sau? Cô đoán chừng mặc Hán phục vào Mạc Phỉ sẽ không biết làm sao để bước đi !

“Không cần, mặc dù như vậy sẽ kỳ quái, nhưng cũng tốt hơn quần áo dài sẽ ảnh hưởng đến hành động.” Sở Thanh từng là tiên tôn nổi danh tuấn mỹ, không ít người muốn làm đạo lữ. Nhưng cho tới bây giờ cũng không có người nào xứng với cô, hôm nay dù đã hoán đổi vẫn còn hấp dẫn người.

Dĩ nhiên, nếu như chỉ nói tướng mạo, tiên tôn thật sự xuất sắc, chỉ là. . . . . .

Hình như là nghĩ tới chuyện tình không vui, sắc mặt của Sở Thanh có chút khó coi, ngay sau đó liền thả lỏng cười cười, dù sao chuyện đã qua rất lâu rồi, cô còn muốn nghĩ đến những chuyện vô dụng kia làm gì!

“Chuyện này. . . . . . Điều này cũng đúng. . . . . .” sau khi nói xong lời này, cô gái kia có chút buồn bã rời đi, thật ra lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Phỉ cô đã cảm thấy thích khí chất thần tiên của cậu ta, Mạc Phỉ giống như một bức tranh tiên nhân cổ xưa, làm cho người ta không tự chủ được mà say mê.

“Không nhìn ra, thì ra là cậu cũng có tiềm chất làm hồ ly tinh.” Cô gái kia vì sao phải thất vọng như vậy, làm sao Sở Thanh có thể lại không biết. Nhìn Mạc Phỉ một chút, không thể không nói, trên người cậu ta có khí chất lạnh nhạt cùng thân thể vô cùng phù hợp.

Mạc Phỉ nghe được lời của cô cảm thấy có chút buồn cười, chỉ là cười cười cũng không nói gì.

Cứ như vậy trong không khí có chút quái dị, đoàn người đi đến một thôn xóm. Đúng như mọi người suy đoán, đội tìm kiếm của thành phố A đã đến nơi này, không còn bất kỳ vật liệu nào. Nhưng mọi người cũng không có để ý, dù sao mọi người chỉ muốn một chỗ để qua đêm mà thôi, không có gì để ăn cũng không quan trọng, lần trước trong thôn xóm kia đã được ăn đủ.

Giống như mọi khi Mạc Phỉ vội vàng tiến lên phía trước, còn Sở Thanh thì tùy tiện ngồi ở một chỗ ngẩn ngơ. Một con Thủy Long nho nhỏ ở giữa ngón tay cô đang di chuyển, xuyên qua ánh lửa nhìn vô cùng mỹ lệ.

Thật ra mọi người không phải lần đầu tiên thấy con Thủy Long này. Bình thường lúc Sở Thanh có sử dụng dị năng hay không, con Thủy Long này luôn xuất hiện bên cạnh cô, lúc nào cũng xinh xắn đáng yêu, làm cho người khác cảm thấy đây không phải là mãnh thú.

Nhưng lúc đối phó với thú biến dị, mọi người sẽ cảm thấy uy mãnh của con Thủy Long này

“Sở Thanh, cái này. . . . . . Đến cuối cùng là gì, lá dị năng của cô sao?” Mặc dù biết là dị năng, nhưng con Thủy Long rất có linh tính, mỗi lần cậu muốn đụng chạm, nó đều sẽ nhẹ nhàng né tránh.

Nguyệt yêu ở bên cạnh nghe được vấn đề này liền khinh thường, hừ, dị năng cái gì, nó là thú khế ước của chủ nhân, nếu ẩn đi khí tức mình cũng không biết!

Nhìn Thủy Long trách móc, Nguyệt yêu không thích bên người Sở Thanh có con thú khác tồn tại, Nhưng con thú đó lại có thể trợ giúp cho chủ nhân, mặc dù không cam lòng nhưng Nguyệt yêu cũng rất hiểu chuyện. Vào thời điểm không giúp đỡ được chủ nhân, thì ít nhất cũng không gây cản trở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.