Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Chương 94: Chương 94: Chương 67.2




“Năm đó khi A Thanh tiếp nhận chức vụ gia chủ nhà họ Sở, tôi đại diện cho ông nội đi, chắc là vì lần đó biết A Thanh.” Đối với việc quen biết Sở Thanh như thế nào, Khổng Phàm Du cũng không cần phải che giấu, dù sao giữa các gia tộc lớn có các mối quan hệ của mình là chuyện mỗi đời gia chủ nên làm.

Lời này lại làm sắc mặt ông cụ Khổng càng thêm khó nhìn, đã nhiều năm như vậy, cho tới giờ cháu mình cũng chưa từng nói tới chuyện này, có phải nếu không có chuyện ngày hôm nay, chính cháu trai của mình cũng sẽ không nói ra việc quen biết Sở Thanh.

Có thể làm quen với gia chủ nhà họ Sở, đối với mỗi người của gia tộc mà nói đều là một chuyện hết sức tâm nguyện. Nhưng người cháu này của mình lại không nói ra, chẳng lẽ nó có tâm tư đặc biệt gì hay sao?

“Nếu như vậy, Dương nhi, việc này liền giao cho cháu, cháu nói chuyện với gia chủ nhà họ Sở một chút, chuyện lần này coi như xong, coi như nhà họ Khổng chúng ta thiếu cậu ấy một món nợ ân tình.” Mặc dù biết rằng nói như vậy có hơi thất lễ, nhưng nếu đối phương là bạn bè của cháu mình, như vậy cũng chính là tiểu bối của ông ta, đối với một tiểu bối mà nói giọng như vậy coi như đã rất khách khí rồi.

Cả đời ông cụ Khổng coi trọng nhất là thể diện, bây giờ trên danh nghĩa đang là trưởng bối của gia chủ nhà họ Sở thì làm sao ông ta có thể không nhân cơ hội sĩ diện.

“Ông cụ, tôi nghĩ chuyện lần này tốt nhất vẫn là ngài tự mình nói xin lỗi với gia chủ nhà họ Sở, sau đó giao tiểu thiếu gia cho gia chủ nhà họ Sở thì tốt hơn, dù sao lần này gia chủ nhà họ Sở trở về cùng Cận thiếu, hơn nữa nhìn tình cảm của cậu ấy và Cận thiếu không hề tồi.” Ý của lời này rất rõ ràng, nếu bây giờ thật sự chọc giận Sở Thanh thì kết quả cuối cùng chỉ có thể khiến đối phương hành động cùng nhà họ Cận, như vậy đến lúc đó không phải một lời xin lỗi là có thể giải quyết vấn đề, nói không chừng sẽ khiến nhà họ Khổng hoàn toàn bị tiêu diệt.

“Dạ Lan!”

“Ông cụ, tôi biết nói như vậy có thể ngài sẽ vô cùng bất mãn, nhưng tôi vẫn muốn nói một câu, chẳng lẽ ngài thật sự muốn vì một đứa con của kẻ thứ ba mà bỏ mặc cả nhà họ Sở hay sao?” Mặc dù Dạ Lan rất ít khi không nghe lời ông cụ, nhưng điều kiện tiên quyết là ông cụ không hồ đồ, bây giờ thiên vị tiểu thiếu gia như vậy nhất định sẽ làm nhà họ Khổng bị tiêu diệt, đến thời điểm này làm sao ông ta có thể không ngăn cản!

“Dạ thúc thúc, ông ở đây nói cái gì vậy, loại chuyện như vậy không phải để anh hai nói chuyện cùng Sở Thanh là tốt sao?” Nghe được người anh cùng cha khác mẹ có quan hệ tốt hơn với Sở Thanh, thật ra trong lòng hắn đã thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù biết người anh này không thích mình, nhưng ông d đnội lên tiếng thì anh có thể không nghe thấy sao?

“Muốn tao đi nói với A Thanh cái gì? Khổng Phàm Vũ, mày có biết tao luôn muốn mày chết đi không, không chỉ là mày, mà cả mẹ của mày cũng thế. Năm ấy nếu không phải cái người hạ tiện ấy dụ dỗ cha, mẹ của tao cũng sẽ không buồn bực sẫu nào mà chết! Không, thế nào lại là chết vì buồn bực sầu não, đây chính là hai tay bà mẹ ti tiện của mày cùng ông nội hại chết mẹ của tao!” Mặc dù chuyện năm ấy ông cụ và kẻ thứ ba kia làm rất bí mật, nhưng không phải tất cả mọi người đều không biết, ít nhất vị thiếu gia nhà họ Khổng này chính là một người biết rõ chân tướng.

“Mày…Tại sao mày có thể nói bậy như vậy!” Sắc mặt ông cụ Khổng trở nên khó coi, tuyệt đối không thể để bất cứ người nào biết được chuyện năm đó, nếu như bị người ta phát hiện, như vậy gia tộc có khả năng sẽ bị gièm pha!

“Nói bậy? Ông nội, năm đó tôi đã bảy tám tuổi rồi, có một số việc làm sao tôi lại không biết được, ngày đó cũng không phải là có người luôn đi thư phòng của ngài tìm tòi hay sao? Bây giờ tôi có thể nói cho ông nội biết, thật ra thì người kia vẫn luôn ở bên cạnh ngài.” Khổng Phàm Dương từ từ đứng lên, đi tới trước mặt ông cụ Khổng: “Ông nội, ngài có biết rằng, thật ra tôi vẫn luôn rất tò mò, cuối cùng A Vũ là em trai hay là chú nhỏ của tôi?” d.đ/l/q/đ

Một câu này khiến tất cả mọi người đều kinh hãi tại chỗ, lời vừa rồi của Khổng Phàm Dương là có ý gì, chẳng lẽ, không thể nào…

“Ông nội, A Dương muốn hỏi ngài một câu, tư vị nàng dâu của con mình được chứ?” Giọng nói tràn đầy ác ý cứ như vậy chợt vang lên, một đòn khiến ông cụ Khổng trở tay không kịp, lúc này trong lòng ông ta chỉ có một suy nghĩ, đã bị biết, toàn bộ việc ông ta làm đã bị biết hết!

“Mày ở đây nói nhăng cuội cái gì, tao…tao chính là ông nội của mày, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy!” Thứ cả đời ông cụ Khổng muốn nhất đúng là mặt mũi, bây giờ nhất định sẽ phải lột da mặt xuống, làm sao có thể không kinh sợ!

Nhưng đối với Khổng Phàm Dương mà nói thái độ của ông ta không quan trọng chút nào, không, phải nói thấy ông cụ Khổng như vậy, trong tim anh chỉ có hưng phấn, chỉ có vui mừng!

Nhiều năm như vậy, cái chết của mẹ anh không rõ, anh vẫn luôn muốn báo thù cho bà, nhưng khổ nỗi lại không có cơ hội. Vậy mà hôm nay, hiện tại đặt cái bị mật không thể công bố trước mặt mọi người, xem mọi người dùng ánh mắt chán ghét nhìn ông cụ Khổng, Khổng Phàm Dương chỉ có một cảm xúc, chính là hưng phấn!

“Tôi nghĩ lúc này ông nội cũng chẳng còn gì muốn nói với tôi nữa rồi, dù sao chuyện năm ấy có phải ngài làm hay không, trong lòng ông nội hiểu rõ hơn ai hết, hơn nữa…” Nhìn cha mình đứng bên cạnh mẹ kế, nụ cười của Khổng Phàm Dương càng thêm đậm: “Nếu như cha muốn nhìn một chút ông nội cùng mẹ kế biểu diễn cảnh kích tình, tôi cũng có thể thỏa mãn cha.”

Sau khi mẹ chết, Khổng Phàm Dương giống như biến thành một con người khác, tất cả mọi người đều cho rằng anh bị đả kích, dù sao còn nhỏ như vậy đã mất mẹ là chuyện mọi đứa trẻ đều không thể tiếp nhận, nhưng hôm nay mọi người mới hiểu, sở dĩ anh biến thành cái bộ dạng này là do bị người nhà phản bội.

“Dạ Lan, bắt thằng cháu bất hiếu này lại cho ta, chức gia chủ nhà họ Khổng này còn chưa tới phiên nó làm!” Trước kia có lẽ ông ta còn không nhẫn tâm, nhưng bây giờ, nếu đã làm thành như vậy, ông ta còn gì mà không thể hạ quyết tâm!

“Ông cụ” Lần đầu tiên Dạ Lan đứng trước mặt lão gia tử cũng không thi hành mệnh lệnh của ông ta: “Vị trí gia chủ này của ngài phải do đại thiếu gia thừa kế, nếu không, ngày mai nhà họ Khổng sẽ trở thành lịch sử, bởi vì bây giờ tiểu thiếu gia đã hoàn toàn đắc tội với nhà họ Sở và nhà họ Cận rồi, nếu thừa kế gia tộc là tiểu thiếu gia, như vậy chính là một cái cớ tốt nhất cho hai nhà một lần diệt tuyệt nhà họ Khổng.”

Sau khi nghe lời này, ông cụ Khổng chán chường ngồi xuống ghế. Ông ta hiểu rồi, bây giờ thời thế đã qua, thật sự thời thế đã qua rồi!

Bọn họ không thể tưởng tượng nổi rằng, lúc này ở cửa trụ sở, còn có thêm nhiều chuyện phiền phức đang đợi bọn họ.

“Có chuyện gì đây, ai cho phép các ngươi ở chỗ này gây chuyện?” Khi ông cụ Cận thấy người đứng trước cửa căn cứ, sắc mặt hơi khó chịu, thế này là cái chuyện gì, ban đầu mọi thứ còn rất tốt, thế nhưng xế chiều hôm nay lại náo động lớn như vậy!

“Ông cụ Cận, cái này không phải lỗi của nhà họ Khổng chúng ta, chúng ta muốn kiểm tra tên nhóc con này có vết thương trên người hay không, thế mà cậu ta lại kháng cự không nghe lệnh, dĩ nhiên chúng ta không thể để cho cậu ta đi vào, chuyện này còn hi vọng ông cụ Cận chủ trì công đạo.”

“Hả? Ông cụ Cận, đây là người của ngài ra lệnh sao? Lần đầu tiên tôi biết muốn vào căn cứ thành phố A phải đóng toàn bộ tài sản trên người, không chỉ có thế, nếu như có giấu riêng, chẳng những không được đi vào, còn bị tịch thu đồ, lão gia người…người xác định nơi này là căn cứ, mà không phải ổ thổ phỉ sao?” Nghe người đàn ông trung niên kia muốn đổi trắng thay đen, Sở Thanh là người ai muốn hãm hại cũng có thể hãm hại sao. Cười lạnh nhìn người nọ, khóe miệng Sở Thanh kéo lên thành đường cong giễu cợt.

Hôm nay đã có lá gan chơi cùng cô trò này, vậy thì chuẩn bị vận xui cho tốt, mặc kệ là người trung niên này, còn có nhà họ Khổng!

“Ông nội, cháu có thể làm chứng cho Sở Thanh, hơn nữa rõ ràng người nhà họ Khổng nhằm vào Sở Thanh!”

Nghe được lời Cận Hi nói, sắc mặt người trung niên biến thành tái nhợt, bây giờ hắn mới hiểu vì sao Cận Hi vẫn ở lại chỗ này không đi, thì ra là muốn ở đây tố cáo!

“Ha ha, Sở Thanh, tại sao cháu đến thành phố A cũng không nói với ông nội Cận một tiếng, cháu phải nói sớm một chút với ông nội Cận, ông liền cho người đi nghênh đón chứ, làm sao sẽ để cho đám người không có đầu óc này quấy rầy cháu?” Vẻ quen thuộc trong lời nói khiến sắc mặt người trung niên trở nên khó coi, bây giờ ông ta chợt cảm thấy, thiếu niên này cũng không đơn giản như trong tưởng tượng!

“Ông cụ Cận, nói chuyện cần phải chú ý một chút, tôi gọi một tiếng ông nội Cận, ngài dám nhận sao?” Thân phận của Sở Thanh nhất định ngồi ngang hàng cùng những người thế hệ trước này, cô kêu một tiếng ông nội Cận, đúng là ông không dám nhận.

Nhìn Sở Thanh càng ngày càng trở nên sắc bén, ông cụ Cận có cảm giác hơi sợ tiểu tử này, bây giờ một đứa bé cũng trở nên đáng sợ như vậy rồi hả?

Mà sau khi người đàn ông trung niên nghe được lời này, quả thực là mồ hôi rơi như mưa, vốn cho rằng Sở Thanh chỉ là một người không có bối cảnh gì nổi bật, nhưng bây giờ xem ra hắn sai lầm rồi, chẳng những người này có bối cảnh, hơn nữa thân phận và hậu thuẫn còn không phải là điều hắn có thể suy nghĩ tới!

“Tiểu tử, tới đây ta giới thiệu cho cậu một chút, đây là gia chủ nhà họ Sở thành phố K, Sở Thanh, hẳn là trước kia cậu chưa từng thấy qua?” Ông cụ Cận kêu người đến trước mặt của Sở Thanh, mặc dù nhìn qua là có ý tốt giới thiệu, nhưng mỗi một chữ rơi vào tai đối phương đều không khác gì một tiếng sấm, làm đối phương không còn nhận ra đâu là đông tây nam bắc.

Gia chủ nhà họ Sở, phàm là người trong gia tộc sợ rằng không ai không biết đến gia chủ nhà họ Sở, nhưng từng gặp gia chủ Sở cũng chỉ lác đác lơ thơ vài người, ai có thể nghĩ đến, gia chủ nhà họ Sở trong truyền thuyết lại là một người thiếu niên thế này?

“Chuyện này…điều này sao có thể?”

“Tại sao lại không thể?” Thời điểm người đàn ông trung niên đang tự lẩm bẩm không thể tin nổi, một giọng nói có chút lãnh đạm chợt vang lên: “A Thanh, đã lâu không gặp.”

Từ lần tạm biệt trước tới giờ đại khái đã sắp ba năm rồi, anh thế nào cũng không nghĩ tới dưới tình huống như này nhìn thấy người trước mắt một lần nữa.

“Đúng là đã lâu, mà anh một chút cũng không thay đổi.” Còn là lạnh lùng như vậy chứ, lạnh tới mức người ta cho là tượng đá, mà không phải là một người bình thường.

Người đàn ông này hiểu rất rõ ý tứ của Sở Thanh, thế nhưng anh lại chỉ nhíu mày không phản đối, thật ra đúng là anh không có cảm xúc gì, dù sao biến cố nhiều năm trước đã làm anh thấy được rất nhiều chuyện.

“Sở Thanh, các người…biết?” Cận Hi biết người trước mắt này, đại thiếu gia nhà họ Khổng, người thừa kế chính thống của nhà họ Khổng.

Gật đầu một cái, Sở Thanh bày tỏ suy đoán của đối phương là chính xác: “Thời điểm năm đó tôi thừa kế nhà họ Sở là lần đầu tiên gặp, sau lại có chút thỏa thuận.”

Nếu nói thỏa thuận gì Sở Thanh cũng không nói rõ ràng, bởi vì một số việc cũng không cần người khác biết.

Hiện tại tất cả mọi người đều đã tụ tập chung một chỗ, kế tiếp dĩ nhiên là cần chuyên tâm vào chính sự, Sở Thanh nhìn Cận Hi một cái, Cận Hi cũng hiểu ý của cô, tự nhiên thúc giục ông nội nhanh nhanh lên một chút rồi về nhà nói chuyện chính sự.

Mà mấy người bọn họ không biết, khoảng năm phút sau khi bọn họ rời đi, lão gia chủ nhà họ Khổng cùng mấy gia chủ đương thời cũng xuất hiện ở cửa, lại phát hiện tất cả mọi người đã không thấy đâu. Sau khi nghe ngóng bọn họ đã đi nhà họ Cận, lúc này ông cụ Khổng hiểu, nhà họ Khổng sắp gặp phải một cơn bão táp to lớn, chỉ là bây giờ bọn hắn đã không thể ngăn cản.

“Khổng Phàm Dương, anh nên biết, nếu anh thật sự tham gia vào chuyện kế tiếp, vậy thì anh chính là tội nhân nhà họ Khổng.” Vốn dĩ cô chỉ muốn lấy chuyện lần này làm áp lực khiến ông cụ Khổng sớm giao vị trí gia chủ nhà họ Khổng cho Khổng Phàm Dương, nhưng lần này câu thứ nhất anh nói sau khi xuất hiện chính là muốn tiêu diệt nhà họ Khổng, điểm này ngược lại ngoài suy nghĩ và dự đoán của Sở Thanh.

“Tội nhân? Người nào mới thực sự là tội nhân?” Giọng nói của Khổng Phàm Dương có chút âm trầm, nhớ tới những chuyện buồn nôn kia anh liền muốn giết người: “Nếu như tôi không biết chuyện năm đó, nhất định bây giờ tôi sẽ đáp ứng làm theo những gì cậu nói, nhưng giờ thì tôi không làm được.”

Mấy năm qua anh đã điều tra được rất nhiều, vốn cho là mẹ tự sát, nhưng không ngờ bà lại chếtd.đ.l/q.đ đi như vậy, thậm chí trước khi chết còn bị lão đó quấy rầy!

Không phải lão dối trá đó để ý nhất là thể diện của mình hay sao, hôm nay anh nói ra toàn bộ chuyện ông ta làm, mặt mũi đã sớm bị vứt đi sạch sẽ. Không phải lão để ý nhất là nhà họ Khổng, để ý nhất sản nghiệp mình tay trắng dựng nên hay sao, như vậy anh liền rút hết căn cơ của nhà họ Khổng, khiến nhà họ Khổng không còn tồn tại trên thế giới này. Anh thật muốn nhìn xem khi đó lão ta sẽ như thế nào!

“Khổng Phàm Dương, bây giờ tôi mới nhìn ra, thì ra người nhẫn tâm nhất là anh, dù là đối với người khác hay đối với mình, anh đều như vậy.” Nếu như lưu lại sản nghiệp nhà họ Khổng, mặc dù không nắm trong tay cùng Khổng Phàm Dương, nhưng cũng là mộtd.đ.l/q.đ khoản tài sản không nhỏ, mà chính vì khiến những người đó không chiếm được, anh lại tình nguyện nó bị phá hủy.

Đối với nhận xét của Sở Thanh, Khổng Phàm Dương cũng không nói gì, độc ác thì sao, nếu năm ấy những người đó có thể độc ác hủy diệt hạnh phúc anh đang có, như vậy hôm nay anh cũng có thể hủy diệt tất cả hi vọng của bọn họ!

“Vậy có chỗ nào cần tôi giúp không?” Cận Hi một bên chen miệng vào, mặc dù lúc này anh không hiểu hai người bọn họ đang nói cái gì, nhưng nếu ra tay với nhà họ Khổng, luôn cần một vòng hỗ trợ bên ngoài, bây giờ anh tuyệt đối tình nguyện làm viện trợ.

Sở Thanh lắc đầu một cái, bây giờ còn chưa rõ ràng đầu đuôi sự việc, dù muốn hành động cũng phải đợi sau khi người nhà Khổng ra tay, nếu không sẽ bị người ta lên án. “Trước mắt những thứ khác không cần nghĩ tới, đầu tiên phải làm rõ chuyện chính là xử lí như thế nào chuyện Khổng Phàm Vũ nháo loạn, như vậy chúng ta mới có lí do để hành động.”

Thật ra thì ban đầu sau khi các gia tộc lớn xuất hiện đã có hiệp định, nếu không có lí do thì kẻ mạnh một phương không thể ra tay với người yếu nhất nơi đó, nếu không sẽ phải chịu tất cả các gia tộc liên thủ công kích, cho nên dưới tình huống bình thường sẽ không có người muốn phá vỡ hiệp định.

“Ừ, vậy thì tôi đi thông báo cho nhà họ Khổng trước, để người nhà họ Khổng mang Khổng Phàm Vũ đến đây, nếu không bước tiếp theo của kế hoạch còn phải trì hoãn rất lâu.” Hiện tại theo tình hình mỗi ngày một ác hóa, không ai biết mai sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên vài việc một khi đã xuất hiện, hay là dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết cho tốt, nhất là mấy gia tộc nhỏ không thể xâm nhập vào trong nhưng lại có thể ở xung quanh quấy rối.

“Thiếu gia, người của nhà họ Khổng đến.” Cận Hi nói xong thì quản gia xuất hiện ở trong phòng, dù sao bây giờ nhà họ Cận cũng gần như ở trong tay Cận Hi, cho nên có chuyện gì đều báo cáo với Cận Hi tuyệt đối không sai.

Nhưng mấy người họ nghe quản gia nói xong, có chút kinh ngạc, lúc này người nhà họ Khổng xuất hiện tại đây là có ý gì?

“Đoán là tới để cậy già lên mặt, ông nội đã biết cậu là bạn của tôi, cho nên nghĩ cậu phải nhìn mặt tôi mà bỏ qua cho Khổng Phàm Vũ.” Nói tới chỗ này, mặc dù giọng của Khổng Phàm Dương có chút châm chọc, nhưng hưng phấn lại càng nhiều hơn: “Cậu hoàn toàn không cần nể mặt tôi, mặt mũi của tôi không lớn đến vậy, lớn đến mức để cậu tha cho Khổng Phàm Vũ.”

Mọi người cũng là bạn bè nhiều năm rồi, trong nháy mắt Sở Thanh liền hiểu ý tứ của anh, đây là muốn cô hung hăng khoan mặtd.đ.l/q.đ ông ta ra!

Không thể không nói, một khi bị người trong nhà căm hận, kết quả nhất định cực kì thê thảm, bởi vì người thân hiểu rõ suy nghĩ của mình nhất, nếu như tới đây lên mặt tuyệt đối vang bành bạch, sạch sẽ giòn tan không dông dài chút nào!

(đoạn này mình cũng không hiểu lắm, đại ý chắc là tới đấy để lên mặt thì sẽ bị xử lí gọn nhẹ sạch sẽ )

“Nếu như vậy, còn không mau mời ông cụ Khổng vào.” Sở Thanh thốt ra câu này, tất cả mọi người dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, xem sau đó cô phải làm thế nào.

Quả nhiên đúng như Khổng Phàm Dương tưởng tượng, ông cụ Khổng mang theo con cả con thứ tới, nhưng Khổng Phàm Vũ lại không xuất hiện ở đây, hiển nhiên căn bản là đối phương không muốn giao Khổng Phàm Vũ ra đây.

“Dương nhi, đây chính là thái độ chào đón trưởng bối của cháu sao?” Mặc dù lời này nói với Khổng Phàm Dương, nhưng ánh mắt cũng rơi vào trên người của Sở Thanh, cái loại ánh mắt trách cứ này hình như đang nói Sở Thanh không biết cái gì gọi là lễ tiết, một tên tiểu bối thấy trưởng bối mà vẫn cứ thế ngồi.

“Ông nội, cha, bác cả, bác hai, chú, các người đã tới.” Khổng Phàm Dương hướng bọn họ nói, đang chuẩn bị đứng lên lại bị Sở Thanh ngăn cản, quay đầu nhìn Sở Thanh không hiểu mục đích của cô là gì.

“Anh là khách của tôi, nhưng thứ tự mời người cũng không phải vậy, anh không cần nhường chỗ cho bọn họ.” Sau khi Khổng Phàm Dương đứng lên tất nhiên ông cụ Không sẽ ngồi vào chỗ này, rõ ràng không chút nào muốn cùng loại người ỷ già lên mặt hám lợi ấy ngồi cùng một chỗ.

Lời này lại không có chút khách khí nào, nhà họ Khổng ở thành phố A cũng có chút danh tiếng, bây giờ lại bị người ta nói thành mặt dày hám danh, làm sao có thể vui được.

Nhưng từng người nhà họ Khổng đều là bậc ảnh đế xuất sắc, trong lòng nghĩ thế nào, người ngoài hoàn toàn không biết, ít nhất lúc này ông cụ Khổng liền bày sắc mặt hòa ái nhìn Sở Thanh: “Đây là A Thanh đi, nhiều năm không gặp, lần trước nhìn thấy cháu còn nhỏ như vậy, bây giờ đã lớn thế này rồi, ông nội liền cậy già lên mặt, để cho cháu gọi một tiếng ông nội Khổng, không quá phận chứ.” Nghĩ tới Sở Thanh là bạn của cháu trai mình, không phải gọi mình một tiếng ông nội cũng là chuyện nên làm sao?

“A, ông cụ Khổng, ông thật đúng là mặt lớn, để cho tôi gọi ông một tiếng ông nội? Hôm nay tôi đgọi ông một tiếng ông nội Khổng mà cũng dám nhận sao? Quả nhiên là nhà giàu mới nổi, da mặt thật dày!” Lời của Sở Thanh không chút nào lưu tình, như nhát dao mạnh mẽ đâm thẳng vào lòng người ta.

“Cậu có ý gì đây? Cậu là bạn của cháu ta, không phải nên gọi ta một tiếng ông nội sao?” Bây giờ ông cụ Khổng thực sự bị nháo đến mặt mũi đỏ ửng, trong mắt ông ta nếu người này là bạn của cháu mình, tự nhiên muốn cho mình đầy đủ thể diện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.