“Có chút thủ đoạn cứng rắn như vậy mới có thể bảo vệ mình, nếu vậy vì sao không dùng? Đối với những kẻ không biết xấu hổ, cuối cùng thua thiệt cũng sẽ là mình, đạo lí như vậy các người nên hiểu, không đúng sao?” Sở Thanh vẫn nhàn nhạt như cũ nói, đạo lí của cô làm cho người ta tán thành, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy thực tuyệt.
Có điều lúc này còn ai để ý những thứ đấy, ở mạt thế giới hạn đạo đức của con người càng lúc càng thấp, dù sao ngay cả tính mạng còn không có cách bảo đảm thì lấy gì để duy trì đạo đức?
“Sở Thanh, cậu yên tâm, chút vấn đề nhỏ này chúng tôi vẫn có thể xử lí được. Chỉ có điểm này cậu nên cẩn thận, đoán là nhà họ Khổng sẽ gây phiền phức cho cậu.” Một bên Cận Hi cẩn thận nhắc nhở, bây giờ nhà họ Khổng đã đến lúc chó cùng rứt giậu, chuyện gì không làm được?
Nhà họ Khổng? Ngoại trừ Dạ Lan còn lại không có bất kì một người nào để cô phải kiêng kỵ, còn về phần cô…
Nhìn Khổng Phàm Dương bên cạnh, Sở Thanh khẽ nâng lông mày, khóe miệng mang theo nụ cười người khác không thể hiểu.
Mà dĩ nhiên Khổng Phàm Dương hiểu ý của cô, bây giờ coi như cô đã gánh chịu nguy hiểm, vậy thì trách nhiệm bảo vệ cô liền rơi vào người anh, thật ra đây cũng không phải vấn đề lớn lao gì, đối với dị năng của mình Khổng Phàm Dương rất tự tin.
Có lẽ vì quan hệ máu mủ với Khổng Phàm Vũ, dị năng của Khổng Phàm Dương và Khổng Phàm Vũ đều là dị năng hệ băng. Nhưng dị năng của anh chắc chắn không yếu như Khổng Phàm Vũ, hơn nữa dị năng của anh là dựa vào giết người mà luyện thành. Phải biết, ông cụ Khổng vì giữ thể diện mà chuyện gì cũng có thể làm được, trong khoảng thời gian này anh một mực nghĩ biện pháp theo dõi bí mật của ông cụ Khổng, dĩ nhiên bị đuổi giết rất nhiều lần, mấy lần anh suýt nữa bị người ta phát hiện thân phận thật của mình, cuối cùng cũng giết chết những người đó, có thể nói bản lĩnh của Khổng Phàm Vũ là luyện ra từ vô số lần giết chóc.
“Yên tâm, an toàn của A Thanh sẽ do tôi phụ trách, dù sao trong thời gian này A Thanh sẽ hành động chung với tôi.” Nếu muốn xem nhà họ Khổng bị diệt, vậy thì tự nhiên anh sẽ luôn luôn đi theo bên cạnh Sở Thanh nhìn người nhà họ Khổng bị lật đổ, cuối cùng nhìn những người đó chỉ còn hai bàn tay trắng. Nghĩ một chút đến cảm giác đó thôi mà Khổng Phàm Dương đã thấy vô cùng hưng phấn.
Sở Thanh cười cười cũng không phản đối, hiển nhiên cô hiểu được suy nghĩ của đối phương, nếu anh muốn thấy nhà họ Khổng bị tiêu diệt, vậy thì lần này cô liền lãng phí một chút sức lực, để cho anh nhìn xem một gia tộc không nhỏ sụp đổ là như thế nào.
Đêm đó, Sở Thanh cùng Cận Hi lấy màn hình giám sát liền biến mất trong phòng của mình, không có ai hiểu cô đang làm gì, nhưng Khổng Phàm Dương lại vô cùng hiểu, dù sao Sở Thanh còn phải làm một chút chuyện khác với đồ trong tay mình, những thứ đó chắc chắn đủ để phá hủy ông cụ Khổng cùng kẻ thứ ba đó.
Mà Sở Thanh nhìn vật trong tay hơi nhăn mày lại, trong lòng có loại ghê tởm, hơn nữa không hiểu nổi, một cô gái sắp ba mươi xinh đẹp như hoa làm sao để thuyết phục mình, cùng một ông cụ sắp về với đất ở trên giường làm chuyện mây mưa, điểm này thật đúng là làm người ta bội phục, ít nhất chưa cần nói đến chuyện cô làm chuyện ấy với một ông già, mà chỉ cần thấy thôi đã có cảm giác ghê tởm
Mặc kệ như thế nào Sở Thanh tuyệt đối không có cách nào hiểu được lòng của bà ta, nhưng lại không hề ngại lợi dụng một chút những thứ đồ này của bà ta.
Thật ra ngay từ đầu Sở Thanh đã không thích ông cụ Khổng, nguyên nhân không chỉ bởi vì Khổng Phàm Vũ, mà vì ở trong giới ông cụ Khổng đúng là rất có tiếng, có lẽ chính ông ta cũng không biết, nhưng trong giới cũng vẫn biết ông ta rất vô liêm sỉ, cho nên trừ một số gia tộc nhà giàu mới nổi ở ngoài, không có gia tộc nào nguyện ý giao thiệp quá sâu với nhà họ Khổng, về phần cô...
A, giao tình của cô với Khổng Phàm Dương chẳng có quan hệ gì cùng nhà họ Khổng, thế nhưng Không Phàm Dương thực sự muốn hủy diệt nhà họ Khổng!
Suốt cả đêm, Sở Thanh biên tập mấy thứ trong tay thành một video, nội dung bên trong chân thật đặc sắc khiến người ta cảm thấy mặt đỏ tới tận mang tai, nhưng mà khiến người khác càng thêm ngoài ý muốn là, trong đây cũng có những chuyện xảy ra giữa ông cụ Khổng và con dâu, chuyện này…có điểm không thích hợp rồi!
Hơn nữa những nội dung kia…chân thật làm cho người ta không dám nhìn thẳng!
Đừng nói là người ngoài, chính Khổng Phàm Dương nhìn thấy video này xong cũng ngây dại, mặc dù anh đã nghĩ tới Sở Thanh sẽ làm ra một video rất khoa trương, nhưng không ngờ lại khoa trương đến bậc này, đồ anh đưa cho cô tuyệt đối không “phong phú” như vậy, hơn nữa còn có dáng vẻ bi thương tuyệt vọng của cha anh là ở đâu ra!
“A Thanh, cậu không cảm thấy thứ này có hơi quá sao, nếu để người nhà Khổng nhìn thấy nhất định sẽ hoài nghi tính chân thật, một khi bị người ta tra ra là giả tạo, ngược lại về sau sẽ phiền toái hơn.” Điểm này khiến Khổng Phàm Dương không thể không lo lắng, cũng không phải anh lo nhà họ Khổng sẽ như thế nào, mà lo lắng thứ này không có hiệu quả.
“Yên tâm, chắc chắn sẽ không ai phát hiện ra vật này là giả, anh phải tin tưởng kĩ thuật của tôi.” Có một khoảng thời gian sau mạt thế Sở Thanh cảm thấy hứng thú với máy vi tính vô cùng, cho nên cô đã học rất nhiều thứ, dĩ nhiên trong đó bao gồm hacker, đối với người khác mà nói có lẽ rất khó khăn, nhưng đối với Sở Thanh quả thật không thể đơn giản hơn được nữa!
“…” Được rồi, anh tin tưởng, chỉ hi vọng Sở Thanh đừng chơi quá trớn, như thế có thể gặp rắc rố
Bây giờ hai người đang tranh luận còn không biết, Sở Thanh làm ra video kia làm kinh sợ không ít người, mặc dù mọi người đều biết ở mạt thế đạo đức trở nên mờ nhạt hơn nhiều, nhưng mấu chốt vấn đề là thứ này không phải có sau mạt thế, hơn nữa hai nhân vật trong này còn là ông cụ Khổng và con dâu.
Cha đội nón xanh cho con trai mình? Rốt cuộc nhà họ Khổng loạn đến mức nào đây!
“Sở Thanh, có phải cậu đã phát video ra ngoài không? Cậu không biết bây giờ những người bên ngoài đều sắp điên rồi, điên cuồng muốn hạ video kia xuống, nhà họ Khổng cũng tìm người để xóa bí mật kia đi, nhưng làm thế nào cũng không làm được nha, thật là quá hả lòng hả dạ! ” Nghe Cận Hi nói, Sở Thanh không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, trang web cô tạo ra làm sao có thể bị người ta phá dễ dàng như vậy được, nếu bị người ta phá đơn giản như vậy thì cô còn phải chơi cái gì!
“Đây chỉ là phần bắt đầu, anh không nhìn thấy 《Vạch trần bí mật đại gia tộc ( một )》hay sao, chỉ mới bắt đầu thôi, phía sau nhà họ Khổng sẽ càng thêm dễ chịu!” Sở Thanh ngồi trên ghế sa lông cọ xát bộ lông của Bạch Nha, nụ cười trên khuôn mặt rung động lòng người, mà khiến người ta thấy kinh khủng hơn là nội dung lời nói của cô, đây chỉ là bắt đầu thôi, phía sau còn có thứ đặc sắc hơn? Nếu đúng như vậy, chỉ sợ là nhà họ Khổng muốn chết cũng không thể, thật là đáng thương!
“Sở Thanh, làm như thế cô không sợ nhà họ Khổng liều mạng với cô sao?” Chó cùng dứt giậu nha! Ông cụ Khổng để ý nhất là sĩ diện, hiện tại bị vạch trần như vậy, thật sự sẽ không có vấn đề gì sao?
Sở Thanh cười cười, không nói gì, dù trong lòng người nhà họ Khổng hiểu chuyện là do cô làm thì cũng không có quan hệ, bởi vì đối phương không có bằng chứng, dù sao bây giờ bản lĩnh của cô có thể làm cho hắn không để lại một chút dấu vết nào, nếu là vậy,d/đ.lqđ cô còn phải sợ sao, hơn nữa dù không phải như thế thì cô cũng chưa bao giờ là người sợ phiền phức!
Cứ như vậy, sau ba ngày, đều đặn hàng ngày sẽ đều có những thứ đặc sắc hơn ở trên internet, hơn nữa đều bất đồng, không ngày nào giống nhau, quả thực là đặc sắc đến mức làm cho người ta thổn thức không dứt. Không ít người ở đây cảm thán thân thể ông cụ được, cũng từng này tuổi mà thế mạnh vẫn như rồng như hổ, thường làm ông cụ Khổng giận sắp điên lên!
“Tra cho ta, nhất định phải tra được rốt cuộc chuyện này do người nào làm!” Mặc dù trong đầu ông cụ Khổng đã có ý nghĩ đại khái, thế nhưng ông ta lại không cho rằng đối phương có bản lĩnh như vậy, dù sao có vài thứ đã là từ nhiều năm trước rồi, cho dù Sở Thanh muốn lấy cũng phải có tài liệu!
“Ông nội, chuyện này còn phải đoán sao, nhất định là do tên Sở Thanh đó làm, bây giờ chỉ có cậu ta có tâm địa xấu với nhà chúng ta, trực tiếp giết chết cậu không phải tốt sao.” Khổng Phàm Vũ làm nũng bên cạnh lão gia tử, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, hừ, không phải cô muốn anh ta chết sao, anh ta thật muốn xem bây giờ chết sẽ là người nào!
Bốp!d/đ.lqđ
Một cái bạt tai vang dội dùng sức tát vào mặt Khổng Phàm Vũ, khiến cả người anh ta ngây dại, có chút khó tin nhìn ông cụ Khổng, ở trong ấn tượng của anh ta, người sủng ái anh ta nhất trên thế giới này chính là ông cụ Khổng, mà bây giờ thế nhưng ông cụ Khổng lại đánh anh ta!?
“Mày còn mặt mũi nói chuyện, Khổng Phàm Vũ, ông nói cho mày biết, nếu có một ngày nhà họ Khổng bị diệt, vậy thì tất cả đều là lỗi của mày, trên thế giới này nhiều người như vậy mày không chọc vào, nhưng lại hết lần này đến lần khác trêu chọc cái sát thần này, mày cho rằng cậu ta là người có thể đắc tội nổi sao? Chưa cần nói đến nhà họ Khổng, chính nhà họ Cận đối với nhà họ Sở cũng phải nhượng lễ ba phần!” Mặc dù ông cụ Khổng là một người vô cùng tự đại, ngược lại cũng không phải không có đầu óc, ông ta vẫn còn có thể nhìn thấy sự thật.
Bây giờ ông ta cũng hiểu việc làm ngày kia là sai lầm rồi, cho rằng đối phương là bạn của cháu mình thì có thể cậy già lên mặt, nhất là đứa con trai này của chính mình xúi giục, làm ông ta cư xử không đúng mực, quên mất thân phận của đối phương, mà đối phương cũng không phải gia chủ của gia tộc bình thường gì, mà là gia chủ nhà họ Sở, trong thế gia nhà họ Sở có địa vị rất lớnd/đ.lqđ, tự nhiên ông ta hiểu rõ, nhưng cuối cùng ông ta còn làm ra chuyện như vậy!
“Ông nội, ông đánh cháu? Ngài thế nhưng vì một người ngoài mà đánh cháu? Dù cậu ta là gia chủ nhà họ Sở thì như thế nào, tương lai cháu cũng sẽ là gia chủ nhà họ Khổng!” Khổng Phàm Vũ nói như một chuyện đương nhiên, tựa như anh ta chính là gia chủ kế tiếp của nhà họ Khổng.
Nhưng chính câu này hoàn toàn chọc giận ông cụ Khổng, dĩ nhiên ông ta muốn cưng chiều con trai của ông ta, nhưng lại không phải vì đứa con ngu ngốc này mà từ bỏ tất cả.
“Gia chủ nhà họ Khổng? Mày mà cũng muốn! Nếu như giao nhà họ Khổng cho mày, sớm muộn nhà họ Khổng sẽ bị hủy diệt.” Một giọng nói âm lãnh vang lên, làm cho người chỗ này đều lạnh rùng mình một cái, nhìn cha Khổng đi vào từ lúc nào, mọi người đều có một loại cảm giác gọi là chột dạ.
“Cha, làm sao cha có thể nói như vậy, con và anh đều là con trai của người mà!” Nghe được cha của mình nói như vậy, Khổng Phàm Vũ cảm thấy vô cùng uất ức, trước kia cha vẫn rất ghét anh cơ mà, tại sao bây giờ lại giúp anh nói chuyện!
“Cha? Tiếng cha này tôi không nhận nổi, tôi không có người con trai như vậy.” Nói xong, ánh mắt của ông rơi vào trên người của ông cụ Khổng, trong ánh mắt mang theo giễu cợt cùng chán ghét: “Cha, tôi muốn gặp Dương nhi.”
Nhìn bộ dáng bây giờ của con trai mình, làm cha sao có thể không đau lòng, nhưng lời xin lỗi ông ta lại không thể nói ra, chỉ có thể gật đầu một cái.
Một ngày sau đó, Khổng Phàm Dương nhận được tin tức của cha mình, nói là muốn gặp anh, Khổng Phàm Dương không muốn đi gặp người cha đó một chút nào, dù sao nhiều năm như vậy giữa bọn họ không hề có bất kỳ tình cảm gì, hơn nữa nếu không phải ông trợ Trụ vi ngược*, vậy thì mẹ mình cũng sẽ không chết, mà ngay sau khi mẹ mất ông lại còn lập tức cưới cái người đã hại chết mẹ, mặc kệ ông có tội hay không có tội, Khổng Phàm Dương không muốn nhìn thấy người kia nữa!
*giúp kẻ xấu làm điều ác, câu này xuất hiện từ đời nhà Ân, vua Trụ là một vị hôn quân tàn bạo, cho nên người nào giúp vua làm điều ác nghĩa là người đó “trợ Trụ vi ngược”.
“Đi gặp ông ta một chút đi, có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội nữa.” Sở Thanh nhìn là hiểu, ngày đó khi cha Khổng rời đi sợ rằng đã có suy nghĩ đi tìm cái chết, nếu như không phải trong lòng cảm thấy áy náy với con, e rằng lúc này ông ta đã kết thúc tính mạng của mình, mà không phải kéo dài hơi tàn như vậy.
Mặc dù nói Khổng Phàm Dương không muốn gặp ông ta một chút nào, nhưng Sở Thanh đã nói như vậy, anh vẫn đi gặp mặt một lần, dĩ nhiên đi cùng còn có Sở Thanh.
“Tôi ở đây, có chuyện gì cha cứ nói đi, nói xong tôi phải về ngay, tôi không có thời gian.” Thật ra ngược lại không phải Khổng Phàm Dương không có thời gian, mà là không muốn gặp người đàn ông này, hết cách rồi, mỗi lần nhìn thấy ông ta anh đều nhớ tới mẹ đã chết thảm như nào!
“Dương nhi, theo cha đi một chút, cha con chúng ta đã thật lâu không cùng đi với nhau rồi.” Giọng nói của cha Khổng vô cùng dịu dàng từ ái, giống như một người cha hiền từ, cùng người cha trong trí nhớ của Khổng Phàm Dương giống nhau y như đúc, nhưng dù là vậy cũng không đủ để anh tha thứ cho người đàn ông này.
“Ta không…”
“Đi đi, dù sao ông ấy cũng là cha anh, hơn nữa ông ấy cũng là người bị hại, Khổng Phàm Dương, anh có cảm thấy mẹ của anh cũng không có trách nhiệm hay không? Năm đó nếu như bà chịu giải thích thì cũng sẽ không đi tới bước này.” Mặc dù Sở Thanh cũng không thích người đàn ông này, nhưng lời của cô lại vô cùng khách quan, chuyện năm ấy cũng không phải là trách nhiệm của một mình cha Khổng, người đàn ông nào biết vợ mình ngoại tình mà chẳng tức giận, năm đó ông nguyện ý nghe giải thích đã nói rõ ông vẫn còn tình cảm với vợ mình.
Mà mẹ của Khổng Phàm Dương không muốn giải thích thì chỉ có thể nói bà quá ngu!
Trong chốc lát, Khổng Phàm Dương trầm mặc, làm sao anh lại không biết Sở Thanh nói không sai, nhưng người đã hận nhiều năm như vậy bảo anh tha thứ như thế nào?
“Đi đi, có một số việc nói ra vẫn tốt hơn. Tôi ở trên xe chờ anh.” Sau khi nói xong, Sở Thanh trở lại trên xe, tình huống hiện tại cô sẽ không đi càn rỡ đi nghe cùng, dù sao cũng là chuyện nhà người ta.”
Nhìn thái độ của Sở Thanh, Khổng Phàm Dương suy nghĩ một chút vẫn đi cùng cha Khổng, mặc kệ thế nào thì ông vẫn luôn là người thân của mình, là cha ruột của mình!
Thấy cuối cùng con trai cũng đồng ý, cha Khổng nhìn về phía trong xe, nở một nụ cười cảm kích, sau đó đưa con trai mình từ từ đi đến đỉnh núi, mà sau khi lên tới đỉnh, Khổng Phàm Dương thấy được một ngôi mộ lẻ loi, trên bia có khắc ‘ái thê, Lạc Tuyết Di mộ’, trong nháy mắt Khổng Phàm Dương hiểu rõ, đây là mộ của mẹ, năm đó không phải nói hài cốt của mẹ không còn ư, tại sao…
“Dương nhi, lúc đầu cha thật sự không biết chuyện năm đó, nhưng lại không có nghĩa là cha sẽ mãi mãi không biết.” Giọng nói của cha Khổng đượm vẻ thở dài, trong mắt cũng tràn đầy nước mắt: “Khi biết chân tướng con có biết cha đã muốn hủy diệt nhà họ Khổng không? Cha hận không thể cùng nhà họ Khổng, cùng cha đồng vu quy tận, nhưng mà cha lại không thể làm vậy, vì nhà này còn có con, cha không thể bỏ mặc sống chết của con, bởi vì con là đứa bé của người phụ nữ cha yêu nhất để lại, cha hi vọng để lại nhà họ Khổng cho con.”
Nghe cha nói như vậy, Khổng Phàm Dương mới loáng thoáng nhớ tới, nhiều năm như vậy sở dĩ anh có thể bình an lớn lên đều do người đàn ông này cố gắng, nhưng rất nhiều lời nói anh lại không nói ra miệng, dù sao bao năm hận thù đã có thói quen lạnh lùng, làm sao anh còn có thể có ôn tình?
“Dương nhi, về sau có lẽ cha con chúng ta sẽ không có cơ hội gặp lại, cho nên, đi chung với cha bồi mẹ con có được không?” Cha Khổng đặt tay trên bia mộ dịu dàng vuốt ve, trên mặt thâm tình mang theo hoài niệm cùng hạnh phúc, giống như không phải đang vuốt ve tấm bia, mà là mặt người mình yêu.
“Cha còn nhớ khi mới kết hôn Tuyết Di đã từng nói, cô ấy thích nhất là cảm giác nhất lãm chúng sơn tiểu*, lúc còn sống cha chưa thực hiện được nguyện vọng của mẹ con, ít nhất sau khi cô ấy đi rồi, cha có thể chôn ở một nơi mà cô ấy thích.” Thật ra nhiều năm như vậy ông vẫn luôn hối hận, năm đó nếu tính khí của ông khiêm tốn một chút thì có phải có thể cùng cô sống đến đầu bạc răng long rồi không, đồng thời, ông cũng có một chút oán hận, tại sao cuối cùng cô lại lựa chọn không giải thích, để tùy ý ông hiểu lầm?
*”Hội đương lăng tuyệt đỉnh, nhất lãm chúng sơn tiểu” là hai câu cuối trong bài Vọng nhạc của Đỗ Phủ, nghĩa là: Trèo lên đỉnh núi cao nhất, thấy núi đồi xung quanh đều nhỏ bé.
“Cha…” Giọng của Khổng Phàm Dương có chút cứng nhắc, nhìn vẻ mặt dịu dàng của cha, anh chợt cảm thấy ông cũng chỉ là một người đàn ông đáng thương: “Thật ra cuối cùng mẹ rất hối hận, hối hận tại sao chưa cùng người nói rõ ràng, hối hận bị sập bẫy của người ta, hối hận không cùng người đi hết cuộc đời, sự thật là, cha, cho tới giờ mẹ cũng chưa từng hận cha.”
Rõ ràng hai người yêu nhau lại bỏ qua một lần ấy, cuối cùng đưa đến kết quả như vậy, chỉ là một lẫn phẫn hận, lại nhất định người và người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất.
“Không hận cha sao? Vậy thì tốt, không biết mẹ con có thể ở cầu Nại Hà đợi cha không,” Cha Khổng nghĩ tới điều gì, sửa lại tóc mình một chút, giống như muốn người mình yêu nhìn thấy: “Vài chục năm rồi, chỉ sợ chẳng còn xứng với cô ấy nữa, nếu như cô ấy ở một thế giới khác yêu người ta thì cha phải làm thế nào?”
Mặc dù hỏi như vậy, nhưng nụ cười của ông vẫn dịu dàng đến thế, từ từ quét dọn bia mộ, bia mộ rất sạch sẽ, rõ ràng thường có người tới đây dọn dẹp, không cần nghĩ cũng biết đó là người nào.
“Cha, người yên tâm, sẽ không, mẹ là một người cố chấp, nhất định sẽ ở bên kia chờ cha, đợi người sang đó.” Nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của ông, giọng của Khổng Phàm Dương mang theo ý trấn an.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi…” Một trận gió thổi qua, thổi rối tóc của ông, mà cũng trong nháy mắt đó, Khổng Phàm Dương thấy được vệt nước mắt nơi khóe mắt ông, cho tới giờ hình tượng người cha rắn rỏi cũng sẽ có lúc khóc.
“Dương nhi, con trở về đi, cha ở đây với mẹ con một lát, cha nghĩ cô ấy rất cô độc, nhiều năm như vậy cũng không có người đến thăm, khẳng định cô ấy rất tịch mịch, thật ra cha rất muốn cho con đi cùng tới nơi này, nhưng lại sợ ông nội con phát hiện, cuối cùng ngay cả bia mộ cũng sẽ không để lại.” Hướng Khổng Phàm Dương khoát khoátd.đ.l.qđ tay, cha Khổng không hề nói gì, lúc này tất cả tâm trí của ông đã bị bia mộ hấp dẫn.
“Vậy, cha, con đi đây, người cũng về sớm một chút, về sau con cùng cha đi thăm mẹ.”
“Được, đúng rồi, Dương nhi” Hình như là nghĩ tới điều gì, cha Khổng quay đầu lại nhìn Khổng Phàm Dương: “Con phải nghiêm túc trả lời cha, có phải con thích gia chủ nhà họ Sở không?”
Nhớ tới Sở Thanh, liên tưởng tới phản ứng hôm nay của con trai, cha Khổng có chút bận tâm, ngược lại không phải ông sẽ vì đối phương là nam mà bài xích tình cảm của con trai mình, mà là…
Nghe được lời nói của cha Khổng, Khổng Phàm Dương sững sờ, sau đó lắc đầu một cái.
Thấy Khổng Phàm Dương lắc đầu, cha Khổng yên tâm cười cười, sau đó từ từ nói: “Thật ra cha không muốn can thiệp vào tình cảm của con, chỉ là người kia quá mức vô tình, bất kì người nào thích cậu ta cũng sẽ bị tổn thương khắp người, cho nên, Dương nhi, ngàn vạn lần không d.đ.l.qđđược thích cậu ta.”
Bởi vì là người từng trải, bởi vì đã từng có người yêu, cho nên cha Khổng mới có thể càng thêm thấy rõ bản chất, Sở Thanh căn bản là một người không có tình cảm, nếu như yêu Sở Thanh sẽ chỉ làm bản thân khổ sở, ông không hi vọng con trai mình phải đau khổ!
Đối với câu cuối cùng của cha Khổng, Khổng Phàm Dương cũng không trả lời. Thích không, đúng là thích, thế nhưng anh lại vĩnh viễn sẽ không truy cầu, bởi vì trong mắt anh người thiếu niên kia không phải con người, d.đ.l.qđmà là một vị thần linh, anh không có tư cách đứng bên cạnh thần, điều anh có thể làm chính là vĩnh viễn đứng sau lưng dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô.
Vừa suy nghĩ vừa đi xuống chân núi, Khổng Phàm Dương biết bây giờ cha không hi vọng bất kì kẻ nào tới quấy rầy ông và mẹ, chẳng qua khi anh nghe thấy tiếng súng trên đỉnh núi cả người đều ngẩn ra, trong nháy mắt, anh cảm thấy máu trong người mình hoàn toàn đông cứng lại, ý niệm duy nhất của anh lúc này chính là trở lại đỉnh núi!
Mà khi lên đến đỉnh núi nhìn thấy cảnh tượng kia, khiến hốc mắt anh tràn đầy nước mắt.
Gió nhẹ thổi lất phất lá cây, phát ra âm thanh sàn sạt, mà cha Khổng an lành tựa vào dưới tàng cây, tựa như đang ngủ thiếp đi vậy, cả người cũng an tĩnh như vậy, ông dựa vào tấm bia trên mộ của mẹ, mắt hơi khép lại, khóe miệng còn vương nụ cười hạnh phúc, tựa như một lần nữa trở lại bên cạnh vợ con,d.đ.l.qđ chỉ là trên huyệt thái dương vết đạn ấy sao mà rõ ràng, khiến Khổng Phàm Dương ngay cả cơ hội lừa mình dối người cũng không có, chỉ có thể tiếp nhận sự thật rằng cha đã rời xa nhân thế.
“Cuối cùng ông ấy vẫn lựa chọn kết cục như vậy, thật là quá đáng tiếc rồi.” Bên tai vang lên giọng nói của Sở Thanh khiến Khổng Phàm Dương hơi sững sờ, nhìn đóa hoa cúc trắng trên tay cô liền sửng sốt.
“A Thanh, cậu đều biết?” Nhìn cô như vậy Khổng Phàm Dương cũng không có cách nào coi đây là trùng hợp.
“Đúng vậy, thật ra thì người tìm được Khổng tiên sinh say khướt không phải là anh, mà là tôi, ông ấy cũng biết anh không muốn gặp ông, nhưng năng lực chịu đựng của ông ấy đã đến cực hạn, không còn nghĩ đến việc sống trên cái thế giới không còn người mình yêu này nữa.” Loại cảm giác này Sở Thanh không có cách nào hiểu được, nhưng lại vẫn tôn trọng sự lựa chọn của ông ấy,d.đ.l.qđ cô giúp ông thực hiện nguyện vọng sau cùng, mang Khổng Phàm Dương ra ngoài, để cho cha con bọn họ thấy nhau lần cuối.
Khổng Phàm Dương nghe xong, sự khó chịu trong lòng tuyệt đối không ai hiểu nổi. Qua nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn hận cha mình, cũng bởi vì phần hận này, tới bây giờ anh chưa từng nói cho cha biết mẹ tha thứ cho ông, khiến cha mình bị hành hạ nhiều năm như vậy.
Đi tới trước bia mộ bái lạy, sau đó đem bó hoa đặt vào trong tay cha Khổng, kéo Khổng Phàm Dương rời đi, cô cảm thấy lúc này vẫn không nên quấy rầy hai người kia yên giấc rồi.
“Bây giờ muốn sắp xếp thế nào?”
“Ừ, sẽ để cho cha yên nghỉ ở chỗ này đi, về phần nhà họ Khổng nhất định phải tiêu diệt.” Nói tới chỗ này, Khổng Phàm Dương cười nhạt một tiếng: “Đây không chỉ là ý nghĩ của tôi,d.đ.l.qđ cũng là ý tưởng của cha, vài chục năm rồi, những người đó nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật vài chục năm, bây giờ là lúc phải trả nợ!”
Sở Thanh im lặng không tiếp lời, cô biết hiện tại Khổng Phàm Dương đã sắp giận điên lên, nếu lúc này không để cho anh phát tiết ra, đến lúc đó có lẽ sẽ không có kết quả tốt.
“Anh muốn làm gì cũng được, nhưng anh có nghĩ tới cuối cùng thì phải làm như thế nào hay chưa?” Bây giờ suy nghĩ của Khổng Phàm Dương cùng ý nghĩ trước kia sẽ có nhiều chỗ không giống nhau.
“Đột nhiên cảm thấy dị năng giả của nhà họ Khổng hình như có hơi nhiều quá, vẫn suy nghĩ biện pháp gì đó khống chế số lượng thì tốt hơn, cô nói có đúng không?” Khổng Phàm Dương cười, đây là lần đầu tiên anh cười từ khi mẹ anh mất đi, chỉ có điều nụ cười d.đ.l.qđkia khủng bố đến mức nào, sợ rằng ai chưa thấy qua đều không thể tưởng tượng nổi.
Mà Sở Thanh cũng hiểu ý nghĩ của anh, cái gọi là khống chế một chút số lượng chỉ có một hàm nghĩa, đó chính là săn giết dị năng giả nhà họ Khổng, nhưng vấn đề này cũng không phải chuyện đơn giản như vậy, nhất là loại thời điểm như bây giờ!
“Yên tâm, tôi sẽ không ra tay ở trong trụ sở, đạo lí này tôi vẫn hiểu được, nhưng dù là không ở trong căn cứ tôi cũng có cách bồi những người đó chơi đùa thật tốt!” Nói xong, lái xe hướng ra một nơi nào đó, thời điểm thấy chỗ đó Sở Thanh hơi nhíu mày, cô biết là nơi nào rồi, đây là nơi ban bố nhiệm vụ của mỗi căn cứ, thì ra là như vậy, anh muốn nhận nhiệm vụ sau đó đi đánh chặn đường dị năng giả nhà họ Khổng.
Nếu nói như vậy, Sở Thanh quyết định liều mình bồi quân tử một lần.
Bởi vì Khổng Phàm Dương là người nhà họ Khổng, cho nên muốn biết người trong gia tộc nhậnd.đ.l.qđ nhiệm vụ gì hoàn toàn không phải việc khó, đoán rằng người nhà họ Khổng vĩnh viễn sẽ không bao giờ nghĩ tới, muốn kết thúc tính mạng của người phe họ sẽ chính là thiếu chủ của mình!
“Khổng Phàm Dương, có lúc tôi cảm thấy anh mới là người ngoan độc nhất, chỉ là…” Sở Thanh khẽ mỉm cười, ngược lại cũng có hơi hiểu được ý nghĩ của anh, những kẻ làm tổn thương người quan trọng với mình, vậy thì sao có thể để bọn họ sống trên thế giới này!
***********************
Hiu, xin lỗi các nàng, tuần vừa rồi có việc nên lại trễ hẹn, để bù tối nay em sẽ đăng hết 1 chương ạ! Chúc mn buổi tối vui vẻ ^^