“Thôi, chính cậu nhìn rồi làm, lời của tôi dù có nói cậu cũng không nghe, như vậy tôi cũng không thèm phải lãng phí thời gian, tùy cậu.” Lắc đầu bất đắc dĩ, liếc mắt một cái rồi rời đi, đối với vị phó đội trưởng này anh thật sự đặc biệt hết cách, hazz, ngộ giao tổn hữu nha!
Mà sau khi Đỗ Nham rời đi, trong mắt Triển Phi chợt tràn đầy sự hứng thú, anh cảm thấy vô cùng hứng thú đối với Sở Thanh, đặc biệt khi đã biết cô còn có thể ẩn bên trong dị năng giả hệ tinh thần sự hứng thú này càng nồng nhiệt hơn mấy phần. A, hi vọng Sở Thanh sẽ không làm anh thất vọng, nếu không cái giá phải trả sẽ rất thê thảm, bởi vì anh sẽ không kiềm chế được mà giải quyết những thứ khiến mình thất vọng kia!
Chương 72: Rời đi, đội khoa học
Sáng sớm hôm sau, hai người Đỗ Nham và Triển Phi đi tới nhà họ Cận liền thấy được bộ dáng chung sống của mấy người Sở Thanh, trong lòng đồng thời có cảm giác quái dị không thể diễn tả, không còn cách nào, bởi vì tuy đây là nhà họ Cận, nhưng dù nhìn thế nào cũng cảm thấy Sở Thanh mới chính là chủ nhân của nơi này, đành chịu thôi, trên đời này có một loại người như vậy, mặc kệ ở chỗ nào, cô cũng là trung tâm của mọi người.
“Đỗ đại ca, anh xem xét thế nào việc nhờ tôi dẫn đội đi thành phố B?” Bây giờ Sở Thanh đã chuẩn bị xong đầy đủ mọi thứ, trễ nhất là ngày mai sẽ đi, nếu như đối phương không thể chấp nhận yêu cầu của mình, vậy thì cô cũng không cần lãng phí thế gia ở chỗ này thêm nữa, dù sao đối phương chỉ là bạn của Thần ca, cô không bắt buộc phải tự làm khó mình.
“Đúng, Sở Thanh, chuyện lần này làm phiền cậu, hơn nữa tôi sẽ đi cùng các cậu tới thành phố B. Nếu như trong đội ngũ có người nào đó làm chuyện không nên làm, tôi sẽ tự mình ra tay giải quyết.” Triển Phi nói vô cùng thành khẩn, trên mặt cũng mang theo nụ cười rất khiêm tốn, nhưng lại khiến Sở Thanh nhíu mày.
Cá tính của người trước mặt tuyệt đối không phải dáng vẻ này, nếu cảm giác của cô không sai, loại diện mạo ôn tồn nho nhã này căn bản là giả vờ!
Nhưng đối với Sở Thanh mà nói, điểm này không quan trọng, chẳng qua là một người đồng hành mà thôi, Sở Thanh cũng không muốn cùng anh ta có qua lại gì, hơn nữa. . . . . . Nếu như anh ta tới quấy rầy dien.đan.lqdmình, cô cũng không cảm thấy cần thiết phải xuống tay lưu tình.
Lúc này Triển Phi còn chưa biết, anh có lòng dạ muốn lưu lại ấn tượng tốt với cô nhưng lớp ngụy trang này lại đem điểm ấn tượng kéo xuống phía dưới trục hoành, hơn nữa ở trong lòng còn cảm khái một chút rằng anh đúng là ngụy quân tử am hiểu ngụy trang.
“Nói vậy liền làm phiền anh…phó đội trưởng?” Nhìn anh đứng bên cạnh Đỗ Nham, dáng vẻ giống như đội phó, nhưng Sở Thanh không có biện pháp xác định, chỉ có thể dùng giọng nghi ngờ hỏi anh.
“Chào cậu, Sở Thanh, tôi là Triển Phi - phó quan của Đỗ Nham, cho nên cậu gọi tôi là phó đội trưởng cũng không sai.” Triển Phi cười chúm chím vươn tay, một bộ dáng thân thiện, nhưng Sở Thanh cũng không cho rằng người này nói như vậy là dịu dàng khiêm tốn.
Mặc dù Sở Thanh không nắm rõ trí nhớ của linh hồn trong cơ thể này, nhưng Hoàng Á Lê cũng đã nói qua với cô những điểm đặc biệt cần chú ý ở mạt thế, mà may mắn là cô được ban tặng một trí nhớ tốt, chỉ cần là người quan trọng được Hoàng Á Lê nhắc đến, cô đều nhớ rất rõ ràng.
Triển Phi này chính là một người trong số đó, vốn dĩ thành phố A được nhà họ Cận nắm giữ, nhưng mạt thế càng kéo dài, sự khống chế của quân đội với các căn cứ thành phố lớn cũng từ từ thầm thay đổi, về sau sở dĩ thành phố A sẽ rơi vào tay quân đội cũng là do người đàn ông trước mặt này bày mưu kế.
Triển Phi, danh hiệu”Cuồng Lang” , đã từng là một thành viên của bộ đội đặc chủng, sau mạt thế vẫn luôn đi theo Đỗ Nham ở lại thành phố A, dị năng hệ tinh thần, am hiểu khống chế người khác, sở dĩ ban đầu nhà họ Sở sẽ buông tha quyền lực trong tay cũng do người đàn ông này lợi dụng dị năng hệ tinh thần của mình khống chế người nhà họ Cận.
Chỉ là…
Nghĩ tới đây Sở Thanh cảm thấy hơi kỳ quái, Cận Hi cũng có dị năng hệ tinh thần, hơn nữa bây giờ cũng không yếu. Nếu như rèn luyện vài năm nữa, cũng không phải không có đủ năng lực chống lại Triển Phi, mà dù không đủ, nhưng ít nhất sẽ không bị anh ta khống chế, tại sao cuối cùng tất cả thành viên ở tầng cao nhất của nhà họ Cận đều bị Triển Phi khống chế được?
Thật ra thì đây cũng không phải do tài liệu Hoàng Á Lê đưa có vấn đề, mà bởi vì có người ngoại lai là Sở Thanh ảnh hưởng.
Những chuyện ở trên và hiện tại hoàn toàn khác nhau, đời trước Sở Thanh cũng không được phát hiện bản lĩnh, cả khoảng thời gian này Sở Thanh vẫn là một cậu thiếu niên cần Lục Thần bảo vệ. Bởi vì Sở Nghiên cũng không trở nên đen tối, bọn họ thuận lợi đến được thành phố B, còn Cận Hi vốn sẽ gặp nạn lại bình an vô sự, đợi đến nửa năm sau xảy ra lần thi triều đầu tiên mọi người mới trở lại thành phố A, khi đó người nắm quyền ở đây đã không còn hoàn hoàn ở trong tay nhà họ Cận. Vì đảm bảo lợi ích của mình, Cận Hi càng không có thời gian đi vận dụng dị năng, mà một năm sau khi quân đội đoạt quyền, Triển Phi đã là cao thủ cấp ba trung kỳ, còn Cận Hi cũng chỉ là dị năng giả cao cấp cấp một, hoàn toàn không phải đối thủ của Triển Phi.
“Xin chào, phó đội trưởng Triển.” Nói xong, Sở Thanh đặt tay ở trong bàn tay Triển Phi nhẹ nhàng cầm lấy, tại lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng liền thu tay về.
Trong nháy mắt Triển Phi liền hiểu rõ Sở Thanh, chẳng những thiếu niên này cùng một dạng khát máu với mình, mà so với mình còn giảo hoạt hơn, căn bản chính là tiểu hồ ly cực kì gian xảo!
Chỉ có điều càng như vậy Triển Phi càng thêm hứng thú, một tên nhóc đáng yêu như vậy ai có thể không thích đây!
Dĩ nhiên, định nghĩa từ thích của Triển Phi cũng không giống bình thường, nói chính xác một chút phải là sự hấp dẫn giữa những người có hơi thở giống nhau đi!
“A Thanh, có thời gian đi xem một chút những nhà khoa học kia, dù sao trong khoảng thời gian này các cậu muốn chung đụng tốt, ít nhất trước khi đi thành phố B các cậu sẽ có một khoảng thời gian chung sống không ngắn.” Nói tới chỗ này, Đỗ Nham lấy từ sau lưng của một tên lính quèn ra một cái hộp để vào trước trước mặt Sở Thanh: “Cái này chính là thứ bị nghi ngờ nguyên nhân ô nhiễm, mặc dù nói là nghi ngờ, nhưng xã hội này đã xác định rồi, cho nên nhất định cậu phải cẩn thận!”
Toàn bộ những chuyện nên bàn giao đều đã bàn giao xong, Sở Thanh đồng ý chắc chắn sẽ đi quân bộ xem một chút những vị nhà khoa học kia, rồi hai vị đội trưởng chính phó rời đi.
Sau khi hai người họ rời đi, Sở Thanh mở cái rương kia ra, tầm mắt rơi vào một tảng đá với nhiều màu sắc rực rỡ. Sở Thanh nhíu nhíu mày, cô có thể cảm nhận từ trên tảng đá này một nguồn năng lượng khổng lồ, mặc dù năng lượng đó không có hiệu quả đặc biệt gì với cô, nhưng Sở Thanh lại cảm thấy trong đó một loại năng lượng dị biến.
Sau lưng truyền đến mấy tiếng kêu rên, Sở Thanh quay đầu lại thấy được sắc mặt tái nhợt của mấy người: “Sao vậy?”
“Rất không thoải mái, có loại cảm giác như dị năng bị cắn nuốt vậy, hơn nữa dường như tôi còn cảm thấy máu muốn sôi trào lên, loại cảm giác này vô cùng không dễ chịu!” Cảm giác trong lúc này khiến Mặc Phỉ không nhịn được nghĩ muốn bỏ chạy!
“Hoá ra là như vậy , thật sự bọn họ không nói dối, coi như vật này không phải nguyên nhân truyền nhiễm cũng có thể có quan hệ rất lớn với nguyên nhân gây ô nhiễm.” Bởi vì Sở Thanh không có dị năng, cho nên không cảm thấy dị năng bị cắn nuốt, nhưng lại cảm giác được rõ ràng âm khí cùng uế khí trong này, không chỉ có thế, cô còn có một loại cảm giác khuếch trương không thể diễn tả được.
“Vậy chúng ta mang theo những thứ đồ này thật sự không có vấn đề gì sao?” Nếu Sở Thanh nói vật này có thể là nguyên nhân truyền nhiễm, như vậy tiếp theo mang nó đi cùng sẽ bị lây.
“Ngược lại điểm này mọi người không cần lo lắng, cái hộp này có ngăn cách hiệu quả, hơn nữa ở trong tay tôi cũng sẽ không xuất hiện vấn đề lớn lao gì.” Còn có một điều Sở Thanh chưa nói đến, vật này hoàn toàn có thể dùng làm đồ ăn cho cô.
Mặc dù trên thế giới này có âm khí cũng có uế khí, nhưng bây giờ những thứ đồ đó căn bản không cách nào làm cô thỏa mãn, hiện tạy có nhiều uế khí cô đọng như vậy, ít nhất có thể khiến cô tạm thời không cần lo lắng lực lượng trong cơ thể mất ổn định.
Nếu Sở Thanh nói như vậy, mọi người tự nhiên cũng yên tâm, bản lĩnh của Sở Thanh đến bao nhiêu có thể bọn họ không rõ, nhưng lại biết Sở Thanh sẽ không nói dối bọn họ, chỉ cần cô nói tất nhiên không thành vấn đề, vậy chính là tất nhiên sẽ không có vấn đề gì.
Cứ như vậy mọi người thu dọn đồ đạc một chút, chuẩn bị ngày mai rời đi, mà Sở Thanh lại giữ một mình Cận Hi ở lại.
“Sở Thanh, cậu muốn nói với tôi cái gì sao?” Mặc dù đã nghĩ tới Sở hanh có thể muốn nói điều gì, nhưng trong lòng Cận Hi vẫn còn chút không cam lòng, rõ ràng biểu hiện của anh đã minh bạch như thế, tại sao Sở Thanh vẫn giữ khoảng cách đối với anh, hoàn toàn không coi anh là bạn bè!
“Cận Hi, lần này chúng tôi đi thành phố B không thể mang theo anh.” Dĩ nhiên cô đến thành phố B là vì đi tìm mấy người nhóm Lục Thần, Mặc Phỉ vẫn luôn đi theo bên cạnh cô, Khổng Phàm Dương đã nguyện trung thành với cô ngay từ mấy năm trước, mà Thương Cốt đi cùng có lẽ là vì khế ước với cô, nhưng đối với cô thì Cận Hi chẳng qua là một người bạn gặp được trên đường, trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, bây giờ thời khắc chia tay đã đến.
“Tại sao không thể? Không phải chúng ta là bạn sao? Hay ở trong lòng cậu cho tới bây giờ cũng chưa từng coi tôi là bạn!” Giọng điệu của Cận Hi hơi tức giận, cũng chẳng ai có . cách nào hiểu được sự thương tâm của anh, rõ ràng đã từng kề vai chiến đấu, tại sao còn muốn ném anh ở lại một mình!
“Cũng bởi vì là bạn bè nên tôi mới có thể nói ra vài lời này, chẳng lẽ anh không biết người nhà của anh ở đây sao? Hay là nói anh muốn bỏ lại ông cụ Cận vẫn luôn chiếu cố anh sao?” Những câu của Sở Thanh rất có lý, làm người ta cũng không biết phải phản bác lại như thế nào.
Cô nói không sao, bản thân Cận hi là người của thành phố A, không giống với cô, vốn dĩ cô chính là người không có chỗ ở cố định, mặc kệ ở nơi nào cũng sẽ không có vấn đề gì, dù là sau lưng của cô có nhà họ Sở, cũng sẽ không khống chế hành động của cô, nhưng Cận Hi thì không giống vậy, Cận Hi không có cách nào buông tha gia tộc.
“Tôi hiểu.” .” Trầm mặc thật lâu, cuối cùng Cận Hi hiểu có một số việc không phải sẽ vì suy nghĩ của mình mà thay đổi, trong lòng cũng biết, chuyện ngày hôm nay đúng là anh đã quá mức tùy hứng: “Chỉ có điều ngày mai để tôi tiễn các cậu một đoạn đường đi, ít nhất để cho các người còn có thể nhớ tại phía xa ngoài ngàn dậm còn có một người bạn…” Chờ ngày gặp mặt lại lần nữa.
Sở Thanh gật đầu một cái, không có cự tuyệt, cô biết lúc này còn có ý kiến liền có vẻ có chút làm kiêu, chỉ là gật đầu một cái sau đó chuẩn bị buổi chiều đi gặp đội khoa học. Dù sao tương lai sẽ phải chung sống rất lâu với những người đó, nếu quả thật không giao thiệp tốt cũng là một chuyện rất phiền phức, mặc dù cô không thích cùng mấy người đó qua lại, nhưng phiền toái lại càng đáng ghét hơn!
Lúc xế chiều vẫn như mọi ngày, Sở Thanh mang theo Thương Cốt, người đi theo còn có phó đội trưởng Triển Phi.
“Phó đội trưởng Triển không có thời gian, tự chúng tôi đi xem là được rồi, cần gì phải một đường đi theo chúng tôi?” Sở Thanh không thích nhất bị người khác giám thị quá mức, mà bây giờ cảm giác mà Triển Phi mang lại cho cô chính là như thế, khiến cô chán ghét không thôi!
“Tôi ngược lại thật ra không vội vàng, chỉ là muốn dẫn đường cho các cậu mà thôi, Sở Thanh cậu không cần phải lo tôi giám thị các cậu, nếu tôi muốn giám thị các cậu, dù không ở bên cạnh các cậu cũng có thể, bởi vì tôi là dị năng giả hệ tinh thần.” Dị năng giả hệ tinh thần có thể phóng tinh thần lực của mình ra ngoài, như vậy chuyện của người ngoài đều có thể vừa xem hiểu ngay, tựa như lời của anh vừa nói, nếu anh có ý định muốn giám sát căn bản cũng không cần xuất hiện tại nơi này.
Mặc dù Sở Thanh vẫn cực kỳ không hài lòng vớ sự xuất hiện của anh ta, nhưng lại không nói nhiều, dù sao cũng không phải là chuyện lớn gì, anh ta nguyện ý đi theo cũng được, dù đi theo thì anh ta cũng không thể thấy được đồ gì muốn xem.
Không biết vì sao, cô cảm giác vị phó đội trưởng Triển xuất hiện tại chỗ này là có mục đích gì đó, nhưng lại bỏ qua không để ý, dù sao đối phương muốn như thế nào, có quan hệ gì với cô?
Mà cảm thấy Sở Thanh không bài xích mình, Triển Phi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thiếu niên này thật đúng là nhạy cảm, rõ ràng anh mới là dị năng giả hệ tinh thần, tại sao so với mình người này còn nhạy cảm hơn? Chẳng lẽ đây là một loại bản năng? Nghĩ tới đây, ánh mắt của Triển Phi u ám, nếu quả thật đúng như vậy, người này thật đúng là một hạt giống tốt, nếu có thể thức tỉnh dị năng hệ tinh thần, tuyệt đối là một đại sát khí.
Chỉ đáng tiếc…
Nếu bây giờ dị năng của cô không phải là hệ lôi có lực công kích mạnh nhất trong tất cả các loại dị năng, có lẽ anh sẽ không để ý gì mà giúp cô thức tỉnh dị năng tinh thần.
“Trước mặt đã đến, các cậu phải cẩn thận một chút, phàm là nhà khoa học đều có cá tính, cho nên nếu các cậu làm bọn họ bất mãn, có thể lần này ở trên đường bọn họ sẽ không phối hợp, mà nếu họ không phối hợp vì lí do này, tôi không đề nghị các cậu nên động thủ với đội khoa học.” Nói tới chỗ này Triển Phi dừng một chút, hình như nghĩ đến điều gì đáng ghét, từ từ nói tiếp: “Dĩ nhiên, nếu như người tìm cậu là giáo sư Lữ cùng cô cháu gái ưỡn ẹo của ông ta, tôi không ngại các cậu động thủ, thậm chí nguyện ý giúp các cậu một tay.”
Rõ ràng chính là những đồ bỏ đi giống nhau, còn muốn địa vị cao cao tại thượng hơn ở nơi này, thực sự suy nghĩ quá nhiều rồi, bây giờ là mạt thế, là thời đại mà kẻ mạnh làm chủ, cũng không phải cơ hội cho những người yếu đuối kia sĩ diện!
“Rất tốt, tôi sẽ nhớ lời của anh.” Mặc dù Triển Phi không chê bai trực tiếp, nhưng Sở Thanh cũng hiểu, Lữ Yên đó chính là một người ưa gây chuyện, mà còn giáo sư Lữ đó cũng không phải một người thực sự có tài cán gì, cũng không phải người mà căn cứ thành phố A muốn để ý, nếu là vậy, cô liền hiểu rõ nên xử lý như thế nào rồi!
“Mạc Phỉ Phỉ cô có ý gì, thức ăn này là của tôi, mau đưa cho tôi nếu không cô ăn không được lại ôm hết đi sao!” Thanh âm the thé khiến người ta cảm thấy vô cùng không vui, Sở Thanh không khỏi nhíu mày lại, khiến cô không tự chủ nhớ lại Lạc Vũ Vi, nhưng người này so với Lạc Vũ Vi còn đáng ghét hơn, khiến người ta hận không thể trực tiếp giết chết cô ta.
“Cái gì là thức ăn của cô, khi Đỗ đại ca đưa thức ăn đã nói rõ, tất cả đồ ăn đều chia đều cho mọi người, cô đã ăn xong phần của mình, bây giờ lại muốn cướp của tôi là thế nào?” Lúc này truyền đến một giọng nói khác, mặc dù chất giọng ôn ôn nhu nhu, nhưng lời lẽ ý tứ trong đó một chút cũng không yếu thế làm người ta không khỏi có vài phần kính trọng.
“Hừ! Mở miệng một tiếng Đỗ đại ca, cô cho rằng đội trưởng Đỗ sẽ thích cô sao, đúng là không biết xấu hổ!” Nghe được giọng nói kia dần dần càng trở nên quá đáng hơn, khiến người ta cực kì chán ghét.d.đ;lqd
“Người này là ai?” Cuối cùng, Sở Thanh có chút không nhịn được, hỏi Triển Phi ở bên cạnh, nếu như người này nhất định phải đi cùng cô, cô sợ mình sẽ xung động giết chết đối phương!
“Người này chính là một trong hai người tôi đã nói với cậu, Lữ Yên.” Lữ yên một mực quyến rũ đội trưởng, thậm chí còn như có như không muốn cùng chơi trò mập mờ với anh, chỉ tiếc, không có dị năng cũng không có đầu óc, phụ nữ như vậy nhìn sao cũng thấy chướng mắt!
Lữ yên sao? Người như vậy thật đúng là làm cho người ta chán ghét, khó trách Triển Phi vẫn luôn dối trá khi đối mặt với cô ta cũng không chịu nổi bóc sạch tầng ngụy trang kia!
Hiện tại Triển Phi cũng không biết Sở Thanh đang suy nghĩ gì, nếu như mà biết được đoán rằng nhất định đã bất tỉnh rồi, cái gì gọi là vô cùng dối trá, anh làm vậy chỉ vì không muốn hù dọa cô thôi mà!?
Mặc dù Triển Phi vẫn luôn suy nghĩ rất chu toàn, nhưng lại quên mất một cái vấn đề, đó chính là người như bọn họ có bản năng cảm nhận được đối phương là hạng người gì, giống như thời điểm anh nhìn thấy Sở Thanh cũng cảm thấy cô và mình là cùng một dạng, Sở Thanh cũng cảm thấy anh là đồng loại, nhưng chính phần ngụy trang này làm cô cảm thấy rất khó chịu!
“Mạc Phỉ Phỉ, cô có đưa cho tôi không, nếu không cho tôi sẽ đi tố cáo với ông nội!” Đối với Lữ Yên mà nói một chiêu này mọi việc đều thuận lợi, dù là Đỗ Nham cũng phải vì câu này mà né tránh mấy phần, nhưng cô lại quên mất lời này hoàn toàn không dùng được với Mạc Phỉ Phỉ, bởi ông nội của Mạc Phỉ Phỉ mới là người xứng đáng lãnh đạo đội khoa học.
“Đi đi, cô đi nói với ông của cô đi, tôi muốn nhìn xem ông cô có dám chỉ vì cô mà cướp thức ăn của tôi, mà tôi không cho còn có thể đến chỗ ông nội tôi đòi công bằng cho cô hay không?” Giọng của Mạc Phỉ Phỉ vẫn dịu dàng như vậy, nhưng sự châm chọc trong lời nói càng ngày càng đậm, dù ông nội của Lữ Yên là một nhà khoa học ở chỗ này thì thế nào, chỉ là một người vô dụng, chưa nói đến các ông, dù là cô so với giáo sư Lữ kia cũng mạnh hơn rất nhiều!
Trong nháy mắt, Lữ Yên bị Mạc Phỉ Phỉ làm cho nghẹn họng, bây giờ cô ta mới nhớ ra rốt cuộc thân phận của ông nội đối phương là gì, nếu như cô ta tìm ông nội tố cáo, cuối cùng người bị chửi chính là cô ta, thật là xui xẻo!
Lữ Yên tức giận muốn bỏ đi, đang lúc xoay người thấy được Triển Phi đứng một bên, lập tức treo trên mặt nụ cười ngưỡng mộ, làm cho người ta nhìn qua liền cả người nổi da gà.
“Triển đại ca, anh đến thăm em sao? Thời gian dài như vậy cũng không đến xem em, thật sự làm em đau lòng nha, lần này dẫn em đi dạo trong thành có được không?” Trước kia Lữ Yên thường làm nũng như vậy với Đỗ Nham, chỉ phi thường tiếc nuối là, Đỗ Nham chính là một quân nhân có kỷ luật nghiêm chỉnh thái độ với cô ta hoàn toàn là lựa chọn không để ý, khiến cô ta không biết nên làm thế nào cho phải!
Mà sau khi gặp được Triển Phi, hứng thú của cô ta với Đỗ Nham liền nhỏ đi rất nhiều, không còn cách nào, ai bảo Triển Phi trông mê người như vậy, hơn nữa anh cũng không giống Đỗ Nham có dáng vẻ ngàn dặm xa cách như vậy.