Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Chương 2: Chương 2: Không giống nhau




Chờ sau khi hai người rời đi, Sở Thanh sửa lại mái tóc ngắn của mình, mày nhăn lại, nhớ tới mái tóc dài trước kia, hôm nay có chút không quen!

Nhìn những vết thương trên mặt mũi tinh xảo người trẻ tuổi trong gương, Sở Thanh đưa tay trái lên, nhẹ nhàng chạm vết chỗ bị thương, đồng thời đầu ngón tay lờ mờ xuất hiện sương mù màu đen, sương mù kia giống như bị cái gì hút lấy, không lâu sau, vết máu đọng trên mặt cô nhạt đi rất nhiều.

Nhưng như vậy cũng không làm Sở Thanh hài lòng, ngược lại chân mày càng nhíu chặt hơn.

Sau khi bị động đoạt 'nhà', cô đã từng kiểm tra thân thể này, yếu hơn rất nhiều so với bản thể của cô, nhưng lại không nghĩ tới lại yếu thành bộ dạng này, bất quá chỉ sử dụng một chút ma khí, đã làm cho hai mắt cô choáng váng, cả người giống như bị sét đánh vậy.

Cái cảm giác suy yếu này làm cho Sở Thanh không thể nào thích ứng được.

Cô đã từng là một Ma Tôn, tung hoành Tam giới, mặc dù không phải độc ác hống hách, nhưng cũng không phải bất kỳ ai có thể dễ dàng trêu chọc, nhưng hôm nay, đoán chừng người có chút thực lực có thể dễ dàng đưa cô vào chỗ chết.

Hơn nữa, làm cho cô càng buồn bực thêm, chính là thân thể này có một bộ ngực bằng phẳng nha!

Nữ nhân mà, lòng thích cái đẹp chỗ nào mà không có, hôm nay lại để cho cô có vóc người màn hình phẳng, làm sao mà cô không buồn bực hả, điều duy nhất làm cô thấy an ủi, là giới tính vẫn là nữ.

Bất quá, với tình huống thân thể bây giờ, Sở Thanh thật ưu thương! Bởi vì phần lớn năng lực không thể sử dụng, cho nên cảm giác của cô đối với vận mạng trở nên trì độn rất nhiều, nhưng giờ khắc này vẫn còn có cảm giác sợ hết hồn hết vía, giống như có chuyện gì vô cùng nguy hiểm sắp diễn ra, mà không thể biết cụ thể chuyện gì, làm cho cô càng thêm lo lắng.

Đã biết nguy hiểm kia cũng không thể gọi là nguy hiểm, mà nguy hiểm chân chính là sát cơ ẩn nấp trong bóng tối.

Sở Thanh nhắm mắt lại, cả người cứ đứng thẳng trong phòng, thân thể bị một tầng sương mù mơ hồ màu đen bao phủ, sương mù kia nhạt hết sức.

Sau một khắc, đột nhiên cô mở mắt ra, trong nháy mắt, con ngươi vốn màu nâu biến thành một màu đen nhánh, màu đen đó là màu đen thuần túy, hoàn toàn không mang theo một tia tạp chất nào, giống như nếu có ánh sáng chiếu vào cũng bị nó cắn nuốt.

Một lúc sau, ánh mắt cô lại phục hồi lại bình bình, nhưng cả người giống như quả bóng cao su bị xì hơi, co quắp ngồi xuống sàn, thở hổn hển, thậm chí vết thương ở bả vai trái một lần nữa rách ra, máu màu đỏ nhuộm dần áo sơ mi, nửa người dính đầy máu.

Nhưng Sở Thanh hoàn toàn không để ý, mà tay phải run rẩy chậm rãi mở ra, dần dần lộ ra một viên đan dược rất tròn bên trong.

Đan dược này không giống các đan dược khác màu nâu, mà là một màu xanh biếc thanh thúy, phía trên nó lờ mờ có mấy tiểu tinh màu xanh chạy quanh, thoạt nhìn rất vui mắt, hơn nữa, trong lúc mơ hồ còn tản ra khí tức sinh mệnh rất lớn.

Đan dược này được gọi là Phục Linh Đan, cũng không phải làm cho người chết sống lại, mà là để cho thân thể con người khôi phục lại sinh cơ, giữ vững trạng thái cao nhất, hôm nay thân thể Sơ Thanh là một cái suy nhược, cho nên cô có ý muốn dùng Tẩy Tủy Đan luyện thân, nhưng đoán chừng thân thể có chút tàn này không thể chịu được dược lực, cho nên chỉ có thể phục dụng trước Phục Linh Đan, ân cần chăm sóc một phen.

Thở hổn hển xong, Sở Thanh nuốt viên đan dược xuống, sau đó trở lại trên giường nghỉ ngơi, muốn cho Phục Linh Đan tác huy hết dược lực, vậy cần phải buông lỏng ác ma bá đạo thành thiên sứ nhu nhược.

Nằm trên giường, Sở Thanh cảm giác được một cỗ khí nóng chậm rãi chạy trong kinh mạch, dưới sự thư thái này, cô từ từ ngủ thiếp đi....

*****

Một lần nữa tỉnh lại, trời đã về Tây, ánh sáng chạng vạng chiếu một tia vào phòng, xinh đẹp làm người ta hít thở không thông.

Sở Thanh cảm giác lực lượng trong kinh mạch không ngừng di động, nhìn những vết thương đã hoàn toàn khỏi, hài lòng gật đầu, nghĩ đến sau khi dùng Phục Linh Đan, cô có thể bắt đầu bước tới một bước tẩy tủy rồi!

Cảm thấy hơi đói bụng, Sở Thanh thay một cái áo sơ mi sạch, từ từ đi xuống lầu, vô ý thấy được người đàn ông trung niên và thanh niên gặp vào buổi sáng đứng ở bên ngoài, mà ngồi đối diện bên bàn cơm, là một người thanh niên khác.

Người thanh niên này có bảy, tám phần giống người thanh niên gặp lúc sáng, trên thực tế hai người lớn lên có thể nói là giống nhau như đúc, mà làm cho người ta thấy hai, ba phần không giống nhau chính là khí tức trên người hai người.

Thanh niên buổi sáng trong phòng Sở Thanh có khí chất dịu dàng dễ gần, giống như một khối ngọc ấm, lúc cầm trong tay, tâm tình sẽ cảm thấy vô cùng ấm áp; Mà thanh niên kia hoàn toàn khác hẳn, trên người hắn mang theo một cỗ nóng lạnh, giống như ngọc trơn bóng, nhưng lại là một khối ngọc lạnh, nhìn làm cho người ta muốn chạm vào, nhưng sau khi chạm vào, sẽ bị nhiệt độ lạnh lẽo của hắn làm bị thương.

Thứ người như thế, cho tới bây giờ đều là loại Sở Thanh ghét nhất!

Mà thanh niên kia giống như cảm thấy được tầm mắt của Sở Thanh, khẽ cau mày, muốn trách cứ hai câu, nhưng lại phát hiện tầm mắt kia chỉ dừng trên người hắn trong nháy mắt, liền dời sang chỗ khác, thậm chí một khắc dời đi kia, hắn còn cảm thấy một loại chán ghét nhàn nhạt.

Đây là lạt mềm buộc chặt?!

Nghĩ tới đây, thanh niên Lục Trạch không vui nhìn cô, chuẩn bị châm chọc mấy câu, lại thấy một màn sợ ngây người.

Anh trai Lục Thần ngồi bên người Sở Thanh, gắp thức ăn cho cô, mà sau khi Sở Thanh nhàn nhạt nhìn anh trai mình một cái, cũng không có cự tuyệt, bỏ vào miệng, từ từ nhai.

Không giống nhau...Tựa hồ có cái gì đó không giống.

Hắn còn nhớ rõ ngày đó Sở Thanh bị người đánh, mà hắn lại thấy chết không cứu, Sở Thanh đã từng nói một câu, sau này không luận sống chết, cô sẽ không dây dưa với hắn.

Lúc ấy, sau khi nghe mấy lời như vậy, trong lòng hắn từng có mấy phần vui sướng, dù sao bị nữ nhân này quấy rầy thời gian dài như vậy, hắn đã sớm cảm thấy phiền chán rồi, nhưng hôm nay không biết tại sao, thấy quan hệ cô và anh trai mình tốt như vậy, mơ hồ hắn thấy không vừa mắt.

Chẳng lẽ vì cô vẫn luôn theo sau lưng hắn, chợt có một ngày cô không có ở đây, cho nên hắn cảm thấy mất mác?

Lúc Lục Trạch đang suy nghĩ lung tung, Sở Thanh đã buông đũa chén xuống: "Tôi ăn no rồi."

Trong nháy mắt mọi người đều tập trung trên người cô, thấy phản ứng mọi người như thế, Sở Thanh hài lòng gật đầu, nói tiếp: "Vết thương đã tốt lắm rồi, ngày mai tôi trở về trường học." Giống như nghĩ tới cái gì, cô nhìn Lục Trạch một cái, sau đó nhàn nhạt thêm một câu: "Ở ký túc xá (*)."

(*)Ở đây là 'ngụ trường' [住校] có nghĩa là: trọ ở trường, nội trú ~> Cho nên Nuy đổi thành KTX cho dễ hiểu.

Mặc dù không lộ rõ trong nháy mắt đó chợt lóe lên tia chán ghét, nhưng người ở đây có ai không phải thành tinh, tự nhiên sẽ không nhìn lầm, trong lúc nhất thời mọi người đều biết Sở Thanh lựa chọn ở lại trong trường là vì Lục Trạch, hơn nữa giống như là vì chán ghét.

Mà Lục Trạch cũng là một người lơ đãng, trong nháy mắt kia mặc dù không thể hiểu rõ, nhưng hậu tri hậu giác hắn phát hiện, Sở Thanh không phải lạt mềm buộc chặt, mà là chán ghét thật sự.

Cô...giống như đã thay đổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.