Chí Tôn Phế Hậu

Chương 36: Chương 36: Ái mộ




Hoàng đế nói qua sẽ không bỏ qua người nào hãm hại nàng …Chẳng lẽ thiết kế âm mưu lần này là do Cẩn vương bày ra? Lá thư để ở dưới gối của nàng là do Cẩn vương sai người để vào ?

Nếu việc này là do Cẩn vương gây nên…… thì lá thư của Lâm Diễm viết cho Nhược Nghiên nhất định là ở trong tay hắn!

Nhưng là mục đích của hắn là cái gì? Nếu trên tay hắn nắm chứng cứ xác thực tội của nàng như thế vì sao hắn lại không dâng lên hoàng đế trị tội nàng mà lại phải này ra lá thư tình của Úy Phong Kỳ làm gì? Mà Úy Phong Kì xuất hiện cũng không phải ngẫu nhiên, về phần hắn nói đến Cảnh quốc là vì muốn cùng hoàng đế tạo thành một mối liên minh thì thật không đáng tin!

Hắn bí mật tiến đến Cảnh quốc thật ra là muốn gặp người nào đây hay là lại có mục đích khác?

Mơ hồ suy ngẫm tất cả sự việc, nhưng mà tất cả như một lớp sương mù che đi phong cảnh đẹp trước mắt nàng vậy, dù có cố nhìn thì cũng không ra cái gì, nếu tất cả sự việc này do Cẩn Vương bày ra thì âm mưu của hắn tất cũng không phải là bình thường.

Ngôi vị hoàng đế là cao nhất, nhưng mà rồng trong hoàng tộc cũng không ít, long bào rực rỡ thu hút mọi cái nhìn, đứng ở quyền lực cao nhất, điều hành giang sơn, bễ nghễ thiên hạ, đối bất luận kẻ nào mà nói thì rất khó có thể tránh khỏi me hoặc, huống chi hắn là Vương gia, đứng cách vị trí này không hề xa, nếu hắn muốn thì hoàn toàn có thể bước đến được mục tiêu của mình! Vì thực hiện được mục tiêu này, hoàn thành dã tâm của hắn, có lẽ hắn đã phải tính kế không biết bao nhiêu năm..

Cho dù kiến thức về lịch sử của nàng không có, nhưng vì ngôi vị hoàng đế, vì quyền thế, huynh đệ tàn sát lẫn nhau không còn là điều mới mẻ, từ trước tới này không biết bao nhiêu người đã phải đổ máu vì ngôi vị này.

Băng không kịp nghĩ tiếp thì tim của nàng đã đập nhanh lên từng hồi, nếu như phỏng đoán của nàng là đúng thì thời điểm huynh đệ tương tàn đã mở màn, mà bản thân nàng bất hạnh cũng đã bị cuốn vào trong đó, kết cục tương lại thật khó dự liệu..

Nàng hy vọng tất cả những điều này đều là do bản thân nàng cả nghĩ, tư tưởng bi quan làm xấu đi cục diện, bời vì nếu mọt khi sự việc trở thành hiện thực thì không cách gì có thể đối phó, Cẩn Vương dã tâm đã có từ lâu thì đương nhiên cũng đã tính hết mọi việc, như một mũi tên đã lên dây bán ra thì ai có đủ năng lực cản lại…

Được làm vua thua làm giặc, thất bại đương nhiên là nhận lấy cái chết, vì ngai vàng mà không tiếc nhuộm máu giang sơn…

Trong đầu hiện lên một hình ảnh thảm thiết: trên Kim loan điện, hoàng đế ngã trong vũng máu, trên mặt là một thái độ không tin vào mắt mình và khiếp sợ, mà Cẩn vương cầm kiếm đứng đó, mũi kiếm nhuốm máu, trên mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười bất cần đời, nhưng mà không giấu nổi vẻ tàn khốc trào phúng người đối diện…

Không……bản thân nàng không thể khống chế bản thân tim đập cang thêm mạnh, nàng muốn đuổi ra khỏi đầu tất cả suy nghĩ không may mắn đó, nhưng mà hình ảnh đó cứ đứng lại trong đầu nàng, dù nàng cố gắng cũng không thể đuổi đi được.

Nàng có nên đi nhắc nhở hoàng đế rằng không nên tin tưởng vào hắn, rằng hắn trong lòng đã sớm dựng sẵn kế hoạch nham hiểm, mưu đồ tạo phản, dã tâm bừng bừng ý đồ muốn cướp ngôi vị hoàng đế của hắn không ?

Không được, nàng không thể…… Không có gì co thể chứng minh suy nghĩ của nàng là đúng, có thể tính đa nghi của nàng lại làm hắn hiểu lầm là nàng đang khơi mào rắc rối để chia cách tình cảm huynh đệ bọn họ!

Kỳ thật nếu suy nghĩ ở một góc độ khác, nếu huynh đệ bọn họ thật sự chĩa mũi kiếm vào nhau thì trong cung nhất định đại loạn, không phải lúc đó nàng có thể thừa dịp mà trốn khỏi đây đi tìm khát vọng tự do của nàng sao?… Đây chẳng phải là điều mà nàng tha thiết ước mơ sao?

Nhưng vấn đề đi hay ở, giúp hay không giúp luôn là một đáp án khó lựa chọn?

Nàng rốt cục có thể cảm nhận được ngày đó khi gặp Lâm Diễm bản thân nàng có một chút gì đó tâm tình, chỉ vì trong lòng nàng lúc đó còn có hình bóng một người nên mới để ý hắn, lo lắng cho sự an nguy của hắn….Nhưng giờ đây nàng không còn cảm giác đó nữa.

Cứ miên man suy nghĩ như vậy cho đến khi trời gần sáng, Tào Hãn trở lại Thanh Dương cung nghị bàn chính sự.

Băng cũng không có đi che giấu thần sắc chính mình, Tào Hãn cho rằng nàng còn không bỏ qua được chuyện hắn hiểu lầm nàng, an ủi nói:“Nhược Nghiên, ngươi không cần phiền lòng, ta đã phái người đắc lực đi điều tra rõ việc lúc đó, không bao lâu nhất định chân tướng mọi việc sẽ rõ ràng.”

“Nghe nói Hoàng Thượng cấm túc Cẩn vương? Chẳng lẽ hắn chính là người phía sau giàn dựng việc đó sao?” Tư tâm lý Băng hy vọng đây chính là lời nhắc nhở hoàng đế đối Cẩn vương nên có đề phòng cảnh giác khi hành sự mọi việc, nhưng mà dự tính của nàng không đúng như vậy, Tào Hãn giải nguyên nhân hắn cấm túc Cẩn Vương kiến cho cả người nàng rét lạnh.

Tào Hãn bật cười, xoa xoa khuôn mặt nàng nói:“Như thế nào là hắn…… Phía sau sự việc của ngươi e rằng không chỉ đơn giản như vậy, mục đích của bọn họ là diệt trừ Triệt, cấm túc chính là che dấu đi chân tướng sự việc mà thôi, ta đã giao cho Triệt làm một số việc, để nhân cơ hội họ lơ là cảnh giác mà bắt hết cả bọn..” Ánh mắt của như lóe sáng, lạnh lùng như ngàn mũi đao.

Băng có chút kinh hãi hỏi:“Hoàng Thượng làm sao mà biết bọn họ mục đích muốn trừ bỏ Cẩn vương?” Như thế nào đột nhiên sự tình đều tahy đổi nhanh như vậy, Cẩn Vương lại thành người bị hại trong vụ việc đó được? Chẳng lẽ lúc trước là nàng phỏng đoán sai rồi sao?

Tào Hãn cũng không ý giấu diếm, đã đem chuyện A Tráng và Cẩn vương chất vấn nhau cho nàng nghe, cuối cùng suy nghĩ sâu xa nói:“Trong triều tựa hồ như có kẻ chịu an phận lâu quá giờ muốn nổi dậy đây…”

Băng cứ nghi hoặc không chừng, chẳng lẽ thật sự là nàng hiểu lầm Cẩn vương? Cẩn vương cũng là kẻ bị hại?

Suy nghĩ thực loạn, hơn nữa bản thân nàng còn không biết nhiều chuyện lắm, chính vì vậy mà gây trở ngại cho suy luận của nàng, không biết chỗ nào đáng tin, chỗ nào đáng ngờ, tất cả tựa như mê cung lạc vào rồi thì không biết được phương hướng để ra.

Trên dưới không rõ ràng, Băng đành phải quyết định yên lặng xem xét, dù sao cho dù điều nàng suy nghĩ là đúng đi chăng nữa, muốn Cẩn Vương soán vị thì thật khó cho khả năng sảy ra, vì vậy cũng không cần vội vã quyết định cái gì, còn có rất nhiều thời gian lưu lại trong cung nên sẽ có đáp án rõ ràng cho nàng, đáp án thật sự sẽ dần được hé lộ mà thôi nên không cần tự gây áp lực cho bản thân nàng….

Vào bữa tôí, mọi người không thể ngờ được Băng tự tay mình múc cho Tào Hãn một chén canh đưa tới trước mặt hắn với nụ cười thật yếu ớt nhưng vẫn rất ngọt ngào, Tào Hãn vừa cảm động, vừa bị cuốn hút liền đáp trả lại nàng một nụ cười dịu dàng, vô cùng ôn nhu.

Tào Hãn tiếp nhận canh, đầu cóver run, hai lúm đồng tiền ở má nàng kia kiến cho hắn đứng người như bị sét đánh, chẳng phải hắn có lỗi sao? Vì sao nang lại trở lên thân mật với hắn như vậy, đây có phải là sự thực không?

Bao nhiêu hồi tưởng cũ lại hiện về, mặc kệ lúc này nàng cười hay là giận hắn, nhưng mà khoảng cách hắn và nàng hiện giờ như một tấm lụa mỏng, hắn có thể cảm nhận được cảm xúc trong mắt của nàng biểu lộ với hắn, tuy nụ cười của nàng có phần yếu ớt nhưng mà lại xuất phát từ nội tâm nên càng thêm rung động lòng người….

Lần đầu tiên, hắn cảm nhận được lòng của nàng dành cho hắn thật thân thiết, không vì hắn làm thương tổn nàng mấy lần mà nàng lại…

“Nếu không uống, canh sẽ lạnh.” Hắn ngây ngốc ngồi im đắm chìm trong vui mừng như một tiểu hài tử được người ta khen, nhìn như thế kiến hắn thật…. Đáng yêu!

Băng tâm lý khe khẽ cười, nếu bị hắn biết lòng của nàng dành cho hắn thì không biết hắn còn lọ vẻ “ đáng yêu” như vậy thêm như thế nào nữa?

Băng vẫn mỉm cười nhìn hắn im lặng ăn canh, Tào Hãn cũng không thôi ngẩng đầu nhìn nàng, nhu tình đưa vào ánh mắt nhìn vào thân ảnh của nàng, muốn kéo dài sự thân mật này thêm lâu nữa để làm cho nàng có thêm bản lĩnh dấn thân thật sâu vào lưới tình…

Không gian lúc này làm Băng chợt hoảng hốt nhưng mà lòng lại cảm thấy thật ấm áp, nàng mơ đến một ngôi nhà ở đó có nam nhân mà nàng yêu, nàng ở đó tự tay nấu những món ăn mà người đó thích, hai người hạnh phúc hưởng thụ bữa tối, đây là một loại cảm giác mà nàng không bao giờ dám mơ tới nhưng luôn khát vọng có được nó…

Nhưng mà mơ ước về ngôi nhà hạnh phúc đó có lẽ không bao giờ có hy vọng thực hiện được, vì nam nhân mà nàng yêu đây là một bậc đế vương..Sự thật lại một lần nữa đánh tan cái ý tưởng đó của nàng, nàng và hắn vĩnh viễn không bao giờ có được cái gọi là một “gia đình” như vậy.

Hắn là đế vương, là vua của một nước, gia đình đối với hắn chình là văn võ bá quan trong triều và quốc gia địa sự, hắn không bao giờ có thể mang lại cho nàng sự ấm áp và an toàn như mọi người khác, đối với hắn mà nói quốc gia đại sự luôn là lựa chọn hàng đầu, là trách nhiệm, là uy nghiêm, là trách nhiệm cùng nghĩa vụ một bậc đế vương như hắn phải gánh vác.

Nàng muốn là một nam nhân yêu nàng hơn hết thảy mọi thứ trên đời, mà trong lòng của hắn quốc gia luôn là cái hắn yêu nhất, có địa vị cao nhất, nếu có một ngày nào đó bắt hắn phải lựa chọn giang sơn và nàng thì lúc đó chính là thời điểm kết thúc của nàng, cái mà nàng nhận được chỉ có sự đau khổ và cái chết..

“Nhược Nghiên?” Tào Hãn lo lắng cầm tay trắng bệch của nàng, không hiểu vì sao hắn lại thấy trong mắt của nàng chứa bao sự ưu sầu.

“uhm?” Băng giật mình kinh ngạc,“Ta không sao.” Phản xạ nắm chặt tay hắn thản nhiên cười, làm cho đôi mắt vì hắn mà phát sáng.

Trên mặt đang cười, tâm lại lại ẩn chứa nỗi đau khôn nguôi……

Nhược Nghiên…… người hắn yêu là Nhược Nghiên, người hắn yêu là Nhược Nghiên…… Không phải nàng!

Đừng có nằm mơ nữa, nên tỉnh lại đi, Băng, ngươi chỉ là một lin hồn tùy tiện đi vào thế giới xa lạ này, ngươi không phải Tề Nhược Nghiên, người hắn yêu vĩnh viễn không phải là ngươi….

Đúng vậy! Nàng không phải Tề Nhược Nghiên, không phải là một người có tâm linh thuần khiết ,hai tay của nàng từng dính đầy máu tươi, bất kỳ một ai mà dính líu đến nàng kết cục đều không tốt đẹp…… Nàng như thế nào mà lại quên đi những tình tiết quan trọng như vậy, bị sự ấm áp của hắn mà làm nộ tâm hết lạnh, bị nhu tình của hắn mà bắt đầu vọng tưởng, đắm chìm trong một tình yêu đầy ảo ảnh…

Hạnh phúc đến rất đơn giản, gần ngay trước mắt, gần chỉ cần nàng đưa tay ra nắm lấy thì nàng sẽ thành nữ nhân mà hoàng đế sủng ái nhất, cho dù nàng không có danh hiệu hoàng hậu, không được danh chính ngôn thuận là thê tử của hắn , nhưng mà cái này có quan hệ gì đâu? Nàng tuyệt không để ý đến mấy cái đó, không câu nệ danh phận cùng địa vị, chỉ cần hắn yêu nàng, chỉ cần có thể độc chiếm tâm tư của hắn thì mấy cái đó không thể uy hiếp đến hạnh phúc của nàng…

Mặc dù nàng ở trước mặt hắn không tỏ ra sủng nịnh hắn nhưng mà nàng biết từ lần hắn thiếu chút nữa làm nàng chết thì hắn sẽ đối đãi với nàng thế nào…

Hắn yêu Nhược Nghiên quả thực yêu đến tận tâm can, nếu mà đến lúc nào đó hắn nhận ra nàng là một linh hồn khác đang ngự trị trong con người hược Nghiên thì hắn nhất định không bao giờ giết nàng…… mà thay vào đó chính là hận nàng!

Nếu mà như vậy, làm sao nàng chịu nổi?

Nhưng mà đây cũng chính là cơ hội để hắn yêu nàng, vĩnh viễn đặt nàng vào trong lòng và sủng ái nàng…đối với một cô hồn luôn khát vọng được yêu như nàng thì sự ấm áp của hắn chính là liều thuốc xóa mọi vết thương cho nàng, tóm lại hắn đối với nàng mà nói thật là một khát vọng khó ó thể kềm chế.

Tình yêu của hắn như là một thứ ánh sáng luôn dụ hoặc nàng, làm rối loạn tâm trí nàng. Nàng càng cố tránh xa hắn thì hắn lại càng lại gần, nàng muốn được yêu, muốn được hưởng hạnh phúc của một tiểu nữ nhi được yêu..

Nếu hắn đều có thể buông mọi thù hận cũ lại bày tỏ tình yêu của hắn thì vì sao nàng không thể quên đi mọi thứ xảy ra trong quá khứ để đến với hắn. Để bản thân nàng được hưởng cảm giác yêu thương một lần nữa! Nếu nàng cẩn thận một chút, hắn hẳn là sẽ không phát hiện ra trong cơ thể này là một linh hồn khác đang ở vào?

“Nhược Nghiên……” Trong lòng bàn tay nắm gắt gao, sau đó là ánh mắt đầy nhu tình càng thêm nắm chặt tay của hắn làm chô Tào Hãn cảm nhận được tình cảm của nàng, cả người chấn động, nàng tha thứ cho hắn rồi sao? Nàng thật sự không hận hắn sao?

Băng mỉm cười cười, nắm chặt thêm đôi bàn tay to của hắn, chế ngự sự buồn rầu trong lòng, mỗi lần hắn chân thành gọi bteen của Nhược Nghiên làm cho nàng cảm giác bản thân mình là một con tu hú đang chiếm chỗ ở của kẻ khác, thật là chua sót, nhưng mà nàng lúc này đã không muốn buông tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.