Chí Tôn Phế Hậu

Chương 30: Chương 30: Chân tình




Trở lại Thanh Dương cung, nô tài nhóm thấy nàng tâm tình rất tốt nên tìn nàng, im lặng không nói gì cả.

Đến buổi chiều, sau khi dùng bữa tối, Băng nói là mệt mỏi muốn sớm nghỉ ngơi, mọi người hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu rồi đi ra.

Trong điện không người, Băng muốn lấy nước đọc chữa ra để đọc bức thư của Lâm Diễm đưa cho nàng, chợt nghe thấy co s tiếng người đi vào, thì ra là Tú Nhi, chưa có nói gì đã đi vào trong điện, nàng thở phù một cái. Chỉ thấy nàng đi vào, trong mắt đầy nước như trực trào ra đến nơi. Vừa đến gần nàng đã quỳ xuống nói :

“Tiểu thư có phải là không tin tưởng Tú Nhi phải không?” Tú Nhi nhỏ giọng nói, nước mắt trào ra.

Nhìn kỹ ra thì Tú Nhi nếu trưởng thành thì thực sự là xinh đẹp, tao nhã, thậm chí trên người còn có một loại khí chất gì đó mà không phải bất kỳ nha hoàn nào cũng có…

“Tú Nhi, sao ngươi lại nói những lời như vậy? Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thân như tỷ muội, nếu ngay cả ngươi cũng không tin, thì trong cung này ta có thể tin ai đây ?’’ Băng cười cười, dựa theo như lời Tề Nhược Nghiên mà nói. Trong lòng lại thấy mình thật là người không đúng, bản thân nàng cảm thấy nha đầu Tú Nhi này thật khả nghi, chỉ có Tề đại tiểu thư được nuoog chiều từ bé nên không hề biết lòng người hiểm ác mới không có nghi ngờ nàng ta mà thôi.

“Mặc kệ tiểu thư tin hay không, Tú Nhi thề nếu lại làm chuyện gì có lỗi với tiểu thư thì sẽ bị thiên lôi đánh chết, chết cũng không có chỗ chôn ! !” Nghe ra nàng trong lời nói như vậy, Tú nhi liền thề độc, nguyền rủa chính bản thân mình.

Băng không bao giờ có thể tin được vào lời thề này, nhưng mà ánh mắt Tú Nhi kiên định như vậy làm cho lòng nàng không khỏi giao động, có thể bản thân nàng luôn nghi ngờ người khác nên bây giờ mới không thể tin tưởng bất cứ ai chăng ?Nhưng mà sao Tú Nhi lại nói từ ‘lại’, như vậy có lẽ là nàng đã từng là chuyện gì có lỗi với Nhươc Nghiên…

“Tú Nhi, ngươi đứng lên đi! Ngươi sẽ không ‘lại’ làm chuyện gì có lỗi với ta nữa,có phải không?”

“Là! tiểu thư thật sự tin tưởng Tú Nhi.”

“Uhm, ta mệt mỏi, ngươi đi ra đi !’’

Tín nàng sẽ không sao, trước hết phải quan sát trước rồi nói sau! Nàng làm sao có thể đem tính mạng của mìh để vào tay kẻ khác kia chứ, có thể nha đầu này mấy hôm nay cảm thấy tình cảm của mình với nàng ấy có chút gì đó bất thường, nên muốn lấy cớ gì đó để lấy tín nhiệm của nàng chăng…..

Tú Nhi đi rồi, Băng mới vào trong lấy mảnh giấy gói kẹo mạch nha ra, Nhược Nghiên có nói là phải gấp giấy thành hình tứ giác bé, sau đó nhỏ nước đọc chữ lên chính giữa mảnh giấy.

Một giây sau hiện tượng kỳ diệu đã xảy ra, mảnh giấy đó tưởng chừng như không thấm nước nhưng mà rất nhanh sau nước đó thấm hết qua miếng giấy, màu giấy dần dần biến đổi từ màu vàng ảm đạm thành màu hồng, tiếp theo đó là những dòng chữ đen chậm rãi xuất hiện, từ mơ hồ trở lên rõ ràng.

Băng cảm thấy thật kỳ, đây là phản ứng hóa học gì ? đúng là kỳ diệu thật, tò mò quá ! Mặc kệ đó là gì nhưng mà thôi, đọc chữ trước đã !

『 vội vàng từ biệt, trằn trọc mấy tháng, không ngờ lại gặp lại đã thành cảnh còn người mất, làm người ta hối hận thì đã muộn, áy náy muốn chết…… Tấm lòng Vân sở chưa bao giờ thay đổi, trời đất có thể làm chứng, nhưng sự việc đã đến nước này, Nghiên Nhi nếu muốn cùng ta rời khỏi hoàng cung thì nhanh chóng cho Tú Nhi đến báo cho ta biết, để ta sớm có an bài….Nhớ người của thục viện cung không thể tiếp cận, phải nhớ rõ như vậy ! 』

Băng xem xong thư mật rồi, tuy chỉ có một số chữ không đọc được, nhưng mà hình như là chữ tương tư, trong lòng chua xót, thì chợt nghe tiếng lạch cạch, một giọt nước đọc chữ rơi ra bắn tung tóe vào tờ giấy gói kẹo, tại cuối dòng thư dần hiện ra chữ “Diễm” .

Nhìn giấy dòng chữ đó Băng không khỏi đau lòng, lúc nhận ra thì lệ đã ướt hai bên má, những người yêu nhau mà bị ngăn cách thì thật là đau khổ, nhưng mà Lâm Diễm nói sẽ sắp xếp hợp lí cho Nhược Nghiên mà nội tâm cảm thấy không khỏi vui mừng.

Có được một phần chân tình đó Tề Nhược Nghiên thật là may mắn…… như vậy trên đời này thực sự có tình yêu trên đời, trải qua năm tháng trưởng thành, co dù cuồng phong có thổi dập, nhưng mà tình cảm đó vẫn không hề thay đổi, vẫn thuần túy như trước kiến người ta động tâm, nhưng mà cũng làm người ta sầu não…

Cho nên, Lâm Diễm sẽ không là hại người như Tề Nhược Nghiên, sở dĩ nếu mà “ tâm hoàn” có vấn đề gì thì nhất định là Tú Nhi ở giữa động tay động chân vào rồi.

Vào đêm đó, Tề Nhược Nghiên đắm chìm trong hạnh phúc, nhìn thấy nàng vui như vậy Băng cũng không nỡ nói cho nàng biết suy nghĩ của mình, tránh phá vỡ hy vọng mong manh của nàng. Vì mối tình này, nàng ấy thậm chí còn nguyện hy sinh, chấp nhận mình làm cô hồn dã quỷ để đổi lấy. Nhưng mà hoàn cảnh hiện tại lại như trêu ngươi số phận nàng, nếu có thể lựa chọn đi cùng Lâm Diễm rời khỏi hoàng cung thì sao, hoàng cung đông lính phòng ngự như vậy, họ có trốn được không, mà nếu có trốn được thì làm sao tránh khỏi sự truy bắt của hoàng đế. Nếu may mắn họ có thể đi được chăng nữa nhưng mà thuốc « tâm hoàn » đã ngấm vào cơ thể, nếu không tìm được y tiên Điệp cốc thì bệnh tình càng nặng hơn, thậm chí bản thân còn bị rày vò. Khi đó cuộc sống như vậy họ có thể hạnh phúc được sao ?

Nhưng mà mọi suy nghĩ của nàng nhanh chóng đã bị Nhược Nghiên phát hiện, nàng ta khóc thảm thiết làm phân tán sự suy nghĩ của nàng. Nhìn nàng khóc thương tâm như vậy không ai nỡ lòng nào mà không an ủi.

“Đừng khóc, có lẽ là ta bi quan, sự tình có lẽ sẽ không tệ như vậy…… Ngươi còn muốn bỏ trốn thì nhanh chóng cùng hắn đi thôi!”

“Diễm ca ca là huyết mạch duy nhất còn lại của Lâm gia, ta không thể……” Tề Nhược Nghiên nhẹ lắc đầu, vẻ mặt đau khổ bất lực.

“Không thể tưởng được ngươi yếu đuối như vậy ! Ta tin tưởng cho dù ngươi không thể vì hắn sinh con đàn cháu đống, hắn vẫn luôn yêu ngươi thương ngươi, ta là người ngoài mà còn tin ở hắn, ngươi làm sao có thể hoài nghi hắn! Ngươi nếu hoài nghi hắn thì chân tình hắn dành cho ngươi đã hoài phí rồi, và lại ngươi càng không xứng có được tình yêu của hắn!”

“Ta……” Nàng không thể ích kỷ hại Lâm gia tuyệt tự…..

“Ta chỉ hỏi ngươi một lần, muốn hay không muốn đi cùng hắn?”

“Ta……” Bọn ta nếu là bỏ đi, cha làm sao bây giờ? Hoàng Thượng nhất định sẽ nổi giận giết cha ta……

Băng không phải không để ý đến nỗi khổ của nàng ấy, nhưng Tề Nhược Nghiên do dự như vậy tự nhiên lại chọc giận nàng, nàng bực mình bỏ mặc kệ nàng ấy, không thèm để ý.

Hoặc là đi hoặc là ở, có khó lựa chọn như vậy sao? Ở lại thâm cung chỉ làm nô tì, bị giam cầm, không bằng dũng cảm đi đối mặt với chính vận mệnh của mình, nàng đã chuẩn bị hy sinh chính mình mà tác thành cho bọn họ, không cần biết phía trước là địa ngục hay là thiên đường hạnh phúc nhưng mà không thử làm sao biết

Tề Nhược Nghiên không quả quyết làm cho Băng mất hết cả kiên nhẫn, nên sáng sớm tỉnh dậy tâm tình rất phiền muộn, nên không muốn dậy, nằm trên giường sờ tay vào gốc lần bức thư của Lâm Diễm, nhưng mà sờ mãi chỉ thấy mền không mà không thấy bức thư đó đâu.

Thư đâu? Nhớ rõ tối hôm qua xem thư xong là giấu ở dưới gối mà, như thế nào mà giờ không thấy. Tâm liền cảm thấy lo lắng không khỏi toát mồ hôi.

Lá thư này nếu bị lộ ra ngoài, mặc kệ là vào tay ai ở trong cung thì nàng và Lâm Diễm đừng mong sống…

“Người dậy rồi!” nàng thấy Cẩm Hồng và một đám cung nữ tiến vào, Băng liền quay về phía họ hỏi :“Tối hôm qua sau khi ta ngủ có ai vào đây không?”

“Cái này……” Cẩm Hồng bị hỏi như vậy thấy kỳ lạ, lại thấy mặt Băng như rất nghiên túc, lòng không khỏi nghi ngờ.Nhưng mà Băng lại hỏi lại:“Tối hôm qua là ai trực bên ngoài cửa điện ?”

Cung nữ liền gọi bốn thị vệ trực đêm vào, bị hỏi nhưng mà hai mặt vẫn nhìn nhau, không biết gì, Cẩm hồng liền hỏi Băng:“Tiểu thư, có phải là thiếu vật gì hay không ?”

“Không thiếu cái gì, ta chỉ là tiện hỏi thôi, không có việc gì.” Băng cười che giấu kinh hoảng trong lòng, nếu không phải là có người vào, thì lá thư đó làm sao không cánh mà bay? Thật sự là nàng sơ sảy mà, vì sao có thể phạm phải sai lầm nghiên trong như vậy, đã xem xong vì sao không hủy luôn đi !

Rốt cuộc là người nào có thể thần thông quảng đại, người không biết quỷ không hay mà dám đột nhập vào Thanh Dương cung, mà sao lại không lấy vật gì đáng giá mà chỉ lấy đi thư của Lâm Diễm đưa cho nàng, nói an bài cho nàng.

Nhưng mà Băng rất nhanh vượt qua sự lo sợ này, buổi chiều nàng liền quyết định đi ra ngoài, nhưng mà không may lại đụng phải một người của thục viện cung Lí công công.

Lấy cớ vấn an, Lí công công nhanh chóng nhét vào tay Băng một mảnh giấy được vo tròn. Băng cảm thấy không yên tâm nên chỉ đi ngắm tuyết trong vườn thượng uyển một lát sau đó lấy cớ mệt liền trở về Thanh Dương cung. Vừa về tới liền mở tờ giấy vo tròn đó ra xem.

“Mọi sự đã được an bài thỏa đáng, phải đi thì nhanh chóng quyết định.”

Lí công công là tâm phúc của Thái Hậu ,chuyện của hai mươi lăm năm trước hắn cũng tham dự vào, sau đó liền bị Thái Hậu bố trí đến thục viện cung hầu hạ vị quý phi điên kia, hầu hạ là giả, giám sát là thật.

Theo lý thuyết như vậy thì người này có thể tin tưởng, vì sao Lâm Diễm lại báo cho nàng là không nên tiếp cận người của thục viện cung, điều này bao gồm cả Lí công công?

Chẳng lẽ nói…… Hắn cũng biết chân tướng việc của hai mươi lăm năm trước? Không có khả năng đó, hoàng cung lớn như vậy, bí mật lại nhiều thì hắn làm sao có thể biết hết!

Mấy hôm trời tuyết rơi nhiều nên đường rất khó đi, nên phải chờ ngày mai hoàng đế mới có thể hồi cung được. Băng âm thầm thở dài một hơi, xem ra lá thư đó không thể rơi vào tay hoàng đế được, nếu không dù trời tuyết có lớn đến mấy hắn cũng sẽ lập tức hồi cung để xử lý nàng.

Buổi tối Băng chỉ cần nghĩ đến việc mình làm mất lá thư đó thôi thì đã không yên rồi, lại bị Tề Nhược Nghiên chỉ trích nên nàng dù có nằm mãi cũng không ngủ được. Tự nhiên có một luồng khí hắc ám đi vào phòng.

“Ngươi xem thư vì sao không thiêu hủy nó đi! Ngươi muốn hại chết Diễm ca ca!” Bên tai giống như nghe được tiếng của Tề Nhược Nghiên như đang nổi giận, kế tiếp sau đó yên tính không nghe thấy tiếng gì nữa.

Có người đánh thuốc mê….

Băng nhanh chóng thấy vậy liền vội vàng lấy khăn tay bịt mũi lại nhưng mà đã muộn.

Nặng nề đứng dậy, thân thể cảm thấy người nâng lâng, đi lại một cách vô thức, tự nhiên có cái gì đó thổi qua sườn, nhẹ nhàng nhưng mà lại đem lại cho người ta một cảm giác ớn lạnh…

Nhờ có sự lạnh giá này mà ý thức Băng thanh tỉnh một tí, hai mắt mở ra, thấy ngoài trời gió tuyết gào thét, thấy cả người nhẹ nhàng lâng lâng,cảm giác này sao lại quen thuộc như vậy, nàng nhớ lần Hoàng đế vác nàng trên vai cũng có cảm giác như vậy….

Mệt mỏi nên Băng cũng không thèm nói lời nào.

Người đó vác nàng đi trên tuyết, đôi mắt đó màu vàng nhìn xung quanh, lạnh lùng làm cho con người ta có cảm giác đôi mắt đó như một con mãnh thú đang rình con mồi của mình chằm chằm.

“Ngươi không nên mặc đồ màu đen, tuyết ngoài trời rơi nhiều như vậy, nếu mà mặc như vậy thì rất dễ bị phát hiện, cho dù phát hiện cũng không thể trốn thoát.” Băng không thèm để ý tới hoàn cảnh, mượn cơ hội đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Bóng cây sum suê, ánh sáng ảm đạm, cũng không biết đây là nơi nào, nhưng mà nơi này không giống như là Hoàng cung.

Thế này là thế nào, hắn quá liều lĩnh nha ! hoàng cung cấm vệ nghiêm ngặt như vậy mà lại có thể dễ dàng bắt cóc nàng mang ra ngoài ?

Lâm Diễm, không cần ngươi phải chuẩn bị, Lí công công, cũng không cần an bài của ngươi, ta đã đi ra rồi ah.

“Áo trắng, ở trên người ngươi.” Nam nhân này một tay ôm nàng vẫn tiếp tục bước đi, vừa đi vừa kéo áo nàng lên cả người hắn.

Nam nhân này nói như muốn trêu đùa nàng, Băng nhìn lại mới thấy tư thế của nàng và hắn thật ám muội, hai chân nàng không chạm đất, người thì bị nam nhân này ôm chặt trong lòng, trên người quần áo mỏng khó trách nàng cảm thấy lạnh…

“Khiêng ta đi lâu như vậy rồi, ngươi cũng mệt lắm rồi! Không bằng để ta xuống đất để ta tự đi có được không ?” Dù sao cũng không biết mục đích của người này là gì, Băng cùng hắn thương lượng.

“Thú vị…… Chẳng lẽ ngươi không sợ ta?” Đôi mắt màu vàng như lóe sáng nhìn nàng, ánh mắt như muốn tán thưởng nàng.

“Ta chỉ là một nữ nhi bình thường trong tay ngươi …… Chẳng lẽ ta sợ ngươi, ngươi sẽ thả ta sao?” Băng ảm đạm cười, dù có sợ thì cũng giải quyết được việc gì kia chứ, chỉ có thể bình tĩnh thì mới có thể giải quyết mọi chuyện được.

“Sẽ không.” Nam nhân cũng mỉm cười đáp lại.

Chỉ biết là sẽ không được thả về ! Đáp án này nàng đã tính được trước.

Băng chuyển ngữ khí nói khiêu khích:“Đêm qua trộm thư, tối nay trộm ngoài, người đúng là không sợ gì hết ah, nhưng mà cũng tốt, được tự do rời khỏi hoàng cung, ngươi tưởng ta muốn trở về đó lắm sao?”

Lời này nói ra làm cho nam nhân đó được một trận cười to, trong lòng càng thêm khâm phục nàng, gặp biến mà không sợ, gặp nguy mà không loạn.

“Không thể tưởng được Cảnh quốc còn có một nữ tử như ngươi, thật sự thú vị!”

Băng nghe hắn nói mà sửng sốt, lời này là có ý tứ gì, chẳng lẽ hắn không phải là người của Cảnh quốc? Nàng còn tưởng rằng là vị phi tần nào không vừa mắt với nàng muốn cho người ngoài cung hảo hảo xử lý nàng, chẳng lẽ không phải như vậy sao ?

“Làm sao vậy? Bị ta dọa cho ngốc luôn rồi sao?” Nam nhân tâm tình sung sướng cười,hắn lấy tay nắm lấy cằm của nàng như muốn nhìn rõ hơn khuôn mặt nàng nói : Mỹ nhân, ngươi cũng không qua một lần xem ta là ai sao?”

“Ngươi là ai?” Hỏi ngươi sẽ nói thật cho ta biết sao?

“Phong Kì, Úy Phong Kì.”

Nàng có biết hắn sao ? Sao nghe như hắn nói để cho nàng như muốn ám chỉ hắn và nàng đã từng quen nhau vậy, chỉ cần nhắc tên là nàng có thể nhớ luôn ra hắn vậy ?

Băng rụt lui cổ, vì hắn tản mát ra khí thế cùng trong mắt không e dè giữ lấy dục mà âm thầm kinh hãi, ra một cái kết luận: Nguy hiểm, này nam nhân tuyệt không dễ chọc, nàng không thể trêu vào!

“Ngươi…… được rất nhiều người biết đến sao ?’’Miệng nàng nói như vậy nhưng mà tâm không khỏi sợ hãi, nam nhân này có chút gì đó rất nguy hiểm, lại cộng thêm hành động thân mật mờ ám của hắn với nàng lại càng gây cho nàng cảm giác bất an, lúc này có thể quay ngược thời gian lại thì nàng tình nguyện ở trong hoàng cung, tuy nó là một cái nhà giam nhưng mà ít ra có thể bảo đảm cho nàng không gặp phải tên Úy Phong Kì này, nhưng mà giờ đã ở trong tay hắn rồi thì kêu ai…

Úy Phong Kì nhìn nàng thấy vậy lại cười, cũng không nói tiếp gì, nhưng mà càng ôm Băng chặt thêm, chân thêm lực làm cho tốc độ di chuyển của hắn càng nhanh….

Chạy như bay trong không trung, Băng thừa dịp hắn mải xem đường đi thì lén giấu trong ống tay áo một cái trâm cài, chỉ cần nàng có cơ hội là có thể đâm ngập vào trong ngực của hắn, lấy mạng của hắn ngay lập tức.

Không biết vì sao nhưng nàng lại không hạ thủ được, khi nghe đến tên hắn thì nàng lại có cảm giác gì đó, nàng không lý giải được vì sao bản thân mình lại như vậy, vì sao đối với nam nhân này lại nương tay..

Thứ nha ư! Còn không mau đâm mạnh xuống! Chết tiệt! Ngươi còn do dự cái gì?

Ách……như không báo trước, nang lấy sức hít thật mạnh, tĩnh lặng, cảm giác được như gió bên tai ngừng thổi, trái tim đập mạnh, cố gắng lấy hết sức đâm mạnh vào người hắn, nhưng mà ngay lúc đó nàng cảm thấy ở cổ lạnh toát, cả người cứng đờ rồi không biết gì nữa…Lực đâm vì vậy trở nên yếu ớt, trâm trong tay nàng sau đó bị rơi khỏi tay…

Một đoàn người cưỡi ngựa đi xung quanh một cái xe đang chậm rãi đi trong khu rừng nhỏ, người đánh xe mặc quần áo rất đỗi bình thường nhưng đó thực chất là một cao thủ chuyên được giao nhiệm vụ hộ vệ cho người trong xe. Đọa đường đi sau cơn mưa rất lầy lội gập ghềnh khó đi nhưng mà đoàn xe đó không hề vì thế mà dừng lại, chỉ có thể cẩn trọng đề phòng xung quanh.

Thân thể giống như đang phiêu bồng trong không khí làm cho nàng cảm thấy thoải mái không muốn mở mắt…

Không đúng! Nàng rõ ràng nhớ rõ mình bị một nam nhân kỳ quái bắt ra khỏi hoàng cung, vì do dự mà đánh mất cơ hội giết hắn, bị hắn điểm huyệt ở cổ…

“Nếu tỉnh rồi sao không mở mắt ra?”

Một giọng nam nhân mạnh mẽ áp sát gần lại nàng nói vào tai nàng, điều đó làm Băng phải mở mắt ra, và nhìn thẳng vào đôi mắt màu vàng lợt của hắn. Hắn đang ở phía trên người nàng mà nhìn chằm chằm vào nàng không chớp sau đó lấy hai tay vòng qua người nàng ôm lấy nàng thật mờ ám.

Hành động của hắn thật không dễ chịu, nàng thấy hình như sức đâm của nàng dành cho hắn chắc là quá nhẹ nên không làm hắn sứt mẻ tí gì. Cả người hắn đè nặng lên người nàng, cười một cách tà mị nói: Người muốn giết ta có rất nhiều, ngươi tưởng có thể làm gì ta?’’

Đúng vậy! Tưởng lấy mạng được hắn rồi! Băng hối hận muốn chết, lúc ấy vì cái gì mà mình lại do dự, chả nhẽ một sát thủ như nàng mà lại có lúc phân tâm đến nỗi mà không ra tay được?

“Úy Phong Kì, ngươi vì sao không giết ta đi?’’ Nàng vặn vẹo giãy dụa, để tránh phải sự đụng chạm của hắn, nàng ghét hành động như thế, ghét cả hơi thở của hắn, không hiêu vì sao lúc này nàng lại nhớ đến hắn, mùi hương trên cơ thể hắn…

“Ngươi nên biết nếu không phải vì sự do dự của ngươi lúc đó thì cổ của ngươi đã gãy rồi.’’Đôi mắt màu vàng lợt mâu quang u ám tự nhiên biến đổi, từ tiếng nói lộ ra sự lãnh khốc, tuy hắn đã cố giấu đi vẻ lạnh lùng nhưng mà nàng vẫn cảm nhận được trong lời nói của hắn sự lạnh lẽo.

“Phải không? Ý của ngươi là ngươi tha cho ta tội giết ngươi sao?” Băng tuyệt không hoài nghi lời nói của hắn,nàng căn bản không hề nghĩ rằng sự do dự của nàng lúc đó lại chính là điều cứu mạng nàng, hắn thật là người nguy hiểm, nếu cứ gần hắn như vậy thì không biết sẽ ra sao, nàng cố gắng đẩy hắn ra, nói: “Ngươi rốt cuộc là loại người nào?”

“Ta là người như thế nào ngươi không cần vội cần biết, về phần ngươi…… Sẽ là nữ nhân của ta!”

“Nữ nhân của ngươi ?” Băng nhịn không được cười nhạo,“Ngươi vào tận hoàng cung bắt ta đi, ngươi có biết ta là ai không?” Người này đêm hôm khuya khoắt vào trong cung bắt nàng đi ra rốt cuộc có biết nàng là ai hay không? Nữ nhân của hắn? Buồn cười!

Hắn bắt nàng ra khỏi hoàng cung là có mục đích gì? Tuyệt đối không phải để hoàn thành giấc mơ tự do của nàng, vì thấy nàng xinh đẹp nên mới gợi lên hứng thú trong hắn, hắn vừa nói không phải là người của Đại Cảnh quốc thì nhất định không phải là vị phi tần nào vì ghen ghét với nàng mà phái cao thủ đến bắt nàng…

Nếu nói về vẻ bề ngoài của Tề Nhược Nghiên thì quả thực có thể làm cho tất cả các nam nhân hy sinh cả sinh mệnh để cướp lấy nàng cho riêng mình, nhưng với thân phận là nữ nhân của hoàng thượng thì điều đó đã ngăn chặn tất cả các nam nhân đó bén mảng đến gần nàng, muốn tiếp cận nàng. Người này có tư cách gì mà muốn nàng thành nữ nhân của hắn? Chính sự tin tin đó của hắn khiến nàng không khỏi hoài nghi thân phận của hắn là gì?

“Tề Nhược Nghiên, là con gái thứ của Đại tướng quân hộ quốc, từng là hoàng hậu tôn quý, cách đây không lâu phụ thân thông đồng với địch phản quốc bị phế thành nô tỳ….Giai nhân như vậy mà hoàng đế cảnh quốc lại phế thì thật đúng là…”

Mỗi câu hắn nói, Băng không khỏi suy nghĩ, hắn chưa bao giờ xuất hiện trước mặt nàng nhưng mà lại biết rất tường tận về nàng, nhưng mà hành động của hắn tiếp theo đó là vuốt ve khuôn mặt nàng làm cắt đứt suy nghĩ của nàng, ghét quay mặt đi chỗ khác…

“Ngươi thấy thế nào? Hắn chính là người giết cả nhà ngươi, nên đáng lý ra hắn phải là người ghét ngươi, hận ngươi mới phải…Nhưng mà kỳ lạ nhất là, ta nghe nói trong hậu cung hắn chỉ có độc sủng một mình ngươi, ngươi có thể nói cho ta biết nguyên cớ không?…… ” Hắn nói một hồi rồi cứ nhìn nàng với ánh mắt dò xét.

Băng lấy tay đẩy hắn tránh xa khỏi mình, hắn cũng không ngăn cản, tùy ý để nàng ngồi dậy, nhưng mà tay lại níu lấy cằm nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng như chờ đợi câu trả lời của nàng.Nàng có thể cả nhận được mình đang ngồi trong xe ngựa, bố trí xa hoa, may là hai người quần áo chỉnh tề nên cũng làm nàng yên tâm không ít, xem ra người này đối với nàng phải kìm nén dục vọng lắm ,nếu không thừa dịp nàng hôn mê có thể làm gì rồi, coi như hắn không phải là một con quỷ háo sắc.

“Thực xin lỗi, không thể đáp ứng câu hỏi của ngươi.”

Hắn lãng cười mấy tiếng, đôi mắt yêu dị như lóe sáng làm cho Băng âm thầm kinh hãi, chỉ nghe hắn nói:“Nói vậy hắn bị vẻ ngoài nhu nhược của ngươi mê hoặc phải không?”

Băng mím môi không nói, đối mặt với một người mà nàng không biết là ta hay địch, thì trừ bỏ sự phiền chán trong lòng ra thì đối với người này nàng lại không có một khắc bình tĩnh, không hiểu vì sao nàng không thể chấn tĩnh được hỗn loạn trong lòng, không rõ vì sao nàng không muốn dây dưa với nam nhân này…

Hoàng đế lãnh khốc, Cẩn vương thần bí, Lâm Diễm chung tình, lại còn có Úy Phong Kì tà quái,tất cả bọn họ đều vây lấy Tề Nhược Nghiên thì rốt cuộc muốn gì ở nàng đây?

Nếu nói hoàng đế đối nàng là yêu, Lâm Diễm đối nàng hữu tình, như vậy Cẩn vương cùng Úy Phong Kì thì sao đây?

Đáy lòng đột nhiên sinh ra một khát vọng mãnh liệt, khát vọng hoàng đế đột nhiên xuất hiện cứu nàng thoát khỏi nam nhân quỷ dị này….

Trời ơi…… Băng luôn có cảm giác sợ hãi không thôi….Đây là vì lý do gì….Nàng không hiểu từ khi nào nàng có cảm giác đối với Tào Hãn?

Đây là sai lầm, là nguy hiểm!

Từ trước tới giờ, ngay cả đối với Diễm nàng cũng chưa có cảm giác như vậy ?

Là thân thể yếu ớt này làm cho lòng của nàng cũng yếu ớt theo hay sao ?Nhưng mà sao lại yếu ớt đến nỗi muốn ỷ sinh mạng mình vào một nam nhân kia chứ ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.