Chí Tôn Phế Hậu

Chương 60: Chương 60




“Ngươi nói bọn họ theo đường thuỷ đến Nguyệt quốc?” Tào Hãn khó tin khi nghe cấp báo của Thương kiệt về lộ trình của Triệt và Băng. Chẳng nhẽ Mộc Viễn Trạch đang ở Nguyệt Quốc?

“Vâng, thuộc hạ chính mắt thấy bọn họ lên thuyền.” Thương Kiệt khi thấy vậy không quản ngày đêm chạy về cấp báo, quần áo vẫn còn dính đầy tro bụi bám vào bộ quần áo màu xanh của hắn.

“Hoàng hậu thế nào?” Mỗi ngày chỉ cần nghĩ đến bộ mặt tái nhợt của nàng hắn liền không nhịn được mà đau lòng. Nàng có khi nào trách hắn đã để cho Triệt mang nàng đi thế không?

“Nương nương tự mình lên thuyền, khí sắc người không được tốt lắm.” Thương Kiệt chi tiết nói.

“Được, ngươi đi đi!” Thương Kiệt từ hôm nhận nhiệm vụ đến nay chỉ có bẩm báo ngắn gọn nhất, nói với Hãn không quá bốn câu.

Nguyệt quốc gần đây thường xuyên dục dịch chuẩn bị binh mã, không lâu nữa sẽ lại khiêu chiến, bọn họ lúc này mà đi Nguyệt quốc nhất định là nguy hiểm khôn lường, nhưng mà Triệt đã nói rồi, khi nào bọn họ rời khỏi hoàng cung, việc gì hắn cũng không được nhũng tay vào, nhưng làm sao bảo hắn yên tâm cho được. Theo như lời Thương Kiệt, bọn họ ngày đêm đi, mong rằng sớm tìm được Mộc Viễn Trạch……

Hắn cứ thế suy ngẫm đứng ở ngự thư phòng nhìn ra hoa viên, bên ngoài ánh mặt trời lên cao, nhìn thấy hoa lựa nở rộ làm hắn nhớ đến nàng khi mới mang thai lúc nào cũng kêu muốn ăn quả lựu, nếu mà không được ăn nhất định lại làm ầm cả lên, như một đứa nhỏ xấu tính….Hắn nghĩ thế mà không khỏi cười thầm. “Chờ khi nào nàng về thì nhất định có quả lựu ăn rồi, Băng…”

“Hoàng Thượng, ngự thiện (đồ ăn) có phải là nên dọn vào ngự thư phòng không?” Lộ Tam cung kính bước vào bẩm báo.

“ Không, về Thanh Dương cung, xem Minh Nhi thế nào.” Hắn vô cùng nhớ đến tiểu công chúa khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ đó, muốn được nhìn thấy khi nào cục cưng mở mắt, đôi mắt của con thật sự rất giống như ánh hào quang, trong suốt kiến lòng hắn rung động, chỉ cần nghĩ đến trong mộng thấy con, nhất định đó là Minh Nhi! Chỉ cần có Minh Nhi ở đó, nàng nhất định sẽ bình an trở về bên cạnh hắn….

“Vâng…..” Lộ Tam chần chờ đáp ứng. Tâm nói Hoàng Thượng như thế nào chỉ nói đến thăm tiểu công chúa, không nói đến việc thăm tiểu hoàng tử?

Chẳng lẽ công chúa ở trong lòng Hoàng Thượng còn quan trọng hơn hoàng tử sao? Cũng không đúng a…Hoàng thượng đã từng lộ ý sẽ sớm lập tiểu hoàng tử làm thái tử, đó chứng tỏ người cũng rất coi trọng hoàng tử….Ý rồng khó dò, tâm tư của Hoàng thượng sao có thể để bọn nô tài như hắn đoán được.

Lên đi đường thuỷ được hai ngày, Tào Triệt rốt cục đã tới kinh thành Nguyệt Quốc, sau đó tìm một nhà khách nghỉ ngơi.

Băng dốc lọ chứa tuyết nhan ngọc lộ hoàn, nhìn khuôn mặt đang mỉn cười của Tào Triệt nhắc nhở:“Đây chính là viên cuối cùng rồi….” Ngày mai không biết sẽ thế nào?

“Yên tâm, tối nay nàng nhất định được gặp Mộc Viễn Trạch.” Tào Triệt phe phẩy cái quạt trong tay, bộ dáng phòng khoáng phong lưu như một đại thiếu gia con nhà quyền quý.

“Vì sao phải chờ tới ban đêm?”

“Sao thế? Nàng không phải vội vã muốn gặp hắn ngay chứ? Cấp tốc muốn hắn biết thân phận thật của nàng, có phải sợ trong lòng hắn có người khác nên không yên tâm?”

“Ngươi đang nói đùa sao? Ta là hoàng hậu Đại Cảnh, hắn là thần y vang danh khắp thiên hạ, ta vội vã muốn hắn là muốn được cứu mạng, chỉ đơ giản vậy thôi.” Băng trừng mắt nhìn Tào Triệt. Nàng không cho phép hắn tiết lộ thân phận của nàng, hắn tốt hơn hết đừng nhiều chuyện. Trong lòng nếu nói không vui thì không đúng, nhưng mà Diễm có người khác ngoài nàng cũng kiến nàng không được vui.

Tào Triệt đành thôi không nói nữa, hắn không muốn nàng mất vui đành nói sang chuyện khác:“Thời điểm còn sớm, có muốn cùng tar a ngoài đi dạo không?”

“ Chúng ta hiện đang trong địa phận của nước đối địch, không nên đi lại nhiều thì tốt hơn.” Băng cự tuyệt thẳng thừng lời đề nghị của Tào Triệt. Nếu không phải thân phận bọn họ quá phức tạp, lại đang ở nước đối địch thì nàng thật sự muốn ra ngoài đi dạo nhìn đường phố huyên náo, xem họ buôn bán ra sao, thuận tiện xem phong thổ Nguyệt Quốc thế nào.

“Có người của Minh Tinh lâu đi theo thì sợ cái gì?”

“Đừng quên bọn họ là sát thủ, không phải bảo tiêu (bảo vệ), sát thủ chiến thắng kẻ địch chính là nhờ sự bất ngờ….” Băng nói xong mới ý thức được mình không nên nói lời này, phát hiện Tào Triệt hinh như đã nghi ngờ rồi.

“Nàng còn biết được cả phong cách hành sự của sát thủ?” Tào Triệt hiển nhiên là kinh dị, thu hồi quạt, nghiêm túc nói thẳng với nàng: “Ngươi rốt cục là người thế nào?”

“Bình thường hay không bình thường thì cũng là người là thôi, tất cả chúng ta nói chung đều nằm trên một cái trảo to, luôn bị gò bó bên trong đó….Ngươi nghĩ xem ta là loại người nào?” Băng đem vấn đề hắn hỏi quăng ngược lại cho hắn.

“Nói thế nào nhỉ, tâm kế của nàng người bình thường không thể nào có được!” Hắn lúc trước không có tin chuyện hồn phách người khác lại nhập vào thân thể của kẻ khác được, nhưng mà giờ hắn tin, nàng chính là một minh chứng. Nàng nguỵ trang bằng việc nói mình mất trí nhớ, lợi dụng thân thể Nhược Nghiên được hoàng huynh yêu say đắm, thậm chí còn kiến cho Hoàng huynh thật sự yêu linh hồn nàng. Nàng còn mấy lần ngấm ngầm sắp đặt kiến cho hắn lâm vào thế khó xử, làm cho hoàng huynh nghi ngờ hắn, người như nàng sao có thể nói ở trong một lòng trảo chịu gò bó được?

“Ta có thể có tâm kế thủ đoạn gì được?” Băng tự giễu nở nụ cười. “ ở trước mặt ngươi thì người thua luôn là ta!” Nàng kỳ công sắp đặt như thế nói chung với hắn mà nói không hề hấn gì, không khác gì gãi ngứa cho hắn, còn nàng toàn thân đều dính đầy thương tích. Nhưng mà tình hình đó rất nhanh sẽ thay đổi khác.

“Nàng rất khiêm tốn, ta ở trong tay nàng chịu không ít đau khổ.”

“Làm sao? ta làm gì được ngươi sao?”

Tào Triệt xua tay cười nói:“Làm gì nói mãi chuyện đó! Nàng đã không muốn ra ngoài đi dạo thì hãy nghỉ ngơi đi, tar a ngoài tìm hiểu tình hình một chút.”

“Vậy ngươi cẩn thận một chút.”

“Nàng là đang quan tâm ta sao?” Tào Triệt quay đầu, cười dị thường ám muội.

“Không phải, ta không muốn ngươi làm thân phận bại lộ rồi lại liên luỵ kiến ta bị mất mạng theo.”

“Tốt xấu ta cũng mất công bao nhiêu với nàng, nàng không thể đem tâm của nàng đối với Hoàng huynh đặt trên người ta được sao?”

“ Lòng của ta không rộng đến vậy, không có chỗ cho ngươi. Với lại ngươi cũng không có tình ý với ta.” Huống chi nàng chỉ vì muốn hắn tìm được Mộc Viễn Trạch để cứu mạng nàng mà thôi.

“Nàng làm sao biết được ta không có..” thu bước chân quay về, làm như cố ý gợi ra một đáp án khác.

Băng thản nhiên nhìn vào ánh mắt hắn, trong mắt hắn chợt hiện lên khát vọng kiến cho tim nàng đập nhanh, không dám cùng hắn theo đuổi cuộc nói chuyện này lâu hơn nữa.

“Nàng nghỉ ngơi đi, ta đi rồi về.” Không chiếm được sự đáp lại Tào Triệt ảm đạm rời đi.

Cửa phòng nhẹ nhàng được đẩy ra, bên trong lại khôi phục lại sự tĩnh lặng như cũ. Băng không khỏi lo lắng, thái độ của Cẩn Vương với nàng gần đây kiến nàng không tài nào đoán được hắn muốn gì. Dọc đường đi, mọi chuyện từ ăn, mặc, ở và đi lại của nàng đều do hắn an bài, nàng không cảm thấy có chút gì là không khoẻ, ngôn ngữ nói thì ám muội, nhưng mà không có hành động gì quá mức, tổng thể không đánh mất đi hình ảnh phong lưu kiêm tốn bên ngoài của hắn…

Mẫu phi của hắn là nữ nhi Chu Gia, Chu Gia diệt vong do một tay Thái Hậu bố trí, lúc trước hắn không có ý gì vì hắn không biết thân thế của nàng, đối với Nhược Nghiên mang hận thù cũng là chuyện thường. Ngày trước hắn màng tâm hoàn giao cho Tú Nhi để Nhược Nghiên dùng, nếu mà không có tâm hoàn đó thì không biết tính mạng Nhược Nghiên thế nào. Xem ra việc hắn nói hắn đưa thuốc đó cho Nhược Nghiên là muốn cứu mạng nàng không phải là nói dối, hăn có tình với Nhược Nghiên như vậy thì đúng là khó tin.

Nhưng mà hắn mắt hắn vừa rồi lộ ra khát vọng như vậy với nàng, hắn muốn cái gì đây? Nàng sao? Khát vọng của hawnsm à thế thì hắn sẽ thất vọng mà thôi. Đã thế hắn còn nói sau này sẽ cho nàng được tự do, không phải rất đối nghịch hay sao? Nam nhân của Tào gia ai lấp đều cố chấp bá đạo, muốn là chuyện gì là làm kỳ được không chịu bỏ qua, nếu hắn thật muốn muốn nàng, sẽ không nói như vậy, trừ phi là có nguyên nhân khác……

Còn nguyên nhân đó là gì thì nàng không biết, hiện tại nàng cũng chỉ có thể đi từng bước tính từng bước, ít nhất nàng trong tay đã không có lợi thế gì, chỉ cần để cho sát thủ của Minh Tinh lâu bảo hộ đến khi nàng hồi phục sức khoẻ là nàng lại có thể trở về vòng tay ôm ấp của Hãn, một nhà bốn người hạnh phúc từng ngày tận hưởng cuộc sống.

Thân thế của nàng đương nhiên đã bại lộ, nhưng mà Hãn không có thay đổi tâm tình với nàng kiến nàng biết mình lo lắng bao nhiêu chỉ là dư thừa. Chỉ cần được ở bên cạnh hắn, vấn đề của Cẩn Vương có thể bình tĩnh mà giải quyết. Nàng tin tưởng hắn nhất định không bao giờ chiếm thế thượng phong được mãi! Trải qua bao nhiêu sự kiện nàng hiểu được quá mức bi quan sẽ làm người ta thống khổ, nhưng mù quáng lạc quan kết cục cũng không được tốt.

“Mộc thần y, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Băng tiếp đón Mộc Viễn Trạch một cách tự nhiên khi Tào Triệt dẫn hắn vào đến cửa, trong lòng không ngừng nhắc nhở, cứ xem hắn là thần y thôi, không cần quan tâm linh hồn đang bám vào khối thân thể đó là ai.

“Rất hân hạnh, ta và thiếu phu nhân hình như một năm rồi không gặp.” Mộc Viễn Trạch chắp tay thi lễ, hiển nhiên là trước đó đã có chuẩn bị, cho nên chỉ xưng hô cho có lệ.

“Lần trước may mà có thần nên ta mới khỏi được bệnh, lần này lại phải làm phiền đến thần y rồi.” Tuy rằng bản thân nnagf không ngừng báo động đừng có coi hắn là Diễm, nhưng mà vẫn ngóng trông hình dáng của Diễm trên người hắn, nhưng mà không có đôi mắt đen thâm thuý đó nên cảm giác thật sự đã phai nhạt nhiều.

“Thiếu phu nhân đừng khách khí, trị bệnh cứu người chính là thiên chức của người hành nghề y như tại hạ.”

“Viễn Trạch, không cần nói những lời khách sáo như vậy, nàng mười ngày trước sinh hạ một đôi long phượng tử, có người trong canh tẩm bổ của nàng có hạ thuốc kiến cho sau khi sinh băng huyết, ta tìm không ra đó là loại thuốc gì, may mắn trước đó có luyện được mấy viên tuyết nhan ngọc lộ hoàn nên nàng mới có thể sống được đến ngày hôm nay, ngươi mau xem mạch cho nàng đi!” Sự tình hội phát triển trở thành như vậy, hắn mới gian nan vất vả như vậy, nếu hắn không luôn tự cho mình là đúng, chỉ coi thuốc trong canh đó là loại tầm thường mà đã vội gia tay giết Thái phi thì nàng và hắn đã không phải vất vả đến tận Nguyệt Quốc như giờ.

Băng cẩn thận quan sát Mộc Viễn Trạch đang tỉ mỉ bắt mạch cho mình, ngưng thần chú ý bộ dáng của hắn hiển nhiên là phong thái của một thần y, làm sao mà có phân nửa hình ảnh của Diễm.

Mộc Viễn Trạch biểu hiện ngưng trọng kiến Băng lo lắng,“Thế nào?” Ngay cả thần y mà còn có biểu hiện như thế này, nàng sẽ không cứu được chứ?

“Không tốt, tình huống này quả thực không tốt.”Mộc Viễn Trạch lắc đầu thở dài, làm như thể tiếc nuối thể hiện ra bên ngoài.

“Không thể nào……” Băng rất muốn khóc, nếu mà hắn đã nói bất lực như thế, có phải là bọn họ nên chuẩn bị hậu sự cho nagf không?

“Tuyết nhan ngọc lộ hoàn với thuốc trong cơ thể người với loại thuốc hỗn tạp kia vào cơ thể kiến cho muốn trừ tận rễ bệnh tình…”Mộc Viễn Trạch vẻ mặt ngưng trọng nói.

“Chẳng lẽ không hề có biện pháp nào sao?” Tào Triệt ngữ khí dồn dập, mắt lộ lo lắng vô cùng.

“Biện pháp cũng không phải không có, chính là……” Mộc Viễn Trạch muốn nói lại thôi, có vẻ thập phần khó xử,“Thiếu gia, chúng ta có thể ra ngoài trao đổi được không?”

“Có cái gì không thể nói trước mặt ta sao?” Băng vừa sợ vừa lo lắng, hai người này định bàn tính cái gì mà muốn giấu nàng, sao không cho nàng được biết kia chứ?

“Nàng đừng vội, chúng ta đi rồi về.”Tào Triệt nói xong liền cùng Mộc Viễn Trạch đi ra khỏi phòng.

Băng hoảng loạn bất an chờ đợi, nàng định ra khỏi giường để nghe lén, nhưng mà có hai nữ tử mặc áo quần màu lục canh giữ bên giường nên không cho phép nàng thực hiện kế hoạch.

Tào Triệt cùng Mộc Viễn Trạch vào một gian phòng khác, hắn khó nén nôn nóng mở miệng hỏi:“Thần y có chuyện không ngại nói thẳng.” Không nghĩ tới bệnh của nàng lại phức tạp như vậy, ngay cả thần y còn lộ ra sự ngượng nghịu, sớm biết như thế hắn nhất định không cho Thái phi chết dễ dàng như vậy….

“Muốn cứu nàng cũng không phải không có cách nào, chính là xem người có dám làm không?”

“Ta tự nhiên biết cân nhắc, nếu không sao lại không quản đường xá xa xôi vạn dặn để đến Nguyệt quốc? Có biện pháp nào ngươi nói mau, cần cái dược liệu gì quý hiếm sao?” Tào Triệt không ngần ngại nói, không biết cái thuốc mà thần y định nói là vô cùng hiếm hoi, nên mới khó xử đến vậy.

“Không, cần máu của người, một lượng máu lớn, máu của người chính là phương thuốc cứu nàng.”

“Máu của ta?” Tào Triệt sửng sốt, vì sao máu của hắn lại là thuốc cứu mạng nàng.

“Người đã không muốn thì coi như ta chưa có nói qua, trong tay ta hiện có mười viên tuyết nhan ngọc lộ hoàn, người cứ giữ lấy mà đưa nàng trở về!”Mộc Viễn Trạch hiểu lầm ý tứ của hắn, nên hắn coi như chưa có nói chuyện này, lấy từ trong tay áo ra một cái bình nhỏ đưa cho Tào Triệt, định cáo từ đi.

“Không, ta nguyện ý, một khi đã như vậy, ngươi mau lấy máu của ta đi cứu nàng!” Tổn thất một chút máu đối với hắn mà nói có là gì, chỉ cần có thể cứu mạng nàng…

Mộc Viễn Trạch lẳng lặng chăm chú nhìn Tào Triệt một lát, mới mỉm cười nói:“Được. Ta sẽ đem phương pháp lấy máu cẩn thận chỉ dạy cho người, chỉ cần người mỗi này kiên trì đến buổi trưa lấy máu cho nàng uống, sau bảy bảy bốn chín ngày thì độc tính trong cơ thể nàng được trừ hết, tất cả không còn gì đáng ngại.”

Mộc Viễn Trạch đồ trong túi mang theo lấy ra một cái bát, trên bát có khắc tinh sảo các đường vân của ngư long, qua màu bát thì đoán đây có thể là đồ cổ, Tào Triệt ngạc nhiên nói:“Đây là vật gì?”

“Đây là cái bát lúc ta còn ở điệp trong cốc tìm được, nhiều năm trước khi ngươi trúng hư nguyên tán (thuốc độc làm tan hết xương cốt), máu của ngươi liền có chứa một loại độc tố, loại độc này lại là thuốc giải đối với nàng. Nhưng muốn cứu nàng có máu của ngươi còn chưa đủ, còn phải có ngư long bát, máu đựng trong bát này mới có tác dụng.” Mộc Viễn Trạch chỉ cho Tào Triệt thấy đường gân ở bát.

“Mà máu đó lấy chỗ nào mới được?”

“Là máu ở động mạch mới được, đêm nay ngoại lệ, ngươi nhớ kỹ về sau mỗi ngày lấy máu ở động mạch không thể quá buổi trưa, tốt nhất thừa dịp máu chưa có kịp đông thì cho nàng uống luôn, còn không có gì khác.” Sau khi bàn giao xong, Mộc Viễn Trạch muốn cáo từ.

“Máu ở động mạch?” Tào Triệt không rõ định hỏi thêm.

“Uhm…… Cắt máu ở cổ tay là được.” Mộc Viễn Trạch giải thích nói.

“Đa tạ!” Tào Triệt trong lòng thở phào một hơi.

“Không cần khách khí, lúc trước ngươi có thể tin vào lời nói của ta đã làm cho ta thập phần cảm kích, nếu không có nhắc nhở của ngươi sao ta có thể tìm được nàng đây?”Mộc Viễn Trạch lộ ra một tia trấn an cười, nhưng mà sâu bên trong mắt lại là sự ưu dầu.

Tào Triệt gật đầu:“Nay ngươi đã tìm được người yêu trong lòng ngươi, coi như đó là duyên phận của ngươi và nàng, nhưng với thân phận nàng hiện nay chỉ sợ…”

“Không có cái gì có thể cản trở chúng ta, Nguyệt hoàng kia chỉ là một tên dũng mãnh không mưu, tánh tình lỗ mãng, ta rất nhanh có thể đem nàng rời khỏi hắn ta.”Mộc Viễn Trạch tự tin cười, lại nói:“Cái bát ngư long đó giao lại cho người.”

“Vô cùng đa tạ, sau này nếu ngươi cần hỗ trợ thì có thể đến tìm ta.”

Mộc Viễn Trạch gật đầu, sau đó thản nhiên rời đi.

Băng càng chờ càng nóng lòng, ông trời thật sự là mắt bị mù, nàng khó khăn lắm mới tạo dựng được cuộc sống tốt đẹp, chẳng nhẽ lại một lần nữa muốn lấy mạng nàng.

Lúc này cửa phòng mở, nàng quay ra nhìn, chỉ thấy Tào Triệt bưng một cái bát đỏ tươi đến trước mặt nàng.

“Ta có phải không còn cách nào cứu được? Các ngươi đi ra ngoài nói gì? Mà ngươi cầm cái gì trong tay?” Lo lắng kiến nàng không ngớt đặt các câu hỏi.

“Đem cái này uống lên đi.” Tào Triệt bưng cái bát ngư long đi đến trước giường. Cái bát ngư long đó sau khi có máu của hắn trở lên đỏ tươi, thỉnh thoảng lại sóng lên ánh long lánh, nhìn rất quỷ dị.

“Đây là cái gì?” Băng nhíu mày trừng mắt nhìn vào hoa văn khắc trên cái bát, không biết trong cái bát là máu của loài động vật gì, nhưng mà từ đó ngửi thấy nồng nạc mùi máu tươi.

“Là thần y cấp đưa thuốc, nàng cứ yên tâm uống đi!”

“Là thuốc gì? Vì sao các ngươi không muốn cho ta nghe chuyện?”Băng hoài nghi nhìn Tào Triệt liếc mắt một cái. Mặt của hắn sao lại nhìn có vẻ tái nhợt đến thế?

“Đừng hỏi nhiều như vậy, ta khoog làm hại nàng? Uống nhanh, thuốc này cần nàng phải uống liên tục trong bốn chín này mới được.” Sự hoài nghi của nàng với hắn kiến hắn không vui.

“Không thể nào……” Nàng không lo lắng Cẩn vương hại nàng, mà là nghĩ đến hơn một tháng cứ uống thứ thuốc quái dị này mà thấy ghê tởm.

“Thừa dịp còn nóng hãy uống đi, nếu mà lạnh rồi công hiệu sẽ kém đi.”Tào Triệt đem bát ngư long cứng rắn nhét vào tay Băng, thấy nàng không có hứng khởi uống, nhíu mày nói:“Uống dược hay là chết, chính nàng tự chọn đi!”

“Ngươi không cần kích ta, ta uống là được.” Băng cắn răng trừng mắt nhìn bát đo tươi trong tay, nhắm mắt uống một hơi hết, cũng may mà không khổ lắm, nhưng mà máu vào trong miệng không khỏi khó chịu.

“Di –” Băng kinh dị phát hiện bát máu trong tay dần hết lộ ra hoa văn tinh sảo màu bạc, lên tiếng “Trời ạ! Đây là cái gì bát?”

“Thần y tặng cho ta bát ngư long, nàng nếu thích, chờ hết bốn mươi chín ngày ta liền tặng cho nàng” Tào Triệt lấy khăn lụa lau đi máu đỏ lơi khoé môi nàng.

Băng đoạt lấy khăn lụa tự mình lau rồi nói:,“Không cần, ngươi cứ giữ cho mình đi!”

Tào Triệt cười cười không nói gì, đem trà thị nữ dâng lên đưa cho Băng rồi nói:“Đêm nay nàng cứ an tâm ngủ đi, ngày mai chúng ta liền khởi hành về Đại Cảnh, sau đó tìm một nơi yên lặng ở tạm, chờ đến hết bốn mươi chín ngày thì nàng có thể hồi cung!”

“Vì sao không trực tiếp đưa ta hồi cung, không phải sau bốn chín này ngươi có chuyện gì chứ?” Bốn chín ngày này có phải sẽ xảy ra chuyện gì, hắn giấu giếm âm mưu gì nữa chăng?

“Tự nhiên là có nguyên nhân, nhưng mà nàng không cần biết.”

“Ngươi……” Băng đang muốn phản bác lại lời hắn, đột nhiên bên ngoài truyền đến một giọng nói của nam nhân.

“Cẩn vương gia đại giá quang lâm Nguyệt quốc ta, trẫm thật vinh hạnh, không biết nên không nghênh đón từ xa thật là thất lế!”

Lời nói đó vọng vào không kém phần hưng phấn, người đó tự xưng thân phận kiến cho mọi người trong phòng đều ngẩn người. Ngay sau đó cửa phòng mở ra, một người mặc long bào thêu long phượng kim sắc ngẩng cao đầu hiên ngang đi vào trong phòng- người đó chính là Nguyệt hoàng Vô Hạo.

Băng dùng khóe mắt đánh giá Nguyệt hoàng, mày rậm đen, mũi cao, miệng rộng, ngũ quan dung hợp nhìn thấy rõ đây là một nam nhân hào sảng khí phách, một đế vương tài năng và uy nghi, từ đầu đến chân đều toát ra vẻ khí thế. Nhìn hắn thế này nhất định không phải là một quân vương hữu dũng vô mưu dùng chiến tranh để chinh phục quốc gia khác. Hắn vì sao lại phát động chiến tranh với Đại Cảnh?

“Hoàng Thượng, ta đã không còn là Cẩn vương, đến quý quốc chỉ vì ái thê(vợ yêu) ngày trước sinh nở gặp sự cố, nên mới đến đây tìm Mộc Thần y đang ở Nguyệt Quốc nhờ chữa trị….”Tào Triệt trên mặt không thấy bối rối, nhưng mà trong lòng kêu thôi xong, Nguyệt hoàng nếu đã đến đây thì lúc này nhà nghỉ này đã bị bao vây, mười một thị vệ của hắn đã bị khống chế, một mình hắn thì có đơn độc mạo hiểm chiến đấu, nhưng mà còn có nàng chỉ sợ rời khỏi đây là không có khả nawmg.

Băng ưa ngạch quay đầu nhìn Tào Triệt. Cái gì Ái thê? Hắn cứ mở miệng là nói xạo a.

Vô Hạo chuyển ánh mắt nhìn vào Băng, bỗng nhiên thở dài:“Nàng là ái thê của Vương gia? Thật sự là một quốc sắc thiên hương, khó trách ngươi có thể vì nàng mà mạo hiểm đến vậy….Nhưng mà theo trẫm biết, Vương gia vẫn chưa có cưới vợ, nàng là hoàng tẩu của ngươi thì đúng hơn.”

Băng tâm lý khẩn trương, lời nói dối của Cẩn Vương đã bị lộ, xem ra hoàng đế Nguyệt Quốc đã biết được thân phận cảu nàng, nếu nàng đã rơi vào tay hắn thì nhất định hắn sẽ dùng nàng uy hiếp Hãn, thế thì thật phiền phức! Người của Minh Tinh lâu đâu rồi? Chẳng nhẽ họ cứ trơ mắt nhìn nàng rơi vào tay của Nguyệt Hoàng mà không quan tâm sao?

Tào Triệt vẫn như cũ sắc không đổi cười khổ nói:“Đó là hoàng huynh nhanh chân đến trước mới có thể đoạt được nàng, ta chưa từng xem nàng như là hoàng tẩu, ta chỉ coi nàng như ái thê của ta…”

“Tào Triệt!” Băng thật sự không chịu nổi lời hắn nói, mặt đỏ lên.

“Nghiên nhi…… Ta đã buông tay cả vương vị, từ nay về sau ta không còn là Vương gia, nàng cũng không còn là hoàng hậu, hoàng huynh nói nếu mà sau khi nàng sinh hạ được hoàng tử thì sẽ thả cho nàng được tự do, ta và nàng nay đều là người không có ràng buộc gì, ta đem nàng thành thê tử có gì là không đúng?”Tào Triệt ngoái đầu nhìn lại Băng để cho nàng an tâm, mọi việc cứ để hắn xử lý.

“Ngươi sẽ chết rất thảm!” Hắn nói rất thực nếu mà lời này để Hãn nghe được thì nhất định hắn không được phép sống tiếp!

“Vì nàng, ta chết cũng cam tâm tình nguyện.”

Thật là buồn nôn…… Cho dù là đang đóng kịch để lừa dối Nguyệt hoàng cũng không nên diễn thái quá như vậy! Băng thật sự muốn phun vào mặt hắn nếu không có ai ở đây.

“Thật là một cặp uyên ương số khổ.” Vô Hạo vỗ tay tán dương, ánh mắt cười thật thâm thuý.

“Hoàng Thượng, Mộc thần y mới cho ái thê ta phương thuốc chữa bệnh, ngày mai ta sẽ khởi hành đến một nơi non xanh nước biếc để tận hưởng cuộc sống sau này, ngài không làm khó xử bọn ta chứ?”

“Làm sao có thể chứ! Nếu đã đến đây thì cần gì phải đi vội. Mời nhị vị vào trong cung nghỉ tạm một thời gian, trẫm với cương vị chủ nhà đẽ tiếp đãi nhiệt tình, mời!””

Tào Triệt chuyển mắt nhìn lại Băng, có chút bất đắc dĩ do dự, Băng thản nhiên khoog để ý nhìn thẳng vào Nguyệt Hoàng cười nói:“Hoàng Thượng nếu đã nhiệt tình như vậy thì không thể từ chối, chúng ta cũng không vội rời đi đến vậy! mau đỡ ta đứng lên…”

“Nghiên nhi, nàng mới uống thuốc xong không thể xuống giường đi lại.” Lúc này thật sự nàng nên nằm trên giường, nhưng mà Nguyệt Hoàng đột nhiên lại đến, không biết hắn lấy tin tức đó ở đâu, hắn mà Mộc Viễn Trạch xưa nay liên lạc không có bị bại lộ hành tung đâu?

“Không cần lo lắng, Hoàng Thượng nói thế chứng tỏ đã có chuẩn bị, có phải hay không?” Băng nói những lời này là đối với Nguyệt hoàng nghe.

Vô Hạo cười không đáp, chỉ làm vẻ mời bọn họ mau đi.

Tào Triệt dùng ánh mắt hỏi Băng: Thật muốn đi?

Băng hướng cửa trước bĩu mội, ý chỉ hắn có hai người áo giáp và trường thương có khắc biểu tượng Nguyệt Quốc đi vào, không đi có được không đây? Vấn đề này giờ không phải do họ quyết định, dù sao người của Minh Tinh lâu ẩn thân vẫn chưa bị phát hiện, về sau vẫn còn có cơ hội đào thoát.

Tào Triệt cúi người ôm lấy Băng bước ra khỏi cửa phòng, thản nhiên bước đi, thấy người của mình không còn ở ngoài liền hỏi: “Người của ta hiện giờ ở đâu?”

“Đã được trẫm mời vào cung trước rồi, một lát nữa các ngươi có thể gặp họ.” Băng liếc mắt nhìn Tào Triệt kinh bỉ ý chỉ người của ngươi thật là vô dụng, kinh địch như vậy nên bị Nguyệt Hoàng khống chế cũng không sai.

Tào Triệt lắc đầu, mười hai vệ của hắn không ai là kẻ vô dụng như vậy, không biết Nguyệt hoàng dùng cái thủ đoạn gì mà có thể không gây ra náo loạn đưa họ rời đi.

Bước ra khỏi nhà nghỉ, đường lớn không có lấy một bóng người chỉ có mấy cái lòng đèn chiếu sáng hình bán nguyệt, từ trong ra ngoài đều có đại nội thị vệ Nguyệt quốc, ai lấy đều không dám ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, và càng không ai dám động đậy hỏi xem bên trong có chuyện gì.

“Mời lên xe!” Vô Hạo bảo hai người ngồi vào một chiếc xe xa hoa, tủm tỉm nhìn Băng cười nói:“Trẫm chuẩn bị như vậy phu nhân có vừa lòng không?”

“Hoàng Thượng lo lắng chua toàn quá, không nghĩ một người như ngài mà có thể chu đáo thế, Nhược Nghiên và Triệt vô cùng cảm kích” Băng yêu kiều cười, rựa vào lòngTào Triệt hơi hạ thấp người tỏ vẻ cảm tạ Vô Hạo.

“Phu nhân vừa lòng là tốt rồi.” Vô Hạo cười híp mí mắt lạ, hắn ý thức được nữ nhân quyến rũ này không đơn giản như vẻ bên ngoài, nàng thật sự rất đẹp, nên có thể làm huynh đệ Tào Hãn, Tào Triệt không ngại hy sinh tất cả bảo hộ mình nàng cũng không sai, nhưng nàng đối mặt với đại biến mà trấn tĩnh đến vậy kiến hắn phải nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.

Tào Triệt trong mắt lại ẩn hiện âm trầm, nàng làm thế là có chủ ý gì, vì sao lại tỏ vẻ thân mật với hắn như thế trước mặt Nguyệt Hoàng.

Hắn không nói một tiếng ôm Băng vào bên trong xe, xe không chỉ có xa hoa bên ngoài mà bên trong còn bố trí thập phần thoải mái, nhưng mà không có cửa sổ, người bên trong xe không nhìn được tình hình bên ngoài, hơn nữa sau khi khởi hành cũng không nghe được bất kỳ âm thanh nào bên ngoài.

“Ngươi còn không buông?” Băng không nghĩ hắn cứ mãi muốn ôm nàng mãi, nàng hiện tại đang ngồi trên đùi hắn.

“Nàng làm thế có chủ ý gì?” Tào Triệt cũng không buông tay, ngược lại một tay nắm lấy cằm nàng, kiến nàng không thể không nhìn vào hắn, hình như hắn muốn thông qua mắt của nàng tìm nguyên do nàng làm thế với Nguyệt hoàng là nguyên do gì.

“Còn có thể có chủ ý gì? Ta chỉ muốn bình an trở về, nhưng mà hiện tại trời không theo ý nguyện người, nửa đường lại gặp phải Nguyệ Hoàng.”

“Nàng không cần từ chỗ Nguyệt Hoàng tìm được lợi lộc gì, không khác gì đi lột da hổ báo…. Nàng yên tâm, ta khắc có biện pháp đưa nàng trở về an toàn.”Tào Triệt nhíu mày nói. Băng gật đầu đồng ý, trong lòng thầm nghĩ dựa vào kẻ khác không bằng dựa vào chính mình,bởi nàng không dám đặt hy vọng toàn bộ sinh mạng mình vào tay người khác mà không cân nhắc cao thấp.

Sau giữa trưa, cuồng phong gào thét, bầu trời hắc ám đầy mây mù đen thui, tiếng sấm cứ ầm ầm vang lên, tia chớp thì chốc chốc lại giật lên sáng loà một vùng làm người ta sợ hãi. Mưa cứ thế đổ xuống ầm ầm, trong không khí phiêu tán mùi đất độc đáo.

Đi vào hoàng cung Nguyệt quốc đã ba ngày, tiến vào cung bọn họ được sắp xếp ở trong một cung điện có mái vòm hoa lệ, từ trong ra ngoài đều được bố trí thị vệ canh chừng cẩn mật đến con muỗi cũng không bay lọt, đương nhiên, bọn họ cũng đừng mong từ đây thoát ra, tiếng là khách, thực chất là giam lỏng.

Nguyệt hoàng cũng không có xuất hiện thường xuyên, không biết hắn muốn dùng nàng và Cẩn Vương làm gì, là giết hay thả ra không rõ mục đích?

“Mau uống thuốc đi!” Băng sầu mi quay đầu nhìn về phía bát thuốc mà Tào Triệt đưa, sắc mặt hắn càng ngày càng nhợt nhạt không có huyết sắc, dù không khổ tâm, nhưng vì hành động của hắn mà không khỏi cảm thấy áy náy.

“Thuốc này là ngươi tự mình đưa đến?” Băng lúc đầu đã có nghi ngờ, mấy ngày cùng Tào Triệt chung phòng, ngủ chung giương, nàng đã quan sát hắn rất kỹ, nhưng hắn có không lộ ra cái gì nên nàng mới giảm bớt lo lắng.Nhưng mà khí huyết của hắn mấy ngày nay kiến nàng càng thấy khả nghi, ngửi thế nào cũng không thấy được vị thuốc trong này, thuốc lại cứ ngày ngày đều dặn đưa đến trước mặt nàng, hơn nữa cứ như là nàng bị ảo giác? Sắc mặt hắn càng lúc càng kém.

Tào Triệt mơ hồ ừ một tiếng.

Thở dài, trừ cả hôm nay đi, thuốc còn bốn mươi năm ngày nữa mới xong! Băng cứ mỗi lần uống nó vào lại nhìn hắn rất nghi ngờ không có tự nhiên.

Nàng đem bát ngư long đưa lại cho Tào Triệt, không tránh khỏi thắc mắc nhìn hắn hỏi: “Ngươi không sao chứ? Sắc mặt như thế nào khó coi như vậy?”

“Nàng không phải đang quan tâm ta chứ?” Tào Triệt đôi mắt sáng ngời, nhợt nhạt cười. Chỉ cần một lời quan tâm của nàng cũng kiến tâm hắn ấm áp bao nhiêu.

“Nay chúng ta coi như là sống nương tựa lẫn nhau, ta quan tâm ngươi cũng là bình thường.” Băng lại tinh tế nhìn Tào Triệt vài lần,“Ngươi là không phải đang sinh bệnh chứ?”

“Ta không sao.” Mỗi ngày một bát máu đầy như thế nếu là người thường thì đã có chuyện rồi,hắn chỉ hy vọng chính mình có thể chống đỡ đến ngày thứ bốn mười chín, sau đó mang nàng rời khỏi Nguyệt quốc, nếu không phải Nguyệt Hoàng vạch trần lời nói của hắn thì hắn nhất định không sao cả, hắn sao có thể chết được ở nơi này….

“Vậy ngươi ăn hết bát tổ yến trộn đường này đi! Ta chán không muốn ăn.”Tuy là giam lỏng, nhưng Nguyệt hoàng không có khắc khe quá mà vẫn cung cấp cao lương mĩ vị cho họ, nhưng mà nàng không có hứng thú với các món tổ yến, nhưng mà bỏ đi thì lãng phí, nhìn mặt hắn khó coi như vậy, để hắn ăn quả là thích hợp.

“Đó là thuốc bổ cho nàng, không ăn không được.”

“Ngươi ăn hay không? Ta không cần ăn tẩm bổ đâu.”

“Xem ra nàng thực quan tâm ta.” Tào Triệt mỉm cười, ngồi vào bàn ăn, cầm bát tổ yến ăn chậm chạp.

Mỗi muỗn như thể tinh tế thưởng thức hương vị trong từng miếng tổ yến. Băng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, mưa to dần dần nhỏ, rốt cục cũng ngừng, sau cơn mưa trời hửng sáng, ánh mặt trời chiếu rọi qua từng giọt mưa làm khúc xạ từng vòng ánh sáng đẹp lung linh, như một chiếc cầu nhiều màu bắc từ thiên đình này sang thiên đình khác.

Ngoài cung điện, đám thị vệ canh giữ bọn Triệt không vì mưa to mà dám rời đi, không dám động đậy, mặt thì không chút biểu cảm, nhìn như một đám tượng đồng. Nguyệt Hoàng ra lệnh không được lơ là cảnh giác, người bên ngoài nhìn vào muốn cứu viện cũng thấy khó khăn muôn phần.

Bống nhiên ở cửa cung điện mở ra, một thái giám mặt trắng tiến vào nói đêm nay có yên tiệc, Nguyệt Hoàng muốn mời họ tham gia.

Thái giám mới vừa đi, Tào Triệt nhìn Băng dò xét không biết Nguyệt Hoàng muố bọn họ tham gia yến tiệc là có mục đích gì, thì một nam tử áo trắng đi đến.

“Viễn Trạch, sao ngươi lại tới đây?” Tào Triệt lãnh đạm nói, dù sao bọn họ đã rơi vào tay Nguyệt hoàng, sao hắn lại mất công tiến vào cung theo làm gì.

“Đừng nói dư thừa, đêm nay thừa dịp yên tiệc đại loạn, đến lúc đó các người hãy tranh thủ cơ hội mà rời đi.”Mộc Viễn Trạch nói xong liền chuẩn bị vội vàng rời đi.

Tào Triệt vội hỏi,“Là ngươi làm cho Nguyệt hoàng mời chúng ta dự yến tiệc?” Cái gì mà nhân cơ hội đại loạn muốn hắn và Băng rời đi, vậy chứng tỏ Viễn Trạch và nữ nhân hắn tưởng là Băng cũng rời đi sao? Nguyệt Hoàng sủng ái nàng như vậy, nếu mà trong yến tiệc mất tích thì “Tù nhân” như họ có cơ hội đào tẩu sao?

“Nhân của ta vô ý mới làm cho Nguyệt hoàng phát hiện ra hành tung của mọi người, coi như là tat hay họ đền tội đi! Đến lúc đó ta sẽ dẫn các thị vệ rời đi, các ngươi cứ hướng về phía đông nam mà đi, đến đó là lãnh cung, không có người ở, phòng vệ không nhiều, từ đó có một cửa nhỏ, từ đó toả đi nhiều ngõ, ta sẽ giúp các người chuẩn bị một chiếc xe ngựa.”

“Mộc thần y thật sự là có tâm.” Băng chưa bao giờ thấy Diễm có tâm với người khác như vậy, nàng nghĩ đến trừ bỏ nàng hắn với kẻ nào mà chả lãnh huyết vô tình! Là hắn đã thay đổi hay là nàng không bao giờ hiểu hắn?

Mộc Viễn Trạch cười cười, không có tiếp được nói ra, ngược lại cảm khái nói:“Nàng thực may mắn……”

May mắn? Nàng may mắn? Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, sống trong cừu hận, không bao lâu lại đối mặt với sinh tử, bao nhiêu sự tình phá sinh như vậy mà nói là may mắn. May mắn duy nhất của nàng chính là ông trời cho nàng gặp Hãn, nhưng mà tất cả đều đã trôi qua, vận mệnh lại bắt nàng rời xa hắn, cái gì mà may mắn đây?

“Viễn Trạch! Đa tạ!” Tào Triệt phát giác Băng có cái gì đó không ổn nên hắn sợ hãi nhanh chóng đuổi khách.

Mộc Viễn Trạch thương xót nhìn Tào Triệt liếc mắt một cái, lắc đầu xoay người đi.

“Hắn đã thay đổi.” Mộc Viễn Trạch đi rồi, Băng như lầm bầm trong miệng, hoặc như là ở cùng Tào Triệt nói chuyện.

“Mỗi người đều đã thay đổi, không ai là không thay đổi cả…Huống chi các ngươi đã trải qua bao nhiêu chuyện như thế.”

Băng cười khổ nói:“Lời này ta từng nghe Tú Nhi nói qua, khó trách nghe quen tai như vậy……” Nàng biết mọi người đều đã thay đổi, nhưng mà hắn thay đổi kiến nàng thấy hắn thật xa lạ, khổ sở thì vẫn không tránh được.

“Phải không? Nàng nếu đã hiểu được vậy thì không hà tất gì mà phải đau khổ, cứ ngủ một giấc thật ngon, đêm nay chúng ta thừa dịp náo loạn đào tẩu khỏi đây.’’ Nguyệt hoàng không phải kẻ dễ bắt nạt, đem bọn họ giam lỏng nhất định có nghi ngờ nên có nhiều người theo dõi họ, đêm nay muốn đào tẩu tuyệt đối không dễ, nhưng mà có cơ hội không thể bỏ qua.

“Hắn vì sao lại có thể khẳng định đêm nay có náo loạn? Còn nữa, nữ nhân hắn nhận nhầm là ai?” Trong lòng không khỏi thắc mắc, cái gì mà hắn có thể nhầm lẫn được. Cho dù khuôn mặt đã thay đổi, nhưng mà chỉ cần nhìn cử chỉ, động tác nhỏ thôi thì hắn nhất định không nhận lầm được…..Nguyên do là gì?

“Nàng là ái phi rất được sủng của Nguyệt hoàng, ta nghĩ đêm nay có khả năng hắn chuẩn bị mang nàng đi, cho nên tất nhiên khởi loạn, nàng nếu đã không muốn hắn nhận được chân tướng sự tình thì cần gì quản việc này? Trong lòng nàng còn nhớ đến hắn sao? Cái này khó trách, dù sao nàng và hắn cũng thanh mai trúc mã……”

“Hắn không cùng ngươi nói qua chuyện của chúng ta?”Băng tâm lý căng thẳng, Diễm rốt cuộc đã nói cho Cẩn Vương biết bao nhiêu chuyện của họ?

“Không nhiều lắm, chỉ nói nàng rời khỏi hắn vì một hiểu lầm, vì nữ nhân khác tên Thuỷ ở giữa châm ngòi, nàng không nghe hắn giải thích sau đó các nàng đều chết!”

“Sau đó thì sao? Hắn nói cho ngươi chúng ta chết như thế nào? Còn có, chỉ bằng đó mà ngươi có thể khẳng định ta là Băng sao?” Băng nhớ lại giấc mộng trước kia, chính mắt nàng thấy ba người bọn họ chết một chỗ….

“Hắn chưa nói, thân phận của nàng kỳ thật cũng cũng không khó đoán, lúc trước ta đã hoài nghi nàng không phải Nhược Nghiên, mất trí nhớ chỉ là nguỵ trang thôi, lại thêm lời nói của Diễm, và chuyện Hoàng huynh và An Tiểu Viện nguyệt đình, nàng muốn ta mang nàng rời đi thì ta có thể khẳng định nàng chính là Băng.”

“Rất giỏi!” Nói như vậy trước đó tất cả hành động của hắn chỉ là thử nàng. Đôi mắt chuyển đướng, bất an hỏi: “Diễm có từng nói trước kia chúng là làm cái gì?” Thấy Tào Triệt lắc đầu nàng mới yên lòng, tất cả mọi chuyện ở kiếp trước cứ để nói theo thân xác bọn họ biến mất. Nàng không muốn nhớ lại, càng không muốn kẻ khác biết được bọn họ trước kia làm sát thủ trong tổ chức hắc ám đó.

“Nàng đang khẩn trương cái gì? Các nàng làm gì trước đó? Vì sao lại chết chung một chỗ?”Tào Triệt xem thái độ khẩn trương của nàng liên tục đặt các câu hỏi nghi vấn.

“Không nói cho ngươi.” Băng không chút khách khí nằm vào giường. “Ta muốn ngủ một hồi, ngươi cũng đi nghỉ ngơi một chút, an tâm dưỡng thần.” Tuy nói là thừa dịp loạn đào tẩu, nhưng sự tình thường thường sẽ biến hoá khôn lường, nàng phải nghỉ ngơi dưỡng sức, sau đó còn chuẩn bị đến yến tiệc.

Sau cơn mưa, những đám mây che phủ bầu trời tan hết, để lại bầu trời đêm quang đãng, ánh trăng phản chiếu sáng vằng vạc, trong cung điện đèn treo huy hoàng. Băng và Triệt cùng ngồi kiệu đi đến toà cung điện to và sáng nhất hoàng cung dự yến tiệc. Băng cố ý chọn trang sức và trang phục thật lộng lẫy nhưng không tới mức quá phô trương, thêm phấn son trang điểm vào kiến cho dung mạo vốn đã xuất chúng của nàng lại càng thêm toả sáng, kiều diễm vô cùng, một phần có lẽ do tuổi trẻ, một phần vốn do dung mạo đặc biệt của Nhược Nghiên, không vì mới sinh con mà quá mập mạp khó coi, kích thước cơ thể có tăng thêm chút nhưng không có hao tổn gì tới sự xinh đẹp của nàng, ngược lại có phần thêm thanh tao quý phái. Khi trước nàng đẹp trong mắt người khác là đơn thuần, nhưng nay lại có vẻ thành thục quyến rũ, thản nhiên cười cũng kiến cho lòng người ngây ngất….

Trái lại với nàng, Tào Triệt quần áo cũng không có quá là đặc trưng, ánh mắt tuấn lãng như trước, vẻ mặt hơi tái cũng không làm giảm đi sự phong tình của hắn, bộ dáng trong mắt người khác vẫn rất được. Hai người dắt tay bước trên cầu thang ngọc thạch, thái giám ngoài điện cao giọng báo :“Cẩn vương, Cẩn vương phi đến!”

Băng ngẩn ra, Cẩn vương phi? Là nói nàng sao? Tuy là diễn trò cho Nguyệt hoàng xem, nhưng nếu mà xưng hô như vậy rơi vào tai Hãn thì chẳng phải sự tình càng thêm phức tạp sao? Hơn nữa Cẩn vương cũng từng nói qua hắn đã rời bỏ vương vị, Nguyệt hoàng vì sao còn muốn xưng hô như vậy?

Chỉ đến khi vào trong đinẹ, hai người mới phát giác cung điện to như vậy ngoài trừ người ngồi cao cao tại thượng ở trên ra thì chỉ có bố trí ba cái bàn, trên bàn đặt sẵn trà bánh mĩ vị, Mộc Viễn Trạch ngồi ở một bàn, thấy họ tiến vào đứng dậy hành lễ:,“Vương gia, Vương phi.”

Băng không tự giác trên tay dùng sức, nàng thật sự không nghĩ nhìn thấy Diễm ở đây….

Tào Triệt nhẹ nắm một chút tay của nàng để trấn an, nhìn vào đối diện bà không có người liền hỏi Mộc Viễn Trạch:“Hoàng Thượng còn mời ai?”

Mộc Viễn Trạch lắc đầu tỏ vẻ không biết, hai người trao đổi âm thầm qua ánh mắt cái gì đó rồi âm thầm ngồi xuống.

Bên ngoài điện vang lên tiếng Nguyệt Hoàng cười nói:“Phong Kì, mời!”

“Hạo huynh khách khí.” Úy Phong Kì, cái tên kiến cho người ta nghe không thể quên được tuỳ ý cùng Nguyệt Hoàng tiến vào.

Diễm không thấy cái gì, nhưng Băng thì lạnh cả người, hoá ra Nguyệt hoàng mời khách nữa, mà kẻ đó không ai khác là Lan Hoàng Uý Phong Kỳ! Nàng từng chứng kiến Uý Phong Kỳ võ công không hề kém cỏi, là một nam nhân có khí phách và nham hiểm. Hắn từng gây ra chuyện gì nàng không quên, hắn thế nào mà lại đến dự yến của Nguyệt Hoàng, còn cùng với hoàng đế xưng hô huynh đệ? Nàng nhớ không lầm khi Hãn đoạt lại nàng trong tay Uý Phong Kỳ đã cùng với Lam Quốc ký hoà ước. Nhưng hôm nay Đại Cảnh và Nguyệt quốc sắp sảy ra chiến sự, hắn lại có mặt ở Nguyệt quốc, vậy chứng tỏ hắn đã phản bội giao ước với Hãn, Hãn có biết tin này hay không, có phòng bị hắn hay không? Nếu không khi Đại Cảnh và Nguyệt Quốc chiến sự sảy ra, Lan Quốc ở sau lưng cũng gây chiến nhất định sẽ trở tay không kịp……

Băng giương mắt hướng Tào Triệt nhìn lại, phát giác hắn đôi mắt u trầm, nhếch cánh môi biểu lộ trong lòng khó chịu, nàng khẽ hỏi:“Làm sao bây giờ?”

“Đừng hoảng hốt, chúng ta hành sự tùy theo hoàn cảnh.” Tào Kích trên mặt không biểu hiện nói.

Hắn trấn định tư thái làm cho Băng cũng cảm thấy an tâm, nói thật, nếu là luận tâm cơ cùng suy tính thì nàng cho rằng Cẩn vương tuyệt không thất bại trước bất kỳ kẻ nào, có hắn đấu với Nguyệt hoàng và Lan hoàng, thật sự không cần nàng lo lắng cái gì, nàng chỉ cần sắm vai một nữ tử suy yếu là tốt rồi, làm tất cả mọi người nghĩ nàng là một nữ nhân mảnh mai vô hại, khi cần mới có thể đánh thắng một cách bất ngờ!

Chỉ trong khoảng khắc, Vô Hạo cùng Úy Phong Kì đã vào điện, Nguyệt quốc thịnh hành màu đen, vì thế long bào phần lớn mà màu đen. Lan quốc thịnh hành màu tím, nên long bào phần lớn là màu tím. Uý Phong Kỳ diện Long bào màu tín càng chứng tỏ vẻ tà dị của hắn, trái lại Vô Hạo lại có khí phách đế vương, kiêm tốn phong độ nhìn vào dễ chịu hơn nhiều.

Điều làm nàng không thoải mái chính là người bên cạnh của Nguyệt hoàng, ái phi của hắn. Trải qua sự việc đã trao đổi với Triệt trước đó nàng có thể khẳng định nàng ta là ai! Nàng và Diễm có tình cảm, là đôi thanh mai trúc mã tương hợp, người chen ngang phá hai người bọn họ ngoài Thuỷ thì còn có ai nữa? Ngoài Diễm, nàng chỉ có một người tin tưởng khác đó chính là Thuỷ, các nàng không có bí mật gì là không nói, nghĩ đến cuối cùng nàng và Diễm đều bị huỷ hoại trong tay nàng ta mà giận. Nay nàng ta cũng đến thế giới này, còn giả mạo nàng, nàng ta và nàng biết hết bí mật của nhau nên Diễm có tin nàng ta cũng không có gì lạ…

“Tề Nhược Nghiên, vì sao nàng cũng ở nơi này?” Uý Phong Kỳ mang theo sự bất ngờ và hớn hở, ánh mắt thấy nàng liền loé lên: “Cẩn Vương cũng thế!” Nghe nói Tào Hãn sủng nàng sủng tột đỉnh, nửa tháng trước vừa sinh hạ một đôi long phượng song sinh, nàng không ở trong cung ở cữ, như thế nào cùng Cẩn vương lại đến Nguyệt quốc?

“Là trẫm mời hai vị tiến cung làm khách, như thế nào, Phong Kì biết Cẩn vương phi?” Vô Hạo hình như rất ngạc nhiên, hỏi chuyện Uý Phong Kỳ.

“Cẩn vương phi?” Úy Phong Kì khó nén giật mình ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tào Triệt rồi lại nhìn lại Băng. Nàng vốn là con gái tội thần được sắc phong hoàng hậu, Tào Hãn lại là sủng ái nàng như thế, vì sao Vô Hạo lại nói nàng là Cẩn vương phi?

Vô Hạo cười nói:“Không sai, nay nàng đã không phải hoàng hậu của Cảnh quốc hoàng hậu mà là ái thê của Cẩn vương, về phần tương lai có thể trở thành Hoàng hậu nữa không, cái này còn phải xem ý tứ Cẩn vương.”

“Hoàng Thượng, ta đã từng nói là không màng tới vương vị nữa, ta nay không phải là Vương gia, nàng tự nhiên cũng không phải Vương phi gì.” Tào Triệt cứng nhắc nói, khoé mắt nhìn Vô Hạo khẳng định.

“Đúng vậy, ta đối ngôi vị hoàng hậu vị cũng không hứng thú, thầm nghĩ nếu làm một thường dân bình thường thì an ổn sống từng ngày không phải hạnh phúc hơn sao.” Băng thản nhiên bày tỏ lập trường, sao hắn lại nghĩ đến việc Tào Triệt có hứng thú với ngôi vị Hoàng đế mà nói, coi như ván cờ này hắn tính sai một bước lớn rồi.

“Bình thản an ổn qua ngày?” Úy Phong Kì trầm thấp nở nụ cười,“Hắn không có vương vị thì sao có thể cho nàng an ổn sống qua ngày?”

“Cái này không kiến ngươi phải quan tâm.” Tào Triệt đối với Úy Phong Kì không khách khí nói.

“Ngươi làm không được chuyện, thì cần gì để kẻ khác đến đại lao.” Úy Phong Kì cao cao ngẩng đầu đáp trả, không khách sáo. Hắn tưởng mình vẫn là thái tử Uý Phong Kỳ vô dụng trước đây đến Cảnh Quốc nhờ cậy sao?

“Trên đời không có chuyện gì mà ta không làm được, không cần biết kẻ nào đến đại lao cho ta, không phải hoàng cung ta cuối cùng cũng giải quyết xong hết sao?” Tào Triệt ánh mắt u ám, là hắn đánh giá sai Úy Phong Kì, nên mới dùng hắn đi bắt có nàng, đây chính là mầm tai vạ, vào lúc đó tình thế bắt buộc kiến hắn không thể không làm thế, kẻ ngoài sao có thể hiểu được. Uý Phong Kì mặt hơi đổi sắc, ánh mắt như hàn băng toả ra sát khí nhưng cố nén quay mặt vào chính điện.

Vô Hạo biết tình thế không ổn, liền ra vẻ giảng hoà nói:“Hai vị không cần tổn thương hòa khí, tối nay mở tiệc chiêu đãi chư vì đầu tiên là ăn mừng ái phi trẫm khỏi bệnh, hai là tẩy trần cho Phong Kỳ, ba là cung bàn đại kế…”

“Hoàng Thượng, các người bàn đại kế chỉ sợ là ta không nên tham dự…” Tào Triệt trả lời dứt khoát, ánh mắt không rời khỏi Uý Phong Kỳ.

“Cẩn vương nói vậy hãy còn quá sớm, việc này trước hết không nói tới, mọi người không ngại cùng buông thành kiến, ngồi xuống uống uống rượu thế nào?

“Được!” Tào Triệt như nể mặt Vô Hạo gật đầu. Mục đích của Vô Hạo là gì hắn đương nhiên biết quá rõ, nhưng không có cơ hội đào tẩu, nên hắn cùng họ lá mặt lá trái một phen, không cần quá kích.

Băng nhẹ nhàng lôi ống tay áo của hắn,“Làm sao vậy? Vừa rồi không giống con người của ngươi chút nào?” Cẩn Vương luôn bình tĩnh, không bao giờ tỏ thái độ tức giận như thế với ai bao giờ, thật sự là làm cho nàng giật mình.

Tào Triệt thuận kéo nàng qua người hắn, tay phải nhẹ nhàng viết ra một chữ, sau đó nâng chén lên mời rượu Vô Hạo, mọi người cũng giơ lên chén.

Băng ngẩn người, Cẩn vương vừa mới viết chữ là “Kinh” —-Nhược Kinh, Tề Nhược Kinh! Nàng hít vào một hơi, nâng mắt nhìn vào nữ nhân bên cạnh Vô Hạo, nàng là tỷ tỷ Nhược Nghiên, trong ngày đại hôn mất tích Tề Nhược Kinh! Tính đến nay, nàng mất tích đã hơn sáu năm, khó trách không ai tìm thấy nàng, nàng vì sao lại trở thành ái phi của hoàng đế đối địch?

Nàng nhớ tới ngày mình cùng Nhược Nghiên tồn tại trong một cơ thể, chỉ vì Tề Lệ chết mà nàng bị kích thích quá độ mới tan biến theo. Nếu Tề Lệ không chết thì Nhược Nghiên có lẽ sẽ không biến mất. Như vậy Diễm và Thuỷ vào thế giới này với nàng không giống nhau chăng? Diễm còn thừa kế được chút tri thức của Mộc Viễn Trạch, trở thành thần y, vậy Mộc Viễn Trạch thật sự đang ở đâu? Thân là con gái Tề Lệ, nàng nhất định không cam tâm tình nguyện thành phi tử Nguyệt hoàng, Thuỷ nhất định là nguyên nhân kiến nàng ấy có thân phận như giờ, vậy Tề Nhược Kinh thật giờ ở đâu?

Vô Hạo vỗ tay hiệu lệnh, mấy cô nương yểu điệu y phục rực rỡ tiến vào bên trong điện bắt đầu múa theo nhạc vang lên, lúc thì di chuyển chậm, lúc thì linh hoạt, lúc thì quyến rũ, điệu múa đúng là thu hút lòng người chứng tỏ kỹ thuật múa không phải là luyện ngày một ngày hai mà có thể múa được, không chê được chỗ nào không đẹp.

Vũ nữ ca hát vừa lui, nhạc cũng tạm nghỉ, Vô Hạo cười hỏi Úy Phong Kì,“Phong kì, các nàng vừa nãy ngươi nhìn trúng ai thì tối nay liền thưởng cho ngươi để hầu hạ!” Vô Hạo vốn biết hắn yêu sắc đẹp, mà các cô vũ nữ này tư sắc đều không phải là thường, tất nhiên hắn sẽ chọn được một ai đó.

“Đa tạ Hạo huynh.” Úy Phong Kì trong miệng nói lời cảm tạ, nhưng mà vẻ mặt lại thể hiện hình như không có hứng thì, ánh mắt hắn hình như cứ nhìn về phía Băng không chớp.

Băng lạnh lùng nghĩ thầm, tất cả là tại hắn. Nếu lần đó hắn không vào cung bắt cóc nàng gây náo loạn thì không chọc giận Hãn. Đã vậy hắn còn để lại bức thư tình nơi gối của nàng, làm Hãn sinh hiểu lầm với nàng, gián tiếp hại chết Nhược Nghiên, thiếu chút nữa kiến nàng không tỉnh lại được. Hắn và Cẩn Vương nói chung cũng là cùng một giuộc, tuy bên ngoài thì với Cẩn Vương khắc khẩu, hận không thể giết nhau được, bên kia lại ra vẻ hoà khí với Nguyệt Hoàng, đúng là một tên hai mặt.

Úy Phong Kì chính là một kẻ tiểu nhân, hắn một mặt ký minh ước với Hãn, một bên lại thân thiết với Nguyệt Hoàng, rõ ràng là muốn Đại Cảnh và Nguyệt quốc giao tranh, đứng giữa là ngư ông đắc lợi, trên đời có chuyện dễ dàng như thế cho hắn sao?

Có thể đi lên ngôi vị Hoàng đế thì hắn tuyệt đối là một kẻ rất khôn khéo, tàn nhẫn, hành động kín đáo không tin bất kỳ kẻ nào, chỉ biết đến chính mình mà không quan tâm đến lợi ích quốc gia! Nàng chờ nhất định có ngày hắn nhận lấy bại vong!

“Hoàng Thượng, trong phòng thảo dân còn luyện thuốc cho nương nương, đã đến thời điểm mấu chốt, phải đi kiểm tra lại không thì cháy mất hết thuốc….”Mộc Viễn Trạch đứng dậy nói.

“Được, Mộc thần y cứ tự nhiên.” Vô Hạo đối với Mộc Viễn Trạch rất tin tưởng.

“Nương nương bệnh vừa mới thuyên giảm, không nên quá mệt nhọc, phải ngủ sớm một chút!” Trước khi đi Mộc Viễn Trạch quay lại giặn dò.

Băng đánh giá Diễm nhất định rời yến tiệc là muốn hành động, chỉ chờ Tề Nhược Kinh hay chính là Thuỷ cùng rời điện thì thời cơ đào tẩu của họ đã đến.

“Băng, nàng có mệt không?” Vô Hạo ân cần hỏi nữ nhân bên cạnh, không biết vì sao, cảm thấy tối nay nàng càng thêm kiều diễm hơn với mọi ngày muôn phàn, cảm xúc vì thế cũng vui vẻ.

“Khụ khụ…… Khụ……” Băng đang ở uống nước, nghe thấy Vô Hạo gọi ái phi hắn như vậy không khỏi giật mình, “Băng”, , hắn kêu nàng ta là Băng.

Tình yêu có thể kiến con người ta mù quáng đến mức độ này? Một nữ nhân thông minh và quyết đoán tĩnh lặng như Thuỷ sao có thể làm chuyện vớ vẩn đến vậy, nàng ta giả mạo nàng! Nhưng mà phương pháp này của nàng ta đúng là hữu hiệu, Diễm như vậy liền tiếp cận nàng, sau đó ngây ngốc rơi vào cạm bẫy của nàng…

Tào Triệt một mặt vỗ nhẹ lưng của nàng, một mặt đưa tới một ly nước khác nhỏ, để nàng uống vào khỏi sặc, nhất định hắn đã đoán trước được việc này, ái phi của Nguyệt Hoàng không phải là Tề Nhược Kinh mà là Thuỷ.

“Hoàng Thượng, thiếp không cảm thấy mệt!”Thủy mềm mại cười, vừa cười ung dung nhìn về phía Băng:,“Muội muội vì sao vẫn vụng trộm nhìn ta?”

“Tỷ tỷ…… Tỷ tỷ…… Người có phải tỷ tỷ của ta?” Băng nhất định khẳng định.

“Nghiên nhi! Nương nương tuy rằng nhìn có vài phần giống tỷ tỷ nàng, nhưng nhất định không phải.” Tào Triệt hướn về phía Vô Hạo giải thích:“Hoàng Thượng, tỷ tỷ Nghiên nhi nhiều năm trước mất tích, vẫn chưa tìm được, nương nương diện mạo với tỷ tỷ của nàng ấy có chút giống nhau, cho nên thất thố.”

“Hử? là chuyện vài năm trước.” Vô Hạo chỉ là thuận miệng hỏi, bởi các nàng đều là mĩ nữ, nhưng mà không giống nhau về diện mạo nên không khỏi cảm thấy lạ.

“Ước chừng là sáu bảy năm trước.”

Vô Hạo không nói lời nào, nghĩ đến chuyện trước đây. Hắn gặp Băng vào ba năm trước, khi gió mùa thu vàng thổi khiến cát trên xa mạc bay ngập trời. Hắn trên đường luyện binh trở về thì thấy xa xa có một bóng người như u hồn đi lạc, một thân đơn bạc không chút sinh lực, cảm giác gió trên xa mạc có thể thổi bay được nàng. Không biết lúc ấy cái gì xui kiến hắn liền phi ngựa đến gần, không nghĩ ngợi kéo khăn che mặt của nàng, ấn tượng không bao giờ hắn quên chính là dung nhan tuyệt mĩ của nàng sau lớp vải che ấy….

Hắn là đế vương, từ nhỏ tự lập có chí lớn đó là thống nhất thiên hạ, hắn một mình bước từng bước một đến với giấc mộng đó. Nữ nhân trong mắt hắn chỉ là công cụ để sinh con nối dõi tổ tông, nên hắn không nghĩ sẽ xuất hiện nữ nhân như vậy trong đời hắn, kiến cho lòng hắn bị kích thích. Ánh mắt lạnh lùng của nàng kiến hắn không kìm lòng muốn tìm hiểu con người nàng, thần thái yếu đuối nhu nhược kiến hắn muốn được giang tay che trở cho nàng….

“Ngươi tên là gì?” Lần đầu tiên vì một nữ nhân mà tâm động nên hắn không biết phải làm sao, không biết che dấu nội tâm, trước mặt nàng thất thố.

Nàng cũng không nói lời nào, đoạt lại cái khăn che mặt, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn hắn lướt qua rồi xoay người rời đi, không coi hắn ra gì.

Không thể để cho nàng đi! Lúc ấy trong đầu hắn chỉ có ý niệm duy nhất này, nếu mà buông tha nàng, cuộc đời không nữ nhân nào có thể kiến hắn động tâm được lần nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.