Chí Tôn Phế Hậu

Chương 73: Chương 73: chương 73




“Tuân chỉ.”

Vốn tưởng rằng Lâm Diễm lần này đi có thể mang kết quả trở về, một khi có trong tay hoả pháo thì tường thành dù có vững chắc đến thế nào cũng có thể đánh đổ, ai ngờ hai ngày sau Lâm Diễm trở về quân doanh với bàn tay trắng, không những thế trên người còn có cả thương tích.

“Thủy Thủy sơn trang vì sao không chịu bán ra đạn hoả pháo?” Tào Hãn mâu trung tức giận hỏi. Thủy Thủy sơn trang đối với bọn họ thần bí đã không nói, đến cả làm việc cũng cổ quái dị thường. Lần trước sau khi giao dịch xong còn đưa cho bọn họ một tấm thiệp hồng và nói chỉ cần nơi nào có thành trì thì cứ cầm tấm thiệp hồng này ra là có người đến tiếp đón, có thể nói Thuỷ Thuỷ sơn trang này thế lực nhất định không nhỏ. Nhưng lần này không những nâng giá đạn lên gấp đôi mà khi cho người đi tìm bọn họ mua đạn thì lại đổi ý không bán. Bọn họ không bán đạn thì thôi nhưng lại còn đả thương người, thật sự là quá kiêu ngạo….

“Thần không biết, thần làm việc bất lực, mong Hoàng thượng trị tội!” Lâm Diễm cúi đầu ho nhẹ tạ tội, hắn cảm thấy lồng ngực mình khí huyết cứ cuồn cuộn trào ngược lên, không ngờ một trưởng nhẹ thôi mà lại có uy lực như vậy, chỉ tự trách mình lúc ấy khinh thường, tùy tiện ra tay không những không chiếm được lợi thế mà ngược lại còn bị thương…

“Không trách ngươi, trước tiên phải lo tĩnh dưỡng đi đã!” Tào Hãn đăm chiêm lệnh bảo Lâm Diễm lui ra.

Theo như lần trước nói Thuỷ Thuỷ sơn trang nâng giá đạn lên là vì họ muốn cầu lợi, nhưng dù sao may mà họ cũng không đem hoả pháo bán cho Lan quốc, có thể thấy bọn họ làm việc có chữ tín. Nhưng vì sao lần này Lâm Diễm tới cửa mua đạn lại bị họ cự tuyệt như vậy? Bọn họ cũng không nói nâng thêm giá mà nói là không bán, không biết là trong đó có ẩn tình gì không?

“Hoàng Thượng, Băng nhi tiểu thư ở bên ngoài trướng chờ!” Lộ Tam ở bên ngoài trướng nói vọng vào thông báo.

“Vào đi.” Tào Hãn run sợ chút, từ buổi chiều không vui đó đây là lần đầu nàng chủ động đến đây tìm hắn! Ngày thường làm việc gì hắn cũng có thể thản nhiên không lo lắng, nhưng chỉ trong giây lát nhìn thấy nàng là tự nhiên không khống chế được bản thân mình thay đổi cách cư sử, trong còn mắt luôn quanh quẩn bất an gì đó….

“Hoàng Thượng, Băng nhi tiểu thư lại đi rồi……”

“Thôi, tùy nàng đi……”

————————————

Tần Chư là cách kinh thành Nam An một thành trì, nơi này phồn hoa náo nhiệt không kém gì kinh thành Nam An, Vân Sơ các của thành Tần Chư là một tửa lầu bạc nhất nơi đây với cảnh vật hoa lệ, mỹ nữ hàng đàn, rượu ngon, thức ăn quý hiếm không nơi nào là không có, thật là nơi tiên cảnh chốn nhân gian, Không biết bao nhiêu tài tử phong lưu, anh hào trong giang hồ, quan lại chức sắc đến nơi này mua vui mà quên cả trời đất, quên hết sự đời không muốn rời xa.

Chủ thành Tần Chư là một tên nhát như chuộ, ngày đó vừa mới thấy đại quân Cảnh quốc tiến đến gần đã hồn phi phách tán, không có chống cự gì hết ngang nhiên mở cổng thành nghênh đón đại quân vào. Tuy là chiến loạn nhưng đại quân Đại Cảnh kỷ luật nghiêm minh, không cho phép được bắt bớ người vô tội cướp của hà hiếp dân chúng nên rất được lòng dân nơi này. Sau đó Tào Hãn cho năm ngàn binh lính ở lại tiếp quản công việc trong thành còn đại quân lại tiếp tục rời thành đi tấn công về phía kinh đô nên thành Tần Chư hầu như không có thay đổi gì nhiều.

Dù là như thế, nhưng đây vẫn là thời kỳ chiến loạn, Vân Sơ Các vì thế mà cũng bình lặng hắn trước rất nhiều, không còn náo nhiệt như lúc đất nước hoà bình.

Bên trong Vân Sơ các, trên bàn đá bày rất nhiều món ăn tinh sảo, hai gã nam tử ngồi hai bên, lẳng lặng không nói, chỉ chăm chú nghe một nữ tử tuyệt sắc tên Hồng Y uyển chuyển lướt từng ngón tay trên phím đàn.

Chén rượu lạnh đưa lên miệng đã làm say lòng người, gia nhân lại ở bên đàn một khúc nhạc khi thì tan thương, khi thì phập phồng lay động, tiết tấu lúc nhanh lúc chậm như mưa đánh vào tán lá, như châu ngọc rơi trên cát, lượn lờ như khóc như than, lúc lại thanh thuý tăng dần lên. Lúc đang cao trào thì tiếng đàn liền im bặt kiến lòng người nào đang có hứng thưởng thức liền theo đó mà mất hết cảm xúc.

“Hồng Y, vì sao không đàn hết khúc nhạc?” Quỷ Quái âm thầm cắn răng hỏi, Hồng Y này thật là biết làm người ta mất hứng, ngồi nghe cả buổi đến đoạn hay nhất lại không đàn tiếp, thật sự là đáng giận!

“Nhiều ngày như vậy rồi mà chủ tử vẫn chưa có tin tức gì, hai vị vẫn có tâm trạng ngồi nghe Hồng Y đàn sao, không biết là hai vị nghĩ gì nữa?” Hồng Y cười ảm đạm, cầm lấy khăn tay đi đến ngồi trước bàn đá, ánh mắt dò xét không cam lòng nhìn vào Quỷ Quái, rồi sau đó lại bình tĩnh nhìn sang bên Yêu Quái cũng không thấy có động tĩnh gì. Hồng Y mày liễu nhíu lại, lời nói sắc bén: “Chớ không phải là có người biết chủ tử đang ở đâu nhưng mà không nói để cho chúng ta mấy ngày vì an nguy chủ tử là lo lắng sao?”

“Không biết ôm suy nghĩ gì trong lòng là hắn, muốn tới đó trách thì trách hắn, ta cũng như ngươi ngày ngày đều mong chủ tử sớm trở về!” Yêu Quái biết lời nói của Hồng Y là có ý gì, rầu rĩ đứng lên không có hứng thú muốn tiếp tục ngồi đây nói chuyện qua lại.

“Các ngươi cứ yên tâm đi, rất nhanh chủ tử sẽ xuất hiện, rất nhanh!” Yêu Quái mỉm cười uống nốt chém rượu vào miệng, bộ dạng vô cùng tự tin nói. Lâm Diễm bị cự tuyệt trở về đã được hai ngày, hắn có nhiệm vụ đi mua đạn hoả pháo cho Đại Cảnh, nếu muốn buộc người nào đó xuất hiện mà hắn không biết đã phải nghe Quỷ Quái lải nhải không biết bao lần….

“Ngươi dựa vào cái gì là nói thế?” Hồng Y không tin vào lời hắn hỏi lại.

“Ta liệu sự như thần a!” Yêu Quái không lớn đứng đắn vui đùa nói.

Hồng Y ánh mắt xinh đẹp lay động, đột nhiên nhớ tới sự tình hai ngày trước, Yêu Quái một chưởng đánh thương tướng quân Cảnh quốc, trong mắt chợt loé kim quang nói: “Chẳng lẽ chủ tử đang ở trong trận?” Ngẫm lại lại khả năng đó không lớn, chủ tử làm sao có thể theo đại quân Cảnh quốc đi đánh Lan Quốc?

Ai ngờ Yêu Quái lại đạm cười không nói, hình như là đã thừa nhận.

Hồng Y vì thái độ của hắn mà kinh hãi, thất thanh hỏi:“Chủ tử vì sao phải……”

“Hồng Y, không nên hỏi thì tốt nhất là không hỏi, tuy nói là có ý tốt, nhưng mà có người sẽ không thích, có phải không?” Yêu Quái nhẹ nhàng nói một câu chặn câu hỏi của Hồng Y định đặt ra chất vấn hắn.

Hồng Y miễn cưỡng cười,“Vâng, Hồng Y không nên hỏi nhiều.” Lăn lộn chốn hồng trần hơn mười năm, khi mới vào Minh Tinh lâu nàng chỉ là tiểu cô nương không hiểu chuyện, đối với năm tháng lạnh như băng đã cho sự nhẹ dạ cả tin và ngây thơ của nàng năm nào biến mất tăm, thay vào đó là sự từng trải, nói ít hiểu nhiều. Nếu trong Minh Tinh lâu mà lắm miệng nhiều lời là điều vô cùng tối kỵ, không nói là sẽ bị phạt nặng….

Quỷ Quái cũng không để ý đến bộ dạng Yêu Quái nói gì chỉ nhíu mày nói thêm vào: “Từ trước đến nay chủ tử có việc gì cũng cùng ngươi thương lượng trước tiên, lần này ngươi lại không biết tin tức gì sao?”

“Chủ tử……” Hồng Y quay ra ngay ra bên ngoài nhìn dưới đường người người qua lại, bỗng nhiên đập vào mắt nàng là bóng một thiếu niên áo trắng cưỡi một con tuấn mã đang đi tới Vân Sơ các, người đó không phải là chủ tử thì còn có thể là ai?

“Thật sự là chủ tử!” Quỷ Quái ghé mắt nhìn qua, nhìn vào Yêu Quái còn đang đăm chiêu hớn hỏ nói:“Ngươi thật sự là liệu sự như thần!”

“A, nói đến là đến, nhưng không ngờ đến nhanh như vậy!” Yêu Quái khẽ cười nói. Tính thì có lẽ vài ngày nữa chủ tử mới đến, không ngờ mới có hai ngày mà đã xuất hiện, nhất định mà rất bất bình nên mới chạy về đây nhanh như vậy!

Ba người đứng dậy đón chào, sắc mặt khác nhau, Băng bước nhanh vào đình, mặt trầm như nước, thản nhiên quét mắt liếc nhìn ba người một hồi nói: “Các ngươi thật sự là biết thưởng thức, Yêu Quái ở lại!”

“Hồng Y, chúng ta đi nơi khác uống rượu đi, chủ tử cùng với tâm phúc còn phải mật đàm, chúng ta không tiện xen vào!” Quỷ Quái biết sự tình liền săn đón đưa Hồng Y đi nơi khác.

“Đi đi đi! Lúc các cùng các ngươi nói chuyện!” Băng liếc mắt bảo hai người đó ra ngoài, sau khi thấy bóng hai người đó đi xa mới ngồi xuống, xoa xoa đùi mình, ngồi trên ngựa lâu như vậy không tránh khỏi có chút khó chịu.

Thấy Yêu Quái cứ đứng đó cười không có nói gì, Băngtrừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, bất đắc dĩ nói:“ Các ngươi là gì vậy! Lúc ta đi ta đã nói là ngươi và Quỷ Quái tiếp nhận cai quản Tân Sinh Các, việc như vậy không mừng sao?” Hắn dám không bán hoả pháo, chính là muốn ép nàng xuất hiện đây mà! Thật không ngờ Yêu Quái dám lấy việc này ra ngáng chân nàng.

“Tân Sinh Các là người một tay tạo nên, người thật sự có thể bỏ lại như vậy sao?”

Băng vỗ trán mình một cái, nói“ Trời ại, có cái gì mà không bỏ được? Ta chả nhẽ phải chết già ở Tân Sinh Các sao? Ban đầu tiếp nhận Minh Tinh lâu cũng không phải là ý nguyện của ta, càng không muốn làm các ngươi vì chuyện quá khứ mà bị liên luỵ. Tân Sinh Các tạo thành vốn là giả, ta chỉ muốn mọi người có cuộc sống mới yên lành, không cần đi giết người để kiếm kế sinh nhai mà thôi. Và ta đã làm được, hiện tại mọi chuyện của Tân Sinh Các đã đi vào quỹ đạo, các ngươi mỗi người đều có thể có một cuộc sống an nhàn, việc ra đi của ta đối với Tân Sinh Các mà nói không quan trọng, ngươi cần gì phải ép ta trở về? Tốt hơn hết là ngươi đem số hoả pháo còn lại bán đi, lưu lại cũng không dùng, nói không chừng nhân cơ hội này còn kiếm được món hời lớn!

“Người đi rồi, đó là cách nó của người, ta làm sao có thể đưa mọi người đi vào quỹ đạo đây? Bọn họ mỗi ngày đều đến hỏi ta chủ tử đang ở nơi nào, người nảo ta trả lời với họ thế nào?” Nàng thật sự là người đã cầm được thì cũng buông được, nhưng mà đáng tiếc không phải ai cũng có thể làm được như vậy, nàng với bọn họ chính mà máu thịt, nàng nói đi thì đi, không quan tâm gì đến sự tình khác, hắn cũng không có khả năng ngăn cản, nhưng mà nếu những người khác trong Tân Sinh các biết được sự tình nàng muốn đi dễ dàng thế sao?

“Đã nói là ta chết, mất tích, bị người ngoài hành tinh nào đó bắt cóc, tuỳ tiện lấy một cái cớ gì đó là được, ngươi muốn nói sao thì nói, dù sao đừng bao giờ hy vọng ta trở về làm chủ tử của các ngươi là được.” Băng không kiên nhẫn hét lên.

“Người ngoài hành tinh là người nào?”

“Ách, gười ngoài hành tinh là một cái tên chỉ người từ trên trời xuống bắt cóc người nào đó đi và không bao giờ trở về được nữa…” Nàng thật sự vì giận là lại nói bừa rồi, Băng sau đó chuyển đề tài: “Không nói vòng vo nữa, mau cho người chuẩn bị đạn hoả pháo đưa đến tiền tuyến đi, càng nhanh càng tốt, như vậy đi! Ta đi đây.” Nhìn ra Yêu Quái cũng không cố ý muốn giữ nàng lại Băng nhất thời có cảm giác không an tâm.

“Đợi chút, ta xem người hình như là có chuyện gì đó,chẳng lẽ là Hoàng Thượng không chịu thừa nhận người?” Yêu Quái tự đoán, nhưng mà hắn cũng không dám chắc vào khả năng đó, sau đó liền tự mình lắc đầu.

Nàng vốn là Hoàng hậu sau khi đầu thai lại muốn đi tìm hắn, nghĩ trăm phương ngàn kế giúp Hoàng đế thảo phạt Lan Quốc thuận lợi, năm đó đem Minh Tinh lâu chuyển thành Tân Sinh Các chỉ sợ cũng có một phần tâm tư bên trong đi! Nhưng mà thời gian vừa qua nếu nàng được ở bên Hoàng đế thì đáng lẽ ra bộ dạng phải vui mừng mới phải, nhưng sao hắn lại cảm thấy nơi nàng là sự âu sầu không vui? tưởng Hoàng đế khi nhìn thấy nàng sẽ mừng rỡ như điên mới phải, hay là có chuyên gì đó phát sinh rồi?

“Chuyện đó với hắn không quan hệ, chỉ là trong lòng ta cảm thấy không được tự nhiên mà thôi.”Băng không muốn nhiều lời, dù sao Yêu Quái đối với chuyện của nàng cũng là người ngoài cuộc, sự tình ra sao hắn mới chỉ hiểu có một nửa mà thôi.

“Mọi việc không cần để tâm thì tốt nhất để nó một bên, không cần làm khổ chính mình.” Là lời khuyên cũng là lời chia tay, năm năm ở chung, hoạn nạn có nhau, hắn không chỉ là thuộc hạ mà còn là thầy của nàng, biết chuyện nàng rời đi là chuyện không thể tránh khỏi, chỉ hy vọng nàng có một tương lai tốt đẹp. Đến lúc nàng cần đi hắn tự nhiên sẽ không ngăn cản, sở dĩ lần này muốn bức nàng ra mặt là muốn có một lần từ biệt với nàng chính thức mà thôi.

“Ta sẽ mau chóng đem đạn đưa đến,không lấy một xu, coi như quà tặng cho người!”

“Yêu Quái, cám ơn……” Hốc mắt hơi hơi nóng lên, Băng cảm đọng không nói nên lời, miễn cưỡng nhịn không cho mình khóc, liền đứng dậy cáo biệt rồi đi.

“Là chúng ta nên cám ơn người mới phải…..” thấy bóng dáng Băng rời đi, Yêu Quái mỉn cười nhìn nàng thất thần, đến tận khi có người đến đẩy mạnh hắn một cái hắn mới tỉnh lại, thấy người đẩy hắn là Quỷ Quái với sắc mặt hình như rất tức giận.

“Chủ tử đâu?”

“Bị người ngoài hành tinh bắt đi rồi, rốt cuộc không về được.”

“Cái gì mà người ngoài hành tinh, ta chưa bao giờ nghe nói qua! Ngươi bảo vệ chủ tử bất lực,theo quy định của lâu nên…”

“Nay làm gì còn cái gọi là quy định của lâu…. Chủ tử nói, sau này Tân Sinh Các đều do ta và ngươi cùng nhau cai quản, hiện tại không còn gì nữa, ngươi không cần để ý đến ta, đi uống rượu đi, ta phải đi làm một số chuyện mà chủ tử giao phó đã!” Yêu Quái một cái lắc mình tránh thoát Quỷ Quái lủi nhanh ra khỏ Vân Sơ Các.

“Ngươi lại cùng chủ tử ngầm làm trò gì? Ngươi đứng lại nói rõ ràng cho ta! Hừ…”

Trên đường trở về, Băng chỉ tập chung đi thật nhanh sao cho đến khi trời hừng đông là có thể trở về doanh trại.

Bên trong doanh trại Triệt cũng nghĩ mọi biện pháp để chuẩn bị cho sự vắng mặt của nàng, hắn nói nàng bị ốm không thể gặp gió, thức ăn thì Triệt đều tự tay mình hằng ngày đem vào bên trong trướng, bất luận là ai cũng không được phép vào. Hãn cũng vì lo lắng cho bệnh tình của nàng mà khẩn trương không ít, hẳn là hắn thấy áy náy lần đó không gặp mặt nàng.

Vào lúc ban đêm thừa dịp mọi người không chú ý Băng liền rời doanh trại đến Tần Chư, nếu hừng đông có thể về trướng thần không biết quỷ không hay thì tốt. Trong lòng Băng không ngừng cảm ơn Yêu Quái không có làm khó nàng, nếu thuận lợi thì không lâu nữa hắn sẽ cho người đem đạn hoả pháo đến doanh trại, đến lúc đó công thành Nam An không còn khó khăn gì hết! Nam An, Nam An, cái này phải gọi là “Gian nan” thì mới đúng.

Thuận lợi lẻn vào trong doanh trại, Băng cẩn thận né tránh không cho đám lính canh phát hiện ra mình, sau đó nén lút đi về phía trướng của mình. Vừa đi vừa thận trọng, vì đến Chư Thành mà nàng phải thay trang phục, trở về quá vội cũng chưa có kịp thay đi, nếu mà ai đó phát hiện ra có người lẻn vào trong doanh trại không chừng sẽ nói Thuỷ Thuỷ sơn trang đêm hôm vào quân doanh có ý đồ bất chính, nói không chừng nàng chưa kịp mở miệng giải thích thì đã bị loạn đao chém chết tại chỗ….

Băng tránh ở chỗ tối, đợi cho một đội lính tuần đi qua mới vén rèm đ vào cửa sổ trướng, vừa định đi vào thì phát hiện trong trướng của nàng có gì không ổn, hình như là có người!

Nội trướng có người! Hơn nữa không phải là một người!

Băng cảm giác không ổn, vừa muốn bước trở lại thì thấy bên tai tiếng gió vụt qua, hiển nhiên là có người xẹt đến bên cạnh nàng, chặn trước mặt nàng không cho nàng đường lui….

“Thắp đèn.”

Âm thanh ra lệnh trầm thấp truyền đến tai, Băng cả người đều run lên, rung mình cả người đều nổi da gà.

Là Hãn! Vì sao Hãn ở trong nội trướng của nàng….

Ánh lửa chợt lóe, đèn bị đốt lên, ánh mắt không kịp thời thích ứng với ánh sáng bất ngờ trong nội trướng sáng bừng lên nên tất cả đều đập vào mắt Băng sáng vằng vặc, Tào Hãn đang ngồi vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng, Triệt đứng ở bên phải hắn, mà người đứng sát sườn nàng nhất chặn không cho nàng đường lui không ai khác chính là Tô Trản, xem ra chuyện nàng giả bệnh đã bị phát hiện….

Nếu đã như vậy, cúng không cần bày trận lớn như bày yến tiệc như vậy chờ nàng chứ?

“Ngươi là ai?” Tào Hãn trên mặt kinh ngạc lớn tiếng quát hỏi.

Chạng vạng hắn không để ý đến sự ngăn cản lạ thường của Triệt Nhi nhất quyết tiến vào trong trướng xem tình hình của Băng Nhi, nhưng đến khi vào bên trong trướng lại không có lấy một bóng người, ép trên hỏi dưới, Triệt Nhi mới nói thật là Băng Nhi căn bản không bị bệnh. Chính là trong lòng phiền muộn mượn cớ đó trốn ra ngoài doanh trại đi giải sầu. Băng Nhi tính tình vốn luôn tuỳ hứng lên hắn cũng không để ý, nhưng đến chiều tối đợi không thấy nàng quay về, trong lòng hắn lo lắng bất an, một mặt phái người ra ngoài doanh trại tìm, một mặt ở trong trướng chờ nàng, ai ngờ người đi ra ngoài tới giờ vẫn chưa có tin tức thì tới đêm lại có kẻ lạ mặt lẻn vào trong doanh trại qua đường cửa sổ. Vốn tưởng là Băng Nhi trở về, ai ngờ người đi vào lại là một thiếu niên xa lạ bộ dạng tuấn mã!

Thiếu niên đó mới quay đầu trong chớp mắt Hãn thấy Tô Trản bộ mặt nhất thời chấn động, hắn tưởng là đêm khuya có người đến hành thích Hoàng thượng nên tay nhanh chóng ra chưởng đánh về người đó…

Băng đang tìm biện pháp gì để che giấu sự việc bỏ đại doanh đi mà không làm cho Tào Hãn và Tô Trản sinh hoài nghi, nhưng do không dự tính được sự bất ngờ này nên đến khi muốn chạy cũng đã muộn, hai vai bị đại chưởn của Tô Trản giữ chặt, huyệt đạo bị chế ngự lập tức không thể động đậy.

Nàng chậm rãi muốn nói cái gì đó nhưng Triệt đối với nàng ra hiệu lắc đầu, ý muốn bảo nàng không bất đắc dĩ thì không nên nói ra.

Nhưng mà nàng thật sự không thể làm thế, cho dù là muốn nói thì cũng chỉ bản thân nàng mới có thể nói mà thôi. Nếu mà Hãn biết nàng chính là trang chủ của Thuỷ Thuỷ sơn trang thì không biết hắn sẽ phản ứng thế nào, nếu mà hắn tức giận giáng tội xuống thì chỉ có nàng mới gánh vác được, không thể để Triệt bị liên luỵ vào, hắn chỉ cần làm bộ không biết là tốt rồi…..

“Hoàng Thượng, người này chính là trang chủ của Thủy Thủy sơn trang!” Tô Trản trực tiếp chỉ tay vào người Băng nói rõ thân phận của nàng. Sau đó quay ra quát lớn:“Thấy Hoàng Thượng, còn không quỳ xuống!” Tô Trản ra thêm lực áp vào người Băng ép nàng phải quỳ xuống.

“Hả?” Tào Hãn nghe vậy càng kinh ngạc hơn, ánh mắt nhìn Băng dánh giá mỗi lúc một sắc bén, trong lời nói phát ra mang hàn ý đe doạ: “Trang chủ đêm khuya đến thăm không biết là có chuyện gì? Hình như không phải là muốn đàm thoại bình thường với quân ta?” Tô Trản nói không sai, người này quả thật là tuấn dật xuất thần, nhưng mà nếu hắn đã cự tuyệt Vân Sở thì sao đêm hôm lại lẻn vào trong doanh trại của Băng Nhi?

Băng cần nhắc từng lời trong đầu, không còn biện pháp nào khác chỉ có thể mạnh miệng nói: “Đúng là đến đàm thoại, lần trước thuộc hạ vô ý, thảo dân muốn đến đây bồi tội với Hoàng thượng…”

Tào Hãn sắc mặt u ám, âm thanh lạnh lùng nói:“Trang chủ thật là nhân tài mà gan cũng thật lớn…”

“Hoàng Thượng quá khen……”

“Tiểu tử ngươi trước mặt hoàng thượng còn dám nói năng xằng bậy! Ngươi nếu là đến để bồi tội với Hoàng thượng sao không quanh minh chính đại mà đên, cần gì đêm hôm khuya khoắt như đạo tặc lẻn vào doanh trại. Đúng là có dụng ý không tốt, nói, rốt cuộc ngươi tới đây làm gì, nói mau!” Nguyên bản Tô Trản thật sự rất có cảm tình với tiểu tử này, nhưng mà từ sau vụ việc Thuỷ Thuỷ sơn trang tự ý nâng giá này nọ, đã thế còn cự tuyệt không bán đạn nữa, hiện tại còn thêm tội đêm hôm khuya khoắt lẻn vào trong doanh trịa thì cảm tình đó đã biến mất hoàn toàn….

Nghe hắn nói mà sắc mặt không biến, hình như là không nói dối, Tô Trản càng thêm tức giận, tay thêm lực bẻ bả vai Băng kiến Băng không chịu được, xương cốt như sắp bị hắn bóp nát hô lên một tiếng….

Chính tiếng hô này là đại sự hỏng hẳn, Tô Trản ngẩn người hoài nghi có phải là tai mình có vấn đề rồi không, sao tự nhiên lại nghe có tiếng Băng ở đây?

“Băng nhi?” Tào Hãn sắc mặt cũng thay đổi, ngồi bật dậy, hướng Tô Trản đứng sững người quát lớn: “Còn không buông tay?” Kia rõ ràng chính là tiếng của Băng nhi, vẻ mặt đau đớn của thiếu niên này thật sự là Băng Nhi sao? Khó tranh sao nàng lại xuất hiện trong trướng này…Có thể hiểu được nguyên nhân nhưng hắn thật sự không hiểu vì sao Tô Trản lại nhận định Băng Nhi là trang chủ Thuỷ Thuỷ sơn trang?

Trên vai như kìm sắt đóng vào đã được buông lỏng, Băng nhẹ thở phào, ngã trên thảm, xoa vai đau nhức bả , vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn những ánh mắt nghi hoặc bắn về phía mình, chính mình bước gần đến Tào Hãn, tim không khỏi vì thế mà phập phồng lo lắng.

Trong lòng biết là giấu giếm không được, khóe miệng hàm ý cười khổ, quay đầu nhìn lên ngọn đèn lớn, mặt oán hận nhìn Tô Trản nói: “Dượng, ngươi làm con đau.”

“Ngươi thật sự là Băng nhi?” Tô Trản vẫn khôn g tin vào mắt mình.

“Là giả được sao?”Băng dứng bên nhìn Triệt ra hiệu ánh mắt ý bảo hắn đừng nói nhiều, Triệt hiểu ý nàng ngậm miệng không nói gì.

“Các vị chờ một lát, ta đi rửa mặt và thay xiêm y, sau đó ra nói hết sự thực có được không?” Nếu đã giấu không được thì nói hết cho bọn họ cũng không sao, dù sao nàng cũng đã rời khỏi Tân Sinh các, Hãn nếu muốn trừng trị tội phi quân cho nàng thì liền để hắn làm đi….Nhưng mà hắn hẳn sẽ không bao giờ đối xử với nàng như vậy….

Được Hãn đồng ý, Băng kéo rèm đi vào bên trong tẩy đi hoá trang trên mặt, sau đó thay quần áo, cả người khoác trên mình bộ váy trắng thuần khiết đi ra.

“Quả thật là Băng nhi a!” Tô Trản lúc này mới tin vào mắt mình, bên cạnh đó dò xét nhìn xem Tào Hãn đang nghĩ gì, nhất thời bất an, dù sao việc này nói lớn là lớn, nói nhỏ là nhỏ, tất cả chỉ chờ xem Hoàng thượng phán quyết, mong sao hắn có thể nhân nhượng không trị Băng tội phi quân là được.

“Băng nhi a! Không nghĩ tới ngươi tuổi còn nhỏ mà bản lĩnh đã không nhỏ, ngay cả Trẫm cũng bị ngươi lừa xoay quanh….Ngươi có biết đó là tội phi quân, theo luật Đại Cảnh thì bị chu di cửu tộc không?”

Lời nói nghiêm nghị làm Băng rung mình một cái, hắn nói như vật thật sự là muốn trị tội nàng sao?

“Hoàng Thượng, Băng nhi trẻ người non dạ, xin người đừng trách tội, quay về thần nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn lại nàng…” Tô Trản ở bên cạnh nhìn sắc mặt Tào Hãn khuyên can, lời nói rõ ràng có ý muốn bao che cho Băng.

Tào Hãn trong mắt lóe ra nhìn Băng không rõ là có ý định gì, nàng hít một hơi sâu, vòng qua người Tô Trản đứng trực diện với Hãn không nén được kích động nói: “Không sai, ta là người nói dối mọi người, năm năm qua ta không ở cùng với sư phụ kỳ quái nào cả, đương nhiên, ta cũng không phải là trang chủ Thủy Thủy sơn trang gì, đó là cái tên do ta bịa đặt ra, trên đời này căn bản không có nơi nào gọi là Thủy Thủy sơn trang! Điểm này ta tin là Hoàng Thượng hẳn là cũng biết đi?”

“Băng nhi, ngươi……!” Tô Trản thật không hiểu nên nói cái gì mới tốt, muốn hỏi một chút nhưng cũng không biết mình nên hỏi từ đâu, nếu mà không may làm cho Hoàng thượng nổi giận thì không chừng cái chết đang chờ cả nhà hắn, Tô Trản trong lòng bất an, hung hăng liếc mắt quát lớn với Băng, tức giận nói:“ Đã đến nước này rồi mà còn không nói rõ sự tình! Hảo hảo hướng Hoàng Thượng thỉnh tội, Hoàng Thượng đại nhân đại lượng tất nhiên sẽ không cùng tiểu hài tử ngươi so đo.”

Tào Hãn liếc mắt nhìn Tô Trản một cái, thật vất vả mới hạ cơn tức giận âm thanh lạnh lùng nói:“Băng nhi, còn không nói thật sao? Hay là trong lòng ngươi còn có gì đó không tiện nói ra!”

“A, không có gì không dám nói! Nhưng mà nói ra nó khá dài…” Thấy trong mắt Tào Hãn hình như có gì đó bất đồng, Băng cơ hồ không còn lo lắng nữa. Thật là đáng giận, vậy mà còn làm bộ mặt đó doạ nàng!

“Vậy nói ngắn gọn!” Tô Trản sợ Hoàng thượng vẫn còn tức giận trị tội Băng nên mới ở bên thúc giục Băng nói hết sự tình.

Vài câu ngắn ngủi nhưng đã đem hết sự tình năm năm nàng trải qua nói hết, nói xong đến gần chỗ Triệt cầm lấy một chén trà, uống vào mới cười nói tiếp: “Hẳn là rất nhanh Yêu Quái sẽ đem đạn hỏa pháo đưa đến đây, như thế không biết Hoàng Thượng có còn muốn trị tội tiểu nữ nữa không?’

Trị tội theo lý mà nói đương nhiên là không ai nhắc lại, chính là sau khi Tào Hãn và Tô Trản nói sự tình năm năm nàng trải qua có chút giật mình, sau đó nhìn ánh mắt nàng không có gì thay đổi hiển nhiên nàng vẫn luôn là tiểu hài tử mà họ yêu thương bao lâu nay, nếu không thật sự con người nàng thật sự rất đáng để khám phá.

Mặt trời dần dần lên cao, Băng hít một hơi không khí buổi sáng trong lành, đắm mình trong ánh mắt mới buổi sáng, gió nhẹ mang theo hơi lạnh, dưới chân cỏ vàng phủ môt lớp sương ướt vẫn còn chưa tan hết. Tất cả đều hiển thị cho mọi người nhận thấy mùa đông sắp đến, chỉ cần chờ đạn hoả pháo đến nữa là chiến tranh sẽ đi vào kết cục, đến lúc đó mọi chuyện có thể kết thúc….

Một đêm không ngủ, Băng lại vô cùng tốt, đúng vào thời điểm dự tính, Yêu Quái hiển nhiên giữ lời cho người đưa hoả pháo đến, trước khi rời đi còn nói một lời vô cùng thâm ý: “Tân Sinh Các vĩnh viễn là nơi mà người có thể trở về bất kỳ lúc nào.”

Quay đầu thoáng nhìn Tào Hãn không kịp giấu đi tức giận trên nét mặt, trong lòng ngọt ngào, hắn đang lo lắng nàng có thể bỏ lại tất cả trở về đó sao?

Phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, chỉ cần nhìn ánh sáng nơi hắn toả ra là Băng đã biết người đến gần là ai, quay đầu hướng phía hắn thản nhiên cười, giống như mặt trời buổi sớm làm nàng vô cùng cao hứng.

“Băng nhi, mấy năm ngươi ẩn mình trong Minh Tinh lâu, hao tổn bao nhiêu tâm trí biến nó thành Tân Sinh Các, vì sao đang lúc nó hưng thịnh ngươi lại chọn cách rời đi?”

Tất cả không phải vì hắn sao, vì muốn đuổi theo ánh mắt nhu tình của hắn, chung quy chỉ cần hắn biết nàng không phải vì vui đùa với hắn là được…Nhưng chẳng nhẽ năm năm trước mà nàng đã tính toán vậy sao? Trong mắt hắn sao không hề phát hiện tiểu nha đầu năm đó tâm tư trong lòng lại phức tạp đến vậy? Làm sao có thể, năm đó nàng mới có….

“Đêm qua những điều cần nói đã nói, nhưng mà có một câu trước mặt mọi người nên không tiện nói…” Tào Hãn sóng mắt lay chuyển, nhiều năm qua hắn luôn chôn giấu trong lòng nay nghẹn lại không nói lên lời, thấy ánh mắt nàng trông chờ hắn đành nuốt xuống: “Vẫn là chờ hồi kinh rồi nói sau!”

Tào Hãn nhẹ nhàng thở dài, sau đó không nói gì nữa mà cùng nàng chăm chú theo dõi đại quân đang chuển bị bày binh bố trận chuẩn bị công thành.

Trong không khí vì thế có chút nặng nề, không bao lâu nữa sẽ khai chiến, Lan quốc nhất định sẽ liều chết chống cự lại, Tào Hãn đành mở miệng phá tan bầu không khí tĩnh lặng đó nói:“Băng nhi, từ giờ trở đi ngươi phải luôn đi theo bên cạnh trẫm, không được chạy loạn!”

“Hoàng Thượng nghĩ ta là nữ tử yếu đuối chắc?” Băng khéo miệng cong lên nụ cười đầy tự tin, con mắt sáng long lanh hạnh phúc vì biết hắn là đang quân tâm đến mình.

Tào Hãn cười nói:“Trẫm nào dám xem thường ngươi…”

Tiếng trống trận thứ nhất vang lên báo hiện khai chiến mở màn, cùng với tiếng trống trận là tiếng tù và báo hiệu hoả pháo khai hoả, hai mươi quả hoả pháo đặt xung quanh thành Nam An phóng ra những tiếng nổ đinh tai nhức óc, cách mỗi đoạn lại đặt một quả hoả pháo. Rất nhanh bốn phía thành Nam An bị phá hỏng, binh sĩ Lan Quốc vì thế mà tử vong không ít, người thì do hoả pháo bắn vào bị thương, người thì rơi từ trên thành cao xuống mà chết…

Băng thật sự không đành lòng nhìn thảm cảnh đó, nàng từng thề cuộc đời này không cho phép tay mình nhiễm máu tươi, chỉ có Đào Tiềm kia là trường hợp ngoại lệ, nhưng giờ không biết bao người phải chết dưới hoả pháo do nàng chế tạo, tâm tình thêm trầm lắng, kéo dây cương ngựa quay đầu về phía doanh trại, quay đầu nói: “Hoàng Thượng, ta muốn về doanh trại.”

Tào Hãn nhíu mày, quả quyết cự tuyệt nói:“Không được.” Nàng nói là muốn trở về doanh trại nhưng ai biết nàng lại muốn làm chuyện gì , nhỡ đâu nguy hiểm đến tính mạng thì sao, vẫn là để nàng trong tầm mắt là yên tâm nhất.

Băng thở dài, xem ra là đi không được, chỉ có thể ở lại đây nhìn thảm cảnh, chịu sự dày vò của lương tâm, nhìn binh lính Lan quốc vì hoả pháo là thương vong rên la Băng nhíu mày nói: “Sao phải tấn công bốn phía thành Nam An làm gì, tường thành nếu bị hỏng sau này lại phải tu sửa, trực tiếp cho hoả pháo tấn công vào cổng thành sau đó cho đại quân tiến vào bắt Hoàng đế Lan quốc không được sao? Binh lính Lan Quốc nhưng vẫn là người a!”

“Băng nhi, ngươi xem, đã không còn kẻ nào dám đứng trên thành, nếu đại quân của ta có tiến sát vào gần thành cũng không cần lo sợ lính trên thành dùng tên bắn xuống, vì vậy mới thuận lợi ra tay giết quân địch.” Tào Hãn bình tĩnh giải thích.

Hoả pháo uy lực thật không gì có thể ngăn cản, trong triều nhất định cũng có thể nghe được tiếng nổ ầm ầm mà hoả pháo gay ra, Uý Phong Vanh nhất định cũng biết tường thành không còn trụ được bao lâu, thời thế của hắn đã định, một khi ba mươi vạn đại quân Cảnh Quốc vào được thành, đến lúc đó đường sống của hắn đã tuyệt, nếu muốn có cơ hội sống sót hắn chỉ còn kế mở đường máu xông ra khỏi thành rồi mới tính tiếp…

Băng nghĩ đến hết thảy đều ở trong khống chế của Tào Hãn, Đại quân Cảnh quốc nắm chắc phần thắng, từ xa cửa thành Nam An đang từ từ mở, một đội kỵ binh vài trăm người xông ra, trong lòng họ nhấ định là muốn vì nước xông ra mở đường máu, nhưng có làm thế cũng chỉ là lấy trứng chọi đá, Lâm Diễm cho quân át sát đánh lùi quân trở về. Người cầm đầu đội quân đó quay đầu nhìn về hướng bọn họ ánh mắt hận thù làm Băng kinh ngạc.

Người đó trang phục khác hẳn với các binh sĩ khác, cưỡi trên lưng con tuấn mã hung dũng xông lên liều chết có vẻ rất thành thạo, Băng bất giác hỏi:“Người đó là ai?”

Tào Hãn trầm ngâm không nói, nhìn theo đội quân liều chết xông lên bên ngoài cửa thành Nam An, chỉ khi thế cuộc đã định mới cười lạnh nói: “Uý Phong Vanh quả thật ra có chút gan dạ, đáng tiếc là không biết lượng sức mình.. Người đâu! Truyền khẩu dụ của trẫm!”

Một tên lính đứng ra chuẩn bị tiếp nhận khẩu dụ của Hãn, Băng kỳ quái hỏi: “Hắn chính là Lan hoàng Uý Phong Vanh?” Băng kinh ngạc một hồi sau đó thở dài: “Hắn có lẽ là có gan dạ, đáng tiếc không có suy nghĩ.”

Một lát sau đó, bốn phía đột nhiên vang lên tiếng hô đinh tai, Băng quay đầu ra nhìn Tào Hãn thần sắc thản nhiên, sau đó lắng nghe lộn xộn xem quân lính hô hào cái gì, chỉ thấy chung quanh binh lính tập hợp môt chỗ, hoá ra câu khẩu hiệu được lính vừa nãy đứng bên cạnh Hãn hô to:“Lan hoàng đã chết, Lan quốc đã vong, Hoàng thượng nhân từ, đầu hàng không giết!”

Lúc này Úy Phong Vanh cùng đoàn quân của mình tả hữu xông pha, nghe lời hô bản thân mình bị giết không hiểu gì, quân lính người nào người nấy nhiễu loạn, tay cầm thương tập chung vào tướng quân cầm đầu của Đại Cảnh trên mặt đầy sẹo lớn, liền biết người này là tướng quân Lâm Diễm, hắn mạnh mẽ thở dốc, hô lớn: “Trẫm vẫn còn đây, chớ có nói năng xằng bậy!”

Đáng tiếc dù hắn có gào lớn thế nào cũng không áp chế được tiếng hô lớn của đại quân Cảnh quốc. Lâm Diễm biết được Lan Hoàng trong đoàn quân mở đường máu muốn thoát khỏi thành liền ra hiệu cho quan áp sát hắn. Lâm Diễm cũng rút kiếm ra xông lên cùng hắn giằng co, một kiếm làm bay mũ giáp trên đầu hắn, sau đó tiếp tục cheé liên tiếp về phía đầu hắn.

Úy Phong Vanh bị Lâm Diễm áp sát chỉ còn cách tập chung cùng Lâm Diễm giằng co, hơn nữa bốn phía còn phải phòng bị bao nhiêu quân lính cứ thế áp sát đến người, trong lúc nhất thời mất tập chung một đao chém trúng gáy, đầu choáng váng ngã khỏi ngựa.

Khi chưa kịp định thần, binh khí trong tay đã rơi mất, bao nhiêu đao kiếm từ trên phản xạ hàn quang chĩa về phía hắn….

———————–

Một đêm đại tuyết rơi đã nhuộm trắng cả một vùng trời, nơi nơi đều là cờ phấp phới của đại quân đang trên đường hành quân trở về.

Thành Nam An bị công phá, Lan Hoàng bị mắt, chiến cuộc đã định, Tào Hãn cùng đại quân áp giải Lan Hoàng hồi kinh, còn công việc thì toàn quyền giao cho Lâm Diễm cùng Tô Trản ở lại xử trí, nửa tháng trước quân báo về bao nhiêu thành trì còn lại của Lan Quốc đã bị công phá, đại quân đang chỉnh đốn sau đó hồi kinh. Trong triều ai đấy đều phấn chấn, dân chúng hồ hởi, nơi nơi ca tụng Hoàng thượng anh minh thần võ, là minh quân từ cổ chí kim không ai sánh bằng. Cũng có đại thần xin xây một toà điện bày tỏ ý kiến nơi đó không thờ thần phật mà thờ đế vương, lời nói a dua đến cực điểm, chỉ đến khi Tào Hãn trách cứ các đại thần coi thần phật không cao hơn hoàng đế, còn cho Triệt trừng phạt ai dám dâng lời xàm ngôn như vậy nữa thì mới có thể ngăn chặn các đại thần đòi xây điện.

Trên đường tuyết rơi, Lộ Tam thấy Hoàng thượng mặt mày âm u, hình như là trong lòng còn có gì lo lắng, không hiểu là người lo gì, nay thiên hạ thống nhất, thái tử xử lý chính sự thuần thục, Hoàng thượng còn phải khen tặng không ít, thần tử tận tuỵ, vậy vì sao Hoàng thượng vẫn thường xuyên cau có nhíu mày? Tuy nói là hai vị tướng quân vì tuyết rơi mà phải lùi ngày ngày về kinh, nhưng nhất định có thể trở về trước khi năm mới đến, Hoàng thượng đâu cần vì thế mà u sầu?

“Trên đường có tuyết, ẩm ướt lạnh giá, Hoàng Thượng, người vẫn là lên xe đi ạ!” Lộ Tam cẩn thận nói, sau khi hồi kinh tâm tình Hoàng thượng càng ngày càng khó nắm bắt, ngay cả khi hắn hầu hạ Hoàng thượng mấy chục năm rồi mà mỗi khi muốn nói gì đều phải cẩn trọng cân nhắc mới dám mở lời.

“Không cần ngươi lo, Trẫm muốn đi bộ một lát.” Tào Hãn cước bộ không dừng tiến về phía trước..

Lộ Tam không dám nhiều lời, lại càng không dám mở miệng hỏi Hoàng Thượng muốn đi đâu, chỉ còn cách đi sau hắn.

Tào Hãn cũng không biết mình thật sự là muốn đi đâu, hàng năm vào mỗi dịp này hắn lại nhớ đến ngày đại tuyết năm nào nhìn thấy nàng tươi cười dạt dào dưới tuyết, lúc đó hắn đã biết nàng không phải là Nhược Nghiên…

Bống nhiên một tiếng cười của nữ tử đánh gãy suy tư của hắn: “Là người nào cười?”

Lộ Tam dò xét ánh mắt Hoàng thượng, khom người hồi báo: “Bẩm Hoàng thượng, âm thanh đó hình như là của Thái tử phi và Mẫn Điệp quận chúa ạ…”

Tào Hãn đưa mắt vừa nhìn, hoá ra hắn bất tri bất giác đi đến Đông cung lúc nào không hay, nghe âm thanh thật là của Nghi Dung và Nồng Tình, nhíu mày nói: “ Nghi Dung không phải là đang mang thai sao? Sao không ở trong điện nghỉ ngơi mà còn chạy ra ngoài tuyết cười đùa?”

Lộ Tam không dám trả lời, thấy Hoàng thượng đang bước về phía Đông cung, chạy nhanh theo hô lớn:“Hoàng Thượng giá lâm!”

Tiếng cười vì thế mà ngừng lại, vừa mới đến cửa cung, Tào Hãn đã thấy Nghi Dung và Nồng Tình đến đón, nữa tháng trước thái y đến bắt mạch nói Nghi Dung đã mang thai hai tháng, quần áo khổng tước trên người tràn đầy màu sắc, mặt mày sáng tươi như hoạ, cùng Nồng Tình đến hành lễ liền bị Tào Hãn ngăn lại.

“Nghi Dung, con đang có thai trong người, không cần đa lễ.” Mày kiếm lợi hại nhìn về phía cách Nồng Tình hơn mười bước chân, có người không nhúc nhích hay lên tiếng động gì, “Băng nhi cũng ở đây…..”

“Vâng” Vui mừng khi gặp lại hắn vì lời nói lạnh lùng của hắn là đông lại thành băng. Nhìn thấy nàng hắn mất hứng vậy sao? Sauk hi hồi kinh hắn vẫn luôn trốn tránh nàng, cũng không cho nàng đến gần hắn, giữa hắn và nàng như có một cây cầu vô hình thật lớn, hai bên đều là rào cản không thể vượt qua…

Chịu không nổi không được nhìn thấy hắn, cũng chịu không nổi tim mình bị giày vò này. Đáng lẽ ngay từ đầu nàng không nên hy vọng gì quá lớn, nói cho hắn hết tất cả có lẽ mới là cách chấm dứt hết thảy. Mặc kệ nàng có phải chịu thảm bại thế nào, cũng không cần biết tương lai thế nào, nếu cứ kéo dài tình trạng này mãi, nàng khổ sở, hắn thì bị dày vò, mặc kệ là hắn yêu là dung nhan Nhược Nghiên hay yêu linh hồn nàng cũng như nhau, đối với nàng mà nói giờ không còn quan hệ gì hết. Tóm lại nàng chỉ thầm mong một kết quả, không cần biết sau khi công khai mọi chuyện người chịu đau khổ có là nàng đi nữa….

Cho dù tan nát cõi lòng cũng tốt hơn là chờ đợi từng ngày, từng ngày không yên như vậy…

Băng tâm tư suy ngẫm trăm ngả, nhưng ngại có Nghi Dung và Nồng Tình ở đây nên không tiện nói gì, đợi cho sau khi Tào Hãn dặn dò Nghi Dung chú ý dưỡng thân, đồng thời phân phó ngự y mỗi ngày đều phải đến bắt mạch bốc thuốc an thai cho Thái tử phi rồi đứng dậy rời đi, Băng lúc đó mới kiếm cớ đuổi theo.

Tuyết rơi dày dặc cùng với màu long bào càng thêm chói mắt, Băng bước nhanh tới lại bị Lộ công công ngăn lại, lo lắng nói:“Lộ công công, ngươi đừng ngăn cản ta, ta có lời muốn nói với Hoàng Thượng nói! Hoàng Thượng!”

Nàng hướng về phía hướng hắn đi mà gọi theo, hắn cũng không quay đầu lại nhìn, trơ mắt nhìn hắn càng lúc càng đi xa, nhìn bóng hắn cô độc một mình tâm kịch liệt đau, dù sao nàng cũng không thể trách hắn. Xét đến cùng là do nàng, là số kiếp của nàng, là do sự sợ hãi và do dự của nàng không dám nói hết chân tướng sự việc với hắn. Vì thế mà khoảng cách của nàng và hắn càng lúc càng xa, trướng ngại của nàng và hắn vì thế cũng không còn cơ hội nào vượt qua…

“Băng nhi tiểu thư, Hoàng Thượng hôm nay không vui, người đừng đến chọc giận Người. Nhìn trời nhất định lại sắp có tuyết lớn, trời đông giá rét, đêm nay tiểu thư đừng trở về, ở lại trong cung nghỉ tạm được không?” Lộ Tam một bên nói cười vui vẻ, một bên nhày máy với thị vệ. Trong lòng hắn lo lắng, hắn nay thân thể mập mạp, so với Băng Nhi tiểu thư thì không khác nào lấy trứng chọi đá, đến ngay cả tướng quân Lan Quốc Đào Tiềm còn bị chết trong tay tiểu thư, nếu mà nàng có ý muốn xông đến thì….

“Không cần phiền thế, ta về, thỉnh Lộ công công nói cho Hoàng Thượng, ngày mai ta sẽ lại đến.” Băng ảm đạm xoay người rời đi, Yêu Quái nói sai rồi, dù không muốn để tâm vào chuyện vụn vặt thì người khổ tâm vẫn là nàng….

Liên tục vài ngày Băng đều khóc trong phòng, không chịu mở cửa cho ai vào, Triệt thấy mà không nói được lời nào an ủi nàng bởi hắn biết từ sau khi hồi cung, Hoàng huynh luôn cố ý tránh mặt nàng, vài hôm trước mỗi ngày nàng đều cố ý đến cầu kiến huynh ấy thì lại bị Lộ Tam ra ngăn cản. Nếu không phải là Hoàng huynh nói từ trước thì Lộ Tam tuyệt đối không có lá gan lớn như vậy. Nhiều ngày nay nàng lại không vào cung, tự nhốt mình trong phòng, cũng không phải là chuyện gì tốt cho lắm, hắn tìm mọi cách khuyên giải nhưng mà thần sắc nàng càng lúc càng u buồn hơn, hình như là có chút nản lòng thoái chí, hơn nữa còn không kiên nhẫn nói:“Hắn không chịu gặp ta, ta có biện pháp gì?”

Hoàng huynh không muốn gặp nàng, nhưng hắn thì có thể đi gặp hoàng huynh a! Trong lòng nghĩ như vậy, vì thế, sau khi cùng Thái tử bàn chuyện quốc sự xong, mới đi ra khỏi cửa điện, tiểu Thái giám luôn theo hầu Thái tử đến nói nhỏ với hắn:“Hoàng Thượng mới từ Thanh Dương cung đi ra, nói là muốn đi đến Đông cung thăm Thái tử phi!”

“Đa tạ, nén bạc này coi như là ta mời ngươi uống rượu.” Tào Triệt từ trong tay áo lấy một nén bạc ra liếc nhìn đưa cho hắn.

Tiểu thái giám liên tục xua tay nói không muốn nhận, Triệt đành cố nhét vào tay hắn, thế này mới biết mà nhận lấy.

Triệt vội vàng theo đường từ Thanh Dương cung đi Đông cung mà chạy với tốc độ nhanh nhất, ai ngờ không đợi được Hoàng thượng mà thấy có một kiệu bốn người kiêng đến để trước cửa Đông cung, trong lòng biết nhất địn là Nồng Tình đến thăm Thái tử phi, đợi đến khi kiệu hạ xuống, hắn hạ người hành lễ thì bên trong kiệu vọng ra tiếng nói vô cùng dễ nghe:“Mau mau miễn lễ!” Rèm kiệu xốc lên hé lộ khuôn mặt u buồn của một cô nương dung nhan như hoạ, cười nhìn hắn nói: “Mới mấy tháng không gặp, như thế nào mà trở lên có lễ nghĩ như vậy? Ngươi đến nơi này làm gì?”

Triệt mỉm cười nói:“ Ta mới từ Nam thư phòng đi ra, đang muốn ra khỏi cung.” Nồng Tình trưởng thành càng ngày càng giống mẫu thân, may mắn là Tô Trản không gặp nàng lần nào nếu không lại không biết gây ra chuyện gì…

Nồng Tình bỗng nhiên vẻ mặt thân thiết nói:“Băng nhi có phải bị bệnh hay không, như thế nào mà mấy ngày nay không có thấy nàng? Nghi Dung tỷ tỷ còn nói mấy ngày rồi cũng không gặp nàng! Ta cũng thấy rất nhớ nàng!”

“Đa tạ quan tâm, tỷ ấy mấy hôm trước bị phong hàn, không có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng hai ngày là khoẻ thôi!”

“Vậy là tốt rồi, ta đi trước vấn an Thái tử phi, ngươi trở về nói cho Băng nhi hết bệnh thì nhanh nhanh vào cung cùng bọn ta trò chuyện, không có nàng thì không vui!”

Trong lúc Triệt và Nồng Tình trò chuyện thì Tào Hãn đến, hắn đứng từ xa đăm chiêu bảo Lộ Tam: “Môt lát nữa ngươi đi hỏi xem họ nói những gì?”

Triệt tiễn bước Nồng Tình, quay đầu liền thấy được ngự giá của Hoàng đế, không đợi hắn hành lễ Tào Hãn liền lên tiếng:“Triệt nhi, trẫm có chuyện muốn hỏi ngươi, lên xe, theo trẫm đi ngự thư phòng.”

Từ sau khi được đầu thai làm người, đây chính là lần đầu tiên Triệt bước vào ngự thư phòng, nhiều năm như vậy rồi mà trong ngự thư phòng cũng không có gì thay đổi quá nhiều, chiếc ghế dựa mà hắn vẫn thường ngồi năm nào vẫn được đặt chỗ cũ, trong lòng hình dung ra bao nhiêu hình ảnh trong quá khứ…. Triệt trong lòng cảm thán không kiềm chế được bản thân mình, vẻ mặt lộ ra chút bất thường, may mà Tào Hãn không có để ý, nếu không thì bại lộ rồi.

“Triệt nhi, ngươi ngồi đi!”

Triệt theo lời ngồi xuống, đương nhiên vẫn chọn chỗ mà hắn thường ngồi trước kia ngồi, cái ghế này từ khi hắn còn là thiếu niên đến khi trưởng thành đều ngồi lên mình nó, lúc nãy ngồi xuống liền có cảm giác quen thuộc khí tả, ngay cả vẻ mặt đều trở lên thất thần.

“Triệt nhi, cái ghế đó…” Tào Hãn muốn nói gì đó lại thôi. Nhìn hắn ngồi chỗ đó, trong lòng không tự chủ nhớ lại nhiều thiếu niên nhiều năm trước thường vẫn ngồi đúng chỗ đó….

“Cài ghế này làm sao?” Triệt liền đứng lên, biết rõ còn cố ý hỏi.

“Đó là cái ghế mà Hoàng đệ của Trẫm- Cẩn Vương vẫn thường thích ngồi…Quên đi, ngươi ngồi xuống đi!” Trong lòng hắn lại nghĩ đến thiếu niên từ nhỏ đã bị Thái hậu hãm hại đến thành ra như vậy, hắn thân là Hoàng huynh vậy mà không mảy may phát hiện, sau đó hắn thay đổi, trăm phương ngàn kế muốn trả thù, cuối cùng là vì nàng mà mất mạng…Triệt khi còn sống thật sự sống một cuộc sống quá lãnh khốc và bi ai, người làm Hoàng huynh như hắn thật sự là vô dụng…

“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng!”

“Hả?” Tào Hãn bị Triệt gọi mới hoàn hồn, day day thái dương hỏi lại Triệt:“Ngươi nói cái gì?”

“Không có gì…… Không biết Hoàng Thượng có cái gì muốn nói với thần?”

Tào Hãn giống như không có nghe Triệt nói gì, buồn bã nói:“Triệt nhi, tên của ngươi cũng có chữ Triệt như tên của Cẩn Vương, mỗi khi Trẫm nhìn ngươi liền nhớ đến hắn….. Trẫm thật là có lỗi với hắn! Nếu năm đó Trẫm tinh ý phát hiện sự tình khác thường thì hắn có lẽ cũng không…”

Triệt trong lòng như có trận gió mát thổi qua, chuyện quá khứ kỳ thật với hoàng huynh mà nói không có quan hệ gì, là hắn tự mình làm mất đi sự trong sạch bản thân và sự tin tưởng của Hoàng huynh giành cho mình. Chỉ đến khi đối mặt với cái chết hắn mới biết mình có bao nhiêu là ngốc, hắn chính hắn tự buộc mình đi lên con đường chông gai đó. Sauk hi được đầu thai làm người, mọi oán hận mà nói với hắn đều biến mất sạch sẽ, dù có ngẫu nhiên nhớ lại Thái hậu thì tâm hắn cũng không vì thế mà dao động…

Lúc này Lộ Tam ở ngoài cửa nhẹ nhàng kêu một tiếng “Hoàng Thượng”, Tào Hãn liền cho hắn tiến vào, Triệt phát hiện Tào Hãn đang nghe Lộ Tam thì thầm chuyện gì đó, trên mặt hình như có ưu phiền, trong lòng không khỏi bắt đầu đoán bây giờ còn có chuyện gì mà có thể làm hắn phiền nhiễu đây?

Tào Hãn vẫy tay cho Lộ Tam lui ra, nghiêm sắc mặt hỏi:“Triệt nhi, Băng nhi bệnh có nghiêm trọng không??”

Hoá ra là như vậy! Mới vừa rồi nhất định là Lộ Tam đi hỏi xem hắn và Nồng Tình nói chuyện gì, Triệt trong lòng cười thầm, giận dữ nói:“Từ năm hôm trước khi trở về đã bị bệnh, cả người vô lực, không chịu ăn uống, tinh thần thì luôn bất an!”

Tào Hãn trong mắt xẹt qua một tia đau xót, năm ngày trước nàng một mình đứng dưới trời tuyết lớn chờ hắn, không chừng chính lúc đó làm hàn khí xâm nhập nên mới ngã bệnh!

Nhân cơ hội thấy hoàng huynh có vẻ đau lòng, Triệt ánh mắt liền chuyển, vẻ mặt tò mò hỏi:“Hoàng Thượng, tỷ tỷ có phải lại làm cái gì sai hay không? Vì sao Hoàng Thượng không chịu gặp nàng?”

Tào Hãn nhìn nghiên cứu vẻ mặt Triệt sau đó là cái gì thời điểm tồn kia phân tâm tư?”

“Cái gì mà tâm tư? Thần không rõ, thỉnh Hoàng Thượng nói rõ ạ.” Triệt thản nhiên hỏi lại, hình như hắn có gì đó không thích hợp.

Tào Hãn biểu tình có chút lạnh lùng,“Ngươi không rõ, nàng cáo ốm đi Tần Chư mệnh lệnh cho người của Tân Sinh Các đưa đạn hoả pháo đến, không phải trong chuyện này ngươi cũng có phần che dấu sao? Đêm đó khi nàng trở về trướng. người cùng nàng nháy mắt ra hiệu tưởng Trẫm mù nên không thấy sao? Nếu không phải nàng lộ sơ hở thì các ngươi định vĩnh viễn gạt Trẫm? Năm năm trước, nàng đột nhiên mất tích có phải là dự tính của các ngươi từ trước? Trẫm già đi, nàng nếu thực sự có tâm tư muốn xâm nhập Hoàng gia thì cũng không nên đem tâm tư động đến Trẫm…”

“Không phải! Không phải như thế!” Vừa nghe Tào Hãn nói thì Triệt liền biết hắn hiển nhiên là có hiểu lầm rất sâu với Băng, Triệt vội la lên:“Cụ thể tình hình tỷ tỷ không phải đã nói hết rồi sao? Thần cũng là lúc cùng người xuất chinh mới biết được sự tình..”

“Năm năm đó Băng nhi chưa từng cùng ngươi trao đổi tin tức?”

“Tuyệt đối không có! Hoàng Thượng hoài nghi cái gì? Là hoài nghi chúng thần có âm mưu gì khác sao? Thần không có, tỷ tỷ lại càng không có, nàng làm hết tất thảy đều vì Hoàng thượng, nếu không nàng cần gì dòi Dượng cho mình đi ra chiến trường, cũng không làm hết mọi chuyện để có cơ hội giết chết Đào Tiềm, còn vì thế mà suýt mất mạng! Chuyện này cùng chuyện xâm nhập Hoàng gia hay không nhập không có quan hệ gì hết!”

“Như thế mà còn nói là không có mưu đồ khác? Nàng muốn làm cái gì? Muốn làm Phi tử của trẫm sao? Khắp thiên hạ đều biết trong lòng Trẫm chỉ có một mình Hoàng hậu là người duy nhất trong lòng, ngươi trở về khuyên nàng không nên ôm tâm tư đó, chỉ có bất lợi mà thôi.” Hắn dừng một chút, lấy ngữ khí nói tiếp: “Nàng giết Đào Tiềm không phải vì trẫm, mà là vì nước lập công, ngươi nói cho nàng, đợi cho đến khi hai đại tướng quân hồi kinh, Trẫm nhất định luận công ban thưởng, Trẫm cũng sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho nàng.”

“Hoàng Thượng, có một câu thần chỉ có thể nói với người thế này.” Triệt hít một ngụm khí, lấy hết bình tĩnh nói: “Trong lòng tỷ tỷ có đại bí mất, mà thần chỉ biết là bí mật đó có liên quan đến Hoàng hậu nương nương, nhưng mà nội dung cụ thể ra sao Hoàng thượng chỉ có thể tự mình hỏi nàng, thần cáo lui.”

————————

Triệt nghĩ chình mình nếu nhắc đến Hoàng hậu thì Hoàng huynh khẳng định sẽ nghi ngờ mà đến tìm Băng, nhưng mà vẫn không có tin tức gì, hắn cũng không dám cùng Băng nói đến chuyện này. Mắt mỗi ngày thấy Băng tinh thần một xa xút, Hoàng huynh hình như cũng không còn tín nhiệm hắn như trước, ánh mắt nhìn hắn càng ngày càng thay đổi, hắn thấy mình thật bất lực. Lần trước nói chuyện ở ngự thư phòng thật không có hiệu quả, ngược lại còn đảo lộn hết mọi chuyện lên làm Hoàng huynh hiểu lầm tỷ đệ bọn họ càng lúc càng sâu, cục diện bây giờ không gì nói trước…

Hai mươi tháng mười hai, Duệ Phong quân do Lâm Diễm làm đại tướng, Vũ Lâm Quân do Tô Trản làm đạit tướng đều trở về đến kinh thành. Hoàng đế cùng Thái tử đích thân ra ngoài thành đón, nghi lễ long trọng hơn mười năm nay không gặp, dân chúng say sưa nói mấy ngày liền không hết. Đêm đó Hoàng đế mở yến tiệc trong cung Lăng Vân thiết đãi các đại thần với mục đích tẩy trần cho quan quân đi đánh trận trở về. Băng lâu ngày không tiến cung nên không có muốn đi, Triệt nghĩ đến Băng tâm tình như vậy thì cũng cáo ốm không muốn vào cung, nhưng không ngờ nàng thay đổi làm hắn khó có thể tin được, trước khi đi nhìn nàng quyết tâm như là muốn được ăn cả ngã về không….

Lăng Vân điện là một trong số cung điện lớn nhất trong cung, lúc này trong điện gần hai trăm người ngồi ngay ngắn bên án, người có tư cách ngồi trong Lăng Vân điện ngày hôm nay không phải là đại tướng quân thì cũng phải là người từng lập công lớn trên chiến trường. Triệt có chức vị đương nhiên được xếp ngồi bên trong, Băng thì ngồi gần cửa điện cùng các binh sĩ bình thường khác, Hoàng đế có chỉ, mọi người không cần câu lệ cùng nhau chè chén chúc tụng, trên bàn ai lấy đều bày mấy món ăn và một chum rượu. Ban đầu mọi người còn có chút câu lệ, nhưng võ tướng không có nhã nhặn như quan văn, sau vài chén thì huyên náo lên như là một cái chợ.

Băng chống má nhìn nam nhân cao cao tại thượng ngồi trên ghế rồng. Hắn hình như có chút không yên lòng, tuy khuôn mặt tươi cười, dù tướng quân nào có đến kính rượu cũng không từ chối nhưng ánh mắt hình như vui buồn không khớp với nhau…

Thái tử Tào Huy cũng ngồi gần bên cạnh Hoàng đế, lúc này Tào Huy mới chính thức nâng chén lên cười nhìn nàng, nàng nhợt nhạt cười đáp lại rồi uống hết chén rượu vào người.

Khi Hoàng đế thân chinh bên ngoài, thái tử Tào Huy xử lý chính sự gọn gàng ngăn nắp, Hoàng đến còn phải tán dương, nghe nói sau khi hồi kinh chính sự vẫn giao lại cho Thái tử xử ly, chỉ khi nào có chuyện gì hệ trọng mới cùng Thái tử nghị sự, trong triều các quan có nói năng này nọ đều bị Hoàng đế áp chế, dần dần dị nghị đó cũng biens mất…

“Nghĩa muội, nào, đại ca kính muội một ly.” Giọng nói thô của người nào đó vang lên, phá vỡ những tạp âm bên tai, đó không phải là giọng nói của Ngưu Đại Lực thì còn có thể là của ai?

Mỉm cười quay sang nhìn, thấy Ngưu Đại Lực trên mình khoác áo biểu hiện cho chức quan tham lĩnh, Băng nâng chén: “A, đại ca đã được thăng lên tham lĩnh, muội muội nên chúc mừng đại ca mới phải!”

Thân thế Ngưu Đại Lực đã sớm được điều tra, cũng không có chỗ nào hoài nghi, chỉ vì hắn thương phụ thân hắn năm đó tại kinh thành Lan quốc bị nghi là gian tế nên bị Đào Tiềm ra lệnh xử tử nên mới lập chí muốn giết Đào Tiềm báo thù cho cha, thầy hắn là vi sư Đào Viên cốc, tinh thông trận pháp, là người không màng danh lợi, nếu không phải tại Dao Thành hắn bộc lộ tài năng thì đến nay vẫn chỉ là binh lính tầm thường trong Vũ Lâm quân!

“Nghĩa muội, đại ca có thể có ngày hôm nay còn phải cảm tạ muội mới phải!” Ngựu Đại Lực thực tâm nói, nếu không phải đáp ứng yêu cầu của nàng là kết nghĩa huynh đệ thì hắn không bao giờ buông ý định muốn cưới nàng làm vợ, nhưng mà dù sao có nghĩa muội như nàng cũng là ông trời ưu ái hắn.

“Ha ha, đây đều là đại ca dựa vào năng lực của chính mình mà có.” Băng hướng hắn trêu trọc, nháy mắt mấy cái: “Đại ca còn phải tìm cho ta một đại tẩu nha?”

“Hắc hắc……” Ngưu Đại Lực vò đầu cười ngây ngô, cũng không biết là uống rượu say hay là do thẹn thùng mà sắc mặt hắn mỗi lúc một đỏ.

Băng vốn chỉ là thuận miệng hỏi hắn một chút, thấy hắn như vậy liền biết là hắn có tâm ý, liền theo đó hỏi:“Là tiểu thư nhà ai?”

“Là tiểu sư muội của ta Vân Phong, mấy ngày trước có gửi thư, thúc giục ta nếu chiến sự chấm dứt rồi thì nhanh chóng trở về cố! Ta cũng không biết trong lòng nàng…. Hài…!” Hắn lại là vò đầu thở dài, có chút ngượng ngùng khó nói.

Thấy thế, Băng không khách khí cười trêu nói:“Ha ha, thật là may là đại ca không có thắng ván cá cược đó, nếu không đại tẩu phải thương tâm rồi!”

“ Nghĩa muội đừng có giễu cợt đại ca…… A…Ta tới đây!” Nghe được có người nào đó kêu tên mình, Ngưu Đại Lực quay đầu lên tiếng, lại đối với Băng dặn dò: “Nếu sau này có cơ hội gặp Vân Phong, muội trăm ngàn lần đừng có nhắc đến chuyện đó, nhớ đấy, nhớ đấy! Đại ca đi cùng các huynh đệ uống rượu, trăm ngàn nhớ rõ a!”

Băng cười gật đầu, bỗng nhiên cảm giác có người nào đó đang nhìn chính mình, tự giác hướng bên đó nhìn, nhất thời rùng mình, là Hãn…. Nhưng hắn vì sao lại nhìn nàng như vậy? Ánh mắt xa lạ nhưng khí thế thật bức người khác, làm cứ như là nàng vừa làm chuyện gì vô cùng có lỗi với hắn không bằng!

Nàng dùng ánh mắt hỏi hắn nhưng hắn lại dời tầm mắt đi chỗ khác, sau cũng không nhìn về phía nàng lần nào nữa, cố ý làm như bản thân nàng không tồn tại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.