Chí Tôn Phế Hậu

Chương 19: Chương 19: Khiêu khích




“Chuẩn, đều lui ra đi!” Trong thanh âm đã giảm bớt vài phần tức giận, nhưng mà vẫn ẩn chứa một tia bất đắc dĩ, đối với yêu cầu của nàng hắn như thế nào có thể cự tuyệt?

“Tạ Hoàng Thượng!” Không thể tin được tức giận trung Hoàng Thượng khinh địch như vậy tạm tha thứ bọn họ nô tài nhóm giật mình sửng sốt một hồi mới như được đại xá bàn nối đuôi nhau lui ra.

“Đa tạ Hoàng Thượng.” Băng lạnh nhạt nói, liền không hề nhìn hắn, ánh mắt chuyển hướng về phía nơi khác.

Tào Hãn tiến lên nắm lấy cánh tay phải của nàng đang bị thương tinh tế nhìn, đôi tay lạnh, mền mại đó lại bị chiếm một mảng phồng lên mụn nước, từng mảng nước nổi lên như vậy thì vết thương nhất định không nhẹ, nhưng vẻ mặt nàng lại lạnh nhạt như thể không sao cả, chẳng lẽ nàng cũng không biết đau sao?

“Nhược Nghiên, vì sao muốn đả thương chính mình?” Cầm lấy thuốc mỡ, động tác cực kì nhẹ nhàng chậm chạp vì nàng mà bôi lên một lớp thuốc nữa, nàng lại thay đổi, mặc dù hàng đêm ôm nhau mà ngủ, Tào Hãn vẫn cảm nhận được từ nội tâm nàng như thật xa cách đối với hắn, rõ ràng là nàng ở ngay bên người hắn, nhưng mà tâm của nàng như đã bay tới nơi nào, không thể nắm bắt.

“Ta không phải cố ý, chính là cảm thấy ánh lửa hồng từ lò sưởi ấm đó phát ra nhìn rất giống kẹo mạch nha, rất muốn đến gần cầm lấy nếm thử hương vị của nó có phải giống trước kai, ai biết nó căn bản không phải kẹo, vừa chạm vào liền bị phỏng, bị thương cũng là xứng đáng.” Băng ngữ khí như là đang nói một truyện cười.

Rất nhiều thứ trên đời này nhìn thì rất đẹp nhưng mà nếu nó không thuộc về mình thì không có cách nào có thể chiếm được, nếu cố ý lấy đi thì chỉ có thể làm cho chính mình bị thương, kết quả cuối cùng là không thu hoạch được gì……

“Kẹo mạch nha?” Tào Hãn bỗng chớp mắt mà sợ rrun lên, bỗng nhiên nở nụ cười, “trước đây ta từng ăn qua!!!” Nàng nhắc tới kẹo mạch nha, chẳng lẽ nói nàng đã nhớ tới chuyện quá khứ?

“Hử…” Băng hứng thú gật đầu, thuốc mỡ đã bôi lên đầy lòng bàn tay nhưng vì hành động bất chợt của nàng nhất thời tay vung ra, không để ý tới cánh tay đang bị thương, suýt nữa là chà sát cánh tay lên quần áo, làm mất đi thuốc đó. Nhưng mà may thay Tào Hãn đã nắm được cánh tay nàng.

“Đừng lộn xộn! Cứ để yên như vậy chờ thuốc ngấm, vậy mới nhanh khỏi.” Tào Hãn một thân ngồi lên nhuyễn tháp, động tác tự nhiên đem nàng ôm vào trước ngực, bưng tay phải của nàng, ngăn cản hành động quá kích của nàng có thể vì thế mà làm tổn hại tới vết thương, làm tổn thương chính mình.

Sủng nịch xoa xoa mái tóc của nàng, khứa giác bất chợt thấy một mùi hương thật ngọt ngào, Tào Hãn cười nói:“Ngươi không tin bản thân ta từng ăn qua kẹo mạch nha?”

Băng tâm nói, ngươi ăn hay chưa ăn qua chuyện đó thì liên quan gì tới ta? Nhưng mà nàng lại hỏi lại một âm thanh mền mạ “Ăn ngon sao?”

Trong lòng cười khổ, bản thân diễn trò như đã thành một bản năng, thậm chí không cần đầu óc phát ra lệnh chỉ huy, thân thể cũng đã có thể tự nhiên mà vậy phối hợp, thật không hiểu là đáng mừng hay là đáng buồn.

“Ân! Nhớ rõ khi đó còn ở ngoài cung, Lâm Diễm nói có thứ tốt cho ta, ta chờ hắn thật lâu, hắn mới khoan thai đến, phía sau còn dắt theo một tiểu nữ oa, biết đó là ai sao?” Tào Hãn làm như cố ý gợi lên trí nhớ của nàng.

“Không biết.” Hắn không phải bề bộn nhiều việc sao? Làm sao có thể có thời gian rỗi đến cùng nàng dong dài chuyện này chuyện nọ của năm xưa! Lâm Diễm…… Chuyện đó Tú Nhi từng chủ động nói với nàng rất tin tức nghe ngóng được, nhưng mà lại không hề có bất kỳ tin tức nào của Lâm Diễm, xem ra hơn phân nửa là dữ nhiều lành ít, có lẽ nàng rốt cuộc không cơ hội nhìn thấy người có cùng tên với Diễm, ánh mắt giống Diễm kia tướng mạo ra sao khi lớn lên, có phải là giống nhau không.

Không thể nói rõ cái gì khổ sở, Băng chính là cảm thấy có điểm đáng tiếc, có điểm tiếc nuối mà thôi

Quả nhiên sự việc sau đó diễn ra theo đúng dự đoán của Băng, hắn không chút do dự đồng ý, còn nói việc này tạm thời không nên kinh động lớn, chỉ có thể cho nàng bí mật đi thăm mà thôi.

Băng nói muốn mang theo Tú Nhi cùng đi, hắn cũng là đáp ứng, Băng kêu vài tiếng Tú Nhi vào nhưng mà mãi không thấy nàng ta trả lời, hỏi những người khác cũng nói không gặp nàng ấy.

Băng khẽ nhíu mày, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.

Nha đầu kia này đó thỉnh thoảng thường biến mất, mặc dù mang về được chút ít tin tức hữu dụng, nhưng hỏi nàng thế nào mà biết tin tức đó thì nàng nhất định không nói mà chỉ trả lời đại khái là nghe kẻ khác truyền tai nhau, ví dụ như chỗ Tề Lệ bị giam, thậm chí còn luôn khuyến kích nàng trốn cung đi gặp phụ thân.

Tú Nhi dụng tâm là tốt là xấu tạm thời không bàn tới, nhưng mà nàng ta có thể thám thính ra rất nhiều tin tức cơ mật thì cũng thật là khả nghi, như tin Tề Lệ bị áp giải về kinh, giam ở Thiên lao, nơi đó thì chỉ có một vài người biết, tuyệt đối là tin tức cơ mật, vậy mà một tiểu nha hoàn như nàng làm sao lại có thể nghe người khác truyền tai nhau mà được?

Đang lúc Băng suy nghĩ nhưng điều kỳ quái về Tú Nhi, chợt nghe có tiểu thái giám ở ngoài điện ồn ào,“Tú Nhi ngươi đã trở lại rồi, ngươi đã đi đâu vậy?’’

“Tiểu thư, ngài tìm ta? Ta đi cho ngài nấu canh ngân nhĩ với hạt sen.” Tú Nhi bưng canh vội vàng chạy vào trong điện, vừa thấy hoàng đế đã ở đấy, vội vàng quỳ xuống hành lễ.

“Tú Nhi, mau để canh xuống, ta muốn cùng Hoàng Thượng đi dạo chơi công viên ngắm hoa, ngươi đi theo ta” Băng cười tủm tỉm nói, nàng nhớ là chưa lúc nào nói qua muốn ăn canh ngân nhĩ với hạt sen, mà Tú Nhi thì mất tích từ sau bữa cơm trưa tới giờ, ít nhất là hơn 3 giờ đồng hồ, mà ninh canh ngân nhĩ hạt sen có cần thời gian lâu như vậy không?

Dạo chơi công viên ngắm hoa chẳng qua chỉ là cái lý do, đi theo hướng đông nam ngự hoa viên đi ra ngoài, ở đó có một cái cửa nách nối thẳng ra ngoài cung, bình thường chỉ có người ở trong cung đi ra ngoài mua thêm vật phẩm vào cung mới được đi qua lối này, ngoài cửa tiếp ttheo là một nơi có hai hàng linh ngự lâm cacnh phòng, người nào người lấy dũng mãnh, uy nghiên, canh phòng nghiên ngặt chỉ nhìn qua cũng biết không phải là người bình thường mà có thể đứng canh gác ở đây rồi.

Tây phố là nơi ở của các nội quan, nơi đây từ lâu đã không được gọi là Tây phố nữa mà đã được đổi thành Bách quan phố

Băng cùng Tú Nhi hai người ngồi trên một chiếc xe ngựa lớn đi trên đường bách quan phố, có thể đi được là vì có kim bài của hoàng thượng ban cho, hoàng đế lại còn cử thống lĩnh ngự tiền thị vệ trong cung là Hồ Quyết cùng hai mươi thị vệ đi theo bảo hộ, thấy vậy thủ vệ trực ban không dám hỏi nhiều mà lập tức cho đi qua ngay.

Hoàng đế không có đi cùng nàng, điểm này Băng liệu đến rồi, nhưng hắn không nhất thiết phải phái nhiều người như vậy đi theo nàng! Nàng chẳng qua chỉ là một nữ tử chân yếu tay mền, chả nhẽ hắn sợ nàng trốn mất hay sao. Nếu là nàng trước kia nếu có phái thêm gấp đôi số người này đi chăng nữa thì nhất định nàng không để vào mắt…

Nhưng đây là hiện tại…… Đáng tiếc a đáng tiếc! Tự do ngay tại trước mắt kêu gọi nàng, vậy mà nàng lại chỉ có thể một tiếng thở dài mà thôi.

Xưa đâu bằng nay,thân thể này bệnh tật, vô lực, mà bên ngoài trời đất bao la, nàng lại không biết làm gì, không lâu sau vẫn phải ngoan ngoãn trở về làm cá chậu chim lồng, không có chút lựa chọn đường sống nào cho tương lai hết.

“Tiểu thư, sao Hoàng Thượng bỗng nhiên sẽ đồng ý cho người đi gặp lão gia?” Tú Nhi lôi kéo cổ tay áo Băng, vẻ mặt tò mò

“Hoàng Thượng hiện tại sủng ái ta như vậy, cái này có gì mà kỳ quái?” Băng không ở yên nói, buông rèm cửa sổ cười với Tú Nhi,“Tú Nhi, có thể quang minh chính đại đi gặp cha không tốt sao? Ngươi như thế nào lại có bộ dáng như không vừa lòng vậy?”

“Tú Nhi đương nhiên là thích rồi! Nhưng là tiểu thư…… Ngươi không thể bị Hoàng Thượng lừa bịp, hắn là…… Hắn là……” Không thể tưởng được khuôn mặt Tú Nhi sốt ruột muốn nói nhưng mà không nói ra nổi, ngập ngừng làm khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn lại mà đỏ bừng lên.

“Lừa bịp? Hắn lừa bịp ta cái gì?” Băng ra vẻ khó hiểu nhìn Tú Nhi,“Tú Nhi, ngươi nói như vậy là có ý gì? Ngươi cho rằng hắn rất tốt với ta, sủng ta là vì muốn lấy cái gì ở trên người ta sao?”

“Tú Nhi không biết…… Nhưng là tiểu thư, Hoàng Thượng đột nhiên đối với ngươi tốt như vậy nhất định là có mục đích, ngươi trăm ngàn lần không được tin tưởng hắn nha!”

“Có mục đích gì?” Băng thật muốn nghe xem nàng nói cho nàng biết cao kiến gì mà nàng ta vẫn giấu nàng .

“uhm…… uhm…… Bởi vì tiểu thư trước kia vẫn đối với Hoàng Thượng lạnh như băng, có lẽ…… Có lẽ Hoàng Thượng muốn nhân cơ hội tiểu thư mất trí nhớ, cố ý đối tiểu thư thật tốt, làm cho tiểu thư vì thế mà động tâm, sau đó lại vứt bỏ tiểu thư, làm cho tiểu thư thương tâm muốn chết! Còn có, nếu Diễm thiếu gia trở về đã biết chuyện này, nhất định cũng sẽ đau khổ!” Tú Nhi làm như có phân tích thật cặn kẽ, biểu tình nghiêm trang, tựa hồ như muốn kết luận của chính mình đưa ra đều là sự thật.

“A……” Băng sợ hãi than, nha đầu kia sức tưởng tượng có phải quá mức phong phú rồi không,tình huống như vậy mà nàng ta cũng nghĩ ra được?

“Tiểu thư! Ngươi đừng đã quên Hoàng Thượng phía trước là như thế nào mà sắp xếp sự việc Tề gia, và như thế nào đối sử với người! Thái Hậu đã bị hắn hại chết, lão gia cũng thiếu chút chết ở Thiên Lao, cho nên hắn nhất định không phải thật tình đối tiểu thư !”

“uhm…… Ngươi nói đúng.” Băng ra vẻ bừng tỉnh nhận thức, liên tục gật đầu phụ họa Tú Nhi, nhưng mà trong lòng lại cho lời nàng ta nói là không đúng.

Mấy ngày qua hoàng đế thỉnh thoảng chân tình biểu lộ đủ để chứng minh hắn đối với nàng như vậy là phát ra từ nội tâm yêu Tề Nhược Nghiên, thậm chí là yêu từ rất lâu trước kia rồi, từ thời mà hắn và nàng ấy vẫn chỉ là những đứa nhỏ, tình yêu của hắn dành cho nàng ấy đã phát sinh, theo tuổi tăng trưởng mà nẩy mầm lớn lên, có lẽ đã xảy ra một số chuyện gì đó, làm cho tình yêu của hắn dành cho nàng ấy bị lệch khỏi quỹ đạo, dù sao tình yêu mà có dây dưa với quyền lực cùng dục vọng, thì nhất định sẽ bị biến chất, kết quả là làm cho Tề gia bị giết hết, Tề Lệ bị vào thiên lao, Tề Nhược Nghiên thì bị phế đẩy vào lãnh cung

Ngừng! Việc này cùng nàng có cái gì quan hệ gì đâu, hoàng đế đối với Tề Nhược Nghiên cảm tình là thật hay là giả lại cùng nàng có quan hệ gì! Đợi chút…… Vừa rồi Tú Nhi vì sao lại nhắc đến Lâm Diễm như thể hắn nhất định còn sống trở về ?

“Ngươi không phải nói vẫn không có tin tức Lâm Diễm, làm sao có thể kết luận hắn nhất định sẽ trở về?” Chẳng lẽ Tú Nhi nói tin tức về Lâm Diễm là lừa gặt mình nữa sao? nàng mục đích là cái gì?

“Cái kia…… Tú Nhi thấy Diễm thiếu gia cát nhân thiên tướng, nhất định không có việc gì!” Tú Nhi hơi hơi sửng sốt, rõ ràng muốn nói qua loa để lảng tránh sự.

“Thật vậy chăng? Nếu vậy thật sự là quá tốt!” Băng thản nhiên cười, nha đầu kia lại nắm chặt ngón tay, hiển nhiên là ở nói dối.

Bầu không khí im lặng tự nhiên bao trùm lên cả xe, Băng nhắm mắt lại không nghĩ muốn tiếp tục nói chuyện đó, dù sao có hỏi thì Tú Nhi cũng không nói thật, mà nếu có hỏi thì chưa chắc Tú Nhi dám nói nữa.

Tú Nhi thỉnh thoảng nhìn lén tiểu thư nhắm mắt dưỡng thần không biết vì sao cảm thấy mất đi trí nhớ tiểu thư giống thay đổi nhiều như vậy, có chút bí hiểm xa cách cùng cảm giác xa lạ……

Nhìn xe ngựa tuy rằng bề ngoài bình thường nhưng bên trong được bố trí rất đẹp và rộng rãi, dọc đường không có cảm giác xe bị nảy hay xóc mạnh, nội thất trong xe thì bố trí cực thoải mái, trên vách tường đều có vải và màn che phủ,trong ghế ngồi cũng có đầy đủ gối đệm dày, rất thích hợp để tựa hoặc nằm nghỉ, hiển nhiên là tỉ mỉ chuẩn bị, xem ra hoàng đế cho nàng đi thăm Tề Lệ mà đã có sắp xếp từ trước rồi.

Băng dựa cả người vào đống gối tựa đó, có lục lọi trong những ký ức cũ của Tề Nhược Nghiên hình dung xem Tề Lệ có hình dạng như thế nào, dù nhiệm vụ của nàng chỉ là hoàn thành giao ước của Tề Nhược Nghiên nhưng mà nàng cũng phải làm sao cho giống như chính bản thân nàng là Tề Nhược Nghiên thật, chân chính đối xử với Tề Lệ như thể đó chính là cha nàng vậy.

Tuy vậy nàng trong thâm tâm nàng thật sự không có vui mừng hay sung sướng mà chi có tràn ngập bất đắc dĩ, tuy rằng có được thân thể với dung mạo tuyệt mĩ này nhưng mà thân thể của nàng ta lại quá ốm yếu, tuyệt nhiên đây chính là bất lợi cho nàng sau này. Thân thể này không có tự do, không có hy vọng, con đường đi thì toàn là trông gai và cạm bẫy, nàng đôi lúc tự hỏi bản thân mình chiếm đoạt thân thể này có ý nghĩa gì?

Không khí trong xe rơi vào trầm tĩnh, xe ngựa chay qua phố xá phồn hoa, náo nhiệt. Có đủ loại âm thanh tiến vào trong xe, tiếng huyên náo, tiếng cười nói của người qua đường làm phá vỡ suy nghĩ trong Băng.Nếu ông trời đã ban cho nàng cơ hội sống thêm một lần thì nhất định nàng phải sống cho ra sống!

Bản thân nàng vốn luôn lấy nụ cười ra mà che dấu nội tâm vốn lạnh lùng, sự kiên cường để che dấu đi sự bi quan yếu đuối, chỉ có như vậy nàng mới có hy vọng sống qua hai mươi mấy năm. Dù biết Diễm phản bội nàng, nhưng mà nàng không vì vậy mà suy sụp, vẫn cố gắng hoàn thành thật tốt ba nhiệm vụ thật hoàn hảo, sau đó mới chọn cái chết, chấm dứt tất cả, coi như đó là một cái chết oanh liệt…Nếu ông trời đã cho nàng một cơ hội, nàng vì sao lại muốn lặp lại kết cục đã đi qua, vì sao lại không chọn một cuộc sống hoàn toàn mới?

Hiện tại, nàng không muốn có một cuộc sống mà luôn tràn ngập tuyệt vọng như cũ nưa, không cần biết tương lai sau này là cái gì, ít nhất hiện tại hoàng đế có thể bảo hộ không cho bất kỳ ai gây tổn thương cho nàng, lại cử người đi khắp nơi đi tim Y tiên chữa bệnh cho nàng…..

Hy vọng vẫn phải có, không phải sao?

Đời người dài vô tận như một con đường, cuộc sống này có bao nhiêu điều thú vị,phong cảnh thì luôn thay đổi…có bao nhiêu điều đang chờ nàng khám phá và thưởng thức?Cho dù con đường lần này nàng chọn đi có là đường không có đích đến thì nhất định nàng cũng sẽ dũng cảm đi hết con đường đó!

Một đoạn đường dài không nói gì, Băng cảm thấy đi qua quá nhiều nhà cửa, xe ngựa rốt cục cũng chịu dừng lại, Tú Nhi chậm rãi đỡ Băng đứng dậy, hơi cúi đầu cười tự giễu, trải qua mấy ngày nay, nàng tựa hồ đã có thói quen được hầu hạ rồi.

Đột nhiên có một tiếng nói trong trẻo của một nam tử từ ngoài xe truyền đến: “Là ai phái các ngươi đến?”

“Hồi Vương gia, là Hoàng Thượng phái ta hộ tống Phế hậu là Tề thị đến nơi này……” thống lĩnh thị vệ Hồ Quyết nói xong câu này, thì lời nói của hắn đột nhiên nhỏ lại, làm cho nàng không nghe thấy gì nữa

“Tiểu thư, là Cẩn vương!” Tú Nhi kêu lên một tiếng sợ hãi, lại rất nhanh lấy tay che miệng lại.

“A! Vì sao Cẩn vương lại ở chỗ này?” Băng cũng là một bộ kinh ngạc.

Nàng là thật kinh ngạc, nàng nhớ rõ này thái hậu Thái Hậu “nhập thất” Nam nhân này từng nhìn nàng mà cười một cách ám muội, nàng cũng biết là hoàng đế sai Cẩn vương phụ trách vụ án của Tề Lệ, nhưng mà vì sao hôm nay hắn lại có mặt ở chỗ này? Nếu là hoàng đế sai hắn đến, không có lý gì mà hắn không nói cho nàng biết trước một tiếng a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.