Chí Tôn Phế Hậu

Chương 1: Chương 1: Xuyên Qua




Cơn đau xuất phát từ trái tim, khiến cho Băng không nhịn được mà rên rỉ, nàng không phải đã chết rồi sao? Đã chết không phải hẳn là mất cảm giác sao? Vì sao lại đau như vậy?

- Tiện nhân, kêu đi! Trẫm thích nghe tiếng rên rỉ của ngươi!

Giọng nam trầm trầm vang ở bên tai của nàng, tản ra mùi vị tình dục nồng đậm.

Tiện nhân? Là gọi nàng sao? Là ai mà dám gọi nàng như vậy?

Một bàn tay rộng lớn đang sờ loạn vùng ngực mềm mại của nàng, người nọ dùng lực rất mạnh giống như muốn bóp nát nàng…

- Đau…

Trong cơn đau đớn, Băng cố gắng mở to đôi mắt, xuyên thấu qua hơi nước mông lung, một đôi mắt thâm thúy nồng đậm ý hận đang gắt gao nhìn nàng, sự oán hận xen lẫn giận sự trong đôi mắt đó như nhát dao đâm mạnh vào trái tim của nàng, từ khi xuất đạo cho tới hôm nay, chỉ có người khác sợ nàng, chứ nàng chưa bao giờ sợ ai cả! Nhưng mà, ánh mắt căm phẫn của người đàn ông xa lạ này khiến nàng cảm thấy sợ hãi.

Nàng kinh ngạc phát hiện cả hai đều trần trụi như nhau, mà thân hình lỏa lồ của nàng đang bị hắn hung hăn tàn phá cho tới mức bị bầm tím. Nàng mơ hồ nghĩ, đã xảy ra chuyện gì? Nàng không phải đã thành công thiết kế cho Diễm nổ súng bắn nàng sao? Nhưng mà, vết thương kia hiện tại đã biến đi đâu rồi?

- Có đau không?

Nam nhân nở một nụ cười tàn nhẫn.

- Đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi…

- A ———

Băng hét lên một tiếng, hạ thể như bị một thứ gì đó xông thẳng vào bên trong, mang theo sức mạnh tàn phá vô cùng lớn…

Giờ phút này ý thức của Băng mới tỉnh táo lại và biết chuyện gì đang diễn ra, nàng bị một người đàn ông xa lạ xâm phạm, khiến cho nàng cảm thấy chán ghét cùng ghê tởm, nàng có điểm mờ mịt, cảm giác đau đớn như vậy vốn không nên có, vào một năm trước tại cô nhi viện dưới sự ôn nhu của Diễm nàng đã lột xác biến thành đàn bà, sao lại đau đớn như vậy chứ?

Nam nhân kia thấy máu đỏ tượng trưng cho sự thuần khiết của xử nữ chảy ra, cảm thấy ngoài ý muốn, mâu quang lóe lê nhưng hạ lực đạo ở hạ thân vẫn chưa giảm bớt.

- Ngươi còn là xử nữ?

Lau đi nước mắt để cho tầm mắt được rõ hơn một chút, Băng nhìn về phía nam nhân đang cường bạo mình, không khống chế được mà loạng choạng, thở hổn hển, nàng không trả lời hắn, mà hỏi ngược lại:

- Ngươi là ai… vì sao lại đối với ta như vậy?

Nhưng mà, nàng lại bị chính tiếng nói của mình dọa cho hoảng sợ, sao lại mảnh mai như vậy, giống y như con mèo con kêu meo meo, giọng nói mềm mại khiến người ta phải đau lòng… Tiếng nói này không phải của nàng a! Diễm từng nói qua tiếng nói của nàng giống y như tên gọi, lạnh như một khối bang…

- Tiện nhân! Có muốn trách thì trách cái tên phụ thân cáo già của ngươi, ngươi đi hỏi hắn xem vì cái gì hắn lại thông đồng với địch phản quốc!

Nam nhân nói xong, trông đôi mắt hừng hực lửa giận, như muốn đốt nàng thành tro.

- Ta… không hiểu… ngươi đang nói… cái gì…

Tiện nhân! Hắn lại tiếp tục gọi nàng là tiện nhân! Hắn nếu mắng nàng là tiện nhân, vì sao lại làm cái chuyện thân mật nhất giữa nam với nữ cùng nàng? Nàng muốn nói câu đó cho hắn nghe, nhưng mà nàng căn bản không hiểu nàng cùng phụ thân trong lời của hắn có quan hệ gì, lại còn bị chụp cái mũ thông địch phản quốc… Hình như, có một chuyện bất khả tư nghị phát sinh trên người của nàng!

Nam nhân nọ không dư hơi để nghe lời nói của nàng, híp đôi mắt lại, hoàn toàn đắm chìm trong cảm nhận tuyệt vời thông qua cảm nhận của cơ thể.

Không khí ái mụi cùng mùi vị của tình dục khiến cho Băng không thể nhịn được, ánh mắt dần dần đông lại như khối băng, đó cũng chính là điềm báo khi nàng quyết định châm dứt sinh mạng của kẻ khác.

Giết hắn, vào lúc hắn mất cảnh giác nhất mà giết!

Hai tay có chủ định đặt lên bờ bai của hắn, cố định cơ thể, nghe được tiếng thở gấp vì sung sướng của hắn, lại thong thả mà mang theo mục đích đã được xác định từ trước, hướng cổ hắn mà di chuyển…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.