Lục Bào lão tổ cũng nghe được câu nói của Lý Ngọc Chân, nên đối với Tiết Lăng Vân nói:
- Tiểu tử ngốc! Vị sư thúc này của người đang xuân tâm đại động (mới biết yêu), có tình ý đối với ngươi!
Tiết Lăng Vân sửng sờ, sắc mặt của Lý Ngọc Chân chợt đỏ lên, không chờ hai người tiếp tục suy nghĩ, vô số Kim Tằm liền vọt lên.
Lần vây công này tất cả đều là Tứ Sí Kim Tằm, theo tiếng vỗ cánh "Ông Ông"
của bầy Kim Tằm đang lao lên tấn công hai người, bên trong bầy Kim Tằm
đó còn mang theo vài đạo ánh sáng màu xanh, đó là đòn tấn công của Lục
Bào lão tổ hướng tới hai người.
Lục Bào lão tổ có tu vi Phân
Thần hậu kỳ, chỉ một mình hắn cũng đủ bắt giữ hai người Tiết Lăng Vân
cùng Lý Ngọc Chân, hơn nữa xung quanh có vô số Kim Tằm vây công, Tiết
Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân chỉ có thể kiên trì một chút mà thôi.
Trong lòng Tiết Lăng Vân cực kỳ lo lắng, nếu như chỉ có một mình hắn, dựa vào Hắc Huyền Đỉnh thì hắn còn có một chút nắm chắc có thể bảo vệ tính mạng của mình, hiện tại có Lý Ngọc Chân bên cạnh, dù có Hắc Huyền Đỉnh thì
hắn cũng khó có thể bảo vệ được nàng.
- Sư thúc! Ngươi nhanh chạy đi!
Tiết Lăng Vân hô lên.
Thật ra, cho dù nàng muốn trốn cũng trốn không được, nghe Tiết Lăng Vân la
lên một tiếng, Lý Ngọc Chân trong lòng ngọt ngào, cảm thấy chính mình
quyết định lưu lại thật chính xác, Thanh Xà Kiếm trong tay của nàng
không ngừng bay qua bay lại, đem mấy con Kim Tằm gần đó chém thành hai
mảnh.
Một con Kim Tằm lao đến Tiết Lăng Vân, Tiết Lăng Vân không đã không còn năng lực ngăn cản nó, Lý Ngọc Chân bên cạnh hắn cũng bị
mấy con Kim Tằm vây quanh, nhưng nàng vẫn tranh thủ giúp Tiết Lăng Vân
ngăn cản một chút, mà bản thân nàng lại bị một con Kim Tằm cắn trúng,
tuy rằng con Kim Tằm kia cũng bị nàng đánh chết nhưng nàng vẫn bị trúng
độc.
Trong của Tiết Lăng Vân quýnh lên, lúc này hắn cũng liều
mạng, lao tới mấy con Kim Tằm phía trước, không ngoài dự đoán của hắn,
Hắc Huyền Đỉnh lần nữa hiện ra xuất hiện trên đầu của hắn giúp hắn thoát khỏi nguy hiểm.
- Đó... đó là pháp bảo gì vậy?
Lục Bào
lão tổ nhìn thấy Hắc Huyền Đỉnh trên đầu của Tiết Lăng Vân, phát hiện nó có thể đem tất cả Kim Tằm của hắn ngăn cản bên ngoài, trong lòng của
hắn không khỏi kinh hãi, không biết Tiết Lăng Vân dùng bảo vật gì.
Mặc dù Tiết Lăng Vân bản thân rất an toàn, nhưng Lý Ngọc Chân lại cực kỳ
nguy hiểm, trong lòng của Tiết Lăng Vân vẫn lo lắng không ngừng, hắn cực kỳ hi vọng mình có thể khống chế được Hắc Huyền Đỉnh, để có thể sử dụng Hắc Huyền Đỉnh đi cứu Lý Ngọc Chân.
Hắc Huyền Đỉnh giống như
hiểu được ý nghĩ của hắn, vậy mà thực sự xuất thủ. Chỉ thấy Hắc Huyền
Đỉnh đột nhiên xoay tròng liên tục, vô số ngọn lửa màu đen từ bên trong
Hắc Huyền Đỉnh lao ra, những ngọn lửa màu đen đó phóng tới bầy Tứ Sí Kim Tằm đang bay đầy trời kia, bầy Tứ Sí Kim Tằm đó vừa chạm đến ngọn lửa
liền lập tức hóa thành tro tàn.
Lúc này, Hắc Huyền Đỉnh phát ra
uy thế khổng lồ, tất cả Tứ Sí Kim Tằm đều lặng lẽ lui về phía sau, mặc
kệ Lúc Bào lão tổ ra lệnh như thế nào đi nữa, bọn chúng cũng không dám
xông lên.
Bản thân Lục Bào lão tổ cũng cực kỳ khiếp sợ, hắn bây
giờ cũng cảm nhận được uy áp phát ra từ Hắc Huyền Đỉnh, Hắc Huyền Đỉnh
này rõ ràng là một tiên gia chí bảo, uy năng ẩn chứa trong đó có thể xé
rách cả thiên địa.
Đột nhiên, Lục Bào lão tổ biến sắc, hắn cảm thấy nguyên thân thứ hai của mình đang cực kỳ run rẩy.
Nguyên thần thứ hai của hắn chính mà một con Lục Sí Kim Tằm Vương, con Lục Sí
Kim Tằm Vương có năng lực cảm ứng nguy hiểm cực kỳ mạnh mẽ, lúc này
nguyên thần thứ hai của hắn đang không ngừng run rẩy, hiển nó đang cực
kỳ sợ hãi.
Lục Bào lão tổ ngơ ngác nhìn Hắc Huyền Đỉnh trên không trung, hắn khẽ cắn răng, bất thình
lình hắn quay đầu bỏ chạy về phía sau, thấy hắn bỏ đi bầy Kim Tằm kia
cũng bỏ đi theo hắn.
Hắn lần này tiến vào Mê Vụ Sâm Lâm là có
mục đích của mình, không thể vì một chiếc Tiểu Đỉnh mà tiêu hao lực
lượng được, bầy Kim Tằm này hắn cần dùng để đối phó với nguy hiểm sắp
tới.
******
Tiết
Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân thở phào một hơi, Tiết Lăng Vân nhớ ra Lý
Ngọc Chân hình như đã bị thương, lập tức bay đến trước mặt Lý Ngọc Chân, nói khẽ:
- Sư thúc! Ngươi thế nào rồi?
Sắc mặt của Lý Ngọc
Chân bầy giờ cực kỳ tái nhợt, nàng đang toàn lực ngăn cản chất độc của
Kim Tằm xâm nhập, nghe thấy Tiết Lăng Vân hỏi thăm, nàng mỉm cười nói:
- Lại bị một con Kim Tằm cắn trúng, lần này... lần này... lại cần ngươi giúp sư thúc hút độc ra ngoài!
Tròng lòng của Tiết Lăng Vân cũng thầm giật mình, hắn cảm giác quan hệ của
hai người bây giờ rất mập mờ, rất phức tạp, tuy mình không nên có ý
tưởng bất lương gì đối với sư thúc, nhưng trong lòng của hắn vẫn cảm
thấy có chút kích thích.
Hai người liền tìm một nơi vắng vẻ,
Tiết Lăng Vân một lần nữa Lý Ngọc Chân cởi bỏ áo ngoài của nàng, lần này miệng vết thương nằm ở sau lưng, Tiết Lăng Vân hồi hộp, từ từ cúi đầu
xuống, đặt miệng tại vết thương của Lý Ngọc Chân.
Lý Ngọc Chân
cảm giác thấy sau lưng của mình có chút tê tê, toàn thân mềm ra, một cảm giác không thể dùng lời để nói ra đang bốc lên trong lòng nàng, nhớ lại Tiết Lăng Vân đã nhiều lần xả thân cứu mình, tại nguy hiểm trước mắt
vẫn muốn giúp mình chạy trốn, nam nhân như vậy quả thật hiếm thấy.
Miệng của Tiết Lăng Vân khi chạm vào lưng của Lý Ngọc Chân, đột nhiên hắn nhớ tới câu nói của Lục Bào lão tổ trước đó:
- Tiểu tử ngốc! Vị sư thúc này của người đang xuân tâm đại động (mới biết yêu), có tình ý đối với ngươi!
Tim của Tiết Lăng Vân đột nhiên đập nhanh lên, hô hấp của hắn cũng bắt đầu trở nên dồn dập.
Lý Ngọc Chân cảm giác được biến hóa của hắn, không biết nàng nghĩ đến cái gì, mặt của nàng đột nhiên đỏ lên.
Thời gian trôi qua nửa nén hương, Tống Ngọc Dao rốt cục đem chất độc trong
người cảu Lý Ngọc Chân hút hết ra ngoài. Mặc dù thời gian trôi qua rất
ngắn, nhưng hai người lại có cảm giác ngượi lại. Tiết Lăng Vân nhẹ nhàng giúp Lý Ngọc Chân mặc áo ngoài lại, cũng lấy dây thắt lưng giúp nàng
buộc lại, Lý Ngọc Chân lại ngoan ngoãn để hắn làm tất cả.
Bầu
không khí sau đó giữa hai người ngày càng mập mờ, hai người đồng sinh
cộng tử với nhau vài lần, biểu hiện bên ngoài vẫn là sư điệt và sư thúc, nhưng lại không phải là như vậy, thật sự rất rối loạn.
Trong
lòng của Tiết Lăng Vân có chút hổ thẹn đối với Tống Ngọc Dao, vốn dĩ
trong lòng của hắn chỉ có một mình Tống Ngọc Dao, bây giờ hắn đối với Lý Ngọc Chân đã sinh ra một chút tình cảm đáng ra không nên có.
Chuyện gì đang xảy ra thế này... Lý Ngọc Chân nội tâm lo lắng không yên, nàng
cảm giác mình hình như đã thích Tiết Lăng Vân rồi, trước đây nàng dành
phần lớn thời gian đặt tại tu luyện cùng ngộ đạo, bằng hữu của nàng cũng chỉ có sư tỷ cùng vài người sư huynh mà thôi, nàng chưa từng cùng nam
tử nào thân mật như vậy, nam tử này lại rất đứng đắn, trong lúc nguy
hiểm vẫn luôn lo lắng cho mình...
Sau đó hai người lần nữa bay
về phía trước, bay khoảng nửa ngày, Lý Ngọc Chân bỗng nhiên phát hiện
một ký hiệu của Trường Sinh Môn lưu lại trên một thân cây, trong lòng
vui vẻ nói:
- Lăng Vân! Mấy người sư huynh đang ở gần đây, chúng ta cẩn thận tìm kiếm một chút!
Tiết Lăng Vân nghe thấy vậy lập tức cao hứng, hắn mấy ngày nay đều mong nhớ
Tống Ngọc Dao, lần thất lạc này làm cho hắn rất lo lắng cho nàng, không
biết Tống Ngọc Dao có xảy ra chuyện gì không.
Sau nửa canh giờ,
Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân cuối cùng cũng tìm được đám người Tống
Ngọc Dao, Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân lập tức bay vọt tới.
Đám người Tống Ngọc Dao nhìn thấy hai người Tiết Lăng Vân, Lý Ngọc Chân
cũng lập tức chạy đến nghênh đón, Tống Ngọc Dao gắt gao cầm tay của Tiết Lăng Vân kích động nói:
- Lăng Vân! Ngươi làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng ngươi đã bị những Kim Tằm kia...!
Nói đến đó, vành mắt của Tống Ngọc Dao bắt đầu ươn ướt, trong lòng của Tiết Lăng Vân cũng rất kích động, hắn hận không thể ngay lập tức ôm lấy Tống Ngọc Dao, hảo hảo an ủi nàng một chút, bất quá bên bọn hắn có rất nhiều người, có những người đó ở đây, hắn chỉ có thể cầm tay của Tống Ngọc
Dao mà thôi.
Bên cạnh, Lý Ngọc Chân cùng Lâm Phượng Vũ thầy trò
vui mừng gặp lại nhau, tuy Lý Ngọc Chân đang cùng đệ tử của mình nói
chuyện, nhưng vẫn âm thầm quan sát Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao,
nhìn thấy hai người bọn họ lôi kéo nhau rất thân thiết, sắc mặt của nàng liền hơi ảm đạm đi.