Tiết Lăng Vân nói:
- Những đồ án phía trên đại sảnh này nhưng thật ra là một tòa huyễn
trận, vừa rồi ta và bốn người các ngươi đều tiến nhập vào bên trong
huyễn trận!.
Hạ Tùng cùng Lữ Nhật, Lữ Nguyệt lúc này đã hoàn toàn thanh tỉnh, kỳ thật không cần Tiết Lăng Vân nói bọn hắn cũng biết vừa rồi là chuyện gì xảy
ra.
Trên mặt Lữ Nhật, Lữ Nguyệt đều mang theo một tia bi thương, mà Hạ Tùng
thì là vẻ mặt thất lạc, Tiết Lăng Vân cũng không biết ba người bọn họ ở
trong huyễn trận đã gặp phải tình hướng như thế nào.
- Sư phụ, phía trên... những đồ án ở phía trên hình như đã biến mất?
Đột nhiên Hạ Tùng mở miệng nói ra, thì ra hắn lại len lén nhìn phía trên một cái, đột nhiên phát hiện những đồ án phía trên đã đã hoàn toàn biến mất.
Tiết Lăng Vân cũng hướng phía trên nhìn thoáng qua, phát hiện những đồ
án phía trên quả thực đã hoàn toàn biến mất, hắn lo lắng vẫn còn có
những cơ quan khác, lập tức nói:
- Không cần xem nữa! Các ngươi hãy cẩn thận một chút!
Tiết Lăng Vân không biết, huyễn trận lúc trước đã bị chính hắn phá vỡ,
ngay tại thời khắc hắn giết chết Ngô Minh thì những đồ án khắc ở phía
trên liền biến mất, cho dù hắn không gọi ba người Hạ Tùng tỉnh lại thì
qua một thời gian ngắn ba người bọn họ cũng sẽ tự động tỉnh lại.
- Răng rắc...!
Ngay vào lúc này, bỗng nhiên bên trong đại sảnh truyền đến một âm thanh
trầm đục, trong lòng bốn người Tiết Lăng Vân liền hoảng hốt, bọn hắn
liền hướng về phía tiếng vang phát ra nhìn lại, liền phát hiện ở phía
trước có một cái địa đạo.
- Xem ra, nó chính là lối đi tiếp theo, chúng ta tiếp tục đi về phía
trước! Ba người các ngươi nên cẩn thận một chút, nơi đây rất là quỷ dị!
Tiết Lăng Vân hít sâu một hơi, dẫn đầu tiến vào bên trong địa đạo, ba người Hạ Tùng thì theo sát phía sau Tiết Lăng Vân.
Ma khí ở nơi này càng lúc càng đậm đặc, bốn người Tiết Lăng Vân đều cảm
thấy vô cùng áp lực, Tiết Lăng Vân lúc này nắm chặt Hàn Ngọc Kiếm trong
tay, tùy thời chuẩn bị ứng phó với nguy hiểm.
Lại đi thêm một đoạn, bốn người lại vào một cái đại sảnh khác, cái đại
sảnh này cũng trống rỗng như cái trước, bất quá ở chỗ này bốn người bọn
họ không có gặp phải huyễn trận gì, cũng không có đụng phải cái cơ quan
nào.
Nơi này cũng có một cái địa đạo khác, Tiết Lăng Vân liền dẫn theo đám người Hạ Tùng tiếp tục đi về phía trước.
Cứ như vậy đi khoảng nửa canh giờ, bốn người đã đi tới vào lòng đất
chừng mấy ngàn thước rồi, trong lúc đó, bọn họ đã đi qua rất nhiều đại
sảnh, đang lúc bọn họ lại tiến vào một cái đại sảnh khác thì đột nhiên
dị biến đã xảy ra , một tiếng cười lớn lối từ trong đại sảnh vang vọng
đi ra.
- Khặc khặ-x-xxxxx! Khặc khặ-x-xxxxx!
******
Trong lòng Tiết Lăng Vân liền căng thẳng, hắn vội vã ngẩng đầu nhìn tới, phát hiện phía trước có ba nam nhân mặc hắc y, ba nam nhân này đều là
người tàn tật, một người không có cánh tay, một người không có chân, còn người cuối cùng thì trong hốc mắt không có con mắt, ba người bọn họ đều lớn tiếng cười, tiếng cười hết sức khủng bố.
- Vừa rồi, chính là mấy người các ngươi đã giết chết đệ tử của Tàn Ma phái chúng ta! Hắc hắc, các ngươi thật to gan!
Tên nam nhân không có mắt cười nói.
- Ba vị chính là người của Tàn Ma phái! Chúng ta tới nơi này là để xác
minh tình huống của cái cổ mộ này, đã vậy thì chúng ta cần gì phải tranh đấu với nhau! Chờ chúng ta xác minh được tình huống ở nơi này rồi đánh
cũng không muộn!
Tiết Lăng Vân chậm rãi nói.
- Ha ha ha ha... Ngươi nói thật dễ nghe, trong tòa cổ mộ này rõ ràng có
Ma Đạo chí bảo xuất thế, Tàn Ma phái chúng ta tuyệt đối không cho phép
người ngoài nhúng tay vào!
Tên nam nhân không có mắt lạnh lùng nói.
- Hừ!
Tiết Lăng Vân vẫn không nói gì, đột nhiên Hạ Tùng ở sau lưng hắn mở miệng nói:
- Nơi này là núi Thanh Thành, là địa bàn của phái Thanh Thành chúng ta,
các ngươi đang ở trên địa bàn của chúng ta còn tỏ ra kiêu ngạo như vậy.
Cho dù nơi này có bảo vật thì nó cũng thuộc về phái Thanh Thành chúng
ta, cùng Tàn Ma phái các ngươi không có bất cứ quan hệ nào!
- Ah!
Ba người của Tàn Ma phái đều sững sờ, sau đó bọn họ cùng nhau cười phá
lên, cười một lúc sau, tên nam nhân không có mắt tiếp tục nói:
- Ta nhớ nơi này chỉ có một cái Bạch Cốt Thiên Tà Tông, lúc nào lại xuất hiện thêm một phái Thanh Thành? Núi Thanh Thành, phái Thanh Thành, các
người cũng rất biết đặt tên ah, bằng vào chút tu vi của các ngươi mà
cũng dám gọi là phái Thanh Thành, thật sự là chán sống!
Ba người của Tàn Ma phái cười lạnh, trong vòng ngàn dặm quanh dãy núi
Thanh Thành này có hơn một trăm ngọn núi nhỏ, trừ phi có thực lực tương
đương với thất đại môn phái hoặc là Ma Đạo tam phái thì mới có tư cách
chiếm cứ cả dãy núi Thanh Thành này, mới có tư cách gọi tên môn phái là
"phái Thanh Thành".
Mấy người Tiết Lăng Vân tu vi cao nhất bất quá là Phân Thần kỳ, còn lại
ba người đều là Nguyên Anh kỳ, trước đây bọn hắn chưa hề nghe nói qua ở
núi Thanh Thành này còn có mấy người này, nghĩ chắc là một môn phái vừa
mới thành lập không có bao lâu.
Tiết Lăng Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ba người Tàn Ma phái ở đối
diện, hắn biết hôm nay khó có thể tránh khỏi trận tranh đấu này. Hắn
không muốn gây chuyện, nhưng không có nghĩa hắn là loại người sợ phiền
phức.
- Bá!
Tiết Lăng Vân không nói nhảm nữa, một đạo Trường Hồng kiếm khí bổ về phía ba người ở đối diện.
Ba người ở đối diện cũng đã đề phòng Tiết Lăng Vân, trong mấy người của
môn phái Thanh Thành này chỉ có Tiết Lăng Vân là có đủ thực lực để tạo
thành thương tổn cho bọn họ.
- Khặc khặ-x-xxxxx! Khặc khặ-x-xxxxx! Khặc khặ-x-xxxxx!
Ba người của Tàn Ma phái lại nở nụ cười âm trầm, bọn hắn ngăn trở lại
đạo Trường Hồng kiếm khí kia của Tiết Lăng Vân, sau đó mỗi người đều
phóng ra pháp bảo của mình, ba món pháp bảo xuất hiện ở trong đại sảnh.
Kiện pháp bảo đầu tiên là một cánh tay đã trải qua luyện hóa, cánh tay
này đen như mực, phía trên cánh tay tản ra ánh kim loại sáng bóng, kiện
pháp bảo thứ hai là một cái chân, cái chân này có màu xanh biếc, khiến
người khác có cảm giác dị thường quỷ dị.
Người của Tàn Ma phái thường thấy nhất chính là thiếu cánh tay, thiếu
cái chân, cho nên người của Tàn Ma phái thường dùng cánh tay cùng chân
đã trải qua luyện hóa làm vũ khí của mình, những cánh tay cùng chân này
vốn dĩ là một bộ phận trên thân thể bọn họ, nên sau khi bị luyện thành
pháp bảo thì có độ linh hoạt vượt xa so với pháp bảo bình thường ở Tu
Chân giới.
Kiện pháp bảo thứ ba cũng xuất hiện ở trên không trung, kiện pháp bảo
này là thứ quỷ dị nhất trong ba kiện pháp bảo, nó chính là hai con mắt.
Phía trên hai con mắt còn có một đường tơ máu, máu chảy đầm đìa nhìn qua hết sức khủng bố.
Tiết Lăng Vân hít sâu một hơi, đối với mấy người Hạ Tùng ở phía sau nói:
- Các ngươi không nên xông lên, chỉ cần bảo vệ tốt chính mình là được, ta sẽ chiếu cố bọn chúng thật tốt!
Nói xong Tiết Lăng Vân liền kêu lên một tiếng, trong lòng của hắn đang
có một cổ chiến ý cường đại dâng lên. Một năm qua này hắn không ngừng
tìm hiểu Thiên Thư, đối với đạo thuật của Trường Sinh Môn càng có lý
giải rất sâu, đặc biệt là Thu Thủy Tam Kiếm, Tiết Lăng Vân đã ngộ ra rất nhiều bí quyết. Hiện tại hắn muốn thông qua chiến đấu để gia tăng đạo
thuật của mình.
Cánh tay đen như mực, cái chân màu xanh biếc vọt tới tấn công Tiết Lăng
Vân, hai con mắt chảy máu đầm đìa trên không trung đột nhiên bắn ra hai
đạo màu đỏ huyết quang, huyết quang nhắm thẳng vào Tiết Lăng Vân.