Khô Cốt Thần Trượng dĩ nhiên đang cắn nuốt chân nguyên của Âm Đồng, Tiết Lăng Vân cùng Lăng Nhược Vũ đều ngơ ngác nhìn tình cảnh này.
Lăng Nhược Vũ đột nhiên nói:
- Lăng Vân! Nhanh dừng lại, chúng ta còn phải hỏi hắn tin tức của sư thúc ngươi. Nếu Khô Cốt Thần Trượng giết chết Âm Đồng thì nguy to!
Tiết Lăng Vân cười khổ, nói:
- Ngươi tưởng ta không muốn dừng sao? Mấu chốt là bây giờ Khô Cốt Thần Trượng không nghe lời của ta!
Thì ra cậy Khô Cốt Thần Trượng này cũng không có bị Tiết Lăng Vân hoàn toàn luyện hóa, đúng vào lúc quan trọng này lại không nghe lời của hắn.
Vừa rồi Tiết Lăng Vân đã cố điều khiển Khô Cốt Thần Trượng dừng lại, đáng
tiếc hắn đã hoàn toàn không chế không được Khô Cốt Thần Trượng rồi.
Lăng Nhược Vũ ngẩn ra, sau đó cũng bất đắc dĩ lắc đầu, nàng cùng Tiết Lăng
Vân chỉ đành ngơ ngác nhìn cảnh Âm Đồng chết dần mà thôi, nhìn cảnh
tượng này khiến bọn họ càng thêm giật mình.
Trên người của Âm
Đồng đang mãnh liệt tràn ra lục quang, vào lúc này Âm Đồng nhìn giống
như một mặt trời màu xanh lá vậy, may mắn là quỷ vụ ở U Phong Sơn rất
dày đặc, nếu không dị tượng này sẽ khiến cho rất nhiều người phát hiện.
Khô Cốt Thần Trượng đã bay đến trên đỉnh đầu của Âm Đồng, lục quang phát ra từ người của Âm Đồng đều lao vào trong Khô Cốt Thần Trượng, Khô Cốt
Thần Trượng cũng không hề khách khí mà cắn nuốt toàn bộ chúng nó.
Âm Đồng lúc này muốn khóc cũng không được nữa, chân nguyên trong người hắn đang không ngừng bị cắn nuốt, hắn đã sử dụng tất cả các biện pháp nhưng vẫn không có cách nào không chế được chân nguyên trong cơ thể của mình.
Hắn muốn bỏ trốn, đáng tiếc hắn bây giờ ngay cả nhấc chân đều làm không được.
Hắn muốn nói ra vị trí của Lý Ngọc Chân cầu mong Tiết Lăng Vân có thể tha
cho hắn, đáng tiếc ngay cả khí lực mở miệng cũng làm không được.
Sắc mặt của Âm Đồng càng ngày càng nhợt nhạt, môi run rẩy không ngừng, đáng tiếc là một chữ đều nói không ra, hắn nhìn Tiết Lăng Vân cùng Lăng
Nhược Vũ đầy hận thù, hắn hận bản thân không thể bắt hai người bọn họ
nghiền ra thành tro bụi.
Trăm năm tu vi cứ như vậy biến mất toàn bộ, Âm Đồng cảm giác Nguyên Anh của mình đang từ từ tan rã ra, năng
lượng của Nguyên Anh cũng bị Khô Cốt Thần Trượng hoàn toàn cắn nuốt.
Rốt cục chân nguyên trong cơ thể của Âm Đồng đã triệt để biến mất, không còn lại một chút nào cả, lúc này Âm Đồng thở phào một hơi, hắn còn
tưởng rằng chuyện này đã kết thúc. Ai ngờ, Khô Cốt Thần Trượng vẫn không chịu dừng lại, lục quang âm u vẫn bao phủ lấy cơ thể của hắn.
- Đừng...!
Âm Đồng hoảng sợ la lên.
Hắn hét lên hết sức, trên mặt thể hiện ra sự thống khổ tột cùng. Tuy Âm
Đồng cảm thấy mình đã kêu rất "to" nhưng hai người Tiết Lăng Vân cùng
Lăng Nhược Vũ ở ngoài thì chỉ nghe được hắn rên lên một tiếng như muỗi
kêu mà thôi, hai người không dám đến gần Âm Đồng, sợ bị vạ lây.
Vào lúc này, Khô Cốt Thần Trượng dĩ nhiên cắn nuốt luôn huyết nhục của Âm
Đồng. Thân thể của Âm Đồng càng lúc càng nhỏ, dần dần chỉ còn lại có một bộ da đang bao bọc một khung xương người, tóc của Âm Đồng đã biến thành màu trắng, hình dáng thì rất giống như một khô lâu được bao bọc bởi một lớp da người.
Qua một thời gian, Khô Cốt Thần Trượng mới chịu
ngừng lại, lúc này nó lại bay trở về bên cạnh Tiết Lăng Vân, Tiết Lăng
Vân hơi chút sợ hãi quan sát món Thánh Vật của Vạn Quỷ Tông này, hắn
không dám giơ tay ra cầm lấy nó.
Sắc mặt của Lăng Nhược Vũ lúc
này cũng rất nhợt nhạt, tình cảnh vừa rồi thật sự quá kinh khủng, lúc
đầu Khô Cốt Thần Trượng chỉ cắn nuốt chân nguyên của Âm Đồng thì chả có
gì, nhưng sau đó nó lại làm cho một người đang sống sờ sờ biến thành một khô lâu bọc da người, tình cảnh đó quả thực khiến cho người ta cảm giác kinh hãi.
- Này... vật này quá tà môn! Lăng Vân, sau này ngươi nên ít sử dụng nó!
Qua rất lâu, Lăng Nhược Vũ mới ổn định lại tâm trạng, thở phào một hơi, nhắc nhỏ Tiết Lăng Vân.
- Ừ! Ta cũng không ngờ được Khô Cốt Thần Trượng còn có công năng này,
đúng là làm người ta phải giật mình. Ta... ta sau này sẽ không dùng nó
nữa!
Sắc mặt của Tiết Lăng Vân hơi lúng túng, cây Khô Cốt Thần Trượng này quá tà môn, hắn không dám sử dụng nó nữa.
Ngơ ngác nhìn Khô Cốt Thần Trượng trước mặt, lúc này Khô Cốt Thần Trượng đã trở lại hình dáng là một cây trượng bằng xương trong suốt, ở bên trong
nó có một chút yếu ớt lục quang lập lòe, Tiết Lăng Vân thu hồi Khô Cốt
Thần Trượng vào trong Trữ Vật Thủ Trạc.
Thứ này tuy rằng rất tà môn nhưng uy lực cũng rất lớn, hắn tạm thời sẽ không vứt nó đi.
- Lăng Vân! Bây giờ chúng ta nên làm gì? Âm Đồng đã chết, chúng ta không thể hỏi hắn tin tức của sư thúc ngươi được nữa!
Hai người bình tĩnh trở lại, Lăng Nhược Vũ nhíu mày nói.
- Bây giờ chúng ta đi xung quanh quan sát một chút. Nếu như tìm không
được sư thúc của ta thì... chúng ta chỉ có thể đi tìm Âm Liễu mà thôi,
bây giờ chỉ có hắn biết rõ vị trí sư thúc của ta!
Tiết Lăng Vân nói.
Hai người bắt đầu tìm kiếm Lý Ngọc Chân khắp nơi trong cung điện, nữa canh
giờ trôi qua, bọn họ đã tìm kiếm mỗi một nơi, mỗi một góc hẻo lánh trong cung điện nhưng vẫn không tìm được chút dấu vết nào của Lý Ngọc Chân.
Tiết Lăng Vân vẫn không chịu từ bỏ, lại dẫn theo Lăng Nhược Vũ đi vài dặm
xung quanh tìm kiếm một lần nhưng vẫn không thu được chút dấu vết nào.
Tiết Lăng Vân rất lo lắng, hắn âm thầm tự trách bản thân, nếu không phải là
mình dùng Khô Cốt Thần Trượng thì Âm Đồng sẽ không chết, nói không chừng còn có thể hỏi ra được vị trí của Lý Ngọc Chân.
- Lăng Vân,
đừng quá lo lắng. Nếu như không tìm được sư thúc của ngươi thì chúng ta
đi kiếm Âm Liễu, hắn chắc chắn biết vị trí của sư thúc ngươi!
Lăng Nhược Vũ nói.
Nhìn thấy Tiết Lăng Vân lo lắng như vậy, trong lòng của Lăng Nhược Vũ có
chút chua chua. Nàng đã mơ hồ đoán được quan hệ giữa hai người bọn họ,
quan hệ của hai người nhất định là rất thân thiết, nếu không Tiết Lăng
Vân cũng không mạo hiểm tính mạng của mình mà chạy đến cứu Lý Ngọc Chân.
Tiết Lăng Vân nhẹ gật đầu, nói:
- Tốt! Cúng ta đi tìm Âm Liễu, lúc trước hắn bay về phía Đông, chúng ta cũng bay về phía Đông tìm hắn!
- Ừ!
Lăng Nhược Vũ gật đầu.
Hai người lập tức bay về phía Đông. Thật ra, Lăng Nhược Vũ muốn ở lại đây chờ đợi, Âm Liễu chắc chắn sẽ trở về.
Bất quá, Tiết Lăng Vân thật sự quá rốt ruột nên Lăng Nhược Vũ cũng đành đi theo hắn tìm kiếm Âm Liễu.
Hai người vừa rồi đã đốt cháy thi thể của Âm Đồng rồi, trong một khoảng
thời gian sẽ không ai biết được Âm Đồng đã chết, Lăng Nhược Vũ là trưởng lão của Âm Dương Tông, dù bị người phát hiện ra dấu vết gì cũng chẳng
có nguy hiểm.
Hai người bay thẳng về phía Đông. Lúc này, bóng
đêm càng ngày càng đen tối, toàn bộ U Phong Sơn bị một màng quỷ vụ dày
đặc bao phủ, nơi này không hổ là sơn môn của Vạn Quỷ Tông, nơi đây quả
thực giống như Quỷ Vực ở nhân gian vậy.
Hai người bay hơn một
canh giờ, nhưng vẫn không nhìn thấy dấu vết gì của Âm Liễu. Nơi này đã
là nơi xa nhất ở phía Đông của U Phong Sơn rồi, nếu bay thêm một chút
nữa thì sẽ ra khỏi phạm vị U Phong Sơn.
Tiết Lăng Vân cùng Lăng Nhược Vũ đang muốn quay trở lại tòa cung điện lúc trước, bỗng nhiên Lăng Nhược Vũ nhíu mày, nói:
- Lăng Vân! Bay về phía trước một chút nữa xem, ta cảm thấy phía trước có gì đó rất lạ, giống như ở đó có cao thủ!
Lăng Nhược Vũ đã là Phân Thần hậu kỳ, tu vi của nàng cao hơn cao hơn Tiết
Lăng Vân rất nhiều nên cảm giác của nàng cũng mạnh hơn hắn rất nhiều,
vào lúc này nàng cảm giác được phía trước có gì đó rất kỳ lạ.
Hai người cẩn thận từng chút một bay về phía trước, quỷ vụ xung quanh đó
càng ngày càng đậm, dần dần Tiết Lăng Vân cũng cảm giác được có chút kỳ
lạ, trong lòng của hắn xuất hiện một sự cảnh giác rất mãnh liệt.