Tiết Lăng Vân vừa mới đi chưa được mấy bước, đột nhiên trước mặt
xuất hiện mấy người thiếu niên thiếu nữ, cầm đầu chính là người
mình vừa giúp đỡ hôm qua – Lâm Phượng Vũ, cả đám người đang hùng hổ nhìn Tiết Lăng Vân.
- Các ngươi muốn làm gì?
Tiết Lăng Vân cau mày nói. Hắn không muốn đụng chạm những người này, lập tức chuẩn bị nhanh chóng rời đi.
- Hừ!
Lâm Phượng Vũ hừ lạnh một tiếng, nói:
- Chúng ta muốn làm gì? Đương nhiên là thu thập ngươi?
Tiết Lăng Vân bực tức nói:
- Lâm Phượng Vũ, ngày hôm qua ta vừa mới giúp ngươi một lần, hôm nay ngươi như thế nào đối với ta như vậy đây sao?
- Ngươi nói bậy bạ gì đó! Mọi người mau thu thập hắn cho ta a!
Lâm Phượng Vũ thẹn quá hóa giận nói, đúng là bởi vì ngày hôm qua được
“phế vật” Tiết Lăng Vân này cứu, cho nên Lâm Phượng Vũ cảm thấy thật
mất mặt, trong lòng rất không thoải mái. Vì thế, nàng muốn hảo hảo mà thu thập Tiết Lăng Vân một trận.
Đám người hướng về Tiết
Lăng Vân mà xông tới, hai người tu vị cao nhất trong bọn họ đã là
Kim Đan Kỳ, đối phó một mình Tiết Lăng Vân căn bản không cần nói thêm
nữa.
Trên mặt Tiết Lăng Vân đã trúng mấy quyền, quần áo trên người đã bị xé đến rách nát, toàn thân đau nhức vô cùng. Nhưng Tiết Lăng Vân không hề kêu một tiếng, hắn chỉ dùng ánh
mắt lạnh như băng đánh giá mấy người trước mặt. Mặc dù hắn
không phải là đối thủ của bọn chúng nhưng tâm của hắn vĩnh
viễn sẽ không khuất phục.
Đột nhiên tiểu cô nương Lâm Phượng Vũ nhìn thấy ngọc bội trên cổ Tiết Lăng Vân, liền lớn tiếng kêu lên.
- Được!
Một tam đại tam đệ tử tên là Triệu Chí Bình liền đoạt lấy ngọc bội của Tiết Lăng Vân, cười ha ha.
Tiết Lăng Vân có chút kinh ngạc, ngọc bội này là vật duy nhất liên
hệ đến thân thế của hắn, hắn tuyệt đối không thể để cho ngọc
bội lọt vào tay người khác. Lập tức Tiết Lăng Vân kêu to:
- Trả lại cho ta!
- Ha ha ha ha!
Lâm Phượng Vũ cùng Triệu Chí Bình cười ha ha, Lâm Phượng Vũ nói:
- Chỉ cần ngươi có thể đuổi theo chúng ta, ta sẽ trả ngọc bội này lại cho ngươi!
Nói xong Lâm Phượng Vũ cùng Triệu Chí Bình lăng không bay lên, bọn họ thi triển di động không thuật hướng đỉnh núi bay đi!
Tiết Lăng Vân ngơ ngác nhìn hai người bay đi, hắn lại nhìn chung quanh ngọn
núi một chút, sau đó hung hăng cắn răng, hướng về đỉnh núi đi tới!
Ngọn núi dốc đứng dị thường, bất quá giờ phút này Tiết Lăng Vân đã không để ý tới, ở trên đời này hắn chỉ có hai thứ đáng giá quý trọng, một là sư
phụ, một chính là ngọc bội này, hai thứ đều là gốc rễ sinh mạng của
hắn, hắn là tuyệt đối không cho phép người khác đoạt đi!
Da
thịt trên người hắn đầy vết trầy xước, từng vết máu xuất
hiện trên thân thể hắn, máu không ngừng chảy ra, nhưng Tiết Lăng
Vân không ngừng lạ, hai tay bắt lấy từng bụi cỏ mà leo lên.
Trên vách núi dốc đứng dị thường, một thiếu niên đang bám lấy cỏ
dại leo lên, đám tam đại đệ tử đứng phía dưới đều ngây người
nhìn lên.
- Triệu Chí Bình, chúng ta làm như vậy có phải hơi quá đáng hay không?
Tiểu cô nương Lâm Phượng Vũ có chút bất an.
- Hình như... Quả thật... Có chút không tốt lắm!
Tam đại đệ tử Triệu Chí Bình cũng có chút sợ hãi mà đứng lên.
- Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Lâm Phượng Vũ bất an hỏi.
- Chúng ta nhanh chóng rời đi, ngọc bội này để trên đỉnh núi cho hắn!
Triệu Chí Bình mở miệng nói.
Hai người cũng không dám nữa ở lại nữa, Lâm Phượng Vũ triển khai di
động không thuật hướng về phía dưới bay đi, vừa bay vừa kêu to:
- Ngọc bội của ngươi ở ngay trên đỉnh núi, chính ngươi đi lấy đi! Chúng ta phải đi!
Lập tức Tiết Lăng Vân lại chân núi mà trò xuống, hắn vốn đã uể
oải không chịu nổi, nhưng bây giờ cảm giác toàn thân tràn đầy
tinh lực, hơn nữa thân thể hắn vốn lạnh như băng giờ phút này
lại bắt đầu nóng như lửa.
Tiết Lăng Vân lúc đầu không
có chú ý, dần dần phát hiện cảm thấy không đúng, thân thể
của chính mình như bị lửa đốt, lại giống như đặt nồi hấp,
thống khổ dị thường khó chịu.
Giờ phút này Tiết Lăng
Vân còn đang bò xuống chân núi, tay hắn cầm chặt bụi cỏ dại,
hai chân bám chặt lên vách núi, cố nén đau nhức đi từng bước
một.
Không biết qua bao lâu, Tiết Lăng Vân rốt cuộc xuống tới chân núi, giờ phút này hai tay, hai chân của hắn đã trở nên đỏ rực,
quỷ dị nói không nên lời!
Tiết Lăng Vân lập tức đi nhanh về hướng rừng trúc, hắn biết sư phụ
khẳng định đang sốt ruột chờ đợi, bản thân không thể làm cho
nàng lo lắng thêm nữa. Còn có, chính mình hiện tại toàn thân
nóng như lửa, không biết đến cùng là tại làm sao, nhất định
phải để cho sư phụ trị liệu một chút.
Đột nhiên Tiết Lăng Vân lại nghĩ tới cây cỏ nhỏ màu đỏ tươi nọ, hắn rốt cuộc hiểu
chuyện gì xảy ra, xem ra tất cả duyên cớ là do cây cỏ nhỏ đó.
Bởi vì nuốt cây cỏ nhỏ kia cho nên thân thể chính mình mới có
thể sinh ra biến hóa như thế này.
Hắn căn bản không biết
cây cỏ nhỏ đó đến cùng có bao nhiêu trân quý, đó là Xích Dương Thảo
trong truyền thuyết của Tu Chân Giới, có thể bổ sung dương khí cho
tu chân giả, nếu dùng phương pháp đúng mà luyện hóa, tu vị của tu chân giả sẽ tăng lên mạnh mẽ.