Chắn trước người Hách Liên Mặc Nhiên là một nam nhân, hồng y như lửa, đường hoàng vô cùng, tà tứ lười biếng.
Tóc đen như thác nước, tử ngọc làm trâm, dung nhan giống như yêu tinh, phong hoa tuyệt đại. Nam nhân này tuyệt đối có năng lực mê hoặc thương sinh, yêu nghiệt tới cực hạn.
Những ai vừa thấy dung nhan của hắn đều có cảm giác xuất chúng, nhưng vừa nhớ đến tính tình người này, họ đều cảm thấy đau ruột.
Phượng Thế tử, phi dương ương ngạnh không nói lý, toàn bộ Nam Vân Quốc không có ai hồ nháo hơn hắn.
Hiện giờ hắn lại tới đây xem náo nhiệt, có khi nào tin đồn là sự thật?
Mặc Nhiên lạnh mặt nói: “Sao ngươi lại tới đây?” Vốn dĩ cho rằng sau khi ra khỏi đáy vực, nàng và yêu nghiệt này có thể cầu về cầu, lộ về lộ.
Không ngờ hắn lại xuất hiện, đúng là âm hồn bất tán mà!
“Ô ô ô! Nhiên Nhiên đã nói sẽ chịu trách nhiệm với ta mà! Vừa nghe thấy tên vương bát đản Vân Thiên Lạc hạ sính lễ với nàng, ta liền mang theo sính lễ cùng cõi lòng tan nát gần chết tới nè!” Phượng Khuynh Ca nức nở.
“Nhiên Nhiên, nàng xem xem có vừa ý với sính lễ ta chuẩn bị không.” Sau đó hắn trừng mắt nhìn một tùy tùng theo hắn tới: “Còn không mau đọc danh sách sính lễ!”
“Ba rương công pháp Địa huyền, ba mươi bình tử kim ngọc tủy, một rương Hoàng cấp đan dược, mười bình Thiên cấp đan dược......” Một hàng danh sách sính lễ làm toàn bộ người ngồi ở đây gần như muốn hôn mê.
Mỗi thứ đều là trân bảo hiếm có trên thế giới khiến người ta phải đỏ mắt, trong khi Vân Thiên Lạc thân là một Vương gia lại mang những thứ sính lễ bình thường kia, hiển nhiên là trông ảm đạm thất sắc hơn rất nhiều.
Phượng Khuynh Ca đúng là một kẻ điên, đưa sính lễ lại đi lấy ra nhiều bảo bối như vậy, hắn quả thực muốn Phượng Vương phủ táng gia bại sản mà!
Vậy mà sau khi nghe xong, Phượng Khuynh Ca lại không hài lòng, nói: “Nhiên Nhiên, mấy thứ này không thể đặt lên bàn được, để ta sửa lại danh sách trước cái đã, hôm nào ta đưa cho nàng thứ tốt hơn.”
Mọi người nghe xong, tất cả đều xém chút nữa hộc máu, mấy thứ này mà không để lên bàn được thì cái gì mới coi như để lên bàn được!
(*) Là thế này, người ta sẽ đặt sính lễ đẹp nhất, có giá trị nhất lên trên một cái bàn, thế nên khi Phượng Khuynh Ca nói những thứ trân bảo trên không đặt lên bàn được thì khiến cho mấy người kia tức hộc máu.
Lúc này sắc mặt Vân Thiên Lạc đã biến thành cái bảng pha màu, Phượng Khuynh Ca nói sính lễ của mình không để lên được mặt bàn, vậy chẳng khác nào muốn nói sính lễ của hắn là rác rưởi sao!
Hắn thân là Vương gia, nhi tử thân sinh của đương kim đế vương, lại chẳng bằng một Vương thế tử khác họ.
Hắn nhịn xuống, lên tiếng: “Phượng Thế tử, đây là việc riêng của bọn ta, mong người ngoài như ngươi không nên tham gia.”
Phượng Khuynh Ca ôm cánh tay Mặc Nhiên, bảo: “Ta sao có thể xem như là người ngoài, ta đã là người của Nhiên Nhiên rồi.”
Tức khắc mọi người đều ồ lên, kinh ngạc nhìn về phía Mặc Nhiên, Mặc Nhiên đẩy hắn ra, hận không thể may cái miệng của thằng nhãi này lại.
Không nói mấy suy nghĩ bậy bạ này thì chết à! Ngay cả gia gia đã được nàng giải thích rõ ràng cũng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía nàng.
Nàng tình nguyện ứng phó với mười Vân Thiên Lạc cũng không muốn ứng phó tên yêu nghiệt khó chơi này.
Mặc Nhiên đi đến trước mặt Vân Thiên Lạc, “Lạc Vương, Hách Liên Mặc Nhiên ta hưu ngươi, tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi. Chúng ta không có gì để nói cả.”
Khóe miệng Vân Thiên Lạc gợi lên nụ cười lạnh, “Hưu ta, ai nói?”
“Hưu thư trên tay ngươi, chẳng lẽ ngươi không thấy à?” Hách Liên Mặc Nhiên trả lời.
“Hưu thư?” Lạc Vương nhẹ nhàng động thủ đã xé tờ hưu thư thành từng mảnh.
Vụn giấy như bông tuyết bay đầy trời, Vân Thiên Lạc bình tĩnh hỏi: “Bây giờ còn có hưu thư sao? Bổn vương chưa từng nhìn thấy.”
Sau đó hắn nhìn về phía Mặc Nhiên, đắc ý nói: “Ngươi phải gả cho ta!”
“Ngươi đây là chơi xấu, rõ ràng Nhiên Nhiên đã hưu ngươi, ngươi lại không chịu thừa nhận. Ngươi xé tờ giấy kia thì sao, ta giúp Nhiên Nhiên viết một tờ khác.” Phượng Khuynh Ca giương nanh múa vuốt về phía Vân Thiên Lạc, sau đó liền bắt đầu cầm bút viết hưu thư.
Mặc Nhiên phát hiện thằng nhãi này cũng không phải không có sở trường gì, ít nhất chiêu thức viết bút lông ấy, có thể so với đại sư Hoa Hạ thời cổ đại, đẹp hơn không biết bao nhiêu lần so với nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của nàng.
Trên hưu thư viết thế này: “Hách Liên Mặc Nhiên hôm nay hưu Vân Thiên Lạc, từ nay về sau nam cưới nữ gả, không liên quan tới nhau, nếu có vi phạm, chết cả nhà.”
Mọi người nhìn mà cả kinh, cả người đầy mồ hôi lạnh. Chết cả nhà, cả nhà Lạc Vương chính là bao gồm cả Hoàng thượng đấy! Phượng Thế tử lại dám viết như vậy!
Chỉ sợ toàn bộ Nam Vân Quốc cũng chỉ có Phượng Thế tử vô pháp vô thiên là có lá gan như thế.
Phượng Khuynh Ca cầm hưu thư đưa tới trước mặt Vân Thiên Lạc, nói: “Cầm lấy hưu thư của ngươi rồi lăn ra khỏi tướng quân phủ. Muốn cưới Nhiên Nhiên của ta, không có cửa đâu!”
Vân Thiên Lạc dữ tợn nhìn Phượng Khuynh Ca, đoạt lấy rồi lại xé mất hưu thư, “Phượng Khuynh Ca, ngươi đừng có mà quá phận, Hách Liên Mặc Nhiên, ta đã định rồi!”
Phượng Khuynh Ca lười biếng nói: “Không sao, ngươi xé nữa thì ta lại viết nữa.”
“Xoạt xoạt ─────” lại viết thêm một bức hưu thư nữa.
Nếu bàn về công phu chọc tức người khác, Phượng Khuynh Ca mà nhận đệ nhị thì tuyệt đối không ai dám nhận đệ nhất.
Xé lại viết, viết lại xé, sự kiên nhẫn của Vân Thiên Lạc đã hoàn toàn hết, Mặc Nhiên cũng không kìm được mà mở một nụ cười nơi khóe miệng, biện pháp của thằng nhãi này quả thực là hay.
“Phượng Khuynh Ca, đủ rồi!” Vân Thiên Lạc rít gào.
Phượng Khuynh Ca lười biếng vén sợi tóc lên, tà mị cười bảo: “Vân Thiên Lạc, Nhiên Nhiên sẽ không thích ngươi, đói cũng sẽ không gả cho ngươi, ngươi chết tâm đi, tội gì phải giãy giụa như thế!”
Gân xanh trên trán Vân Thiên Lạc giần giật, xấu nữ phế vật Hách Liên Mặc Nhiên kia, muốn vứt bỏ cũng là hắn vứt bỏ nàng, nàng có tư cách gì mà không cần hắn, hắn tuyệt đối không cho phép!
Sau đó Phượng Khuynh Ca vươn tay nói: “Ngươi cũng không nhìn xem ngươi trông ra sao, đẹp bằng một nửa ta cũng không có, Nhiên Nhiên mà coi trọng ngươi thì quả thực chuyện viễn vông.”
“Muốn cưới Nhiên Nhiên, ngươi vẫn nên trở về lò tái tạo lại mấy trăm năm, chờ đến lúc đẹp hơn ta rồi hẵng nói. Haizzz! Kỳ thật lớn lên quá đẹp cũng là một loại tội lỗi, đả kích người khác thật sự không tốt.” Bàn tay thon dài tự kỷ trượt từ trên gò má hoàn mỹ không tì vết xuống.
Mọi người chửi thầm, Phượng Thế tử ngươi cũng chỉ có khuôn mặt đẹp mà thôi, còn lại chỗ nào so được với Lạc Vương?
Lạc Vương quyền khuynh triều dã[1], thiên phú tu luyện lợi hại, cũng không biết sự tự tin của ngươi từ đâu tới, lại cho rằng mình ưu tú hơn Lạc Vương.
[1] Khuynh thế triều dã: Trong tay nắm quyền hành to lớn.
Khóe miệng Mặc Nhiên co giật, thằng nhãi này một khi đã tự kỷ thì thiên hạ này không ai có thể bằng được.
“Phốc ─────”
Lúc này, Lạc Vương quả thực giận đến mức nội thương, cảm thấy khí huyết dâng lên, lập tức hộc máu.
Mọi người đều chấn kinh rồi, lo lắng hỏi: “Lạc Vương, người làm sao vậy?”
“Lạc Vương......”
Lạc Vương cố gắng ổn định lại thân mình lung lay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bổn vương không sao.”
Mặc Nhiên nhịn không được thở dài, thật là cao thâm mà! Tuy rằng phế vật Phượng Khuynh Ca vĩnh viễn chỉ ở Hoàng huyền nhất phẩm, nhưng có thể làm một tên Địa huyền giận đến mức hộc máu cũng coi như một loại bản lĩnh nghịch thiên.
Mắt phượng hẹp dài của Phượng Khuynh Ca hơi đắc ý nhìn về phía Mặc Nhiên, giống như đang nói, Nhiên Nhiên, xem ta lợi hại chưa!
Lúc này Vân Thiên Lạc mở miệng. “Hách Liên Mặc Nhiên, ngươi muốn từ hôn là chuyện tuyệt đối không có khả năng, hôn ước này, không phải ngươi nói lui là có thể lui.”