Chí Tôn Triệu Hồi Sư

Chương 26: Chương 26: Thế nào gọi là ăn chơi trác táng




“Nếu Tiểu Nhiên Nhiên muốn mạnh lên thì hãy đến khu rừng Nam Đoan. Đến đó rèn luyện, ngươi có thể mạnh hơn. Nhưng muốn trở nên mạnh hơn nhiều nữa, vậy chỉ có thể xem vận may chính ngươi như thế nào.” Thân ảnh màu trắng biến mất trước mặt Mặc Nhiên, chỉ để lại hương hoa râm bụt nhàn nhạt.

Mặc Nhiên lẩm bẩm, “Khu rừng Nam Đoan sao?”

Rừng Nam Đoan là khu rừng nguy hiểm nhất Nam Vân Quốc, bởi vì bên trong khu rừng rậm đó tồn tại loài ma thú khủng bố - huyền thú.

Nhưng bù lại không thể không nói đó là một nơi rèn luyện rất tốt, hơn nữa bên trong khu rừng đó có không ít dược liệu, vừa lúc để nàng luyện chế đan dược và độc dược.

Nàng kế thừa Thượng phẩm dược điển, hơn nữa lúc ở hiện đại còn nghiên cứu về các loại độc dược, luyện chế đan dược phá giải độc dược do Vân Thiên Lạc để lại tuyệt đối không thành vấn đề.

Chẳng qua khu rừng Nam Đoan đương nhiên không thể tùy tiện tiến vào, bằng không với thực lực Hoàng huyền tam phẩm của nàng, quả thực là đi làm đồ ăn cho mấy ma thú đó.

Nhìn đống Thánh khí Phượng Tôn để lại, tuy nàng không có tơ huyết để dùng thoải mái nhưng cũng phải giữ lại một ít để phòng thân.

Nàng chọn một thanh chủy thủ, một thanh đoản kiếm và một thanh trường kiếm.

Sau đó lại tiếp tục tu luyện, chờ đến ngày mai đi mua một ít dược liệu.

Ngày hôm sau, Mặc Nhiên nói với gia gia rằng nàng muốn đi ra ngoài mua đồ, ông không hỏi nhiều liền đưa năm ngàn lượng ngân phiếu ngày đó kiếm được ở võ đường cho Mặc Nhiên, cười nói: “Con thích cái gì cứ việc mua cái đó!”

Mặc Nhiên rời khỏi phủ tướng quân, sau đó đến dược điển chuẩn bị mua thuốc, thời điểm Mặc Nhiên đi vào, chủ tiệm nhìn thấy Mặc Nhiên thì có hơi sửng sốt, sau đó trong mắt lập tức hiện lên một tia chán ghét.

Một khuôn mặt quỷ đầy máu như vậy, cho dù ai nhìn cũng sẽ sợ hãi! (Ý ám chỉ vết bớt trên mặt Mặc Nhiên)

“Hách Liên đại tiểu thư, nếu ngươi muốn mua đan dược ở chỗ ta thì thật xin lỗi. Chỗ ta không có đan dược khiến ngươi lập tức thăng cấp lên Địa huyền.” Chuyện Hách Liên Mặc Nhiên khiêu chiến Vân Thiên Lạc quả thực nhà nhà đều biết.

Chủ tiệm cho rằng Hách Liên Mặc Nhiên muốn dùng đan dược nâng cao thực lực của mình, Hách Liên Mặc Nhiên trời sinh phế vật, cho dù Hách Liên lão tướng quân cho nàng ăn không ít đan dược cũng không có bất cứ tác dụng gì.

Nàng hiện tại muốn dùng đan dược nâng cao, đó là chuyện không có khả năng.

Trong mắt Mặc Nhiên hiện lên một tia lạnh lùng, thật đúng là mắt chó xem vật chất hơn người, Mặc Nhiên đáp: “Ta không phải tới mua đan dược, ta tới mua dược liệu.”

“Lấy cho ta chỉ huyết thảo, ngũ linh thảo, còn có......” Mặc Nhiên nói một loạt tên thảo dược ra.

Chủ tiệm sửng sốt, Hách Liên Mặc Nhiên thế nhưng không mua đan dược mà là mua dược liệu, hơn nữa dược liệu này đều dùng để luyện chế chỉ huyết đan[1], phục linh đan.

[1] Chỉ huyết: cầm máu

Không phải phế vật này cho rằng bản thân mình có thể luyện chế ra đan dược đấy chứ!

Không có Huyền lực thì luyện đan thế nào được, nàng lấy đống dược liệu này đi cũng lãng phí, chủ tiệm lạnh mặt nói: “Chúng ta không bán.”

Mặc Nhiên cười lạnh: “Ngươi mở cửa kinh doanh, vậy mà cũng có đạo lý không bán à?”

“Hôm nay ta không định bán cho Hách Liên đại tiểu thư. Thỉnh Hách Liên đại tiểu thư đừng dây dưa.”

Trong mắt Mặc Nhiên nảy lên lửa giận, lúc này một thân ảnh màu đỏ vọt lại, gục đầu vào trong lòng Mặc Nhiên, “Nhiên Nhiên, cuối cùng ta cũng thấy nàng.”

“Ta nhớ nàng đến tan nát cõi lòng mất thôi!” Người trước mặt hồng y như lửa, giống như mạn châu sa hoa yêu dã nở rộ, mắt tím kiều diễm, môi đỏ như anh đào, làm người khác thèm nhỏ dãi.

Mặc Nhiên đẩy hắn ra, nói: “Không phải chúng ta mới gặp mặt hôm qua sao?”

Phượng Khuynh Ca đáp: “Chẳng lẽ Nhiên Nhiên không biết có câu: Một ngày không gặp như cách ba thu sao? Một ngày ta không thấy Nhiên Nhiên, tựa như cách ba vạn năm vậy.”

Trán Mặc Nhiên chảy đầy vạch đen, thằng nhãi này thật sự phóng đạiquá rồi, lúc này chủ tiệm đột nhiên nịnh nọt cười nói: “Phượng Thế tử, ngươi đã đến rồi.”

Hai người cùng là phế vật, nhưng địa vị lại không giống nhau.

Hách Liên Mặc Nhiên ở Hách Liên gia ngoại trừ có Hách Liên lão tướng quân thương ra thì không còn ai che chở nàng.

Nhưng Phượng Thế tử chính là nhi tử duy nhất của Phượng Vương, bảo bối trong lòng Phượng Vương.

Hơn nữa Hách Liên Mặc Nhiên yếu đuối, mà Phượng Thế tử kiêu ngạo ăn chơi trác táng, hắn dám đắc tội Hách Liên Mặc Nhiên, nhưng tuyệt đối không dám đắc tội Phượng Thế tử.

Nói tóm lại chính là người thiện bị người khinh, mã thiện bị người kỵ. [2]

[2] Người thiện bị người khinh, mã thiện bị người kỵ: người hiền bị người ta khinh nhờn, ngựa hiền bị người ta ghét.

“Không thấy ta tới tìm Nhiên Nhiên sao? Ngươi tránh sang một bên cho ta!” Phượng Thế tử ghét bỏ nhìn chủ tiệm nói.

“Nhiên Nhiên, nàng tới đây làm gì thế? Có phải nàng biết ta cũng muốn tới nên cố ý chờ ta ở đây hay không? Kỳ thật nàng cũng nhớ ta, đúng chứ?” Con ngươi màu tím chuyển động, lóe ra tia sáng hoa mỹ, hơn nữa khuôn mặt xinh đẹp giống như yêu tinh kia, hoàn toàn có thể làm người ta hôn mê tê dại.

Mặc Nhiên làm bộ dáng không để ý đến câu hỏi phía sau của hắn, trả lời: “Ta tới đây mua dược liệu.”

“Ồ! Nhiên Nhiên muốn mua dược liệu, nàng muốn mua bao nhiêu? Tiền sao! Ngày hôm qua ta kiếm lời được không ít, cũng đủ cho Nhiên Nhiên mua dược liệu.” Phượng Khuynh Ca cười ha ha.

“Nhưng chủ tiệm này không chịu bán dược liệu cho ta, ta nghĩ là ta nên về nhà thôi!” Mặc Nhiên nhướng mày nhìn về phía chủ tiệm.

Lúc này chủ tiệm bị nàng nhìn đến nỗi trán đổ mồ hôi lạnh, thấy Phượng Thế tử để ý xấu nữ Hách Liên Mặc Nhiên như thế, hắn bắt đầu hối hận hành động hôm nay.

Quả nhiên báo ứng tới, nghe thấy Mặc Nhiên nói vậy, Phượng Khuynh Ca vô cùng phẫn nộ nhìn về phía chủ tiệm: “Ngươi cũng dám không bán dược liệu cho Nhiên Nhiên ta, thật đúng là đáng chết.”

Chủ tiệm cảm thấy sau lưng hắn đã ướt đẫm, Phượng Thế tử này không theo lý lẽ, một khi có người đắc tội hắn sẽ bị thủ đoạn ác liệt của hắn làm cho sống không bằng chết.

Phượng Khuynh Ca vuốt chiếc cằm tinh xảo của mình, nghĩ nghĩ rồi nói: “Người đâu!”

“Dọn hết toàn bộ dược liệu trong tiệm bọn họ ra cho ta, đưa đến Hộ quốc tướng quân phủ cho Nhiên Nhiên.”

“Dạ......” Rất nhanh liền có một đám người xuất hiện, bắt đầu động thủ.

Chủ tiệm vội vàng quỳ xuống khẩn cầu: “Phượng Thế tử, xin hãy nương tay! Đống dược liệu này chính là gia sản của ta, nếu ngươi dọn đi hết, ta biết sống thế nào!”

“Ngươi không muốn ta dọn trống hết đúng không?” Phượng Khuynh Ca cười nói.

Ngay khi chủ tiệm vừa gật đầu, Phượng Khuynh Ca lập tức nói: “Sau khi dọn xong dược liệu thì đập nát cửa hàng này.” (Ý của Phượng ca là đập cái tiệm xong thì chẳng còn cái để trống:v)

Nghe thấy lời này, hai mắt chủ tiệm trực tiếp tối sầm, ngất xỉu.

Giờ phút này Mặc Nhiên mới biết được, thế nào gọi là kiêu ngạo, thế nào gọi là ăn chơi trác táng, yêu nghiệt trước mắt nàng chính là một ví dụ.

Hoàn toàn là hành vi của thổ phỉ, hoàn toàn không nói lí, làm theo ý mình.

Mà Mặc Nhiên cũng không ngăn cản, ai bảo vừa rồi chủ tiệm cố ý gây khó dễ nàng, hiện giờ gặp báo ứng, trách ai được!

Lúc này Phượng Khuynh Ca kiêu ngạo như, nàng không cảm thấy không vui, ngược lại còn cảm thấy hắn khá đáng yêu.

Phượng Khuynh Ca dính lên người Mặc Nhiên, nói: “Nhiên Nhiên, nàng cảm thấy nhiêu đây dược liệu có đủ không, không đủ thì chúng ta đi cướp sạch tiệm khác là được.”

Rất nhanh vô số hiệu thuốc cách đó không xa đều đóng cửa lại, bọn họ không đắc tội được với ác ma này đâu!

Mặc Nhiên lắc lắc đầu đáp: “Chuyện ngày hôm nay đa tạ. Tiền dược liệu ta sẽ phái người mang qua.”

“Nhiên Nhiên, nàng nhớ lại xem ta là ai! Ta thật sự không thiếu chút tiền như vậy, cho dù nàng đưa, ta cũng sẽ không nhận. Nếu Nhiên Nhiên muốn báo đáp ta, vậy không bằng lấy thân...” Nhưng Phượng Khuynh Ca còn chưa nói xong đã có một thanh âm bén nhọn khác truyền tới. “Ta còn tưởng ai kiêu ngạo như vậy, dám cướp sạch hiệu thuốc ta che chở, hóa ra là Phượng Thế tử ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.