Do một số vấn đề phát sinh nên tuần qua truyện ra chậm, hiện nhóm đã khắc phục xong. Chân thành cáo lỗi quý độc giả! :grin:
Sau khi nói ra những lời này, Tiểu Lôi chợt phát hiện vẻ mặt của Nguyệt Hoa có gì đó không đúng.
Nàng tuyệt đối không phải bởi vì thấy những thi thể này mà sợ hãi, ánh mắt nàng tựa như là gặp ác mộng, người phát run, sắc mặt tái nhợt, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Quả nhiên, Nguyệt Hoa gắng sức cắn vào môi, sau đó cơ thể mềm nhũn, suýt nữa ngất đi. Tiểu Lôi giật mình, vội vàng đỡ lấy, điểm nhẹ vào mi tâm nàng, Nguyệt Hoa mới tỉnh lại. Nàng ngả vào lòng Tiểu Lôi, chỉ là ánh mắt vẫn có chút sợ hãi, run giọng nói: "Tiểu Lôi…… Tiểu Lôi…… bọn họ nói chính là tiếng Hy Lạp cổ!"
Thấy vẻ mặt Nguyệt Hoa như vậy, Tiểu Lôi lại dường như nghĩ ra được một cái gì đó.
Tiếng Hy Lạp?
Chẳng lẽ là……
Hai tay Nguyệt Hoa bấu chặt vào góc áo của Tiểu Lôi, hít sâu một hơi. Tiểu Lôi ôm nàng, ôn nhu nói: "Đừng sợ, đừng sợ, có anh ở bên em, thế giới này còn có cái gì đáng sợ chứ?" Sau đó hắn miễn cưỡng cười nói: "Tiếng Hy Lạp thì tiếng Hy Lạp, hai tên gia hỏa này là người ngoại quốc, có thể nói tiếng Hy Lạp cũng không có gì kỳ quái."
Nguyệt Hoa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn Tiểu Lôi, nghiến răng nói: "Không phải! Bọn họ nói không phải thứ tiếng Hy Lạp phổ thông, mà chính là cổ ngữ Hy Lạp. Em từng là một nhà thám hiểm, lúc du học tại nước Pháp, đã học qua văn hóa Hy Lạp cổ đại, loại ngôn ngữ này so với ngôn ngữ hiện đại hoàn toàn bất đồng. Em cũng không thể hiểu toàn bộ, chỉ có thể hiểu một số câu đơn giản." Sau đó, sắc mặt nàng càng trở nên tái nhợt, hạ giọng nói: "Là bọn chúng…… là đám gia hỏa dưới sông băng! Là bọn chúng !!!"
Tiểu Lôi nhíu mày: "Em xác định?"
"Ừ, hai tên vừa rồi trước khi chết đã nói 'Thần sẽ trừng phạt ngươi', em không thể nào nghe nhầm. Những lời này, lúc trước tại thần điện dưới sông băng, em đã nghe qua vài lần. Em không thể nào nghe nhầm được……"
Tao ngộ lúc trước tại thần điện s dưới sông băng trên núi Pyrenees, đối với Nguyệt Hoa mà nói, nó đã trở thành cơn ác mộng vô cùng đáng sợ. Đám quái vật dưới sông băng và loại chú ngữ nguyền rủa khủng khiếp kia, biến nàng trở thành một người bị phụ thể, cơ hồ mất đi linh hồn của chính mình. Mặc dù sự tình đã qua đi khá lâu, nhưng nàng đã trải qua hết thảy những sự tình quỷ dị đó, cho nên mấy năm nay mặc dù cuộc sống bình yên, nhưng thỉnh thoảng vào ban đêm, khi nàng nhớ đến, lại gặp ác mộng choàng tỉnh, thân đầy mồ hôi lạnh.
Dù sao, Nguyệt Hoa hiện tại là nữ nhân duy nhất không biết pháp thuật trong Lôi gia.
Nếu đổi lại là Diệu Yên hoặc là Tiểu Thanh, tự nhiên sẽ không lưu ý đến loại sự tình quỷ thần này.
Tiểu Lôi ôm Nguyệt Hoa, tay chậm rãi truyền vào một chút pháp lực an thần, làm nàng an tĩnh lại, rồi quay đầu nhìn Diệu Yên. Diệu Yên bình tĩnh, liếc qua hai thi thể: "Thiếp đem chúng đi xử lý.”
Tiểu Lôi ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên động tâm, nói: "Đợi một chút."
Hắn thấy Nguyệt Hoa không dám nhìn hai thi thể này, gọi Tiểu Thanh đến, bảo Tiểu Thanh giúp nàng trở về phòng nghỉ ngơi. Đợi khi Nguyệt Hoa đã về phòng, Tiểu Lôi mới cùng Diệu Yên thương nghị.
"Thật sự là đám yêu ma quỷ quái Tây phương sao?" Ngữ khí Diệu Yên có chút khinh thường.
Tiểu Lôi cười khổ nói: "Bọn chúng không phải là yêu ma quỷ quái. Chính là đám thần thánh Hy Lạp từng thống trị cả tây phương…… ách, chỉ có điều hiện tại đã bị đoạt đi địa vị thống trị…… à, tựa như đảng cầm quyền biến thành đảng đối lập."
Lập tức Tiểu Lôi nhíu mày nói: "Chuyện này khá kỳ lạ, càng ngày càng cổ quái rồi."
Sau đó hắn đem toàn bộ những tao ngộ hôm nay nói lại. Bắt đầu tự nhiên là tối hôm qua cùng Tiểu Bạch đi đến quán bar như thế nào, sau đó gặp được Hấp huyết quỷ. Lại làm sao giả ngất để theo dấu, cùng Eve đạt thành hợp tác, sau đó lại nói đến chuyện Điền Kha Nhi.
Đương nhiên, chuyện tiếp xúc thân mật với Eve dâm đãng tự nhiên là lược qua không nói. Chỉ là mới nói đến tối hôm qua tại Điền gia, Diệu Yên tựa như đang cười liếc nhìn Tiểu Lôi: "Hừ, tối hôm qua chúng ta ở nhà chờ chàng, lại thấy Tiểu Bạch một mình trở về báo cáo, thiếp đã biết chàng khẳng định là cố ý muốn hắn rời đi. Nguyên là chàng mặc kệ bọn thiếp ở nhà lo lắng, lại chạy tới bồi tiếp Điền gia tiểu thư một đêm!"
Tiểu Lôi cười hi hi: "Thôi mà, Diệu Yên. Ta bất quá chỉ dỗ dành cô ấy một lúc, không làm chuyện gì khác."
"Thật không không có gì khác sao?" Diệu Yên bĩu môi: "Vậy tại sao chàng cả đêm qua cũng không quay về? Tối hôm qua đã ở nơi nào? Chắc là ở trong khuê phòng của ta gái nhà người ta chứ gì?"
Tiểu Lôi cười nói: "Điều này cũng không phải lừa nàng. Nhưng mà tối hôm qua ta quả thật không có làm gì cô ấy, ta thề có trời đất chứng giám." Hắn thầm nghĩ: tối hôm qua Kha Nhi chủ động hiến thân, ta đều chịu đựng, chẳng lẽ tiểu gia ta gần đây biến thành tâm địa Bồ Tát, chuyển sang ăn chay rồi?
Diệu Yên cũng không muốn thật sự truy cứu hắn, chỉ có điều Tiểu Lôi một đêm không về, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, thuận miệng nói vậy mà thôi, nghe Tiểu Lôi nói như vậy, cũng chỉ nheo mắt nhìn hắn, rồi bỏ qua. Sau đó Tiểu Lôi kể tiếp chuyện hôm nay Điền Chấn bị ám sát, phản ứng kỳ quái của Tây Môn và chuyện mình đuổi theo thích khách.
Tại nhà này, có thể thương lượng, sợ rằng chỉ có Diệu Yên. Tiểu Thanh mặc dù cũng có một chút bản sự, nhưng lại là xà tinh ẩn cư trên núi nên không hiểu chuyện thế sự.
Diệu Yên thì khác, nàng dù sao từng là Yêu Liên thống suất vạn yêu, lại cùng Tiên Sơn phái đấu mấy trăm năm, rất có thủ đoạn, pháp lực tu vi đều có. Sự tình trong nhà, Tiểu Lôi tự nhiên tìm nàng thương lượng.
Diệu Yên lẳng lặng nghe Tiểu Lôi nói xong, suy tư một lát, mới nói: "Chuyện này có một số điểm nghi vấn." Dừng một chút, nàng nói: "Thứ nhất, nghe chàng nói, nữ Hấp huyết quỷ Eve gì đó, phía sau có thế lực của Tây Môn, vậy thiếp xem ra quá nửa cũng chính là đám gia hỏa ám sát tên gia hỏa Điền Chấn. Đến từ Tây phương, lại cùng Hắc Ám Hội Nghị và Vatican đối địch, cũng chỉ có đám Thần tộc Hy Lạp gì đó, à, chàng nói là đảng đối lập, đúng không?"
"Không sai, theo nàng nói, Eve, quá nửa cũng là gián điệp của bọn họ, nhưng cô ta rõ ràng là một Hấp huyết quỷ, làm sao lại trở thành người của đám thần Hy Lạp, việc này thật là kì quái."
"Đây chỉ là chi tiết nhỏ, trước hết cứ gạt sang một bên, để thiếp nghĩ một chút, ngoài những việc thiếp vừa nói ra, điều nghi ngờ thứ hai là tên Tây Môn đó." Diệu Yên vừa suy tư, vừa chậm rãi nói: "Nghe cách chàng vừa rồi miêu tả tình hình của Điền Chấn, tên Tây Môn đó tựa như căn bản là không giật mình, nhưng hắn lại làm ra vẻ hoảng loạn, rốt cuộc là diễn cho ai xem?"
Tiểu Lôi nghe vậy gật đầu.
Diệu Yên tiếp tục nói: “Nghi vấn thứ ba mới là mấu chốt…… cho dù tên gia hỏa này thật sự là Thần tộc Hy Lạp…… nhưng bọn họ tại sao lại muốn ám sát Điền Chấn? Điền Chấn thiếp cũng tiếp xúc rồi, bất quá chỉ là tông chủ Ngũ Hành tông mà thôi, cũng chỉ là một tiểu tông phái. Làm sao lại có quan hệ đến thế lực Tây phương? Vậy xem ra, Thần tộc Hy Lạp ám sát Điền Chấn, kỳ thật là bởi vì tên Tây Môn."
Tiểu Lôi lúc này cũng dần dần minh bạch, hắn hơi suy tư, cũng nói: "Không sai…… hiện nghĩ lại những sự tình hôm nay quả thực có chút khả nghi…… ta hiện tại có một ý nghĩ rất kì quái……"
"Sao cơ?"
"Gã Tây Môn, căn bản là biết có người muốn ám sát Điền Chấn! Điểm ấy, ngay từ đầu, hắn mặc dù diễn ra vẻ hoảng loạn, nhưng thật ra rất rõ ràng, hắn căn bản không giật mình, thậm chí ta thấy được trong mắt hắn thậm chí có chút đùa cợt lẫn khinh thường." Tiểu Lôi chậm rãi nói: "Chúng ta có thể đưa ra một giả thiết: Tây Môn căn bản đã biết Điền Chấn sẽ bị ám sát…… mà hôm nay, hắn đi gặp Điền Chấn, căn bản biết là có người muốn ám sát Điền Chấn, vì muốn cứu Điền Chấn nên mới đến Điền gia! Nhưng hắn lại không muốn để đối phương biết mình đã nắm giữ kế hoạch ám sát, lúc này mới ra vẻ kinh hoảng. Làm đối phương tưởng rằng, bản thân bất quá là tình cờ ở đấy cứu Điền Chấn mà thôi."
Nói đến đây, Tiểu Lôi cười nói: "Cho nên, điều duy nhất hắn không tính đến là ngay cả ta cũng ở đó."
Diệu Yên chậm rãi nói: "Chuyện này khá cổ quái, thế nhưng sắp xếp lại các đầu mối, chúng ta từ từ xem xét, thế nào cũng tra rõ." Nàng lại nhìn đến hai cỗ thi thể: "Xử lý thế nào? Chôn? Hay là thiêu cháy?"
Tiểu Lôi ngẫm nghĩ, động tâm, nói: "Nàng đừng sốt ruột, trước tiên cứ để ta kiểm tra lại một chút."
Nói xong hắn mang hai cỗ thi thể, chạy tới tầng hầm ở mặt sau trang viên. Diệu Yên tự nhiên là đi theo sau.
Tiểu Lôi vẫn rất kỳ quái, hôm nay tự mình theo dõi tên thích khách cuồng bơi lội đó, đối phương trên người rõ ràng một chút ba động pháp lực hay là ma pháp đều không có, lại có thể lặn dưới nước lâu như vậy! Hắn rốt cuộc đã làm như thế nào?
Tên sát thủ đó hiện tại biến thành một cái xác khô héo, Tiểu Lôi không để ý đến hình dạng đáng sợ của hắn, cẩn thận kiểm tra một chút, đột nhiên thở dài một tiếng: "Hóa ra là như thế!"
Hắn mặc dù là thở dài, nhưng ánh mắt lại tràn đầy ngạc nhiên!
Chỉ thấy trên thi thể tên đó, Tiểu Lôi mở lỗ tai của hắn, lại phát hiện mặt sau lỗ tai hắn, vạch ra mấy khe hở rất nhỏ, hơi phồng lên……
Cái này……
Cái này rõ ràng là mang cá!!!
Mang cá?
Gặp quỷ rồi, nhân loại làm sao có thể có loại bộ phận này trên người??
Tiểu Bạch vẫn còn ở ngủ ở nhà.
Tối hôm qua cùng Tiểu Lôi "Sư phụ" đi đến quán bar dưới lòng đất phong cuồng, lập tức sư phụ bị một nữ nhân xinh đẹp quyến rũ, Tiểu Bạch chỉ đành bất đắc dĩ trở về báo lại cho các vị sư mẫu.
Hắn dù sao cũng còn có một chút thông minh, không dám nói Tiểu Lôi cùng một nữ nhân náo nhiệt, chỉ nói hai người điều tra sự tình, tra ra một chút đầu mối, Tiểu Lôi tiếp tục điều tra, còn mình thì về trước .
Hắn cũng biết, sư mẫu mặc dù đáng sợ, nhưng lại tuyệt đối không thể đắc tội với sư phụ.
Tối hôm qua chúng nữ nhân Lôi gia thấy hắn một mình trở về, cũng cho phép hắn về nhà nghỉ ngơi. Tiểu Bạch cũng hơi buồn bực, vốn tưởng rằng bản thân phát hiện một sự việc kì dị, có thể nhân cơ hội nịnh bợ sư mẫu, quá nửa có thể học được một chút bản sự. Hơn nữa hắn vốn thích ba hoa, gặp được loại sự tình kỳ quái, cũng chỉ hy vọng có thể đi theo Tiểu Lôi xem náo nhiệt
Về đến nhà đã muộn, lại không thể ngủ, trong chốc lát nhớ đến thi thể đáng sợ, rồi lại nhớ đến Hấp huyết quỷ, trong chốc lát lại mơ thấy mình cùng Tiểu Lôi cầm kiếm, đại chiến Hấp huyết quỷ, cứ như vậy mê man, suốt một đêm đều không được ngủ ngon. Ngày thứ hai hắn dứt khoát không đến bệnh viện, chỉ ở nhà nghỉ ngơi, tới buổi chiều vẫn còn ngủ, lại đột nhiên bị dựng dậy, vừa mở mắt ra, không ngờ là Tiểu Lôi!
Vẻ mặt Tiểu Lôi tựa hồ có chút kích động, đánh thức tên đồ đệ, cũng không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của hắn, chỉ nói một câu: "Ngươi học y dược, đối với cấu tạo cơ thể con người có phải hiểu rất rõ không?"
"À…… đúng vậy." Tiểu Bạch vẫn còn đôi chút mơ hồ, lúc này mới đột nhiên tỉnh ngộ: "Sư phụ, người làm sao chạy tới nhà của con? Người……"
"Đừng nhiều lời. Mau đi cùng ta!"
Không chờ Tiểu Bạch đồng ý, thậm chí ngay cả cơ hội mặc quần áo đều không có, hắn kéo tên đồ đệ xích lõa chỉ mặc duy nhất một chiếc nội khố từ trên giường xuống, Tiểu Bạch chỉ kịp la lên một tiếng hoảng sợ, hai người đã xuyên tường bay ra ngoài !!
Tiểu Bạch vừa bị kéo xuyên qua tường, gần như sợ tới mức hồn phi phách tán. Chỉ tưởng quá nửa là vỡ đầu chảy máu, ai biết vừa nhìn lại, chỉ nghe thấy hai bên tai tiếng gió ù ù, dưới chân mây trắng lơ lửng, không ngờ đã bị Tiểu Lôi kéo bay lên trên trời!
Sau một khắc, hai người hạ xuống bên ngoài trang viên Lôi gia.
"Ha ha! Đã quá!!" Tiểu Bạch vừa hạ xuống, lập tức kêu to một tiếng, khuôn mặt vô cùng kích động. Đây là lần đầu tiên hắn bay giữa không trung!! "Sư phụ, sư phụ! Người có thể dạy con bay…… bay không ?" Hắn kích động gào lên.
Tiểu Lôi lại không để ý tới hắn, đã đem toàn bộ tâm trí tập trung vào chuyện khác.
Sau đó hắn chỉ vào hai thi thể: "Mau, ngươi cẩn thận kiểm tra một chút!"
"A!" Tiểu Bạch kêu to một tiếng, kinh ngạc nhìn Tiểu Lôi: "Sư phụ…… đây là…… đây là…… trời ơi, người đã giết hắn?"
"Câm miệng!" Tiểu Lôi mắng một câu: "Không phải ta giết, ngươi mau kiểm tra thân thể bọn chúng." Hắn hung tợn nói: "Không cần ngươi nói nhảm, bảo ngươi làm gì thì làm đi! Mau mau một chút! Ngươi làm tốt, ta sẽ dạy ngươi phép bay!"
Tiểu Bạch hoan hô một tiếng, nhìn thi thể, nhíu mày nói: "À, con tin tưởng người này không phải do sư phụ giết…… cái xác này cũng đã nhiều năm rồi. Thi thể đều đã khô…… chẳng lẽ là sư phụ người đào được từ đâu ra?”
Tiểu Lôi không trả lời, trực tiếp mở lỗ tai của thi thể: "Ngươi xem đây là cái gì?"
"……" Tiểu Bạch kinh hãi thất sắc, đột nhiên kinh hô: "Thượng đế a!!" Hắn cẩn thận kiểm tra trong chốc lát, sắc mặt hoảng sợ, cố gắng nuốt ngụm nước bọt, chật vật nói: "Ta thấy cái gì đây…… cái này, là một loại mang! Là bộ phận của động vật sinh trưởng dưới nước! Nhân loại làm sao có thể có bộ phận này?" Mặt hắn đột nhiên tỏa sáng, giật nảy người, nhịn không được vỗ tay nói: "Điều này quả thật là kì tích! Không không, không phải kỳ tích! Mà là phép lạ! Trời ơi, đây là điều kì lạ nhất thế giới, không, không, là phát hiện lớn nhất trong lịch sử! Phát hiện lớn nhất!!!”
Tiểu Lôi lại đá hắn một cước, lớn tiếng nói: "Câm miệng! Đừng nói nhảm nữa, mau nhìn thi thể này, còn có chỗ nào kỳ quái…… tỷ như, hắn còn có chỗ nào khác với nhân loại không!"
Tiểu Bạch lúc này mới bình tĩnh lại cười khổ: "Kiểm tra…… nhưng con không có công cụ…… sư phụ, người có thể cho con mang nó về bệnh viện, nơi đó thiết bị đầy đủ, ta có thể……"
Tiểu Lôi bất đắc dĩ cười khổ: "Cũng không phải kêu ngươi nghiên cứu! Chẳng lẽ ngươi còn muốn kiểm tra DNA của hắn? Ta chỉ bảo ngươi kiểm tra cấu tạo thân thể một chút, xem có gì khác biệt……"
"Nhưng……" Tiểu Bạch cẩn thận nói: "Cho dù giải phẫu thi thể, người cũng phải cho con một con dao chứ?”
Hắn nói xong, bất đắc dĩ nhìn lại, trên tay hắn hiện không có gì, trên người cũng chỉ mặc một chiếc nội khố mà thôi.
May mắn Diệu Yên không ở chỗ này.
Tiểu Lôi gật đầu: "Đao à? Trong nhà ta có rất nhiều." Hắn lục trong túi Càn Khôn, mò mẫm một hồi lấy ra vài thanh đao.
Kim ti đại hoàn đao……
Kim bối khảm sơn đao……
Cửu xỉ củ hình đao……
Tử kim ngư lân đao……
Tiểu Bạch nhìn một loạt bảo đao trước mặt đến si dại, hắn nghẹn ngào: "Sư phụ…… con…… con không phải bán thịt, con là một bác sĩ…… con cần chính là những công cụ để phẫu thuật…… hoặc là, đơn giản một chút, dao phẫu thuật cũng được, có hay không?"
Tiểu Lôi thở dài: “Thật phiền toái…… ta lấy đâu ra dao phẫu thuật?"
"Trong nhà con có." Tiểu Bạch vội vàng nói.
"Đi tới đi lui, quá phiền toái!" Tiểu Lôi suy nghĩ, xoay người bỏ đi: "Ngươi chờ đó, ta có biện pháp."
Tiểu Bạch ngoài miệng không dám nói, trong lòng lại nói: Cũng là người vội vàng đem ta từ trong nhà kéo tới…… cả quần áo cũng không có để mặc.
Tiểu Lôi vừa đi, trong hầm chỉ còn lại cỗ thi thể đáng sợ, hắn lại không có mặc quần áo, không khí trong hầm âm lãnh, nhìn hai thi thể trước mặt, toàn thân có chút phát lạnh.
May mắn Tiểu Lôi rất nhanh đã trở lại, tiện tay đem rất nhiều tiểu đao và các thứ linh tinh, lại có cả một bộ quần áo.
Tiểu Bạch vừa nhìn thấy ngạc nhiên nói: "Ồ? Sư phụ, trong nhà người không ngờ cũng có loại công cụ chuyên nghiệp giải phẫu pháp y?"
Tiểu Lôi bĩu môi: "Ta tự nhiên có biện pháp, ngươi mau mặc áo, sau đó kiểm tra một chút đi."
Nguyên là Tiểu Lôi chạy đi tìm Bảo Nhi, sau đó mở máy vi tính, tùy ý tìm tòi một số hình ảnh công cụ y học.
Bảo Nhi dùng phép thuật thực thể hóa hình ảnh, chuyện này mọi người chưa quên chứ? Lúc này mới nhanh chóng giải quyết vấn đề công cụ.
Mang găng tay phẫu thuật, thần sắc Tiểu Bạch lập tức nghiêm túc, có vài phần chuyên nghiệp. Sau đó cầm hắn cầm tiểu đao trong tay, trầm ngâm một chút, quay về thi thể nhẹ nhàng cắt xuống……
Tiểu Lôi không thích xem loại phẫu thuật này, chỉ đứng ở xa chờ đợi. Không lâu sau, lại nghe thấy Tiểu Bạch kinh hô, sau đó lại tặc lưỡi thở dài, tràn đầy vẻ kinh ngạc. Lúc này hắn mới nhịn không được đến gần nhìn.
Lại thấy thi thể đã hoàn toàn bị mở banh ra, cắt đi nhiều chỗ. Bắp thịt vài nơi bị rạch, lộ ra các cơ bắp dưới da, còn có cơ quan nội tạng cùng với các khớp xương.
Lại nghe thấy Tiểu Bạch miệng không ngừng thao thao bất tuyệt.
"Sư phụ, trên người hắn vốn có vết mổ, rõ ràng là trải qua phẫu thuật, vết mổ này dường như rất chuyên nghiệp…… bất quá, quả thực là thần kỳ! Trời ơi! Nội tạng hắn…… Thượng Đế ơi! Ta thấy cái gì đây!!"
Tiểu Lôi thầm sợ hãi, quay đầu không dám nhìn. Tiểu Bạch lại đứng dậy, nghiêm túc nhìn Tiểu Lôi, nói: "Sư phụ! Người mau nói cho con biết, tên này…… là từ nơi nào tới? Hắn không giống là xác cổ, trong bao tử hắn còn nhiều thức ăn chưa tiêu hóa…… rất kỳ quái, còn vết đao trên người hắn, hiển nhiên là kết quả của phẫu thuật ngoại khoa! Cơ quan nội tạng của hắn, quả thực là…… là…… thần kỳ! Con hoài nghi vết mổ trên người hắn là có người thay đổi nội tạng của hắn!”
"Ngươi nói cái gì?" Tiểu Lôi nhíu mày.
"Sư phụ, người xem, đây là trái tim của hắn." Tiểu Bạch nghiêm nghị nói: "Trái tim của người bình thường, không có khả năng có.... kích thước thế này! Căn cứ theo y học, trái tim người thường đại khái to bằng nắm tay. Nhưng người xem trái tim này to bao nhiêu?"
Tiểu Lôi cố nhìn đám thịt do Tiểu Bạch đưa ra rồi quay đầu đi.
"Thứ này to gấp đôi so với người thường!" Tiểu Bạch nhíu mày: "Hơn nữa…… còn là đang khô héo do thiếu nước…… nếu lúc bình thường, nó sẽ còn lớn hơn nữa …… chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi!"
Đại khái hiểu được tâm trạng của Tiểu Lôi, Tiểu Bạch kiên nhẫn giải thích: "Trái tim là cơ quan trọng yếu nhất của con người, tim đập nhịp nhàng, khiến cho máu tươi mới có thể chạy đến toàn thân, làm cho cơ thể có dưỡng khí, thức ăn, hơn nữa mang đi chất thải trong cơ thể…… theo lý luận mà nói, trái tim càng lớn thì càng khỏe mạnh, tim đập càng mạnh thì càng khỏe! Vậy con người càng cường hãn! Vận động viên trải qua huấn luyện, trái tim so với người thường cường tráng rất nhiều, cho nên thể chất cũng vượt xa người thường."