Chí Tôn Vô Lại

Chương 75: Chương 75: Ám dạ yêu mị






Sau đó, chúng nhân Vạn Tiên đại hội từ phía sau ào ào sử dụng pháp bảo của mình. Nào là Hàng Yêu trượng, Phục Ma quyển, Thái cực lưỡng nghi đồ, Bảo Hồ Lô có thể phun lửa, bình hoa cũ có thể phun nước, Ngọc Như Ý có thể biến to đánh người, Trấn Phù có thể trừ tà… Trong nhất thời đủ các loại pháp bảo chồng chất, thậm chí những người không có pháp bảo hoặc tự coi là pháp bảo của mình yếu nhược không muốn lấy ra trưng bày, cũng sôi nổi móc ra phi kiếm của mình, trong chốc lát ném về Vạn Yêu Vương, chỉ thấy cả bầu trời kim quang mãnh liệt, cũng không biết có bao nhiêu pháp bảo, phi kiếm bay tới Vạn Yêu Vương. Khung cảnh đó giống như phong cuồng bạo vũ, nếu không cũng là khí thế như cầu vồng.

Chỉ thấy Vạn Yêu Vương cánh tay cầm chuông lắc càng lúc càng mạnh mẽ, trong số những người này có người không chịu được, mấy người bất tỉnh ngay tại chỗ.

Mà trên Chấn Thiên Linh này cũng phát ra trận trận sóng âm hùng hậu, tản ra xung quanh, chỉ thấy khắp trời tỏa sáng kim quang của pháp bảo, phi kiếm, nghênh tiếp từng đạo sóng âm do Chấn Thiên Linh phát ra, nhưng dần dần giống như bị tơ nhện quấn chặt lại, lập tức vướng lại mấy phần. Dù cho chúng nhân phía sau niệm động khẩu quyết như thế nào đi nữa, tốc độ ngày càng chậm lại.

Đúng lúc này, Vạn Yêu Vương cười ha ha một tiếng, cự chưởng dương lên, Càn Khôn Kính trong tay hắn bay ra, hạ xuống phía trước phi kiếm, pháp bảo của những người tham gia Vạn Tiên đại hội, hắn hô một tiếng, tấm kính biến to ra, chỉ thấy một tấm kính gần như trong suốt chắn phía trước, to lớn vô cùng, trừ trong tấm kính tỏa ra vô số đạo kim quang, sau đó phi kiếm, pháp bảo đang bay đầy trời lập tức bị hút vào bên trong. Tiếp đó, tay của Vạn Yêu Vương lại vung lên, tấm kính bị hắn thu lại vào tay, chỉ còn lại gần một nghìn Vạn Tiên đại hội chúng nhân đang ngẩn người ra.

Vạn Yêu Vương cười thách thức, nói lớn: “Hừ, chỉ dựa vào mấy tên gia hỏa các ngươi, cũng dám gọi là Vạn Tiên đại hội gì đó? Một chút pháp bảo kém cỏi mà cũng đưa ra khoe xấu! Bổn vương cũng không làm khó các ngươi, mấy thứ vũ khí phế vật này ta trước tiên thu lấy, các ngươi quay về bảo Đông phương lão nhi đến tìm ta, ta tự nhiên sẽ trả lại mấy thứ này cho các ngươi, bản vương cũng không phải là người không hiểu đạo lí! Hôm nay đến đây kết thúc, ngày mai chúng ta lại đến nói chuyện!”

Hắn ta phất tay, biến mất sau hai lá cờ treo trước trận. Chỉ để lại chúng nhân của Vạn Tiên đại hội ngơ ngác nhìn nhau. Mọi người hiện giờ phi kiếm pháp bảo đều không có, cho dù có muốn liều mạng, nhưng mà hai tay không, làm sao có thể đánh nhau với người ta?

Cũng có người bị Chấn Thiên Kính làm cho hồn phách bấn loạn, đang cố gắng điều tức.

Chỉ có Tiểu Lôi sắc mặt vẫn bình thường, Chấn Thiên Kính có thể chấn nhiếp hồn phách người đối với hắn dường như không có một chút tác dụng, Khinh Linh Tử cười lạnh, kéo kéo tay áo của Tiểu Lôi, lãnh đạm nói: “Được rồi, náo nhiệt kết thúc rồi, chúng ta xuống dưới trước đã, đứng lại thì chỉ thấy bọn chúng la hét thôi”

Tiểu Lôi nghi hoặc hỏi: “Ngươi không phải nói Chấn Thiên Kính kì diệu vô phương, uy lực cường đại sao? Tại sao ta thấy giống như không có gì vậy?”

Khinh Linh Tử trừng mắt, hạ giọng nói nhỏ: “Ngươi làm như ai cũng như ngươi, có bán tiên chi thể thoát thai hoán cốt như ngươi sao?

Hai người hạ mây, đáp xuống hội trường trên đỉnh núi, tự tìm lấy chỗ ngồi. Lát sau, chỉ thấy chúng nhân đầy khí thế bay lên trời lúc nãy, từng người từng người đều giống như gà trống thất trận, ủ rũ, ỉu xìu quay lại.

Tiểu Lôi trong lòng rất tức cười, không nhịn được nói nhỏ: “Lão gia hỏa, ta vốn nghe Vạn Tiên đại hội gì đây tụ tập tu hành cao nhân trong thiên hạ, như mà hôm nay thấy, cũng đều là phường áo túi giá cơm mà thôi. Cái tên Mang Sơn Vạn Yêu Vương kia, chỉ nhờ vào hai pháp bảo lợi hại, đã có thể đánh bại tu hành giả trong thiên hạ? Ta thấy không nên gọi là Vạn Tiên đại hội nữa, mà gọi là “thảo bao đại hội” thì đúng hơn (thảo bao: túi rơm, chỉ đồ bất tài, đồ ăn hại…)”

Khinh Linh Tử cười hắc hắc, vẻ mặt khinh khỉnh, sau đó lại cười ha ha: “Cái gì mà Vạn Tiên đại hội, hóa ra là chuyện cười đến nỗi rớt cả hàm răng người ta. Mọi người đều là người tu hành, mỗi người khổ tu, không phải là kỳ vọng sẽ có một ngày trở thành tiên sao? Hiện nay, mỗi người chẳng qua chỉ là “bán dũng thủy hoảng du”(nửa thùng nước lắc lư – ý nói nửa vời), cao lắm là tu luyện được chút pháp thuật, có thể luyện chế mấy pháp bảo cấp thấp, đã dám gọi mình là “Tiên”. Những người thực sự thành tiên, ai mà không trải qua “nghìn cực vạn khổ”, không có nghìn năm vạn năm, ngươi cho rằng dễ dàng phi thăng vậy sao? Mọi người chẳng qua là mạnh hơn người phàm một chút mà thôi. Tiêu Dao phái chúng ta bao năm nay không tham gia những loại đại hội “mua danh cầu tiếng”thế này, chính là vì để tránh bị cười chê. Chỉ là thế gian tự nhiên có những người trong lòng mưu danh lợi, lần này chẳng qua là mang ngươi đến xem náo nhiệt mà thôi”.

Mắt nhìn chúng nhân nhộn nhịp quay lại, hai người lúc đó mới không nói gì nữa.

Chỉ thấy Tiên Âm cũng sắc mặt ngưng trọng, trán đầy ưu tư. Đông Phương Vô Thắng cũng đứng bên cạnh Tiên Âm, ngượng ngập không biết nên nói gì.

Ngọc Hư Tử đột nhiên mở miệng nói: “Đông Phương Vô Thắng, người cuối cùng là vì sao mà trêu chọc đến tên Vạn Yêu Vương đó? Hiện nay mọi người vì ngươi mà xuất thủ, kết quả đều mất hết pháp bảo, ngươi có gì nói với mọi người không?”

Đông Phương Vô Thắng đưa bộ mặt dày ra, cười khổ hắc hắc hai tiếng, nói: “Việc này, nói ra cũng thật hổ thẹn. Ta trước tiên nhận được lời mời của Tiên Âm, liền vội vàng chạy tới, nhưng mà đã đến Vạn Tiên đại hội, thì cũng cần tìm vài kiện pháp bảo mới được. Ta lại vừa đi qua nơi bắc cực chí hàn tìm được một khối cực băng tinh thể, chạm thành một đóa băng liên. Nhưng mà Tiên Sơn này khí hậu ẩm ướt, băng liên hoa kia mặc dù là do cực băng tinh thể tạo thành, tối đa năm ba năm cũng có thể tan chảy hết. Ta ngẫm nghĩ cả nửa ngày, mới nghĩ tới dưới Bắc Mang sơn (nằm ở Lạc Dương, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc)có một loại linh xà thảo, linh xà thảo này hấp thu âm khí, kết thành quả cực kỳ âm hàn, chỉ cần dùng một quả này làm thành nhụy hoa, nhờ nó tụ tập âm hàn chí khí, vậy thì đóa băng liên hoa kia coi như để trăm năm cũng không thể tan chảy ra…”

Ánh mắt ông ta hướng về Tiên Âm, nói một cách si mê: “Tiên Âm, mấy năm trước chúng ta cùng tới Giang Nam, nàng nói với ta nàng thích nhất là liên hoa cao quý thuần khiết, ta luôn luôn ghi nhớ trong lòng, lần này hao phí “thiên gian vạn khổ” vì nàng mà tạo ra một đóa băng liên, nàng có thích không?”

Ông ta lại lấy ra một cái bao màu vàng, mở ra, chỉ thấy bên trong quả nhiên lộ ra một đóa liên hoa long lanh lóng lánh, liên hoa kia trong suốt như tuyết, tỏa ra hàn khí, trên bề mặt mờ ảo phát tán ra bạch quang, chính giữa nhụy hoa là một điểm hồng sắc, làm cho quang hoa của liên hoa càng thêm mạnh mẽ. Quả nhiên là một thứ được chạm khắc tinh tế.

Nhưng mà Đông Phương Vô Thắng vừa nói xong, đã làm cho hơn nửa số người có mặt ở đây lỗ mũi đều xịt khói.

Lập tức có người lớn tiếng chửi mắng: “Giỏi cho ngươi Đông Phương Vô Thắng, ngươi đối với Tiên Âm nịnh nọt, dám phạm đến Mang Sơn Vạn Yêu Vương, lại lôi tất cả chúng ta xuống nước. Mọi người vì ngươi mà đánh đấm một trận, mất đi vô số pháp bảo phi kiếm, chính là vì một lễ vật nhỏ nhỏ mà ngươi… ngươi dùng để nịnh nọt mỹ nhân?”

Có mấy lão già vốn cẩn trọng cũng không kìm được lên tiếng quở trách: “Đông Phương tiên sinh, sự việc lần này đúng là quá đáng a. Bắc Mang linh xà thảo kia là vật gì chứ? Là bảo bối mà Vạn Yêu Vương coi như tính mệnh! Ngươi đến đến trước cửa nhà hắn ta hái linh dược của hắn, hắn có thể không liều mạng với ngươi sao?”

Một khi có người mở miệng, những người xung quanh lập tức nhao nhao lên tiếng chỉ trích, trong phút chốc nộ khí mọi người vì mất đi pháp bảo đều đổ lên đầu Đông Phương Vô Thắng. Mà Đông Phương Vô Thắng kia lại giống như một kẻ điên vậy, đột nhiên không để ý đến lời chửi mắng ầm ĩ của người xung quanh, mà ánh mắt chỉ ngắm nhìn Tiên Âm, chìa đóa liên hoa trong tay ra.

Tiên Âm sắc mặt phức tạp, nhìn chăm chú Đông Phương Vô Thắng hai lần, dường như trong lòng cũng có chút cảm động, nhưng chỉ là thoáng qua trong ánh mắt, sau đó nhãn thần từ từ lạnh lùng trở lại, trì hoãn không đưa tay ra tiếp lấy đóa băng liên hoa kia.

Đông Phương Vô Thắng nhìn thấy sắc mặt của Tiên Âm, trên mặt ông ta dần dần hiện ra mấy phần đau khổ, lắc lắc đầu cười khổ, thở dài nói một câu: “Tương Vương hữu ý, thần nữ vô tình”. Ông ta cười khổ, chăm chú nhìn Tiên Âm, hạ giọng nói: “Tiên Âm, nàng thực sự không cần sao?”

Trong ánh mắt Tiên Âm lộ ra mấy phần khó xử, sự việc hôm nay trở nên phức tạp đến thế này, chính là do Đông Phương Vô Thắng vì mình truy tìm bảo vật. Nếu như nàng tiếp nhận bảo vật của ông ta, sợ rằng vô pháp đối mặt với sự chỉ trích của chúng nhân.

Chần chừ một lúc, Tiên Âm mới miễn cưỡng mỉm cười, nói: “Đông Phương tiên sinh, tâm ý của ngài mặc dù rất tốt, nhưng sự tình như thế này đúng là có phần không đúng mực…”

“Thôi, thôi”. Đông Phương Vô Thắng lắc lắc đầu, ngắt lời Tiên Âm, lạnh nhạt nói: “Ta bôn ba từ nam tới bắc để thu thập cực băng tinh thể cũng đủ vạn dặm, để luyện thành đóa liên hoa này, không quản hao tổn pháp lực dùng tam muội chân hỏa để luyện chế, nàng đã không động lòng, vậy thì tự nhiên là nàng không thích”.

Ông ta đột nhiên quăng đóa liên hoa kia lên trời, trong tay bắn ra một đạo băng quang, chỉ thấy roạt xoạt mấy tiếng, đóa liên hoa trong suốt óng ánh kia lập tức hóa thành bụi rơi xuống.

Đông Phương Vô Thắng long mày dựng đứng, một tay cầm thanh phong kiếm, hét lớn: “Ai tiếp tục thì thầm gì vậy? Không phải là Vạn Yêu Vương cướp lấy pháp bảo của các ngươi sao? Ta Đông Phương ngày mai sẽ đi đoạt lại cho các ngươi! Nếu như không lấy lại được, tức là tính mạng của ta đã mất trong tay Vạn Yêu Vương”.

Ông ta tay cầm kiếm, hiên ngang rời đi, đầu vẫn không một lần quay lại.

Khinh Linh Tử đột nhiên lên giọng tán thưởng: “Đông Phương lão nhân hôm nay coi như thông suốt một lần, ngày mai lúc tranh đấu với Vạn Yêu Vương, lão đạo sĩ ta nhất định giúp ông một tay!”

Đông Phương Vô Thắng quay đầu cười ha ha, nói: “Quả nhiên chỉ có lão phong tử ngươi không phải là kẻ tầm thường a”.

Ông ta bước thẳng tới kéo tay áo của Khinh Linh Tử, cười nói: “Đi đi đi, ở đây vẩn khí đầy trời, ngươi ta tìm một góc xó xỉnh tự tại nào đó, trong hồ lô của ta đây còn một nửa bình bách hoa tửu, ta biết là loại mà lão phong tử ngươi thích nhất. Đỡ phải ở đây nghe người ta ồn ào!”

Ông ta nhìn Tiểu Lôi, trong mắt lộ ra mấy phần kinh ngạc: “Ý? Đây là đệ tử của ngươi à? Đúng là cùng một giuộc… Ai chà. Có lỗi, có lỗi. Ta hôm nay làm mất lòng người, có chút nói linh tinh rồi, ngươi đã dấu hắn đi, ta tự nhiên không dám lộ ra. Đi đi đi! Đã là tiểu bằng hữu mà Khinh Linh Tử đưa tới, cũng không phải là tục nhân, cùng đi với ta nào”.

Tiểu Lôi cũng lập tức đứng dậy theo hai người rời đi.

Hắn ta quay đầu nhìn Tiên Âm, chỉ cảm thấy nữ tử này vốn là tiên tử xinh đẹp trong lòng hắn, lúc này nhất thời mất đi sức quyến rũ. Trong mắt hắn, thậm chí còn có mấy phần khinh thường.

Nụ cười tươi tắn xinh đẹp của Tiên Âm kia, sự phóng khoáng tự nhiên, hóa ra đều là giả tạo, có điều là vũ khí tự nhiên của nữ nhân xinh đẹp này đã bị mất đi.

Lão Đông Phương Vô Thắng này, vì người đẹp trong lòng mình đã không quản vất vả bôn ba, mặc dù đã dẫn đến một tai họa lớn, nhưng mà tấm lòng si mê chân thành của ông ta, người chí tình chí tính như thế này, cũng thực sự làm cho người ta kính phục.

Ngược lại, Tiên Âm kia mặc dù là suy nghĩ cho đại cục, không dám nhận lễ vật của ông ta, mà trái lại có phần làm cho người ta cảm giác nàng ta làm ra vẻ ta đây, không giống như Đông Phương Vô Thắng kia, không mảy may có chút giả tạo, sự si tình cố chấp đó càng làm cho người khác kính phục.

Ba người rời đi, hoàn toàn không để ý tới gần nghìn người đang có mặt. Chúng nhân mặc dù trong lòng không phục, nhưng mà có Khinh Linh Tử ở đây, ai dám hỗn láo với ông ta? Hơn nữa, Đông Phương Vô Thắng kia cho dù si tình si ngốc, nhưng tuyệt đối cũng không phải là nhân vật dễ trêu chọc. Tính khí ông ta rất tốt, nhưng mà chúng nhân đều biết, nếu như ông ta tức khí lên, sợ rằng cũng không kém Khinh Linh Tử là mấy!

Chỉ có Tiên Âm nhìn ba người rời đi, miệng dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thở dài im lặng.

Tiểu Lôi cùng với Đông Phương Vô Thắng, Khinh Linh Tử hai người tìm một sườn núi yên tĩnh ven biển, thoải mái ngồi xuống, nghe sóng biển vỗ không ngừng vào các tảng đá, sau đó ngồi uống rượu cười nói. Bách hoa tửu của Đông Phương Vô Thắng quả nhiên không tồi, thử một hớp, lập tức cảm thấy mùi thơm đến tận chân răng, trong hơi rượu đậm đà mùi hương hoa, mùi thơm ngấm vào tận đáy lòng, trong lúc say say lại còn có một phong vị khác. Khinh Linh Tử sau khi uống hớp đầu tiên, liền giữ chặt hồ lô, nói thế nào cũng không chịu thả ra.

Tiểu Lôi cuối cùng cũng biết vì sao Đông Phương Vô Thắng lại được gọi là “Vô Thắng”. Chỉ thấy ông ta lấy ra từ sau lưng một bàn cờ màu vàng đen, trên bàn cờ kẻ ngang dọc, sau đó lại lấy ra hai hộp cờ, lôi Khinh Linh Tử đang lâng lâng quay qua đánh cờ.

Tiểu Lôi đối với môn cờ vây cũng không thạo lắm, nhưng mà cũng hiểu qua qua một chút. Hắn lúc đầu thấy Đông Phương Vô Thắng mang theo một bàn cờ tinh xảo như vậy, cho rằng đây chắc chắn là một cao thủ. Ai mà biết, xem một lúc, mới phát hiện ra kỳ nghệ của Đông Phương Vô Thắng quả thật có thể nói là “thối không ngửi được”

Nhưng mà Khinh Linh Tử cũng là một kẻ nổi tiếng chơi cờ kém trong Tiêu Dao phái, kỳ nghệ dở, có thể nói là tương đương với Đông Phương Vô Thắng. Hai người sát phạt nhau trên bàn cờ đến lúc “thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang”, suy nghĩ mỗi nước cờ, rõ ràng có mười bảy mười tám nước, vậy mà hai người thông thường sau khi ngẫm nghĩ xong, lại có thể đi một nước cờ chết duy nhất.

Đánh cờ càng dở, lại càng nghiện đánh, hai người đánh từ lúc trời còn sáng đến tận khi tối trời, sát phạt đến say mê, cuối cùng ngấm rượu, cả hai gục xuống bàn cờ ngủ thiếp đi.

Tiểu Lôi nhàn rỗi vô sự, nhìn thấy hai lão gia hỏa ngủ thiếp đi, hắn mới từ từ đứng dậy, men theo bờ biển đi dạo.

Diện tích của Tiên Sơn đảo này tương đối rộng rãi, dọc bờ biển nhiều tảng đá to lởm chởm, muôn hình vạn trạng, phóng mắt nhìn đều là cảnh sắc đẹp đẽ.

Lúc này, mặt trăng cũng đã từ đường chân trời phía biển xa lên cao, ánh trăng chiếu trên biển, từng đợt sóng ào ào, Tiểu Lôi liền cảm giác tâm tình thoải mái. Đối với Vạn Tiên đại hội, Vạn Yêu Vương gì đó, không liên quan tới hắn, những sự việc nhức đầu tự nhiên đều là do mấy người kia nghĩ ra. Hắn chỉ là tùy theo tâm trạng mà tùy ý tản bộ, từng bước từng bước, cũng không biết là đi xa bao nhiêu, rẽ qua mấy khúc cong, đột nhiên nghe thấy trên mặt biển xa xa truyền đến một trận âm thanh kì quái.

Hắn dừng chân quan sát, chỉ thấy trên mặt biển bắn lên từng trận sóng nước, lộ ra một hình tròn gợn sóng, sau đó liền thấy ở giữa từ từ nhô lên, một cái đầu với mái tóc đen nhánh ẩm ướt, giống như sợi tơ màu đen ngâm trong nước vậy. Sau đó, một khuôn mặt tuyệt mỹ xinh đẹp gần như không có nửa phần khí tức nóng hổi của con người từ trong nước hiện ra, tiếp đó là một thân hình đẹp đẽ…

Nữ tử kia mang trên mình một loại áo mỏng màu đen, do ngâm trong nước biển, từng sợi vải mỏng manh dính chặt vào thân hình tuyệt vời của cô, tư thế này rõ ràng có thể làm cho nam nhân cảm thấy nghẹt thở.

Nào là dáng người khỏe khoắn nhanh nhẹn, nào là đôi tay uyển chuyển, lại còn đôi chân thon dài, tròn lẳn, thẳng tắp…

Nhưng mà phải thừa nhận, điều làm cho Tiểu Lôi nhìn đến đờ đẫn, chính là bộ ngực của cô gái…Áo quần ẩm ướt bám vào trên da thịt trước ngực, ẩn hiện hai khối bán cầu tròn vo, săn chắc, vạt áo trước lại bị kéo xuống, lộ ra vùng da trắng như tuyết làm cho con người ta chóng mặt…

Cô gái kia sắc mặt bình tĩnh, giống như một âm linh vừa từ dưới biển từ từ hiện lên, đôi chân trần mượt mà lấp lánh bước tới bãi cát bên bờ biển, dưới ánh trăng, quả thực mang theo mấy phần mỹ lệ yêu dị.

Tiểu Lôi nhìn cô ta trân trân, đến khi nhìn rõ mặt đối phương rồi, mới kinh ngạc kêu lên: “Tiên…Tiên…Tiên Âm!?”

Nữ tử xinh đẹp quỷ dị như chuyên câu dẫn nam nhân này, bất ngờ chính là nữ tử đã gặp ở Vạn Tiên đại hội hôm nay, siêu trần xuất thế, thánh thiện như Cửu Thiên tiên nữ - Tiên Âm!

Nữ tử này rõ ràng là sớm đã nhìn thấy Tiểu Lôi, nhưng lại giống như không để ý tới ánh mắt nóng bỏng của hắn, mà còn cười với hắn, nụ cười này của cô ta, lại nhu hòa như nguyệt quang, làm cho thần tình của con người trở nên mê muội.

Chỉ nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng dịu dàng như gió xuân của cô ta vang lên: “Ngươi nói cái gì? Tiên Âm?”

Đôi chân trần bước trên bãi cát mịn, nhẹ nhàng bước tới phía trước Tiểu Lôi, đôi mắt có mấy phần yêu dị nghi hoặc nhìn Tiểu Lôi, sau đó nữ tử kia cười nhẹ, nói: “Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây? Tại sao lại nhìn ta như vậy?”

Im lặng một lúc, cô ta đột nhiên cười một cái, lập tức như trăm hoa đua nở. Tiểu Lôi chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi rát, lại nghe âm thanh cười nói mê người của đối phương: “Ngươi thấy ta rất đẹp sao?”

Tiểu Lôi thở dài một hơi, tinh thần lúc đó mới thanh tỉnh lại, hắn ta vội vàng lùi lại một bước, kinh ngạc nói: “Cô không phải là Tiên Âm!”

Nữ tử kia cười ha ha hai tiếng, sau đó mới dùng ánh mắt đủ để làm cho nam nhân si mê nhìn Tiều Lôi, hạ giọng nói: “Tiên Âm gì chứ? Không lẽ, ngươi cho rằng ta không đẹp bằng cô ta?”

“Đẹp!” Tiểu Lôi tí nữa thì phun ra chữ đó, mặc dù đã kịp thời kìm lại nơi cổ họng, nhưng mà hắn vẫn không nhịn được lại nhìn đối phương mấy lần.

Quả thực, cô ta với Tiên Âm giống hệt như nhau, đều có dung nhan tuyệt thế, nhưng mà không giống với tiên tử khí tức cao nhã thần thánh của Tiền Âm, nữ tử này toàn thân lại có ma lực mê người, giống như một nữ yêu chuyên môn quyến rũ nam nhân vậy. Còn nữa, nụ cười của cô ta làm cho khuôn mặt có chút tà mị. Chiếc áo ẩm ướt quấn chặt phía dưới ẩn hiện một dáng hình mềm mại, thêm vào đó là cặp đùi nhỏ nhắn thẳng tắp dưới váy và đôi chân trần tròn lẳn mịn màng…

Tiểu Lôi chưa bao giờ gặp một cô gái có thể làm rung động nam nhân như thế này!!

Đúng lúc này, nữ tử kia nhẹ nhàng nhấc tay lên, Tiểu Lôi chỉ cảm thấy mũi phảng phất ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào quỷ quái, hắn ta cảm giác hai mắt tối sầm lại, cuối cùng lảo đảo, nhắm mắt ngã xuống bãi cát.

Trong mơ hồ, nữ tử áo đen kia dường như thở dài một tiếng xa xăm…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.