Bất kể thế nào thì mục tiêu lớn nhất hiện giờ toàn bộ tập trung vào Bảo nhi. Tiểu Lôi đột nhiên nhớ ra một vấn đề trọng yếu nhất.
Phụ thân của Bảo Nhi rốt cuộc là ai?
Mẹ của Bảo Nhi là người của Minh Nguyệt gia tộc, chỉ là một nữ nhân bình thường, không có gì đặc biệt.
Nhưng thật ra ai là cha của Bảo Nhi, điều này vẫn nằm trong vòng nghi vấn.
Nguyệt Tinh nữ sĩ có vẻ không được tự nhiên, rào trước đón sau, nói rằng mẹ của Bảo Nhi đi du học rồi sinh ra Bảo Nhi, nhưng ai là cha của Bảo Nhi thì thủy chung không chịu nói ra …
Hơn nữa, đám hấp huyết quỷ cũng đã mò tới tìm Bảo Nhi, tựa hồ dùng danh nghĩa người nhà của cha Bảo Nhi mà tới.
Bảo Nhi là “Thánh nữ”. Ai có thể sinh ra con gái là “Thánh nữ”, rốt cuộc là ai đây?
Sáng sớm ngày thứ hai, Tiểu Lôi dậy rất sớm, hắn quyết định đi tới Minh Nguyệt quán một chuyến. Mọi chuyện càng ngày càng phức tạp thêm, mà dường như cha của Bảo Nhi là manh mối chủ chốt để tìm ra khe hở!
Từ cầu thang xuống sảnh, hắn nhìn thấy Lâm San San đang mặc tạp dề đi ra từ bếp.
“Chào buổi sáng” Tiểu Lôi gượng gạo cười.
Trở lại đã hai ngày, hắn chưa hề nói chuyện với Lâm San San. Trong thâm tâm Tiểu Lôi có một cảm giác đặc biệt với Lâm San San, từ lúc bắt đầu đối với nàng có chút cảm giác thương xót. sau ngày xuống núi lần đầu, sống cùng chỗ với cô gái này, những hành động của Lâm San San thực chất làm cho hắn có chút cảm động. Cho đến bây giờ, trong túi Càn Khôn của Tiểu Lôi vẫn còn gìn giữ cái bàn chải đánh răng của nàng.
Nhưng càng ở lâu với người khác giới, kể cả Tiểu Lôi có thông minh, tỉnh táo, cũng bắt đầu khó mà chống đỡ nổi. Là người trẻ tuổi đa tình nhưng con người cũng là một loài động vật có tình cảm, không ai thiên sinh đã bản chất bất lương, không ai sinh ra là thích đùa bỡn trong tình cảm cả.
Không hiểu sao trong thâm tâm, Tiểu Lôi luôn có một cảm giác có lỗi đối với Lâm San San, tình cảm kỳ quái này khiến hắn không dám đối mặt với nàng.
“Sớm.... anh chuẩn bị ra ngoài sớm thế này sao?” Lâm San San sóng mắt ôn nhu, nhẹ nhàng nói “Tôi vừa làm xong bữa ăn điểm tâm, anh muốn dùng một chút không?
Ánh mắt cầu khẩn của Lâm San San làm tim Tiểu Lôi nhũn ra, đáp ứng lời mời của nàng.
Bữa điểm tâm chỉ có một quả trứng tráng và chén cháo, Lâm San San ngồi đối diện với Tiểu Lôi, hai tay chống cằm nhìn Tiểu Lôi ăn ngấu nghiến, ánh mắt chan chứa nhu tình.
“Tối qua anh về muộn, sắc mặt lại có vẻ không vui... làm tôi hơi lo lắng” Lâm San San nhẹ nhàng nói.
Tiểu Lôi mỉm cười nói “Yên tâm đi, có vài việc ta nghĩ không ra, bây giờ thì có đầu mối rồi. Không làm khó ta được đâu.”
“A!” Lâm San San gật đầu, nhìn Tiểu Lôi “Tôi biết mà, không việc gì có thể làm khó anh được”
Tiểu Lôi cười gượng “Cô thực sự nghĩ vậy sao”?
Lâm San San quả nhiên không do dự, lại mạnh mẽ gật đầu, ánh mắt sáng ngời. Trong tâm Tiểu Lôi chợt cảm nhận được tư vị lạ thường không lời nào nói lên được. Hắn ôn nhu nắm lấy tay Lâm San San, và nói nhỏ “Cám ơn”
Lâm San San mặt mũi đỏ bừng, cười nói “Được rồi, tôi còn phải làm điểm tâm cho mọi người nữa. Thúc thúc của anh, cả ngày chỉ đóng cửa ở trong phòng, Lôi Hống cũng vậy nữa”
Tiểu Lôi cười ha hả, tiện tay lau miệng, rồi đứng dậy đi ra ngoài. Chợt nghe thấy Lâm San San nói “Anh cẩn thận chút nhé, đêm nay nhớ về sớm”
Nói xong những lời này, mặt nàng lại đỏ dừ lên. Những lời này, tuy đã được chọn lọc kỹ rồi, nhưng vẫn có chút giống với hiền thê lời dặn dò chồng lúc đi ra ngoài.
Tiểu Lôi cười hắc hắc, đi thẳng ra ngoài. Để lại Lâm San San nép sau cánh cửa si ngốc nhìn theo. Nàng không biết lúc đó trên gác, có một đôi mắt tuyệt đẹp đang chằm chằm nhìn Lâm San San, trong ánh mắt có nhiều điều khó hiểu.
Sáng sớm, Tiểu Lôi đi thẳng đến Minh Nguyệt quán, lúc đó vẫn chưa mở cửa. Nhân viên tiếp tân nhận ra Tiểu Lôi lần trước đã hỗ trợ đánh lui mấy tên đến gây rối, nên lập tức mời hắn vào trong.
Tiểu Lôi đi thẳng vào trong sân tập võ, nhìn thấy Nguyệt Tinh trong trang phục luyện võ đang đi một bài quyền.
Mái tóc nàng được buộc lên cao, thân hình như du long, trong khi xuất thủ, cách thức rất gọn ghẽ, ẩn hiện phong độ của một cao thủ. Xung quanh là các đệ tử ngồi xem thành một vòng.
Tiểu Lôi nhìn thấy Nguyệt Sơn cũng ngồi một bên, Bảo Nhi không ngờ lại ngồi vắt vẻo trên vai hắn. Bảo Nhi chỉ là một cô gái nhỏ, không thích thú gì lắm với trò quyền cước, lại bị bắt gọi dậy sớm thế này, trên mặt vẫn còn vương vẻ ngái ngủ, thỉnh thoảng lại há cái miệng nhỏ ngáp dài, nhìn có vẻ không có gì là hứng thú.
Nguyệt Tinh đi xong bài quyền, khí định thần nhàn, chẳng những không có chút gì mệt mỏi mà tinh thần còn có vẻ khỏe khoắn hơn nữa, nàng quay sang giảng giải các đệ tử những chỗ tinh túy của bài quyền, sau đó mới để mọi người tự luyện.
Tiểu Lôi đi tới, còn chưa kịp mở miệng, Bảo Nhi đã nhìn thấy Tiểu Lôi, cô bé ngạc nhiên vui mừng hét to, chạy đến nhào vào lòng Tiểu Lôi.
Nguyệt Sơn, Nguyệt Tinh gượng cười, cả hai cùng đi tới chỗ Tiểu Lôi.
“Tiểu Lôi tiên sinh” Nguyệt Tinh mở miệng nói, Tiểu Lôi ôm Bảo Nhi, cười đáp: “Không dám nhận hai chữ tiên sinh, cứ gọi ta là Tiểu Lôi là được rồi, không cần khách khí như người ngoài”
Nguyệt Tinh nhìn ra phía sau Tiểu Lôi, ngạc nhiên hỏi “Khinh Linh Tử đạo trưởng không đến cùng sao?"
Tiểu Lôi cười “Sư huynh ta lười lắm, lão đã ngồi tọa thiền rồi, nhanh thì một, hai ngày, lâu thì một, hai tháng mới tỉnh lại. Hôm nay ta có thời gian rảnh muốn tìm hai người nói chuyện.”
Nguyệt Sơn thấy Tiểu Lôi có chuyện muốn nói, gật đầu: “Đúng rồi, lần trước vội vàng rời đi, thật ra ta vẫn còn muốn nói với ngươi nhiều điều. Xin mời vào trong.”
Tiểu Lôi theo Nguyệt Sơn vào trong một gian phòng luyện công. Nơi này không to lớn như bên ngoài, nhưng lại yên tĩnh hơn rất nhiều. Nguyệt Tinh giữ Bảo Nhi lại, dạy nó vài đường quyền cơ bản. Nàng biết Tiểu Lôi còn có chuyện muốn nói với Nguyệt Sơn nên giữ nó bên ngoài.
“Tiểu Lôi, ngươi đến đây hôm nay, có chuyện gì vậy?” Nguyệt Sơn mỉm cười.
Tiểu Lôi gật đầu, ánh mắt nhìn khắp phòng luyện công. Bao quanh có khá nhiều giá gỗ trên đó treo thập bát ban binh khí. Nhìn thấy ánh mắt Tiểu Lôi có vẻ hiếu kỳ, Nguyệt Sơn cười nói:
“Phòng luyện công này có từ sau khi ta đến đây, Nguyệt Tinh đặc biệt làm cho ta. Nói ra cũng không sợ ngươi chê cười, nhưng thật ra võ đường chúng ta cũng có chút treo đầu dê, bán thịt chó. Ở đây chẳng có cái gì gọi là chân công phu, chỉ tập trung là rèn luyện con người khỏe mạnh mà thôi. Nếu để ta gọi lại, thì chẳng phải gọi đây là võ thuật nữa mà đáng lẽ phải gọi là khiêu vũ!”
Nguyệt Sơn cười gượng nói tiếp “Ta đến đây đã hai, ba ngày rồi, thật cũng muốn giúp Nguyệt Tinh dạy đệ tử, nhưng chỉ được hai ngày thôi. Học sinh ở đây không có cái tâm để rèn luyện võ học, bất quá người thành phố chỉ đến tìm thú vui lạ, đến chơi đùa một chút để cơ thể khỏe khoắn mà thôi. Cũng giống như các cô gái sáng sớm dậy chạy đi chạy lại để giảm cân ấy mà, oài …”
Nguyệt Sơn bất đắc dĩ cười, tựa hồ có chút tiếc nuối. Tiểu Lôi cũng chẳng có gì là lạ với chuyện này.
“Ở thành thị, có mấy người chú tâm vào luyện võ? Tập tành cho giết thời gian mà thôi, hè cho qua hè, đông cho qua đông, chứ chẳng muốn tập cái gì là chân công phu bản lĩnh. Người thành thị có cuộc sống làm việc và học hành của riêng họ, đến những trung tâm thể thao thì cũng chỉ là sở thích cá nhân. Không có gì là kỳ quái.”
Tiểu Lôi muốn nói những lời này ra, nhưng Nguyệt Sơn đã nói trước "Hôm đó tôi thấy anh có được một thanh bảo đao“. Nghe đến hai từ "bảo đao", Tiểu Lôi không kìm được vẻ khinh thường.
“Bảo đao? Là con dao phay thôi!”
Nguyệt Sơn nhìn thấy sắc mặt Tiểu Lôi, cũng đoán được, liền chỉnh sắc nói “Ngày đó Khinh Linh Tư đạo trưởng dụng đao, chúng ta đã được nhìn thấy, thanh đao đó thực sự không tầm thường” Nguyệt Sơn nói tiếp “Ý nghĩa đích thực của võ học, chỉ trọng ý không trọng hình. Mặc dù tạo hình của nó có một chút... a..một chút đặc biệt”
Cả hai cùng nở nụ cười đồng tình. Nguyệt Sơn nói “Ngày đó ta đã nói, ta có một bộ đao pháp, bộ đao pháp này tuyệt không phải của Minh Nguyệt gia, lúc ta còn bé, đã được một vị dị nhân truyền dạy. Mặc dù bộ đao pháp này không phải là tuyệt thế võ học gì, nhưng uy lực của nó thực sự đáng nói, thực sự tuyệt vời. Chỉ là vị dị nhân kia truyền thụ cho ta bộ đao pháp đó có nói là ta không đủ thiên phú để luyện đao pháp này đến đại thành, hơn nữa ta cũng thích dùng kiếm hơn, nên bộ đao pháp này vẫn chưa có người truyền nhân... Ngươi cứu Bảo Nhi, và cũng đã giúp đỡ Minh Nguyệt quán nhiều lần, ta không có gì có thể đền đáp lại. Cũng có bộ đao pháp này. Nếu ngươi không chê, ta nguyện ý truyền lại cho ngươi.
“Ồ?” Tiểu Lôi lập tức có chút hứng thú. Nguyệt Sơn cười cười, đi đến giá để binh khí, chọn một thanh đao, rung lên nhè nhẹ. Hắn sắc mặt điềm tĩnh, chậm rãi hít một hơi dài. Nguyệt Sơn đột nhiên hai mắt trợn tròn, trên người bạo phát một luồng sát khí mãnh liệt, đứng từ xa mà Tiểu Lôi cũng vẫn cảm giác được cỗ chiến ý thấu tận trời xanh này. Nếu Tiểu Lôi đối với Minh Nguyệt gia này không để tâm lắm, thì đối với Nguyệt Sơn lại bất ngờ có cảm giác quái dị!
Chỉ thấy người Nguyệt Sơn đột nhiên chuyển động, thanh đao trong tay hắn nhẹ nhàng vung lên, vũ động thành một màn đao ảnh, Nguyệt Sơn cả hai tay nắm đao, sau đó xoay người chuyển động, bổ về hướng Tiểu Lôi đang đứng.
Tiểu Lôi đứng yên không chuyển động, vẫn có thể cảm thấy một cỗ đao khí sắc bén gào thét lướt qua tai, kình khí phát ra tứ phía. Phía sau hắn chợt nghe tiếng đổ vỡ, các giá kệ đỡ binh khí làm bằng gỗ tốt bỗng vỡ ra thành bốn, năm mảnh. Nguyệt Sơn thở ra một hơi, quay người lại, thanh đao trong tay hắn tỏa ra một vòng ánh sáng bàng bạc kỳ diệu, lại nghe vài tiếng động, những bao cát cũng bị vỡ ra, chảy thành từng dòng.
Nguyệt Sơn thực chất vẫn đứng giữa võ đường, sắc mặt nghiêm trang, thân thể vững vàng, tay nắm chặt đao hoành ngang ngực.
Ánh mắt Tiểu Lôi lộ ra vẻ ngạc nhiên, buộc miệng thốt “Hay!”. Sắc mặt hắn trở nên cổ quái, lại đệm thêm một câu “Nguyệt Sơn tiên sinh, ngươi,... ngươi, tựa hồ không chỉ luyện võ học bình thường,... vừa rồi ngươi tựa hồ đã sử dụng một chút pháp lực phải không?”
Hắn cười nói “Đừng nói với ta đó là cái loại khí công, nội công gì gì đó nhé, bất quá những cái đó chỉ có trong tiểu thuyết võ hiệp thôi, ngươi có thể xuất ra đao khí kinh người, chém trúng những thứ trong vòng mười bước, bản sự này, chắc chắn không phải là võ học bình thường”
Nguyệt Sơn sắc mặt không đổi chậm rãi nói “Không sai, năm đó vị dị nhân truyền thụ cho ta bộ đao pháp này có nói qua, xuất xứ của nó chính là chiến đao thuật của tiên nhân. Nó không thuộc về võ học thông thường, đáng tiếc là ta không có căn cơ pháp lực, đã tập luyện nhiều năm rồi mà vẫn chỉ có uy lực đến như vậy mà thôi. Lúc đó, vị dị nhân kia tùy ý phất tay đã bổ đôi một khối nham thạch, công lực như thế cả đời ta chắc cũng không làm được”
Nguyệt Sơn giải thích luôn “Bộ đao pháp này, kỳ thật là không có chiêu số gì hết, nếu nhất định phải nói, thì nó chỉ có ba tự quyết: “Trảm, phách, đỡ mà thôi. Vị dị nhân kia lúc dạy ta có nói, chỗ đặc thù của loại tiên nhân đao pháp này nằm trong sự cương mãnh của nó. Người thường sử đao, chém một nhát không làm ngã địch nhân sẽ chém ra nhát thứ hai...Nhưng ngươi nên biết, khí lực đao thứ hai nhiều nhất cũng chỉ được như đao đầu tiên, đao trước không chém ngã được địch nhân thì các đao sau cũng chỉ là uổng phí khí lực mà thôi. Giống như một người thường và một người khổng lồ đánh nhau. Một quyền của người bình thường xuất ra nhiều lắm chỉ được mười cân khí lực, thì dù đánh người khổng lồ mười quyền hay trăm quyền cũng không đánh ngã được hắn. Tuy nhiên, nếu...”
Trong mắt Tiểu Lôi ánh lên một tia kích động: “Nhưng nếu có biện pháp làm người bình thường có thể tích tụ khí lực của hàng chục hàng trăm quyền lại thành một quyền, và đánh ra thì … “
Nguyệt Sơn chợt cười nói “ Đúng rồi, đạo lý này mà ngươi cũng hiểu được”
Tiểu Lôi cười gượng, thở ra.
Bộ đao pháp kỳ ảo này, bất quá cùng với Phá Sơn Không không phải cũng có chỗ giống nhau sao?
Nhưng Khinh Linh tử sáng tạo ra Phá Sơn Không, bất quá chỉ có thể dùng thân thể của mình dẫn khí điều khí, nhưng lại không cách nào mà vận kình lên vũ khí được.
Tại sao? Cơ thể con ngươi căn bản là có kinh mạch, nhưng vũ khí, đao kiếm lại không có, thì làm sao lưu chuyển kình lực đây?
Nguyệt Sơn nghiêm mặt nói: “Ta không có luyện tập qua tiên pháp, bộ đao pháp này, ta luyện cả đời, cũng chỉ được có thế này mà thôi. Nhưng ngươi là người của tiên môn, bộ đao pháp này vào tay ngươi có thể phát dương quang đại …”
Nguyệt Sơn dừng một chút rồi tiếp: “Bộ đao pháp này vốn vô danh, nhưng ta có đặt tên cho nó, có thể gọi là “Bách Trảm Quy Nhất”, cũng chính là ý nghĩa thật sự của bộ đao pháp này!
Ngay lập tức, Nguyệt Sơn không giấu diếm gì, đem toàn bộ yếu quyết sử dụng đao pháp truyền cho Tiểu Lôi, hắn vội chú tâm ghi nhớ, để về sau có thời gian sẽ từ từ luyện tập.
Hắn thuận tay lôi ra cây thái đao…
“Ài, các người khác đều cầm thanh phong bảo kiếm, tên Tây Môn Xuy Tuyết trong tiểu thuyết võ hiệp, vận bạch y, kiếm khí tung hoành. Hức, dù ta không làm được như Tây Môn Xuy Tuyết thì tốt xấu gì ta cũng phải tự phong cho được cái danh hiệu “Phó Hồng Tuyết” hay gì gì đó chứ!”
“Cầm dao phay chém người … Ngươi đã gặp loại tiên nhân như thế này chưa?”