Chí Tôn Vô Lại

Chương 285: Chương 285: Có chuyện ám muội






Đám người tách ra, một hán tử thân hình cao lớn chậm rãi đi tới, quả nhiên là Nguyệt Sơn.

Trên khuôn mặt phân minh góc cạnh mang theo vài phần bi thương, cặp mắt vốn tròn xoe kia tựa hồ ảm đạm vài phần, trên cằm râu ria xồm xoàm, nhìn qua có chút tiều tuỵ mệt mỏi.

Nguyệt Sơn một thân hắc y bó sát người, trong tay cầm một lá cờ màu trắng. Tiểu Lôi đứng ở xa xa mơ hồ có thể nhìn thấy trên lá cờ đó tựa hồ thêu hai chữ “Nguyệt ngũ”.

Nguyệt Sơn chậm rãi đi tới, sắc mặt Nguyệt Cửu âm trầm hẳn xuống, mục quang có chút bất thiện, lạnh lùng nói: “Nguyệt Sơn, căn cứ vào quy củ trong gia tộc, đã bị gạch tên, là không còn trong tộc phổ, lá cờ này ngươi không thể treo lên. Bất quá niệm tình ngươi xuất thân từ Nguyệt gia chúng ta, ngươi cũng nên vào linh đường bái tế một chút, thế là được.”

Nguyệt Sơn hừ một tiếng, ánh mắt toát ra sự phẫn nộ: “Đã gạch tên…… là ai quyết định? Nguyệt gia tử đệ ta bị khai trừ khỏi gia môn, nhất thiết phải được tộc trưởng cùng cộng đồng các thúc công chín phòngkhác quyết định mới được!”

“Nguyệt Sơn, những lời này ngươi đi mà nói với Lục thúc đi. Lục thúc người bây giờ là tộc trưởng, thị phi tự nhiên có lão nhân gia người quyết đoán! Các thúc công trong tộc cũng vậy, tuyệt đối sẽ không đổ oan gì cho ngươi!” Ánh mắt Nguyệt Cửu loé lên, Tiểu Lôi mơ hồ cảm giác được hắn tựa hồ có chút không vững tâm, phảng phất như có phần kiêng kỵ Nguyệt Sơn.

“Minh oan ta tự nhiên phải đi, bất quá hôm nay lá cờ này, ta cũng định treo lên! Nguyệt Sơn ta là Nguyệt gia chánh tông đệ Ngũ phòng, dựa vào cái gì không cho ta treo cờ?” Nguyệt Sơn lạnh lùng đi tới, Nguyệt Cửu nhướng mày, thấp giọng quát: “Chặn lại!”

Mấy tên hậu sinh trẻ tuổi vốn đang vác cây trúc một bên lập tức vây Nguyệt Sơn lại, trong đó có người biết Nguyệt Sơn, thấp giọng nói: “Ngũ ca, hay là huynh tìm tộc trưởng nói chuyện trước đi.”

Nguyệt Sơn lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Chư vị huynh đệ, hôm nay lá cờ này của ta nhất định phải treo! Bằng không lại nói Nguyệt gia đệ Ngũ phòng ta danh bất thuận ngôn bất chánh! Là huynh đệ, hãy tránh ra, đừng nên cản trở ta. Nếu không, một hồi động thủ, chớ trách ta đắc tội!”

Đám người này đều là tử đệ trẻ tuổi cùng thế hệ của Minh Nguyệt gia. Không ít người cũng hiểu rõ Nguyệt Sơn, biết công phu của Nguyệt Sơn rất cao. Càng thêm nữa từ trước đến giờ Nguyệt Sơn trong nhà làm người lúc nào cũng hào sảng, quan hệ với mọi người cũng rất tốt, trong lòng chúng nhân đều không muốn trở mặt động thủ với hắn, nghe vậy đều có chút chần chừ.

Nguyệt Sơn trông thấy mọi người chần chừ, càng bước nhanh tới bên cạnh cột cờ, nhanh chóng treo lá cờ trong tay lên sợi dây. Nguyệt Cửu ở phía sau quát lên: “Lo lắng làm gì, cản hắn lại!”

Chúng nhân nghe thấy Nguyệt Cửu hạ lệnh, không thể không tiến lên. Hai tiểu tử dẫn đầu thổ khí quát một tiếng, cử quyền đánh tới hậu tâm Nguyệt Sơn. Hai người này tựa hồ trước khi xuất thủ cố ý quát một tiếng, đó tự nhiên là không muốn làm khó Nguyệt Sơn. Nguyệt Sơn quay đầu lại, song thủ nắm lấy hai quyền đánh tới, mỉm cười nói: “Hảo huynh đệ, bất tất lưu thủ, nếu không các ngươi trở về sẽ khó báo cáo.”

Song thủ buông lỏng, hai tiểu tử kia lập tức cảm thấy một cỗ đại lực đánh tới, lảo đà lảo đảo thối lui vài bước.

Hốt nhiên bên trái kình phong tập kích, Nguyệt Sơn nghiêng người né tránh, vù vù hai cái, hai cây trúc xé rách hư không, Nguyệt Sơn hừ một tiếng, vươn tay kẹp hai cây trúc dưới nách, sau đó dụng lực đẩy một cái, hai kẻ đánh lén liền ngã ra.

Nguyệt Cửu ở phía sau liên tục hò hét, hiệu lệnh cho tộc nhân thủ hạ mình xông lên ngăn cản. Ở đây mặc dù không ít người biết Nguyệt Sơn, nhưng hầu hết bọn họ trong gia tộc đều là đệ tử của đệ Cửu phòng Nguyệt Cửu, cho nên dưới sự thúc giục liên tục, không thể không kiên trì đến cùng xông lên.

Tiểu Lôi ở phía sau chỉ nhìn thấy mười mấy người trẻ tuổi vây quanh Nguyệt Sơn, quyền cước qua lại. Nguyệt Sơn hoàn toàn không sợ, quyền qua cước lại, ra tay không chút mất sức. Công phu của hắn thực sự cao hơn chúng nhân nhiều, thân pháp nhẹ nhàng, nhìn như mọi người vây quanh đánh hắn, kỳ thật lại tịnh không có khả năng đánh trúng hắn vài cái. Ngược lại Nguyệt Sơn cứ một quyền một cước xuất ra, lập tức đánh ngã một hai người.

Nguyệt Hoa vẻ mặt vốn đang lo lắng, Tiểu Lôi kéo lấy nàng, thì thầm: “Không phải sợ, Nguyệt Sơn không có việc gì, mấy người này đối với hắn mà nói quả thực dễ dàng như ăn điểm tâm thôi.”

Bản lãnh của Nguyệt Sơn Tiểu Lôi đã biết, đao pháp “Bách trảm quy nhất” kia chính là Nguyệt Sơn truyền thụ cho mình. Càng huống chi lúc tại Châu Âu, đã từng chứng kiến Nguyệt Sơn ngạnh đấu với Cuồng chiến sĩ sau khi cuồng hoá. Đám người trẻ tuổi này mặc dù thân thể cường tráng, quyền cước thuần thục, nhưng làm sao mà xứng là đối thủ của Nguyệt Sơn?

Người vây xem náo nhiệt càng lúc càng nhiều, còn có không ít du khách kinh hãi chen vào đó, chỉ tưởng là đang đóng phim. Dẫu sao trong cuộc sống thường ngày, loại cuộc diện đánh nhau trên đường một người đối phó mười mấy đại hán chỉ có thể thấy trong phim ảnh thôi. Còn có mấy du khách ngoại quốc, không nhịn được lấy máy quay DV ra quay, vừa quay vừa kinh hô: “Công phu Trung Quốc!”

Tiểu Lôi đứng ở một bên, nhìn xem có chút hứng thú, bất kể là Nguyệt Sơn hay đám người vây công hắn, dường như đều dùng cùng một loại quyền pháp, thân hình bộ pháp có đến bảy phần tương tự. Chỉ có điều hiển nhiên tu vi của Nguyệt Sơn cao hơn quá nhiều, giơ tay nhấc chân, rất có phong phạm đại gia. Dần dần, chỉ thấy “bịch bịch” vài tiếng, hai người cuối cùng bị hắn đánh ngã, chỉ thấy đương tràng còn lại có một mình Nguyệt Sơn đứng đó, mười mấy hán tử chung quanh đều nằm lăn ra. Bất quá Nguyệt Sơn hiển nhiên không hạ trọng thủ, đám người này chỉ bị hắn dùng thủ pháp gì đó chế trụ, đại khái có thể theo võ công là điểm một số huyệt đạo hoặc làm trật các khớp xương, vân vân.

Nguyệt Cửu sắc mặt âm trầm, nghiến răng nói: “Nguyệt Sơn, ngươi hôm nay nhất định muốn gây khó dễ cho ta phải không?”

Nguyệt Sơn lắc đầu: “Nguyệt Cửu…… đệ, ngươi không phải là người hồ đồ, làm sao cũng làm ra loại sự tình hồ đồ này? Ngăn cản ta xuất môn là một tay Lục thúc làm ra, mục đích của ông ta chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết? Ngũ phòng chúng ta là cái đinh trong mắt ông ta, trước tiên ông ta phế Ngũ phòng chúng ta, sau đó là Thất phòng cùng Cửu phòng các ngươi, tiếp theo cũng bị thiệt thòi, ngươi còn quyết tâm đi theo ông ta làm gì?”

Nguyệt Cửu lắc đầu, sạm mặt lại: “Ta không biết ngươi nói cái gì…… dù sao hôm nay nếu để cho người tới treo cờ, Cửu phòng bọn ta cũng mất hết mặt mũi! Tộc trưởng cũng sẽ trừng phạt! Nguyệt Sơn, ta biết công phu ngươi lợi hại, các huynh đệ thủ hạ hỗn tạp đã thấy được thực tế là đúng!”

Nói xong, vặn người một cái, tuột cái áo trên xuống, hiển lộ tư thế, quát: “Nguyệt Sơn, đến đây.”

Tư thế hiển lộ này của hắn, thật ra rất có khí thế, cước bộ nửa trụ nửa khuỳnh, thân hình trầm ổn, hiển nhiên công phu tạo nghệ đã có hoả hầu tương đối. Tiểu Lôi nhìn thoáng qua, kìm không được nhỏ giọng nói: “Ồ? Tay Nguyệt Cửu này có chút bản lãnh a.”

Nguyệt Hoa vẻ mặt lo lắng: “Nguyệt Cửu là trưởng tôn của Cửu phòng, công phu Cửu phòng thì hắn được coi là giỏi nhất, Nguyệt gia quyền luyện cũng rất khá…… Tiểu Lôi……” Nói tới đây, ánh mắt lộ xuất ý tứ khẩn cầu.

Tiểu Lôi cười khổ nói: “Được rồi, bảo bối, em nói đi. Em hy vọng ai thắng?”

Nguyệt Hoa lắc đầu: “Em không biết…… Nguyệt Sơn ca ca đối với em rất tốt, Nguyệt Cửu…… Nguyệt Cửu bình nhật mặc dù không nói chuyện nhiều với em, nhưng cũng là tộc huynh của em…… bọn họ…… Tiểu Lôi. Anh nghĩ biện pháp để cho bọn họ đừng đánh nhau có được không?”

Tiểu Lôi cau mày nói: “Bọn họ là vì tranh treo cờ xí gì đó, đó là ý gì vậy?”

“Đó là quy củ của Minh Nguyệt gia chúng em, gia tộc Minh Nguyệt gia chúng em chúng em có tổng cộng chín phòng. Bình nhật mỗi một phòng thành một hệ thống, bất quá các phòng bầu ra một vị tộc trưởng, xem như là người phát ngôn trong gia tộc. Các sự việc trọng đại trong gia tộc, đều phải nghe theo tộc trưởng. Các phòng khác cũng tiến cử một vị trưởng bối thúc công, cùng nhau thương lượng cách giải quyết với tộc trưởng. Nguyệt Sơn ca ca là đệ Ngũ phòng, còn Nguyệt Cửu lại là đệ Cửu phòng, lá cờ trong tay Nguyệt Sơn ca ca, là tộc kỳ của mỗi phòng bọn họ. Mỗi khi trong tộc có đại sự, lúc hoạt động xử lý trên tràng diện lớn, nhất thiết mỗi phòng đều phải treo cờ lên, mới xem như danh chính ngôn thuận. Mấy trăm năm nay đều là quy củ này, trừ phi một phòng nào đó phạm vào gia pháp cực kỳ nghiêm trọng, bị gia tộc khai trừ, tộc kỳ cũng không được thừa nhận.” Dừng một chút, Nguyệt Hoa thấp giọng nói: “Chẳng lẽ Ngũ phòng phạm vào đại sự gì đó, bị trục xuất không?”

Còn đang nói chuyện, Nguyệt Sơn cùng Nguyệt Cửu đã giao thủ.

So với tràng diện kịch liệt mà đám người vây xem đang mong đợi lại không giống, động tác hai người giao thủ tịnh chẳng phải hoả bạo kịch liệt, cảm giác dường như có chút không ấm không nóng, quyền qua cước lại, tựa hồ cũng không quá nhanh, chỉ là từng chiêu từng thức rõ ràng đều rất linh hoạt.

Đám người vây xem không khỏi có chút kỳ quái, còn có người lắm mồm cảm thấy nhìn không đã nghiền, đang muốn lớn tiếng quấy rối, đột nhiên lại nhìn thấy giữa sân Nguyệt Cửu dường như vỗ nhẹ nhàng một chưởng xuống, Nguyệt Sơn nghiêng người né tránh. Một chưởng của Nguyệt Cửu vỗ vào thân cột trúc to bên cạnh đài, nhất thời “rắc” một tiếng, một chưởng trông nhẹ nhẹ nhàng nhàng đó đã đánh gãy thân cây cột trúc to kia!

Đám người đang xúm vào xem đều kinh hãi, ào ào lui về phía sau.

Nguyệt Sơn cùng Nguyệt Cửu đều dùng Minh Nguyệt gia chánh tông Nguyệt gia quyền đấu với nhau. Bộ quyền pháp này hai người từ nhỏ đều đã luyện thuần thục vô cùng, từng chiêu từng thức sớm đã thuộc nằm lòng. Đánh như vậy được hồi lâu, cứ như huynh đệ đang so chiêu với nhau. Bất quá người bên ngoài xem, đã không còn dám khinh thị như lúc bắt đầu! Dù sao vừa rồi một chưởng của Nguyệt Cửu đã đánh gãy một cây cột trúc to, tất cả mọi người đều thấy được.

Hai người đã đấu mấy chục chiêu, Nguyệt Cửu hốt nhiên khẽ quát một tiếng, thân pháp đột nhiên nhanh thêm vài phần, bỗng biến quyền pháp thành chưởng pháp, từng chiêu từng thức lúc khai lúc kết, uy vũ mạnh mẽ, mỗi chưởng đánh ra, mơ hồ đều kèm theo tiếng gió rít gào, hiển nhiên chưởng lực phi phàm! Động tác của Nguyệt Sơn dường như chậm lại một chút, quyền chưởng dường như lại dẫn xuất từng cỗ khí lưu, lại đi theo lộ số lấy nhu khắc cương. Cứ đánh như vậy một hồi, dù sao thực lực Nguyệt Sơn vẫn trên Nguyệt Cửu, mặc dù hắn đã lưu thủ, nhưng Nguyệt Cửu dần dần đã có phần không địch lại, mỗi chưởng đánh ra lại bị khí lưu trong quyền cước của Nguyệt Sơn khiến cho lộn xộn, thân pháp ngưng trệ.

Tiểu Lôi sớm thấy rõ ràng, Nguyệt Sơn đã nắm phần thắng trong tay, hắn tùy thời một cước là có thể đá ngã Nguyệt Cửu, thế nhưng không biết tại sao lại chậm trễ không xuất thủ, ngược lại cố ý dẫn dụ Nguyệt Cửu đả đấu với mình.

Nguyệt Hoa ở bên cạnh lại không biết, nắm chặt lấy chéo áo, sốt ruột nói: “Tiểu Lôi…… anh khiến cho bọn họ đừng đánh nữa có được không?”

Tiểu Lôi mỉm cười, vỗ yêu lên mặt Nguyệt Hoa, ôn nhu nói: “Yên tâm, Nguyệt Sơn cố ý làm cho Nguyệt Cửu đánh với hắn, hắn đã nắm giữ hết thảy, sẽ không xảy ra chuyện đâu. Nguyệt Sơn hình như có dụng ý gì đó, anh vẫn chưa nên xuất thủ quấy nhiễu hắn.”

Đang lúc nói chuyện, Nguyệt Sơn đã đưa tay bắt lấy cổ tay Nguyệt Cửu, thân thể chợt động, đã vòng ra phía sau Nguyệt Cửu, bẻ quặp cánh tay của hắn, rồi húc nhẹ vào phía sau đầu gối hắn, sau đó đẩy một cái, Nguyệt Cửu đã loạng chà loạng choạng ngã ra. May là nhờ vào một thân công phu của hắn nên chỉ lảo đảo mười mấy bước, mới miễn cưỡng trụ lại được, mặc dù không đến nỗi phải hít đất, nhưng mặt đã đỏ lên.

Nguyệt Sơn liếc hắn một cái thật sắc, ánh mắt có chút phức tạp, thấp giọng nói: “Không phải ngươi…… không phải ngươi.”

Nói xong, hắn xoay người đi đến cạnh cột cờ, kéo nhanh lá tộc kỳ của mình lên, sau đó cũng không nhìn đám người Nguyệt Cửu, xoay người bước nhanh đi.

Nguyệt Cửu ở phía sau, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, trong mắt lửa giận trỗi dậy, một tộc nhân đệ tử bên cạnh lồm cồm đứng dậy, thấp giọng nói: “Cửu thiếu gia, người xem có phải hạ lá cờ của hắn xuống không?”

Nguyệt Cửu liếc hắn một cái thật sâu, nghiến răng nói: “Không cần…… quy củ trong tộc, đã treo cờ lên, bất kể treo lên như thế nào, cũng chỉ có tộc trưởng mới có thể hạ xuống!”

Hắn dõi theo bóng lưng của Nguyệt Sơn, hốt nhiên dụng lực giậm giậm chân, vung tay lên, quát: “Chúng ta đi!”

Sau đó cũng không để ý đến cái đài, dẫn chúng nhân đi nhanh đến bến tàu, lên thuyền rời đi.

Tiểu Lôi đột nhiên nói với Nguyệt Hoa: “Sự tình này có điều cổ quái, anh đi tìm Nguyệt Sơn, em ở đây chờ anh.”

“Không muốn!” Nguyệt Hoa lắc đầu, kiên định nói: “Em muốn đi cùng anh!”

Nhìn Nguyệt Hoa vài giây, Tiểu Lôi đành bất lực nói: “Được rồi.”

Lập tức hai người chạy theo hướng con đường Nguyệt Sơn vừa mới rời đi.

Loại đường nhỏ trong trấn này, đều là phiến đá xanh lát thành, hai bên đều là những căn nhà thấp, đơn thuần là gạch và ngói, đều lưu lại dấu vết năm tháng. Nguyệt Sơn ly khai quảng trường chỗ miếu Quan đế, nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt của chúng nhân, tiến vào một con đường nhỏ, sau đó lúc quặt phải lúc rẽ trái, chạy vào một con hẻm nhỏ, lúc này mới xoay người dựa lên bức tường.

Sắc mặt vốn bình thường, đột nhiên trở nên tái nhợt, ngực phập phồng, hô hấp dồn dập, ánh mắt hiện lên vẻ đau đớn.

Hắn thò tay lục trong ngực lấy ra một cái túi vải nho nhỏ, mở ra, bên trong lộ ra một bánh dược liệu màu vàng, tách ra một khối nhỏ rồi bỏ nhanh vào miệng, dụng lực nhai mấy cái rồi nuốt xuống, lúc này bộ dạng mới dường như thở phào nhẹ nhõm, thân thể thả lỏng dựa lên vách tường.

Đột nhiên, phía sau có tay ai đó đặt lên vai Nguyệt Sơn, Nguyệt Sơn lần này bị doạ đến nhảy dựng lên, toàn thân trong nháy mắt căng cứng, không dám quay đầu lại, chộp lấy cánh tay kia, trong tích tắc xuất liền ba cước đá ngược lại phía sau.

Mấy cú đá của hắn xuất ra, nếu để một cao thủ võ học nhìn thấy, lập tức sẽ rất khiếp sợ, bởi vì mấy cú đá này vô luận là lực đạo hay là tốc độ đều đã đạt đủ hoả hầu.

Nhưng lại đá vào khoảng không, trong lòng Nguyệt Sơn hốt nhiên trầm hẳn xuống, tóm lấy cái tay vẫn đặt trên vai, thân thủ quay lại, tay kia nắm chặt thành quyền đầu, hét một tiếng đấm ra!

Một quyền này không ngờ mơ hồ còn mang theo một luồng kình khí rõ rệt.

Bách!

Một quyền này đánh vào chưởng tâm của đối phương, đối phương hời hợt vạch một cái lên một quyền khai sơn phá thạch này. Nguyệt Sơn còn chưa kịp tuyệt vọng, chợt nghe thấy tiếng cười vênh vang tự đắc quen thuộc: “Nguyệt Sơn huynh, lâu lắm rồi không gặp a.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.