Bên trong động phủ Mang Sơn của Vạn Yêu Vương, Phong Cuồng đang ngồi trên ghế đá, sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh như băng. Ba tên thủ hạ Ngũ hành sứ giả đã bị trói chặt treo trên tường, phía dưới có năm ba tên tiểu yêu tay cầm đao thương, chỉ biết trừng mắt nhìn bọn họ.
Diệu Yên ngồi đối diện Phong Cuồng, trước mặt đặt một chén rượu, trỏ tay nói:” Phong môn chủ, ngươi cảm thấy thế nào?”
Phong Cuồng nhướn mày, lạnh lùng nói:” Môn hạ Phong Môn, cho đến bây giờ không chịu để người khác áp bức đâu!”
Diệu Yên cố ý thở dài, lạnh nhạt nói:” Ngươi biết không, con người của ta vốn không biết kiên nhẫn, nhưng phu quân ta lại không thích sát nhân bừa bãi, cho nên tính tình của ta cũng tốt lên được một chút. Nhưng hiện giờ phu quân ta không có ở đây, ta thích giết bao nhiêu thì giết, tính mệnh mấy thủ hạ của ngươi đều phụ thuộc vào thái độ của ngươi. Bất quá yêu cầu của ta cũng không nhiều, chỉ cần ngươi đem biện pháp giải trừ Huyết Chú của Lôi gia nói cho ta biết là được rồi.”
Phong Cuồng lạnh lùng hừ một tiếng, đưa mắt nhìn về phía bức tường.
“ Đây là một chén rượu trông thì rất bình thường, nhưng bên trong đã bỏ thêm một chút tiên thảo độc môn. Nếu uống vào, căn bản cũng không có điều gì nguy hại, hơn nữa lại còn có thể đại bổ khí huyết, đề thần bổ khí …” Diệu Yên vẻ mặt dửng dưng, mỉm cười nói:” Phu quân ta rất thích uống loại rượu này… hơn nữa để làm vui lòng chàng, nên ta còn bỏ thêm ba vị dược liệu đặc thù, một là Tam Diệp Ngọc Phục Linh có thể trợ giúp tăng thêm một giáp công lực, hai là rễ của Tỷ Hương Thảo, vị cuối cùng là một chút phấn hoa của Tiên Hạc hoa. Loại rượu này nếu là người tu đạo uống một ngụm, đối với sự tăng trưởng công lực có lợi ích rất lớn, đúng là bổ phẩm trân quý hiếm thấy. Tuy vậy, cũng có sự bất đồng đối với từng người, nhất định pháp lực tu vi phải có nền tảng tốt mới có thể đắc dụng… nếu pháp lực tu vi không đủ, khi uống vào thì nội tức toàn thân sẽ sôi sùng sục, đốt cháy ruột gan, không tới ba khắc, huyết dịch toàn thân khô cạn, da thịt nứt nẻ… với pháp lực của phu quân ta, một lần cũng chỉ có thể uống một chén mà thôi, sau đó còn phải lập tức hành công luyện khí, hóa giải dược lực. Ngươi thử đoán xem, nếu như cho ngươi uống một ngụm thì sẽ như thế nào?”
Trong mắt Phong Cuồng hiện lên một tia tàn khốc, tức giận nói: “Thật là một nữ nhân ác độc! Ngươi muốn giết cứ giết, môn hạ Phong môn, không bao giờ sợ chết. Ngươi có bản lãnh thì một kiếm giết luôn chúng ta đi!”
Diệu Yên đột nhiên nở nụ cười mê hồn, nhưng ánh mắt vẫn lạnh như băng, trừng mắt nhìn Phong Cuồng, mục quang như điện, chậm rãi nói:” Ngươi nói cũng không sai, tâm địa ta vốn không phải thiện lương, nơi đây tên nào cũng là yêu tinh, ta lại là đầu lĩnh của bọn chúng. Về việc tru sát các ngươi… ngươi yên tâm, ta sẽ không một kiếm giết chết đâu… hừm… ta thật ra muốn xem thử lát nữa uống rượu này, toàn thân các ngươi huyết dịch khô cạn, da thịt nứt nẻ , lăn lộn kêu la, có còn dám giữ bộ dáng băng lãnh như này nữa không!”
Phong Cuồng trong đầu nghĩ tới thảm trạng Diệu Yên vừa tả, nghĩ đến toàn thân mình huyết dịch khô cạn một giọt cũng không còn, da thịt nứt nẻ, trong lòng không khỏi phát lạnh, ánh mắt thoáng chút biến đổi, thanh âm mặc dù vẫn băng lãnh như cũ, nhưng ngữ khí có vẻ đã trầm xuống:” Hừ, thủ đoạn khá lắm! Là do Tiểu Lôi dạy cho ngươi hả? Hắn đâu rồi? Sao không ra đây gặp ta?”
“A…” Diệu Yên khẽ thở dài, thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, một tiếng thở dài làm mềm lòng người, rồi lại nghe thấy nàng chợt cười to, ánh mắt giảo hoạt, nói:” Phu quân ta không ở đây, ngươi mặc dù có chút chán ghét, nhưng ta cũng không muốn đánh chết ngươi…chỉ tiếc ngươi lại đắc tội với phu quân ta! Hừ, nếu ngươi đã là kẻ địch phu quân ta, vậy cũng đừng trách thủ đoạn của ta ác độc! Ngươi dám đắc tội với phu quân ta, so với đắc tội với ta, thì đáng chết hơn trăm ngàn lần! Tiểu tử họ Phong kia! Ngươi nhanh chóng đem phương pháp hóa giải Huyết Chú của các ngươi nói ra mau, chỉ cần ngươi nói ra, ta lập tức mau chóng thả ngươi cùng thủ hạ xuống núi. Nếu ngươi không tin, có thể hỏi bằng hữu của ngươi, Diệu Yên ta có phải là người thất tín hay không?”
Nam Hải Kỳ Lân động chủ Mạc đại tiên sinh mặt vàng như đất, vốn vẫn quỳ lạy trên mặt đất, nghe thấy Diệu Yên nói thế, vội dùng đầu gối lết tới, cố tươi cười, lớn tiếng nói:” Lão đệ, tiên tử hỏi đệ, đệ hãy nói đi! Một lời tiên tử nói ra, nhất định sẽ không bội tín đâu!”
Nhưng Phong Cuồng vẫn kiên quyết lắc đầu cự tuyệt:” Ngươi muốn ta nói ra Huyết Chú Thuật của Phong môn để cứu tiện nhân Lôi Minh Nhi à! Đừng hòng! Nếu đã phản bội lại Phong môn ta, đương nhiên sẽ bị Huyết Chú giày vò!”
“Ta thấy đầu óc ngươi có vấn đề rồi đó!” Diệu Yên giận dữ nói:”Tại đây các ngươi tổng cộng có bốn người, ta chỉ cần một ngón tay cũng lập tức có thể lấy bốn tính mạng các ngươi, trong khi đó Lôi Đại tiểu thư chỉ có một mạng mà thôi. Lấy bốn đổi một, loại mua bán quá lời này, ngươi cũng không chịu ư?”
Nhìn thấy hắn vẫn im lặng không nói gì, Diệu Yên đột nhiên phất tay, quét ánh mắt nhìn xung quanh một lượt, khẽ quát:” Toàn bộ đi ra ngoài cho ta!”
Mọi người xung quanh sửng sốt, Diệu Yên sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói:”Các ngươi không nghe thấy ta nói gì sao?”
Mang Sơn Vạn Yên vương cười khổ nói:”Tuân lệnh!” Rồi vung đại thủ, quát lớn:”Ra ngoài!”
Mạc Đại tiên sinh ở phía dưới chần chờ một lát, rồi không dám động đậy. Diệu Yên lạnh lùng nhìn hắn, lãnh thanh nói:”Ngươi kết giao cùng tên gia hỏa kia, tội này ta sẽ nhớ kỹ rồi từ từ tính toán với ngươi sau. Bây giờ ngươi trước hết biến ra ngoài cho ta, phạt ngươi trong vòng một năm không được ăn mặn. Ngươi lập tức quay về Nam Hải, truyền lệnh của ta, động chủ mười ba động, đảo chủ sáu đảo Nam Hải sau này phàm khi nhìn thấy người của Thánh Huyết tông, thấy một giết một, thấy một trăm giết một trăm! Giết được càng nhiều, ta sẽ có thưởng hậu! Nếu tên nô tài ngu xuẩn nào để sổng một người, hừ hừ, ta sẽ đích thân đến động phủ tìm hắn tính sổ! Ta cho các ngươi mười ngày, sau khi xong việc đến Mang Sơn tìm ta lĩnh thưởng!”
Mạc đại tiên sinh như gà con mổ thóc, cuống quýt gật đầu, cuối cùng ngập ngừng dò hỏi:”Tiên tử, không biết đám gia hỏa Thánh Huyết tông sao lại dám đắc tội với lão nhân gia như vậy?”
Diệu Yên sắc mặt trầm xuống:” Có chuyện này ngươi bây giờ phải nhớ kỹ cho ta! Ta bây giờ đã lập gia đình! Phu quân ta họ Lôi, sau này các ngươi không được gọi lão nhân gia này, lão nhân gia nọ loạn cả lên như thế. Phải gọi ta là Lôi phu nhân! Nếu đã lỡ nói sai, còn không mau tự vả vào miệng mình đi!”
“Dạ…dạ…. khụ khụ….” Mạc đại tiên sinh lập tức dùng sức tát liên tiếp lên mặt mình, nửa bên mặt nhanh chóng sưng vù lên, hắn cuống quýt cười nịnh nọt nói:”Lôi phu nhân! Lôi phu nhân!Hì hì, tiểu nhân nghe nói, đám Thánh Huyết tông, cho dù tìm khắp thiên hạ, môn nhân của bọn họ, cũng chưa chắc có đủ trăm tên… huynh đệ tỷ muội chúng ta đông như vậy, nếu các huynh đệ khác bắt hết bọn Thánh Huyết tông, còn những huynh đệ không bắt được tên nào thì phải như thế nào?”
Diệu Yên gật đầu, cười lạnh nói:”Ngươi sợ bắt không được sao? Ngươi hãy nghe cho kỹ đây. Ta luôn thưởng phạt phân minh, bắt được sẽ có thưởng, còn nếu không bắt được thì hãy chờ Phược Long Tiên của ta nhé!”
“Dạ dạ dạ!” Mạc đại tiên sinh mặt mày ủ ê, trong lòng thầm hối hận. Vốn vị nữ sát tinh này quản thủ hạ cực nghiêm, bỗng nhiên nàng biến mất mấy tháng, mọi người tưởng rằng nàng ta đã tu thành chính quả, rời khỏi nhân gian, không ngờ bây giờ đột nhiên lại quay trở lại. Tình tình bạo ngược đã giảm bớt đi ba phần so với trước đây! Nhưng Mạc đại tiên sinh lại biết, vì nhớ đến Tiểu Lôi đã mất tích, Diệu Yên tự nhiên rất khó chịu.
Vạn Yêu Vương bên cạnh ho khan một tiếng, hắn cao đến hai trượng, tựa như người khổng lồ, thân thể khẽ run nhẹ, khải giáp kêu đinh đông, thấp giọng nói:”Tiểu nhân nghe nói Thánh Huyết tông thường xuất hiện tại Miêu Cương Tây Vực…”
“Vậy ngươi còn không mau đi đí!” Diệu Yên quát.
“Dạ dạ! Tiểu nhân sẽ dẫn người đi tìm!” Vạn Yêu Vương cười khổ nói:”Chỉ là…Thánh Huyết tông mặc dù vẫn bị mọi người sỉ nhục, nhưng dù sao pháp thuật bọn họ cũng có chút tà môn, theo truyền thuyết Thánh Huyết tông cũng có vài cao thủ, vì thế cũng có chút khó đối phó…”
“Các ngươi chỉ cần để ý tìm bắt người là đủ, nếu không thu thập được, cứ báo cho ta biết, ta sẽ tự thân đối phó, sợ cái gì chứ!” Dừng một lát, Diệu Yên gằn giọng nói từng chữ:”Ta cấp cho thời hạn một tháng, Thánh Huyết tông phải bị diệt môn, không sót lại tên nào!”
Mang Sơn Vạn Yêu Vương cùng Mạc đại tiên sinh âm thầm kêu khổ trong lòng.
Cha mẹ ơi! Thánh Huyết tông này đã tồn tại mấy ngàn năm, mọi người đã sớm nhìn bọn chúng không vừa mắt, chính đạo cũng không biết truy giết đã bao nhiêu năm, nhưng Thánh Huyết tông đó vẫn tồn tại đến bây giờ, không chỉ vì pháp thuật bọn họ có chút đạo hạnh, mà còn do bọn họ biết được cách tránh né, thường ngày không bao giờ xuất hiện, đại bộ phận nhân mã ẩn cư thâm sơn, nếu không thì cũng thay đổi diện mạo…. mấy ngàn năm không làm được chuyện này, bây giờ trong vòng nửa tháng phải xong xuôi, sao có thể đơn giản như thế chứ?
Vạn Yêu Vương trong lòng không nhịn được, thầm trách Mạc Đại tiên sinh. Diệu Yên lúc trước không đến nỗi giận dữ, bạo ngược như thế, nhưng hôm nay Mạc Đại tiên sinh lại dẫn mấy tên Phong Môn Ngũ Hành tông đến đây, bị Diệu Yên nhìn thấy nên tính tình mới đột nhiên trở nên như vậy. Vạn Yêu Vương trừng mắt lườm Mạc Đại tiên sinh một cái, thầm nghĩ: tên này đúng là mang đến phiền não cho tất cả mọi người! Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại dẫn theo mấy con rùa con kia đến đây như vậy!
Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều rời đi, chỉ để lại Diệu Yên cùng Phong Cuồng ngồi đối diện nhau, Diệu Yên hít một hơi, chậm rãi nói:”Tiểu tử họ Phong kia, ngươi suy nghĩ xong chưa?”
Phong Cuồng cười lạnh nói:”Đàn bà đúng là đàn bà, ngươi đối đãi với thủ hạ như thế, không sợ bọn họ bất bình hay sao?”
Diệu Yên lắc đầu, lơ đễnh nói:”Về chuyện phu quân ta, ta nói cho ngươi biết, vì phu quân, Diệu Yên ta cho dù phải lên trời xuống biển, ta cũng sẽ không nhíu mày! Hừm, ngươi là người mà phu quân ta muốn tìm, Huyết Chú của Phong môn ngươi, ta rất muốn biết! Ta bây giờ không còn kiên nhẫn chơi đùa với ngươi nữa, ta hỏi ngươi, ngươi có nói hay không?”
Phong Cuồng nhắm mắt lại, lặng thinh không nói gì.
“Tốt!” Diệu Yên vung tay áo, một đạo kình phong cuồn cuộn nổi lên, sợi dây đang trói chặt một người trên vách tường khẽ đứt đoạn, tên thủ hạ mập mạp Ngũ Hành Mộc sứ giả của Phong Cuồng rơi trên mặt đất.
Diệu Yên khẽ điểm một cái vào mi tâm, tên mập đã nằm bò ở trên bàn, Diệu Yên nắm lấy ngón tay của hắn, nhẹ nhàng dùng sức một chút, chợt nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn, khuôn mặt nung núc thịt của tên mập méo mó, hắn kêu lên thảm thiết.
“Ngươi hãy nghe cho kỹ đây, ta chỉ điểm một cái, đã bóp nát xương cốt cùng với kinh mạch! Một cánh tay này của hắn, cả đời này đã bị phế đi! Ngay cả khi có tiên nhân cấp cho hắn tiên đan, cũng không cứu được! Bây giờ ta sẽ điểm sang cánh tay kia. Ta hỏi lại ngươi lần nữa, có nói hay không?”
Trong khi Phong Cuồng đang trầm mặc, tên mập hét lớn một tiếng, hai mắt trợn tròn, đôi con ngươi cơ hồ muốn lồi ra ngoài, các mạch máu như sắp vỡ ra. Liền nghe thấy khớp xương vỡ vụn, cả người hắn vô lực mềm nhũn té xuống đất.
“Tiểu tử họ Phong, ngươi giỏi lắm, rất có khí chất, ngươi vì thể diện cùng tôn nghiêm của Phong môn mà chịu đựng hiếp bách, nhưng những thứ này, so với mạng của thủ hạ ngươi có đáng không?” Diệu Yên ngữ khí lãnh đạm, khẽ trở tay nắm lấy bả vai của tên mập kia, “rắc” một tiếng, xương cốt vỡ vụn, tên mập đau đớn không nói nên lời, ngất luôn tại chỗ.
“Nếu ngươi vẫn không nói, Ta sẽ đem tay của đám thủ hạ của ngươi phế hết đi! Ta biết ngươi là môn chủ Phong môn, nhất định là muốn chấn hưng Phong môn, áp đảo Điền môn, nhưng thủ hạ của ngươi đều trở thành phế nhân, với một mình thủ lĩnh như ngươi thì có thể làm được chuyện gì?” Diệu Yên cười lạnh, song chỉ bắn ra, “bách bách ” hai tiếng, trên hai chân tên mập lập tức xuất hiện hai lỗ thủng máu tươi lênh láng.
Cảnh tượng khốc liệt đập vào mắt, cơ thể hắn run rẩy, đột nhiên lớn tiếng cười như điên dại, nói:”Tốt, tốt, tốt, ngươi cứ động thủ đi! Ngươi cho Phong Cuồng ta là kẻ ngu sao? Ta nếu kiên trì không nói ra, ngươi tuyệt đối không dám giết ta, nếu ta nói ra, ngươi lập tức sẽ trở mặt ngay!”
Diệu Yên hơi sửng sốt, ánh mắt nhạo báng, cười lạnh nói:”Hóa ra là thế, ngươi vì quý trọng mạng sống của ngươi mà nhất định không chịu nói ra. Vậy tính mạng của thủ hạ, ngươi không thèm để ý sao? Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi nói ra, ta lập tức tha cho các ngươi xuống núi, tuyệt không nuốt lời!”
Dừng một lát, Diệu Yên khinh miệt nói tiếp:”Ngươi cho rằng ngươi là ai! Chỉ là Phong môn Ngũ Hành tông nho nhỏ, ta chỉ dùng một ngón út cũng có thể giết sạch các ngươi, cần gì phải phí nhiều sức lực để đối phó với các ngươi hả? Hiện giờ tứ chi tên kia đã bị gãy đoạn! Với tu vi nông cạn của hắn, còn lâu mới có thể tái tạo thân thể! Trừ phi ta chịu xuất thủ, tái tạo nhục thân cho hắn, ta hiện tại đang có tinh kim thượng phẩm, còn có huyền thiết tinh phách Tây phương, tái tạo tay chân cho hắn, cũng không phải là chuyện khó khăn gì! Bây giờ ta đếm đến ba, nếu ngươi vẫn không chịu nói, ta sẽ cho hắn uống rượu này, ta có thể nói cho ngươi biết điều này, nếu để rượu này đi xuống, với tu vi của hắn, tuyệt đối không thể chịu được, cho dù ta lập tức xuất thủ cứu giúp, thì cũng không cứu được!” Diệu Yên lạnh lùng quát:”Một!”
“Thiếu chủ!” tên Thủy sứ giả đang bị treo trên tường đột nhiên mở miệng quát to:”Không thể nói! Ngài nói ra, nữ nhân độc ác này chắc chắn sẽ không buông tha tính mạng của ngài! Chúng tôi khi gia nhập Phong môn, sinh tử đã sớm không coi trọng, hôm nay dù chết ở chỗ này, cũng không có gì oán trách cả! Thiếu chủ mang trọng trách của Phong môn, nhất định phải bảo trụ tính mệnh!”
Hán tử dáng người cao lớnở bên cạnh mở miệng mắng to:”Tặc nữ nhân! Tiện nữ nhân!Ngươi có gan thì giết tổ tông mười tám đời của ngươi đi!”
Diệu Yên thư thái, ngồi trang nghiêm ở đó, tai nghe hán tử kia mắng chửi thậm tệ, không giận mà cười, nói:”À, ngươi chửi ta như vậy, muốn chọc tức ta để ta lập tức giết chết ngươi đúng không? Ngươi yên tâm, hôm nay chỉ cần môn chủ các ngươi không nói, tất cả các ngươi một người cũng không sống đâu! Hừm, nơi này hiện chỉ có một chén rượu, chỉ đủ cho một người trong các ngươi uống mà thôi… về phần mấy người còn lại….các ngươi muốn chết, cũng không dễ dàng chết như này… a, ta nghĩ ra rồi, trên dưới Mang sơn, đều là yêu tinh, tất nhiên rất thích ăn thịt người. Đêm nay đem các ngươi tắm rửa sạch sẽ, lột da mổ bụng, sau đó xào nấu! Để cho đám yêu tinh ăn, tiểu tử họ Phong, ngươi thấy thế nào?”
Sắc mặt Phong Cuồng hết sức thảm hại!
Hắn thật sự không sợ chết, nhưng nếu để cho yêu tinh ăn thịt mình, điều này còn khủng khiếp hơn nhiều so với cái chết.
Hai người đang bị trói trước mặt, cả người đều phát run, không nói nên lời. Diệu Yên lại thừa dịp quát to:”Tên tiểu tử ngu xuẩn! Ta đã nói giết các ngươi là sẽ giết! Chỉ cần ngươi nói ra phương pháp hóa giải Huyết Chú, ta lập tức đưa các ngươi xuống núi! Ngươi lại như đàn bà, sợ trước lo sau! Ngươi nghĩ rằng ta quan tâm đến cái mạng nhỏ của ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, Phong môn của các ngươi, trong mắt ra bất quá chỉ là con kiến tầm thường mà thôi! Nếu không phải vì chuyện Huyết Chú, bình thường cho dù các ngươi mang quà đến tận cửa nhà, ta chưa chắc thèm liếc mắt nhìn các ngươi một cái! Phong môn là cái gì! Chỉ là tông môn hạng bét mà thôi!”
Phong Cuồng mở mắt, hung hăng nói:”Nói hươu nói vượn! Ngũ Hành tông sao có thể là tông môn hạng bét được! Năm đó, Ngũ Hành tông của ta nổi tiếng khắp thiên hạ, tỏa sáng rực rỡ! Cho dù so sánh cùng với Côn Luân, Tiên Sơn, Tiêu Dao, vị tất đã kém hơn!”
“Hừ, Côn Luân Tiên Sơn….” Diệu Yên càng khinh thường. “Thì sao?” Nàng nhìn trong mắt hắn tràn đầy lửa giận, hết sức phẫn nội, đột nhiên trong long nhất động, khẽ nói:”Tiểu tử họ Phong, ngươi nhất định rất muốn chấn hưng môn phái phải không? Như vậy đi, nếu ngươi nói ra, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi một tay, ngươi thấy thế nào?”
“Ngươi nói cái gì?” Phong Cuồng kinh hô.
“Hừ, ngươi đã thấy rồi đó. Thủ hạ của ta vô cùng đông đảo! Nói cho ngươi biết, ngoài Nam Hải lục đảo thập tam động, còn có Trung Nguyên tam sơn ngũ nhạc, vô số yêu tinh, quá nửa đều nghe hiệu lệnh của ta! Tối thiểu cũng nể mặt ta vài phần! Chuyện của Ngũ Hành tông các ngươi, ta xem bất quá cũng chỉ to như hạt vừng mà thôi. Ta chỉ cần ra lệnh một tiếng, thì có hơn mười vạn người giúp ngươi!” Dừng một lát, Diệu Yên nói tiếp:”Ta đã xem qua công pháp Ngũ Hành tông, quả thực không thích hợp! Ta có thể truyền cho ngươi một bộ công pháp lợi hại, để cho đệ tử Phong môn tu luyện, sau này pháp lực các ngươi tiến nhanh, danh chính ngôn thuận đàn áp Điền môn! Chẳng phải là một việc rất tốt sao?”
Phong Cuồng nghe thế, trợn mắt há mồm, nhịn không được thốt lên:”Ngươi… ngươi thật sự khẳng định sẽ giúp ta như vậy chứ?” Hắn hoài nghi nói:”Vì phương pháp giải Huyết Chú? Hay vì cứu tính mạng của nữ nhân Lôi Minh Nhi kia?”
Diệu Yên khoát tay, không trả lời mà còn hỏi ngược lại hắn:”Ngươi có biết ta là người như thế nào không?”
“Không biết… ta chỉ biết là, ngươi hình như là thủ lĩnh yêu tinh mà thôi.”
“Hum!” Diệu Yên cười lạnh một tiếng, chậm rãi giơ một bàn tay lên, nhẹ nhàng bấm Lan Hoa chỉ, tiện tay bắn ra, trong không khí lập tức xuất hiện một đóa hoa lan kim sắc.
“Đây là pháp thuật của Tiên Sơn phái!” Diệu Yên cười lạnh nói:”Ngươi cũng không nhận ra! Để ta nói cho ngươi biết, ta vốn là đệ tử của Tiên Sơn phái, vị trí chưởng môn Tiên Sơn phái căn bản chính là của ta, chỉ là bị một nữ nhân dùng độc kế đoạt lấy! Ta phản bội Tiên Sơn phái, quyết tâm gia nhập vào trong yêu ma đạo, hiện tại vạn yêu trong thiên hạ, không ai là không biết đến danh tự Diệu Yên ta! Một chức chưởng môn Tiên Sơn phái nho nhỏ, tính làm gì!”
Phong Cuồng trong long vừa động, lại nghe Diệu Yên nói tiếp:”Ta thấy tên gia hỏa nhà ngươi, tính tình cương ngạnh, vì vị trí chưởng môn mà cùng Điền môn tranh đấu đến ta chết ngươi sống, có vài phần giống tình cảnh của ta năm đó. Ha ha, nếu ta chịu giúp ngươi một tay, ngươi có bằng lòng hay không?”
Phong Cuồng nhắm mắt suy nghĩ một hồi, đột nhiên lắc đầu:”Ta không tin ngươi lại có hảo tâm đến vậy!”
Diệu Yên lập tức trả lời:”Đương nhiên là không phải! Ngươi là cái gì, ta vì ngươi mà xuất thủ sao? Hừ, chỉ là vị Lôi đại tiểu thư kia, phu quân ta đã nói qua, tuyệt đối không thể để nàng ta chết được. Cho nên bất kể dùng biện pháp gì, ta cũng phải lưu lại tính mạng của nàng ấy! Tiểu tử họ Phong kia, điều kiện ta đã nói ra, giao dịch này, ngươi đồng ý hay không, thống khoái nói ra đi!”
Phong Cuồng thật ra không sợ chết, nhưng việc chấn hưng Phong môn, chính là là tâm nguyện cả đời hắn, làm sao có thể không động tâm được chứ?
Trong lúc hắn còn đang mơ mộng, không chú ý, ánh mắt Diệu Yên lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
Một lát sau, Phong Cuồng trong lòng đã có quyết định, cắn răng nói:”Được rồi!Ta đánh cuộc với ngươi lần này! Ngươi nói đi, trao đổi như thế nào đây?”
Diệu Yên lãnh đạm cười nói:”Trước hết ngươi hãy nói ra phương pháp hóa giải Huyết Chú! Hừ, Huyết Chú của Phong môn các ngươi thật kỳ quái, thật sự không thể nhìn ra mặc dù pháp thuật Ngũ Hành tông các ngươi không ra gì, nhưng lại có thể có loại Huyết Chú độc đáo đến như vậy.”
Phong Cuồng hãnh diện đáp:”Ngũ Hành tông tồn tại từ rất lâu rồi, đương nhiên phải có ít tuyệt kỹ của riêng mình!”
“Chỉ tiếc là ngươi không học được đến nơi đến chốn!” Diệu Yên thản nhiên trảo phúng một câu.
Phong Cuồng không thèm để ý, lập tức truyền một bộ tâm pháp, nói:”Đem pháp môn này cho Lôi Minh Nhi tu luyện, ngoài ra còn cần vài vị thuốc nữa, mỗi ngày ăn một ít, liên tục trong một tháng, Huyết Chú tự nhiên sẽ được giải trừ. Bất quá có một vị thuốc dẫn khá đặc biệt, thật ra cũng không khó tìm lắm, chỉ cần có trộn vào máu tươi của người thân nàng ấy, không cần nhiều lắm, mỗi ngày một giọt là đủ dùng rồi.”
Diệu Yên cẩn thận nhớ kỹ các vị thuốc, mặc dù tương đối hiếm thấy, nhưng đối với nàng mà nói, tìm kiếm cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
“Phương pháp hóa giải Huyết Chú chính là như vậy. Huyết Chú này vốn là do một tiền bối nhất đại cao thủ của Ngũ Hành tông sáng tạo ra, chỉ truyền trong nội bộ Phong môn ta, ngay cả Điền môn bọn họ cũng không biết được. Bây giờ ta đã tiết lộ phương pháp hóa giải ra ngoài, pháp thuật này về sau, làm sao còn có công dụng như trước được nữa.”
Diệu Yên cười nói:”Ngươi không cần tiếc nuối, một bộ Huyết Chú vớ vẩn, đổi lấy một bộ tu hành tâm pháp mạnh hơn trăm lần so với công pháp Ngũ Hành tông, quá hời cho ngươi rồi còn gì.”
Diệu Yên lập tức trong lòng tính toán, chọn lựa trong số pháp thuật của mình ra một bộ tu hành tâm pháp truyền cho Phong Cuồng. Hắn vừa nghe xong, liền nhận ra đúng là huyền môn chánh tông, vô cùng phấn khởi, cẩn thận ghi lại từng từ. Ngũ Hành Tông bọn họ đã suy tàn từ lâu, cho dù có tâm pháp lợi hại gì, thì đa số là bị thất truyền. Tâm pháp này mặc dù chưa chắc đã là tuyệt học nhất lưu, nhưng Phong Cuồng hiểu rõ rằng, nếu lưu truyền xuống Ngũ Hành tông, nhất định là sẽ mạnh hơn trước rất nhiều.
Phong Cuồng hết sức hưng phấn, Diệu Yên lập tức xuất thủ giúp tên mập kia tỉnh lại.
“Ta vừa rồi bất quá chỉ muốn hù dọa ngươi một phen thôi, tứ chi này mặc dù đã bị gãy nhưng chỉ cần trị liệu thích hợp, là có thể khôi phục lại như bình thường.” Diệu Yên lãnh đạm cười nói.
Phong Cuồng giận dữ nói:”Hóa ra ngươi nói thế cũng chỉ hù dọa ta mà thôi!.”
Diệu Yên ngữ khí hàm chứa sự chế nhạo, nói:”Ta thật sự không muốn làm thương tổn các ngươi, nguyên nhân trong đó, hiện tại ta không thể nói cho các ngươi biết.”
Phong Cuồng cẩn thận ghi nhớ kỹ tâm pháp kia. Sau khi phân phó mấy tên thủ hạ, chắp tay thi lễ với Diệu Yên, lạnh lùng nói:”Đã như vậy, ta xin cáo từ!”
Dựa theo tính tình của hắn, bình thường còn có thể tức giận nói một hai câu, nhưng trước mặt nữ nhân xinh đẹp này, mặc dù bộ dạng tươi cười thản nhiên, nhưng lòng dạ lại hết sức ác độc, thần thông quảng đại, thật sự không dám gây thêm chuyện, không nói gì nữa, quay người đi ra ngoài. Hai tên thủ hạ khiêng tên mập tứ chi bị gãy đang nằm trên mặt đất, đi theo sau.
Diệu Yên cũng giữ lời hạ lệnh cho lũ yêu Mang sơn không được ngăn cản, thật sự để cho đám người Phong Cuồng thoải mái xuống núi. Mấy người bọn họ vừa thoát khỏi, lập tức không ngừng đề cao tốc độ, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Một ngày sau khi rời khỏi Mang sơn, đã đi được ba trăm dặm đường.
Nhìn thấy trời tối dần, đã sớm thoát khỏi địa giới Mang sơn, Phong Cuồng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Lần này lên Mang sơn, vốn định kết giao tình cùng vị Nam Hải Kỳ lân động chủ kia. Bản thân cứ tưởng rằng đã kết giao được với đám cao nhân Yêu Ma đạo, nào ngờ thiếu chút nữa đã bỏ mạng tại đấy.
Lúc này, bọn họ cuối cùng cũng dừng lại, sau khi lấy ra một ít thuốc đưa cho Mộc sứ giả trị thương, Phong Cuồng nhìn sắc trời, cau mày nói:”Đêm nay chúng ta sẽ nghỉ chân ngoài trời, cũng may là trời không mưa.”
Hắn vừa dứt lời, thì nghe thấy giữa không trung truyền đến một tiếng cười dài:”Nơi này sao có thể là nơi nghỉ ngơi được? Tiểu tử họ Phong kia, không bằng hãy cùng ta quay trở lại Mang sơn thì hơn!”
“Vù” một tiếng, một đạo kim quang hạ xuống vùng đất trước mặt, hóa thành một nhân ảnh, hắc sắc y phục, mái tóc suôn mềm như mây, thân hình kiều mỵ, tuyệt thế phong hoa, không phải Diệu Yên thì là ai?
“Là ngươi!” sắc mặt Phong Cuồng đại biến, lui về phía sau từng bước, quát lớn:”Ngươi đuổi tới đây làm gì, muốn phản lại lời hứa của mình sao?Chính ngươi đã tự mình phát thệ rồi mà!”
Diệu Yên thản nhiên cười nói:”Ta đúng là đã phát thệ, nhưng cũng chưa từng phản hồi… ta nói để cho các ngươi xuống núi, nhưng ở đây đã ở ngoài địa phận Mang sơn, không tính là làm trái! Ta nói truyền cho ngươi một bộ công pháp, quả thật đã dạy cho ngươi rồi, càng không thể tính là phản lại lời thề. Về chuyện Huyết Chú, chúng ta cũng xem như đôi bên sòng phẳng, không ai nợ ai!”
“Thế ngươi đến đây làm gì!” Phong Cuồng nhìn chằm chằm nàng ta hỏi.
“Tiểu tử họ Phong…” Diệu Yên lắc đầu nói:”Ta chỉ nói thả ngươi xuống núi, nhưng cũng không hề nói là sẽ không tìm ngươi gây phiền toái. Đúng lúc… chuyện Huyết Chú, chúng ta xem như đã giao dịch thành công, không ai nợ ai, nhưng có một việc khác, ta muốn tính toán với ngươi lần nữa!”
“Việc gì?”
Diệu Yên nhìn thẳng vào mắt Phong Cuồng, ngữ khí chợt lạnh lẽo:”Ta hỏi ngươi, có một người tên là Phương Triển Nguyên…À, người khác gọi hắn là Phương Bá, người này đã chết ở trong tay các ngươi phải không? Đúng là không thông minh, bởi vì chuyện này, ngươi đã đắc tội với phu quân ta! Chuyện Huyết Chú không nhắc tới nữa, còn chuyện này, chúng ta phải tính toán cho thật tốt!”
Phong Cuồng sắc mặt đại biến, quát lớn:”Chuyện này cũng có quan hệ với ngươi sao!”
Nhưng Diệu Yên không muốn lãng phí nước miếng với hắn nữa, từ trong tay áo giũ ra sợi dây thừng đen, sợi dây thừng như con linh xà chợt vươn thẳng lên, “vù” một tiếng, đã lao tới phía đám người Phong Cuồng, trong nháy mắt trói chặt tất cả lại.
“Hãy nhớ kỹ lời ta nói hôm nay ở trên núi, ta thật sự sẽ không làm thương tổn các ngươi… ngươi biết nguyên nhân vì sao không? Ta bây giờ có thể nói cho các ngươi biết… bởi vì phu quân ra đã nói: Tính mạng của ngươi, phải lưu lại để đích thân chàng tới lấy!”
Không đợi Phong Cuồng đáp lại, Diệu Yên khẽ phất tay áo, mấy người đồng thời gục xuống.
Diệu Yên lắc đầu, lẩm bẩm nói:”Phu quân ơi phu quân, chàng biết được ta giúp chàng bắt được mấy người này, chắc là vui mừng lắm đây? Ôi…chàng rốt cuộc thì đã chạy đi đâu vậy….!!!”
Nàng lắc đầu, một tay kéo theo sợi dây thừng, đằng vân giá vũ, nhằm phía Mang sơn bay đi. Nhưng vừa định cưỡi mây bay lên, thì chợt nhìn thấy ở phía xa có hai đạo kim quang bay thẳng đến đây. Đám mây bay đến rất nhanh, biểu thị Ngự phong thuật hết sức cao thâm.
Diệu Yên động tâm: Không hiểu sao tại Mang sơn này lại xuất hiện cao nhân lợi hại đến như vậy?
Trong lúc còn đang suy nghĩ, hai đạo kim quang đã bay đến trước mặt Diệu Yên, một người trong đó chính là Bà La Na Tề, Độc Lang Quân.
“Lôi phu nhân, bần tăng xin chào!” Đôc Lang Quân bộ dạng có chút vội vàng, cười khổ:”Cũng may là ta tìm được nàng!”
Diệu Yên vừa nhìn thấy Độc Lang Quân, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng hỏi:”Là ngươi! Ngươi có biết phu quân ta bây giờ ở đâu không?”
Độc Lang Quân mỉm cười nói:”Lôi phu nhân không cần gấp gáp, Tiểu Lôi bây giờ hết sức an toàn… hắn được một vị đại nhân vật vừa mắt, đang chuẩn bị thành toàn cho hắn một phen thiên đại tạo hóa. Ngày đó ta quay về Thúy Vân cung diện kiến Bồ Tát, thì đúng lúc có người đến đưa tin báo nơi hạ lạc của tôn phu. Ta lập tức dẫn hắn đến gặp nàng.”
Nói đến đây, Độc Lang Quân tránh sang bên nửa bước, để lộ ra một người.
Người này vóc dáng cao gầy, y phục giản dị, phía sau khoác một chiếc áo choàng mơ hồ lóe ra ngũ sắc quang mang, khuôn mặt tuấn mỹ dị thường, chỉ là vẻ mặt vô cùng tĩnh lặng, trong ánh mắt phảng phất không có bất cứ sự dao động nào. Diệu Yên đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy quanh thân người này mơ hồ lấp lánh một tầng kim quang… Đặc biệt bên dưới cằm khoảng hai thốn, ẩn hiện kim quang hình lân phiến…
“Sao? Hóa ra là kim long đắc đạo!” Diệu Yên vội vàng hỏi:”Ngươi biết nơi ở của phu quân ta sao?”
Người này chính là người của Bồ Đề tổ sư. Hắn đã từng mang Tiểu Lôi đến bái kiến Bồ Đề.
“Ngươi là Diệu Yên phải không? Tiên sư của ta mới thu nhận một đệ tử, tên là Tiểu Lôi, có phải là phu quân của ngươi không?”
Nhìn thấy Diệu Yên gật đầu xác nhận, hắn nói tiếp:”Ngươi nghe cho kỹ đây, Tiểu Lôi có chuyện nhắn lại cho ngươi, hắn muốn ta nói cho ngươi một câu này.”
“Chàng nói cái gì?” Diệu Yên trong lòng run lên.
Kim Long trầm mặc một lát, rồi đột nhiên mở miệng, chỉ là ngữ khí trở nên cổ quái, lớn tiếng nói:”Ta khỏe lắm, không có chuyện gì cả, chuyện trong nhà phó thác cho nàng, vợ con ta và vị tỷ tỷ kia, ta mong nàng chiếu cố đến họ. Ta cũng không biết lúc nào có thể quay về, lão gia hỏa này canh chừng rất nghiêm ngặt, nhưng lão hứa khi Nguyệt Hoa sinh con thì ta cũng có thể quay về để ngắm nó.” Nói xong, Kim Long dừng một chút, rồi lại trầm ổn nói:”Chính là câu này.”
Diệu Yên sắc mặt có chút tức giận, quát to:”Phu quân ta rốt cuộc là ở nơi nào? Tại sao lại không cho về nhà như vậy!”
Kim Long không đáp, Độc Lang Quân ở bên cạnh chỉnh sắc nói:”Lôi phu nhân, không cần lo lắng! Tiểu Lôi gặp được kỳ ngộ này là vô cùng hiếm có! Hắn được….à… hắn được một vị thần tiên thần thông quảng đại thu làm đệ tử! Đây là một đại hảo sự muốn cầu mà không được! Ai… nếu ta có thể được ở cạnh lão nhân gia một vài năm, thì….” Độc Lang Quân nói đến đây, sắc mặt có chút ảm đạm, cao giọng niệm:”A di đà phật…”
Diệu Yên vẫn không bình tĩnh, nói:”Thần tiên thần thông quảng đại cái gì! Phu quân ta nhắn lại, nói rằng “Lão gia hỏa canh chừng rất nghiêm ngặt, không về được” Lời này rõ ràng là bị người ta ép làm đồ đệ! Nếu là hảo tâm thu nhận, tại sao lại phái người cướp phu quân ta đi như vậy!”
Độc Lang Quân sắc mặt trầm xuống, trịnh trọng nói:”Lôi phu nhân! Lời nói không thể bất kính như vậy!”
Diệu Yên thở dài:”Ta hỏi ngươi, người thu phu quân ta làm đệ tử, rốt cuộc là thần tiên phương nào!Hừ!”
Độc Lang Quân chần chờ một chút, liếc mắt nhìn Kim Long, Kim Long chậm rãi giơ một bàn tay lên, trong lòng bàn tay có một chữ “Tâm” viết bằng chu sa.
“Nghĩa là gì?” Diệu Yên bực tức hỏi.
Độc Lang Quân nhìn thật sâu vào chữ trong lòng bàn tay của Kim Long, sắc mặt có chút phức tạp, chậm rãi nói:”Đáng thương cho ta bao nhiêu nămqua, đến tận bây giờ cũng chưa từng hiểu được ý tứ của chữ này… Ôi, lão nhân gia giấu chúng ta đến khổ….” Nói đến đây, ông ta xúc động, trên mắt hình như đã ngấn lệ.
Dừng một chút, Độc Lang Quân nhìn Diệu Yên, chỉnh sắc nói:”Tên của lão nhân gia, ta vạn lần không dám nhắc đến. Nàng chỉ cần biết, lão nhân gia thần thông quảng đại, thông thiên triệt địa! Tiểu Lôi được theo lão nhân gia, đó chính là phúc khí lớn bằng trời!”
Nói đến đây, Độc Lang Quân quay sang nhìn Kim Long, nói:”Đạo hữu, lời này đã chuyển rồi, ta và ngươi nên đi thôi!”
Vừa dứt lời, không hề cho Diệu Yên cơ hội hỏi tiếp, dưới chân hai người xuất hiện hai đám mây, phiêu hốt bay về phía chân trời. Diệu Yên ở phía sau, lớn tiếng hỏi theo:”Rốt cuộc thì người đó là ai vậy?”
Từ phía xa, nghe thấy Độc Lang Quân thở dài một tiếng, thanh âm mơ hồ truyền đến:
“Đại giác kim tiên bất nhị thì, Tây phương diệu pháp tổ Bồ Đề.
Bất sanh bất diệt tam tam hành, toàn khí toàn thần vạn vạn từ.
Không tịch tự nhiên tùy biến hóa, chân như bổn tính nhâm vi chi.
Dữ thiên đồng thọ trang nghiêm thể, lịch kiếp minh tâm đại pháp sư.”
Diệu Yên ức chế, dậm chân quát to:”Thần tiên cái gì! Nếu để ta gặp phải sẽ chém cho một kiếm!”
Nàng đang muốn phát tiết cơn giận trong lòng, nhưng bọn họ dù sao cũng đã đi xa rồi, trong lòng mờ mịt, cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi khẽ thở dài, đột nhiên nhìn sợi dây thừng trong tay, cột đám người Phong Cuồng lại với nhau như kẹo hồ lô. Diệu Yên hạ xuống đất, dùng sức đá mấy cước vào mấy người bọn họ, sau đó yên lặng niệm chú, từ bàn tay một đạo kim quang bắn lên không trung, lập tức trên bầu trời hiện ra một đám mây đỏ rực.
Chỉ trong chốc lát, từ phía Mang sơn, Vạn Yêu Vương dẫn mấy tên tiểu yêu thủ hạ bay đến. Diệu Yên không chờ bọn họ tiến lại gần, chỉ vào đám người Phong Cuồng trên mặt đất, quát to:”Mấy tên này giao cho ngươi, nhớ canh giữ thật kỹ lưỡng cho ta, không cho một tên nào chạy thoát!”
Nói xong, nàng dậm chân, hóa thành kim quang bay đi