Khinh Linh Tử, kiêu ngạo đến cùng cực, nhưng cũng rất thẳng thắn. Hắn tự biết mình không phải đối thủ của tên đó, nên lưu lại nhân gian, trì hoãn không lên tiên giới. Bởi vì Tiêu Dao phái có Nghịch Thiên Quyết thần diệu, hắn mới đến đầu vào Tiêu Dao phái, chuyên tâm muốn học được môn Nghịch Thiên Quyết này. Nghĩ đến với pháp lực của hắn hiện tại như vậy, nếu thêm vào Nghịch Thiên Quyết …… hắc hắc, đến lúc đó, sợ rằng thiên thượng địa hạ, không có ai là đối thủ của hắn.
Bất quá, với bản sự hiện tại của Khinh Linh Tử, mặc dù miễn cưỡng ở lại nhân gian, kỳ thật đã là thực lực tiên nhân, nếu nói đến đối thủ có thể làm Khinh Linh Tử tự thẹn không bằng, cam nguyện lưu lại ngàn năm tại nhân gian mà không dám gặp mặt, kể ra, bản sự của đối thủ đó cũng quá mức đáng sợ……
Ý niệm này xoay chuyển trong đầu Tiểu Lôi, hắn nhìn Tiêu Dao tử, đột nhiên nói: "Sư phụ, ngươi hôm nay đột nhiên lại nói nhiều chuyện như vậy với ta, ta nghĩ việc này cho dù là thúc thúc của ta bọn họ cũng không biết phải không?"
Tiêu Dao tử cười ha ha, nhẹ nhàng gõ đầu Tiểu Lôi, nói: "Tên tiểu tử nhà ngươi rất thông minh, lại tinh linh cổ quái, tâm tư của ta cũng không thể gạt được ngươi. À, ta hôm nay hạ sơn một chuyến, liều mạng đem bộ xương già này, đón đở công kích của năm vị cao thủ Tu Pháp Kỳ liên thủ, chỉ muốn đem sự tình ngàn năm của Tiêu Dao phái phó thác cho ngươi ……"
Tiểu Lôi thầm nghĩ, lờ mờ hiểu một chút ý tứ của Tiêu Dao tử.
Quả nhiên, Tiêu Dao tử trầm ngâm một lát, rồi nghiêm mặt nói: "Khinh Linh Tử cùng ngươi hạ sơn, mấy ngày trước đột nhiên hồi sơn, lại tựa hồ bị thương."
"Khinh Linh Tử bị thương ?" Tiểu Lôi kinh hãi. Chẳng lẻ này thế gian này còn có người có thể đả thương Khinh Linh Tử?
Huống hồ, Khinh Linh Tử mấy ngày trước làm chuyện gì, Tiểu Lôi trong lòng biết rất rõ. Nếu nói Tây phương Giáo Hội có cao thủ mạnh hơn Khinh Linh Tử. Chuyện đó, Tiểu Lôi nói sao cũng không tin. Đám các loại thánh kỵ sĩ ma pháp sư gì đó, với bản sự của Khinh Linh Tử, chỉ tiện tay là xử lí được.
Tiêu Dao tử lạnh lùng nói: "Chuyện đời khó đoán. Khinh Linh Tử cùng ngươi náo loạn, chạy tới chổ bọn đó đại náo một hồi, kết quả cũng có chút ngoài ý muốn. Bọn người đó không biết dùng pháp thuật gì, hình như là một trận pháp, vây khốn Khinh Linh Tử một ngày một đêm. Nghe Khinh Linh Tử nói, trận pháp đó là do bảy người tạo thành, vốn pháp lực bảy người đó, trong mắt Khinh Linh Tử quả thực là không cần nhắc tới, nhưng khi bọn họ liên hợp cùng một chỗ, thì có hơi cổ quái."
Trận pháp bảy người?
Kiến thức của Tiêu Dao tử rõ ràng uyên bác hơn Tiểu Lôi, còn về các loại pháp thuật man di. Hắn cũng biết đó là ma pháp của Tây phương Giáo Hội, còn về trận pháp bảy người …… trận pháp ?
Sợ rằng là loại cấm chú ma pháp gì đó …… bất quá vì sao lại là bảy người.
Hắn lập tức nhớ tới tên thật của Diệp Bất Quần …… Raphael !
Còn có tên Michael gì đó!
Danh tự này, không phải là danh tự thất đại thiên sứ thủ hộ thiên giới trong truyền thuyết của Tây phương Giáo Hội sao?
Chuyện này sợ rằng có chút ý nghĩa đây, nghĩ đến mấy ngàn năm lịch sử của Tây phương Giáo Hội, cũng sẽ không có một đám bị thịt. Cũng phải có một ít kẻ có bản sự lợi hại. Nghĩ đến đây, Tiểu Lôi lập tức truy hỏi: "Chuyện này …… Khinh Linh Tử lão gia hỏa đó không có việc gì chứ?"
Hắn và Khinh Linh Tử cảm tình thâm hậu, ngày thường cũng rất ít xưng hô sư huynh sư đệ, đều là "Lão gia hỏa" "Lão quái vật" "Tiểu gia hỏa" "Tiểu tử" các loại mà gọi nhau, lúc này trong lòng Tiểu Lôi thắp thỏm, vội vàng đem xưng hô thân mật ngày thường mà gọi.
Tiêu Dao tử mỉm cười, nói: "Hắn một thân tu vi thông thiên, tự nhiên là không có gì. Pháp thuật Tây phương Giáo Hội mặc dù có chút cổ quái, nhưng cũng chỉ là mệt nhọc hắn một ngày một đêm mà thôi. Hắn còn đả thương ba người đối phương, lúc đó mới đào thoát, bất quá chỉ là hao phí một chút pháp lực mà thôi. Dựa theo tính tình của hắn. Nếu là ngày thường, sợ rằng muốn ra tay đem đám gia hỏa toàn bộ xử lí tại đương trường, nhưng thiên kiếp của hắn sắp đến, mới không dám lưu lại. Chỉ là hao phí không ít pháp lực, mới về tới Nga Mi sơn."
Tiểu Lôi nghe được Khinh Linh Tử vô sự, lúc này mới sắc mặt thoáng bình hòa một ít. Lại nghe thấy Tiêu Dao tử tiếp tục nói: "Trở ngại lớn là không có, bất quá chuyện nhỏ cũng có một chút. Một chút lực lượng của hắn, cơ hồ quét sạch giáo hội tổng đàn của đám man di, mặc dù nói là pháp thể không có chịu tổn thương quá lớn, nhưng đại náo như vậy, sợ rằng không có năm ba ngày là khôi phục, nếu ngày thường tự nhiên là không sợ, chỉ là hắn tính toán, sắp gặp thiên kiếp thượng thiên, gặp lại tên đại đối đầu, sợ rằng không địch nổi, mấy ngày nay hắn ở trên Nga Mi sơn đóng cửa không gặp ai, nếu không phải nghĩ đến Tiêu Dao phái và hắn còn có vài phần tình hương hỏa, sợ rằng sớm mượn chúng ta mà trút giận, mấy ngày này hắn phát tiết lửa giận tại Nga Mi sơn, một ngày trước xuýt nửa phóng hỏa đốt Phục Hổ Tự, còn nói là người ta niệm kinh quấy rầy hắn thanh tu ……"
Nói đến đây, Tiêu Dao tử cười khổ, không biết nói gì.
Một lão một tiểu hai người nhìn nhau, ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, cũng không nói gì. Khinh Linh Tử tính tình cổ quái, luôn luôn coi lão Thiên đệ nhất, lão tử đệ nhị, thiên hạ có ai có quản được hắn ? Đừng nói hắn tùy tiện tìm một lý do đem Phục Hổ Tự trút giận, cho dù hắn nhất thời đem Nga Mi sơn đập thành một lổ, ai có thể ngăn được hắn ?
Nói cái gì mà buổi tối niệm kinh quấy rầy hắn thanh tu …… tóm lại, lý do chân chính bất quá rất đơn giản: Đại gia ta cao hứng ! Muốn như thế thì làm gì nhau!
Tiểu Lôi trầm ngâm một lát, suy nghĩ cặn kẽ trong chốc lát, mơ hồ hiểu rõ ý đồ của Tiêu Dao tử, mỉm cười nói: "Sư phụ, ý tứ của ngươi ta hiểu rồi …… Khinh Linh Tử sư huynh ẩn thân ngàn năm tại Tiêu Dao phái của chúng ta, trong lòng chỉ nghĩ đến Nghịch Thiên Quyết của Tiêu Dao phái chúng ta, đúng không ? Thiên kiếp trước mắt của hắn…… a, mặc dù nói hắn pháp lực thông huyền, đều là tự áp chế linh khí của mình, nhưng dù sao nhân lực không thể thắng thiên, lần này nếu tránh khỏi, lập tức hắn phải vượt qua thiên kiếp mà thăng thiên, sư phụ lão nhân gia đáy lòng rộng lượng, nghĩ đến ngàn năm tình hương hỏa, muốn dứt khoát đem Nghịch Thiên Quyết truyền cho hắn, ta đoán đúng không ?"
Tiêu Dao tử mĩm cười, nhẹ nhàng vuốt chòm râu bạc. Ánh mắt ông ta nhìn cười cười Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi dừng một chút, lại cười nói: "À, chỉ là việc này, ngươi nói nhiều như vậy với ta có tác dụng gì?" Hắn cười giảo hoạt. Con ngươi lại linh hoạt đảo loạn, nhìn Tiêu Dao tử.
Tiêu Dao tử thở dài, nói: " Quy củ của Tiêu Dao phái, Nghịch Thiên Quyết này chỉ truyền cho chưởng môn nhân, không được ngoại truyền. Bất quá, quy củ là chết, người là sống. Cũng có sẽ một ngoại lệ. Ta không thể truyền thụ cho Khinh Linh Tử, nhưng nếu Khinh Linh Tử học được từ người khác, sẽ không có quan hệ tới chúng ta, cho nên ……"
Tiểu Lôi nghe đến nhập thần. Hắn nghe thấy Tiêu Dao tử quát to: "Tiểu Lôi nghe đây! Tiêu Dao phái chưởng môn Tiêu Dao tử đời thứ hai mươi mốt, hiện truyền ngôi cho đệ tử Tiểu Lôi đời thứ hai mươi hai, bắt đầu từ hôm nay, ngươi là chưởng môn nhân đời thứ hai mươi hai của Tiêu Dao phái, đạo hiệu cũng là Tiêu Dao tử!"
Tiểu Lôi sửng sốt, lập tức hiểu được ý đồ của Tiêu Dao tử, cười hi hi, cung cung kính kính quỵ xuống.
Trong mắt Tiêu Dao tử lộ vẻ vui mừng, nói: "Ngươi đã tiếp nhậm chưởng môn nhân, vậy ta sẽ đem Nghịch Thiên Quyết của Tiêu Dao phái truyền thụ cho ngươi, mong ngươi sau này đem tiên pháp bản phái phát dương quang đại !"
Nói xong, ông lấy ra một mảnh ngọc điệp màu vàng, cong tay bắn ra, ngọc điệp tỏa ra một chút kim quang, một luồng thần niệm nhập vào trong đầu Tiểu Lôi, đó là một đoạn khẩu quyết công pháp tu luyện, Tiểu Lôi ngưng thần nhắm mắt. Một đoạn khẩu quyết công pháp, lập tức khắc sâu trong trí não của hắn, Tiêu Dao tử lúc này mới thu hồi ngọc điệp rồi cẩn thận cất vào trong người.
Tiểu Lôi lúc này mới mở mắt, đứng dậy, trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt, lớn tiếng nói: "Tiêu Dao phái chưởng môn nhân đời thứ hai mươi hai Tiêu Dao tử, tính danh tục gia Tiểu Lôi, không thể đem bản phái phát dương quang đại, thẹn với các vị tổ sư, không có mặt mũi ở lại trong phái, xin trả lại vị trí chưởng môn nhân, từ nay về sau rời khỏi Tiêu Dao phái, không có nửa điểm quan hệ với Tiêu Dao phái……"
Nói xong, một lão một tiểu cười ha ha, hết thảy đều không nói nữa.
Nguyên lai Tiêu Dao tử thiện lương, nghĩ đến Khinh Linh Tử ngàn năm thủ tại Tiêu Dao phái, cũng vì Tiêu Dao phái xuất ra không ít khí lực, hắn là thiên hạ đệ cao thủ một đời, mặc dù tính khí của hắn làm ra không ít phiền toái nhỏ nhặt, nhưng cũng bảo vệ Tiêu Dao phái nhiều năm bình an. Tính ra, mọi người đồng môn ngàn năm, hắn sắp phải phi thăng, cũng không đành lòng để tâm nguyện của hắn thất bại. Nghĩ tới nghĩ lui, lúc này mới nghĩ ra biện pháp bất khả như vậy.
Tiêu Dao phái đã xưng là "Tiêu Dao", môn quy xem như lỏng lẻo. Đặc biệt nếu có người đầu xuất môn phái khác, cũng bất kể. Nếu là tông phái khác, loại hành động này sẽ là phản môn, nhất định phải chết. Nhưng Tiêu Dao phái lại không có quy củ này. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đành ủy khuất Tiểu Lôi.
Bất quá Tiểu Lôi hiện tại đã học được Viên Chân Diệu Quyết và Nghịch Thiên Quyết, lưu lại Tiêu Dao phái hay không, quả thực cũng không có liên hệ gì nhiều.
Còn như hắn muốn học pháp thuật …… bên người đã có một tuyệt thế đại cao thủ Diệu Yên tiên tử, còn sợ không ai dạy pháp thuật cho hắn sao?
Một lão một tiểu cười ha ha trong chốc lát, chung quy là Tiêu Dao tử đầu cơ trục lợi phá môn quy, trong lòng còn có một chút áy náy bất an, lại nói vài chuyện gì đó, lúc này mới kéo Tiểu Lôi từ sườn núi đi xuống.
Mấy người Ngô Đạo Tử sớm đã đợi ở phía dưới, Tiểu Thanh và Như Hoa được bọn họ lay tỉnh, cũng không có cái gì đáng ngại. Nghĩ đến Tiên Âm tự thị thân phận, không nguyện ý ra tay thương tổn một xà tinh chưa đủ đạo hạnh và một nhân loại làm gì.
Tiểu Lôi trong lòng lo lắng về Khinh Linh Tử, vả lại Diệu Yên cũng đang ở Nga Mi sơn, muốn cùng Tiêu Dao tử đi Nga Mi sơn. Tiêu Dao tử lại lắc đầu.
Dựa theo ý tứ của ông ta, mình mặc dù là đầu cơ trục lợi phá môn quy, đã là rất không nên. Hiện tại Tiểu Lôi đã xem như là phản đồ Tiêu Dao phái, cũng không thể để Tiểu Lôi lại đến sơn môn Tiêu Dao phái, còn quay về Nga Mi sơn truyền thụ khẩu quyết cho Khinh Linh Tử, chuyện đó không phải muốn chọc giận tổ sư gia hay sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, ông ta phái Ngô Đạo Tử lập tức về Nga Mi sơn thỉnh Khinh Linh Tử và Diệu Yên đến nơi này. Cho dù là truyền khẩu quyết, cũng không thể truyền trên Nga Mi sơn.
Chuyện thế này cũng tốn một chút thời gian.
Tiêu Dao tử dù sao rất ít hạ sơn, tả hữu vô sự, cũng không cần lo lắng trở về. Tiểu Thanh và Như Hoa hai người tỉnh lại, Như Hoa lập tức há mồm mắng to, không thể tưởng được sửu nữ lâu ngày không gặp, tính tình lại không có chút thay đổi, không hề có hình dáng của thiếu nữ sắp lấy chồng.
Nàng há mồm liền chửi bới Tiên Âm, đường đường Tiên Sơn chưởng môn bị nàng gọi thành "Xà hạt tâm địa", có điều nhắc tới chữ “xà”, lại làm Tiểu Thanh bên cạnh dở khóc dở cười.
Tiểu Thanh ngơ ngác nhìn Tiểu Lôi, đôi mắt đảo chuyển, tình ý phức tạp nói không nên lời. Hai người có một đoạn thiện duyên, đối với Tiểu Thanh, do Tiểu Lôi mà mình biến thành người, chuyện đó tự nhiên là rất không bình thường. Từ khi theo Tiểu Lôi tới nay, hai người gặp ít xa nhiều. Trong lòng Tiểu Thanh mặc dù u oán, nhưng cũng chưa từng nói qua nửa câu, giờ phút này tỉnh lại, cũng chỉ ngơ ngác nhìn Tiểu Lôi, mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt đã nói hết những gì cần nói……
Tiêu Dao tử nghe Như Hoa đanh đá chửi bới, lại nhìn hai người Tiểu Thanh Tiểu Lôi bốn mắt nhìn nhau, tự nhiên là tránh đi, mấy đồ đệ của ông cũng vậy.
"Lần này là chàng đã cứu thiếp, tính tới tính lui, giống như là thiếp lại nợ chàng thêm một chút." Tiểu Thanh thở dài, chậm rãi nói, ngữ khí mang theo ba phần u oán, bảy phần oán hận. Ánh mắt như nước, không khỏi làm người ta thương tiếc.
Công tâm mà nói, nếu nói Tiểu Lôi đối với Tiểu Thanh sâu đậm tình ý, chuyện đó tự nhiên là khiên cưỡng. Bất quá giờ phút này đứng trước mặt, tình này cảnh này, một cô gái xinh đẹp đứng trước mặt, thâm tình nhìn ngươi như vậy …… trong lòng Tiểu Lôi cũng không khỏi có chút bồn chồn.
Hắn lập tức cười, nói: "Cái gì ngươi nợ ta, ta nợ ngươi. Chúng ta quen nhau lâu như vậy, nếu là nói là nợ tới nợ lui, thật không có ý tứ."
Tiểu Thanh thở dài, chỉ chăm chú nhìn vào mắt Tiểu Lôi, trên mặt bất giác có chút u oán. Nàng nhớ nhung Tiểu Lôi, vẫn đi theo bên người hắn, chỉ là hai người lại gặp ít xa nhiều, làm tâm tư nàng không có chỗ nương nhờ. Ly biệt đã lâu, trước mặt người mong nhớ, lại cảm thấy tay chân thừa thải.
Tiểu Lôi mĩm cười, đến bên Tiểu Thanh, hạ giọng nói: "Lần này liên luỵ nàng rồi. Vốn chuyện này không quan hệ đến nàng, là ta đem tới phiền toái. Ngày hôm qua ta về nhà, không gặp nàng, trong lòng rất là sốt ruột. Sau lại biết nàng bị ả Tiên Âm bắt đi, ta chỉ sợ rằng nếu nàng có tổn thương gì, sợ rằng ta cả đời đều không thể an tâm."
Tiểu Thanh đột nhiên mắt đỏ hoe, buồn bả nói: "Chỉ là không thể an tâm sao ……"
Tiểu Lôi sửng sốt một chút, Tiểu Thanh nhu mì đáng yêu, hơn nữa linh khí hai người đều là đến từ bàn đào, tự nhiên có một loại thiên sinh thân cận, hắn nhẹ nhàng nắm vai Tiểu Thanh. Tiểu Thanh thuận thế ngả vào lòng hắn, trong lúc nhất thời, hai người đều im lặng.
Có một chút tình cảm vi diệu trong tình cảnh này. Tiểu Thanh đi theo Tiểu Lôi đã lâu như vậy, cũng rất ít có cơ hội thân cận Tiểu Lôi, không khỏi cảm thấy vừa ngọt ngào, vừa khổ tâm.