Kiến giải về khái niệm này mặc dù đông phương tây phương có phần bất đồng, nhưng xét trên đại thể cũng gần như tương tự. Tỷ như, ít nhất, loại địa phương như Địa ngục, tuyệt đối sẽ không phải là chỗ có phong cảnh ưu mỹ gì đó.
Địa ngục trong khái niệm của người phương tây, trên đại thể là căn cứ vào diện mạo được ghi lại trong Thần khúc* của Dante Alighieri**, tổng cộng có chín tầng. Địa ngục trong truyền thuyết nơi nơi đều là hỏa diễm vĩnh hằng bất diệt, rắn rết khắp nơi, còn có vô số lệ quỷ chịu trừng phạt cùng dày vò ở đây. Mà trong mô tả của Giáo hội, Địa ngục cũng chính là địa bàn của Satan, nơi có ma quỷ đáng sợ, nơi mà còn có linh hồn của vô số người gây ra tội nghiệt sau khi chết nhận lấy xử phạt.
Mà trong truyền thuyết đông phương, khái niệm Địa ngục so với tây phương không khác biệt lắm. Đông phương xưa nay có thuyết pháp "Mười tám tầng Địa ngục".
Nhưng vô luận thế nào, Địa ngục, vĩnh viễn là hỏa diễm, khủng bố, tuyệt vọng, thê thảm... Tất cả những danh từ này đều có liên hệ với nhau.
Mà hiện tại, Tiểu Lôi thật sự đã xuyên qua cánh cửa vực sâu Địa ngục, nhưng sau khi đặt chân lên đó, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây dại...
"Đây chính là Địa ngục??!!"
Dùng lực nhéo mình một chút, lúc này rốt cuộc mới hết kinh ngạc trấn định lại. Nhưng... Cảnh tượng trước mắt là như thế này sao...
Một màu xanh biếc!
Tiểu Lôi chỉ cảm thấy mình đang đứng trong một mảnh xanh biếc ẩn chứa sinh cơ vô hạn, cỏ cây kia, cây cối kia, lá xanh kia nữa, đều ngập tràn sự sinh động. Ngay cả trong không khí, cũng bao hàm vẻ nhẹ nhàng thanh thoát. Hết thảy trước mắt đều sống động như thế, sáng sủa như thế!
Ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy bầu trời nhuộm một màu xanh ngắt giống như ngọc bích, lơ lửng ở phía đông là một vầng thái dương vàng rực, mà phía tây lại là một vầng trăng tròn toả ánh bàng bạc. Hai vầng nhật nguyệt cùng tồn tại trên không trung bao la, hoà lẫn vào nhau. Màu vàng rực rỡ hoà cùng với màu bạc mát lạnh, lại càng phản chiếu sắc thái thanh bình của thế giới này...
Đứng ở địa phương như thế này, Tiểu Lôi thậm chí không kìm được cảm thấy tâm linh như dâng lên một cảm giác yên ổn thanh bình, phảng phất linh hồn mình từ trong ra ngoài như được một thứ gì đó bình yên tốt đẹp gột rửa, càng cảm thấy an bình sung sướng.
Mà càng làm cho Tiểu Lôi thêm sửng sốt chính là, trong khi hắn ngẩn ngơ có khoảnh khắc như vậy, bầu trời đã có một mảng ảnh tử bay lượn tới. Không ngờ đó lại là một nhóm cự điểu cực lớn không biết tên, toàn thân được bao phủ bởi thất thải quang mang.
Loài điểu kia có thân hình dài chừng mười thước, nhìn thoáng qua lại không cảm thấy chúng khổng lồ vụng về chút nào, ngược lại thân thể kia lại có vẻ rắn rỏi tuấn mỹ, đặc biệt là màu sắc lông vũ rực rỡ trên hai cánh, trên trán có một dúm lông màu vàng giống như cái mũ!
Tai chợt nghe thấy một tiếng gáy vang xa như muốn xuyên thủng bầu trời, sau tiếng gáy cao vút vang vọng ấy, trong mảng cây cối rộng lớn chung quanh lập tức vang tới vô số thanh âm chim chóc hót, hoặc to hoặc nhỏ hoặc lanh lảnh hoặc véo von...
Nếu lại dõi theo tầm mắt, sẽ thấy một rặng núi có màu xanh lam nơi phương xa. Núi non liên miên, trông giống như một con cự long đang ngủ đông, thế núi cực kỳ hùng vĩ, mơ hồ còn mang theo vài phần khí tức uy nghiêm oai phong. Mà bắt nguồn từ trên đỉnh núi, lại có một đoạn hình dáng giống như cái đai ngọc dốc xuống, chính là một thác nước, đổ xuống chân núi, lại tạo thành một con sông, chầm chậm chảy...
Trên đỉnh núi, phảng phất như có một tòa thành thị khổng lồ cao chót vót, vòm trời phía trên thành thị thỉnh thoảng còn có một mảng gì đó mờ mờ ảo ảo bay lượn xẹt qua...
"Đó... Đó là cự long?"
Không sai. Đó đúng là cự long! Chính là đám sinh vật cổ đại có hình dạng độc nhất vô nhị bị đóng băng không biết đã qua bao tuế nguyệt mà mình nhìn thấy phía dưới dòng sông băng.
Những con phi long cực lớn đó giang hai cánh, đang bay lượn qua lại phía trên bầu trời thành thị, dường như chúng là kẻ bảo vệ kiên định nhất của nơi này vậy.
Tiểu Lôi rốt cuộc đã vượt qua sự khiếp sợ và hoàn toàn tỉnh táo lại, hít sâu một hơi, đưa mắt sang Thần sứ ở bên cạnh, nuốt ngụm nước bọt: "Không ngờ nơi này lại chính là Địa ngục... con mẹ nó, Địa ngục lại có diện mạo này sao?"
Nơi đây nào đâu có phải là Địa ngục?
Nếu nói nơi này là Thiên đường, e rằng mọi người đều tin!
Nếu nơi này là Địa ngục, Tiểu Lôi thật sự rất muốn biến nhà của mình cũng thành loại "Địa ngục" này.
Thần sứ dường như đối với phản ứng của Tiểu Lôi không hề giật mình, chỉ chậm rãi nói một câu: "Lịch sử đều do kẻ thắng lợi soạn."
Tiểu Lôi lập tức hiểu ngay ý tứ trong lời nói của nàng ta ta.
Theo thuyết pháp của Giáo hội, Địa ngục là địa phương mà chỉ có ma quỷ cư ngụ, cho nên Địa ngục đồng nghĩa với đáng sợ, khủng bố, và tà ác!
Được cho là thế lực thù địch, Giáo hội làm sao có thể lại tô điểm Địa ngục được? Đương nhiên là hết sức bôi nhọ...
"Cả nhân gian này đều thuộc phạm vi của bọn họ, đương nhiên bọn họ muốn thế nào, thì sẽ nói như thế." Thần sứ trả lời tựa hồ rất bình thản, không có chút oán hận gì: "Được rồi, chúng ta có thể tiếp tục đi tiếp."
Tiểu Lôi thở dài: "Nhưng ngươi đã mang ta đến nơi này, lại vẫn chưa nói muốn ta làm chuyện gì cho ngươi."
Nụ cười của nàng ta lần này là thật, hơn nữa còn cười thành tiếng, không hề dùng loại phương thức trao đổi tinh thần trước đó, mà thật sự đang hé miệng cười.
Tiếng cười của nàng ta tựa hồ rất êm tai, cực kỳ dễ nghe.
Sau đó, nàng ta không ngờ lại mở miệng nói chuyện, thanh âm ấy dường như cũng rất êm tai, nó phảng phất như một làn gió xuân đang mơn trớn làm rung động lòng người.
"Lôi tiên sinh, chúng ta có thể vừa đi vừa nói tiếp."
Nói xong những lời này, nàng ta chìa tay thể hiện tư thế mời.
Đi trong thế giới toàn màu xanh biếc thế này, Tiểu Lôi cảm thấy mình thật sự được đại khai nhãn giới, hắn thấy rất nhiều sinh vật kỳ quái mà cho tới bây giờ mình không hề biết.
Tỷ như một loại chim màu vàng có giọng hót rất mỹ diệu, loại chim này chỉ to cỡ con ong mật, toàn thân dường như được đúc bằng vàng, thân hình nho nhỏ thế mà lại có thể phát ra tiếng hót trong trẻo vang xa. Càng thêm kỳ quái là, thanh âm của loại chim này phi thường êm tai, giọng hót của chúng phảng phất như một loại ca khúc kỳ quái, trầm bổng du dương, e là ngay cả đám nữ ca sĩ chuyên nghiệp chốn nhân gian cũng không thể sánh bằng.
"Đây là tán điểu, chúng được phú cho giọng hót tuyệt vời để ca ngợi thần linh. Chúng là những ‘ca sĩ bẩm sinh’, mỗi mùa đều có thể cất lên một loại ca khúc bất đồng. Chúng thích sống tụ tập, một đám tán điểu đồng thời cất giọng hót thì cũng sẽ mỹ diệu giống như dàn hợp xướng ở nhân gian các ngài. Hơn nữa, chúng còn có một loại bản lĩnh đặc biệt, cho dù là một số sinh vật cường đại cũng không dễ dàng chọc vào bọn chúng."
Tiểu Lôi trông đám chim chóc nhỏ nhắn xinh xắn đang không ngừng hót vang quanh người mình mà nhịn không được hỏi: "Nhỏ như vậy, chẳng lẽ lại khiến cho sinh vật cường đại gì đó sợ hãi sao?"
Thần sứ lại cười một tiếng, hạ giọng nói: "Ngài có thể thử xem."
Tiểu Lôi thò tay nhẹ nhàng bắn một cái lên một con ở gần mình nhất. Chú chim kia lại đột nhiên né tránh, sau đó há mỏ, trong miệng không ngờ lại thổ ra một đạo ngân sắc quang mang, dường như cây châm bắn trúng tay Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi hừ một tiếng, hơi nhíu mày, sờ lên ngón tay đang khẽ tê dại, lẩm bẩm nói: "Không ngờ là biết cả pháp thuật..."
"Đây vẫn còn là điều đơn giản nhất... Nếu một đám tán điểu đồng thời ngâm xướng, chúng nó thậm chí có thể phát ra một loại ma pháp khổng lồ, uy lực ngay cả phi long cũng không dám đến gần." Thần sứ cười.
"Đó là cái gì?" Tiểu Lôi chỉ ra xa xa. Nơi đó có một cái bóng màu xám, xem ra, tựa hồ là cái lưng của sinh vật gì đó đang ẩn núp trong rừng rậm.
Phảng phất như nghe được thanh âm của Tiểu Lôi, chợt nghe thấy âm thanh cỏ cây xào xạc một hồi, sinh vật kia đã đứng lên.
Chỉ thấy nó cao khoảng bằng một người, không ngờ lại là một con tuấn mã to lớn! Hai bên sườn con tuấn mã này lại có hai cánh. Cái trán không ngờ lại còn có một đoạn gồ lên dài chừng một tấc.
Mặc dù khoảng cách xa như vậy, Tiểu Lôi cũng đã cảm thấy một cỗ tiềm lực ba động cường đại truyền đến từ sinh vật này.
"Đó là một con Unicorn (kỳ lân) còn nhỏ, hay gọi theo nhân gian các ngài là độc giác thú. Đây là một chủng thần thú cường đại, cũng là tọa kỵ mà đám Thần tộc cao cấp cường đại ưa thích nhất. Khi trưởng thành, lớp da hiện tại của nó sẽ biến thành màu trắng như tuyết, còn chỗ gồ lên trên trán, cũng sẽ biến thành cái sừng của nó. Con độc giác thú mà ngài thấy này còn chưa được thuần hóa, là sinh vật tự nhiên sinh sống trong khu rừng này. Một con độc giác thú trưởng thành có thể sống tới một trăm năm, hơn nữa có thể triệu hoán phong hệ ma pháp rất lợi hại."
Con mắt Tiểu Lôi sáng ngời lên!
Độc giác thú? Cái thứ này thực sự rất thú vị, nếu có thể mang một con về...
"Lôi tiên sinh. Ta xin ngài không nên có chủ ý với nó..." Thần sứ thở dài, thanh âm nàng ta mềm mại êm tai, mang theo vài phần thỉnh cầu: "Hiện tại loại độc giác thú hoang dại này đã phi thường thưa thớt rồi. Dù sao thế giới này là thế giới ảo do Thần tộc chúng ta sáng tạo ra, không có nhiều không gian lắm để đám sinh vật này sinh sôi, trừ phi là thần linh cấp bậc thập nhị chủ thần, còn Thần tộc khác cũng không có tư cách sở hữu loại sinh vật trân quý hi hữu này làm tọa kỵ."
Tiểu Lôi thở dài, đột nhiên, ánh mắt hắn lóe lên, biểu tình trên mặt nhanh chóng bắt đầu ngưng trọng, nhìn chăm chăm phía xa, chỉ thấy cuối con đường phía trước, chính là dòng sông được hình thành bởi thác nước bắt nguồn trên đỉnh núi chảy xuống đất bằng.
Trên dòng sông, là một cái cầu làm bằng chất đá màu trắng cực lớn, trên cầu có điêu khắc những hoa văn kỳ quái, hai bên đầu cầu có cắm những ngọn đuốc trên cao, đuốc đó là dùng vàng nguyên chất chế tạo nên... Mà càng làm cho người ta kinh ngạc chính là, quang mang trên đuốc phát ra không ngờ lại không phải là hỏa diễm... mà là một khối bảo thạch cực lớn!
Nhìn thấy ngọn đuốc màu vàng đó, cùng với bảo thạch phóng ra lam sắc quang mang, Tiểu Lôi thở dài: "Khó trách ngươi tuyệt không do dự liền đem thần tượng s đó tặng cho ta... Thần tộc Olympia các người, thật sự quá giàu có..."
Thần sứ cười: "Đi qua khu rừng này, xuyên qua cây cầu này, ngài xem ngọn núi phía trước, chính là núi Olympia, còn toà thành thị trên đó, chính là địa phương hiện tại Thần tộc chúng ta cư ngụ. Mà khu rừng chúng ta vừa đi qua, là ‘rừng rậm hy vọng’ phía đông Thần thành, nơi này có rất nhiều thần thú hoang dã. Những sinh vật này vốn đã từng có dưới nhân gian, sau khi Thần tộc chúng ta lùi về đến nơi này, mới bắt hết chúng nó tới đây. Hiện tại thì... Có lẽ nhân gian còn sót lại một số, bất quá trải qua cuộc diệt trừ trăm ngàn năm của Vatican, thế giới bên ngoài đó, chúng hẳn là đã tuyệt chủng."
Bước lên cây cầu, dòng nước phía dưới chảy rất êm đềm, đột nhiên nghe thấy tõm một tiếng, trên mặt nước có một khoảng rung động, lập tức một khuôn mặt kiều mỵ động nhân từ dưới dòng nước trồi lên. Mái tóc giống như những gợn sóng bạch kim, một thân ảnh xinh đẹp từ dưới dòng nước từ từ lộ ra. Thân hình của nàng ta thật động nhân, nửa thân trên không che đậy gì, nhưng chỉ là trên bộ ngực ngạo nhân kia, lại bao trùm một tầng vảy tinh tế, mà dưới phần eo, lại là thân cá.
"Đây... Đây là mỹ nhân ngư phải không?" Tiểu Lôi trợn mắt lên.
"Đúng vậy." Thần sứ cười: "Các nàng cũng là một thành viên của Thần tộc chúng ta, hơn nữa là một chủng sinh vật phi thường xinh đẹp. Chủng sinh vật này mỹ lệ mà yếu ớt, tại thế giới bên ngoài đã hoàn toàn không còn... Bởi vì các nàng chỉ có thể sinh tồn trong nước biển sạch sẽ thuần khiết."
Tiểu Lôi không nói gì, thở dài.
Thế giới nhân gian hiện tại, nào đâu còn có thể tìm được một vùng hải dương sạch sẽ thuần khiết, chưa bị loài người khai phá?
Ngay cả Bắc Băng dương cũng đã nằm trong phạm vi thế lực của loài người.
Tựa hồ nhận ra mục quang Tiểu Lôi đang dán chặt vào mình, ánh mắt uyển chuyển của mỹ nhân ngư kia cũng nhẹ nhàng dời đi. Lập tức vọng đến một hồi tiếng cười êm tai, cơ thể trượt xuống, một lần nữa biến mất dưới mặt nước.
"Lôi tiên sinh, không cần nhìn lại." Thần sứ mỉm cười, nói: "Cái kiểu ánh mắt của ngài, trong mắt mỹ nhân ngư là rất bất lịch sự. Ngàn vạn lần chớ có chọc các nàng ta tức giận. Bởi vì các nàng nhìn trông rất mỹ lệ, nhưng lại được phú cho một loại bản lĩnh kỳ dị, giọng ca của các nàng có thể khiến cho người ta tử vong!"
Lập tức nàng ta thở dài: "Đáng tiếc, hiện tại mỹ nhân ngư cũng còn lại rất ít... Vị trí không gian hiện giờ của chúng ta, quả thực quá nhỏ."
Thế núi của cái được gọi là ngọn Olympia nhìn như không cao, nhưng khoảng cách thẳng đứng cũng ít nhất vài trăm thước, đứng ở dưới chân núi mà trông lên, không ngờ lại thấy một thông đạo bậc thang rộng phải đến năm mươi thước hướng thẳng lên trên! Những bậc thang đó được lát cực kỳ bằng phẳng, bề mặt thang được ánh sáng chiếu vào, từng khối bạch sắc cự thạch được đặt khít lại với nhau, ngay cả một khe hở cực nhỏ cũng không có. Hai bên bậc thang có dựng các loại các dạng pho tượng được tạo hình.
Có xạ thủ nhân mã (centaur), có võ sĩ giơ lá chắn, còn có người hai mặt... Tiểu Lôi lập tức phát hiện, đây là một bộ pho tượng được đắp dựa theo chòm sao mười hai tinh tú***.
Mà hai bên còn có một hàng đuốc cao ba thước! Đuốc cũng đều là vàng nguyên chất, phía trên vẫn không có hỏa diễm thiêu đốt, thay thế chính là từng khối lam sắc bảo thạch cực to...
"Mẹ kiếp, nếu có thể nạy mấy khối ra mang về thì ngon rồi..." Tiểu Lôi nhìn xoáy vào đó.
"Lôi tiên sinh." Nhìn thấy đã dần dần đi đến những bậc thang cuối, hình dáng toà thành thị nguy nga trên ngọn núi kia cũng dần dần rõ nét, nàng ta cuối cùng đã mở miệng: "Hiện tại ta yêu cầu ngài hứa một điều."
"Cái gì?"
"Ta muốn có được sự trợ giúp của ngài." Thần sứ nhìn Tiểu Lôi: "Đây là nguyên nhân ta dẫn ngài trở về."
Tiểu Lôi nhìn sang, đợi nàng ta nói dứt lời.
Thần sứ hít sâu một hơi: "Từ thời điểm bây giờ, ta yêu cầu ngài trợ giúp bên cạnh ta, hơn nữa bảo hộ an toàn cho ta."
"..." Tiểu Lôi sửng sốt: "... Cái gì?!"
Tiếng cười của Thần sứ có chút khổ tâm: "Hiện tại nói cho ngài cũng không hề gì... Thần tộc chúng ta, tịnh không phải đoàn kết như ngài tưởng tượng... Trên thực tế, sứ mệnh lần trở về này của ta là khiến phụ thần s vĩ đại tỉnh lại... Từ khi Thần tộc chúng ta lùi về thế giới này, phụ thần s vĩ đại liền tự phong ấn mình, luôn chìm trong giấc ngủ say, bởi vì phải dụng pháp lực cường đại của ngài để chống đỡ cho sự tồn tại của thế giới này... Nhưng... Nếu không có ngài trợ giúp, ta thậm chí sợ rằng mình không thể còn sống mà ra khỏi Thần thành..."
Con ngươi Tiểu Lôi xoay chuyển cực nhanh: "Chẳng lẽ... Trong nội bộ Thần tộc các ngươi, có người không hy vọng s thức tỉnh trở lại?"
*Thần khúc (hay Divine Comedy): là một bộ trường thi viết từ năm 1307-1321, chia làm ba phần (Địa ngục, Luyện ngục, Thiên đường), lên án sự thống trị của Giáo hội, nhưng vẫn không thoát khỏi quan điểm của thần học Cơ Đốc giáo.
**Dante Alighieri: nhà thơ người Ý (1265-1321), tác giả của Thần khúc.
***Chòm sao mười hai tinh tú: gồm Bạch Dương, Kim Ngưu, Song Tử, Cự Giải, Sư Tử, Xử Nữ, Thiên Xứng, Thiên Hạt, Xạ Thủ, Ma Yết, Thuỷ Bình, Song Ngư.