Chí Tôn Vô Lại

Chương 288: Chương 288: Đoạt vị






“Mới vừa rồi ta trị thương cho huynh là một mục đích, ngoài ra, còn thuận tiện khai mở tâm khiếu cho huynh luôn. Huynh cũng biết bản lãnh tu luyện của ta thế nào…… chẳng bằng ta giúp huynh vượt qua một cánh cửa, thành tựu mai này của huynh, phải trông vào chính huynh rồi. Bộ tâm pháp đó ta truyền cho huynh, là bởi vì ta học hai loại công pháp, cũng bởi vì quy củ của môn phái, không thể tự tiện truyền thụ cho huynh…… hơn nữa, với khả năng của huynh, cho dù có luyện, e rằng cũng khó có thành tựu……”

Đích xác, bất kể là Viên Chân Diệu Quyết hay là Nghịch Thiên Quyết, đều không phải thứ Nguyệt Sơn có thể tu luyện.

“Bộ tâm pháp này ta truyền cho huynh, là có nguyên nhân. Vết thương này của huynh, rất khó hồi phục. Người đả thương huynh, căn bản không phải là người luyện võ bình thường gì đó, cái này cũng không phải là do võ công gì đó tạo thành thương tổn cho huynh! Căn bản là một loại pháp thuật tà dị! Với võ công của huynh, đã xem như tu luyện đến mức cao nhất trên thế gian này rồi, tiến tiếp một bước nữa, coi như là bước vào cảnh giới tu luyện tiên thiên, đáng tiếc là huynh lại không thể tiến tiếp một bước nữa. Hiện tại huynh nếu đã gặp phải một người biết pháp thuật đả thương huynh, vậy ta nghĩ, không dám đảm bảo huynh sẽ không đụng độ với cao nhân tu hành nào đó. Nếu đối phương có ác ý, vậy bằng vào mấy môn võ công của huynh, đối phó với những người bình thường thì có dư, nhưng đối phó với đám gia hỏa đó thì còn xa lắm mới đủ. Tặng huynh bộ tâm pháp này, cũng là để cho huynh sau này có năng lực tự bảo vệ một chút…… Nguyệt Sơn huynh, ta nói tới tương lai. Huynh hơn ba mươi tuổi mới khai khiếu, đã chậm một chút rồi. Hơn nữa tư chất của huynh mặc dù không tệ đối với luyện võ, nhưng nếu là tu đạo, thì còn kém một chút. Cuộc đời này, trừ phi huynh còn có kỳ ngộ nào khác, bằng không, việc tu đạo khẳng định không thể có thành tựu lớn. Theo ta thấy, căn cơ của huynh đã rất tốt. Nội tức tu luyện cũng có hỏa hầu, cộng thêm bộ công pháp này, huynh tối đa trong vòng mười lăm năm, là có thể đạt tới đỉnh cao nhất của giai đoạn Dưỡng khí, thêm hai mươi năm, nói không chừng có thể đạt tới trung kỳ của Tu pháp kỳ. Chỉ có điều muốn tiến tiếp, sẽ không có nhiều khả năng. Có thể đạt tới loại cảnh giới này, tại các môn phái tu hành nhỏ bình thường, cũng đã có thể so với chưởng môn của bọn họ. Hơn nữa, còn có thể giúp huynh kéo dài tuổi thọ. Vốn huynh sống được tám chín mươi tuổi không phải vấn đề lớn, hiện tại sao…… hắc hắc, giúp huynh kéo dài tiếp trăm năm…… hẳn là không thành vấn đề.”

Nguyệt Sơn càng nghe càng kinh ngạc, cuối cùng không nhịn được nói nhỏ: “Thọ…… thọ tiếp một trăm năm? Vậy chẳng phải là ta có thể sống tới một trăm tám chín mươi tuổi sao?”

Tiểu Lôi cố ý vênh mặt lên, cười nói: “Nếu huynh tu thân dưỡng tính, sống đến hai trăm tuổi hẳn là không thành vấn đề.”

“Hai trăm tuổi……?” Nguyệt Sơn ngẩn người ra, vỗ vỗ mồm cười nói: “Ha ha ha…… sống đến hai trăm tuổi, vậy cố nhiên là tốt, nhưng có vẻ hơi lâu chút. Có thể sống tiêu dao tự tại mấy chục năm, Nguyệt Sơn ta đã cảm thấy rất có phúc khí rồi.”

Tiểu Lôi trợn mắt.

Trên thế gian này, còn có người hiềm là mình sống lâu?

Nguyệt Sơn lúc này mới không cười nữa, nhảy xuống giường, nghiêm túc cúi người hành lễ với Tiểu Lôi, chỉnh sắc nói: “Đa tạ Lôi huynh đệ!”

Tiểu Lôi cười hì hì, đỡ Nguyệt Sơn dậy, nói: “Bất tất phải cám ơn.” Hắn lại lấy một quyển sách nhàu nát, chính là pháp thuật bí tịch của Ngũ Hành Tông, dù sao những pháp thuật này đối với Tiểu Lôi mà nói chỉ xem như thứ thô thiển, lưu lại cũng không có tác dụng quá lớn, liền tặng luôn cho Nguyệt Sơn.

Đương nhiên, những thứ đốt cháy giai đoạn, đem nội tức luyện được chuyển hóa thành pháp lực trong bí tịch của Ngũ Hành Tông này, đã bị Tiểu Lôi xé rách, chỉ lưu lại một số pháp thuật Ngũ Hành Tông.

“Đây là một số tiểu pháp thuật, mặc dù không thể gọi là cao thâm, bất quá vẫn có tác dụng, chẳng hạn như các pháp thuật Ngũ Hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đều có, còn có một bộ ngự kiếm thuật Ngũ Hành Tông……”

“Ngự kiếm…… ngự kiếm thuật?!” Mắt Nguyệt Sơn bỗng chốc trợn tròn lên!

Dẫu sao, đối với người luyện tập võ công mà nói, ngự kiếm thuật đã là cảnh giới cao nhất của kiếm pháp, đã được xem như cấp bậc Kiếm thần Kiếm tiên trong truyền thuyết!

Tiểu Lôi gật gật đầu, lại hít một hơi.

Đối với tu vi của hắn mà nhận xét, ngự kiếm thuật của Ngũ Hành Tông này kỳ thật rất thô thiển, đứng nói là so với Tiêu Dao, Côn Luân hay Tiên Sơn phái, cho dù là ngự kiếm thuật của môn phái nhị lưu tam lưu thông thường cũng phải kém hơn mấy phần.

Nhưng mà Ngũ hành pháp thuật của Ngũ Hành Tông vẫn còn có chỗ dùng tốt, tỷ như Thổ độn thuật, hay Chưởng tâm lôi vân vân, đều đơn giản nhưng lại là pháp thuật rất có giá trị thực dụng a.

“Bộ sách này tặng cho huynh, song tốt nhất là huynh học thuộc đi, sau đó thiêu hủy, để tránh rơi vào trong tay người khác lưu truyền ra ngoài.” Tiểu Lôi hít thở, nói: “Bộ pháp thuật này với ta không có gì để tu luyện, đáng tiếc là pháp thuật của ta, lại không thể dạy cho huynh, nếu không…… hắc hắc, e là sẽ có người đem phiền toái đến cho ta.”

Hừ, không quản là Tiêu Dao Tử Tiêu Dao phái, hay là Bồ Đề tổ sư, bọn họ nếu biết Tiểu Lôi đem pháp thuật Tiêu Dao phái truyền cho người khác, e rằng sẽ mang phiền toái đến cho mình.

Đương nhiên dạy cho Bảo Nhi thì không sao, Bảo Nhi Đại tiểu thư là đồ đệ của Khinh Linh Tử a! Dạy nó là danh chánh ngôn thuận.

Còn về Bối Nhi……

À, nghiêm khắc mà nói, kỳ thật Bối Nhi là “Bảo Nhi” của một thời không khác. Nếu đối chiếu với ảnh chụp khi còn bé của Bảo Nhi, sẽ phát hiện Bối Nhi và Bảo Nhi giống nhau y hệt, quả thực giống như sinh đôi vậy!

Bởi vì, kỳ thật căn bản hai đứa là một người mà!

Nguyệt Sơn cầm quyển pháp thuật bí tịch của Ngũ Hành Tông, mà dường như đang cầm vàng, sắc mặt ngưng trọng. Tiểu Lôi lại cười nói: “Được rồi, hiện tại vết thương huynh đã khỏi, chúng ta lại thương lượng một chút về sự tình của Nguyệt gia cho kỹ càng. Bất kể thế nào, hiện tại Bảo Nhi đang ở nhà ta, huynh lại là bằng hữu của ta. Sự tình của Nguyệt gia, ta thế nào cũng không thể không quản.”

Nguyệt Sơn vui mừng, hắn đã biết bản lãnh của Tiểu Lôi, có hắn hỗ trợ, vậy sẽ được trợ lực rất nhiều. Hốt nhiên nhìn thoáng qua cái chậu gỗ, ngạc nhiên nói: “Ồ, đệ mang cái bồn này tới, không phải để trị thương cho ta chứ?”

Tiểu Lôi bĩu bĩu môi: “Huynh vừa rồi ra nhiều mồ hôi như vậy, chẳng lẽ không thấy khó chịu sao? Bồn nước này là để huynh tẩy rửa, huynh cho là trị thương thì dùng nước để làm gì?”

Nguyệt Sơn cười ha ha, tẩy rửa qua loa, sau đó lấy một cái áo mặc vào. Tiểu Lôi sợ Nguyệt Hoa lộ ra sơ hở, lấy cớ để Nguyệt Hoa tới phòng bếp làm đồ ăn, còn mình thì ở trong phòng thương lượng với Nguyệt Sơn.

“Đại khái sự tình trải qua ta đã biết, hiện tại xem ra, hiềm nghi lớn nhất, tự nhiên chính là Lục thúc gì đó kia của huynh, trong việc này, hắn là người có lợi nhiều nhất, hắn đã chiếm được vị trí tộc trưởng. Đương nhiên…… theo giả thuyết hiện tại của huynh, hắn vẫn chỉ là quyền tộc trưởng tạm thời. Đợi sau khi hậu sự của Thái công các huynh kết thúc, lúc này mới khai mở đại hội trong tộc, để cho các thúc công chín phòng đồng thời đề cử ra tộc trưởng chính thức…… Nguyệt Sơn, thật ra ta rất kỳ quái, những thúc công đó, nguyên lai là người đồng lứa với Thái công phải không? Tại sao Thái công đã chết, thúc công các phòng khác không được làm tộc trưởng?”

“Ừm, đó là quy củ của gia tộc, trong một thế hệ, chỉ có thể có một tộc trưởng. Nếu tộc trưởng qua đời, chỉ có thể từ thế hệ sau lựa chọn ra người mới. Các lão nhân khác, bối phận cao tới đâu, cũng chỉ có thể làm trưởng lão trong tộc thôi. Dù sao kiểu gia tộc như chúng ta, vị trí tộc trưởng không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào, nếu một tộc trưởng mất đi, vậy lập tức có cơ hội dẫn đến một trường tranh đấu. Cứ vậy tranh tới tranh lui, nguyên khí của gia tộc cũng đã bị suy yếu! Quy củ này chính là vì giảm thiểu đấu tranh, mỗi thế hệ, chỉ có thể tranh giành một lần, lần tranh đó không được, sau này không được tranh nữa. Ít nhất từ số lượng mà nói, giảm bớt được rất nhiều tranh đấu.” Nguyệt Sơn giải thích một hồi, Tiểu Lôi gật đầu, biểu thị đã hiểu.

Đích xác, loại quy củ này, cũng có một chút đạo lý.

“Chỉ có điều loại quy củ này, cũng có tai hại…… Ví như gia tộc trong chiến loạn đời nhà Thanh, đã từng bị thiệt hại nghiêm trọng, đã từng trải qua loại tình huống: Tộc trưởng đời thứ nhất chết vì chiến loạn, tộc trưởng đời thứ hai chưa đến nửa năm, cũng chết trong chiến loạn, sau đó một con em đời thứ ba nhiều nhất mới có chín tuổi, sau đó, rành rành đời thứ nhất còn có lão nhân, đời thứ hai còn có rất nhiều người, lại bị quy củ trong tộc ngăn trở, không thể quản lý sự vụ, cuối cùng chỉ có thể nâng đỡ một hài tử chín tuổi làm tộc trưởng, cũng là sự tình bất đắc dĩ.” Nguyệt Sơn cười khổ nói: “May là còn có lão nhân các phòng giúp đỡ, gia tộc mới có thể kéo dài đến nay.”

“Bất cứ quy củ nào, đều có lợi có hại.” Tiểu Lôi cười, lập tức nghiêm mặt nói: “Nếu hiện tại chúng ta hoài nghi là Lục thúc của huynh, vậy tự nhiên là phải hạ thủ với ông ta. Ngày hôm đó người đả thương huynh, không ngờ lại biết võ công của Nguyệt gia, vậy tự nhiên chính là người Nguyệt gia. Nói không chừng quá nửa lại là lão Lục thúc của huynh…… Lục thúc của huynh bình thường là người thế nào?”

Nguyệt Sơn suy nghĩ một chút, nói: “Ta nhiều năm ở ngoài, rất nhiều việc cũng không hiểu rõ. Bất quá từ đó đến giờ, Lục thúc là người rất có khả năng, trong gia tộc không ít sản nghiệp đều là Lục phòng bọn họ đảm nhiệm, hơn nữa kinh doanh tương đối không tệ. Đáng tiếc Lục thúc vẫn không có nhi tử, thê tử của thúc ấy mấy năm trước, cũng là Lục thẩm của ta đã qua đời, thúc ấy một mực không tái giá, với địa vị cùng tài phú của thúc ấy mà xét, thực sự khó có được. Tựa hồ Lục thúc không quá thích nữ sắc, tu vi võ công rất thâm hậu, nghe nói xem như số một số hai trong thế hệ bọn họ.”

“Sao? So với huynh thì thế nào?”

Nguyệt Sơn lại ngẫm một chút: “Ta là vãn bối, cho tới giờ cũng chưa động thủ cùng Lục thúc. Bất quá nếu là năm đó, ta không so bì được với thúc ấy. Nhưng chiếu theo ta ở bên ngoài nhiều năm, lại có kỳ ngộ, sau khi được vị cao nhân kia truyền thụ “Bách trảm quy nhất” cho ta, võ công ta đột nhiên tăng mạnh, nếu là Lục thúc mấy năm nay không có kỳ ngộ đặc thù gì, ta hẳn là đã vượt qua ông ấy…… nhưng……”

Tiểu Lôi khẽ cười nói tiếp: “Nhưng huynh lại bị một người trong Nguyệt gia đánh bại.”

Ngón tay hắn nhịp nhàng gõ lên mép giường, chậm rãi nói: “Trong thế hệ huynh, võ nghệ của Nguyệt Sơn huynh tính là hạng nhất! Cho dù là một thế hệ trước nữa, dựa theo tình huống bình thường, huynh hẳn là cũng đã vượt qua Lục thúc. Mà thế hệ Thái công của huynh, những thúc công còn lại cũng không có tư cách tranh đoạt vị trí tộc trưởng…… đề cử tộc trưởng các huynh, không có quy định nhất định phải là đời tiếp theo sao? Cách một đời cũng khả dĩ chứ?”

“Có thể.” Nguyệt Sơn nói: “Nhưng dưới tình huống thông thường, sẽ không làm như vậy.”

Đó chính là lý luận đã được kiến lập, theo lý luận, Nguyệt Sơn huynh cũng có tư cách tranh đoạt vị trí tộc trưởng. Tiểu Lôi cười: “Minh Nguyệt gia các huynh, vốn là một gia tộc võ học, tự nhiên là lấy võ công làm chủ, võ công của tộc trưởng, hẳn là đứng đầu trong tộc chứ?”

Nguyệt Sơn há hốc miệng, nói: “Ít nhất là đứng đầu trong thế hệ đó. Bởi vì mỗi một đời tộc trưởng tiền nhiệm, đều phải trải qua một nghi thức, cũng chính là phải cùng người đồng lứa của mấy phòng khác quá chiêu, tuy rằng không thể nói thắng thì có thể làm tộc trưởng, nhưng với kiểu gia tộc chúng ta, nếu là thua…… e rằng chính mình không còn mặt mũi đảm đương vị trí tộc trưởng này. Đương nhiên, con cháu đời sau, cũng có thể phát xuất khiêu chiến, lúc đó mà cự tuyệt yêu cầu khiêu chiến cũng không dễ.”

”Vậy được rồi, Nguyệt Sơn huynh hiện tại cơ hồ ngoại trừ thế hệ Thái công trước ra, là người có võ công cao nhất trong Nguyệt gia. Lục thúc của huynh mặc dù không yên lòng huynh sẽ tranh chức tộc trưởng của ông ta, nhưng nói cho cùng hắn sợ võ công huynh cao hơn hắn, vạn nhất huynh trong lễ nghi thức đề xuất so chiêu với hắn, cho dù hắn có thua, vẫn có thể làm tộc trưởng như thường, nhưng uy nghiêm sớm đã mất. Cho nên…… hắn mới nghĩ biện pháp khai trừ huynh trước! Theo giả thiết này, chúng ta tạm xem như vậy.”

Nguyệt Sơn cười khổ: “Nếu Lục thúc hắn e ngại võ công của ta…… trừ phi hắn tự thấy không phải đối thủ của ta…… nhưng nếu võ công hắn kém ta, làm sao lại có thể đả thương ta?”

“Cái này sao, cũng có thể người đả thương huynh không nhất định là Lục thúc của huynh, bất quá còn có một điểm, cho dù là Lục thúc của huynh có học tà môn pháp thuật, cũng vị tất dám công khai thi triển ra…… hắc hắc.” Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng, trong lòng lại thầm nhủ thêm một câu: Pháp thuật Thánh Huyết Tông, ai dám công khai thi triển?

Chỉ có điều Thánh Huyết Tông nhúng tay vào chuyện của một gia tộc phàm gian, là vì cái gì? Minh Nguyệt gia mặc dù là một đại gia tộc võ học, nhưng dẫu sao những môn võ công này, đối với tu hành giả mà nói, căn bản là không đáng nhắc tới. Cho dù Minh Nguyệt gia có tài vật lớn thế nào……

Người tu hành cần tiền để làm gì?

Điều này thực là kỳ quái a……

Tiểu Lôi lắc lắc đầu: “Bất kể thế nào, chúng ta ngồi ở chỗ này cũng nghĩ không ra vướng mắc cuối cùng từ đâu, tốt hơn hết là tự mình hãy đi tìm đáp án.”

Nguyệt Sơn thở dài: “Việc này khá khẩn cấp, tối nay trước miếu Quan đế có tuồng hay, vở tuồng này phải hát mấy ngày mới xong. Nhưng sáng mai, trong từ đường sẽ phải tổ chức đại hội trong tộc. Thứ nhất là xem hậu sự của Thái công đã lo liệu xong chưa, để mọi người nhanh chóng cử hành nghi thức cuối cùng. Thứ hai, e là đã thỉnh thúc công các phòng khác đến quyết định vị trí tộc trưởng. Hiện tại xem ra, vị trí đầu của Lục thúc là khó tránh khỏi.”

Hả, là ngày mai sao? Hốt nhiên Tiểu Lôi chợt động tâm, nghĩ đến một kế sách tuyệt diệu, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười.

Tiểu Lôi cùng Nguyệt Sơn trò chuyện không ngờ đã nói hết một đêm. Nguyệt Hoa được an bài nghỉ ngơi tại một phòng khác.

Ngọn đèn trong căn phòng của Nguyệt Sơn, cho đến hừng đông cũng chưa hề tắt. Từ sáng sớm, Nguyệt Hoa đã ra khỏi phòng, liền tới gõ cửa phòng Nguyệt Sơn. Nàng mới giơ tay lên, còn chưa gõ cửa phòng, bên trong đã có người ra mở.

Chỉ thấy khuôn mặt Nguyệt Sơn mỉm cười đứng phía trong cửa, nhìn Nguyệt Hoa.

”Anh…… anh.” Nguyệt Hoa gượng cười, hướng vào trong thoáng nhìn qua, chỉ thấy trên giường dường như có một người đang nằm, nàng chần chừ một chút: “Tiểu Lôi…… còn chưa ngủ dậy sao?”

Vẻ tươi cười trên mặt Nguyệt Sơn trước mặt có phần quỷ dị. Hắn nhích mặt lại gần, thì thầm: “Bảo bối, không phải anh đang ở trước mặt em sao?”

”A!!” Nguyệt Hoa thất thanh kinh hô, người như bị điện giật rụt lùi về phía sau, chỉ thấy người trước mặt khuôn mặt-tướng mạo-vóc dáng đều giống y hệt với hình dạng của Nguyệt Sơn, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười tà mị đắc ý kia, lại tuyệt không phải là Nguyệt Sơn chính trực hào sảng mà mình biết.

”Tiểu… Lôi?” Nguyệt Hoa mở to hai mắt.

Người trước mặt xoay một vòng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt. Khuôn mặt đó mới là của Tiểu Lôi: “Không phải chính là lão công thân ái của nàng sao?” Nói xong, hắn nắm lấy tay Nguyệt Hoa, hôn một cái lên mặt nàng, cười nói: “Được rồi, hôm nay anh đưa em tới Nguyệt gia một chuyến.”

Nguyệt Hoa kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiểu Lôi. Thật lâu sau, mới thở dài ra: “Không ngờ anh còn có loại bản sự này…… mới rồi tí nữa đã dọa chết em.” Nàng lại hỏi: “Đưa em tới Nguyệt gia? Tới Nguyệt gia để làm gì?”

Mắt Tiểu Lôi lộ ra một tia mục quang quỷ dị: “Tới làm một việc thú vị.”

Hắn xoay người lại đóng cửa phòng, Nguyệt Sơn ở trong đã bị hắn dùng pháp thuật làm cho ngủ mê, không quá mười hai canh giờ, sẽ không tỉnh lại được.

Tiểu Lôi không yên tâm, sợ hành tung của Nguyệt Sơn bị phát hiện, sẽ có người tới hại hắn, lại bố trí một trận pháp chung quanh phòng. Tiếp đó cùng Nguyệt Hoa rửa mặt súc miệng một chút, thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó đứng trước gương, đưa tay vuốt nhẹ mặt một cái, nói một tiếng: “Biến!”

Lập tức liền biến thành hình dáng của Nguyệt Sơn.

Đường nét ngũ quan nổi bật, khuôn mặt góc cạnh phân minh, ánh mắt cương nghị, hiển nhiên chính là Nguyệt Sơn rồi. Chỉ tiếc không thể cười, nếu cười, sẽ không tự chủ được mà lộ ra khí chất của Tiểu Lôi.

Bất quá may là Nguyệt Sơn ly khai Minh Nguyệt gia đã nhiều năm, mọi người đối với ấn tượng về hắn hẳn là cũng không quá sâu sắc. Mà quen thuộc với Nguyệt Sơn nhất là Nguyệt Tinh, tựa hồ cũng không có mặt tại đại hội trong tộc.

Ho khan một tiếng, giọng nói cũng đã biến thành trầm thấp hùng hậu như Nguyệt Sơn, nói: “Chúng ta lập tức lên đường thôi.” Hắn lại cười khổ: “Ừm, tối hôm qua hỏi Nguyệt Sơn nhiều thứ quá, nhưng lại quên hỏi từ đường của Nguyệt gia ở chỗ nào, nhưng mà em hẳn là biết.”

Lúc này Nguyệt Hoa không kìm được mới nở nụ cười, tức thì ánh mắt ánh lên vài phần rạng rỡ: “Tiểu Lôi, Nguyệt gia dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của em…… anh……”

“Yên tâm.” Tiểu Lôi nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi của Nguyệt Hoa: “Anh sẽ không để Nguyệt gia muốn ra sao thì ra đâu.”

”Không được……” Nguyệt Hoa né cái tay Tiểu Lôi, thấp giọng nói: “Hình dáng của anh… trừ anh ra, người khác mà đụng vào em, em sẽ rất khó chịu đó.”

Tiểu Lôi có phần xấu hổ, lập tức ho khan một tiếng, để hai tay sau lưng, nói: “Ừm, hiện tại em chính là… ừm… muội muội kết bái của Nguyệt Sơn anh… không nơi nương tựa, lần này anh dẫn em về Nguyệt gia, xem như là biết nhà biết cửa?” Hắn không nhịn được cười: “Chốc nữa tới Nguyệt gia, có rất nhiều người em cũng biết, anh có chỗ nào không biết, em cứ ngầm nhắc nhở anh một chút. Còn nữa, hãy chú ý tới mình, cẩn thận đừng để lộ ra chân tướng.”

Tại một thị trấn phía nam Thiệu Hưng, xuyên qua một con đường nhỏ cũng không rộng lắm, mặt đường nơi đây rõ ràng đã được dày công tu chỉnh. Mặc dù vẫn là những phiến đá lát đường, nhưng lại có vẻ đặc biệt bằng phẳng. Những kiến trúc cổ xưa hai bên đường ít nhất đều đã có lịch sử trăm năm. Cả con đường là một khoảng yên tĩnh. Trên một cái cổng vòm cao cao ngay đầu đường có đề mấy chữ lớn rõ ràng:

Đường cổ Nguyệt gia.

Giờ phút này phía dưới cổng vòm có mấy người trẻ tuổi mặc áo đen đang đứng. Vẻ mặt mỗi người đều trang nghiêm. Trên con đường bên ngoài cổng vòm, cả một khoảng đất trống đỗ rất nhiều xe.

Dẫu sao là đại gia tộc đã kinh doanh mấy trăm năm, ngoại trừ võ công từ xa xưa, bọn họ còn sở hữu tài lực khổng lồ. Mỗi chiếc xe đỗ ở đây đều thuộc loại cao cấp. Những thứ này với cảnh vật chung quanh thực sự có phần không hòa nhập.

Cuối con đường nhỏ, bên trong một cánh cửa tựa hồ không quá rộng quá cao, cánh cửa cao chừng hai thước; giờ phút này cửa lớn có treo bức rèm đen đã bị đóng chặt lại. Thế nhưng từ phía trong cánh cửa đóng, vẫn có thể nghe thấy tiếng quát tháo ầm ĩ.

Từ đường của Nguyệt gia hiển nhiên cũng không thể xem là lớn. Chỉ có điều không biết đã trải qua bao lần tu sửa các đời, đại sảnh trong từ đường đã có thể chứa được mấy trăm người cùng lúc tụ họp tại nơi đây. Trong nội đường là để cung phụng bài vị của tổ tiên.

Lúc này người trong ba thế hệ lão, trung niên, thanh niên của Minh Nguyệt gia tộc đều đã tề tụ. Có một số phòng trong tộc có nhân khẩu hưng vượng, ngay cả thế hệ còn nhỏ cũng đến góp mặt, khiến cho trong đại đường có phần ồn ào.

Nhưng mà điều này cũng không thể che đậy được thanh âm tranh luận của đám người lãnh đạo bên trên đại đường.

Đang ngồi ở đó là bảy người mặc quần áo sẫm màu. E rằng người già nhất cũng đã hơn sáu mươi tuổi, mà trẻ nhất cũng hơn bốn mươi tuổi. Vào lúc này họ chính là đương gia của bảy phòng trong chín phòng của Nguyệt gia, cũng chính là bảy người có tư cách nhất tranh đoạt vị trí tộc trưởng.

Ngoại trừ phòng của Nguyệt Sơn, cha của Nguyệt Sơn đã mất. Bản thân Nguyệt Sơn cũng chưa tới. Còn cha của Nguyệt Hoa Nguyệt Tinh cũng không còn trên đời. Mà Nguyệt Tinh cũng chưa tới. Quản sự của bảy phòng còn lại đều đang ngồi bên trên.

Trong đó người ngồi thứ tư, là một nam nhân trung niên mặc một bộ âu phục rất đắt tiền. Trông hình dạng ước chừng bốn mươi tuổi. Chỉ có điều đôi mắt lấp lánh có thần, hiển nhiên là một người tinh lực dồi dào. Tóc vẫn đen nhánh, không lộ ra tí nào nét già cả.

Mà trên thực tế, hắn chính là quản sự của Lục phòng, được người ta xưng là Lục thúc. Hắn mặc dù đã năm mươi ba tuổi, nhưng bởi vì bảo dưỡng tốt, lại thêm một thân võ công tinh trạm, nên hình dáng nhìn qua cũng chỉ mới bốn mươi tuổi.

Giờ phút này vị Lục thúc vô tình này rất đắc ý.

Ngũ phòng của Nguyệt Sơn, cùng với Tứ phòng của Nguyệt Hoa Nguyệt Tinh, người của hai phòng này đã không còn tại thế, không có khả năng tranh đoạt với mình. Mà có thể nói một cách khác chỉ còn có sáu phòng, năm phòng khác đã mặc nhận vị trí của mình. Duy nhất cuối cùng còn đang khổ khổ đấu tranh với mình, chính là Trưởng phòng!

Xưa nay trong gia tộc bất luận thế nào, Trưởng phòng cũng là đệ nhất phòng, cũng là thế lực cường đại nhất. Thế nhưng hẳn là phải cảm tạ hai đời trước của Trưởng phòng, đều không có nhân vật xuất sắc gì, mới khiến cho hai đời Trưởng phòng của Nguyệt gia sa sút. Vị đại ca trong tộc trên danh nghĩa của mình đời này, cũng không phải là nhân vật có thể tạo thành uy hiếp thật sự với mình. Người duy nhất có thể khiến mình e ngại, trên danh nghĩa e rằng chỉ còn có trưởng tử của Trưởng phòng.

Liếc nhìn một loạt phía dưới, chính là một hàng ghế thái sư, mỗi cái ghế đều dùng hồng mộc thượng đẳng nhất, do chính tay đại sư tại xưởng tốt nhất nam phương làm ra, mỗi cái đều có giá mấy vạn! Mà mấy trăm tộc nhân khác, đều chỉ ngồi trên ghế dài thông thường mà thôi.

Tại gia tộc cổ xưa này, ngồi ở hàng đầu tiên, trên những chiếc ghế có giá trị tổng cộng mấy chục vạn, đều là một đám lão nhân gần đất xa trời, trẻ nhất cũng chí ít đã sáu mươi tuổi. Đám lão nhân này đều có sắc mặt lạnh lùng, dường như sự ồn ào của chúng nhân với mình không liên quan, phảng phất đều như đang nhắm mắt dưỡng thần.

Thế nhưng Lục thúc lại không thể xem nhẹ mấy lão gia hỏa này. Dù sao, bọn họ là lão nhân các phòng, thúc công trong gia tộc! Là trưởng lão!

Mình muốn lên làm tộc trưởng của gia tộc này, còn phải thông qua mấy lão gia hỏa này gật đầu mới được.

“Được rồi, vừa rồi mọi người tranh luận cả nửa ngày, Thái công lão nhân gia vừa mới mất, lão Lục ta lo liệu hậu sự của lão nhân gia, nếu có chỗ nào vụng về, mọi người đừng ngại hãy nói hết ra. Nói câu khó nghe, nếu ai thấy lão Lục ta không xứng đảm đương vị trí tộc trưởng, cũng xin nói thẳng ra! Chỉ cần nói có tình có lý, lão Lục ta lập tức thoái vị nhượng hiền! Cho dù có chỉ thẳng mặt ta mà mắng chửi, ta cũng nhận!”

Vị Lục thúc này nói xong, đứng thẳng dậy, nhìn bao quát toàn trường.

Thanh âm của hắn lớn, nhưng trong ngữ khí còn mang theo một loại uy lực chấn nhiếp. Truyền khắp toàn trường, tức thì thanh âm ồn ào chợt nhỏ đi rất nhiều, dần dần an tĩnh trở lại.

Người của các phòng ở phía dưới, đều nhìn lên mấy vị đương gia trên đài. Trông thấy mấy vị đó đều không nói gì, con cháu phía dưới cũng ngậm miệng lại.

Khụ khụ…

Một tràng ho khan từ chiếc ghế đầu tiên vang đến.

Lại là lão gia hỏa này. Lục thúc ngầm nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng: Trưởng phòng lão Đại, cái tên này trước mỗi lần nói đều phải ho khan hai tiếng, chẳng lẽ lão không ho khan thì sẽ không nói sao? Sớm muộn gì cũng có một ngày lão ho mà chết!

Thế nhưng trên mặt hắn lại không dám biểu hiện gì, hờ hững nói: “Lão Đại, huynh có lời muốn nói sao?”

Trưởng phòng Lão Đại, là người mà thế hệ đồng lứa với Nguyệt Sơn trong tộc đều phải gọi một tiếng Đại bá. Người này đã sáu mươi tuổi rồi, thoáng nhìn qua có hơi già nua, nếp nhăn trên mặt cũng khá nhiều. Chỉ có điều mặc dù giọng nói không lớn, thoáng có phần khàn khàn, lại trầm thấp có lực: “Lão Lục, theo đạo lý mà nói, luận nhân tài võ công, luận thành tích quản lý sản nghiệp gia tộc mấy năm nay, ngươi đều không nhường ai, mọi người cũng đều thấy được. Chỉ có điều vị trí tộc trưởng này, hiện giờ còn khuyết hai người, một là Ngũ phòng, Ngũ đệ của chúng ta bất hạnh mà mất, nhưng tiểu tử Nguyệt Sơn kia lại chưa tới. Còn nha đầu Nguyệt Tinh, hôm nay cũng chưa thấy đâu. Tộc trưởng phải được tất cả chín phòng đồng thời chấp nhận mới được. Hiện tại còn khuyết hai phòng, vậy tính thế nào đây?”

Lục thúc nhướng mày, thản nhiên nói: “Lão Đại, lời này vị tất có thể nói như thế. Hiện tại tiểu tử Nguyệt Sơn phạm phải tội lớn đã bị khai trừ. Ngũ phòng ư, chẳng khác nào không có người… tranh luận thế nào đây? Nha đầu Nguyệt Tinh hôm nay mặc dù không tới, bất quá vấn đề ta làm tộc trưởng, nó đã biết, cũng đồng ý. Huống hồ tình huống bây giờ đặc thù, Thái công ra đi đột ngột, cũng không lưu lại lời gì. Nếu thuần túy dựa theo quy củ trong tộc, tân tộc trưởng nhất thiết phải được xác nhận của cựu tộc trưởng, chẳng lẽ Thái công vừa ra đi… nếu phải dựa theo quy củ gì đó, vậy chẳng phải là không tuyển được tân tộc trưởng sao?”

Lão Đại ho khan một tiếng, lại nói: “Được, tạm thời để nha đầu Nguyệt Tinh lại không nói. Ngươi đã khai trừ tiểu tử Nguyệt Sơn… chưa nói đến đến những việc nó phạm phải có nên bị khai trừ hay không… mọi người đều biết, Nguyệt Sơn là dòng duy nhất của Ngũ phòng! Lão Lục ngươi chưa thượng nhiệm, trước tiên đã làm cho Ngũ phòng Nguyệt gia chúng ta tuyệt hậu! Khiến cho chín phòng chúng ta biến thành chỉ còn tám phòng, đây là sự tình mà tộc trưởng làm sao?”

Lục thúc lập tức nói: “Cũng không thể nói thế được. Ai cũng biết Nguyệt Sơn… là do Ngũ đệ chúng ta mang từ bên ngoài về, không phải là cốt nhục của Nguyệt gia chúng ta… đương nhiên, Nguyệt gia chúng ta đều cùng một gốc, điều đó không cần phải nói. Hiện tại Nguyệt Sơn bị khai trừ, cũng không thể nói Ngũ phòng là do ta mà tuyệt hậu chứ? Mọi người đều cùng một gốc, chúng ta là thúc thúc bá bá, đứng ra tìm mấy tiểu tử thông minh ở các phòng khác đến làm con thừa tự ở Ngũ phòng. Chắc hẳn lão Ngũ trên trời có linh thiêng, cũng vì thế mà hoan hỉ, cũng xem như Ngũ phòng có hậu, có công đạo!”

Lời này thốt ra, mọi người đều gật đầu.

Nói cho cùng Nguyệt Sơn mặc dù là hậu nhân duy nhất của Ngũ phòng, nhưng dẫu sao là con nuôi. Nếu hắn đã bị khai trừ, như vậy lấy từ trong nội bộ Nguyệt gia hai người con trai làm con thừa tự của Ngũ phòng, cũng là lựa chọn không tệ… Cuối cùng con trẻ nhận thừa tự trong nội bộ gia tộc mình, mới là cốt nhục chánh tông của Nguyệt gia!

Lão Đại mắt thấy Lục thúc ứng đối thong dong, sắc mặt có phần bất lực, liền ngậm miệng lại.

Lục thúc khẽ mỉm cười, nói: “Nếu mọi nhà hiểu được an bài của ta, vậy vấn đề của Ngũ phòng cứ quyết định như vậy! Lão Lục ta ở đây làm chủ, Lục phòng chúng ta phía dưới, đứa cháu trai của ta năm nay vừa mới hai tuổi, ta sẽ để nó làm con thừa tự cho Ngũ phòng, mai này xem như là trưởng tôn của Ngũ phòng!”

Lời này vừa nói ra, người người đều không nói gì, xem như đã chịu nhận.

Duy chỉ có Trưởng phòng lão đại ở phía trên là trong lòng lại nghĩ: Hừ! Dùng một đứa cháu trai, đổi lấy vị trí Ngũ phòng, mai này chẳng khác nào Ngũ phòng liền bị Lục phòng của ngươi thôn tính, đại hội trong tộc, ngươi lại có thêm một phiếu trong tay… giỏi cho thủ đoạn này!

Nghĩ tới đây, lại không kìm được có phần hối hận, hối hận mình đã không tranh chủ ý này trước, lại đi sau lão Lục một bước.

”Mọi người tranh tới tranh lui, nếu không có đề nghị thực sự, lão Lục ta việc đáng làm thì phải làm! Việc tuyển chọn tộc trưởng chúng ta, còn lập tức phải bày hương đàn tế tổ! Lễ này chính là không thể bị bỏ phế!”

Nói xong, Lục thúc hơi cúi người, nhìn về mấy vị thúc công phía dưới: “Mấy vị thúc công thấy sao?”

Mấy lão nhân đều không nói gì.

Lục thúc ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Vậy ý kiến các phòng khác thế nào? Nếu không ai phản đối nữa, lão Lục ta hôm nay…”

Còn chưa nói xong, chợt nghe thấy một tiếng “rầm”, hai cánh cửa đại đường đổ xuống. Lập tức nghe thấy mấy tiếng hừ, mấy người đồng thời văng ra, ngã sầm trên đất, chính là đám con cháu trẻ tuổi đang chờ đợi dưới con đường nhỏ chỗ cổng vòm.

Lập tức một thân ảnh cao to bước nhanh qua cánh cửa, ngang nhiên quát to: “Chờ một chút, ta phản đối!”

Trên mặt Tiểu Lôi là một vầng chánh khí, trong lòng lại cười thầm: “Con mẹ nó, loại cảnh tượng này, tiểu gia xuất hiện như vậy, có thể xem như cực kỳ có phong cách rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.