Chí Tôn Vô Lại

Chương 169: Chương 169: Đồng môn?






“Côn Luân chưởng môn, mời chỉ giáo.” Tiểu Lôi cười mà tựa như không cười.

Ngọc Cơ Tử nhìn Tiểu Lôi một hồi:” Xem ra ngươi đã tiến triển rất nhiều rồi, tốt lắm, tốt lắm, để ta lĩnh giáo Nghịch Thiên Kiếm của ngươi đi nào.”

Tiểu Lôi không nói một lời, chỉ chậm rãi đi qua dòng suối, mỉm cười đứng thoải mái trước mặt Ngọc Cơ Tử.

Trong lòng Ngọc Cơ Tử đối với vô địch chi kiếm này cũng rất hiếu kì, lão nhẹ nhàng hít một hơi, nói: “Ta ra tay đây, ngươi yên tâm, ta đã đáp ứng Hoạt Bồ Tát rồi, chỉ dùng ba phần lực.”

Nói xong, tay áo lão phất lên, một thanh phi kiếm bắn thẳng về phía mặt Tiểu Lôi, phi kiếm này bay cũng không quá nhanh, Tiểu Lôi chỉ hé mắt nhìn thoáng qua, mỉm cười, nghiêng người né tránh, rồi cười nói: “Đa tạ chưởng môn nhân đã hạ thủ lưu tình.”

Tay hắn rung lên, trong tay đã cầm một thanh thái đao. Không phải Tiểu Lôi không muốn dùng kiếm, chỉ là trong túi Càn Khôn của hắn không có thanh phi kiếm nào, lúc này cầm đao trong tay, trong lòng cũng thấy cổ quái, không nhịn được thầm hạ quyết tâm, sau này nếu có cơ hội, nhất định phải tạo ra một thanh phi kiếm thượng hạng. Bây giờ mình đã học được Nghịch Thiên Kiếm rồi, nếu còn cầm thái đao, không khỏi có chút kỳ cục.

Chỉ thấy thái đao của Tiểu Lôi vung lên, keng một tiếng, chấn bay phi kiếm của Ngọc Cơ Tử, thái đao cực kỳ sắc bén, mặc dù phi kiếm của Ngọc Cơ Tử cũng bất phàm, nhưng dù sao cũng không có kỳ bảo là nội đan của Huyền Vũ để chế luyện, dưới một đao của Tiểu Lôi, phi kiếm lập tức bị gãy thành hai đoạn.

Ngọc Cơ Tử “Á” một tiếng, cau mày nói :” Đao cổ quái.” Lão trầm ngâm một hồi, đột nhiên chậm rãi rút từ trong tay áo ra một thanh đoản kiếm bằng gỗ, miệng niệm mấy câu khẩu quyết, mộc kiếm lập tức hóa thành một thanh trường kiếm.

Thanh trường kiếm dài ba tấc rưỡi, thân kiếm trong suốt, huỳnh quang lấp lánh, sắc bén vô song, đứng xa mà cũng cảm thấy hàn khí bức nhân. Ngọc Cơ Tử cầm kiếm trên tay, quát: “ Tiểu tử, đây là pháp kiếm của ta, tên gọi là ‘Hàn Thủy’, chính là thanh phi kiếm nổi danh thiên hạ, từng được coi là tuyệt phẩm pháp bảo trong Tiên Lâm đại hội, ngươi cẩn thận đó!”

Thanh kiếm này của Ngọc Cơ Tử thật bất phàm. Vốn dĩ với thân phận của hắn, sẽ không muốn dùng binh khí để chiếm tiện nghi với Tiểu Lôi. Nhưng hắn thân là Côn Luân chưởng môn, trên người làm sao có thể mang theo nhiều thanh phi kiếm cho được? Một thanh đã bị Tiểu Lôi chém đứt, không thể làm gì khác hơn là phải rút ra thanh bảo kiếm nổi danh thiên hạ. Thanh danh của Ngọc Cơ Tử trong Tiên Lâm rất lớn, đều do năm đó lão cầm thanh kiếm này mà thi đấu!

Tiểu Lôi vẫn tươi cười, nhưng thấy hình dạng trường kiếm của Ngọc Cơ Tử, trong lòng cũng không dám sơ xuất.

Ngọc Cơ Tử nhẹ nhàng thở ra một hơi, Hàn Thủy Kiếm trong tay phóng ra. Lão đứng đằng xa dùng Ngự Kiếm Thuật điều khiển Hàn Thủy Kiếm biến thành bảy tám đạo kim quang, bắn thẳng về phía Tiểu Lôi! Trong lúc nhất thời có thể nhìn thấy hàn quang lưu chuyển, một kiếm này phân thành mấy kiếm, làm người ta không rõ rốt cuộc sẽ đâm vào đâu.

Tiểu Lôi chỉ nhìn thoáng qua, trong mắt hiện lên một tia dị sắc, hắn vẫn đứng bất động, chỉ có ánh mắt nhìn chằm chằm vào mấy đạo kim quang đang bay tới trước mặt. Đột nhiên hắn vung thái đao trong tay lên. Cổ tay hắn khua rất nhanh, đinh đinh đang đang, vài tiếng va chạm trong trẻo truyền đến, không ngờ toàn bộ kim quang đều bị hắn gạt đi.

Ngọc Cơ Tử lại hừ một tiếng, mặc dù một kiếm này của lão vẫn chỉ dùng ba phần pháp lực, nhưng cũng đã sử ra kiếm thuật cao thâm trong ngự kiếm thuật của Côn Luân phái rồi, một kiếm này gọi là “Nhất Kiếm Hóa Tam Thanh”. Nhìn thì chỉ thấy có bảy tám đạo kim quang bắn tới, nhưng thật ra chỉ có ba đạo trong đó là thật, còn lại đều là giả. Nếu không phải là pháp lực cao thâm, tuyệt đối sẽ không thấy rõ. Không ngờ là Tiểu Lôi chỉ tiện tay là đã phá được.

Ngọc Cơ Tử “Hắc’ một tiếng rồi nói: “Đỡ hay lắm!” Đột nhiên lão kêu lên một tiếng, Hàn Thủy Kiếm bổ xuống, một trận cuồng phong ập vào mặt khiến Tiểu Lôi lạnh người.

Ngọc Cơ Tử một tay đặt sau lưng, một tay chỉ lên trời, Hàn Thủy Kiếm đang lơ lửng giữa không trung chỉ vào Tiểu Lôi, đột nhiên chuyển động,

Kiếm bay tới trước mặt Tiểu Lôi, ngón tay của Ngọc Cơ Tử rung lên, trái phải trên dưới, liếp tiếp khống chế kiếm chặt chém, tựa như cuồng phong bạo vũ công tới Tiểu Lôi!

Công kích liên tục, chiêu số cũng không quá tinh diệu, nhưng lại được một chữ “Nhanh”!

Nhanh!

Tiểu Lôi cảm thấy xung quanh thân mình trên dưới trái phải đều là kiếm khí, tựa như mình đang đứng giữa cuồng phong bạo vũ, kiếm khí dày đặc như bạo vũ giáng xuống.

Hoạt Bồ Tát ở phía sau đột nhiên cười nói: “ Khá lắm Ngọc Cơ Tử, chiêu thức Phong Tự Tam Thập Lục Trảm thực sự đã luyện được rồi! Tâm địa của ngươi rất tốt, lại sử dụng bộ khoái kiếm này, không ngờ không xuất ra sát chiêu Lôi Tự Nhất Bách Linh Bát Trảm của Côn Luân các ngươi, rất tốt rất tốt!”

Dù sao Ngọc Cơ Tử chỉ sử dụng ba phần lực thôi, mặc dù pháp lực cuồn cuộn không ngừng không chế phi kiếm, miệng vẫn nhẹ nhàng nói: “Tuyệt học Lôi Tự đều là sát chiêu, ra tay thì không thể thu lại! Ta với tiểu tử này lại không có đại hận, cần gì phải ra tay đả thương người? Côn Luân phái ta là danh môn chính phái, cũng sẽ không là tổn thương tới tính mệnh của người vô tội, tiền bối cứ yên tâm….”

Tiểu Lôi đứng ở đó, trái ngăn phải chặn, đao pháp lúc đầu có hơi rối loạn, nhưng chỉ một lát sau, đột nhiên trấn định trở lại, đao trong tay hắn cũng dần dần biến đổi, tựa như tiện tay vung một đao cũng mang theo hàn khí càng ngày càng dày đặc, không ngờ tụ tập thành một luồng khí hình vòng cung bảo hộ hắn ở giữa!

Sắc mặt của Ngọc Cơ Tử dần dần trở nên ngưng trọng, đột nhiên nghe Tiểu Lôi hú một tiếng dài, vươn người, khuôn mặt hiện lên sự tàn khốc, thái đao trong tay tựa như nhẹ nhàng vung ra, hắn xuất thủ rất hời hợt, không mang nửa phần lực đạo nào, nhưng lại nghe thấy những tiếng đinh đinh trong trẻo vang lên….

Có thể thấy một đao này của Tiểu Lôi rõ ràng đã xuyên qua màn kiếm quang rối mắt mắt, chuẩn xác chém trúng thân Hàn Thủy Kiếm! Hàn Thủy Kiếm bị văng ra ngoài, xoay vài vòng giữa không trung rồi rơi xuống cắm trước mặt Ngọc Cơ Tử.

“A ha, Ngọc Cơ Tử, chiêu Phong Tự Tam Thập Lục Trảm của ngươi bị hắn phá rồi, ngươi còn gì để nói nữa không?”

Ngọc Cơ Tử sắc mặt âm trầm, cau mày không nói.

Tiểu Lôi đột nhiên hì hì cười nói: “ Đa tạ Côn Luân chưởng môn đã hạ thủ lưu tình, ta thắng nhưng chẳng qua cũng chỉ chiếm tiện nghi nửa chiêu.”

Lời của hắn là thật tâm. Mặc dù hắn vốn đã lĩnh ngộ được ý nghĩa thực sự của Nghịch Thiên Nhất Kiếm, nhưng thời gian cũng quá ngắn ngủn chỉ vỏn vẹn vài ngày. Có thể đạt được thâm sâu sao? Nhiều nhất thì mới chỉ nhập môn mà thôi. Vừa rồi tỷ thí, cũng do Ngọc Cơ Tử tự bảo trì thân phận không xuất ra độc chiêu. Bất kể ‘Nhất Kiếm Hóa Tam Thanh’, hay ‘Phong Tự Tam Thập Lục Trảm, vẫn chưa phải là tuyệt học chân chính, những chiêu đó ở Côn Luân phái chẳng qua cũng chỉ là kiếm thuật tầm thường mà thôi. Cũng do như thế, nên Tiểu Lôi mới có thể chống đỡ. Mà hắn vừa mới lĩnh ngộ được Nghịch Thiên Kiếm, trong lòng còn vài chỗ mơ mơ hồ hồ, nhưng lại có thiên hạ đại cao thủ cùng hắn động thủ, lại hạ thủ lưu tình, gần như công bằng cho hắn thử chiêu. Một phen giao đấu, Ngọc Cơ Tử không hạ sát thủ nhưng lại để cho Tiểu Lôi thong dong có thời gian vừa tỷ thí vừa tự hỏi, ấn chứng suy nghĩ trong lòng, bất tri bất giác, đối với lý giải về Nghịch Thiên Kiếm lại sâu thêm một tầng.

Nếu Ngọc Cơ Tử ban đầu đã mạnh tay ra sát chiêu, dùng tuyệt học sát thủ của Côn Luân, thì Tiểu Lôi tuyệt đối sẽ không đỡ được. Dù sao hắn mới học Nghịch Thiên Kiếm, tạo nghệ vẫn còn quá kém, vẫn còn kém rất xa Côn Luân chưởng môn.

Hoạt Bồ Tát cười nói: “Ngọc Cơ Tử, ngươi cũng không cần mang bộ mặt đau khổ nữa. Vừa rồi là tâm ngươi vẫn còn thiện ý. Nếu ban đầu ngươi dùng ‘Lôi Tự Tuyệt Học’ của Côn Luân, thì sợ rằng đã sớm chém chết tiểu tử này rồi. Mới vừa rồi hắn phá kiếm của ngươi, cũng chẳng qua chỉ là Nghịch Thiên Nhất Kiếm quá cao thâm. Ngươi thua ở chiêu số của Phong Tự Tam Thập Lục Trảm. Không tính là ngươi thua tên tiểu tử này.”

Ngọc Cơ Tử đột nhiên cười dài một tràng, cất cao giọng nói: “Anh hùng xuất thiếu niên! Ngọc Cơ Tử lĩnh giáo rồi, ngay cả chỉ là thua nửa thức. Ta đường đường là Ngọc Cơ Tử, còn phải quịt nợ hay sao? Nghịch Thiên Kiếm quả nhiên bất phàm, Ngọc Cơ Tử nói lời tất giữ lời! Ta sẽ đi ngay!”

Lão vung tay áo lên, một đạo kình phong nổi lên cuốn lấy Tiên Âm, hai người nhẹ nhàng bay đi.

Hoạt Bồ Tát thấy lão bay xa, lẩm bẩm nói: “Thực ra Ngọc Cơ Tử này còn có vài phần khí phách của chưởng môn nhân, không phải là dạng tiểu nhân thua không dám nhận.”

Tiểu Lôi đứng ở đó, đem các ý niệm trong đầu lật đi lật lại, trong lòng mơ hồ có chút kích động.

Thắng rồi!

Không ngờ mình thực sự đã thắng!

Mặc dù đối phương chỉ dùng ba phần lực, nhưng dù sao cũng là nhân vật trong Ngũ Nhân Cao Phương Bảng! Là Côn Luân chưởng môn nổi danh thiên hạ đó! Nếu là mấy ngày trước, đối mặt với loại cao nhân này, chưa chắc mình đã có thể chạy thoát dưới tay hắn, bây giờ không ngờ có thể miễn cưỡng thắng được một chiêu nửa thức!”

“Tiểu tử, giờ ngươi còn không đi, đứng đây làm gì?”

Tiểu Lôi thở dài, vái Hoạt Bồ Tát một cái thật sâu, nghiêm mặt nói: “Đa tạ tiền bối truyền cho ta kiếm này!”

Hoạt Bồ Tát lại lập tức nghiêng người né tránh, thản nhiên nói: “Ngươi học được Nghịch Thiên Quyết, tương lai tất nhiên sẽ là Tiêu Dao chưởng môn, sao có thể tùy tiện bái ta được?”

Tiểu Lôi hì hì cười nói: “Chuyện này sao, ta không làm Tiêu Dao chưởng môn được. Tiêu Dao phái đã định quy củ, Tiêu Dao môn nhân không được học kiếm này, tiền bối không biết, ta đã sớm không phải là người của Tiêu dao phái nữa rồi.”

Hoạt Bồ Tát “à’ lên một tiếng, kỳ quái nhìn Tiểu Lôi

Tiểu Lôi thở dài, đem chuyện Tiêu Dao Tử truyền Nghịch Thiên Quyết cho mình, rồi chuyện mình truyền cho Khinh Linh Tử nói ngắn gọn một lượt. Hoạt Bồ Tát ha ha cười, nói: “A, Tiêu Dao tử quả thật rất thú vị, còn biết xử trí linh hoạt, không phải là người ngoan cố.”

Tiểu Lôi nhân cơ hội hỏi: “Tiền bối, năm đó, ngài và Khinh Linh Tử sư huynh rất thân phải không?

“Rất thân….” Hoạt Bồ Tát suy nghĩ một chút rồi nói:” Thân tất nhiên là thân . Nói ra thì, ta và Hoạt Diêm Vương còn có Ngọc Tu La, Độc Lang Quân, bốn người chúng ra lúc đó giao tình rất tốt, hắc hắc, nếu không phải là….”

Lão lắc đầu, không kể tiếp, thản nhiên nói: “Được rồi. Lão nhân gia ta cũng đã giúp ngươi, bay giờ ngươi mau rời đây đi.”

Tiểu Lôi đảo mắt, nói: “Ta sẽ đi, chính là tới núi Nga Mi truyền Nghịch Thiên Quyết cho Khinh Linh Tử sư huynh, không biết tiền bối có lời gì muốn ta gửi cho huynh ấy không?”

Trên mặt Hoạt Bồ Tát lộ ra vẻ khó khăn, suy nghĩ mãi rồi thở dài nói: “Lời thì không ít, nhưng không biết nói thế nào đây…ừm, như vậy đi, ngươi cứ nói với hắn, Hoạt Bồ Tát ta gửi hắn một câu nói, mọi việc không thể quá cố chấp, bây giờ ba người chúng ta đã phai nhạt rồi, giờ chỉ còn mình hắn còn chưa nhận ra được, nếu hắn còn niệm tình đồng môn năm đó, ta gửi hắn hai chữ: “Bỏ đi!”

Tiểu Lôi ngạc nhiên bật thốt nói: “Tình đồng môn? Chẳng nhẽ ngài và Khinh Linh Tử sư huynh vốn là đồng môn ư?”

Sắc mặt Hoạt Bồ Tát cổ quái. Đột nhiên lão kêu lên: “Được rồi được rồi! Ngươi hỏi ta ta cũng không muốn nói! Tiểu tử ngươi có lòng hiếu kỳ quá nặng. Ngươi rất thích nghe cố sự phải không? Nếu có thời gian thì hãy suy nghĩ Nghịch Thiên Kiếm cho tốt đi! Phi phi phi! Ngươi vừa rồi xuất chiêu, quá mềm yếu, nếu tổ sư Tiêu Dao của ngươi nhìn thấy ngươi sử kiếm này, Sợ rằng sẽ tức giận ngả từ trên trời xuống mất!”

Nói xong, tay áo lão vung lên, xoay người đi vào trong rừng, không còn thấy

được nữa. Từ xa xa truyền lại một câu nói: ‘’Tiểu tử, ngươi trở về nói cho lão điên kia, hắn nhất định sẽ đến tìm ta, ngươi đừng để hắn đi tới đây, ta không muốn gặp hắn, sau ngày hôm nay, ta sẽ rời khỏi nơi này rồi.”

Tiểu Lôi quay về phía rừng sâu thi một lễ. Trong lòng lại còn đang nghĩ tới ba chữ “tình đồng môn” của Hoạt Bồ Tát.

Chẳng nhẽ Hoạt Bồ Tát, Hoạt Diêm Vương, Ngọc Tu La, Độc Lang Quân, bốn người thiên hạ Tứ Đại Kỳ Nhân. Không ngờ là đồng môn sao?”

Vậy rốt cuộc là môn phái gì chứ?”

Lại có môn phái kinh khủng như vậy sao? Chẳng nhẽ bốn đệ tử lại là cao thủ tuyệt đỉnh thiên hạ? Hắn suy nghĩ một hồi, nếu không nghĩ ra được, dứt khoát sẽ tới núi Nga Mi để hỏi Khinh Linh Tử.

Lúc này pháp lực của hắn đã khôi phục rồi, còn có xu hướng tinh tiến, việc tu luyện Luyện Thần Thiên làm cho căn cơ càng thâm hậu. Hắn bắt đầu thi triển ngự phong thuật, rất thoải mái, hắn chọn phương hướng rồi lập tức bay về phía núi Nga Mi.

Tiểu Lôi đứng trên đầu mây một ngày, mắt thấy núi Nga Mi ở dưới chân, hắn thầm thở dài, bản thân mình lần này tính như trong họa gặp phúc, không ngờ học được Nghịch Thiên Kiếm, còn so chiêu với Côn Luân chưởng môn. Trong lòng hắn lo lắng cho Diệu Yên và Khinh Linh Tử. Nhắm chuẩn phương hướng, hắn bay tới sơn môn của Tiêu Dao phái trên núi Nga Mi.

Vừa tới cửa sơn môn, đã thấy ba tiểu đồ của Tiêu Dao phái. Ô Dương, Ngao Liệt và Tố Tố ba người đã ở chỗ này, Ngao Liệt và Ô Dương kia cùng quỳ ở đó, không hề nhúc nhích, Tố Tố cầm trên tay một hộp cơm, đưa từng món thức ăn tới trước mặt bọn họ.

“Tố Tố.” Tiểu Lôi gọi một tiếng, bước tới đó. Tố Tố quay đầu lại nhìn thấy hắn, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, kinh hô: “Tiểu Lôi sư thúc!”

Ném thức ăn trong tay đi, xoay người lao tới, Tiểu Lôi nhìn ngao liệt và Ô Dương đang quỳ ở đây, nhíu mày nói: “Sao bọn họ lại phải quỳ ở chỗ này?”

Tố Tố căm hờn cười lạnh hai tiếng nói:” Người còn hỏi bọn hắn sao? Nếu không phải là bọn hắn, làm sao ác nhân của Tiên Sơn phái có thể tìm được người?”

Hóa ra Tiên Âm có thể một mạch tìm được nhà của Tiểu Lôi là do nguyên nhân này. Tiên Âm kia vốn không biết Tiểu Lôi đang ở đâu, nhưng lại biết Tiểu Lôi là người của Tiêu Dao phái, liền âm thầm tới tìm trên núi Nga Mi. Về phần Khinh Linh Tử bị thương phải trở về núi, còn có Tiểu Lôi ở đâu… những việc này làm sao Tiên Âm biết được? Trong lòng Tiểu Lôi vốn có chút nghi vấn, nhưng vẫn chưa có cơ hội để hỏi mà thôi.

Nhìn hai người này đang quỳ, Tố Tố cười lạnh nói: “Hai tên ngốc này chẳng biết tốt xấu, mấy ngày trước chạy xuống núi, gặp một nữ nhân, nữ nhân kia tự xưng là bằng hữu của người, hai tên ngốc này thấy mỹ sắc, không biết mình là ai nữa, cô ta hỏi cái gì thì đáp cái đó…. Vốn chưởng môn sư tổ không biết, sau này hỏi lại rõ ràng, tức giận thiếu chút nữa đuổi họ khỏi sơn môn, nếu không không có sư phụ của mấy người bọn bọn họ cầu xin, sợ rằng… Hắc hắc, sau khi Khinh Linh Tử sư thúc biết được, bắt hai người bọn hắn quỳ ở chỗ này, người một ngày chưa về, bọn họ sẽ không được đứng lên.”

Tiểu Lôi nghe xong trong lòng cũng bực bội! Tức giận nhìn hai tên ngốc kia, hóa ra mình gặp một phen này, không ngờ là bị hai tên ngốc này hại trong lúc vô ý. Hắn thở dài, dù sau cũng là đồng môn, bây giờ mình đã ở về tốt lành rồi, liền thở dài nói: “Quên đi, bây giờ ta đã trở lại rồi, bọn họ cũng đã quỳ không ít ngày rồi phải không, cứ để cho bọn họ đứng lên đi.”

Lúc này Tố Tố mới kinh hãi kêu lên :”A! Cái này thì khôn được rồi, Khinh Linh Tử sư thúc nói, cho dù người đã trở về, cũng phải có mệnh lệnh của ông ấy thì bọn họ mới được đứng lên! Chỉ là bây giờ Khinh Linh Tử sư thúc không ở đây.”

“Hả? Bọn họ đi đâu rồi?”

“ Sư thúc cùng chưởng môn nhân đã tới Tiên Sơn phái rồi, nghe nói người bị ác nhân của Tiên Sơn phái bắt đi, bọn họ muốn tới đòi người….Ừm, cùng đi còn có có một vị tỷ tỷ mặc đồ đen rất xinh đẹp nữa.” Dừng một chút, Tố Tố đỏ mặt, thấp giọng nói: “Tiểu Lôi sư thúc, vị tỷ tỷ mặc đồ đen là gì của người?”

Tiểu Lôi mỉm cười nói: “Là thê tử của ta.” Suy nghĩ một chút, trong lòng hắn lo lắng, nói: “Nếu như vậy, ta lập tức phải đi Tiên Sơn phái một chuyến ngay.”

Nói xong hắn cũng không quay đầu lại liền bỏ đi. Chỉ là Tố Tố nhìn Tiểu Lôi rời đi, khẽ cắn môi, ánh mắt có chút phần buồn bã.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.