Chí Tôn Vô Lại

Chương 283: Chương 283: Đường về nhà!






Hoặc có khả năng là…

Truy Tinh Tử không ngờ biến thành cường hãn như vậy, duyên cớ quá nửa là do hắn hấp thụ được từ mười mấy cao thủ các phái!

Nếu không thì làm sao giải thích được, thịnh hội lần trước cũng không thấy Ẩn Nguyệt tông chủ Truy Tinh Tử được người ta chú ý, giờ vì sao đột nhiên thực lực lại trở nên cường đại như vậy?

“Nói như thế, mười mấy cao thủ các phái vắng mặt trong kỳ thịnh hội này, sợ rằng sẽ không tới nữa… mà e là quá nửa trên đường tới bị người giết rồi.” Tiểu Lôi thở dài, đưa mắt nhìn Cổ Chung hòa thượng rồi đột nhiên cười nói: “Nói thật lòng, ta thật sự rất bội phục cái tên gia hỏa hoạch định ra kế hoạch này, đã điên cuồng hơn nữa lại to gan! Dựa theo danh nghĩa thịnh hội lần này, dẫn xuất ra bao nhiêu cao thủ từ sơn môn động phủ của bọn họ. Sau đó lại tập kích từng người, hắc hắc…”

Cổ Chung hòa thượng lắc đầu: “Mấy chuyện này bần tăng trước đó cũng không biết.”

“Tầm bậy tầm bạ!” Tiểu Lôi trợn mắt rồi quát lớn: “Ngươi không biết? Khi bọn chúng tìm ngươi muốn lấy danh sách những người được nhận ngọc bài, bằng vào cái đầu của Cổ Chung hòa thượng ngươi, chẳng lẽ không nghĩ ra là muốn để làm gì sao? Hừ hừ… cho dù coi như ngươi lúc đó không biết, đợi đến khi thịnh hội bắt đầu, hơn phân nửa số người không có mặt tại đương trường, khi đó ngươi cũng nên nghĩ ra rồi chứ?” Nhìn tên hòa thượng trước mặt, Tiểu Lôi nghiến răng nói: “Ngươi mở miệng thì cứ nói nào là tội quá gì đó… Theo như ta thấy, tên hòa thượng ngươi tội không thể tha được! Vì mỗi một bản thân mình mà tàn hại thiên hạ đồng đạo… Hắc hắc, ngươi mở miệng là niệm Phật, e rằng Phật tổ mà biết được, sẽ mang ngươi giam vào địa ngục!”

Mặt Cổ Chung hòa thượng xám như tro, lắc lắc đầu nói: “A Di Đà Phật, bần tăng tội nghiệt sâu đậm, tự biết sẽ không may mắn thoát được, chỉ xin thí chủ kết liễu giùm ta.”

Tiểu Lôi đưa mắt nhìn Cổ Chung, rồi chậm rãi đi tới nhẹ giọng nói: “Ta còn có một vấn đề… Yêu nhân của Thánh Huyết Tông, ta đã giết một tên. Ngươi coi như là tên thứ hai đi.”

Nói xong, Tiểu Lôi đặt thủ chưởng lên trán Cổ Chung.

“Không được!” Diệu Yên đột nhiên ngăn cản Tiểu Lôi, đưa tay nắm lấy cổ tay của Tiểu Lôi, nhíu mày nói: “Phu quân, chàng không thể giết lão.”

Tiểu Lôi nhướng mày: “Vì sao?”

Diệu Yên thở dài rồi nghiêm mặt nói: “Lão hòa thượng này danh khí bên ngoài lớn lắm. Hiện tại mặc dù chàng và thiếp đều biết lão là người của Thánh Huyết Tông, nhưng người ngoài thì còn chưa biết…. Chàng tùy tiện giết lão, sợ rằng sẽ dẫn đến công phẫn, đối với danh tiếng của phu quân cũng không có lợi.”

Ngưng một chút, Diệu Yên lại nhẹ giọng nói: “Huống hồ vừa rồi nhiều người thấy chàng mang lão ta đi. Hiện tại nếu lão chết đi, e rằng sẽ đành tính lên đầu phu quân… Còn nữa, nơi hạ lạc của mẹ con Lâm San San.”

“Hừ…” Tiểu Lôi hít một hơi rồi gật đầu: “Danh tiếng gì ta cũng không cần. Nhưng nơi hạ lạc của mẹ con Lâm San San, lại không thể không hỏi.”

Cổ Chung mở mắt chậm rãi nói: “Tiểu Lôi thí chủ, lệnh lang thiên tư xuất chúng, cả đời bần tăng gần đây mới thấy được. Ta có thể dạy cho nó một chút bản lãnh cỏn con, cũng coi như là một tiếng duyên phận. Chỉ là bần tăng hiện tại không dám mở miệng nói láo... Nơi hạ lạc của lệnh lang, hiện giờ bần tăng cũng không biết.”

“Cái gì?” Tiểu Lôi cơ hồ muốn nhảy dựng lên, chỉ ngay mũi Cổ Chung quát: “Ngươi không phải là nói thịnh hội kết thúc xong, sẽ chuẩn bị đi gặp nó sao?”

Cổ Chung lắc đầu: “Bần tăng chỉ là vài năm trước, trong lúc vô ý gặp được hài tử này rồi truyền cho nó vài món bản lãnh thôi. Ta ở ngoài đã nhiều ngày rồi, thật sự là không biết nơi hạ lạc của hài tử đó. Nhưng ta từng đáp ứng nó, là sẽ truyền cho nó một quyển kinh thư Phật pháp. Chỉ là bần tăng lúc ấy đã biết thịnh hội lần này sợ rằng sẽ không có chuyện tốt đẹp, cho nên ta đã cùng nó hẹn gặp mặt tại một địa phương. Ta nói địa phương này cho ngươi biết, ngươi tự mình đi tìm nó đi.”

Lập tức Cổ Chung nói ra thời gian cùng địa điểm. Tiểu Lôi nghe xong liền nói: “Tốt, mặc kệ thế nào, ngươi cũng đã dạy chút bản lãnh cho đứa nhỏ này của ta, coi như cũng có chiếu cố tới nó một hồi. Con người ta ân oán phân minh, mặc kệ ngươi có tội lớn gì, cá nhân ta cũng coi như là đã nhận món ân tình này của ngươi. Đại hòa thượng, ngươi còn có tâm nguyện gì chưa dứt, hãy nói ra đi.”

Cổ Chung lắc đầu nói: “Nghĩ sai thì hỏng hết… nghĩ sai thì hỏng hết. Bần tăng không có yêu cầu gì, chỉ là người kia của Thánh Huyết Tông, nhất định là có âm mưu quỷ kế, mong thí chủ ráng cẩn thận.”

Tiểu Lôi lại hỏi kỹ càng vài câu, nhưng những gì Cổ Chung hòa thượng biết thật là quá ít. Lão bị người của Thánh Huyết Tông hiếp bách. Khi người của Thánh Huyết Tông tới liên hệ với lão, đều là một người thần bí. Khi người thần bí đó xuất hiện, đều dùng pháp thuật bao phủ một tầng hắc khí quanh người hắn. Vốn dựa theo đẳng cấp của Cổ Chung hòa thượng thì Chướng nhãn pháp tầm thường không qua mắt được Phật pháp Thiên Nhãn Thông của lão ta. Chỉ là Cổ Chung hòa thượng bị đối phương nắm được yếu điểm, lại không dám rõ rõ ràng ràng dùng pháp thuật để nhìn trộm diện mục thật của đối phương, sợ rằng sẽ đắc tội tới đối phương.

Cứ như vậy mà từ trên người của lão hòa thượng, cũng thật chẳng lấy được tin tức gì có giá trị.

Khi Tiểu Lôi hỏi xong, Cổ Chung hòa thượng chắp hai tay lại, rưng rưng nước mắt, trong miệng lầm rầm mặc niệm kinh văn, mắt dần dần nhắm lại. Những giọt lệ trong mắt kia dần dần biến thành hai hàng tiên huyết.

Lão hòa thượng mang đầy tội nghiệt này, cuối cùng rồi cũng tự tuyệt mà chết.

Nhìn thấy lão hòa thượng này tự sát mà chết, Diệu Yên vốn nghĩ tới ra tay ngăn trở, nhưng Tiểu Lôi lại lắc đầu, lạnh lùng nhìn lão hòa thượng đoạn khí, rồi Tiểu Lôi mới thản nhiên nói: “Lão tự mình muốn chết, hà tất phải cứu lão? Huống hồ tên tặc tử này cũng đáng chết lắm.”

Diệu Yên chỉ thở dài, đưa mắt nhìn biểu tình trên mặt Tiểu Lôi, trong lòng ngầm có chút khó nghĩ: Vị hòa thượng này chết tại đây, sợ rằng Tiểu Lôi sẽ không thoát khỏi liên đới. Mặc dù là lão ta sợ tội tự sát, nhưng hiện tại cái chết của lão ta thì người khác lại không biết chân tướng, quá nửa là mang cái tính mạng đó tính lên người Tiểu Lôi thôi.

Nghĩ tới đó, Diệu Yên bất đắc dĩ cười cười, cũng không nói thêm gì, chỉ cười nói: “Phu quân, chàng luôn đâu có quá coi trọng cái gọi là ‘chánh nghĩa' gì đó, sao lần này đối với hòa thượng này lại dường như có bộ dạng chánh khí lẫm liệt vậy?”

Tiểu Lôi nghiêm mặt nói: “Ta tự nhận không phải là thứ tốt gì, cũng tự nhận không phải là chính nhân quân tử. Nhưng có chuyện xấu thì làm ra vô hại, lại có chuyện xấu lại là táng tận lương tâm! Tỷ như mấy loại lừa đảo bịp bợm, trên thế gian thường hay xảy ra, ta cũng đôi lúc có làm, cũng không tính là đại gian đại ác. Chỉ là tên hòa thượng này, còn có hành vi của đám Thánh Huyết Tông, thật khiến người sợ run trong lòng!”

Ngừng một chút, Tiểu Lôi trầm giọng nói: “Cho dù là dã thú như sư tử, hổ, mặc dù khi đói bụng, cũng sẽ không ăn thịt đồng loại của mình, mà chỉ ăn thịt các động vật khác. Nhưng cái đám gia hỏa Thánh Huyết Tông này, thân là người, mà lại uống máu người! Chuyện khủng khiếp nhất trên thế gian, chính là ăn thịt đồng loại!”

Nói xong mấy điều này, Tiểu Lôi đột nhiên cười cười nói: “Chuyện của đám Thánh Huyết Tông, ta không biết thì thôi. Nếu lỡ gặp rồi, cũng phải lo liệu tới một chút! Còn nữa, cái lần ba năm trước mà ta ở tại Phục Hổ Tự trên Nga Mi sơn đoạt bảo vật, cái tên yêu nhân Thánh Huyết Tông mưu đồ đoạt đi Xích châu, mặc dù bị ta chế phục giết đi, nhưng xem ra tên gia hỏa đó cũng không nói thật với ta! Hiện tại ta thậm chí hoài nghi, lúc ấy khi hắn tới đoạt bảo, sợ rằng chỉ không phải là chuyện của một mình hắn, mà quá nửa là có quan hệ tới tổ chức của Thánh Huyết Tông này rồi! Ít nhất là lần đó trên Nga Mi sơn không chỉ có một mình tên yêu nhân Thánh Huyết Tông đó! Bởi vì khi tên yêu nhân Thánh Huyết Tông bị ta giết đi, sau khi Ngọc Hư Tử cùng ta chia tay, cũng chết tại gần nơi đó trên Nga Mi sơn.”

Diệu Yên lập tức nói: “Không sai, trên Nga Mi sơn đích xác là còn có yêu nhân của Thánh Huyết Tông. Khi thiếp tới Phục Hổ Tự tìm chàng thì chàng đã không có ở đó. Thiếp cùng vị Bà La Na Tề kia, còn có Tiên Âm nữa, ba người đánh nhau một trận. Lúc ấy bên cạnh có người của Thánh Huyết Tông rình trộm. Bất quá người đó bị bọn thiếp phát hiện. Bà La Na Tề cùng thiếp xuất thủ có hơi trừng trị hắn một chút, nhưng lại bị hắn may mắn đào thoát được. Lúc đó thiếp hoài nghi chàng mất tích là do đám Thánh Huyết Tông gây nên. Lại còn hạ lệnh cho Mang Sơn Vạn Yêu Vương bọn họ, đi khắp nơi tìm kiếm yêu nhân của Thánh Huyết Tông.

Tiểu Lôi suy nghĩ một chút, rồi lại nghe Tiên Âm lạnh lùng nói: “Suy xét cái gì, không phải cái bảo bối hồ lô kia của ngươi trong đó có một tên gia hỏa sao. Thả hắn ra hỏi cho minh bạch là được rồi.”

Tiểu Lôi cười cười lấy hồ lô ra, nhẹ nhàng lắc lắc nói: “Truy Tinh Tử, ở trong đó có vui không?”

Nói xong liền rút cái nút bình ra, trong miệng niệm một câu khẩu quyết. Bình hồ lô lập tức bắn ra một đạo kim quang, đánh lên mặt đất, hoá thành một bóng người, chính là Truy Tinh Tử.

Sắc mặt Truy Tinh Tử trắng bệch, cắn chặt hàm răng. Chỉ là thân thể hắn giờ phút này èo uột trên mặt đất, chỉ có thể hằn học nhìn chòng chọc Tiểu Lôi.

“Hắn bị hồ lô của ta chế trụ, lúc này bị ta thả ra, trong vài canh giờ cũng không thể động tới pháp lực được.” Tiểu Lôi cười cười, đi tới đá nhẹ hắn một cước: “Ta biết ngươi ở trong hồ lô, kỳ thật thanh âm bên ngoài đều có thể nghe được. Hiện tại chỉ mời ngươi giải đáp nghi hoặc trong lòng ta một chút.”

Truy Tinh Tử lắc đầu: “Ta không có gì để nói. Ta không đề phòng ám toán của ngươi vậy mặc cho ngươi xử trí là được!”

“À há, còn giọng điệu không phục à.” Tiểu Lôi cười lạnh nói: “Trong lòng ngươi nhất định là đã nhận định, ta ti bỉ vô sỉ ám toán ngươi. Nhưng thủ đoạn hút máu người, hại nhân mạng để tự đề thăng tu vi mình của ngươi, so với ta lại ti bỉ gấp vạn lần!”

Truy Tinh Tử ngẩng đầu thản nhiên nói: “Ưu tú thì thắng, dở thì bị loại. Đó là phép tắc bất biến từ vạn cổ mà thôi. Kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh, cũng không tính là ti bỉ gì. Trên thế giới này, cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt lại tôm tép. Loại đạo lý này cũng không cần ta phải nói nhiều.”

Tiểu Lôi đưa mắt nhìn Truy Tinh Tử nói: “Nói vậy, ngươi tu hành công pháp Thánh Huyết Tông, cũng không có chút hối hận gì hả?”

“Hối hận? Ha ha ha ha ha….” Truy Tinh Tử cười lớn nói: “Hối hận thì có tác dụng gì? Huống hồ nếu không phải ta không tính tới đến thịnh hội đột nhiên đụng phải nhân vật như ngươi, sợ rằng địa vị đệ nhất thịnh hội lần này đã bị ta đoạt được rồi! Đến lúc đó ta thân là địa vị thiên hạ đệ nhất nhân, đem Ẩn Nguyệt Tông cùng Thánh Huyết Tông hợp lại làm một…”

“Mộng xuân thu cái đầu bự của ngươi a.” Tiểu Lôi nhẹ nhàng đá hắn một cước: “Vậy mấy cao thủ tham gia thịnh hội bị vắng mặt, đều là do ngươi giết à?”

Truy Tinh Tử cười lạnh một tiếng, bị Tiểu Lôi đá một cước này cũng không hề phản kháng, chỉ trở tay từ trong ống tay áo, lấy ra một cái cẩm nang, dùng tay mở nó, lôi ra một nắm đồ vật, nằm trong tay kêu đinh đinh đang đang.

Chính là một mớ Huyền Cơ ngọc bài.

Truy Tinh Tử tràn đầy vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng nói: “Hừ, mấy tên gọi là cao thủ kia, quá nửa là hữu danh vô thực! Tỷ như Kim Kiếm đạo sĩ của Cửu Hoa Sơn, vốn dựa vào Kim Kiếm Thuật của hắn mà có được đại danh khí. Kết quả là ngay cả ba kiếm của ta cũng chịu không nổi! Còn có tên truyền nhân ba mươi chín đời của Mao Sơn phái kia, cái tên Mao Sơn Trương Lão Đạo đó bị ta dùng pháp thuật nhốt sống vào trong lu, buồn bực mà chết. Ngay cả một chút lực phản kháng cũng không có! Còn có cái tên hiệu xưng là Đông Phương Vô Thắng trong thiên hạ ngũ phương cao nhân…”

Trong lòng Diệu Yên giật mình, nhịn không được hỏi: “Đông Phương Vô Thắng kia sao rồi?”

“Tên Đông Phương Vô Thắng kia thân là thiên hạ ngũ phương cao nhân, ta vốn đối với hắn có chút coi trọng. Không ngờ ta chỉ dùng nửa thời thần là đã giết được hắn! Hừ, bảo bối hồ lô của hắn hiệu xưng là chuyên môn hấp thụ phi kiếm, bị ta chém một kiếm bổ làm đôi. Còn bày ra trận pháp bàn cờ Linh Lung, cũng bị ta một chưởng chấn bể nát! Cái tên già đó danh khí thì khá, nhưng pháp lực lại rất ư yếu kém…”

“Ngưng đi!” Sắc mặt Diệu Yên xám xanh, khuôn mặt thoáng loé lên một tia sát khí, rồi đột nhiên nhấc tay đánh một chưởng ngay ngực Truy Tinh Tử. Truy Tinh Tử chịu một chưởng này, thân thể bị đánh bật lại văng vào tường, trong miệng phun ra một luồng tiên huyết, nhưng vẫn cười điên dại nói: “Đánh hay lắm! Đánh hay lắm!”

Diệu Yên cắn răng nói: “Đông Phương Vô Thắng, hắn cũng bị ngươi giết à?”

Tiểu Lôi thở dài, trong lòng không khỏi có chút buồn bã.

Cái bảng hiệu Đông Phương Vô Thắng si tình kia, thật là hại hắn rồi.

Lúc đầu tham gia thịnh hội lần trước, gặp được Diệu Yên vốn giả trang Tiên Âm. Kết quả lập tức đam mê Diệu Yên sâu đậm, chỉ là lại không biết thân phận của Diệu Yên, coi nàng như Tiên Âm!

Kết quả ba trăm năm nay, Đông Phương Vô Thắng đau khổ yêu đương Tiên Âm, si ngốc triền miên không ngừng. Cả một mảng tâm tư đó, nếu nói tới nguồn gốc, thì ban đầu từ Diệu Yên mà ra.

Ngay cả Diệu Yên một lòng thâm tình với Tiểu Lôi, nhưng đối với tấm lòng của Đông Phương Vô Thắng cũng có vài phần áy náy cùng tội nghiệp. Giờ phút này nghe thấy Đông Phương Vô Thắng cũng đã chết, trong lòng không khỏi có chút bi thương, lập tức nổi sát tâm với Truy Tinh Tử!

Tiểu Lôi đi tới trước nửa bước, một tay nắm lại trong ống tay áo, cố ý ngăn trở Diệu Yên, rồi lại hỏi: “Còn Ngọc Hư Tử của Côn Luân phái thì sao? Cũng do ngươi giết à?”

Truy Tinh Tử ngẩn người một chút rồi thản nhiên nói: “Ta giết nhiều người như vậy, nào có thể nhớ hết từng người một cho đủ?”

“Khá… Rất khá… Thật sự là rất khá.” Tiểu Lôi thở dài, sau đó lạnh lùng cười nói: “Ngươi quả nhiên là có tính cách.”

“Được làm vua thua làm giặc! Nếu lão thiên đã khiến ta gặp được ngươi, vậy coi như là thiên mệnh không ở bên ta mà thôi. Truy Tinh Tử ta nào sợ chết chứ?” Hắn cười lạnh nói: “Nhưng ngươi dựa vào cái gì giết ta? Ta là Ẩn Nguyệt tông chủ, ngươi giết ta, là đối địch với Ẩn Nguyệt Tông! Lúc này trên Thiên Đài còn có nhiều đồng đạo ở đó. Ngươi vô duyên vô cớ giết ta, ngươi tự mình cũng chạy không khỏi phiền phức!”

“Khác chứ. Ngươi cứ yên tâm đi. Ta giết ngươi rồi, tuyệt sẽ không có người tìm ta gây phiền phức.” Vẻ giận dữ trên mặt Tiểu Lôi lập tức tan biến, mà ngược lại lộ ra bộ dạng có vài phần giảo hoạt. Nghênh ngang đi tới trước mặt Truy Tinh Tử, nhích miệng tới thấp giọng nói: “Được rồi, cảm ơn ngươi đã hợp tác. Ta chưa hề nghĩ cái tên gia hỏa như ngươi không ngờ lại dễ dàng bị gạt như vậy. Vừa rồi ngươi nói mấy chuyện này, tự mình đã nhận tội rồi. Ta nghĩ cho dù ta đem ngươi phân làm tám mảnh, cũng sẽ không có ai nói một tiếng.”

“Ta nói mấy chuyện này? Ha ha! Ngươi có gì làm chứng trước mặt thiên hạ đồng đạo, nói Ẩn Nguyệt tông chủ ta là yêu nhân của Thánh Huyết Tông chứ?”

Tiểu Lôi từ từ lui về phía sau một bước, sau đó nhấc tay từ trong ống áo, lấy ra một món đồ.

Chỉ thấy trong tay hắn cẩn thận cầm một cái hộp sắt nho nhỏ. Trên bề mặt mơ hồ còn có ánh lãnh quang loé lên.

“Chụp hình trong mọi thời tiết, ống kính chụp hình hồng ngoại tuyến, tự động điều chỉnh cự ly ánh sáng, 10 megapixels (10 triệu điểm ảnh)…” Tiểu Lôi thở dài: “Mặc dù không nằm vị trí đứng đầu, nhưng đối với cái thứ gia hỏa như ngươi suốt ngày cứ qua lại cùng phi kiếm, pháp bảo, lò luyện đan mà nói, món đồ chơi này so với pháp bảo gì đó càng thâm ảo hơn phải không?”

Tiểu Lôi đem cái máy ảnh kỹ thuật số kia để trước mặt Truy Tinh Tử, nhẹ nhàng nhấn nút. Lập tức màn hình trong máy lập tức xuất hiện, còn có thanh âm rõ ràng của Truy Tinh Tử: “…Đến lúc đó ta thân là địa vị thiên hạ đệ nhất nhân, đem Ẩn Nguyệt Tông cùng Thánh Huyết Tông hợp lại làm một…”

Sau đó không đợi Truy Tinh Tử lên tiếng, Tiểu Lôi đá hắn một phát lộn nhào.

“Con mẹ cả nhà của ngươi! Mẹ kiếp, giở trò đen tối với tiểu gia ta hả? Ngươi còn chưa đủ trình đâu!” Tiểu Lôi cười lạnh rồi đem sản phẩm kỹ thuật số trong tay cất kỹ càng.

Phía sau Diệu Yên ngây người trợn mắt nhìn, nhịn không được nói: “Phu quân… chàng… sao lại mang theo cái món đồ này…”

“Khó được lên núi Côn Luân một lần, vốn không ngờ sẽ gặp được nhiều chuyện như vậy, coi như chuyến này, ừm, cho nên mới mang theo…” Tiểu Lôi mở tay ra, nhún nhún vai.

Đợi khi Tiểu Lôi dẫn theo Truy Tinh Tử lên Thiên Đài, mọi người dường như đang tỷ thí cái gì vậy.

Thì ra là Đan Hà Tử đang tràng giang đại hải giảng giải những chỗ tâm đắc trong phép luyện chế đan dược.

Tiểu Lôi cũng mặc kệ hết thảy, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đi nhanh lên phía trước, đem Truy Tinh Tử quẳng mạnh trên mặt đất. Không đợi cho mọi người chất vấn, Tiểu Lôi đã lấy máy ảnh kỹ thuật số ra, dựng lên một cái giá tam giác rồi nhấn nút phát hình…

Hết thảy đều rõ ràng!

“Mẹ kiếp, may mắn đây là xã hội hiện đại. Nếu đặt ngay thời cổ đại, thật sự là phiền mẹ nó rồi.” Tiểu Lôi quan sát mọi người một vòng, ai ai đều lộ ra vẻ kinh ngạc giận dữ, trong lòng không khỏi ổn định lại vài phần.

Đúng vậy, mọi người ở tại chỗ này mặc dù đều đa số là thế ngoại cao nhân bế môn khổ tu, nhưng dù sao bây giờ không phải là thời cổ đại, nên mấy thứ đồ khoa kỹ xã hội này, tóm lại là không phải không nhận ra được. (Mọi người còn nhớ khi Tiểu Lôi lần đầu lên núi Nga Mi học nghệ, mấy tên đồ đệ của Tiêu Dao Tử đều mặc âu phục dưới đạo bào rồi lại còn đem theo điện thoại di động nữa). Lại còn một số môn phái cũng có không ít tục gia đệ tử nhập thế tu luyện tại phàm gian.

Dù sao thì đây cũng là xã hội hiện đại mà.

Hơn nữa, người tu hành ngay cả có pháp thuật, nhưng mấy món đồ chụp hình này tóm lại là làm giả không được.

Đoạn phim còn chưa hết, lập tức đã khiến mọi người chửi rủa. Vị Tam Thanh Tông tông chủ Linh Hóa đạo sĩ kia lớn tiếng quát: “Việc thế này đã không cần phải hỏi lại nữa. Truy Tinh Tử tàn hại đồng đạo, tội này chỉ đem giết!”

Câu này của ông ta, lập tức khiến mọi người cùng hưởng ứng.

Giết!

Nhưng dưới tiếng hò reo kêu giết, lại không có một cá nhân nào bước tới động thủ.

Bởi vì mấu chốt là: ai động thủ đây?

Truy Tinh Tử ngay cả đáng chết, nhưng hắn dù sao cũng là tông chủ Ẩn Nguyệt Tông! Là chưởng môn nhân một phái!

Cho dù hắn tội đáng chết, nhưng khi giết hắn, khó tránh khỏi đắc tội với Ẩn Nguyệt Tông. Cho dù Ẩn Nguyệt Tông chịu nghe đạo lý, chỉ là đắc tội với cả một tông phái, đều không phải là chuyện tốt lành gì.

Cho nên, ai nên động thủ xử tên ‘ác nhân’ này đây?

Lúc đó đương nhiên, mục quang mọi người đều hướng về Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng. Hắn tự nhiên là đã đoán được tâm tư của mọi người. Lúc này lại có một người đứng lên, nâng kiếm bước nhanh về phía Truy Tinh Tử.

Người này, chính là Việt Sư!

Khi tất cả mọi người đang do dự, ngay cả vị Khương Đại Hồ Tử tính tình sảng khoái kia cũng đang chần chừ, Việt Sư lại ngang nhiên đi tới!

Dù sao, ngay cả thứ người tính tình sảng khoái như Khương Đại Hồ Tử, cũng phải lo lắng tới môn phái của mình.

Việt Sư từ từ đi tới trước, mọi người nhất thời đều yên tĩnh trở lại.

“Muốn giết thì giết, nào cần phải nói nhảm nhiều như vậy, chẳng lẽ các ngươi chưa từng giết người sao?” Ngữ khí lạnh lùng của Việt Sư mang theo nét trào lộng. Thanh trường kiếm trong tay của hắn vốn chỉ còn lại một nửa, cổ tay rung lên, đoản kiếm nhắm ngay cổ Truy Tinh Tử chém xuống.

Đinh!

Không có tiên huyết bay tung toé như dự kiến, là vì kiếm của Việt Sư đã bị gạt đi.

Tiêu Dao Tử đứng trước mặt Việt Sư, trường kiếm gạt đi đoản kiếm của Việt Sư, thản nhiên nói: “Chuyện này nên để bần đạo động thủ.”

Nói xong, không đợi Việt Sư nói, Tiêu Dao Tử đã vung trường kiếm… Bạch…

Một mảng huyết quang, đầu người của Truy Tinh Tử đã bay lên cao…

Ẩn Nguyệt tông chủ, không ngờ lại chết dưới tay chưởng môn Tiêu Dao phái.

Kết cục kiểu này, mọi người chỉ đành miễn cưỡng tiếp nhận. Hơn nữa thân phận của Tiêu Dao chưởng môn, cũng đích xác là rất thích hợp làm chuyện kiểu này.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều có chút trầm mặc. Tiểu Lôi đột nhiên cười cười nói: “Các vị, người cũng đã giết, chuyện ta cũng đã xong rồi, vậy xin cáo từ thôi!”

Nói xong quay người sang khom người thi lễ với Tiêu Dao Tử, lại gật gật đầu với Việt Sư cùng Khương Đại Hồ Tử, còn có Linh Hóa đạo sĩ rồi nhanh bước bỏ đi.

Diệu Yên cùng Tiên Âm bên cạnh hắn tự nhiên cũng theo sát. Việt Sư đột nhiên cao giọng nói: “Khoan đã.”

“Sao vậy?” Tiểu Lôi quay đầu lại.

Việt Sư nhìn Tiểu Lôi vài giây rồi nhẹ nhàng thấp giọng nói: “Pháp thuật kiếm thuật của các hạ, Việt Sư khâm phục không ngừng. Ngày khác nhất định tới cửa xin chỉ dạy, xin được gặp mặt!”

Tiểu Lôi cười cười nói: “Nếu ngươi muốn tới, ta tự nhiên hoan nghênh. Ta ở trong trang viện dưới núi ngoại ô Nam Đô. Ngươi chỉ để ý là tìm được.”

Nói xong cười ha hả, dẫn theo Diệu Yên cùng Tiên Âm bay khỏi.

Sắc mặt Quân Kiếm xám xịt, cũng vội vàng phóng người đuổi theo.

Trong phút chốc có nhiều đại cao thủ bỏ đi như vậy, Việt Sư đột nhiên than thở: “Bỏ đi hết rồi. Thịnh hội kỳ này thật là vô vị.” Nói xong, thân thể đã hóa thành một đạo kim quang cũng bỏ đi.

Mọi người còn lại, đều đối mặt nhìn nhau. Tiêu Dao Tử cũng thở dài nói: “Không sai, thịnh hội này, bần đạo xem ra tới đây là hết. Bần đạo còn phải mang chưởng môn Côn Luân trở về liệu thương. Chư vị xin tự nhiên…”

Trong phút chốc, chưởng môn tam đại phái đều bỏ đi, kẻ đánh bại chưởng môn Côn Luân cũng đã chết. Sau khi kẻ áp đảo toàn trường Tiểu Lôi bỏ đi, mọi người còn lại đều cảm giác có chút thất vọng, trầm mặc một hồi rồi đều buồn bực cáo từ, tản ra như chim thú bỏ đi.

Tiên Lâm thịnh hội cả trăm ngàn năm qua, sợ rằng lần này là lần buồn bã nhất.

Không nói những người khác, chỉ nói mình Tiểu Lôi đằng vân trở về nhà tại Nam Đô. Vừa tới trang viện thì Quân Kiếm phía sau cũng đã đuổi tới.

“Quân Kiếm tiên tử…. Ta hỏi lão nhân gia người cứ luôn theo ta làm gì?” Tiểu Lôi bất đắc dĩ hỏi.

“Ta tự nhiên là đi theo chưởng môn nhân.” Quân Kiếm nhíu mày, đưa mắt nhìn Tiên Âm: “Mời chưởng môn nhân hồi sơn thôi.”

Tiên Âm nhíu mày: “Ta sẽ không đi với ngươi. Ta chỉ theo hắn… ân… chưởng môn nhân cái gì… ta không làm là được.”

Quân Kiếm đột nhiên biến sắc giận dữ nói: “Tiên Âm! Ngươi thân là chưởng môn Tiên Sơn, nào có thể nói không làm là không làm chứ! Ngươi đi như vậy, còn phái Tiên Sơn để ở đâu!!!”

Diệu Yên thở dài, ngăn trước mặt Quân Kiếm, cười khổ nói: “Quân Kiếm sư thúc, tình huống của Tiên Âm nàng ta, người cũng biết mà. Hiện tại ép nàng ấy trở về, cũng không thể được. Không bằng tạm để nàng ấy ở nơi này, ít nhất các vị cũng biết chỗ hạ lạc của nàng ta, so với việc mấy năm trước không biết tung tích của nàng ấy còn khá hơn nhiều.”

Quân Kiếm suy nghĩ một hồi rồi ngẩng đầu nhìn Tiên Âm, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không muốn làm chưởng môn, điều đó cũng không do ngươi quyết định được! Đợi ta trở về Huyền Các thương nghị lại với tam vị trưởng lão một hồi, rồi sẽ lại tìm ngươi!”

Dừng một chút, lại chằm chằm nhìn Tiên Âm, cắn răng nói: “Ngươi tự lo liệu!”

Nói xong Quân Kiếm giận dữ dậm chân bỏ đi.

Tiểu Lôi đưa mắt nhìn Diệu Yên cùng Tiên Âm rồi trong lòng đột nhiên sinh ra vài phần cảm giác hoang đường.

Chuyện này thật ra lại tốt. Tự mình đi ra khỏi cửa một chuyến, khi đi thì mang theo một nàng Diệu Yên, khi trở về lại có thêm một nàng Tiên Âm.

Ài, hình như về phương diện này thì mình rất là am hiểu á.

Lần thứ nhất lên học nghệ trên núi Nga Mi, khi hạ sơn, theo sau là một nàng Tiểu Thanh.

Lần thứ nhì lên học nghệ trên núi Nga Mi, kết quả tới phái Tiên Sơn tham gia Vạn Tiên đại hội, khi trở về đã có thêm một nàng Diệu Yên.

Sau đó đi Châu Âu, khi trở về, lại có thêm một nàng Nguyệt Hoa.

Hiện tại, tới tham gia Tiên Lâm thịnh hội, trở về có thêm một nàng Tiên Âm.

Vừa than thở trong lòng, Tiểu Lôi vừa đi vào trong trang viện, mở cửa đi vào.

Vừa tiến vào cửa, liền nghe thấy bên trong truyền tới một tiếng ‘ầm’ thật lớn.

Lập tức nhìn thấy một cái cửa đại sảnh trên lầu hai, cửa lớn bị mở toang, bên trong toả ra khói đen cuồn cuộn.

Sau đó liền thấy một thân ảnh từ bên trong phóng ra ngoài, không phải người lạ, mà chính là Bảo Nhi đại tiểu thư mà thôi.

Áo trắng trên người Bảo Nhi đại tiểu thư lấm phải thứ gì đó xám không xám, đen không đen, vẻ mặt mũm mĩm cũng bị khói đen làm lem luốc. Cô bé phóng ra khỏi phòng mà vẫn còn quay đầu lại bên trong quát: “Viết cái gì mà lộn xộn lên hết như vậy, viết lại cho bản tiểu thư đi! Nói không chừng, ngươi cả đời này cũng đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi đây!”

Nói xong liền xoay người nhảy xuống lầu.

Nhìn thấy Tiểu Lôi đứng ngay cửa, đại tiểu thư Bảo Nhi lúc này mới chuyển giận thành vui, hoan hô một tiếng rồi nhảy vào lòng Tiểu Lôi, cười vui vẻ nói: “Ba ba, người về rồi! Ba ba đi lần này, có mang món gì tốt về cho Bảo Nhi không?”

Tiểu Lôi cười khổ, đưa tay quẹt lọ nghệ trên mặt Bảo Nhi, chỉ tới căn phòng trên lầu rồi nuốt nước bọt hỏi: “Bảo Nhi, chuyện gì xảy ra vậy?”

Vừa nói xong thì Bảo Nhi đã bồi thêm một câu: “Hừ, hận nhất là cái thứ tác giả thái giám này, chuyên lừa gạt cảm tình độc giả thôi!”

Tạ ơn trời đất, lần này Tiểu Lôi xuất môn coi như là bình an trở về, không giống như lần trước đi hết hơn ba năm.

Lớn lớn nhỏ nhỏ Lôi gia tự nhiên là vui vẻ vạn phần. Kinh ngạc duy nhất tự nhiên là người cùng về theo với Tiểu Lôi, Tiên Âm.

Nguyệt Hoa cùng Bảo Nhi Bối Nhi đều chưa từng thấy qua Tiên Âm, tự nhiên là đối với nàng ta có chút hiếu kỳ. Nhất là lại nhìn thấy một nữ nhân giống hệt như Diệu Yên, so với vẻ mặt Diệu Yên lại càng lạnh lùng hơn. Từ đầu Bảo Nhi và Bối Nhi đều không dám tiếp cận Tiên Âm. Hai cô bé này linh giác trời sinh nhạy cảm dị thường, dường như có thể cảm giác được dưới biểu hiện lạnh lùng bên ngoài của Tiên Âm, thì cũng có một trái tim khó có thể tiếp cận như vậy.

Nữ nhân này nhìn xinh đẹp như Diệu Yên, nhưng ánh mắt của nàng lại quá lạnh. Lạnh tựa hồ như không đem bất kỳ chuyện gì để trong mắt. Ngoại lệ duy nhất chính là khi nàng nhìn Tiểu Lôi.

Gần như chỉ có khi đó, mục quang của nàng mới có chút ấm áp.

Lại còn thêm Tiểu Thanh nữa.

Có thể nói ở trong Lôi gia, ngoại trừ Diệu Yên ra, nàng là người duy nhất từng thấy qua Tiên Âm. Lúc đó nàng đã từng bị Tiên Âm bắt đi một lần. Nhìn thấy Tiên Âm không ngờ cùng theo Tiểu Lôi trở về, trong lòng không khỏi có chút kỳ quái.

Ài… nhưng nhìn bộ dạng như vậy, nàng ta đại khái là bị Tiểu Lôi thu phục rồi.

Nhưng Tiên Âm cũng kinh ngạc như vậy.

Kinh ngạc của nàng chính là nhìn thấy được mấy nữ nhân lớn nhỏ trong nhà Lôi gia, nhìn thấy vẻ thân mật cùng ân tình của bọn họ khi Tiểu Lôi trở về.

Lại còn thấy được tư thế nhiệt liệt nồng thắm ôm lấy nữ nhân cùng nữ nhi của hắn, nhìn thấy lớn nhỏ một nhà quây quần quanh bàn ăn vui vẻ kể lại các chuyện đã làm khi xa cách…

Trong lòng Tiên Âm đột nhiên ngấm ngầm sinh ra vài phần bất an cùng sợ hãi, lại còn có mấy phần khẩn trương vậy.

Không biết vì sao, trong mắt thấy bộ dạng cả nhà thân mật với nhau, trong lòng nàng lại mơ hồ có chút hâm mộ…

Đây là một thứ hiếu kỳ, hay có thể nói là một thứ sợ hãi cùng khẩn trương.

Rất rõ ràng là tình cảnh của nàng cùng với thứ thân mật sảng khoái này hoàn toàn rất không hài hòa.

Ngay lúc Tiên Âm còn đang miên man suy nghĩ thì một cánh tay đã nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nàng.

“Thật là kỳ quái phải không?” Thanh âm của Diệu Yên vang lên bên tai, vẻ mặt của nàng mỉm cười mang theo vẻ thiện ý.

Không biết vì sao, giờ phút này, một chút chán ghét tối hậu trong lòng Tiên Âm đối với Diệu Yên đã hoàn toàn tan biến. Bởi vì tại nơi này, tựa hồ ngoài Tiểu Lôi ra, Diệu Yên là người quen thuộc duy nhất với bản thân nàng.

“Rất kỳ quái phải không…” Diệu Yên nhìn vào mắt người tỷ muội cùng cội rễ với mình rồi cười nói: “Ban đầu ta cũng từng không quen lắm… có lẽ ngươi còn chưa biết cái gì gọi là ‘gia đình' rồi.

“Gia đình…” Trong miệng Tiên Âm chậm rãi mặc niệm hai chữ này, cách dùng từ này tựa hồ có chút xa lạ.

Gia đình…

Đây thật là một danh từ xa lạ.

“Loài người bọn họ kêu cái này là ‘gia đình'. Bọn họ mỗi ngày đều sinh hoạt chung một chỗ, mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nói chuyện vui vẻ, cùng nhau chịu đựng, cùng nhau vui sướng, cùng nhau bi thương. Tương tự như vậy, bọn họ cũng chia xẻ hạnh phúc bản thân, chia xẻ bí mật bản thân, chia xẻ tâm tình bản thân… Giống như ngươi, trước đây ta không có mấy thói quen này. Ta cũng từng có chút khó thích ứng được.” Diệu Yên thở dài, nhưng ánh mắt của nàng lại tràn đầy tiếu ý: “Nhưng về sau ta lại rất nhanh chóng thích loại sinh hoạt kiểu này. Chuyện này với sinh hoạt trước kia của chúng ta hoàn toàn bất đồng. Không có chuyện bế quan đả tọa không ngừng không nghỉ. Không có chuyện tu luyện khô khan. Không có những đồng môn lạnh như băng tuyết cùng với những khẩu quyết pháp thuật thâm ảo… Nhưng ta rất thích trạng thái bây giờ.”

Diệu Yên một mặt nói, một mặt nhìn biến hoá trong ánh mắt của Tiên Âm, rồi tiếp tục cười nói: “Ngươi biết không? Trước đó ta cứ tự cho mình là một con người, kể từ khi chúng ta cùng nhau hóa thành nhân hình, ta cũng đã tự cho mình là một ‘con người’ rồi… Nhưng khi tới nơi này ta mới phát hiện, ta vốn không thể coi là một con người thật sự được. Nếu ngươi thật sự hiểu được cười, hiểu được khóc, hiểu được bi thương cùng khoái lạc, hiểu được thứ ân tình mà chỉ loài người mới có thì khi đó ngươi mới có thể thật sự coi như là một ‘con người’.”

Nói tới đây, Diệu Yên đột nhiên nhẹ nhàng ôm Tiên Âm một chút, thấp giọng nói: “Hoan nghênh ngươi thật sự đến nhân gian, Tiên Âm.”

Sau đó, Diệu Yên nửa ôm nửa kéo Tiên Âm đến trước mặt mọi người rồi cười nói: “Các vị, trước tiên xin giới thiệu một chút. Đây là ài ài… muội muội của ta! Tên của nàng ấy là Tiên Âm. Ta nghĩ muội ấy sẽ ở với chúng ta một thời gian rất dài. Thời gian này có thể sẽ là dài phi thường phi thường… À à…” Diệu Yên quay sang Tiểu Thanh cùng Nguyệt Hoa nháy nháy mắt. Nguyệt Hoa đã lộ ra vẻ mỉm cười ôn hòa, còn Tiểu Thanh thì hơi do dự một chút, rồi cũng mỉm cười gật đầu.

“Bảo Nhi Bối Nhi…” Diệu Yên đột nhiên hướng về hai vị đại tiểu thư cười nói: “Muội muội này của ta pháp thuật rất là rất là lợi hại đó! Trước đây ba ba các con cũng đánh không lại muội ấy!”

“Thật hả? Con muốn học…” Ánh mắt của Bảo Nhi nhất thời sáng ngời, là người thứ nhất nhảy tới.

“Con cũng muốn!” Miệng Bối Nhi cũng nhanh chóng nhả ra ba chữ này. Sau đó dưới sự dụ dỗ khéo léo của Diệu Yên, Bảo Nhi cùng Bối Nhi đã một tả một hữu nắm lấy hai tay của Tiên Âm, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại.

Nhìn thấy hai cô tiểu nữ hài, như phấn ngọc tạc ra, lại nghe lời nài nỉ thỉnh cầu dẻo quẹo của bọn chúng, Tiên Âm nhất thời trở nên bộ dáng có chút không biết phải làm gì.

Đúng vậy, nàng luôn không quá quen thuộc với việc người khác cùng bản thân mình thân cận như vậy…

Bất quá…

Cảm giác này, tựa hồ không tệ…

Nội tâm vốn kiên ngạnh của Tiên Âm không ngờ, không hay không biết bỗng lặng lẽ trở nên mềm nhũn.

“Ta còn phải đi ra ngoài một phen.” Sau khi bữa cơm kết thúc, Tiểu Lôi lớn giọng tuyên bố: “Nhưng mọi người có thể yên tâm. Lần này không phải là chuyện nguy hiểm gì.”

Diệu Yên giải thích: “Chúng ta lần này tại Nga Mi sơn lấy được tin tức nơi hạ lạc của mẹ con Lâm San San. Vị Cổ Chung hòa thượng kia, cũng chính là sư phụ của Lôi Đậu Đậu, đã từng cùng Lôi Đậu Đậu hẹn ước gặp mặt tại một địa phương. Ông ta đem địa phương cùng thời gian hẹn cho chúng ta hay. Cho nên…”

“Địa điểm là Thiệu Hưng, Chiết Giang.” Tiểu Lôi cười khổ nói: “Thời gian thì không có định được, bởi vì vị hòa thượng kia cũng không biết mình sẽ tham gia cái thịnh hội này bao lâu. Cho nên khiến Lôi Đậu Đậu ở tại một ngôi chùa trong một tiểu trấn ở Thiệu Hưng chờ ông ta một tháng.”

Nói tới đây, Tiểu Lôi cũng không khỏi không thừa nhận, vị Cổ Chung hòa thượng kia mặc dù không phải là người tốt gì, nhưng ông ta đối với đứa nhi tử của mình thì dường như thật sự không tệ.”

Vị hòa thượng đó bị Thánh Huyết Tông hiếp bách làm mấy chuyện kia, không dám trở về lại Nam Đô. Đại khái cứ tưởng là khi thịnh hội kết thúc tốt đẹp thì liền khởi hành đi tìm địa phương ẩn náu. Không gặp phải đám người Thánh Huyết Tông kia, dù sao ông ta có lẽ cũng không nguyện ý để mình tiếp tục bị hiếp bách nữa.

Ông ta chọn ra địa điểm trốn tránh, quá nửa là Thiệu Hưng, Chiết Giang rồi. Nhưng mà ông ta vẫn còn có thể nghĩ tới đứa nhi tử này, nên ước hẹn Lôi Đậu Đậu tới nơi đó, vốn là chuẩn bị truyền thụ cho nó một quyển kinh thư bí cấp Phật pháp thật sự.

Mọi người lập tức không lên tiếng.

Chuyện Tiểu Lôi tìm Lâm San San, mọi người đều có thể hiểu rõ, hơn nữa hai vợ chồng Lôi Hống cùng Như Hoa dùng thế lực lớn ở thành phố này để truy tìm mà vẫn không có đầu mối gì.

Nhưng Tiểu Lôi đối với điểm này lại không thèm để ý tới.

Dù sao bên cạnh Lâm San San có sự tồn tại của Lôi Đậu Đậu. Ngay cả thân thủ cỡ như Lôi Hống, cũng bị Lôi Đậu Đậu bỏ chạy, không coi vào đâu. Vậy Lôi Hống phái ra mấy tên thủ hạ trong gia tộc hắn, làm sao có khả năng tìm được bọn họ chứ? Dù sao, Lôi Đậu Đậu dưới sự chỉ dạy của Cổ Chung hòa thượng, đã học được không ít pháp thuật sơ cấp rồi. Nói không phải chứ, chỉ một món Chướng nhãn pháp cấp thấp, cho dù gạt không được mấy tu hành giả pháp lực cao cường, nhưng để gạt một đám bảo tiêu bình thường không hề có chút pháp thuật, nói chung là không có vấn đề rồi.

Nghĩ đến lúc ấy, để cho Lôi Hống phái người tới mấy chỗ trạm xe, bến cảng, đích xác là bản thân nhất thời đã hơi sốt ruột mà thiếu cân nhắc.

Nếu Lâm San San không muốn gặp mình, lại bị mình phát hiện, hiện giờ xem ra đã rời khỏi thành phố này rồi.

Vậy Thiệu Hưng Chiết Giang có lẽ lúc này là đầu mối duy nhất để có thể tìm được mẹ con bọn họ.

“Tiểu Lôi, anh lần này đi ra ngoài… em có thể đi cùng với anh không?” Nguyệt Hoa đột nhiên mở miệng. Vẻ mặt của nàng có chút buồn bã, ánh mắt lại mang theo vài phần thương cảm mơ hồ.

Tiểu Lôi ngạc nhiên rồi lập tức hiểu rõ.

Ài, sao mình lại ngu như vậy.

Thiệu Hưng Chiết Giang…

Minh Nguyệt gia, không phải là ở Thiệu Hưng Chiết Giang sao!

Nguyệt Hoa theo mình tới thời không này đã hơn ba năm rồi, nhưng nàng vẫn không có cơ hội về thăm quê nhà. Một phần trong đó là mình không có ở bên cạnh nàng… Mà nguyên nhân càng chủ yếu hơn là ở tại thời không này, nàng là một người ‘không nên tồn tại’ a!

Nhìn thấy Tiểu Lôi không nói, Nguyệt Hoa tự nhiên là hiểu rõ Tiểu Lôi đang nghĩ gì. Nàng chần chừ một chút rồi nhẹ giọng nói: “Tiểu Lôi… em chỉ nghĩ đi xem xem… Cho dù chỉ đứng từ xa mà nhìn vài lần, em cũng rất mãn nguyện rồi.” Trong giọng nói của nàng đã mang thêm vài phần cầu khẩn.

Tiểu Lôi lập tức nhẹ nhàng ôm người thê tử xinh đẹp của mình vào lòng, hôn một cái lên tóc nàng rồi mỉm cười nói: “Được rồi, không cần phải dùng ngữ khí như vậy, lão công của em sẽ đau lòng lắm. Anh mang em đi một lần, nhưng chúng ta tốt nhất là nên cẩn thận một chút, không nên để cho người khác nhìn thấy hình dạng của em.”

Nhưng… chuyện này thật còn có chút đau đầu a.

Minh Nguyệt gia tại nơi đó là một đại gia tộc, trong gia tộc có nhiều người, mà số người nhận ra được hình dạng của Nguyệt Hoa cũng tự nhiên rất nhiều. Không cẩn thận một chút để người ta nhìn thấy Nguyệt Hoa, vậy thì có phần khiến người đau đầu rồi.

Nhất là mấy năm nay, nghe nói Nguyệt Tinh có tới nhà mấy lần để thăm Bảo Nhi, cũng may là Diệu Yên cơ cảnh ứng phó qua được. Bảo Nhi cũng được báo trước là không thể đem chuyện của mẹ mình nói ra, cho nên mới miễn cưỡng giấu giếm được.

Hiện tại lại dẫn theo Nguyệt Hoa tới trước cửa Minh Nguyệt gia…

Nhưng nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của thê tử, Tiểu Lôi thật sự không nhẫn tâm cự tuyệt thỉnh cầu này của Nguyệt Hoa.

Nhìn thấy Tiểu Lôi đã đáp ứng, trong mắt Nguyệt Hoa lập tức hiện lên thần thái vui vẻ, ôm chặt lấy người Tiểu Lôi hôn một cái, rồi mới tỉnh ngộ ra là lúc này đang ở ngay trước mắt mọi người, đành nhanh chóng buông ra, chỉ là sắc mặt đã đỏ cả lên.

“Tỷ tỷ, mẹ vì sao lại hôn ba ba?” Trong ánh mắt của Bối Nhi loé lên vẻ khờ khạo.

“Theo ta biết…” Bảo Nhi nghiêm túc trả lời: “Cái này là ái tình. Tiểu hài tử như ngươi tóm là chưa hiểu được.”

Bối Nhi trợn mắt: “Tỷ không phải là tiểu hài tử à? Sao lại biết được?”

“Bởi vì ta đọc trong tiểu thuyết.” Bảo Nhi nhanh chóng trả lời, sau đó đột nhiên nghĩ tới chuyện gì vậy: “Ái chà, cái tên gia hỏa bị ta trói lại kia còn chưa hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay! Ta cần phải đi coi hắn!”

Nói xong nhanh chóng tung ta tung tăng chạy đi.

“Ặc… Bảo Nhi nhà ta sao lại đi bắt người về, sẽ không gây ra chuyện náo loạn gì chứ?” Vẻ mặt Tiểu Lôi trở nên khó coi.

“Thiếp đã tra xét qua, tên gia hỏa không may đó là một tác gia cư trú ở đây. Cùng lắm là chờ qua thêm vài ngày khi Bảo Nhi chán rồi, thiếp mới lén đem hắn trở về. Sau đó cho hắn dùng một chút bụi phấn Vong Ưu Thảo, hắn sẽ không nhớ được bất kỳ chuyện gì đã xảy ra trong mấy ngày này.” Tiểu Thanh nhanh chóng trả lời.

Nhưng câu trả lời này lại không thể khiến Tiểu Lôi yên tâm, sắc mặt hắn có chút âu lo: “Nhưng mà Bảo Nhi gần đây càng lúc càng thích đọc sách, hơn nữa lại đọc rất nhiều rất nhiều sách. Theo xu thế này, ta lo rằng nó sẽ càng lúc càng bắt thêm nhiều tác gia về… Bởi vì ta nghe nói hiện tại đại đa số sách đều có kết cuộc như thái giám vậy. Nếu nói như vậy… ta thậm chí lo là phòng ốc trong nhà đều không đủ để tiếp đãi cái đám tác giả tội nghiệp kia rồi.”

Vừa nói tới đây, liền nghe thấy từ căn phòng trên lầu truyền đến tiếng la hét bất mãn của Bảo Nhi: “Ngươi viết cái gì đây! Sao lại có thể đem nhân vật nữ chính viết thành phản bội nhân vật nam chính! Sao lại có thể viết thành bi kịch vậy! Chẳng lẽ ngươi không biết hiện nay thể loại truyện YY mới là vương đạo sao!”

Trong phòng lại loé lên vài tia quang mang, rồi vọng xuống tiếng la thê thảm của một tên nam nhân.

Bảo Nhi nổi giận đùng đùng đẩy cửa chạy ra, sau đó phóng tới trước mặt Tiểu Thanh: “Tiểu Thanh a di, ngày mai người theo con ra ngoài một phen nha.”

Nó đưa mắt nhìn Tiểu Lôi: “Dù sao ba ba cũng dẫn mẹ đi ra ngoài, cũng không thể dẫn con đi theo.”

“Con muốn làm gì vậy?” Tiểu Thanh cảnh giác đưa mắt nhìn Bảo Nhi.

“Bắt người!” Bảo Nhi dứt khoát trả lời: “Còn có vài tên tác giả con muốn bắt về để bọn họ gia tăng nhanh tốc độ viết tiểu thuyết! Danh sách con đã liệt kê ra đầy đủ rồi… Ài… tỷ như mấy tên Khiêu Vũ, Đường Gia Tam Thiếu, Tĩnh Quan gì đó…”

“Em yêu…” Tiểu Lôi bất đắc dĩ nhìn Nguyệt Hoa bên cạnh một cái: “Em xác định đây chính là Bảo Nhi khả ái, mỹ lệ, nhu thuận, nghe lời của chúng ta trước đây phải không?”

Đêm đó, lớn nhỏ trong Lôi gia đều ngủ được một giấc thật an bình. Tiên Âm được Diệu Yên dẫn theo nhàn hạ đi vào trong phòng, còn Nguyệt Hoa thì vui vẻ chạy đi thu thập hành lý của mình.

Tiểu Lôi, liền đi gặp Diệp Bất Quần cùng Constantine.

“Sao vậy? Hai vị, ở chỗ này vẫn còn chưa quen sao?”

“Tốt vô cùng.” Constantine thở dài nói: “Nơi này rất bình an. Từ khi bị Giáo hội truy sát đến giờ, chúng ta đã lâu lắm rồi không có những ngày yên tĩnh như thế này. Nhưng ta lo là, nơi này hiện tại rất an toàn, chỉ là dù sao Giáo hội khẳng định là biết chúng ta ở đây. Bọn họ tùy lúc sẽ tìm tới cửa thôi.”

“Không thành vấn đề.” Tiểu Lôi thản nhiên nói: “Dù sao nơi này không phải là Châu Âu, không phải là địa bàn của Giáo hội. Nếu như bọn họ dám đến trêu chọc ta, ta cũng rất sẵn lòng đá bọn chúng vào đại dương, sau đó để bọn chúng bơi về Châu Âu.”

Thương thế của Diệp Bât Quần đã khỏi hơn phân nửa, hắn từ tốn cười nói: “Lôi, ta tuyệt đối tin tưởng thực lực của ngươi. Cảnh giới hiện tại của ta đã không thể đánh giá được thực lực của ngươi. Ta cũng biết cho dù phái tới toàn bộ Thánh Kỵ Sĩ cũng không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng ngươi đừng quên, Giáo hội còn có sự tồn tại của Thiên Sứ! Sự cường đại của Thiên Sứ có thể là ngươi vẫn còn chưa hiểu rõ, nhưng ta thì lại biết một chút!” Ngưng một chút, Diệp Bất Quần nhìn vào ánh mắt của Tiểu Lôi: “Người bằng hữu của ta… ta không muốn mang lại phiền phức gì cho ngươi.”

“Chính vì chúng ta là bằng hữu, cho nên vì bằng hữu mà phải gánh chịu một chút phiền toái cũng là chuyện đương nhiên thôi.” Tiểu Lôi kiên định nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.