Chí Tôn Vô Lại

Chương 150: Chương 150: Giao long






Khi Tiểu Lôi tỉnh lại, chỉ cảm thấy sau lưng đau đớn, gió gào thét bên tai, không biết ả đàn bà ác độc này đang đem mình chạy bao xa, khẽ hé mắt ra đã thấy gió mạnh đập vào mặt, vân vụ ảm đạm, nhìn xuống quả thật thấy mình đang lơ lửng trên không trung.

Mặc dù sau lưng đau đớn, nhưng dần dần đỡ hơn, có thể chịu đựng được, chỉ là bị con mụ ác độc này khống chế nên hắn cảm thấy tức giận trong lòng.

Nhớ lần đầu gặp Diệu Yên, cũng là ba bảy hai mốt bắt mình mang đi, đúng là một đôi tỷ muội thiên sinh, một người cầm lấy tóc mình, một kẻ túm lưng mình, hận chết đi được!

Hắn bèn hô lớn: “Ê, độc bà nương, xú bà nương, ngươi bắt tiểu gia ta đi đâu?”

Tiên Âm định trả lời nhưng lúc này nội lực đã tán loạn, chỉ miễn cưỡng mang Tiểu Lôi ngự phong mà đi đã phải dốc toàn lực, giờ phút này không dám há miệng, chỉ cần nói một lời sợ là nội lực sẽ tán loạn, rơi xuống đất, trong lòng chỉ hy vọng chạy xa thêm một chút, cách xa Tiêu Dao Tử hơn.

Tiểu Lôi mặc dù đau đớn nhưng cũng cảm thấy Tiên Âm có chút không ổn, ngón tay nắm lấy mình hơi run rẩy, hai người quả thật càng bay thấp hơn.

Tiểu Lôi động tâm, lập tức phân tích đã hiểu tình huống hiện tại, miệng liên tiếp tuôn ra một tràng chửi rủa độc bà nương, đồ đàn bà độc ác, tiện nhân…

Nghe những lời nhục mạ này Tiên Âm tức muốn phát điên!

Phải biết rằng Tiên Âm là ai? Đường đường là chưởng môn nhân Tiên Sơn phái, được Tiên lâm công nhận là đệ nhất tiên tử, từ trước tới giờ đều cao cao tại thượng, được vạn người kính ngưỡng, làm gì có người dám dùng ô ngôn uế ngữ nhục mạ ngay trước mặt nàng?

Trong lòng nàng hết sức tức giận, chỉ hận không thể lập tức buông tay, biến Tiểu Lôi thành đống thịt, nhưng trong lòng lại tiếc rẻ Nghịch Thiên Quyết của Tiêu Dao phái.

Nàng hôm nay bị Tiêu Dao tử đánh bại thê thảm, trong lòng bi thống, nhưng càng bại thảm, trong lòng đối với môn Nghịch Thiên quyết thần kỳ của Tiêu Dao phái càng thêm ngứa ngáy.

Trong tâm trí nàng lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất là học được Nghịch Thiên Quyết, từ nay về sau có thể thiên hạ vô địch rồi.

Tiểu Lôi lúc đầu trong lòng có chút băn khoăn nên không dám chửi rủa quá nhiều, sợ chọc giận ả đàn bà độc ác này sẽ thả mình xuống, vậy là một mạng ô hô, nhưng sau khi mắng một trận, thấy Tiên Âm giận run cả người nhưng vẫn nhẫn nại, lập tức hiểu rằng ả không dám làm hại mình, không lo lắng nữa, chửi rủa càng lợi hại hơn.

Tiểu Lôi là loại người nào chứ? Từ nhỏ hắn đã theo Ngô Đạo tử lăn lộn ở tận cùng đáy xã hội. Nếu về pháp thuật chân chính, mười Tiểu Lôi cũng không phải là đối thủ của Tiên Âm, còn bàn về miệng mồm chửi bới, thì một trăm Tiên Âm cũng không so được với Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi càng chửi càng độc ác, cổ quái, Tiên Âm thoạt đầu chưa tức giận, nhưng sau hắn càng chửi càng độc, rất nhiều câu nghe xong phải suy nghĩ cẩn thận mới thấy được ý tứ ác độc, mắng hơn mười phút đồng hồ, cả một câu lặp lại cũng không có!

Tiên Âm nghe xong một hồi tức muốn xì khói, lại bị Tiểu Lôi dùng dùng ngôn ngữ ác độc ngàn kỳ trăm quái khiến cho đầu óc choáng váng, nội lực bấn loạn, nội thương bộc phát, rốt cục không chịu được nữa quát “Câm miệng!”

Câu nói này lập tức ảnh hưởng đến nội khí, thân thể nàng lập tức từ giữa không trung rơi xuống. Nếu là lúc bình thường Tiên Âm sẽ không sợ, chỉ cần vận khí nhẹ nhàng bay lên, nhưng lúc này nói liền ra mấy lời, chỉ cảm thấy tức khí dâng lên trong ngực, kỳ thực cả nửa câu cũng không nói ra được, trong ngực đột nhiên ảm thấy đau nhói, làm cho mắt nàng tối sầm lại.

Hai người tựa như chim bị bắn rơi, cắm đầu rơi xuống…

Kiểu rơi tự do này khiến Tiểu Lôi rất sợ hãi.

Vừa rồi Tiên Âm mặc dù càng bay thấp, cách mặt đất còn có khoảng vài chục mét, nhưng từ độ cao này rớt xuống, cho dù cơ thể Tiểu Lôi cường hãn, bán tiên chi thể, không chết cũng tàn phế. Nhưng bây giờ bị Tiên Âm khống chế nội khí, một chút pháp lực cũng không sử dụng được, hai người một trước một sau rớt xuống, thấy cuồng phong rít bên tai, Tiểu Lôi trong lòng mắng thầm: “Tam thanh đạo tôn tại thượng, tiểu gia ta hôm nay phải đi Tây phương rồi!”

Rầm một tiếng, một lực đạo rất mạnh đập vào hông Tiểu Lôi, cả người hắn chấn động, hai mắt tối sầm, thì ra cả người rơi vào một cây đại thụ phía dưới, do lực rơi quá mạnh làm gãy một cành cây lớn, nhưng lực rơi vẫn không giảm, hắn tiếp tục rơi xuống.

Lại nghe tiếng rắc rắc bộp bộp vang lên, không biết trên đường đi đã làm gẫy bao nhiêu cành cây, sợ rằng xương khớp của mình cũng bị gẫy không ít, trên mặt cũng bị cành lá làm xước chảy máu, y phục tự nhiên đã sớm rách nát. Tiểu Lôi trong lòng hoảng sợ, chỉ nhắm chặt đôi mắt, trên người vết thương nào cũng có thể chữa được, nhưng nếu con mắt bị chọc mù thì khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc.

Nhưng rồi hắn lại nghĩ, với lực rơi mạnh thế này, nếu rơi vào một cành cây, có nhắm mắt lại thì một lớp mi mắt có bảo vệ nổi mắt không?

Cuối cùng, ầm một tiếng, cả người Tiểu Lôi chấn động, chạm đất. Có thể nói là hắn gặp vận xui, khi rơi xuống đất toàn thân đã bị thương khắp mọi nơi, nhưng vẫn còn tỉnh táo, lúc chạm đất, sau gáy dường như bị vật nào đó đập bộp một tiếng, liền hôn mê bất tỉnh.

Không biết qua bao lâu, Tiểu Lôi cảm thấy trên mặt man mát, dường như có cái gì đó trơn nhẳn chuyển động trên mặt mình, hắn trong cơn mê tựa hồ nhìn thấy Nguyệt Hoa, Diệu Yên, Tiểu Thanh đang ngồi trước mặt, Nguyệt Hoa dùng một chiếc khăn tay nhẹ nhàn lau vết máu và bụi bẩn trên mặt hắn, Tiểu Lôi trong lòng vui vẻ liền hét to: “Các nàng làm sao tới đây được!”

Hét xong hắn tỉnh lại.

Ánh mắt dần dần rõ ràng trở lại, hắn dần nhìn rõ vật trước mắt, suýt nữa thì la hoảng.

Trước mặt làm gì có Nguyệt Hoa nào cầm khăn lau mặt cho hắn! Chỉ có một cái lưỡi vừa mềm vừa đỏ đang liếm tới liếm lui trên mặt hắn, trên mặt toàn là nước miếng của con vật đó thôi.

Hắn định thần nhìn hít sâu một hơi!!

Chỉ thấy một đôi nhãn châu màu vàng đang nhìn mình, hai con mắt phân biệt rõ ràng hai bên, cái đầu lớn hình tam giác, cái đầu này to thế nào Tiểu Lôi không thể nói được, nhưng sợ rằng cũng phải to như đầu một con nghé con vậy!

Hải xà!

Tiểu Lôi chút nữa hô lên, người nhũn ra, một chút khí lực cũng không có.

Con rắn này là loại to nhất Tiểu Lôi từng gặp từ trước đến giờ, dù đã thấy qua bản thể của Tiểu Thanh, nhưng so với con đại xà này thỉ chỉ giống như một con giun nhỏ mà thôi.

Đầu con đại xà sát ngay mặt Tiểu Lôi, cái lưỡi liếm trên mặt hắn nhưng tựa hồ không có địch ý, thấy hắn tỉnh lại liền lui đầu ra phía sau.

Tiểu Lôi khi đó rốt cuộc mới thấy rõ bộ dạng của nó! Thân thể con đại xà này, sợ phải to bằng một chiếc xe hơi, còn về độ dài thì nhất thời nhìn không rõ, hiện tại muốn nhìn sắc trời, chỉ thấy cành lá tươi tốt trên đỉnh đầu. Tán lá dày đặc che khuất bầu trời, chỉ có vài tia ánh sáng lọt qua, căn bản không thể thấy rõ sắc trời.

Nhìn ra xung quanh, thấy mình đang ở trong một khu rừng, hắn sờ tay xuống đất thấy thảm lá rụng khá dày, bèn ngồi xuống, thò tay xuống đám lá rụng thấy mấy tầng mềm mại, thật may mắn là có thảm lá dầy như vậy, khi rơi xuống va phải cành cây kia giảm bớt lực đạo, mới không bị tan xác thành bảy tám khối.

Chỉ là khi ngồi dậy, Tiểu Lôi cảm thấy không ổn, toàn thân không có chỗ nào không đau đớn, từ đầu đến chân, cả đầu ngón tay cũng vô cùng đau đớn, chắc là lần ngã này không biết đã gãy bao nhiêu xương, miễn cưỡng hít một hơi nhưng đau đến trào nước mắt. Số mạng hắn chưa đến nỗi ô hô ai tai, xem ra tam thanh tôn tại thượng hãy còn nể mặt ah.

Hắn biết khi trọng thương không được loạn động, chầm chậm nằm xuống, thử một chút, chỉ thấy tay trái có thể nhúc nhích, lúc này mới chậm rãi lấy ra hai viên linh đan chữa thương từ túi Càn Khôn nuốt xuống, có điều nuốt thật khó khăn.

Nằm một hồi, con đại xà nằm bên cạnh tựa hồ không làm hại Tiểu Lôi, chỉ im lặng nằm đó, Tiểu Lôi trong lòng ổn định hơn, ngưng thần chậm rãi kiểm tra nội lực của mình, ngay lập tức tức giận đến rơi lệ. Nguyên là pháp lực viên chân diệu quyết tự mình khổ luyện được, lúc này trong linh căn trống không, một chút pháp lực cũng không có. Nội lực tán thất khắp nơi, đông một khối, tây một khối, xem ra kinh mạch cũng bị tổn thất đứt đoạn không ít.

Hắn không thể vận khí nhưng trong linh đài hãy còn một tia lý trí, miễn cưỡng bảo hộ tâm thần, dần dần cảm thấy dược lực có tác dụng. Trong chốc lát vùng ngực bụng cảm thấy một tia nhiệt khí chậm rãi đề thăng, chuyển động trong tâm tạng vài vòng, đem nội lực đang tán loạn gom vào một chỗ, chậm rãi quy nguyên. Tiểu Lôi lấy lại bình tĩnh, xem ra vết thương nghiêm trọng nhưng có thể chữa trị, còn có hy vọng.

Hắn nằm thêm một hồi, cảm giác có thể nhúc nhích được, lúc này chậm rãi ngồi lên, cử động của hắn không những làm động đến vết thương mà còn kinh động đến con đại xà bên cạnh.

Mặc dù nó không có ác ý nhưng ai biết là động tác của mình có thể khiến nó hiểu lầm, sinh ra địch ý, sợ rằng đối với nó mình không đủ một miếng.

Tiểu Lôi là bán tiên chi thể, cơ thể cường hãn vô cùng, các miệng vết thương lúc này đã sớm tự động khép lại, ngay cả vết thương sau lưng cũng khép lại như thường.

Nhưng vì vậy, hắn càng cảm thấy mình xui xẻo.

Cú ngã vừa rồi không biết bị gãy bao nhiêu xương cốt, những đoạn gãy này không có cách nào phục hồi như cũ, các đầu khớp xương cũng không trở lại đúng vị trí, bây giờ miệng vết thương liền lại nhưng bên trong xương vẫn gãy, còn xương sườn trước ngực sau khi bị ngã đã chọc vào chỗ khác, Tiểu lôi hít sâu một hơi thấy đau đến mức choáng váng.

Không biết làm sao, hắn chỉ có thể tra xét từ đầu đến chân mình, cẩn thận đem mấy chỗ xương gãy nâng lên, làm hắn đau đớn đến hét lên, nghe tiếng kêu thê thảm như vậy, con đại xà lập tức kinh động, cái đầu lớn nhấc lên, nhìn chằm chằm vào Tiểu Lôi, cơ thể đột nhiên động đậy.

Tiểu Lôi sợ đến mức không dám thở mạnh, một người một xà nhìn nhau một hồi, Tiểu Lôi nghĩ không ổn rồi, con rắn này thân hình lớn như vậy, chỉ cần đè một cái là chết tiểu gia ta rồi.

May là qua vài phút, đại xà lại chuyển động, bò ngang qua chỗ Tiểu Lôi, tiến vào rừng, những chỗ mà thân thể khổng lồ của nó bò qua, tất cả cây cối đều bị nó đụng gãy hết cả.

Tiểu Lôi mắt thấy đại xà đi xa mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn miễn cưỡng dùng hai tay di chuyển về phía sau một chút, tìm được một gốc đại thụ, không dám loạn động nữa.

Phải biết là các đầu xương phải nối vào nhau chính xác, không được loạn động, bằng không cả đời không thể phục hồi như cũ, Tiểu Lôi bây giờ hai chân đều gãy, hắn không muốn tương lai biến thành kẻ khuyết tật.

Tâm thần trấn tĩnh, hắn nhìn xung quanh tìm kiếm Tiên Âm, ả đàn bà ác độc ấy cùng rơi xuống với mình, nhưng bây giờ nhìn tả hữu hai bên đều không phát hiện được bóng của ả.

Chẳng lẽ ả chạy mất rồi?

Hoặc là ả chết rồi?

Hắn giờ phút này không có tâm tình suy nghĩ nhiều, dựa vào gốc cây, nhắm mắt dưỡng thần, chậm rãi điều tức nội lực theo Viên Chân Diệu Quyết.

Một lúc sau, nghe thấy tiếng cỏ cây bị gãy, Tiểu lôi mở mắt nhìn thấy con đại xà nọ đang chậm rãi bò trở lại, lần này hắn mới nhìn rõ cái đầu của nó.

Con đại xà này thân thể khổng lồ nhưng không khác biệt gì với những con rắn thông thường, chỉ là cái đầu khác biệt, có hai khối nhô lên như cái sừng trên đầu.

Hắn thở dài: “Hóa ra là một linh vật, ồ, ngươi chắc cũng mấy ngàn năm tuổi rồi, sau đầu linh xà mọc sừng, chắc khoảng cách tu luyện thành rồng cũng không xa”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.