Chí Tôn Vô Lại

Chương 312: Chương 312: Hạnh phúc và phiền não của Tiểu Lôi






“Hôm nay khí trời không tệ, trời nắng không mây. Nhà em ở ngoại ô Nam Đô, vì vậy theo như muội muội đề nghị, mọi người quyết định đi du lịch. Mẹ Diệu Yên nói muốn đi Nam Sơn, nhưng Tiên Âm a di muốn đi bờ biển Đông Hải (Tiên Âm a di sẽ sớm trở thành một người mẹ khác của em). Kết quả mẹ Diệu Yên cùng với mẹ Tiên Âm tranh luận một phen, hai người đánh nhau hơn ngàn chiêu, ai, hai mẹ chẳng những nhìn giống nhau như đúc, mà ngay cả pháp thuật cũng như nhau, nghe nói hai người là đồng môn sư tỷ muội, là Tiên Sơn phái đại danh đỉnh đỉnh tại hải ngoại! Mẹ Tiên Âm còn là đương kim chưởng môn nhân! Thật là lợi hại! Thế nhưng mẹ Diệu Yên còn lợi hại hơn, cuối cùng mẹ Diệu Yên thi triển ra một chiêu “Đại cửu thiên thức”, đánh rơi kiếm của mẹ Tiên Âm, thế là mọi người mới quyết định đi Nam Sơn. À, sau này nhất định phải nghĩ biện pháp xin mẹ Diệu Yên dạy chiêu đó cho em!”

“Mọi người rốt cuộc xuất phát, trên lưng em là chiếc ba lô yêu quý, có cả máy MP3, để có thể tiện đường đi săn thỏ hay con gì đó trên núi Nam Sơn, em mang theo “Liệt Phong Cung” mà sư phụ Khinh Linh Tử đưa cho em. À, vốn em định mang theo “Cửu thiên thần qua”, đáng tiếc năm ngoái lúc đánh cược lại thua cho muội muội. (Trước lúc xuất phát Lôi Hống thúc thúc cùng với Như Hoa a di cũng đến tham gia, bọn họ giới thiệu chiếc xe Hummer mới mua. Nhà em cùng triển khai pháp thuật, mẹ Diệu Yên và mẹ Tiên Âm đều ngự kiếm mà đi, em cùng mẹ Tiểu Thanh và muội muội cùng đằng vân giá vũ, bỏ xe hơi của Lôi Hống thúc thúc lại đằng sau.

Phong cảnh Nam Sơn rất đẹp, chúng em chơi bịt mắt bắt dê trong núi... lúc mới đầu muội muội luôn thắng em, sau đó em tức giận, liền dùng “Phong tự tam thập lục trảm” của Côn Luân phái chặt hết một khoảng rừng xung quanh, lúc này rốt cuộc mới tìm được nó! Kết quả các mẹ mắng em vài câu, em nhận ra chúng em phải biết bảo vệ môi trường! Cho nên em xin mẹ Diệu Yên vài giọt tiên lộ để vẩy trên mặt đất. Trong chốc lát, cây cối liền mọc ra như cũ! Hay quá!

Lúc trời tối, mẹ Tiểu Thanh biến thành một con đại xà, ra ngoài bắt về hai con thỏ, chúng em cùng nướng thịt trên núi. Đáng tiếc tất cả mọi người quên mang theo bật lửa, mẹ Tiểu Thanh liền phóng ra năm luồng “Tam vị chân hỏa”. Kết quả chẳng những đem con thỏ thiêu thành tro, suýt nữa là đốt trụi cả cây cối… may mắn mẹ Tiên Âm dùng Hàn Ngọc công bắn ra năm luồng lãnh khí, mới có thể dập tắt hỏa tai… ai, thật là nguy hiểm!...”

Tiểu Lôi trợn mắt đọc xong đoạn văn, cuối cùng nhịn không được vỗ bàn, hét lớn: “Đây là cái gì đây!!”

Tiểu Thanh nhịn cười: “Là bài tập làm văn của Bảo Nhi ở trường.”

“Trường học… làm, làm văn?!” Tiểu Lôi vô lực rên rỉ một tiếng.

Tiểu Thanh đưa tay ra: “Còn chưa hết đâu, chàng xem nhận xét phía dưới của thầy giáo đi…”

Tiểu Lôi tiếp tục nhìn xuống, chỉ thấy một đoạn chữ viết cứng rắn bằng mực đỏ nổi bật: “Ta làm thầy giáo đã hai mươi sáu năm, chưa từng thấy qua bài văn nào hoang đường như thế này! Tư duy hỗn loạn, làm người ta không biết nói gì! Đặc biệt là nhiều mẹ như thế…. khiến người ta không thể không hoài nghi về hoàn cảnh gia đình của học sinh!

Kiến nghị, học sinh sau này phải tận lực giảm bớt đọc các loại tiểu thuyết huyền ảo độc hại! Để tránh cho tư duy non nớt bị đầu độc! Đồng thời hy vọng gia trưởng có thể đến trường học gặp mặt, bởi vì bản nhân thật sự cảm thấy lo lắng về hoàn cảnh gia đình của học sinh! (sau đây là một số ghi chép thường ngày về biểu hiện của học sinh)

Tác giả thích nhất: Ghi chú: bạn học khác trả lời mục này là Lão Xá (1899-1966, nhà viết tiểu thuyết nổi tiếng Trung Quốc), Ba Kim (1904-2005, nhà viết tiểu thuyết, tác giả của bộ ba: nhà, xuân, thu) hoặc là một số tác giả đang thịnh hành như Haruki, Duras..., có người trả lời là Kim Dung cũng không có gì lạ. Nhưng học sinh lại đáp là: Khiêu Vũ, Đường Gia Tam Thiếu… bỉ nhân sau khi hỏi những học sinh khác mới biết đó là các tác gia tiểu thuyết huyền ảo mới nổi… từ nội dung bài văn của học sinh xem ra, học sinh có vẻ đã bị đầu độc bởi tiểu thuyết huyền ảo.

Nghề nghiệp mong muốn sau này: đáp án của các học sinh khác là khoa học gia, công trình sư, luật sư, bác sĩ. Cá biệt có nữ sinh trả lời muốn trở thành minh tinh, cũng không có gì kỳ lạ… duy chỉ có lệnh thiên kim trả lời: Thần tiên!!

Phương thức tư duy như thế, khác biệt với các bạn cùng trang lứa đến thế nào?!”

Xem đến đây. Trên giấy có chấm mực, chắc là lão sư viết đến lúc này, tâm tình kích động, quá tức giận, ngón tay run rẩy, không cẩn thận đánh rơi mực trên giấy.

Vận động ưa thích nhất: Bạn đồng học khác trả lời là bóng đá, bóng chuyền, bóng bàn, cá biệt có học sinh trả lời các môn võ thuật tekwondo, karate… những thứ này cũng không sao… nhưng lệnh thiên kim lại hồi đáp là: Kiếm thuật (Đặc biệt chú thích, phải là Côn Luân phái Lôi Tự Nhất Bách Linh Bát Trảm). Những đáp án này, làm người ta không biết nói gì!!!

Tổng kết: “Ta làm thầy giáo hai mươi sáu năm, chưa bao giờ gặp được học sinh quái dị như thế, phụ huynh nên nhanh chóng đến trường để thương lượng vấn đề của học sinh!”

Phía dưới là một chữ ký làm rách giấy, hiển nhiên là lão sư viết đến đây, tâm tình quá kích động không thể tự chủ.

Tiểu Lôi xem xong, hoàn toàn không biết nói gì. Trầm mặc nửa ngày, lúc này mới đau khổ nhìn Tiểu Thanh, gắng sức nuốt nước bọt: “Tiểu Thanh... nàng cho ta xem cái này là ý gì?”

Tiểu Thanh cười nhẹ, nụ cười cực kỳ ngọt ngào: “Bảo Nhi là nữ nhi của chàng phải không?”

“Đó là đương nhiên!” Tiểu Lôi lập tức gật đầu. Mặc dù nghiêm khắc mà nói, Bảo Nhi không hề là do hắn “Thân sinh”.

Tiểu Thanh vẫn cười ngọt ngào, lập tức lại lấy ra một cuốn sổ mỏng: “Vậy chàng xem cái này một chút.”

”XXXX Lớp mẫu giáo”

“Tính danh: Lôi Tiểu Bối.”

Tiểu Lôi ngẩng đầu nhìn Tiểu Thanh một cái: “Đây là của Bối Nhi?”

“Phải.” Tiểu Thanh thở dài: “Chàng xem tiếp đi.”

Đây là một phần đánh giá tổng hợp về Bối Nhi, đại khái là phân loại khảo hạch hết năm học đối với học sinh lớp mẫu giáo.

Bối Nhi thích ganh đua, ví dụ như âm nhạc, toán học… các môn học đều hoàn hảo. Nhưng về mặt hành vi phẩm chất đạo đức lại đạt được con số “0” to tướng.

“Thế này là sao?” Tiểu Lôi không hiểu.

“Số không.” Tiểu Thanh mở hai tay ra, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Không điểm?” Tiểu Lôi trừng to mắt: “Bối Nhi nhà chúng ta thông minh đáng yêu, băng tuyết thông minh! Ai thấy cũng yêu! Làm sao lại được có không điểm??”

“Rất đơn giản, chàng xem tiếp thì biết…” Tiểu Thanh rất thần bí, nàng chậm rãi từ trong tay Tiểu Lôi lật sang mặt bên kia cuốn sổ, lớn tiếng đọc…

“Bối Nhi so với các bạn học khác có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng…” Tiểu Thanh giải thích: “Tháng trước, nó đem bạn cùng lớp là một chú bé vừa mới bốn tuổi, quăng lên trên nóc nhà. Đương nhiên... không có ai tin là nó quăng con trai nhà người ta lên nóc nhà. Thằng bé đó cũng mới bốn tuổi, chính nó cũng không nói rõ ràng lắm, bất quá theo chúng ta cẩn thận hỏi Bối Nhi khi trở về nhà, kết quả là... thằng bé đó giật bím tóc Bối Nhi, bảo bối nữ nhi của chàng, liền quăng người ta lên nóc nhà, chịu khổ suốt một tiếng đồng hồ… may mắn cô giáo không biết quá trình xảy ra, đứa nhỏ đó tuổi còn quá nhỏ, cũng không thể giải thích rõ, nhưng mà tất cả mọi người đều tin là nữ nhi của chàng “ức hiếp” tiểu bằng hữu nhà người ta. Còn nữa…”

“….Còn nữa, ước chừng là tuần trước, Bối Nhi cùng một thằng bé khác tranh một trái quít lúc ăn trưa, kết quả Bối Nhi dùng pháp thuật biến ra một con cửu sắc đại xà ba đầu! Đứa nhỏ đó sợ tới mức liền ngất đi tại chỗ, sau khi tỉnh lại, ngoại trừ khóc thì chuyện gì cũng không chịu nói, hiện tại đã sợ tới mức tinh thần hoảng hốt, nghe nói đã giải quyết thủ tục chuyển trường. Còn trường mẫu giáo, đã liệt nữ nhi của chàng vào dạng trẻ nhỏ cá biệt. Còn những chuyện nhỏ khác thì không cần phải nói..."

“Chuyện nhỏ?” Tiểu Lôi rên rỉ một tiếng.

“Phải, ví dụ như là: đốt trụi tóc của cô giáo, biến thành đầu trọc… hoặc là dùng pháp thuật triệu hoán ra hơn mười con chuột, hại trường mẫu giáo phải đóng cửa ba ngày tiến hành công tác tẩy uế. Hoặc là, biến đầu hiệu trưởng trường mẫu giáo thành đầu heo…”

“Những chuyện này…xem như là chuyện nhỏ?”

“Đúng vậy.”Tiểu Thanh cười khổ: “Bởi vì sau đó chúng thiếp dùng bột “Vong Ưu Thảo” tiến hành xử lý, đương sự đều bị chúng thiếp xóa đi đoạn ký ức ‘vui vẻ’ này, cho nên sự tình đã thu xếp ổn thỏa, không có xảy ra nghi vấn gì, cho nên chỉ có thể tính là việc nhỏ.” Tiểu Lôi đã bắt đầu cảm thấy nhức đầu, hắn gắng sức day day thái dương của mình: “Tiểu Thanh, nàng đưa cái này cho ta xem, rốt cuộc là ý tứ gì?”

Tiểu Thanh thở dài: “Tiểu Lôi chàng nên biết, hiện tại đã kết thúc năm học rồi.”

“Ừ… vậy thì sao?”

Tiểu Thanh vẫn cười ngọt ngào: “Vậy chàng nên hiểu rõ… tại thế giới nhân loại, trường học của trẻ con hằng năm khi kết thúc niên học, đều sẽ có một loại hoạt động, gọi là “Họp phụ huynh” đúng không?”

“Họp họp họp, phụ huynh?!” Tiểu Lôi nhảy dựng lên.

“Đúng vậy.” Tiểu Thanh thở dài: “Chàng là cha của chúng, có phải nên có mặt không? Thiếp tin tưởng rằng thầy cô giáo, đã tập hợp kha khá oán khí, chuẩn bị phát tiết một chút đối với chàng.”

“Nếu không…” Tiểu Lôi nghĩ một hồi: “Chúng ta giải quyết chuyển trường cho chúng đi, Nam Đô có nhiều trường học như vậy.”

“Tiểu Lôi…” Tiểu Thanh nghiêm túc nói: “Chàng phải biết rằng, luôn thay đổi hoàn cảnh, đối với sự phát triển của trẻ em vị tất đã là chuyện tốt… hơn nữa...” Nói đến đây, Tiểu Thanh có phần bất đắc dĩ: “Ba năm chàng không ở nhà, chúng thiếp đã cho Bảo Nhi Bối Nhi thay đổi ít nhất ba bốn trường học… trên cơ bản trường học thích hợp của Nam Đô đã đổi hết… nếu lại đổi nữa, chỉ có thể đem mấy đứa qua tỉnh khác... chàng cho rằng thầy cô giáo của tỉnh khác có thể quản thúc được nữ nhi bảo bối của chàng không?”

Đáp án hiển nhiên là không thể!

“…” Tiểu Lôi tự hỏi vài giây: “Nguyệt Hoa đang ở đâu?”

“Có lẽ đang ở dưới bếp……”

Khi Tiểu Thanh nói xong, ngẩng đầu nhìn lại, thân ảnh Tiểu Lôi đã tiêu thất vô ảnh vô tung.

Tiểu Lôi lắc mình một cái, đã xuất hiện trong phòng bếp, bên cạnh Nguyệt Hoa, trước tiên ôm Nguyệt Hoa vào lòng, sau đó hôn nàng một cái rất nồng nàn chừng hai phút, lúc này mới buông Nguyệt Hoa đang thở hổn hển còn có chút thất thần ra hỏi: “Nguyệt Hoa… em có yêu anh không?”

“… A… em đương nhiên yêu anh...” Ánh mắt Nguyệt Hoa đã có chút mê say.

“Vậy, em yêu con gái của chúng ta chứ?”

“Ừm… đương nhiên...” Trong lòng Tiểu Lôi, Nguyệt Hoa như nhũn cả người ra.

“Vậy những chuyện của con gái chúng ta, em xử lý đi nhé.” Tiểu Lôi nói xong, vù một tiếng liền biến mất, chỉ để lại vài tờ giấy đang bay bay--- đó là quyển thành tích của Bảo Nhi Bối Nhi.

“Cuộc sống nhân gian, thật sự thú vị như vậy sao?” Tiên Âm nhìn Diệu Yên.

Diệu Yên đang thi pháp, làm tan băng trong hồ nước, toàn thân nàng dường như đang tỏa sáng.

“Cũng không tệ lắm.” Diệu Yên quay đầu cười: “Ít nhất so với tưởng tượng lúc trước của ta còn tốt hơn nhiều… ta nghĩ, trong đó chủ yếu nguyên nhân vì những người đó.” Trên ngón tay Diệu Yên tỏa ra một chút quang mang, mỉm cười nói: “Cùng với người mình yêu thích ở cùng một chỗ, cuộc sống luôn sẽ trở nên rất vui vẻ. Tiên Âm, ta nghĩ ngươi sẽ thích ứng rất nhanh cuộc sống này.”

Nàng nói xong, đem một chút quang mang cuối cùng bắn về phía mặt hồ, trên hồ nước trào lên một cơn sóng lớn, khối băng cứng cuối cùng đã chậm rãi tan ra.

Tiên Âm phảng phất như đang thở dài:“Ta không biết……”

“Ngươi sẽ thích ứng.” Diệu Yên nhìn mặt hồ, tựa như đang lẩm bẩm: “Hình như chúng ta làm hơi quá một chút, ngày mai phải tìm người đến rửa sạch trang viên. Con đường bên ngoài cũng cần phải sửa lại một lần nữa.” Nàng hì hì cười: “Xem ra phu quân lại muốn tiếc tiền.”

Tiên Âm nhìn nụ cười tràn trề trên mặt Diệu Yên, tựa hồ không hiểu.

“Diệu Yên… mặc dù ta không nhớ rõ những sự việc trước kia... nhưng ta có thể cảm giác được... Diệu Yên mà ta vẫn biết không phải là hình dạng như thế này.”

“Vậy sẽ như thế nào?” Diệu Yên nhún vai---động tác này là học được của Tiểu Lôi: “Tay cầm trường kiếm, hiệu lệnh thiên hạ quần hùng yêu ma đạo, sát phạt quyết đoán?” Nàng xoay người lại, nhìn Tiên Âm: “Lúc trước, ta là như thế… lúc đó, ta luôn tìm cách đối mặt với ngươi... lúc đó ngươi cũng như thế... cũng là một thân bạch y như tuyết, cầm trường kiếm, hiệu lệnh thiên hạ Tiên Lâm cao thủ. Ngươi là tiên tử cao cao tại thượng, được người người ngưỡng mộ… bất quá cuộc sống như vậy, thật sự có tư vị không? Ít nhất hiện tại ta rất vui vẻ, ta mỗi ngày có thể cùng với người mình yêu thích ở cùng một chỗ, chàng cười với ta, khiến cho ta vui vẻ. Cho ta cái ôm ấm áp…. Ta đã sống không biết bao nhiêu năm, nhưng chỉ có vài năm này, ta cười còn nhiều hơn so với trước đó.”

“Gia đình các ngươi cũng thật là kỳ quái.” Ngữ khí Tiên Âm vẫn lạnh như băng, thế nhưng có thể nghe ra được, vẻ băng lãnh của nàng có vài phần là cố ý tạo ra: “Một hoa yêu, một xà tinh, một nữ tử phàm nhân bình thường, không ngờ lại đồng thời thích một tiểu tặc như vậy…”

“A…” Diệu Yên hì hì cười: “Ngươi nói ‘gia đình’? Ta không nghe lầm chứ? Tiên Âm? Ngươi không ngờ lại nói ra hai chữ như vậy… bất quá ta cũng phải nói rằng… e rằng gia đình này của chúng ta, vị tất chỉ có tưng đó người…”

Diệu Yên nói rất qua loa: “Ngươi thấy chú bé cùng trở về với Tiểu Lôi không? Nó là con trai của Tiểu Lôi. Mà mẹ nó, cũng là một nữ nhân của Tiểu Lôi… thậm chí có thể nói, là nữ nhân đầu tiên của Tiểu Lôi, nữ nhân đó đi theo Tiểu Lôi từ lúc đầu. Tiểu Lôi đã mang chú bé đó trở lại, vậy chàng nhất định cũng đã tìm được nữ nhân đó. Ta nghĩ, sớm muộn một ngày, chàng sẽ đem nữ nhân đó trở về.”

“Nhưng…” Tiên Âm nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút --- không thể không thừa nhận, với loại dung mạo tuyệt sắc của nàng, thể hiện động tác này thật sự là cực kỳ đáng yêu. Nàng dường như suy nghĩ nửa ngày, mới rốt cuộc nhớ ra một từ: “À… phải rồi, cách làm của hắn. Tại phàm gian gọi là… đa tình? Chẳng lẽ ngươi không tức giận?” Tiên Âm tựa hồ có chút không vui: “Nếu ta thích gì đó, ta tuyệt đối sẽ không cùng chia sẻ với người khác! Ta sẽ một mình giữ lấy hắn!”

Diệu Yên đột nhiên quay đầu cười, nàng cười rất thần bí, ánh mắt nhìn Tiên Âm lộ ra vài phần giảo hoạt thích thú.

“Tiên Âm…. Ngươi tựa như đã thích chàng rồi, đúng không…”

Tiên Âm lập tức xoay người đi, cố ý ra vẻ ngữ khí băng lạnh: “Diệu Yên, đừng nhắc tới những lời nhàm chán này! Phải biết rằng, ta bây giờ vẫn đang rất chán ghét ngươi!”

Diệu Yên không quan tâm: “Ai biết được!”

“Hắn… hiện tại đang làm gì?” Tiên Âm rốt cuộc nhịn không được hỏi một câu.

“À… hình như Tiểu Thanh đang tìm chàng kể lại sự tình của hai con bé a, Bảo Nhi, Bối Nhi nhà chúng ta gần đây gây không ít tai họa, hiện tại cũng là lúc để chàng xuất chút lực a.” Diệu Yên thở dài: “Bất quá với hiểu biết của ta về phu quân… e rằng chàng sẽ trốn tránh.”

“Sao lại trốn?”

”Rất đơn giản…” Diệu Yên cười: “Phu quân chúng ta là một người rất giảo hoạt, chàng nhất định sẽ trước tiên đi tìm Nguyệt Hoa… sau đó hoa ngôn xảo ngữ, làm muội ấy mê mẩn đến choáng váng mất phương hướng, sau đó không đợi Nguyệt Hoa phản ứng lại, liền nhanh chóng trốn đi.”

Bộ dạng Diệu Yên nói rất chắc chắn.

Nàng tịnh không biết, nàng không ngờ đoán rất chính xác, mà trong lúc nàng cùng Tiên Âm nói chuyện bên này, Tiểu Lôi đã nhanh chóng trốn ra ngoài trang viên, chạy vào nội thành.

“Át xì!!!” Tiểu Lôi hắt xì hơi, sau đó day day mũi, thở dài nói: “Trong nhà lại có ai đang nói xấu ta rồi.”

Mục đích của hắn là nhà Lôi Hống.

Tiểu Lôi sau khi thu xếp ổn thỏa việc trong nhà, định đi tìm Lâm San San, bất quá suy nghĩ lại, quá nữa Như Hoa hiện tại đang ở cùng Lâm San San-- nếu muốn đuổi vị khách không mời này đi, Tiểu Lôi sẽ không ngốc đến mức cùng Như Hoa giao phong.

Đối với mẫu người như khủng long đó, đánh thì không đánh được, mắng cũng không mắng được, trước tiên đành phải tìm Lôi Hống hỗ trợ.

Nhà Lôi Hống không quá xa.

Bởi vì quan hệ với nhà Tiểu Lôi, Lôi Hống cũng đem chỗ ở của mình chuyển khỏi nội thành, tìm một chỗ trong vùng ngoại ô sản nghiệp riêng của Lôi gia, xây một khu trang viên, đương nhiên, trên quy mô nhỏ hơn rất nhiều so với địa phương Tiểu Lôi đang ở, cũng không có các loại trận pháp tiên thuật loạn thất bát nháo.

Tiểu Lôi không đi vào từ cửa chính mà bay thẳng vào, hắn cũng không sợ bị người khác nhìn thấy.

Bời vì quan hệ với Tiểu Lôi, trong nhà Lôi Hống không hề có thủ hạ gì, mà Lôi Hống đã xem như một nửa tu hành giả, vì tránh rất nhiều phiền toái, trong nhà của hắn cũng không có thủ hạ tài xế hay người dọn dẹp gì đó.

Ầm, Tiểu Lôi đã một cước đá tung đại môn, kêu lên: “Lôi Hống!”

Ở chỗ này tịnh không có người. Tiểu Lôi hơi nhíu mày, nghển cổ nhìn qua, đại sảnh rất an tĩnh.

Như Hoa cùng với Lôi Hống rất thích hưởng thụ, trong hậu viên rộng lớn đang thi công một hồ bơi.

Tiểu Lôi vừa đi vào hậu viên, lập tức liền phát hiện nơi này không ngờ cũng bố trí một trận pháp đơn giản. Xem ra học tập nhà Tiểu Lôi, chỉ có điều chỉ là một trận pháp trừ tà trấn trạch đơn giản.

Tiểu Lôi liếc ánh mắt chuyên nghiệp nhìn qua, tiện tay giúp Lôi Hống một chút, tăng hiệu lực lên vài lần, lúc này mới đủng đỉnh tiến vào hậu viên.

Dưới chân là bãi cỏ đã được tu sửa, nghe nói cỏ này đều là mang từ công ty chuyên nghiệp của Hà Lan dùng máy bay chở đến. Giẫm ở dưới chân quả nhiên rất thoải mái mềm mại. Tiểu Lôi thở dài, người có tiền thì không giống được…

Bởi vì thời tiết, hồ bơi đang cạn nước, Tiểu Lôi liền thấy từ xa, thân hình to lớn của Lôi Hống đang ngồi bên cạnh hồ bơi, trong tay hắn hình như là đang cầm một tờ giấy.

Mà bên người Lôi Hống, không ngờ có một cô gái trẻ tuổi! Dáng người cực chuẩn, tóc dài như mây. Đầu vai dường như vẫn đang run run.

Lôi Hống dùng một tư thế nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô gái, dường như là đang an ủi, một tay khác cầm tờ giấy đưa qua, vẻ mặt rất ôn nhu an ủi.

“Mẹ!” Tiểu Lôi không khỏi cười mắng: “Chẳng lẽ tiểu tử Lôi Hống bị ta bắt gặp đang ngoại tình???! Mẹ, cho dù là tìm tình nhân, cũng không thể dẫn về nhà mình chứ!!!”

Tiểu Lôi nghĩ đến đây, nhẹ nhàng tiến lại gần, từ xa liền nghe thấy âm thanh cô gái đó đang khóc, Lôi Hống tựa hồ có chút bối rối, liên tục an ủi “Tốt rồi tốt rồi… sẽ tốt thôi… sẽ tốt thôi…”

Cô gái kia khóc một hồi, đột nhiên ngả đầu tựa trên cánh tay của Lôi Hống, dường như đang nói gì đó: “Ta... ta phải làm sao…. làm… làm sao bây giờ…”

Lôi Hống có phần lo lắng, tựa như đang toát mồ hôi, động tác cứng ngắc, ngữ khí càng bất đắc dĩ: “Sẽ tốt thôi… sẽ tốt thôi…”

Tiểu Lôi đã nhảy đến sau lưng, hô to một tiếng: “Giỏi cho Lôi Hống, chuyện này hay lắm!!!”

Nói xong, giơ chân lên đá văng Lôi Hống ra ngoài. Thân hình to lớn của hắn bị Tiểu Lôi đá bay xuống hồ.

Trong hồ bơi không có nước, liền nghe một âm thanh nặng nề vang lên, dường như còn nghe thấy được tiếng gạch vỡ, lập tức Tiểu Lôi quát: “Lôi Hống! Ngươi to gan lắm, không ngờ dám ở nhà tìm tình…”

Từ “Nhân” trong “Tình nhân” hắn còn chưa nói ra, cuối cùng tự mình nuốt vào, bởi vì hắn đã thấy rõ ràng hình dáng cô gái đang ngồi bên cạnh Lôi Hống!

Người đó khóc như hoa lê dưới mưa, mắt sưng đỏ, khuôn mặt ấy làm cho người ta yêu thương, không phải Điền gia đại tiểu thư Điền Kha Nhi thì là ai?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.