Chí Tôn Vô Lại

Chương 71: Chương 71: Khinh Linh Tử thu đồ đệ






Tiểu Lôi vừa mở miệng hỏi câu này, Ô Dương và Ngao Liệt đều ngậm chặt miệng lại, hai người liếc nhìn nhau, sau đó cùng nhìn Tiểu Lôi với vẻ xấu hổ, tựa hồ không muốn nói ra.

Tố Tố đứng phía sau thấy vậy, cười lạnh: “Tiểu sư thúc người xuống núi nhiều ngày đương nhiên không biết. Chưởng môn sư phụ và các vị sư thúc bá đều bế quan, mọi chuyện trong phái đều do Khinh Linh Tử sư thúc quản lý, còn Vạn Tiên đại hội này là của các môn phái tu tiên Thần Châu mười năm mới có một lần, nghe nói trước đây phái Tiêu Dao chúng ta không để ý tới việc tầm thường này, nên rất ít tham gia, nhưng mà lần này, cũng không biết tại sao, Khinh Linh Tử sư thúc nói muốn đi xem cho biết một chút.”

Tiểu Lôi bỉu môi, cười nói: “Ta nghĩ, chỉ là hội chợ triển lãm của người tu hành phải không? Tại sao hai tên tiểu tử này phải liều mạng để có được tư cách tham gia vậy?”

Hai người vẫn không trả lời, nhưng Tố Tố lại kéo Tiểu Lôi, trừng mắt liếc hai tên đó, thấp giọng nói: “Tiểu sư thúc, việc này không đơn giản như vậy. Truyền thuyết có nói, Vạn Tiên đại hội này sẽ do ba đại tông phái triệu tập, mỗi lần đại hội như là trở thành đại hội hiến bảo của các đại tông phái, tông phái nào có pháp bảo mới lạ, tự nhiên là đem ra cho mọi người đánh giá một chút, nếu được đánh giá là vật phẩm cao, không chỉ có thể bán, còn có thể trao đổi với các tông phái khác, cho nên nói nó cũng thật sự giống với hội chợ triển lãm vậy. Còn có chuyện hay nữa…”

Nói tới đây, tiểu cô nương nhìn lại hai người Ô Dương và Ngao Liệt , giọng nói có chút khinh thường: “Hừ hừ, chuyện hay này, không biết đã làm cho bao nhiêu người đánh nhau vỡ đầu để có được nó đấy!”

Nàng nhìn lại Tiểu Lôi, ánh mắt nhu hòa lại rất nhiều: “Nghe nói ba đại tông phái triệu tập Vạn Tiên đại hội, đều là những tông môn nổi tiếng ngàn năm nay, trong đó Côn Lôn đã không cần phải nói nữa, còn có Đông Hải tam sơn, từ xưa tới nay đều là thánh địa của tu tiên, Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Sơn, ba tiên sơn này hợp lại được gọi là Tiên Sơn phái, còn lại, chính là Nga Mi sơn Tiêu Dao phái của chúng ta, nhưng người của phái Tiêu Dao rất thanh cao, cho nên không thích tham gia, lần này Khinh Linh Tử sư thúc nhân dịp chưởng môn sư tổ bế quan, nên tự mình định đoạt. Mà dựa theo thông lệ, ba đại tông phái cầm đầu, đều đề cử ra một đại biểu kiệt xuất, ba người trao đổi với nhau về tâm đức tu đạo, truyền thụ một ít bí pháp bí quyết… người nghĩ xem… chuyện này thật là quá tốt! Côn Lôn phái và Tiên Sơn phái, mỗi phái đều là những tông phái đã trên ngàn năm, nếu có thể học được bí quyết cao thâm của họ, không phải là một chuyện tốt sao? Ngoài ra còn có một chuyện nữa… “

Tiểu Lôi ngạc nhiên nói: “Còn nữa sao?”

Tố Tố ho nhẹ một tiếng, cố ý nhìn về Ô Dương và Ngao Liệt đang đỏ mặt lên, hai người đứng ở một bên, đi cũng không được ngồi cũng không xong, mỗi một câu của Tố Tố, đều làm mặt hai người đỏ lên, Tố Tố mới tiếp tục nói: “Vạn Tiên đại hội này, vốn là một trăm năm một lần, nhưng sau đó lại biến thành hai trăm năm, rồi sau nữa thành ba trăm năm, Tiểu Lôi sư thúc, người biết tại sao không?”

Tiểu Lôi nhìn chằm chằm Tố Tố cười nói: “Ta làm sao biết chứ? Ta chỉ thấy kỳ quái, ta sống ở Tiêu Dao phái thời gian cũng không ít hơn các ngươi, tại sao các ngươi biết, mà ta nghe cũng chưa từng nghe qua?”

Tố Tố bị Tiểu Lôi hỏi vậy mặt đỏ lên, ngượng ngùng cười cười, nói tiếp: “Tiểu sư thúc, người là quan môn đệ tử của chưởng môn sư tôn. Người lúc trước ở trên núi chỉ theo chưởng môn sư tôn khổ tu, không để ý thế sự, chưởng môn sư tôn với việc này cũng không thấy hứng thú lắm, nên mới không nói với người.”

Tiểu Lôi thở dài: “Tiêu Dao Tử cái lão già này quả là tính tình cũng già cả lú lẩn rồi, thôi được, vậy ngươi nói qua một chút, tại sao đại hội Vạn Tiên này vốn là một trăm năm một lần, sau lại tới hai trăm năm, rồi ba trăm năm một lần vậy?”

Tố Tố cười khúc khích, nhìn chằm chằm vào Ô Dương và Ngạo Liệt đang đỏ mặt, nói: “Việc này à, nguyên nhân đương nhiên có quan hệ tới một chuyện tốt nữa. Nếu không, cũng không có người nào dám mạo hiểm không sợ sư tôn trách phạt mà hạ sơn cùng quyết đấu với đồng môn.”

Ngao Liệt vốn là người đầu óc tương đối đơn giản, hắn đột nhiên nói lớn :”Được rồi! Tố Tố, ngươi cũng không cần phải ngậm miệng há miệng đều nói nhắm vào bọn ta, ta tự mình nói ra là được! Tiểu Lôi…sư thúc… chuyện này cũng không phức tạp! Vạn Tiên đại hội này cử hành ngay tại Bồng Lai Tiên Sơn, là địa bàn của Tiên Sơn phái. Bồng Lai Tiên Sơn của họ có một loại linh dược, chính là Huyết ngọc thạch chung nhũ ngàn năm! Huyết ngọc thạch chung nhũ này cần phải một đoạn thời gian mới sinh ra giọt thạch chung nhũ, chính là vô thượng thánh phẩm trong thiên địa! Tiên Sơn phái bọn họ dùng thánh thủy của thạch chung nhũ này luyện chế ra một loại đan dược tên gọi là ‘Hóa Vũ đan’. Con người an vào lập tức có thể trường sinh, người chết ăn vào liền có thể hoàn hồn trở lại. Nếu là người tu hành ăn vào, từ nay về sau luyện công ở giai đoạn ‘luyện khí’ có thể luyện ích hưởng nhiều. Nếu cơ duyên xảo hợp, sợ là sẽ từ giai đoạn ‘luyện khí’, bước đến ngưỡng ‘Tu pháp’, cũng không phải không có khả năng. Nếu là cao thủ đã đạt tới giai đoạn ‘Tu pháp’, vậy chuyện tốt lại càng nhiều hơn. Một viên ‘Hóa Vũ đan’ có thể giúp tăng tốc luyện hóa ‘tiên thiên khí’ của người tu hành, nếu là cao thủ đứng đầu về luyện khí, lập tức có thể tập hợp tiên thiên chi khí cả đời hóa thành pháp lực! Gần như có thể đạt tới một cảnh giới thần kỳ, chỉ cần như vậy là có thể sớm trở thành một cao thủ tu hành! Tiên Sơn phái mỗi lần thịnh hội, đều hiến ra hai viên nhất phẩm ‘Hóa Vũ đan’, đưa cho ba phái đứng ra triệu tập đại hội, cũng chính là Côn Lôn, và chúng ta Tiêu Dao phái đều có một viên… ngoài ra còn có một viên tuyệt phẩm ‘Hóa Vũ đan’, được lưu lại, sẽ trở thành phần thưởng cho pháp bảo của người tu hành nào giành được giải nhất. Chuyện tốt như vậy, ai mà không động tâm chứ?”

Tiểu Lôi nghe xong trong lòng máy động, đây thật sự là chuyện tốt hiếm có. Nói như vậy, vậy ‘Hóa Vũ đan’ của Tiên Sơn phái quả là trân bảo mà người tu hành mơ ước rồi. Chỉ là…

“Nếu ‘Hóa Vũ đan’ đó lợi hại như vậy, Tiên Sơn phái lại có ngàn năm huyết ngọc thạch chung nhũ, sao không luyện chế thêm một chút đan dược nữa? Hơn nữa đan dược lợi hại như vậy, Tiên Sơn phái của chúng sợ là chỉ có một không hai trong quần tiên rồi, trở thành thiên hạ đệ nhất tu hành giả. Đâu cần phải tặng nó cho bên ngoài chứ? Cho dù Tiên Sơn phái đó có tốt bụng, hào phóng, cũng không thể hào phóng tới như vậy: “Đem trân bảo trong nhà vô cớ tăng cho người ngoài sao?”

Tố Tố cười rộ lên, nói: “Tiểu sư thúc vẫn còn chưa rõ, chuyện tốt như vậy không phải tự nhiên mà có đâu. Thứ nhất là, huyết ngọc thạch chung nhũ này mặc dù là thượng cổ linh bảo ngàn năm mới có, nhưng là những năm gần đây dần dần khô kiệt, vốn là một trăm năm là có đủ thánh thủy để luyện đan dược, sau đó lại phải tới hai trăm năm sau, nhưng năm gần đây càng khô kiệt hơn, phải tới ba trăm năm mới được. Hơn nữa linh bảo quý vậy, muốn đem nó luyện chế thành đan dược dễ vậy sao? Phải cần tới hai ba người ‘Tu pháp’ kỳ luyện tới đỉnh cấp cao thủ mới được, nếu không sẽ rất khó công đức viên mãn. Thiết tưởng trong thiên hạ có mấy người đạt tới đỉnh cao của ‘Tu pháp kỳ’ chứ? Tu pháp kỳ tới đỉnh cao, khoảng cách với “hóa vũ đăng tiên” chỉ còn một bước nữa thôi, loại nhân vật đứng đầu này, muốn đếm hết, dõi mắt khắp thiên hạ, chưa chắc đã đủ năm đầu ngón tay chứ. Tiên Sơn phái bọn họ mặc dù cũng là một đại phái, môn nhân đông đảo,nhưng mà muốn bọn họ xuất ra hai ba cao thủ đứng đầu này, cũng không có được. Cho nên, phải cần sự giúp đỡ của các môn phái khác. Hơn nữa, đan dược này là ba người đứng đầu của ba phái hợp lực luyện ra. Theo truyền thuyết ‘Hóa Vũ đan’ này dược lực hiệu quả kỳ lạ, nếu không dùng ngay, lập tức sẽ mất đi hiệu quả, nói cách khác, lần này nếu được đi tham gia đại hội, phía Tiêu Diêu của chúng ta sẽ có một viên đan dược, phải cho người đại biểu của môn phái dùng ngay ở Vạn Tiên đại hội, nếu không sẽ lãng phí mất. Sư thúc nghĩ xem… Khinh Linh Tử sư thúc đã tu tới đỉnh cấp cao thủ rồi, ông ấy có thể sẽ rất nhanh tu thành chánh quả bước vào tiên giới, loại đan dược này với ông ấy mà nói có hay không cũng được, tự nhiên sẽ không để vào mắt rồi. Vậy, đan dược này sẽ được đưa cho người đi theo Khinh Linh Tử sư thúc tới Vạn Tiên đại hội phục dụng rồi….”

Tiểu Lôi nghe xong cười hắc hắc, trên mặt cổ quái nhìn hai người Ô Dương và Ngao Liệt, cười đầy thâm ý, nói :”Nguyên lai là như thế, xem ra ta trở về hình như không đúng lúc thì phải. Hai vị sư điệt nhìn ta như vậy, là sợ ta có được tư cách tới Vạn Tiên đại hội phải không?”

Ô Dương và Ngao Liệt lập tức cảm thấy khẩn trương, luận về bối phận, Tiểu Lôi dù tuổi cũng tương đương họ, nhưng là đệ tử của chưởng môn sư tôn, là sư thúc của chúng, bối phận cao hơn đồng lứa. Nói về bản lãnh, pháp thuật của Tiểu Lôi là do Tiêu Dao Tử truyền cho, còn có cái lão quái vật Khinh Linh Tử thường xuyên chỉ điểm. Ô Dương và Ngao Liệt mặc dù tự phụ, cũng tự biết mình không phải là đối thủ của Tiểu Lôi, nếu Tiểu Lôi muốn tranh với họ, về công về tư, đều là vạn lần không tranh nổi với Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi là ai? Trong suy nghĩ của hắn : “Có tiện nghi mà không chiếm là đồ Vương bát đản! Chuyện tốt như vậy không biết thì thôi, nếu đã biết rồi thì tự nhiên sẽ không thể nào bỏ qua được!” Hắn cười hắc hắc, ra vẻ bình đạm, nói: “Được rồi, về chuyện này, ta nguyên là không biết, nhưng giờ đã biết, vậy chờ ta thương lượng với Khinh Linh Tử sư huynh một chút. Về phần hai ngươi, cũng không nên rút kiếm đánh nhau sống chết nữa, dù gì cũng là đồng môn sư huynh đệ, cần phải như vậy sao?”

Nói xong, hắn xoa xoa đầu của Bảo Nhi, cười nói :”Đi, Bảo Nhi, ta dẫn con đi gặp một vị thúc thúc, trong nhà hắn có rất nhiều đồ chơi.”

Hắn ôm Bảo Nhi lên, nhưng đột nhiên nghe thấy trong rừng truyền đến một thanh âm trong trẻo, đúng là của Khinh Linh Tử

“Ha ha…. Tiểu tử trở về rồi sao? Đúng lúc lắm, mau tới gặp ta đi. Tiểu tử ngươi xử lí rất tốt, đúng rồi, Ô Dương và Ngao Liệt hai tên tiểu tử, các ngươi ngang nhiên ở sau lưng ta đấu với nhau, bắt đầu từ hôm nay đóng cửa sám hối ba ngày, trong vòng mười ngày nấu cho ta 1999 thùng nước! Nếu thiếu một thùng, ta chặt chân của các ngươi!”

Thanh âm từ xa truyền đến, nhưng giống như vang lên bên tai mọi người. Ô Dương và Ngao Liệt lập tức mặt xám như tro. Bọn họ biết Khinh Linh Tử tính tình cổ quái, ngày thường thì giống như cao nhân đắc đạo, nhưng nói trở mặt là trở mặt, nếu hắn bảo nấu nước, thì phải thực sự nấu nước, 1999 thùng nước, nếu thiếu một thùng, lão già này sẽ thật sự cắt đứt chân của mình ngay! Hơn nữa ai cũng không ngăn cản được!

Bảo Nhi mở to hai mắt, đôi con ngươi màu đen đảo tới đảo lui, sau đó kéo tay Tiểu Lôi cười ngọt ngào nói: “Ba ba, người nói chuyện đang ở đâu vậy? Tại sao chỉ nghe thấy tiếng lại không thấy người đâu?”

Không cần phải nói, câu ‘ba ba’ này vừa gọi ra, ba người Tố Tố lập tức dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía Tiểu Lôi. Tiểu Lôi cười hắc hắc, thấp giọng nói: “Bảo Nhi đừng hỏi, ta dẫn con đi gặp người đó.”

Rồi vỗ vỗ hai người Ô Dương và Ngao Liệt sắc mặt trắng bệch, rồi bỏ đi. Tố Tố chần chờ một chút, khinh thường liếc mắt hai người, cũng đi theo sau.

Trước sơn môn của Tiêu Dao phái, Tiểu Lôi niệm khẩu quyết, trên vách đá ảo hóa ra một đạo kim quang, kim quang đó tách ra hai bên, ở giữa xuất hiện một cây cầu treo, lộ ra sơn môn của phái Tiêu Dao.

Bảo Nhi há hốc mồm, bàn tay nhỏ bịt miệng lại, cũng không biết Tiểu Lôi ba ba biến ra cái pháp thuật gì. Đợi Tiểu Lôi dẫn nàng tiến vào trong đạo quan của phái Tiêu Dao. Bảo Nhi mới thở dài một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ba ba, chỗ vui như vậy, người tới giờ mới chịu mang Bảo Nhi tới đây.”

Tiểu Lôi nhẹ nhàng thả nàng xuống, nắm tay Bảo Nhi đi vào trong đại điện, liền thấy Khinh Linh Tử thẳng cẳng nằm trên bồ đoàn, bên cạnh lão là một bình rượu, hương thơm nhàn nhạt bay trên đại điện, lúc này Khinh Linh Tử đâu còn nửa phần bộ dạng của tán tiên đắc đạo? Chiếc đạo quan trên đầu sớm đã bỏ qua một bên, đầu tóc tán loạn, trên mặt đỏ ửng mang theo vài phần tửu khí, giầy cũng bỏ một bên, hai chân đưa lên cao, một mặt thì đưa rượu rót vào miệng, nhìn thấy Tiểu Lôi đến, Khinh linh Tử cười ha ha, tiêu sái nói: “Tiểu tử, đã trở về nhanh như vậy à? Chẳng lẽ ngươi sống ở ngoài không vui sao, nên thích ở trong thâm sơn rừng già này sao? A? Tại sao vừa về lại dẫn theo một bé con nữa vậy?”

Tiểu Lôi cũng mặc kệ Tố Tố phía sau mặt đầy kinh ngạc, cũng học theo bộ dáng của Khinh Linh Tử ngồi xuống đất, mở miệng mắng to: “Con mẹ nó! Lần này xuống núi, thiếu chút nữa là ta mất mạng rồi!”

Hắn nhận lấy bình rượu trong tay Khinh Linh Tử, đổ một ngụm vào miệng, liếm liếm môi nói: “Rượu ngon! Khinh Linh Tử ngươi lấy hầu tử tửu trong hậu sơn của Cửu Lão động phải không?”

Khinh linh Tử thấy Tiểu Lôi uống một ngụm gần hết một phần ba bình, trên mặt thống khổ, chộp lại bình rượu để vào trong người, rồi mới nhàn nhạt nói: “Cửu Lão động à, bọn chúng ở núi Nga Mi cũng được xem là một tông phái, chỉ là không có bản lĩnh gì, nhưng nấu rượu thì có thể miễn cưỡng vào được pháp nhãn của đạo gia ta, đạo gia mấy ngày nay thèm rượu, lấy của bọn chúng hai bình, đó là đã nể mặt chúng rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.