Chí Tôn Vô Lại

Chương 2: Chương 2: Lại không phải là tháo nội khố của ngươi!






Tiểu Lôi luôn luôn không thích mùa hè. Trong khí hậu nóng nực, phảng phất cả thành phố nằm trong một cái vĩ hấp, mọi người không phân biệt nam nữ, cả người đầy mồ hôi, đặc biệt là trong xe bus và tàu điện ngầm, họ đem cái cảm giác ẩm ướt trên người cọ xát vào những người chung quanh.

Ài, nếu là chen chúc bên cạnh một mỹ nữ trẻ đẹp thì cũng được thôi. Nhưng không may là mỹ nữ là một loại động vật quen nuông chìu. Mà cái loại người có tiền dành dụm đều có thói quen nuôi dưỡng cái loại động vật quen nuông chìu này làm thú cưng.

Chẳng lẻ ngươi không thấy đại đa số mỹ nữ đều được kẻ có tiền nuôi làm thú cưng hay sao? Làm sao lại chạy tới chen chúc trên xe công cộng với ngươi?

Cho nên, ngươi nên tiết kiệm chút nước miếng trào ra đi.

Khu nhà Tiểu Lôi ở cách trường học không quá xa, cho nên hắn quyết định không ngồi xe bus hay tàu điện ngầm mà đi bộ đến trường học

Đi bộ được hai mươi phút, trong lòng chửi rủa cái nắng ngày hè, Tiểu Lôi đã có thể thấy từ xa hai, ba tên thiếu niên bất lương đầu tóc nhuộm xanh xanh vàng vàng đang ngồi trên lan can lề đường ở cổng trường học, có tên còn hướng các nữ sinh đi qua mà huýt sáo, nói cười tục tĩu không kiêng dè một ai.

Bác Văn là một trường học rất có danh tiếng. Không chỉ vì nó là một trường học loại B, càng không phải vì cuộc thi hàng năm của nó cho ra bao nhiêu học sinh giỏi, danh tiếng của Bác Văn hoàn toàn đến từ vấn đề đám thiếu niên bất lương của nó.

Tiểu Lôi cẩn thận tiến đến cổng trường, ngay cả khóe mắt cũng không dám liếc bọn đó một chút. Không sợ chuyện nhưng cũng tuyệt đối không gây chuyện, đó là phương châm xử thế của Tiểu Lôi. Hiện tại ngay trong trường học cũng là rồng rắn hổn tạp, có trời mới biết trong đám tiểu lưu manh này có kẻ chịu sự giật dây của một xã đoàn nào, nói không chừng lại là tiểu đệ của vài vị đại ca, tóm lại không phải là kẻ mà mình nên trêu chọc.

Buổi chiều, tiết đầu tiên là tiết lịch sử, vị giáo sư tóc hoa râm đứng bên trên kêu gào rát cả cuống họng, đem hết sức mình tiến hành đại công trình phun nước bọt, Tiểu Lôi khi vừa mới bị đánh thức bởi tiếng ồn ào liền lén chùi nước bọt, sau đó cẩn thận quan sát tình huống chung quanh.

Khí trời oi bức như vậy, trường học vì vấn đề kinh phí, cũng không chịu cung cấp tiền để gắn máy lạnh, phòng học và lò nướng căn bản là như nhau.

Ngủ suốt buổi chiều, cũng chỉ bị “phấn bút phi đạn” của giáo sư ném trúng một lần mà thôi, năng lượng Tiểu Lôi hao tổn suốt suốt đêm hôm qua do lên mạng đã phục hồi đầy đủ, sau khi buổi học kết thúc, hắn đeo cặp lên vai, tinh thần phấn chấn chạy về sân tập của Đài Quyền Đạo xã đoàn.

Vì sao lại tham gia Đài Quyền Đạo xã đoàn ?

Ách, câu hỏi này hỏi rất hay! Theo tính cách của Tiểu Lôi mà nói, cái chuyện đánh đấm mà ít tham gia thì rất tuyệt, chỉ là ….ừ, lợi ích của Đài Quyền Đạo xã đoàn trong trường thật sự là hay không thể tả

Chẳng những không cần nộp học phí, còn tặng miễn phí võ phục(Mặc dù là đồ cũ), quan trọng hơn chính là lão đại của xã đoàn thân thủ cao cường, phần đông đệ tử đều đoàn kết, đội bộ da hổ này đám hổn hổn bình thường trong trường tự nhiên không dám trêu chọc, thật sự so với môn thần còn hiệu nghiệm hơn nhiều.

Đương nhiên quan trọng nhất chính là, mỗi tối còn tặng một phần ăn tối miễn phí, mặc dù chỉ là cơm hộp rẻ tiền nhất, nhưng là hai món rau hai món mặn, đĩa đầy ắp, cơm thêm không hạn chế, thật sự là vừa dinh dưỡng lại tiện lợi.

Tóm lại một câu, gia nhập Đài Quyền Đạo xã đoàn có rất nhiều cái hay ho a!

Nguyên là biết có phúc lợi tốt như vậy, tự nhiên là người đến ghi danh đông nghịt, chỉ là huấn luyện viên của hội tầm mắt rất cao, người bình thường là không chịu thu nhận, chỉ người có tư chất thượng thặng mới có thể lọt vào pháp nhãn của ông ta.

Bất quá Tiểu Lôi thân thể tráng kiện, từ nhỏ đã đi theo thần côn thúc thúc học bản lĩnh cái gì ngũ cầm hý cường thân kiện thể, là loại thái cực quyền giả hiệu, tự nhiên là để lừa đảo người ta.

Còn như thần côn vì sao muốn cường thân kiện thể….ách, vấn đề này, khi thần côn bị người ta bóc trần mánh khóe, tự nhiên phải bỏ chạy, không có thân thủ cao cường, làm sao chạy thoát được?

Thay đổi y phục xong, hắn đi vào luyện tập trường, lại không ngờ nghe tiếng cười ha ha, Tiểu Lôi trong lúc nhất thời bị bất ngờ, chẳng lẻ hôm nay Bạo Long đã cải tính? Ngày thường hắn luôn tự chửi khí thế của mình quá tệ

Gặp quỷ rồi, chẳng lẻ trong khi ra tay nhất định phải gào rú lên giống như là giết heo mới gọi là có khí thế hay sao?

Trong sân tập có rất nhiều học viên đàn em,(Bởi vì Tiểu Lôi năm nay gần thi tốt nghiệp, cho nên người trong hội đa số là đàn em của hắn) sớm đã làm thành một vòng tròn lớn, tựa hồ đang xem gì đó, hắn lúc này mới nhíu mày, vẹt đám đông ra đi vào.

Nhưng vì lão đại Bạo Long ở nơi đây là một trong số ít bằng hữu của Tiểu Lôi, hắn mới đến xem đám rãnh chuyện này.

Quả nhiên khi tách đám đông ra, liền thấy Bạo Long ngày thường kiêu căng bạo ngược được hai tay đàn em nâng đỡ cơ hồ đứng không vững, khuôn mặt đầy mụn sưng tím, hai con mắt bừng bừng lửa giận, trợn lên cơ hồ muốn rớt ra ngoài, rất rõ ràng, mục quang sát nhân này hướng về phía trước.

Người bị bao phủ bởi mục quang sát nhân của Bạo Long đang quay lưng về phía Tiểu Lôi , nhìn qua thân hình cao chừng hai thước, vóc người vạm vỡ như là Arnold Schwarzenegger! Đặc biệt là trên người mặc một chiếc áo ba lỗ bó sát người màu trắng, cơ bắp cuồn cuộn…., nhìn cường tráng như vậy sao không đi thi lực sĩ đẹp a?

Bên cạnh người khổng lồ vây quanh vài chục người bận đồng phục trường học, rất rõ ràng, đối phương là đến sân tập. Bạo Long của Bác Văn là Đài Quyền Đạo cao thủ, cũng từng đoạt giải quán quân một thời gian, cho nên luôn có cao thủ Đài Quyền Đạo của trường khắc không phục đến sân tập khiêu chiến, bất quá những tình huống loại này đã gặp trước kia, phần lớn, Bạo Long chỉ cần tam quyền lưỡng cước là xong xuôi. Bất quá xem tình huống hôm nay có vẻ khác, Bạo Long giống như bị thất thế….ách, cân nhắc thể tích của tên khổng lồ trước mắt, cho dù Bạo Long người cao cũng một thước bảy mươi lăm, cường tráng như một con trâu đực nhỏ, sức mạnh cũng không thể nào so với đối phương a…

Đám đồ đệ và đàn em xung quanh Bạo Long đều chửi bới ỏm tỏi, nhưng không một tên nào dám xông lên động thủ

Trên mặt đất còn lăn lóc hai ba tên học viên mặc võ phục của Bác Văn Đài Quyền Đạo xã đoàn, nhìn bộ dạng đều là bị đánh đến thê thảm. Cánh tay trái của Bạo Long tạo thành hình dáng hơi kỳ lạ, đại khái là bị đối phương bẻ sai khớp rồi đây.

Tiểu Lôi đi đến, đưa tay đỡ Bạo Long, hạ giọng hỏi: “Sao lại thế này?”

“Ta OO cái XX của ngươi”Bạo Long chửi ngay một câu nổi tiếng trong “tam tự kinh chửi thề” rồi mới tức giận nói: “Là bọn trường Cơ Đức! Bất quá thân thủ thật lợi hại….ta…”

Ngươi thua rồi?

“A…” sắc mặt Bạo Long cơ hồ đỏ lên.

Tiểu Lôi thở dài bỉu môi, uể oải nói: “Thua thì thua đi, đã là nghề không bằng người, cũng không có gì hay, luận võ luôn luôn có thắng có thua, ngươi lại không phải thiên hạ vô địch, chúng ta đã thua thì phải tiếp nhận, thức thời một chút đi”

Bạo Long trầm mặc một hồi, hạ giọng nói: “ta cũng không phải không phục, người ta lợi hại hơn ta, ta cũng không nói, nhưng bọn chúng rất thái quá, muốn tháo cờ của chúng ta”

Trong Bác Văn Đài Quyền Đạo xã đoàn, luôn treo lá cờ quán quân, đây là biểu tượng kiêu hãnh của Bác Văn, bình thường xem ra, đánh thắng thì cũng thắng rồi, nhưng còn muốn đem cờ của người khác ra tháo xuống thì có vẻ bắt nạt người ta quá đáng rồi.

Nhưng chuyện này với ta có quan hệ gì?

Tiểu Lôi lộ vẻ dửng dưng, bất quá là vài miếng giẻ rách thôi, mỗi ngày bò lên bò xuống dọn dẹp còn phiền toái, tháo thì tháo đi, đã không phải là tháo quần lót của cái bô nhà ngươi, vậy còn khẩn trương làm gì?

Vã lại, tiểu gia tham gia Đài Quyền Đạo xã đoàn hoàn toàn là vì hộp cơm miễn phí, mấy tấm cờ rách nát thì có liên quan gì đến ta?

Mọi người hai bên đều chửi kháy nhau, Bác Văn nơi này vì đệ nhất cao thủ Bạo Long bại trận, tuy ở trên địa bàn của mình, nhân số cũng chiến ưu thế tuyệt đối, nhưng chửi mắng cũng không quá tự tin. Ngược lại đối phương người của trường Cơ Đức tuy chỉ có khoảng chục người nhưng lại hết sức hung hăng

Trầm mặc một hồi, Tiểu Lôi bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Bọn người Cơ Đức, tại sao bỗng nhiên lại hung hăng như vậy, cái tên gia hỏa ăn bận tựa như một tên mọi là từ đâu chui ra?”

“……”Bạo Long tựa hồ có chút trầm lắng: “Ta làm sao biết? Cho tới bây giờ chưa hề thấy qua tên gia hỏa này, sức lực rất mạnh, hơn nửa tốc độ lại rất nhanh. Tóm lại là rất mạnh”

Nhảm nhí, có thể đánh cho quán quân Bạo Long bò lăn, tự nhiên đã là cường nhân rồi, Tiểu Lôi nhìn khinh bỉ nói: “Chuyện đó còn nói gì? Đã đánh không lại thì chịu thua đi, dù sao cũng không có gì tệ hơn, bất quá là vấn đề thể diện thôi, mấy cây cờ đó đưa cho bọn chúng tháo, đợi ngươi dưỡng thương xong, khổ luyện công phu, tương lai đến cửa tầm thù, đem tên gia hỏa đó đánh cho té lăn bò càng, rồi tháo cờ của bọn chúng, không phải đã báo được thù hay sao?”

“Hừ!” Bạo Long trợn mắt quát: “Thua trận chứ không thua người! Nếu bị bọn chúng tháo lá cờ, vậy thể diện Bác Văn của chúng ta ở đâu!”

Tiểu Lôi nhún vai, lầm bầm: “Thể diện thể diện, ngay cả một miếng vải lót còn không có, còn cưỡng cầu thể diện cái gì, tên gia hỏa này thật sự là đầu óc ngu si tứ chi phát triển” hắn nắm cánh tay Bạo Long, trầm giọng nói: “Nín thở, cố chịu đau” miệng đang nói, tay bổng nhiên dùng sức.

“Rắc” một tiếng, cánh tay của Bạo Long bị đánh sai khớp đã ghép lại như cũ

“Tốt rồi” Tiểu Lôi hài lòng nhìn cánh tay Bạo Long đã khôi phục lại như cũ, mỉm cười nói: “Thường ngày đi theo thần côn học một chút bản sự trật đả, xem ra thật là rất linh nghiệm ”

Bạo Long cẩn thận vận động cánh tay một chút, trợn mắt nói “Ngươi, cái tên gia hỏa nhà ngươi, sao cái gì cũng biết?”

Tiểu Lôi vẫn bỉu môi.

Hừ, lão thần côn, thời không có tiền còn bán rượu thuốc trật đả tại tiệm của Lý Thuận, tự nhiên muốn học bản lĩnh đi lừa người, cái năm đầu tiên đó, lừa đảo quả không dễ dàng a!

Này! Bọn Bác Văn! Một giọng ồm ồm vang đến, chính là gã cơ bắp đó. Bộ mặt của hắn có vài phần sát khí, quát lớn: “Các ngươi là muốn tự tay hạ cờ hay là để chúng ta kéo xuống!”

Gân xanh trên trán Bạo Long nổi lên, rồi đột nhiên rống lên một tiếng, lại muốn nhảy lên liều mạng lần nửa. Tiểu Lôi ôm hắn kéo lại, thấp giọng cười khổ: “Đồ ngu đồ ngu, vừa mới bị người ta đánh cho té lăn quay, bây giờ còn muốn bị đánh nửa sao? Đã không phải là đối thủ của người ta, hà tất phải chịu thiệt thòi trước mắt? Chỉ là hạ mấy lá cờ xuống thôi, lại không phải là bắt ngươi tụt nội khố!”

Hai tay hắn ôm chặt hông của Bạo Long, mặc cho gã vặn vẹo ra sao, cũng không có cách thoát khỏi Tiểu Lôi. Chỉ thấy Tiểu Lôi trong mắt hiện lên một tia dị sắc, bỗng nhiên đưa tay chộp nhẹ vào một bộ vị trên hông của Bạo Long. Khí lực trên người Bạo Long trong nháy mắt như mất hết, cả người mỏi mệt rũ xuống.

Tiểu Lôi lúc này mới buông Bạo Long ra, khuôn mặt mĩm cười toát ra vẻ ôn hòa vô hại: “Vị lão huynh này, chỉ là mấy lá cờ thôi, hà tất…”

Gã đô con lạnh lùng nhìn tên gia hỏa so với mình còn thấp hơn nửa cái đầu, tuy Tiểu Lôi cũng cao đến một mét tám, nhưng đối mặt với tên không lồ cao hai thước, thật sự là quá nhỏ bé.

“Hừ, chúng ta vừa mới nói trước khi tỷ thí! Các ngươi thua phải hạ cờ xuống! Bây giờ muốn nuốt lời hay sao?” tên đô con nói giọng khinh thường: “ngươi là tên nào? Cũng là người của Bác Văn Đài Quyền Đạo xã đoàn hay sao? Nếu ngươi không phục, cứ tới đây cùng ta đấu!”

Bạo Long đột nhiên thấp giọng nói “Tiểu Lôi, nơi này ngoại trừ ta, thân thủ của ngươi cũng khá lắm, ngươi xông lên cùng đánh với hắn! Vô luận ra sao, hôm nay không thể làm mất mặt Bác Văn chúng ta!”

Tiểu Lôi trừng mắt nhìn Bạo Long, trước tiên “Hừ” một tiếng rồi mới hung hăng nói: “Ngươi đã ngu, chẳng lẻ ta cũng ngu sao? Tên gia hỏa này ngay cả ngươi cũng không thể đánh ngã, chẳng lẻ da mặt ta bị ngứa, xông lên đánh hắn?” hắn quay mặt nhìn tên đô con, thở dài, bất đắc dĩ nói: “được rồi, các ngươi đã thắng, dĩ nhiên người thắng có quyền bắt người thua phải làm chuyện gì đó, chỉ là vài lá cờ thôi, chúng ta tự mình hạ xuống đây.”

Nói xong hắn nhảy lên, thân mình bay vọt lên cao, chụp lấy lá cờ ba cạnh trên đỉnh đầu nhẹ nhàng tháo ra rồi hạ xuống.

Mọi người xung quanh không nhịn được cùng hoan hô tán thưởng thân thủ đẹp mắt của hắn.

Tên đô con kia bỗng nhiên nhìn hắn từ trên xuống dưới dò xét rồi trầm giọng nói: “nhìn thân thủ của ngươi cũng không tệ, đáng tiếc lá gan quá nhỏ, giống như bọn đàn bà!”

Tiểu Lôi trên mặt lộ ra vẻ tức cười, bỉu môi: “Đàn bà thì sao? Chẳng lẻ ngươi coi thường nữ nhân? Chẳng lẻ ngươi không phải là do nữ nhân sanh ra?”

Nói xong hắn tiện tay đưa lá cờ cho một tên đàn em, phẩy phẩy tay: “được rồi, các ngươi đánh thắng rồi, mục đích cũng đạt rồi, xin mời đi cho, chẳng lẻ muốn lưu lại ăn cơm chiều hay sao? Cơm hộp của chúng ta nơi này chỉ cung cấp cho học viên trong trường thôi”

Mặt của tên đô con tím bầm, tức giận đến nắm chặt song quyền, nhìn tên nhóc đang mỉm cười trước mặt, hắn nghiến răng, lúc này mới phất tay hét: “Chúng ta đi!”

Tiểu Lôi lập tức vẩy tay tạm biệt: “Hẹn gặp lại, đại thúc, trời đang nóng, ngồi xe bus coi chừng cảm nắng nha”

“Đại….đại thúc?” họng hắn gần như bị nghẹn bởi nước bọt, rống lên: “lão tử chỉ mới mười tám tuổi!”

“Mười tám tuổi?” Tiểu Lôi thở dài, ánh mắt không dấu được vẻ thương hại: “Nhìn nếp nhăn trên trán của đại thúc ngài, một đại nam nhân hơn ba mươi tuổi đả bại một thằng nhóc mười tám tuổi, chẳng lẻ rất là quang vinh sao?”

Nói xong, hắn xoay người đi về phía đám đồng bọn đã bỏ đi.

Nam nhân nọ giận đến run người, nghiến răng nói: “Tiểu tử, hôm nay tại địa bàn của ngươi, ta không động thủ đả thương ngươi! Sau này đừng để ta thấy ngươi trên đường!”

Nói xong, hắn rống lên một tiếng, không quay đầu lại mà bước đi luôn. Hắn sợ rằng mình đi chậm một bước tên đáng ghét này lại nói ra điều gì, có thể làm mình tức chết tại chỗ.

Đợi cho bọn người Cơ Đức học viện đi hết, Tiểu Lôi nheo mắt, nói thầm: “Luyện được một chút công phu ngoại gia, ỷ vào sức mạnh cũng dám hoành hành bá đạo như vậy, sau này chết như thế nào còn không biết…”

Hắn mĩm cười, lúc này mới chỉ vào đám đàn em: “Ngươi, ngươi mấy tên này nửa, còn không mau đưa lá cờ cho ta treo lên!”

“….” Chúng nhân trợn mắt nhìn Tiểu Lôi , ngay cả Bạo Long cũng lộ vẻ quái dị: “Treo …treo lên? Nhưng vừa rồi chúng ta rõ ràng đã thua, cũng là ngươi tự thân lấy lá cờ xuống”

“Đồ ngốc” Tiểu Lôi hạ giọng chửi: “Ta tháo xuống, nhưng không đáp ứng với bọn chúng là sẽ không treo lên nửa, chúng ta không treo lên, bọn chúng làm sao biết? Bạo Long quả nhiên là một loại động vật có bộ não bị xơ cứng, khó trách khủng long lại bị tuyệt diệt.”

Những câu cuối chỉ có Bạo Long đứng bên cạnh nghe được đầy đủ, mặt hắn đỏ bừng, nhẫn nhịn một hồi rồi mới quát lớn: “Ta đã quyết định rồi, bắt đầu từ hôm nay, tất cả các học viên phải luyện tập gấp đôi, chưa lấy lại chỗ luyện tập này, Bác Văn chúng ta sẽ không ngừng lại! Một ngày không đánh thắng được bọn chúng, chúng ta lại thêm một ngày không tham gia thi đấu!”

Tiểu Lôi chậm rãi đi tới bên cạnh, lầm bầm: “Cũng cảm động quá a, chàng trai, thề làm cái gì? Nhìn cơ bắp của tên đó, ta đoán chừng hắn luyện chính là công phu ngoại gia chánh tông, cái thứ Đài Quyền Đạo của bọn Đông Dương nhân làm sao là đối thủ a, cả đời ngươi cũng không đánh nổi hắn. Ê … dù sao một năm nửa ta cũng phải tốt nghiệp rồi, sau này các ngươi có tham gia thi đấu hay không, không liên quan đến ta, có lẻ nên tập trung tinh thần vào hộp cơm miễn phí thì tốt hơn”

Nói rồi, hắn chọn lấy một bao cát, bắt đầu tập đá một cách yếu ớt. Chỉ là hắn thật sự quá lười biếng, mỗi quyền, mỗi cước đánh ra đều là yếu ớt vô lực, nói là đánh bao cát so ra còn không bằng nhào bột.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.