"Nhưng ngài hẳn nhiên là thích cô ta, cô ta cũng rất xinh đẹp phải không?"
"Đúng vậy, rất xinh đẹp." Tây Môn lạnh lùng nói: "Nhưng có xinh đẹp đến mấy, cũng bất quá chỉ là đồ ăn mà thôi." Hắn cười nhạt nói: "Long Nhãn, ngươi là Huyết Thân, cho nên ngươi cùng ăn thức ăn giống như nhân loại... Nếu ngươi rất thích ăn thịt bò, vậy ngươi có thể yêu một con bò hay không? Yêu đồ ăn của chính mình?"
Long Nhãn trầm mặc một hồi rồi đột nhiên nói: "Ngài tựa hồ không được cao hứng lắm?" Lập tức hắn lộ ra vẻ mỉm cười pha vài phần thâm trầm: "Là vì cô gái này à? Hay là bởi vì cô ta nhìn rất giống một người nào đó..."
Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên kêu thảm một tiếng. Tây Môn chỉ nhẹ nhàng nhấc tay, cả người Long Nhãn đột nhiên bị nhấc lên giữa không trung, dường như có một cánh tay to lớn vô hình nắm lấy cần cổ hắn, nhấc cả người hắn lên. Long Nhãn chỉ cảm giác được cổ của mình dường như bị một cái kềm sắt kẹp lấy càng ngày càng chặt, hắn gắng sức giãy giụa, nhưng toàn thân trên dưới không vận lên được chút khí lực nào.
"Long Nhãn." Thanh âm băng lãnh của Tây Môn vang lên bên tai hắn: "Ta biết ngươi rất thông minh… Là tên Huyết Thân thông minh nhất mà ta từng thấy. Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là ngươi có thể lạm dụng sự thông minh của ngươi với lòng nhân từ của ta." Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Long Nhãn, lạnh lùng nhìn cái đầu đầy mồ hôi của Long Nhãn rồi thản nhiên nói: "Mọi thứ có quan hệ với ta, kể cả nội tâm ý nghĩ của ta... ngươi tốt nhất là không nên có ý đồ thử dò xét! Tốt nhất ngay cả nghĩ ngươi cũng không nên nghĩ! Nói không chừng đó là một hành động rất nguy hiểm. Ngươi đã rõ ràng chưa?"
"Rõ... ràng... rồi…” Long Nhãn dùng hết khí lực toàn thân, mới từ yết hầu phát ra được ba chữ này.
“Rất tốt.” Vẻ mặt Tây Môn rốt cục lại lộ ra sự tươi cười. Long Nhãn liền cảm giác được sự trói buộc khiến người ta thấy kinh khủng kia trong nháy mắt biến mất. Cả người hắn đâm đầu xuống đất. Hắn từ quỷ môn quan trở về, không ngừng thở dốc, rồi mới gắng gượng đứng lên, hai tay ôm lấy cổ mình.
Tây Môn đã biến trở lại cái bộ dáng tươi cười thản nhiên kia: “Được rồi Long Nhãn. Đừng giả vờ nữa. Căn cứ theo phân tích của ta về ngươi, chỉ bất quá là nghẹt thở một chút thôi, sẽ không khiến ngươi thống khổ đến mức ấy. Ngươi không cần ở trước mặt ta giả đò yếu ớt như vậy.”
Long Nhãn cười khổ đứng thẳng người lên: “Đại nhân, vừa rồi ta còn tưởng ngài thật sự muốn giết ta.”
“Tạm thời chưa.” Tây Môn mỉm cười thản nhiên nói: “Chỉ cần ngươi đừng chọc giận ta, dù sao có được một tên thủ hạ thông minh như ngươi, thật sự rất khó tìm.”
Long Nhãn cười khổ: “Tạ ơn ngài khen thưởng.”
“Được rồi.” Tây Môn lạnh lùng nói: “Còn nữa… Cô gái kia đêm nay, quả thực khiến ta có chút thất vọng… Cô ta không ngờ không phải là xử nữ.” Hắn nhíu mày nói: “Ngươi nên biết, ta lúc nào cũng rất kén chọn món ăn.”
“Dạ, lần sau ta sẽ tận lực làm chuyện này cho hoàn mỹ.” Long Nhãn lập tức cúi đầu xuống.
“Vậy còn mấy chuyện khác ta giao cho ngươi thì sao?”
Long Nhãn chần chừ một chút: “Đại nhân, ý ngài là về việc vị hôn thê của ngài.”
“Về người trong lòng của vị hôn thê của ta.” Tây Môn lạnh lùng nói: “Không sao cả, ngươi cứ việc nói thẳng, ta sẽ không để trong lòng.”
“Dạ được.” Long Nhãn nói: “Về người trong lòng của vị hôn thê của ngài, ta đã tiến hành điều tra, rất tiếc là cho đến hiện giờ vẫn chưa đạt được tin tức gì thật tốt… Lần này sợ rằng có chút phiền phức.”
“Hả?” Ánh mắt Tây Môn lộ ra vẻ hứng thú.
Long Nhãn cười khổ một tiếng: “Kể ra, người trong lòng của vị Điền tiểu thư kia… không ngờ, không ngờ lại là một người quen biết cũ của ta.”
Hắn mang phần tài liệu đã chuẩn bị kỹ càng ra, để ngay trước mặt Tây Môn.
Tây Môn tuỳ ý liếc nhìn, trên tài liệu có hình của Tiểu Lôi, còn có cả một số tài liệu đơn giản cùng lý lịch của Tiểu Lôi.
“Đây là kết quả điều tra của ngươi à?” Tây Môn có phần bất mãn: “Chỉ có bao nhiêu đó?”
“E rằng chỉ có bấy nhiêu đó. Người này rất là thần bí. Hơn nữa, căn cứ theo những gì ta biết cho đến hiện giờ, hắn cùng với các môn phái tu hành của Đông thổ có quan hệ rất sâu rộng…” Long Nhãn đứng lên thở dài nói: “Đại nhân, ta nghĩ, lần này ngài sợ rằng sớm phải qua lại với các môn phái tu hành Đông phương rồi.” Hắn cười khổ nói: “Ba năm trước, người này đã từng đến Châu Âu một lần. Lúc đó hắn là đối tượng chú ý của thế lực Hội Nghị phương bắc… Cho nên, ta nghĩ nội bộ của cái đám gia hỏa Hội Nghị bắc phương nhất định biết một vài điều mà chúng ta không biết… Ngài rất rõ lập trường của ta. Bao lâu nay, quan hệ giữa chúng ta cùng với phương bắc luôn rất căng thẳng, sở dĩ bọn họ nguyện ý cung cấp cho chúng ta…”
Lập tức Long Nhãn đem phần lớn những gì hắn biết về Tiểu Lôi nói ra hết.
Bao gồm cả chuyện Hắc Ám Hội Nghị đã từng đối địch với Tiểu Lôi.
Nhưng vì duyên cớ phân chia nam bắc của Hắc Ám Hội Nghị tại Châu Âu (bối cảnh phân chia nam bắc của Hắc Ám Hội Nghị, đoạn trước đã từng có đề cập qua), Long Nhãn thuộc về thế lực của phương nam, điều hắn biết cũng không quá nhiều.
Nhất là một vấn đề mấu chốt, hắn tịnh không được rõ ràng lắm. Chính là lúc đầu thế lực phương bắc của Hắc Ám Hội Nghị đã từng vì việc tìm kiếm Bảo Nhi mà gây xung đột với Tiểu Lôi. Mà mấy người của Hội Nghị phương bắc, đến Đông phương cũng chịu nhiều thua thiệt với Tiểu Lôi.
Nhưng chuyện Tiểu Lôi gặp phải trong lần đi Châu Âu, Long Nhãn lại nói ra hết toàn bộ.
“Hả?” Sắc mặt Tây Môn có chút phức tạp: “Ba năm trước hắn đi Châu Âu, là Raphael đi theo bọn chúng? Thủ tịch Thánh Kỵ Sĩ của Vatican Raphael?”
“Đúng vậy, ta nghĩ có thể chứng minh được, tên tiểu tử này cùng với Vatican có một quan hệ nhất định.” Long Nhãn cân nhắc, chần chừ một chút rồi mới nói: “Về điểm này, ngài có thể dùng quan hệ của ngài tại Vatican hỏi thăm một chút, biết đâu lấy được nhiều tin tức hơn.”
Tây Môn không đưa ra ý kiến gì, cũng không nói gì hết.
“Còn nữa, bản thân tên tiểu tử này rất có khả năng là một tu hành giả Đông phương. Bởi vì khi hắn ở Châu Âu, chính mắt ta nhìn thấy hắn cùng đồng bọn xuất thủ… Lúc đó bên cạnh hắn có một người Trung Quốc, sử dụng bản lãnh trông giống một loại võ thuật Đông phương, giết chết một tên thủ hạ Cuồng chiến sĩ cấp bậc B của ta. Ta có lý do để tin rằng, thực lực của hắn ít nhất thuộc cấp A. Còn nữa… bên cạnh hắn lúc đó còn có một người trung niên, mà theo quan sát của ta, Thánh kỵ sĩ Raphael lúc đó, tựa hồ đối với người trung niên này rấy úy kỵ.”
Tây Môn suy nghĩ rồi nói: “Được rồi, ngươi có thể đi…”
Long Nhãn do dự một chút: “Ngài xem, nếu như ngài không tiện hỏi Vatican, vậy có thể hỏi dò Tiêu một chút… hoặc có thể hắn….”
“Long Nhãn!” Tây Môn lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi đối với Tiêu hiểu được bao nhiêu?”
Không đợi cho Long Nhãn nói hết, Tây Môn đã lạnh lùng nói: “Tiêu có thể về mặt trí tuệ không được như ngươi, nhưng hắn lại là một tên gia hỏa kiên định điển đình. Ngươi đừng hòng nghĩ tới chuyện moi được từ hắn cái gì! Cái phần tử tận trung đến chết với Vatican như hắn, tuyệt đối sẽ không lộ ra nửa chữ cho ngươi. Hắn có thể không được thông minh, nhưng tuyệt đối không phải là ngu ngốc.” Hắn thản nhiên nói: “Ngươi có biết? Tiêu là một nhân vật đặc thù trong Kỵ Sĩ đoàn của Vatican!”
Ngưng một chút, hắn lại có nét tiếu ý: “Mấy tên Thánh kỵ sĩ hiện tại của Vatican, bao gồm cả Michael trong đó, còn có cả cái tên gia hỏa được xưng là thủ tịch Thánh Kỵ Sĩ của Vatican kia… bọn chúng đều từng là học sinh do một tay Tiêu huấn luyện ra! Hơn nữa, mặc dù ta có địa vị đặc thù tại Vatican, nhưng đối với thứ giáo đồ tư duy cổ lỗ sĩ như Tiêu, tâm lý của hắn rất bài xích ta. Cho nên, một khi hắn phát hiện ra ngươi có cử động gì quá phận… Hắn thật sự sẽ lập tức giết ngươi!”
Long Nhãn ngậm miệng lại.
Tây Môn lại lộ ra vẻ cười mỉm: “Được rồi, thời gian đã không còn sớm nữa, hiện tại ngươi có thể đi tới phòng của ta, đem thi thể của cô gái kia xử lý một chút. Sau đó ngươi có thể đi ngủ được rồi.”
Long Nhãn không dám nói gì thêm.
Đợi cho hắn rời khỏi phòng, Tây Môn mới ngồi xuống sofa, khoé miệng của hắn lộ ra một tia cười khổ.
“Sự tình lại thật sự có chút phức tạp a… Nghĩ đến người trong lòng của vị hôn thê của ta, không ngờ địa vị lại cao như vậy… Tu hành giả Đông phương, đồng thời lại còn là hảo bằng hữu của phản đồ Raphael… Hừ, vậy cái tên Raphael kia sau khi đào thoát khỏi Vatican, hẳn nhiên là tới Đông phương rồi. À… ta rõ rồi. Hai tháng trước Giáo hội phái đi vài tên Thánh kỵ sĩ truy đuổi hắn. Kết quả cái tên phế vật Andre vẫn chưa trở về, chẳng lẽ bị giết rồi sao?”
Hắn đột nhiên mỉm cười: “Đây thật sự lại là tin tốt a…”
Lập tức Tây Môn lắc lắc đầu, sau đó xoa xoa lấy Thái dương huyệt của mình.
Hắn đứng lên rồi bắt đầu chậm rãi đi một vòng chung quanh phòng. Sau đó trong tay lại bấm ra một vài thủ thế kỳ quái, nhẹ nhàng phất lên vách tường, còn có trên cửa, và hai bên cửa sổ.
Lập tức trong phòng phát sinh dao động một cỗ năng lượng pháp lực nhu hòa, dường như có một luồng lực lượng vô hình vây quanh hoàn toàn cả gian phòng.
Làm xong mấy việc này, Tây Môn đi tới giữa phòng, rồi đột nhiên khom người ngồi xuống mặt đất.
Tư thế của hắn rất đặc biệt, không ngờ khoanh chân mà ngồi! Hai tay đặt vuông vức trên đùi, lòng bàn tay hướng lên trên, tay bấm ấn chỉ, sau đó từ từ nhắm mắt lại.
Tư thế này, không ngờ lại là một tư thế tu luyện tiêu chuẩn nhất của pháp thuật tu hành Đông phương.
Trên người hắn dần dần tán phát ra từng đoàn quang mang màu lam lạnh lẽo. Qua một hồi, Tây Môn đột nhiên bừng mở mắt ra, hắn há mồm, trong miệng phun ra một luồng bạch khí nóng bỏng. Hắn đột nhiên lập tức giơ lên một ngón tay…
Chỉ thấy trên ngón tay thon thon kia của hắn mơ hồ xuất ra một tia kiếm khí sắc bén. Sau đó kiếm khí chớp động, trên người hắn đã nhanh chóng xuất hiện mười mấy miệng vết thương trên cánh tay cùng lồng ngực.
Mấy miệng vết thương kia đồng thời chảy ra huyết dịch đỏ tươi, thuận theo da thịt cơ bắp chảy xuống.
Sắc mặt Tây Môn như thường, đột nhiên nhắm mắt khoanh chân mà ngồi, một ngón tay chỉ lên trời, một ngón tay chỉ xuống đất.
Sau đó, sự tình quỷ dị phát sinh! Mười mấy vết thương trên toàn thân hắn đang chảy máu ra, đột nhiên nhanh chóng chảy ngược về miệng vết thương!!!
Lập tức, da thịt chung quanh mấy vết thương kia từ từ nhúc nhích rồi nhanh chóng khép lại! Da thịt khôi phục lại vẻ bóng loáng cùng trắng trẻo ban đầu, ngay cả một điểm vết tích cũng không hề lưu lại.