Chỉ có hòa thượng mặt đỏ Diệu Nghiêm thấy pháp lực của trụ trì Phục Hổ tự như thế, nghĩ thầm: "Thì ra Quan Nguyệt trụ trì Phục Hổ Tự này, pháp lực cao cường, nghe nói đã trăm tuổi, lại vừa bắt đầu tu pháp. Nhưng với chiêu thức đó, pháp lực đã đến Tu Pháp sơ tầng rồi. Hiện thực và lời đồn quả là khác xa! Chẳng lẽ pháp lực đột nhiên tiến nhanh, hay là có quan hệ tới kiện pháp bảo kia?"
Nghĩ đến đó, tham niệm trong lòng hắn càng lớn đến khó có thể áp chế.
Phía trên, Tiểu Lôi thấy vậy cũng có chút hứng thú, cười nói: “Sao? Chiêu thức đó thú vị lắm sao! Chẳng nhẽ là Niêm Hoa chỉ gì đó trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm Tự sao? Ta còn tưởng rằng chỉ có trong võ hiệp tiểu thuyết thôi chứ, chẳng lẽ có thật?”
Ngọc Hư tử bên cạnh dù sao cũng là người tu hành, kiến thức tự nhiên nhiều hơn so với Tiểu Lôi, nhịn không được khinh thường nói: “Cái gì Niêm Hoa chỉ. Đây là Phật môn chi pháp, Niêm Hoa Nhi Tiếu. Phật pháp cao thâm, sinh khí dồi dào, tu vi trụ trì Phục Hổ tự so với tên tặc ngốc mặt xanh còn cao hơn một bậc.”
Tiểu Lôi biết mình nói sai, cũng không thèm để ý, trong lòng lại có ý niệm: Trong Phục Hổ tự, chẳng lẽ thật sự có bảo bối?
Bọn hòa thượng này từ xa đến lấy, chuyện này tự nhiên không còn nghi ngờ gì nữa.
Nhưng……
Mẹ nó! Nga Mi Sơn này chính là địa bàn của lão tử! Cho dù có bảo bối gì, ta cũng phải lấy trước! Còn đâu đến phiên bọn giặc trọc bên ngoài?
Ngay lúc này, hai người bên dưới bắt đầu giao đấu. Thấy Quan Nguyệt thiền sư cùng hòa thượng mặt xanh đều bước lên, vươn tay xuất chỉ.
Lá cây trong tay hai người đều phần phật bay ra. Mang thao hai đạo hỏa diễm đồng thời đập vào nhau.
Thấy trên không hai đạo hỏa tuyến quấn vào nhau, ngươi tới ta đi, hai người đều đứng nguyên tại chỗ thôi động pháp lực. Có điều Phật môn pháp thuật, đều có hòa khí dùng để cứu người. Mặc dù hai người so đấu, nhưng sắc mặt điềm tĩnh, lông mày giãn ra, nụ cười luôn hiện trên mặt.
Quả nhiên Ngọc Hư tử nói không sai, Quan Nguyệt thiền sư pháp lực cao hơn một bậc, tăng bào rung lên nhè nhẹ, hỏa tuyến đã dần bức đến khuôn mặt hòa thượng bên kia. Hòa thượng mặt xanh hít thở gấp gáp, nhưng mặc cho hắn thúc động pháp lực, vẫn thua kém ba phần, mắt thấy ngọn lửa kia đã tới gần mình, nụ cười trên mặt không khỏi có chút miễn cưỡng.
Cái gọi là Niêm Hoa Vi Tiếu, trên mặt hắn, giờ lại biến thành "Niêm hoa khổ tiếu", đều là cười, nhưng là cực kì khác biệt.
Người trong chùa thấy trụ trì bản tự chiếm ưu thế, không nhịn được xuất khẩu tán dương. Hòa thượng mặt xanh sắc mặt lại càng xanh hơn. Ban đầu vốn là mặt xanh màu thép, sau đó lại phảng phất như trong xanh có đen, trong đen có tím.
Bỗng nhiên nghe thấy Quan Nguyệt thiền sư cao giọng quát: "A di đà phật. Ngã phật từ bi!"
Nhưng thấy ào một tiếng, một đoàn hỏa diễm cuộn lên, ngay lập tức chiếc lá trên không của hòa thượng mặt xanh "Bách" một tiếng hóa thành bụi phấn, ngọn lửa thuận thế lan đến cánh tay rồi lên người hòa thượng mặt xanh, hắn kinh hãi, nhịn không được kêu lên kinh hãi.
Bên trên Tiểu Lôi vỗ tay cười nói: "Hay cho ‘Niêm Hoa Thảm Khiếu', hay lắm hay lắm!"
Quan Nguyệt thiền sư không có ý đả thương người, theo như suy nghĩ ban đầu, đối phương mặc dù liên tục đe dọa. Bất quá chỉ cần đem quần áo đối phương đốt phá, để cho hắn biết khó mà lui là được.
Nhưng không ngờ hòa thượng mặt đen đang ngồi ở bên cạnh, mắt thấy đồng bạn thất bại, đột nhiên quát to một tiếng!
"Ô hô !!!!!"
Một tiếng rống to này, kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc! Liền thấy kình phong cuồn cuộn, cát bay đá chạy, ngọn lửa trên người hòa thượng mặt xanh, liền bị cuồng phong thổi tắt.
Cuồng phong tới nhanh, mà đi cũng nhanh, đến trong nháy mắt, đi trong tức thời. Chúng tăng đứng trong sân bị thổi làm ngã xiêu ngã vẹo, đang trong cơn sợ hãi, gió bỗng ngừng lại.
Chỉ có mấy tăng nhân bọn Quan Nguyệt phật pháp cao thâm, mới trụ vững. Sắc mặt Quan Nguyệt thiền sư hơi đổi, mặc dù toàn lực trấn định, nhưng trong lòng thật sự khiếp sợ!
Phải biết rằng, phật pháp của hắn vừa rồi, ngọn lửa không giống lửa thường! Nếu là lửa thường, có thể bị gió thổi tắt, với hỏa diễm được tạo ra bởi pháp lực, đối với gió là bất diệt, gặp thủy không tắt! Hòa thượng mặt đen kể từ lúc tiến vào chùa tới nay, chỉ ngồi im, đột nhiên xuất thủ, tiếng hét ong ong như thế, lại có thể diệt Thần Thông Chi Hỏa của mình, tu vi như thế, so với ta mạnh hơn nhiều!
Hòa thượng mặt đen đứng lên, lớn tiếng nói: "Đại hòa thượng, chúng ta hôm nay là tới cầu Bảo. Cái kiểu rề ra thế này, lãng phí thời gian như quá! Ngươi có dám cùng ta đánh cược hay không!"
Quan Nguyệt cất cao giọng nói: "Xin hỏi pháp danh của đại sư? Bằng pháp lực của ngươi như vậy, cũng không phải kẻ vô danh, hôm nay đến chùa của ta, nếu là muốn ỷ vào pháp lực các hạ, ép người cướp vật, cả chùa ta cũng không ai địch được, chỉ có thể cùng ngươi chiến đấu đến cùng!"
Chung quanh, chúng tăng nhân đồng thời quát: "A di đà phật!"
Hòa thượng mặt đen lạnh lùng cười to, tiếng cười hắn the thé chói tai, tựa như tiếng kim loại, lớn tiếng nói: "Ngữ khí hòa thượng thật cứng rắn, nhưng bản lĩnh lại không cứng! Nếu hỏi pháp danh ta, nói ra cũng không sao! Nếu ngươi có thể tiếp ta một phép, ta sẽ nói cho ngươi! Nếu ngươi tiếp không được, thì ngoan ngoãn đem vật kia giao ra có được không?"
Quan Giác bên cạnh dù sao tâm tư cũng linh mẫn, lập tức kêu lên: "Đại sư lời này thật ra có chút tiện nghi cho ngươi! Pháp danh của ngươi, không biết cũng không sao, bằng vào pháp danh, lại đòi so với chí bảo trong chùa ta, không phải quá mức buồn cười sao!!"
Tiểu Lôi bên trên nghe xong liên tục lắc đầu thầm kêu: "Mắc lừa rồi mắc lừa rồi! Quan Giác hòa thượng lần trước thấy hắn, còn tưởng một tên thông minh, mà cũng vấp phải cái phép khích tướng con con này của đối phương."
Ngọc Hư tử lạnh lùng nói: "Phép khích tướng gì?"
Tiểu Lôi cười: "Ngươi xem, những người này đến đây vì cướp bảo bối, Phục Hổ tự vẫn phủ nhận có bảo bối. Hòa thượng mặt đen cố ý nói như vậy! Bây giờ Quan Giác hòa thượng bị đả kích, nói rằng 'bằng vào pháp danh, lại đòi so với chí bảo trong chùa ta ', những lời này vừa nói, kỳ thật là thừa nhận trong chùa mình có bảo vật!"
Ngọc Hư tử chăm chú nhìn Tiểu Lôi, thở dài: "Chỉ có ngươi mới có tâm tư thế này. Mưu kế nhiều như vậy, khó trách gặp ngươi đều thất bại!"
Tiểu Lôi cười hì hì, nói: "Đấu trí không đấu lực. Đấu lực là hạ sách, đấu trí mới là kẻ mạnh! Hòa thượng mặt đen chỉ cần ra tay qua loa! Phục Hổ tự sẽ bại thôi ."
Ánh mắt hòa thượng mặt đen phía dưới quả nhiên lộ ra một tia đắc ý. Quan Nguyệt thiền sư bên cạnh nghe Quan Giác nói, lập tức thấy không ổn. Quan Giác cũng ý thức được mình lỡ lời, vội nói nhanh: "Đại sư cược cái gì? Chớ nói trong chùa ta không có bảo vật, cho dù có bảo bối gì, cũng là di vật của cao tăng tiền bối trong tự ta, không thể tặng không cho người!"
Hòa thượng mặt đen cười nói: "A di đà phật, ta cũng không quản di vật của lão hòa thượng tiền bối các ngươi. Nói linh tinh ít thôi, ta đưa ra đề mục, chúng ta tỷ thí một chút, nếu là ngươi thua, để ta khám chùa này từng chút một! Nếu là ta thua. Chuyện hôm nay coi như kết thúc!"
Quan Nguyệt nhíu mày nói: "Nếu là đại sư thua, các ngươi phải rời đi, không được lần nữa nhiễu loạn thanh tu trong chùa ta!"
Hòa thượng mặt đen bỗng nhiên cười to ha ha, trong tiếng cười mang theo trào phúng vô hạn, giống như nghe được chuyện đáng cười nhất thế giới vậy.
Quan Nguyệt cố nhịn nói: "Đại sư cười cái gì?"
Hòa thượng mặt đen ngạo nghễ nói: "Ta không phải đại sư, ngươi cũng không cần gọi ta là đại sư! Nhưng mà ta nghe ngươi nói chuyện buồn cười quá thôi. Hôm nay ta nếu thua cho ngươi, tất nhiên quay đầu mà đi. Nhưng ngày mai chờ ta tìm cao thủ, tất nhiên còn trở lại! Ngày mai nếu thua nữa, ngày kia ta sẽ lại đi tìm cao thủ! Nói cho ngươi rõ. Kiện đồ vật kia chúng ta nhất định phải có được! Ngươi giấu một ngày, tránh không được mười ngày! Giấu mười ngày, tránh không được trăm ngày! Ngươi một ngày không giao ra đồ vật kia, chùa của người một ngày không được bình yên!"
Những lời này không che dấu luận điệu cường đạo trong đó, còn đâu thấy nửa phần hòa thượng xuất gia?
Bên trên Tiểu Lôi nghe vỗ tay cười nói: "Hay hay hay quá! Thật là cường đạo vô sỉ! Người này nói ra, ta thật tâm đắc! Nếu là cường đạo, tự nhiên sẽ không coi có nguyên tắc chó má gì đó. Diệu nhân! Quả nhiên diệu nhân!"
Bên cạnh, Ngọc Hư tử nghe được thầm thở dài, cũng không biết là kính nể hay là khinh thường. Nghĩ đến mình bại trong tay Tiểu Lôi nhiều lần, chính là bởi vì đối phương hèn hạ vô sỉ, cũng không hề băn khoăn!
Tiểu Lôi tiếp tục cười nói: "Nếu muốn đánh ngã đối thủ, phải không hề cố kỵ. có thể đánh bại đối thủ, hèn hạ vô sỉ một ít cũng không là gì! Âm mưu, dương mưu, có thể giết chết đối thủ thì chính là cao chiêu! Người này nói rất thú vị. Đám hòa thượng kia không phải là đối thủ rồi!"
Hòa thượng mặt đen đột nhiên cười to vài tiếng, tay áo vung lên, một đạo kình phong cuộn tới, cái chuông lớn ở hậu viện, dây buộc ngay lập tức đứt lìa. Ầm một tiếng, nó rơi xuống đất, bay thẳng về phía hòa thượng mặt đen, đám hòa thượng Phục Hổ tự đều bò lăn né tránh, sợ bị cái chuông đụng phải!
Hòa thượng mặt đen lại thuận tay cầm lấy, nâng cái chuông trong lòng bàn tay! Chuông to này ước chừng cao hai thước, được đúc từ thép nguyên chất, sợ là chí ít nặng nghìn cân, lại bị hắn nâng trên tay, giống như nâng một ngọn cỏ bình thường. Hắn cười dài: "Quan Nguyệt chúng ta đánh cược cái chuông này! Ta ngày thường thích âm luật! Hay dùng cái chuông này diễn một khúc, Đại hòa thượng ngươi nếu là nghe xong mà không ngã, thì tính là ngươi thắng!"
Nói xong, hắn một tay nâng chuông, ngón tay bên kia bắn ra trên chuông ……
Oanh!!!!!!! Mắt thường còn nhìn rõ một tầng sóng âm hình vòng cung tỏa ra ngoài!
Quan Nguyệt sắc mặt thảm biến, song chưởng chưa kịp vung, đã bị sóng âm đập trúng, miệng hộc máu, vội vã lùi về phía sau hai bước, thiền phòng phía sau cũng là sụp đổ một nửa!!
Hòa thượng mặt đen cười lạnh: “Âm đầu tiên ngươi đã nghe không được sao? Thêm nữa đây!"
Nói xong, hắn lại vung tay vỗ lên thân chuông!
Lần này càng thêm nghiêm trọng, nghe OANH một tiếng, tro bụi bắn ra bốn phía, hòa thượng trong sân đều bị chấn ngã, gần một nửa hôn mê bất tỉnh.
Quan Nguyệt sắc mặt sầu thảm biết mình vạn lần không phải đối thủ của người này, mắt thấy người trong chùa sợ rằng gặp tai ương, trong lòng không khỏi có chút hối hận.
Nghĩ chính mình sai lầm quá lớn! Sớm biết địch nhân mạnh mẻ như thế, đã phái người lên tông phái khác trên núi Nga Mi cầu viện! Xa thì không nói, ngay bên cạnh có phái Tiêu Dao, cùng Phục Hổ tự có chút giao tình, phái Tiêu Dao pháp thuật cao cường, nếu có bọn họ ra mặt hỗ trợ, tất nhiên là có thể đánh lui cường địch.
Hòa thượng mặt đen ha ha cười to, quát: "Quan Nguyệt, ngươi có phục không!!"
Quan Nguyệt lúc này thấy tăng nhân thủ hạ bị thương, ngất xỉu, chính mình bị hắn làm cho chấn động, khí huyết nhộn nhạo, tự mình cũng không phải đối thủ của người, đâu còn dám sính cường?
Hắn thở dài một tiếng, miệng muốn nhận thua.
Quan Giác hòa thượng nhìn sắc mặt trụ trì, vội vàng kêu: "Trụ trì không được! Bọn đệ tử chúng ta, xả thân giữ đạo! Không sợ ma đầu cường địch này!"
Trong miệng Quan Giác còn chảy máu, con mắt hòa thượng mặt đen trừng lên, thống hận nhìn hắn, đột nhiên vung tay một trảo lăng không, lập tức Quan Giác hòa thượng thân không kiểm soát, bay về hướng hắn, bị hắn túm cổ nâng lên. Hòa thượng mặt đen kêu kì quái: "Đại hòa thượng, ta không thích giết người. Nếu là hôm nay các ngươi cứ cứng đầu kháng cự, vậy đừng được trách ta đại khai sát giới!"
Quan Giác cổ bị nắm, giãy dụa không thoát ra được, chỉ là bức ra từng tiếng: "Tà ma ngoại đạo, cũng dám mơ tưởng phật gia chí bảo của chúng ta sao!"
Mặt đen vừa nghe bốn chữ "Tà ma ngoại đạo”, sắc mặt đột biến, bỗng nhiên quát vang: "Mẹ!! Tức chết ta!!!!!"
Hô một tiếng, hắn dùng sức quăng Quan Giác, mắt thấy đầu Quan Giác sắp đập vào vách tường, thân thể hắn bị chế trụ, không thể động đậy, cú va chạm này, sợ rằng làm não vỡ tung tóe. Quan Nguyệt hòa thượng quát to một tiếng, bay tới đỡ lấy Quan Giác!
Chỉ là lực lượng của hòa thượng mặt đen đâu chỉ ngàn cân vạn cân?? Quan Nguyệt mặc dù chụp được, nhưng lưng lại nện mạnh lên vách tường.
Cách cách vài tiếng, xương khớp trên người hắn cũng không biết gãy bao nhiêu, máu tươi phun ra, mặc dù cứu được tính mệnh Quan Giác, nhưng lại nằm lăn trên đất.
Tăng nhân Phục Hổ tự đều kêu to, kẻ vung quyền, kẻ xuất cước, hướng đến hòa thượng mặt đen mà đánh. Hòa thượng mặt đen cười điên cuồng, một tay cầm chuông, một tay tùy ý điểm, liền hạ gục mọi người.
Quan Giác Quan Nguyệt hai người nằm trên đất, đều thở dài, trong lòng vạn niệm thành tro, bỗng nhiên Quan Nguyệt nhìn chằm chằm hòa thượng mặt đen.
Chỉ thấy hắn cười điên cuồng, thân hình cao lớn, tay cầm quả chuông to, trong lòng đột nhiên nhớ đến một người, nhịn không được kêu lớn: "Ngươi …… Ngươi chẳng lẻ là một trong thiên hạ Ngũ Phương cao nhân, Cổ Chung hòa thượng!!!"
Hòa thượng mặt đen đột nhiên ngẩn ra, tiếng cười lập tức dừng lại, xoay người nhìn chằm chằm hai người, giọng nói khàn lại: "Ngươi nói cái gì?"
Quan Giác càng thêm khẳng định ước đoán trong lòng, phẫn nộ nói: "Cổ Chung hòa thượng, Ngươi cũng là cao nhân đứng đầu đương thời, không ngờ lại làm ra việc hèn hạ như thế!!"
Hòa thượng mặt đen đột nhiên cười một tiếng kì quái: "Hắc hắc, ta vốn không phải là người tốt!"
Quan Giác tuyệt vọng, nghĩ thầm nếu đối phương là Cổ Chung hòa thượng, vậy mình đoan chắc không phải là đối thủ, Phục Hổ tự lần này mất rồi!
Ngay khi mọi hy vọng của hắn tan thành tro bụi, đột nhiên bên tai nghe thấy một tiếng cười rất nhỏ: "Cái gì Cổ Chung hòa thượng, là hắn lừa ngươi đấy!"