Chí Tôn Vô Lại

Chương 107: Chương 107: Ngươi đã bị đuổi việc…






Long Nhãn chỉ cảm thấy bàn tay lạnh như băng của Tiểu Lôi đặt trên cổ của mình. Một cánh tay khác của Tiểu Lôi thì để hờ phía sau eo của Long Nhãn. Chỉ cần Long Nhãn dám loạn động, tay của Tiểu Lôi sẽ bóp nát cổ họng của đối phương

Long Nhãn hoàn toàn bất động, đột nhiên cười gượng : “ Không ngờ lại bị phát hiện” hắn thở dài : “ Ta biết ông rất lợi hại, ông yên tâm đi, ta sẽ không phản kháng. Sự thật thì sức chiến đấu của ta là bằng không, đối với ông không có gì uy hiếp.”

Hắn chậm rãi giơ hai tay lên, tỏ ý mình tuyệt không phản kháng.

Tiểu Lôi thu hồi một tay, thò vào túi Càn Khôn rút ra thái đao, kề trên cổ Long Nhãn. Lúc này mới hơi lùi về phía sau một chút, lạnh lùng nói : “ Ngươi là ai? Hắc Ám Hội Nghị phải không?”

Long Nhãn không đáp, cười g : “ Ngươi làm thế nào mà nhìn ra được ? Ta nhận là đã ngụy trang rất cẩn thận . . . ta đích xác là rất tinh thông dã ngoại sinh tồn, hơn nữa bản thân ta cũng có kinh nghiệm leo núi. Quan trọng nhất là, ta không có khả năng chiến đấu, tính theo năng lượng mà nói, hoàn toàn không có gì khác với người bình thường . .. ”

“Từ buổi chiều hôm nay, ta đã bắt đầu hoài nghi ngươi” Tiểu Lôi thản nhiên nói : “ Trên đường, lúc ở trên xe, ta vô ý nhờ ngươi mở nhạc. Nhưng ngươi mở nhạc chính là rock heavy metal. .. lúc ấy ta chú ý đến ánh mắt của ngươi, ngươi tựa hồ không thích loại âm nhạc này. Mặc dù ngươi vẫn chú ý nét mặt của mình, nhưng phản ứng trong sát na đó, đã không qua được ánh mắt của ta . . . hừ, ta đã hành tẩu giang hồ nhiều năm, khả năng quan sát của ta rất mạnh ! Càng khiến cho ta kỳ quái hơn là, trên xe của ngươi tất cả đều là loại nhạc này, thử hỏi một người không thích nhạc heavy metal, tại sao trên xe của mình lại chứa nhiều đĩa CD của loại nhạc này đến vậy ? Duy nhất chỉ có một giải thích, chiếc xe này không phải của ngươi ! Bởi vì ngươi vốn không phải Long Nhãn! “

Long Nhãn thở dài : “ Nhưng cũng có thể xe là do ta mượn tới.”

Tiểu Lôi mỉm cười nói : “Đúng vậy, cho nên ta tạm thời gác lại nghi hoặc, lúc ban đêm ngươi thể hiện thủ pháp sinh hoạt dã ngoại vô cùng nhuần nhuyễn, ta thậm chí hoài nghi chính mình phải chăng quá đa nghi. Chỉ là rất nhanh sau đó, ngươi đã thể hiện sơ hở thứ hai. Ngươi ban đêm tới tìm ta, nói ngươi ngủ không được . . . một người đã quen dã ngoại sinh tồn, đừng nói là đang ở trong một cái sân rộng lộ thiên của một thị tiểu trấn, cho dù là đang ở khu vực hoang dã, trời băng đất tuyết, cũng có thể ngủ. Cho nên ta lại đối với ngươi sinh ra hoài nghi . . .Chỉ là, ngươi rất am hiểu nói xạo . .. ”

Tiểu Lôi cười lạnh, tiếp tục nói: “ Ngươi nói dối mọt cách tự nhiên, mặt không đổi sắc, tâm không động. Bản lãnh đó, thật ra ta rất bội phục, lúc đó gần như ta đã bị mê hoặc ... ngươi nói bởi vì ngươi ngủ trong lều không phải là của ngươi . . . mà là ngươi mượn . . . đáng tiếc chính là, ngay vừa rồi, ngươi khom lưng tiến vào để lấy đèn pin, ta đã thấy rõ, trên lều của ngươi mặt trước ghi rõ tên ‘Long Nhãn’! Vậy hết thảy ta đã hoàn toàn hiểu rõ . .. . ngươi căn bản vốn không phải Long Nhãn ! ”

Long Nhãn thở dài, đột nhiên cười cười : “Xem ra nói dối cũng không phải là thói quen tốt, ta sau này nhất định phải chú ý điểm ấy.”

“Chỉ sợ ngươi sau này sẽ không có cơ hội nói dối nữa”. Tiểu Lôi cố ý cầm thái đao gí sát thêm một chút : “ Ngươi tên gì?”

“Simon” tựa hồ cảm nhận được đao phong trên cổ, hắn nói nhanh : “Trợ lý của Pháp quốc Hắc Ám Hội Nghị–khu nam nghị viên đại nhân.”

“Rất tốt” Tiểu Lôi nói tiếp : “ Vấn đề thứ hai, ngươi đi theo ta để làm gì?”

“Simon ánh mắt đột nhiên trở nên rất bất đắc dĩ : “Có Satan làm chứng . . . ta chỉ là muốn theo các ngươi, muốn nhìn một chút xem các ngươi làm gì . . . ”

Hắn trả lời câu này, quả thật đã khiến Tiểu Lôi trở nên hồ đồ.

“Tiểu Lôi tiên sinh . . .” Simon nói gấp : “ Ngươi trước tiên có thể hạ đao xuống được không ? Ta biết chuôi đao này có thể dễ dàng chặt đứt cuồng chiến sĩ sau khi cuồng hóa, nhưng ta không có khả năng chiến đấu. Ta mặc dù là một người thuộc huyết tộc, nhưng ta thân phận là một “Huyết thân” không có năng lực, đối với ngươi không có uy hiếp gì. Nếu ngươi buông đao xuống, ta nghĩ chúng ta có thể tâm bình khí hòa mà nói chuyện. ”

Tiểu Lôi nắm đao, để trên cổ đối phương, chậm rãi nhướng tới phía trước nhìn sâu vào trong mắt Simon một hồi :

“Ngươi quả là cao thủ nói dối trời sinh” Tiểu Lôi thở dài : “ Đầu tiên ngươi tạo một dáng vẻ trung hậu, loại tướng mạo này giúp ngươi không bị người khác đề phòng. Thứ hai, ngươi lúc nói chuyện luôn bình tĩnh như vậy ?”

Simon cười khổ nói : “ Ngươi đang ca ngợi ta sao ? Ca ngợi một người mà tính mạng đã thất bại rơi vào tay ngươi ?”

Tiểu Lôi mỉm cười, buông thái đao trong tay : ” Chẳng lẽ ngươi không chú ý sao ? Ta vừa rồi chỉ dùng sống đao để kiềm chế ngươi, nếu là lưỡi đao, ngươi bây giờ đã rơi đầu rồi. ”

Simon thở phào nhẹ nhõm, rụt cổ cười khổ nói: “ Ta đã từng nhìn thấy một cuồng chiến sĩ bị ngươi một đao cắt đầu.”

“Ngươi vừa rồi nói huyết thân, là có ý tứ gì ? Còn nói ngươi không có khả năng chiến đấu ?”

Simon cười cười, thản nhiên nói : “Huyết thân là một cách nói, trong nội bộ huyết tộc chúng ta tồn tại một danh từ . .. ý tứ là người sinh ra có những hạn chế cơ thể . . . giống như loại người dị tật trong nhân loại các người’”

“Dị tật? Tiểu Lôi ngạc nhiên nói : “ Nhưng nhìn ngươi có vẻ không có gì khuyết tật ?”

“Là lực lượng” Simon cười khổ nói : “ Huyết tộc sinh ra vốn so với loài người cường đại hơn, chỉ những kẻ như chúng ta có sinh mạng khuyết tật, đại bộ phận huyết tộc không có cách nào sinh sống dưới ánh sáng. Chỉ có một số ít cao cấp huyết tộc mới có thể chống cự lại ánh mặt trời ban ngày để hành tẩu . . .đương nhiên cũng có ngoại lệ, có những huyết tộc có thể nhờ chúc phúc thuật của trưởng lão cao cấp trong nội tộc của mình, trong một thời gian ngắn có khả năng chống cự lại ánh sáng mặt trời. Theo ta được biết, mấy người huyết tộc ngươi gặp được tại Trung Quốc chính là thông qua chúc phúc thuật trong tộc, mới có thể xuất hiện ban ngày tại nhân gian . Nhưng sự tồn tại của huyết thân chúng ta, cũng là một dạng người đặc thù …… bản thân chúng ta có năng lực hành tẩu giữa ban ngày, nhưng đồng thời, chúng ta cũng mất năng lực huyết tộc gồm hết thảy lực lượng cường đại …… năng lực của một huyết thân, nhiều nhất là bằng người bình thường, không có sức chiến đấu cường đại. Trong hắc ám chủng tộc chúng ta, lực lượng quyết định quy tắc, không có lực lượng, sẽ không có địa vị."

Tiểu Lôi không nói gì, mặc dù Simon ngữ khí có chút lạnh nhạt, nhưng bên trong cũng ẩn một tia bi ai.

" Ta có thể là một huyết thân duy nhất có địa vị cao trong huyết tộc. Thủ lĩnh nghị viên khu nam Pháp quốc, là cha của ta. Có điều bởi vì ta là huyết thân, đã bị gia tộc cách danh, cho nên, bây giờ đối với nghị viên đại nhân, ta không thể xưng hô ông ấy là cha, chỉ có thể gọi là đại nhân. Nhưng ta bây giờ đang làm trợ lý cho ông ấy, không phải bởi vì ta là con ông ấy, mà bởi vì ta suy nghĩ thông minh. Ta rất thích một câu nói: kẻ ngốc động thủ, người thông minh động não. Tiểu Lôi tiên sinh, ta đã giải thích mọi chuyện của ta… chắc ngươi đã tin tưởng, là một huyết thân, ta không có chiến đấu lực, không có khả năng là đối thủ của ngươi. Bây giờ, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện thoải mái hay không?"

Trong ánh mắt Tiểu Lôi hiện lên chút tiếu ý: "Tại sao không chứ?"

Qua thật lâu, Tiểu Lôi nhìn Simon, đột nhiên cười nói: " Thú vị, thú vị, quả nhiên là một chuyện thú vị. Dựa theo ngươi nói, thế lực của Hắc Ám Hội Nghị các ngươi phân bố thật sự có chút phức tạp a. À …… nam bắc giằng co …… ha ha ha ……"

Simon lắc đầu: "Nói 'giằng co' thật ra là có chút khoa trương, công bằng nói, là giằng co cũng không tồn tại, bây giờ là tình huống thực tế là , nam phương chúng ta bị phương bắc đè nén. Cho tới bây giờ chưa từng có địa vị công bình ."

Tiểu Lôi gật đầu: "Dựa theo ngươi nói , Âu Châu Hắc Ám Nghị Hội các ngươi sẽ có hai mươi lăm vị nghị viên, Nam Âu Châu có bảy vị nghị viên, nam phương các ngươi thế lực không được đến ba phần trong số ghế của hội nghị, bị yếu thế là tất nhiên ."

"Cũng không phải là như thế." Simon lắc đầu: "Đây là chuyện không thể tránh được. Vatican nằm ở Nam Âu Châu, lấy Vatican làm trung tâm, thế lực Giáo Hội ở tại Nam Âu Châu là cường đại nhất, áp chế thế lực Hắc Ám Hội Nghị nam phương chúng ta phát triển, đây là kết quả tất nhiên. Từ cổ chí kim lịch đã luôn như thế."

Tiểu Lôi cười lạnh: "Ý ngươi là, từ trước đến nay cùng chúng ta đối nghịch, là lực lượng Hắc Ám Hội Nghị phương bắc, cùng nam phương các ngươi không quan hệ đúng không? vậy ngươi có thể im miệng, ta đối với chuyện nam phương các ngươi mâu thuẫn phương bắc đều không có hứng thú gì cả."

Simon cau mày : "Chẳng lẻ ngươi không lo lắng chút nào? Lập trường chúng ta cùng phương bắc bất đồng. Chúng ta không hề muốn trợ giúp người phương bắc đối phó các ngươi, thậm chí nếu dưới tình huống cho phép, chúng ta có thể âm thầm trợ giúp ngươi . Chỉ cần ngươi khẳng định cùng chúng ta hợp tác." Dừng lại một chút, Simon thoáng suy tư, tiếp tục nói: " Tỷ như bây giờ phương bắc đang phong tỏa tình báo của chúng ta, về việc các ngươi cùng bọn họ trong đấu tranh, chúng ta hoàn toàn không biết. Nếu điều kiện thích hợp, chúng ta rất vui nhìn thấy bọn phương bắc chịu chút đau khổ ……"

"Có thể." Tiểu Lôi không hề thay đổi: " Ngươi hãy nghe cho kỹ. Ta đối với sự hợp tác của các ngươi không có hứng thú …… bây giờ, ngươi nhớ kỹ, ngươi hiện tại là tù binh của ta. Tù binh thì không có quyền, cho nên ngươi không có tư cách cùng ta nói chuyện hợp tác …… chỉ là ngươi rất may mắn, nguyên tắc của ta luôn luôn là , người không phạm ta, ta không phạm người. Nhưng… nếu người nào cắn ta một miếng, ta sẽ diệt cả nhà hắn! Ngươi rất may mắn, ít nhất trước mắt là vậy, ngươi còn chưa có làm ra cử động bất lợi gì với chúng ta. Bây giờ đang là buổi đêm thú vị, ta không muốn đàm luận sớm về vấn đề này, chúng ta đi tham quan tiếp…… tiên sinh hướng dẫn thân ái, mời ngươi tiếp tục dẫn ta đi xem xét tiểu trấn này. Nếu ngươi là hướng dẫn du lịch, vậy ngươi vẫn có chức trách dẫn ta đi du lịch cho xong xuôi đã.”

Tiểu Lôi nhẹ nhàng ngoắc ngoắc ngón tay, Simon bất đắc dĩ thở dài, dẫn Tiểu Lôi tiếp tục đi đến phía trước.

Qua một lúc. . .

"Đây là địa phương nào?" Tiểu Lôi nhìn sơn động tối đen trước mặt : "Ngươi dẫn ta xuyên qua trấn chính là để nhìn cái sơn động như vậy?"

Simon xòe hai tay: "Ngươi nói muốn tìm một pho tượng, ta cùng ngươi đi tìm một hồi tại tả biên của trấn mà chưa tìm được pho tượng ngươi muốn tìm…… nơi này là địa điểm cuối cùng."

"Nơi này có pho tượng? Trong sơn động?" Tiểu Lôi cau mày. Hắn đột nhiên mỉm cười cổ quái: " Ngươi …… ngươi sẽ không là mai phục lang nhân hay cuồng chiến sĩ gì đó, chuẩn bị đem ta giết người diệt khẩu sao?"

Simon cười cười: "Thật đáng tiếc, ngay khi các ngươi tiến vào tiểu trấn trấn này, thế lực Hắc Ám Hội Nghị chúng ta đã không có cách nào đối với các ngươi tạo thành hành động thương tổn gì …… tiểu trấn này là thánh địa …… được Thánh đồ chúc phúc đã thành nơi quá thánh khiết. Hắc ám sinh vật gì đều không thể tới gần nơi này. Đương nhiên, huyết thân là ngoại lệ. Cho nên ta mới có thể bình yên vô sự cùng các ngươi tiến đến. Cho nên bên trong không có mai phục gì, cho dù có, nhiều nhất cũng chỉ là mấy người huyết thân mà thôi, ta nghĩ huyết thân đối với ngươi hoàn toàn không tạo thành uy hiếp gì?"

"Nơi này là địa phương nào?" Tiểu Lôi cầm đèn pin lia vào trong sơn động.

"Thánh thủy." Simon nói: " Trong sơn động có một thủy đầm, nghe nói là từng được Thánh mẫu Maria chúc phúc, nước trong thủy đầm được xưng là Thánh thủy, có thể chữa trị tật bệnh …… nhưng nơi này, còn có một địa phương, có một pho tượng rất nổi tiếng, đặt bên cạnh thủy đàm, chính là tượng của cô gái nổi tiếng tại tiểu trấn này, nghe nói đã nhìn thấy Thánh mẫu Maria hiển linh, cuối cùng được phong hiệu là 'Thánh Đồ'."

"Cám ơn, ngươi là một hướng dẫn có trách nhiệm." Tiểu Lôi nheo mắt cười cười: "Chỉ là chức nghiệp hướng dẫn của ngươi, sợ rằng đến lúc kết thúc. Tiên sinh hướng dẫn, ta bây giờ chính thức tuyên bố, ngươi đã bị đuổi việc."

"Không có ta, các ngươi làm sao leo lên núi Pyreneess? Nơi này là vùng núi, các ngươi đối với chuyện leo núi một khiếu cũng không thông, cho dù đưa bản đồ cho ngươi, ngươi cũng tìm không được tọa độ."

" Việc này không cần ngươi quan tâm, ta đã nhìn thấy trên tiểu trấn có lữ khách và các đội leo núi khác, nói vậy trong những người đó, chắc chắn thế nào cũng có hướng dẫn? " Tiểu Lôi nhún vai.

"Nhưng là đám người đó đã có người mời, bọn họ không có cách nào trợ giúp ngươi."

Tiểu Lôi bỉu môi: "Việc này sẽ không cần ngươi quan tâm, ta tự nhiên có biện pháp khuyên bảo người khác trợ giúp chúng ta, phương pháp của ta chính là nắm đấm và ngân phiếu. Ta tin tưởng trên thế giới này không có phương pháp nào hữu hiệu hơn loại phương pháp này."

Nói xong những lời này, Tiểu Lôi vỗ một chưởng trên cổ Simon, Simon tựa hồ đã sớm nghi ngờ Tiểu Lôi sẽ như vậy, trên mặt hắn lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng không né tránh cứ như vậy nhìn một chưởng của Tiểu Lôi vỗ trên cổ mình, sau đó cũng không kêu một tiếng, ngã lăn ra.

" Simon thân ái, ngươi là một con người thú vị, có điều bây giờ ngươi phải ngủ một trong chốc lát. Ngươi nên cảm thấy may mắn, bởi vì ngươi chưa đắc tội với ta, nếu không, ta sẽ cho ngươi ngủ mãi mãi."

Tiểu Lôi đá nhẹ một cước, hất Simon vào trong sơn động, lúc này mới cầm đèn pin, chậm rãi đi vào.

"A, tên kia dẫn ta tới nơi này, chưa chắc đã là hảo tâm gì ……" Tiểu Lôi rút thái đao ra, một tay cầm thái đao, một tay cầm đèn pin, biến mất trong sơn động ……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.