"Lâm San San." Tiểu Lôi nhảy xuống xe chạy qua. Lâm San San trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh hãi: "Tiểu Lôi?"
"Chuyện gì xảy ra?" Tiểu Lôi chỉ mấy tên côn đồ đang nằm ngổn ngang trên mặt đất: "Có người khi dễ cô hả?"
Một tên lưu manh đang nằm ôm bụng rên rỉ trên mặt đất, nhịn không được thều thào nói: "Đại ca, không thể nói như vậy được? Con mắt nào của huynh nhìn thấy chúng ta khi dễ người ta? Căn bản là chúng ta bị khi dễ mà..."
Lôi Hống đi theo sau Tiểu Lôi, nghe vậy giận dữ, quát: "Muốn chết à!"
Nói xong, cuốn tay áo lên rồi bắt đầu xốc tên đó lên, giống như quăng con gà con ra ngoài.
Mắt thấy Lôi Hống tướng mạo khiếp người, thân thể tráng kiện như nửa cái tháp bằng sắt đen, Lâm San San có chút động dung, nhịn không được nói: "Tiểu Lôi, đây... là bạn của anh à?"
Tiểu Lôi mỉm cười: "Đồ đệ của ta"
Hắn kéo Lôi Hống đi, mặc kệ biểu tình kinh ngạc trên mặt Lâm San San, cười nói: "Đi thôi đồ đệ, có muốn đi uống trà không?"
Mục quang Lôi Hống tựa hồ có chút lờ đờ, khuôn mặt ngăm đen như hơi ửng đỏ, ánh mắt thì tựa hồ vô tình liếc nhìn về hướng Như Hoa cô nương, hơi ngượng ngập nói: "Này... ặc... được, được a."
Mọi người lên lầu, đi vào trong căn phòng nhỏ của Tiểu Lôi, nhìn cách bày biện đơn sơ trong nhà, Lôi Hống nhịn không được há hoác miệng, giật mình nói: "Tiểu Lôi, ngươi hiện đang ở chỗ này hả"
“Sao hả?”
Ài... không có, chỉ là ta nghe Điền thúc nói ngươi lẽ ra có rất nhiều tiền a."
Nhắc tới chuyện này, Tiểu Lôi lập tức trợn trắng mắt. Như Hoa cô nương bên cạnh liền nói: "Làm sao vậy? Không đề được cái xe Hummer à? Lão nương rất thích ở đây? Khỉ đột, ngươi lo lấy đồ nha!"
Làm Tiểu Lôi bất ngờ, đối với câu nói mỉa mai này, Lôi Hống không dám phản bác chút nào, lập tức ngậm miệng lại, ánh mắt nhìn tiểu lôi có chút tội nghiệp.
Lâm San San tựa hồ muốn xin lỗi, bưng ly trà lại, liếc Như Hoa một cái, nhẹ giọng nói: "Được rồi, đừng coi nhau như người lạ vậy. Đây là bằng hữu của Tiểu Lôi a!"
Như Hoa bĩu môi, quay mặt đi, lầm bầm một câu: "Ái tình, giống như một loại bệnh ho không cách nào che dấu được..."
Lâm San San nghe xong mặt lập tức đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn Như Hoa.
Tới đây thì đột nhiên dưới lầu có tiếng ồn ào chửi bới truyền đến, nghe dường như có cả chục người hò hét kêu to. Mơ hồ nghe có người chửi lớn: "Tên nào mới đánh huynh đệ của ta!!"
Ngay sau đó liền nghe tiếng đóng sầm một cái vang tới, còn có thanh âm kiếng bị đập bể.
Lôi Hống lập tức biến sắc, la lên: "Xe của ta!!"
Hắn vọt tới cửa sổ từ trên nhìn xuống, chỉ thấy cả chục đứa côn đồ tay cầm mộc côn, thiết côn vây quanh xe Hummer của hắn, vừa chửi bới, vừa nhằm xe mà đập, kiếng xe Hummer đã sớm bị đập nát, đèn xe cũng bị bể tan tành, thân xe cũng bị đâm lỗ chỗ
Lôi Hống đau lòng hét một tiếng: "Chiếc xe Hummer limited edition của ta!"
Vừa bung cửa sổ ra chửi đổng, dưới lầu cả mười mấy tên côn đồ ngẩng đầu lên, trong đó một tên đúng là người vừa rồi bị Như Hoa cô nương "khi dễ", tên nọ ngẩng đầu nhìn thấy Lôi Hống, lập tức chỉ ngay hắn nói: "Là hắn là hắn! Vừa rồi cũng là nó với một con nhỏ trong đám đó đánh ta!"
Mười mấy tên côn đồ đều ngẩng đầu lên, sau đó đồng loạt hô lên một tiếng, chỉ thấy mười mấy chai bia nhằm khung cửa trên lầu chọi tới!
Cùng lúc mười mấy chai bia chọi tới làm lật ngược khung cảnh xung quanh, thật sự rất có vài phần uy thế khiếp người.
Lôi Hống nhìn có chút lỗ mãng, thô lỗ, nhưng rốt cuộc cũng không phải là thằng khờ, cứng đầu, cũng không chủ động xung chàng với mười mấy chai bia. Hắn lập tức thối lui trở về.
Chỉ nghe cheng cheng cheng cheng, liên tiếp một chuỗi thanh âm va chạm, cả mười mấy chai bia đều đập trúng mục tiêu.
Rõ ràng thủ đoạn công kích từ xa là trò thường dùng của đám côn đồ đầu đường xó chợ này, tự nhiên là xác xuất trúng khá cao, nhưng thật sự có bảy, tám cái đập trúng cửa sổ nhà Tiểu Lôi.
Có nhiều tiếng đổ bể, cửa sổ bị phá tan, còn có hai chai bia trực tiếp chọi trúng mặt bàn với vách tường làm mảnh vụn thủy tinh văng khắp nơi.
Tiểu Lôi phản ứng lẹ nhất, kéo Lâm San San ra sau né, Như Hoa hơi chậm một chút, cánh tay bị một mảnh thủy tinh làm tét một đường, chảy máu tại chỗ. Lôi Hống quát to một tiếng, khí nóng bốc lên đầu, ác tính từ trong gan lộ ra. Mỗi tay một cái, xách từ trong phòng hai cái ghế vọt tới cửa sổ, vung tay liệng xuống dưới.
Người có luyện qua võ động tác thật là lanh lẹ.
Không đợi Tiểu Lôi lên tiếng cản trở, chỉ thấy Lôi Hống động tác như gió, bàn, ghế, chén, dĩa, chai, lọ luôn cả dao bếp, cái gì Lôi Hống cũng lấy ra ném xuống, mắt thấy Lôi Hống nắm tay cầm lò vi ba quăng ra luôn, vừa muốn xoay cái tủ lạnh thì Tiểu Lôi chửi to một câu: "Con bà ngươi dừng tay!!"
Lôi Hống lập tức tỉnh ngộ ra, tủ lạnh quá lớn, chắc không ném ra được. Hắn dậm chân nhằm cửa phóng tới, chỉ là mở cửa trong lúc nóng giận dùng lực quá mức, kéo một cái cả cánh cửa rớt xuống, sau đó không chờ Tiểu Lôi lên tiếng chửi, cả người phóng ra ngoài.
Tiểu Lôi thấy cả nhà đều ngổn ngang, phía sau thì sắc mặt Lâm San San càng trắng bệch, Tiểu Lôi rốt cuộc ngoạc miệng kêu một tiếng: "Con bà nó! Đây là đánh lộn hay là phá hủy nhà ta!"
Dưới lầu truyền đến thanh âm bịch bịch, bốp bốp, chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến, Lôi Hống hiển nhiên đã cùng đối phương động thủ.
Lâm San San khẩn trương nói: "Tiểu Lôi, bằng hữu của ngươi... chúng ta có cần đi giúp hắn không? Hay là báo cảnh sát giúp hắn đi? Dưới lầu nhiều người quá à...”
“"Báo cảnh sát? Ta báo con mẹ nó chứ!!" Tiểu Lôi giận quá chửi đổng: "Tên đó bị đánh chết mới đáng!"
Nhưng khi hết nóng, Tiểu Lôi trong lòng chợt rõ ràng. Cả đám côn đồ đầu đường xó chợ tuyệt đối không có tên nào có thể làm Lôi Hống bị thương. Quả nhiên, cuộc đánh lộn phía dưới chỉ chốc lát là kết thúc, tiếng kêu thảm thiết phập phồng không ngừng dần dần đi xa.
Lâm San San lo canh cánh trong lòng, tìm miếng gạc cho Như Hoa lau vết máu trên cánh tay, Lôi Hống chạy lẹ lên, vẻ mặt phẫn khí, vừa vào cửa thì hét lớn: "Cả đám phế vật! Lão tử chỉ đánh có hai phút là tụi nó cầm cự không nổi rồi!"
Trên người hắn có vết máu, biểu tình hung ác trên mặt.
Tiểu Lôi sắc mặt, hắng giọng, lạnh lùng nói: "Ngươi lợi hại! Cho dù ngươi không coi việc đánh cả đám tiểu côn đồ ra gì, ngươi làm cả nhà của ta biến thành cái giống gì đây? Trong nhà ta cái gì cũng bị ngươi ném đi, tối nay chúng ta lấy cái gì nấu cơm? Ngươi làm cánh cửa bị hủy đi, chúng ta làm sao ở!"
Như Hoa giờ mới hét lớn: "Kêu hắn đền! Hắn không phải có cái xe Hummer hả? Nhất định có nhiều tiền lắm!
Lâm San San trong lòng bất nhẫn, thấp giọng nói: "Được rồi, đây là chuyện do chúng ta rước về. A..." Trán nàng có vài phần lo lắng: "Nhưng bọn hắn biết chúng ta trú tại đây, vừa rồi làm vài người bọn hắn bị thương, dám chắc sau này họ sẽ quay lại trả thù."
Lôi Hống trừng mắt: "Sợ cái gì! Bọn nó còn dám đến à! Lão tử gặp chúng lần nào đánh lần đó! Tiểu Lôi, mấy thằng ăn hại này ngươi tiện tay cũng giải quyết được, lo gì chứ?"
Tiểu Lôi cười lạnh nói: "Ngươi lợi hại! Ngươi là đại anh hùng! Ngươi tự nhiên không sợ đám người này, còn hai cô này thì sao? Chẳng lẽ muốn chúng ta mỗi ngày ở nhà chờ chúng tới trả thù à?"
Lôi Hống lập tức câm miệng.
Như Hoa nhảy dựng lên quơ tay hét lớn: "Khỉ đột, ngươi trước tiên đền đồ đạc cho chúng ta đi!"
Lôi Hống lập tức rụt ra sau một bước, ấp úng nói: "Ta, ta đền là được. Chỉ nhưng mà..."
Con mắt hắn đột nhiên nháy một cái, không biết sao, yên nhiên nghĩ ra một chủ ý: "Tiểu Lôi, chỗ này dù sao... ặc, ý của ta là, dù sao cũng không ở được, chi bằng các ngươi theo ta về đi, chỗ của ta còn một phòng trống, vừa hay là mọi người ở gần nhau, cũng thuận lợi ngươi mỗi ngày dạy ta luyện cái thứ, cái gì 'Khí'."
Hắn trong miệng nói thuận tiện luyện võ, nhưng con mắt cứ đảo qua đảo lại liếc trên người Như Hoa.
Động tác của hắn làm Tiểu Lôi tự nhiên thấy rõ ràng, đột nhiên trong lòng giật mình.
Quỷ thần ơi, nè đừng nói với ta là tên vai u thịt bắp này chẳng lẽ đối với Như Hoa...
Tam Thanh Đạo Tôn tại thượng! Chẳng lẽ nhãn châu của Nguyệt Lão mù rồi sao?
Nghĩ tới tên vai u thịt bắp này, không thích cái tướng tiểu mỹ nhân yểu điệu của Kha Nhi, chẳng lẽ đối với Như Hoa, loại sinh vật khủng long tiền sử này, lại vừa gặp đã yêu?
Nghĩ tới đây, Tiểu Lôi trên mặt đột nhiên lộ vẻ tươi cười, hắn cười phảng phất như chồn đi chúc tết gà mẹ, hì hì hà hà đi tới bên cạnh Lôi Hống, dùng sức vỗ vai hắn, cười nói: "Tốt lắm, tốt lắm, hiếm khi thấy ngươi đối với sư phụ ta hiếu tâm như vậy...... ta sẽ thành toàn cho ngươi nha!"
Hắn hạ thấp giọng xuống nói: "Một ngày một ngàn đồng lệ phí. Ta lập tức dọn đồ tới nhà của ngươi!"
Mắt thấy Tiểu Lôi mặt không chút thay đổi, hắn cũng chỉ còn cách móc ví, lấy hết tiền giấy bên trong ra.
Tiểu Lôi hài lòng bỏ tiền vô trong người, ở phía sau Như Hoa ôm Lâm San San ngạc nhiên nói: "Các ngươi đang làm gì đó?"
Tiểu Lôi không quay đầu lại, trả lời: "Tiền thuê phòng"
Như Hoa cùng Lâm San San thấy vậy trợn mắt há hốc mồn, nhất là Như Hoa, trong lòng nhịn không được đối với tên chủ nhà trẻ tuổi sinh bội phục.
Chạy tới nhà người khác ở, chẳng những không phải trả tiền phòng mà còn có thể khiến đối phương mất tiền, không có thủ đoạn nào như vậy được, thiệt là cao minh a!
Đáng tiếc là cô nàng lại hồn nhiên không biết chính mình bị Tiểu Lôi bán đứng.
___________________________________________
----- Bài viết này được neopunk1 thêm vào sau 1 phút và 57 giây -----
Chí Tôn Vô Lại
Tác giả: Khiêu Vũ
Chương 42: Tân gia
Dịch giả: neopunk1
Biên tập: hoabeo
Nguồn : tangthuvie
Khoảng nửa tiếng sau, một chiếc xe van trắng phóng thật nhanh tới dưới lầu nhà Tiểu Lôi.
Sau đó có mấy người mặt đồng phục trắng từ trên xe nhảy xuống.
Ách..... Trên bộ đồng phục trắng của mấy người rõ ràng viết "Bệnh viện ABC"
Bệnh viện?
Không sai, là bệnh viện!
Lôi Hống làm việc thật sự rất có hiệu suất, sau khi bàn xong chuyện dọn nhà, hắn chỉ đánh một cú điện thoại, rồi quay ra sau gật đầu với Tiểu Lôi, sắc mặt tựa hồ có chút miễn cưỡng. "Được rồi, một chút nữa có người đến đón chúng ta."
Người hắn run lên, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ đang cắn môi, sau đó giống như muốn vào phòng vệ sinh, có điều vừa đi được một bước, cả người mềm nhũn té xỉu.
Đúng vậy, Lôi Hống đột nhiên té xỉu!
Tiểu Lôi sửng sốt một chút, lập tức tỉnh ngộ ra, nhìn sắc mặt kinh dị của hai cô Lâm San San và Như Hoa, mở hai tay thở dài nói: "Ta thiếu chút nữa quên mất, tên đồ đệ này của ta, hắn bị chứng bệnh sợ máu.”
Vì vậy, vì để cấp cứu tên vai u thịt bắp mắc chứng bệnh sợ máu này, Tiểu Lôi đành phải làm ra vẻ thật tốt bụng, đánh điện thoại gọi xe cứu thương...
Ài, đương nhiên, chi phí đến chẩn bệnh của bệnh viện, Tiểu Lôi quyết định sẽ nã từ tên đồ đệ coi tiền như rác này gấp mười lần.
Lôi Hống được đưa lên xe cứu thương, chưa quá mười phút, một chiếc xe của doanh nhân màu đen dừng ngay dưới lầu nhà Lôi Hống. Cầm đầu nhóm người lần này, chính là tỷ tỷ của Lôi Hống.
Sắc mặt tỷ tỷ của Lôi Hống rất bình tĩnh, nhìn sang Tiểu Lôi, nhàn nhạt nói: "Được rồi, Lôi Hống đã nói chuyện với ta rồi."
Cô ta vẩy tay một cái, đám thủ hạ lần lượt lên lầu dọn đồ đạc. Lâm San San có chút lo lắng, kéo kéo tay Tiểu Lôi:"Tiểu Lôi, mấy người này..."
Tiểu Lôi cười cười: "Không sao, là tỷ tỷ của bằng hữu ta."
Tỷ tỷ của Lôi Hống liếc mắt nhìn Lâm San San, trên mặt cười có vài phần quái dị: "Tiểu Lôi, đây là bạn của ngươi à? Cô gái này rất đẹp a"
Nàng mặc dù đang mỉm cười, nhưng trong ánh mắt phảng phất ám tàng vài phần cảnh cáo. Tiểu Lôi nhìn thấy, cũng không lộ vẻ gì, thản nhiên nói: "Bằng hữu của ta, hiện tại là khách trọ nhà ta. Tên xuẩn ngưu đệ đệ của cô thiếu chút là kéo sập nhà ta, hiện tại khiến cho cả nhà không có chỗ ở, cô không thể không quản sao?"
Lâm San San trốn ngay sau Tiểu Lôi, cũng không ngừng đánh giá tỷ tỷ của Lôi Hống, mục quang trong mắt làm cho người ta có chút suy nghĩ không thấu. Cũng không biết trong đầu đang nghĩ gì.
Mắt thấy thủ hạ của tỷ tỷ Lôi Hống đi lên lầu, Lâm San San liền đột nhiên cắn cắn môi, thấp giọng nói: "Tiểu Lôi, ta thấy chúng ta hay là không dọn nhà nha, phiền toái quá... đồ bị hư thì có thể mua mới lại, cánh cửa thì có thể sửa, hơn nữa...."
Tiểu Lôi cong môi ra: "Cần gì chứ, đã có người nguyện ý....."
Hắn tựa hồ còn muốn nói gì nữa, nhưng liếc thấy ánh mắt của Lâm San San, không khỏi sửng sờ. Chỉ thấy Lâm San San mục quang tựa hồ buồn bã, mang theo vài phần u oán và lo lắng, chỉ muốn nghỉ ngơi. Tựa hồ có chút gì làm cho người ta mềm nhũn trong lòng thiệt có cảm giác không nỡ cưỡng cầu.
Cùng lúc đó, từ hành lang trên lầu truyền xuống một tiếng kêu to: "Cẩn thận một chút! Đó chính là bảo bối của bổn cô nương!"
Chỉ thấy Như Hoa xăn tay áo lên, lớn tiếng đi qua đi lại chỉ huy đám người đang dọn đồ xuống lầu. Vẻ mặt hưng phấn, tựa hồ có vài phần vui vẻ phấn khởi .
Như bị kim chích, tỷ tỷ của Lôi Hống ở bên cạnh nói một câu: "Các người không cần mang theo gì hết, đã an bày chỗ cho các ngươi rồi, cái gì cũng có, mang theo một ít y phục tùy thân với những đồ quan trọng thôi."
Nàng thấy hai tên tráng hán đang hợp lực khiêng một cái thùng carton vừa cũ vừa nát đi tới, mắt thấy hai đại hán có chút cật lực, mang cái thùng bỏ lên xe. Nhưng Như Hoa đứng cạnh đó, dung mạo cũng có vẻ cổ quái, bộ dáng vô cùng cẩn thận, tựa hồ cực kỳ coi trọng món đồ này.
Vẻ mặt đó, cùng với sự cẩn thận thái quá, còn không phải là có chút quỷ quỷ quái quái
Lôi Hống tỷ tỷ có chút cau mày: "Mấy cái thùng to nhỏ này là cái gì đây? Không xài tới thì không cần mang theo"
Như Hoa lập tức đi tới ôm lấy cái thùng, cuống quít kêu lên: "Không được đâu, không được đâu, đồ này có chỗ dùng đến mà!"
Tiểu Lôi cũng không nhịn được, thấp giọng hỏi Lâm San San: "Trong thùng là cái gì vậy?"
Lâm San San rõ ràng là biết, nhưng không biết nói thế nào, sắc mặt cô nàng đột nhiên hiện lên một tia ngượng ngùng, ấp úng, điệu bộ như có chút nói không nên lời.
Ngoại trừ cái thùng ra, Như Hoa đối với mọi thứ khác không hề quan tâm, chỉ là tranh thủ lên xe trước, ôm chặc lấy cái thùng, điệu bộ có vẻ hài lòng.
Lâm San San thấy chuyện đã rồi không cách nào thay đổi được, cũng chỉ đành chấp nhận, chỉ liếc mắt nhìn sâu Tiểu Lôi, thầm lặng thở dài.
Đợi khi hết thảy đều như chuẩn bị thỏa đáng, xe đang tính chạy, Tiểu Lôi liền chợt phảng phất nhớ tới cái gì đó, kêu một tiếng: "Chờ một chút!"
Hắn phóng nhanh lên lầu, chỉ chốc lát là quay ra, trong tay đã cầm món đồ gì đó. Món đó không lớn lắm, được bọc kỹ lại bằng giấy báo cầm trong tay, lúc này hắn mới mỉm cười, leo lên xe.
Xe thương vụ bắt đầu chạy, Tiểu Lôi ngồi ở cuối xe, ngồi kế bên Lâm San San, nàng nhịn không được hỏi: “Anh mang đồ gì theo vậy?"
Tiểu Lôi mỉm cười, cũng không nói lời nào, nhẹ nhàng nhấc tờ báo lên một chút, Lâm San San nhìn thoáng qua, lập tức mặt ửng hồng, không nhịn được cúi đầu, ánh mắt nhìn Tiểu Lôi trở nên ôn nhu vô hạn, đôi mắt trong veo tựa như lóng lánh nước.
Dưới tờ báo đó, chính là một cái bàn chải đánh răng.
Dưới ánh mắt của Lâm San San, Tiểu Lôi đột nhiên cảm thấy chưa bao giờ bị khẩn trương như vậy, hắn chỉ cảm thấy trong tim thoáng như có gì đó khẻ rung động, nhịn không được liền cười khỏa lấp, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Như Hoa ngồi ở đằng sau: "Trong rương rốt cuộc là bảo bối gì vậy?"
Như Hoa cười thần bí, trên mặt càng có vẻ quỷ quỷ quái quái, lúc này mới chịu mở một bên rương ra, lộ một chút nhanh như chớp, sau đó khép lại.
Tiểu Lôi trừng lớn con mắt nhìn chằm chằm Như Hoa, há họng, lúc lâu mới thở ra được, nhịn không nổi nói: "Này... cái này..."
Như Hoa cười đắc ý: "Cái này là ta tìm thấy trong thời gian ở trong nhà ngươi! Xem ra trước kia ngươi giấu đồ này kỹ lắm a!"
Vừa rồi cái rương chỉ mở có một chút, bên trong lộ cái đồ gì hoa hòe xanh xanh đỏ đỏ, tuy chỉ liếc mắt nhìn thoáng chút xíu, Tiểu Lôi đã nhận ra là cái gì!
Đây đều là tuyệt bản lưu trữ của mình a!
Không sai!
Đây chính là siêu cấp tuyệt bản số lượng rất ít trong truyền thuyết, bản đẹp không bị làm mờ, tuyệt đối kích thích đến xịt máu mũi, là đồ trang bị tất yếu của mọi tên sắc lang)! Đĩa DVD siêu cấp tinh phẩm +18 Uncensored!
"Ngươi... ngươi lại giữ cái thứ này làm chi?" Tiểu Lôi lắp bắp nói.
Như Hoa đảo mắt khinh khỉnh: "Thì sao? Cái thứ này, đám nam nhân các ngươi coi được, nữ nhân chúng ta không coi được sao!"
Tiểu Lôi á khẩu không trả lời được, lại nghe thấy Như Hoa tiếp tục nói: "Hừ, bọn ngươi nhìn thì nhìn gái, ta xem ah... đương nhiên là xem đồ bên trong của mấy tên đô con đẹp trai ... ha ha ...!"
Nét mặt tươi cười này không phải là quỷ quỷ quái quái, mà quả thực chính là tục tĩu!
Tiểu Lôi đột nhiên lại vẻ mặt quái dị vừa rồi của Lâm San San, nguyên lai là cô nàng đã biết trước.
Ài... Chỉ là không biết cô nàng có xem qua chưa a...!
Nghĩ tới đây, hắn quay qua nhìn lên mặt Lâm San San, lại phát hiện khuôn mặt của Lâm San San đỏ lên cơ hồ như muốn xuất huyết ra ngoài mặt, lẹ làng ôm đầu quay chỗ khác, không dám tiếp xúc với ánh mắt của Tiểu Lôi.
Chiếc xe mới đi ra tới ngoài đường, nhà của Tiểu Lôi vốn đối diện một con hẻm, một thiếu nữ từ trong hẻm đi ra.
Đầu cô gái này có mái tóc dài đen tuyền, từ góc tối trong hẻm đi ra ngoài sáng, vóc người mảnh khảnh, trên người khoác một cái áo áo thun đơn giản và quần jean. Cô ta tựa như si ngốc nhìn chiếc xe hơi đằng xa, đột nhiên quay đầu nhìn con hẻm cười cười: "Hắn bỏ đi rồi, chúng ta có nên theo hắn không?"
Con hẻm không hề có người, trên mặt đất chỉ có hai con chuột nhỏ, kêu chít chít rất đáng thương.
"A, bọn ngươi cũng hy vọng đi theo hắn hả?" Cô gái nhoẻn miệng cười, khuôn mặt mỹ lệ phảng phất như hoa xuân nở rộ.
Chiếc xe hơi đột nhiên rẽ sang một tuyến đường, trực tiếp hướng về vùng ngoại ô phía nam đô thành
Dưới chân núi phía nam ngoại thành, con đường trở nên quanh co.
Tiểu Lôi biết địa phương này, hồi hắn còn đi học đã từng theo trường tham quan qua đây. Nơi này vừa là nơi phong cảnh trứ danh phía Nam ngoại ô, chân núi phía Nam lại chính là địa điểm tập trung các biệt thự của những người có tiền.
Địa phương này, sơn minh thủy tú, là nơi tốt cho các phú hào thiết lập trang viên tư gia.
Quả nhiên, xe hơi đi tới phía chân núi, chỉ thấy trước mắt một địa phương từ từ lộ ra, bên ngoài ấm áp, chung quanh dậy hương hoa cùng tiếng chim hót. Không khí không có mùi phế khí của thành thị. Đại môn trước mặt hoàn toàn theo phong cách kiến trúc Gordon , lập tức xe hơi bắt đầu đi vào, bên trong rõ ràng là một khu trang viện đã được chuyên tâm bảo quản tỉ mỉ.
Bãi cỏ nhìn là biết có người làm vườn chăm sóc tỉ mỉ, mùi thơm hoa nhài bay tới, Tiểu Lôi nhịn không được cười nói: "Chỗ này quả nhiên không tệ"
Lâm San San liền nhíu mày nói: "Chúng ta tới ở chỗ này hả? Nơi này cách xa nội thành như vậy, mỗi ngày đi rất bất tiện.
Tỷ tỷ của Lôi Hống ngồi một mình phía trên vẫn không nói chuyện, đột nhiên quay đầu cười: "Trong trang viên có một cái xe không xài, cũng có một tài xế kiêm làm vườn, mỗi ngày hắn lái xe đến nội thành mua đồ. Cho nên không có vấn đề gì. Hơn nữa, Lôi Hống cũng sẽ tới đây. Mỗi ngày hắn cũng tự lái xe."
Trước hồ phun nước có một pho tượng tiểu thiên sứ theo phong cách Âu Châu, mọi người xuống xe, trước mặt là một biệt thự nhỏ rộng khoảng mấy trăm mét vuông, tuy hơi nhỏ nhưng thập phần tinh sảo.
Như Hoa vẻ mặt kích động cười to nói: "Tốt tốt, tốt! Chỗ này khá lắm! Ha ha! Ta muốn lấy phòng ở trên cùng!!"
Lâm San San chỉ đứng sát cạnh Tiểu Lôi, tinh tế đánh giá hoàn cảnh chung quanh, đang ở nơi thị khu đông đúc lại đổi qua khu trang viên có cây xanh bao bọc, mặt nàng cũng nhịn không được lộ ra vài phần hoan hỉ.
Như Hoa kéo Lâm San San chạy tuột vào bên trong, căn bản không cho Lâm San San giãy dụa.
Tỷ tỷ của Lôi Hống bỏ hai tay sau lưng, nhìn Tiểu Lôi mỉm cười nói: "Thế nào? Đã vừa lòng chưa? Sau khi nghe cú điện thoại của Lôi Hống, ta huy động hai mươi người tới đây quét dọn qua một lần, chắc cũng làm ngươi hài lòng."
Tiểu Lôi trong lòng nghi hoặc: "Lôi đại tỷ, cô nói vậy, ta ngược lại có chút bất an đó. Hắc hắc... cô là loại người, sẽ không làm chuyện gì mà không có lợi? Mục đích của cô rốt cuộc là gì?"
Tỷ tỷ của Lôi Hống cười cười, đột nhiên hạ thấp giọng nói: "Hy vọng các ngươi ở chỗ này được vui vẻ, hơn nữa, ngày mai sẽ có một khách nhân tới nơi này. Ngươi phải nắm lấy cơ hội tốt này a!"
“Khách nhân?" Tiểu Lôi lập tức tỉnh ngộ ra: "Cô sẽ không kéo Điền Kha Nhi cùng tới chứ hả?"