Chí Tôn Vô Lại

Chương 158: Chương 158: Sát Nhân Thường Mệnh






Tiên Âm tính tình vốn cương ngạnh, tuyệt đối không chịu cúi đầu trước người nào, dù hiện giờ bản thân đang bị vây ở thế yếu, cũng nhất quyết không nhận thua, chỉ cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Ngọc Hư Tử.

Ngọc Hư Tử cao giọng nói: “Tiên tử, hãy để ta lãnh giáo thanh Liễu Diệp kiếm thiên hạ đệ nhất của nàng! Mời xuất chiêu!”

Hiện tại Tiên Âm lấy đâu ra Liễu Diệp kiếm? Túi Bách Bảo của nàng đã bị Tiểu Lôi trộm mất, đừng nói là Liễu Diệp kiếm, cho dù là một thanh phi kiếm bình thường cũng không có, chỉ đành cắn răng nói: “Không cần đâu, ta chỉ dùng tay không tiếp cao chiêu của đạo huynh!”

Ngọc Hư Tử quát: “Đắc tội!”

Hắn lập tức không nói gì nữa, trường kiếm thành một điểm, thân hình nương theo kiếm thế, hướng ngay Tiên Âm đâm tới. Hắn biết tu vi của Tiên Âm thâm hậu, nên vừa ra tay đã thi triển tuyệt học “Ngự Kiếm Thế” của phái Côn Luân. Đó chính người nương theo kiếm mà đi, đã tới cảnh giới nhân kiếm hợp nhất.

Tiên Âm nhìn thấy động tác của Ngọc Hư Tử, mắt liền nhíu lại, mục quang trở nên cảnh giác, đẩy Tiểu Lôi ra, cắn răng nghênh đón. Mặc dù nàng không có Liễu Diệp kiếm, nhưng cặp ngọc thủ chia nhau trên dưới bay lượn tựa như đang nhảy múa, thân hình chuyển động, giao đấu với Ngọc Hư Tử. Thân thể nàng trác tuyệt, mỗi lần xoay chuyển đều theo những tư thế dường như không thể làm được. Bộ “Nghê Thường Vũ” này cũng là một pho tuyệt học trong Diệu Tự Thập Tứ Quyết của Tiên Sơn phái.

Tiểu Lôi liền thối lui, bất quá tên môn đồ Côn Luân còn lại kia vẫn không buông tha hắn, hét một tiếng: “Tiểu tử, tiếp kiếm”

Chính là tên sư đệ lùn. Tên bị Tiên Âm một chưởng đả thương chính là sư huynh của hắn. Hai tên này tình cảm thâm hậu. Mắt thấy sư huynh bị thương, bao nhiêu lửa giận liền trút lên người Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi cách nào cũng không sợ, liền nắm lấy thái đao nhảy tới.

Cứ như thế, bốn người quấn lấy nhau bắt đầu chém giết.

Mặc dù Tiên Âm chỉ còn lại hơn ba thành pháp lực, nhưng điệu Nghê Thường Vũ này nàng đã bắt đầu luyện tập từ nhỏ, hơn nữa lại vô cùng thích hợp cho nữ nhân tu luyện nên nàng có thể phát huy toàn bộ uy lực của nó. Ngọc Hư Tử mặc dù cảm Tiên Âm rất tinh thông môn tuyệt học này, nhưng lực sát thương tựa hồ hơi yếu một chút. Bất quá hắn không dám nghĩ tới là pháp lực Tiên Âm so với hắn yếu hơn. Dù sao chuyện Tiên Âm được xưng là thiên hạ đệ nhất danh đầu cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Thuyết có nói: người có danh, cây có bóng. Trong lòng hắn đối với Tiên Âm vốn có kiêng kỵ, nên cẩn thận xuất chiêu tiếp chiêu, không dám lỗ mãng xông tới, nên cuối cùng hai người lại ngang tay với nhau.

Phần Tiểu Lôi thì lại có vẻ chịu không nổi.

Pháp lực của Tiểu Lôi vốn không kém hơn tên sư đệ lùn. Thậm chí còn mạnh hơn một ít. Có điều hắn vừa mới hồi phục sau khi bị thương, sự linh hoạt ít nhiều vẫn còn kém một chút.

Càng quan trọng hơn, chính là pháp lực Tiểu Lôi đã bị hao tổn, hiện tại không đạt đến năm thành so với lúc bình thường! Đánh nhau một lúc, hắn dần dần rơi vào thế hạ phong.

Bất quá vừa rồi đối phương thấy hắn một đao chém gãy trường kiếm của sư huynh nên e dè bảo đao lợi hại của hắn. Hơn nữa Tiểu Lôi chân bước theo Tiêu Dao bộ pháp, qua lại né tránh, nhờ đó mới có thể miễn cưỡng tự bảo vệ lấy thân.

Ngọc Hư Tử cùng Tiên Âm đấu nhau một hồi, kiếm khí dần dần xuất ra, chỉ thấy từng đạo kình phong nổi lên ào ào, cành lá các cây đại thụ chung quanh đều bị cắt đứt, rơi xuống vô số. Dù sao Ngọc Hư Tử cũng là cao thủ Tu Pháp Kỳ, nên sau một lúc, đã nhận ra sự hư nhược của Tiên Âm.

Dù sao thân thể Tiên Âm vẫn còn đau vì vết thương, một khi đánh nhau, chỗ khớp xương bị gãy lại phát đau thấu tim. Cơn đau dần dần trở nên liên tục, trên trán nàng mồ hôi lạnh không ngừng đổ xuống, sắc mặt trở nên tái nhợt. Nàng cố cắn môi chịu đựng lắm mới miễn cưỡng kiên trì không ngã xuống.

Bên kia Tiểu Lôi không ngừng né tránh, khiến tên sư đệ lùn kia nổi cơn thịnh nộ, đột nhiên nhảy ra ngoài, lấy từ trong ngực ra một cái ống trúc, vặn một cái rồi tung lên trời…

Ầm một tiếng, ống pháo bông nổ giữa không trung. Tiểu Lôi lập tức biến sắc, nói: “Không xong rồi, bọn chúng gọi trợ thủ tới. Mau chạy!”

Hiện tại Tiểu Lôi không còn tâm tình để hồ đồ nữa, hắn cười dài một tiếng, một đao bức tên sư đệ kia lui một bước rồi phóng vào rừng. Không ngờ Tiên Âm ở phía sau lại hét lớn: “Muốn chạy à!” Một đạo kình phong liền nhắm ngay hướng Tiểu Lôi bắn tới. Nhưng chiêu này của Tiên Âm không phải đánh Tiểu Lôi mà lại nhắm ngay cây đại thụ ở phía trước mặt hướng hắn đang chạy. Tiểu Lôi chỉ đành bất đắc dĩ lùi người lại phía sau né tránh. Cây đại thụ trước mặt gãy nát, từng miếng gỗ vụn bắn trúng mặt hắn khiến hắn đau nhức chịu không được, oa oa rống lên: “Xú bà nương, ác bà nương. Ngươi thật sự là không chừa thủ đoạn ác độc gì cả!”

Trong lòng hắn phẫn nộ, thời khắc này mà Tiên Âm vẫn còn không quên, cứ nghĩ tới Nghịch Thiên Quyết của hắn, nhất định giữ hắn lại, không cho bỏ chạy!

Chỉ chậm một chút là tên lùn kia lại đã tiến đến quấn lấy hắn. Tiểu Lôi cho dù muốn chạy cũng chạy không được.

Ngọc Hư Tử cười dài một tiếng nói: “Tiên tử cẩn thận, đạo gia ta đắc tội đây!” Nói xong, hắn thối người về phía sau, nhẹ nhàng dùng song cước đạp lên thân cây đại thụ, trường kiếm trong tay đột nhiên bắn ra! Trường kiếm phân thành bảy đạo kim quang dưới bắn về hướng Tiên Âm.

Hắn vốn đã nhìn ra thân pháp của Tiên Âm tựa hồ có chút trì trệ, nguyên là vì vết thương trên người khiến hành động nàng trở nên bất tiện.

Nếu là ngày thường, chiêu số phi kiếm kiểu này, Tiên Âm tiện tay là có thể ngăn trở. Cho dù pháp lực chỉ còn lại ba thành cũng sẽ có biện pháp đối phó. Chỉ là nàng theo phản ứng tự nhiên, thò tay vào trong người định lấy ra một kiện pháp bảo từ trong túi Bách Bảo. Nhưng sờ đi sờ lại một hồi lại không lấy ra được gì. Lúc này mới đột nhiên nhớ rằng đồ trong túi Bách Bảo của mình quá nửa đã bị Tiểu Lôi trộm đi mất, bất đắc dĩ đành liên tục thối lui về phía sau. Phải nói Nghê Thường Vũ Đạo của phái Tiên Sơn nàng cũng thật sự lợi hại. Dưới thân pháp xảo diệu, bảy đạo kiếm quang của Ngọc Hư Tử liên tục đánh hụt. Mỗi lần Tiên Âm lui một bước, lại có một đạo kim quang chém xuống chỗ chân vừa bước ngay trước mặt. Nàng liên tiếp thối lui sáu bước, né được sáu đạo kim quang. Nhưng đến bước tối hậu lại lùi ngay thân cây phía sau, muốn tránh cũng không được nữa.

Tiên Âm không còn cách nào khác, không ngờ bỏ đi ngạo khí trong lòng, cúi người xuống lăn ra ngoài.

Chiêu này thật sự thường được gọi là “Lại Lư Đả Cổn” (lừa lười nhào lộn), mặc dù hữu hiệu, nhưng người có thân phận như Tiên Âm, bình thường cho dù liều mạng, hay thụ thương cũng tuyệt đối không chịu sử dụng loại chiêu số vô cùng mất mặt kiểu này. Chỉ là hiện tại Tiên Âm biết trên mình mang thương, nếu như ngạnh tiếp kiếm quang của Ngọc Hư Tử, sợ rằng sau đó muốn bỏ đi cũng không xong.

Vừa lăn một cái, trên mặt lập tức dính đầy bùn đất tro bụi. Tiên tử cũng biến thành người đất.

Ở bên cạnh, Tiểu Lôi cười thầm trong bụng, bất quá không dám lên tiếng. Thêm vào đó tên sư đệ lùn giống như người điên. Kiếm nào cũng tận tình nhắm ngay chỗ yếu hại trên người hắn giáng xuống. Trong lòng hắn nổi giận, chửi: “Ngươi còn không tránh ra, tiểu gia ta sẽ không khách khí nữa!”

Nói xong, trong tay đã có một cái thứ gì nhỏ nhỏ đen đen.

Tên lùn kia không biết lợi hại, nhưng Ngọc Hư Tử nhìn một cái đã kinh hô: “Chấn Thiên Linh!!!”

Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng, vận khí pháp lực khởi động Chấn Thiên Linh. Thanh âm đinh đinh đang đang nổi lên, như có thể câu hồn đoạt phách. Tên lùn kia lập tức chịu không nổi, liên tục thối lui. Hắn cảm thấy thanh âm này phảng phất mang theo ma lực, làm rối loạn nội tức của hắn. Hắn dần dần không cầm cự nổi, hai chân mềm nhũn ngã lăn trên mặt đất.

Ngọc Hư Tử hét lên một tiếng, nhưng không hề bị thanh âm kia vây khốn chút nào, không truy theo Tiên Âm nữa, trường kiếm chĩa về hướng Tiểu Lôi. Người chưa đến một luồng kim quang từ mũi kiếm đã bắn tới. Tiểu Lôi vội vàng tránh né, chửi: “Lão đạo sĩ, ta và ngươi có thù à!”

“Tiên Âm, chạy thôi!” Hắn đã bước lách sang bên đến cạnh Tiên Âm đỡ lấy nàng. Nhưng hiện tại vết thương trên người Tiên Âm lại phát tác cơn đau, vừa bước được một bước, cả người đã mềm nhũn.

Vừa chậm lại một chút, Ngọc Hư Tử đã đứng ở trước mặt, sắc mặt hắn lạnh lùng, trong tay đã có một cái kim ấn nho nhỏ. Kim ấn đó là pháp bảo của Ngọc Hư Tử. Vừa quăng ra, liền biến thành hình dạng một cái đấu lớn, bổ xuống ngay mặt.

Tiểu Lôi biết lợi hại, lập tức ôm lấy Tiên Âm lăn một cái, trong miệng lại chửi: “Lão đạo sĩ, ngươi muốn giết người sao!”

Thanh âm của Ngọc Hư Tử mang theo hàn khí: “Tiểu tử, ngươi giết môn nhân của Côn Luân ta, thường mạng đi!!!”

Lúc này Tiểu Lôi mới thấy, tên sư huynh cao vốn đang nằm gục ở dưới cây đại thụ, đã đổ người sang một bên, hiển nhiên là đã đoạn khí rồI!

Tên gia hỏa này vốn đã bị Tiên Âm một chưởng gần chết. Cho đến khi Tiểu Lôi liên tục thi triển pháp bảo lợi hại Chấn Thiên Linh, tuy với pháp lực thấp kém của Tiểu Lôi, không làm khó được cao nhân như Ngọc Hư Tử, nhưng đối với người trọng thương cơ hồ sắp chết kia, thì quả thật là không chịu nổi. Ngay lúc đó nội tức lập tức tán loạn, một mạng này đã ô hô rồi.

Tên sư đệ lùn bên cạnh lập tức hét lên một tiếng, xông tới ôm lấy thi thể, khóc lớn vang rền thấu trời.

Trong lòng Ngọc Hư Tử cũng hối hận. Vốn là do hắn khiến sự tình này xảy ra. Tiên Âm cùng với cái tên tiểu tử Tiêu Dao phái này cũng không có trêu chọc gì tới hắn, là hắn cố ý làm khó người ta, muốn nhân cơ hội làm nhục Tiên Âm một chút, nhưng không ngờ ngược lại, lại khiến mất đi một tên đệ tử. Tên đệ tử này là đồ đệ của chưởng môn sư huynh. Lần này trở về, sợ rằng sư huynh nổi giận, bản thân hắn hơn phân nửa có thể phải chịu trừng phạt nghiêm ngặt.

Trong lòng hắn kích động, tất cả lửa giận trong lòng lại ngược lại tiết ra trên người Tiểu Lôi cùng Tiên Âm. Hắn quát: “Các ngươi đả thương Côn Luân đệ tử ta, tất cả đều thường mạng đi!”

Đúng lúc đó, khu rừng phía sau truyền tới tiếng bước chân, lại thêm bảy tám tên đệ tử Côn Luân xuất hiện. Đám người này đều cầm trường kiếm, nghe lệnh của Ngọc Hư Tử, liền vây lấy Tiểu Lôi cùng Tiên Âm hai người.

Sắc mặt Tiên Âm âm trầm, bản thân hiện giờ đau đớn vô lực, sau một lúc miễn cưỡng cùng Ngọc Hư Tử giao đấu, cuối cùng cũng không kiên trì nỗi. Giờ phút này cả người đau đớn khó chịu, một tia khí lực cũng không có, biết được hôm nay quá nửa là không có cách bỏ qua được, đột nhiên liếc mắt nhìn Tiểu Lôi, cắn răng nói: “Tiểu tử, còn không mau đưa túi Bách Bảo lại cho ta!”

Giờ phút này Tiểu Lôi cùng không dám hồ đồ, mặc dù hắn nắm chắc khống chế được Tiên Âm, nhưng đám người Côn Luân này giết người không nháy mắt, bèn nhanh chóng giao túi Bách Bảo ra.

Tiên Âm cầm lấy pháp bảo của mình, đột nhiên tinh thần liền phấn chấn, hạ giọng nói: “Tiểu tử, cho ngươi kiến thức lợi hại của Tiên Sơn phái một chút! Yên tâm, hôm nay có ta ở đây, ai cũng không thể gây thương tổn ngươi được. Chỉ cần chưởng môn Côn Luân không đến, đám người này ngăn không được ta đâu!”

Mặc dù Tiểu Lôi hiểu rõ câu cái gì “ai cũng không thể gây thương tổn ngươi được”, Tiên Âm đối với hắn có mưu đồ không tốt, nhưng hiện tại chỉ có thể dựa vào lực lượng của Tiên Âm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.